Buổi sáng lúc Nghê Cảnh Hề rời giường, hít sâu một hơi, Hoắc Thận Ngôn đối diện đang ăn cháo ngẩng đầu nhìn cô, khẽ cười nói: “Sao mới sáng sớm mà em nặng nề vậy?”
Có thể không nặng nề được sao?
Nhiệm vụ phỏng vấn mà toà soạn giao cho cô, cô lại không kiềm chế được trực tiếp đánh người của công ty người ta.
Hôm qua sau khi cô ra khỏi đồn cảnh sát không bao lâu, thì di động hết pin.

Bởi vì tiệc sinh nhật của Tiêu Diệc Sâm, cô cũng không tìm chỗ sạc pin.

Hơn nữa trong buổi tiệc còn gặp Tô Nghi Hoành, nên cũng không có thời gian để ý đến di động.
Hơn 11 giờ khuya về đến nhà, sau khi sạc di động khởi động lại, tin nhắn giống như không cần tiền ào ào xuất hiện.
Tất cả đều là Hoa Tranh gửi cho cô.
Đối phương trực tiếp gọi điện thoại đến toà soạn khiếu nại cô, nghe nói bên bộ phận quảng cáo cực kì tức giận, bây giờ ngay cả chủ biên cũng đã biết chuyện này.
Tin nhắn thoại Hoa Tranh gửi cho cô đều là mấy chục giây, mấy chục giây.
Nhưng bởi vì cô nhìn thấy quá trễ, nên Nghê Cảnh Hề không trả lời lại cho cô ấy, sợ quầy rầy cô ấy buổi tối nghỉ ngơi.
Lúc này Nghê Cảnh Hề không nói chuyện, Hoắc Thận Ngôn nhẹ nhàng thả muỗng xuống, “Lo lắng bên toà soạn à?”
Chuyện này anh vừa đoán liền đoán trúng.
Nghê Cảnh Hề mỉm cười, vẻ mặt ngược lại không còn ngưng trệ nữa, hