Đến khi Chung Lam hoàn hồn lại, bà mới cảm thấy mình dường như đã bị Hoắc Thận Ngôn dẫn dắt, bà trợn mắt với anh.
Nhưng lúc này bảo bà thuyết giáo Nghê Cảnh Hề nữa thì bà cũng không thể kéo mặt mũi xuống được.
Ngược lại là Hoắc Chấn Trung ở bên cạnh ho khẽ, thấp giọng nói: “Mặc kệ nói thế nào, lần này là do con không cẩn thận, cho dù Cảnh Hề cần người bảo lãnh, thì con bảo Đường Miễn đi không được à.”
“Đường Miễn có quan hệ với cô ấy sao ạ?” Giọng Hoắc Thận Ngôn cực kì kiềm chế bình tĩnh, nhìn Hoắc Chấn Trung nhẹ giọng nói; “Con mới là chồng của Cảnh Hề.”
Anh không phải cố ý muốn chống lại Hoắc Chấn Trung, mà ngược lại gia giáo Hoắc gia rất nghiêm ngặt, phẩm hạnh giáo dưỡng từ nhỏ của Hoắc Thận Ngôn đều do một tay ông cụ dạy ra.
Con người anh xưa nay lạnh nhạt, trời sinh ít nói không thích ồn ào.
Nhưng không có nghĩa là anh sẽ không, trái lại ở trong trường hợp quan trọng cho dù là gặp được tiền bối trong thương trường, hoặc trưởng bối quen thuộc trong nhà, thì sự lễ phép của anh đều đầy chu đáo, tuyệt nhiên sẽ không để người ta bới móc ra một điểm sai sót.
Bình thường Hoắc Chấn Trung thuyết giáo anh, trong lòng Hoắc Thận Ngôn có lẽ sẽ không hoàn toàn đồng ý, nhưng chỉ sẽ yên lặng lắng nghe.
Bây giờ Hoắc Chấn Trung nói đến chuyện này, anh lại phản bác ngay.
Không vì gì khác, chỉ muốn để Nghê Cảnh Hề an tâm.
Đường Miễn là người của anh không sai, nhưng có thân cận mấy đi chăng nữa thì đó cũng là thư ký của anh.
Nghê Cảnh Hề ở đồn cảnh sát, cho dù cô có kiên cường đi nữa thì cũng chỉ là một cô gái.
Anh tự mình đến đó, hoàn toàn khác với Đường Miễn đến.
Chung Lam thấy anh nói chuyện với Hoắc Chấn Trung như vậy, liền nói: “Lời bố con nói lẽ nào sai sao? Bây giờ con là CEO của công ty, nhất cử nhất động không những hội đồng quản trị chú ý, mà ngay cả cổ đông cũng đều nhìn chằm chằm.
Nếu ngày mai giá cổ phiếu bởi vì chuyện này mà không ổn định, mẹ xem con làm thế nào kết thúc.”
Hoắc Thận Ngôn cân nhắc một chút, thấp giọng nói: “Mẹ đừng lo lắng, bộ phận quan hệ xã hội và pháp chế đều sẽ xử lý.”
Nhưng lời cũng đã đến mức này, Hoắc Thận Ngôn nhẹ giọng nói “Chuyện này con quả thực cũng có chỗ suy nghĩ không chu đáo, Cảnh Hề cũng thế.”
“Xuất phát điểm của Cảnh Hề mặc dù tốt, nhưng cách giải quyết vấn đề có hơi quá khích.” Hoắc Thận Ngôn xoay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, nhẹ nhàng nói: “Lần sau em phải chú ý đến cách thức lẫn phương pháp, tranh thủ cải thiện.”
Nghê Cảnh Hề vốn ngồi im, nhìn thấy ánh mắt anh nhìn mình, đôi mắt thâm thúy như biển lại lộ ra vẻ bình tĩnh thản nhiên.
Anh cách cô rất gần, gần đến mức Nghê Cảnh Hề có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ và mùi hương thoang thoảng trầm tĩnh yên ổn trên người của anh.
Cho đến khi ngón tay Hoắc Thận Ngôn nhẹ nhàng móc vào ngón tay út của cô.
Rất nhẹ, giống như lông vũ gãi nhẹ một cái.
Nghê Cảnh Hề bỗng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Chấn Trung và Chung Lam, giọng kiên định nói: “Bố, mẹ, lần sau con nhất định sẽ chú ý.”
Chung Lam thỏa mãn gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, dường như cảm thấy thái độ nhận sai của cô rất tốt.
Lúc Hoắc Chấn Trung xoay đầu nhìn thấy vẻ mặt của bà, gần như tức cười, một người hai người đều nói lần sau cải thiện, lần sau chú ý, hợp lại đây là còn hy vọng có lần sau ư.
Nhưng Hoắc Chấn Trung cảm thấy hết hi vọng, cũng không muốn nói nhiều thêm gì nữa.
Họ đã về nhà giờ này, Chung Lam bảo họ ở lại ăn cơm.
Nghê Cảnh Hề nhìn nhìn rồi đứng dậy nói; “Con đi phòng bếp xem thử ạ.”
Cô không biết Chung Lam có còn lời gì muốn nói riêng với Hoắc Thận Ngôn hay không, cho nên dứt khoát kiếm cớ đi phòng bếp.
Đến khi vào bếp, dì Chu đang hướng dẫn một dì giúp việc khác làm cơm.
Dì Chu vừa quay đầu nhìn thấy cô đi vào, vội nói: “Sao người lại đến đây, là muốn lấy thứ gì sao?”
“Không có ạ, cháu đến xem có gì cần cháu giúp không thôi.” Nghê Cảnh Hề cười nói.
Hoắc gia không có quy tắc gì nhiều, thỉnh thoảng Hoắc Thận Ngôn về nhà, tâm trạng Chung Lam tốt còn sẽ tự mình xuống bếp làm vài món cho anh.
Dì Chu nghe xong cười nói: “Người đi làm cả ngày, mệt vậy rồi, phòng bếp nào có gì cần giúp đỡ chứ.”
Trái lại dì Chu nghĩ tới lại nói: “Đúng lúc tổ yến cũng đã chưng xong, người ăn trước một chén đi.”
Lúc trước Hoắc Chấn Trung nổi giận trong phòng khách, động tĩnh rất lớn.
Dì Chu liền đoán được hai vợ chồng trẻ này không chừng sẽ bị gọi về, liền chưng tổ yến đợi, không ngờ quả nhiên đã để bà đoán trúng.
Chuyện xảy ra bên ngoài bà đều không hiểu, chỉ biết Hoắc Thận Ngôn về nhà là bà vui.
Trong phòng khách.
Hoắc Chấn Trung đi nghe điện thoại, chỉ còn lại Hoắc Thận Ngôn và Chung Lam.
Hoắc Thận Ngôn nhìn sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Buổi chiều trong nhà có khách ạ?”
Bởi vì anh nhìn thấy món quà đang để ở bên kia, đóng gói tinh xảo vừa nhìn liền biết là dày công lựa chọn.
Chung Lam thuận theo tầm mắt anh nhìn qua, giọng điệu không để ý nói: “Buổi chiều Nghi Hoành có đến, cùng mẹ uống trà nói chuyện rất lâu.”
Mắt đen của Hoắc Thận Ngôn hơi trầm xuống, giọng nói cũng không nhịn được thấp xuống: “Mẹ.”
Một tiếng này gọi hơi thấp, nhưng không phải là chất vấn mà chỉ là trong giọng nói lộ ra vẻ không đồng ý.
Chung Lam liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh: “Thế nào, con kết hôn thì Nghi Hoành người ta không thể đến nhà chúng ta làm khách sao? Lại nói, Tô gia với chúng ta cũng là thế giao, bắt đầu từ đời ông nội con quan hệ hai nhà đã rất tốt.”
Trong lòng Chung Lam rất rõ ràng, lúc này bà chỉ có hơi bực mình, cố ý dọa dẫm Hoắc Thận Ngôn.
Bà nói một tràng như vậy, khóe miệng Hoắc Thận Ngôn lại nhếch lên một nụ cười.
Anh thấp giọng nói; “Được, con không cản trợ quyền tự do kết bạn của mẹ.
Nếu mẹ thích, có thể mời cô ấy đến nhà trò chuyện bất cứ lúc nào.”
Rõ ràng là anh thuận theo lời bà nói, nhưng Chung Lam vẫn nhất thời hít thở không thông.
Ngược lại Hoắc Thận Ngôn nói: “Con biết tính mẹ luôn rõ ràng.
Con và Cảnh Hề đã kết hôn, mặc dù mẹ không thích nhưng mẹ vẫn bao dung bọn con.
Con tin thời gian lâu dần, mẹ cũng sẽ thích Cảnh Hề, phát hiện ra những ưu điểm trên người cô ấy.”
Lời này, Hoắc Thận Ngôn cũng thật sự không phải cố ý ca tụng Chung Lam.
Chung Lam luôn không phải người hồ đồ, cho dù Tô Nghi Hoành và Hoắc Thận Ngôn có môn đăng hộ đối thì thế nào, bà cũng không thể ép Hoắc Thận Ngôn ly hôn, rồi kết hôn với Tô Nghi Hoành được.
Chung Lam hung dữ trừng mắt với anh, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ ghét bỏ.
Nhưng đứa con này là tiểu tổ tông chính bà sinh ra, khi Hoắc Thận Ngôn còn nhỏ bà đã cảm thấy có phải kiếp trước mình đã tích phúc gì, mà con trai bà thật sự không để bà lo lắng.
Bây giờ ngược lại hay rồi, vừa lo lắng thì lo cả một chuyện lớn.
Chung Lam hừ một tiếng lộ ra vẻ mặt ngang ngược, vẫn hung dữ nói: “Cũng chính là các con kết hôn rồi đấy.
Nếu các con chỉ là yêu đương, mẹ mới mặc kệ Nghi Hoành làm thế nào, tùy nó giày vò lên tận trời.”
Yêu đương và kết hôn thật sự là hai chuyện khác nhau, yêu đương thì Nghê Cảnh Hề không phải người của Hoắc gia.
Nhưng kết hôn rồi, Nghê Cảnh Hề chính là con dâu Hoắc gia danh chính ngôn thuận, vừa rồi Hoắc Thận Ngôn chỉ hơi nhắc một câu Nghê Cảnh Hề đi làm bị lãnh đạo mắng, bà đã cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Hoắc Thận Ngôn im lặng vài giây, khẽ nói: “Cô ta giày vò không nổi.”
Chung Lam nhìn anh.
Hoắc Thận Ngôn mỉm cười: “Trong lòng con chỉ có Tinh Tinh.”
*
Lúc này dì Chu bưng tổ yến vừa chưng xong đến, múc một chén nhỏ cho Nghê Cảnh Hề, nhét vào trong tay cô rồi lo lắng nói: “Dì thấy cháu ngày ngày ăn uống bên ngoài, nhìn xem gầy thế này cơ mà.”
Vóc dáng Nghê Cảnh Hề cao ráo lại có khung xương nhỏ, nên trông rất gầy.
Đặc biệt là lúc này mặc áo sơ mi bỏ trong quần, kéo ra một vòng eo không đầy một nắm tay.
Dì Chu nhìn thôi cũng thấy đau lòng, hơn nữa người tuổi như bà luôn cảm thấy đồ ăn mua bên ngoài không tốt, có thể ít ăn thì ít ăn.
Dù sao thì đồ bên ngoài, làm sao có thể sạch sẽ vệ sinh và có dinh dưỡng như đồ trong nhà làm được.
Nghê Cảnh Hề uống một hớp nhỏ, khẽ cười nói: “Không cần đâu ạ, xung quanh tòa soạn bọn cháu ăn cơm rất tiện.”
Trước đây Đường Miễn từng đưa bữa trưa cho cô một lần, cô cũng cảm thấy khoa trương.
Vốn Hoắc Thận Ngôn cũng định đặt nhà hàng kia thời gian dài cho cô, nhưng Nghê Cảnh Hề chê quá phách lối, người trong tòa soạn lại không phải không hiểu biết.
Nếu cô thật sự ngày ngày ăn bữa trưa trên ngàn đồng, còn không phải khiến mọi người kinh sợ à.
Dì Chu nhìn ra bên ngoài, lúc này một dì giúp việc khác cũng đi ra.
Nghĩ nghĩ vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Tiên sinh và phu nhân là người độ lượng dễ ở chung nhất mà dì từng gặp.
Trước đây ông nhà dì sức khỏe không tốt, làm phẫu thuật mấy chục vạn, phu nhân không những cho dì nghỉ phép nửa năm, mà còn cho cả phí điều trị nữa.”
Dì Chu là người trong nhà, mấy mươi năm đều ở nhà này, nói một câu Hoắc Thận Ngôn là bà nhìn lớn lên, cũng không khoa trương tí nào.
Bà biết hôm nay gọi họ về, chắc chắn là quở trách vài câu.
Cho nên bà cẩn thận giảng giải cho Nghê Cảnh Hề, sợ trong lòng cô có ý kiến với Chung Lam, đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu không dễ chung sống, mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong hào môn càng khó chung sống hơn.
Ngón tay trắng nõn của Nghê Cảnh Hề nhẹ nhàng cầm muỗng sứ trắng, để vào trong chén.
Cô ngẩng đầu thấp giọng nói: “Cháu hiểu ạ.”
Lòng tốt của dì Chu cô nghe ra được, trên mặt Nghê Cảnh Hề lộ ra nụ cười nhè nhẹ, thực ra khí chất cô có hơi lạnh nhạt, nhưng khi thật sự cười lên lại rất mềm mại.
Lộ ra vẻ ngoan ngoãn, khiến người ta thương yêu.
Dì Chu thấy cô nghe khuyên như vậy cũng thỏa mãn, không nhịn được lại nói vài câu: “Tuy nói Hoắc gia là một gia đình lớn, nhưng không ức hiếp người khác……”
Không biết vì sao, khi nghe dì Chu nói những điều này, Nghê Cảnh Hề đột nhiên nhớ đến chuyện lúc cô và Hoắc Thận Ngôn vừa kết hôn.
Ở trong khách sạn Tel Aviv, người khác bận rộn làm lại hộ chiếu, nhưng hai người họ lại quyết định chuyện chung thân đại sự.
Hoắc Thận Ngôn là phái hành động, anh trực tiếp tìm đến đại sứ quán, dò hỏi liệu bây giờ anh có thể xin giấy chứng nhận kết hôn tại đại sứ quán địa phương không.
Kết quả các thủ tục cần thiết quá rườm rà, lại không được,
Bởi vì đợt đó đại sứ quán cũng quá bận, Nghê Cảnh Hề sợ thêm phiền phức cho người ta, thế là kéo Hoắc Thận Ngôn đi.
Vì thế họ về nhà nghỉ ngơi, lúc Nghê Cảnh Hề tắm xong đi ra, phát hiện Hoắc Thận Ngôn không có ở đó.
Cô cho rằng anh ra ngoài có việc, vì thế yên lặng chờ đợi.
Có lẽ qua hai tiếng thì anh trở về, vừa đẩy cửa đi vào trực tiếp kéo cô dậy muốn ra ngoài.
“Chúng ta đi đâu?” Nghê Cảnh Hề hỏi anh.
Hoắc Thận Ngôn nhìn cô thấp giọng nói: “Đi theo anh.”
Thế là cô không hỏi nữa, yên lặng đi theo anh, cho đến khi hai người lái xe đến một nhà thờ nhỏ hẻo lánh.
Sau khi xuống xe, Hoắc Thận Ngôn kéo cô vào cửa, lúc này mục sư đã đang đợi họ.
Nghê Cảnh Hề ngạc nhiên nhìn anh, Hoắc Thận Ngôn nói: “Anh chỉ có thể tìm được nhà thờ này thôi.”
May mắn thay Tel Aviv bị ảnh hưởng cực ít, Hoắc Thận Ngôn vậy mà còn tạm thời mua được nhẫn.
Khi Nghê Cảnh Hề nhìn thấy anh lấy cặp nhẫn ra, cả người đều ngạc nhiên.
Nếu nói vừa rồi anh hỏi mình, có muốn gả cho anh hay không vẫn chưa có cảm giác chân thực gì, thì giờ khắc này hốc mắt cô đột nhiên ẩm ướt.
Mục sư bên cạnh đang nói thứ tiếng Anh không tính là quen thuộc, lúc ông ta nói với Hoắc Thận Ngôn rằng có thể đeo nhẫn vào tay Nghê Cảnh Hề, thì anh cẩn thận lấy nhẫn cưới ra, đeo vào ngón tay cô.
Tất cả mọi thứ ùa đến đều rất đẹp.
Tuy là đột ngột nhưng lại không bất ngờ.
Nửa đêm Nghê Cảnh Hề đi theo Hoắc Thận Ngôn rời khỏi khách sạn, đại sứ quán đã sắp xếp xong máy bay cho họ về nước, bây giờ họ chỉ cần đi đến sân bay là được.
Mãi đến sau khi lên máy bay, Nghê Cảnh Hề mới phát hiện họ ngồi ở khoang hạng nhất.
Cô lại nhớ đến khách sạn Hoắc Thận Ngôn ở lúc ở Haifa, đó là một căn phòng sang trọng với cảnh biển xinh đẹp và thơ mộng.
Cuối cùng cô nghĩ đến một vấn đề: “Anh làm gì?”
Vấn đề này hỏi ra đều khiến hai người không nhịn được bật cười, cho đến khi Hoắc Thận Ngôn tiện tay cầm lên một quyển tạp chí mà tiếp viên hàng không vừa cầm đến cho anh, chỉ chỉ lên bài báo phía trên.
“Là nhà cung cấp thiết bị liên lạc di động lớn nhất thế giới, tập đoàn Hằng Á sẽ chấp nhận đơn đặt hàng dự án của chính phủ Israel sau hợp đồng đầu tiên cách đây sáu năm, cho phép Israel được hưởng các thiết bị mạng tương đương với các nước phát triển.”
Nghê Cảnh Hề đọc khẽ một câu: “Tập đoàn Hằng Á?”
“Đây là công ty ông nội anh sáng lập, hiện tại anh là CEO của tập đoàn Hằng Á.”
Nghê Cảnh Hề bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm anh.
Nếu nói cầu hôn đối với cô là trong kinh ngạc còn mang theo ngọt ngào, vậy thì cô bây giờ chính là mơ hồ.
Hồi lâu, Nghê Cảnh Hề đều không nói chuyện.
Hoắc Thận Ngôn dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, thấp giọng nói: “Em bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Nghê Cảnh Hề cuối cùng bị câu nói này của anh chọc cười.
Cô nhìn anh, khẽ cười nói: “Nói như vậy, hoá ra em đã gả vào hào môn à?”
Cô cố ý dùng giọng điệu thoải mái, để che đi sự căng thẳng trong đáy lòng, rốt cuộc cô cũng đột nhiên phát hiện ra rằng gia đình cô và anh thật sự quá khác biệt.
Cô chỉ là một cô gái xuất thân trong một gia đình bình thường.
Mà anh lại có cả thế giới.
Cho đến khi Hoắc Thận Ngôn chậm rãi mở miệng nói: “Em không phải gả cho hào môn, mà em gả cho anh.”
*
“Nghĩ gì đấy?” Lúc Hoắc Thận Ngôn đi vào, nhìn thấy Nghê Cảnh Hề đứng bên bồn rửa phòng bếp, ngẩn người xuất thần.
Cô bình tĩnh lại nhìn anh, lời chấp thuận của Hoắc Thận Ngôn từ trước đến nay đều không phải nói suông.
Anh nói cô là gả cho anh, cho nên hơn một năm nay, anh thật sự chưa bao giờ để cô phải chịu uất ức ở trước mặt trưởng bối.
Một gia đình như Hoắc gia, anh lại cho cô tất cả sự tự do.
Cô tuỳ hứng muốn ở nhà mình đợi bố, rõ ràng ngay cả chính trong lòng cô cũng biết, điều đó căn bản chính là kiếm cớ mà thôi.
Cô chỉ đang nhốt mình ở cái nơi gọi là nhà kia, cố gắng dùng chút dấu vết cuối cùng còn sót lại của bố mẹ nói với mình rằng.
Bố còn sống.
Nhưng cho dù là như thế này, anh vẫn bên cô, dù trưởng bối có quở trách, cũng đều một mình anh gánh vác.
Nghê Cảnh Hề để chén trong tay vào bồn rửa, vươn tay ôm chặt lấy anh.
Hoắc Thận Ngôn hơi ngớ ra, có chút bất ngờ nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng để ở sau lưng cô, dịu dàng dỗ dành hỏi: “Sao thế em?”
Nghê Cảnh Hề vùi ở trong ngực anh giọng nói gần như mềm mại đến tận xương anh, “Chồng ơi, em yêu anh.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook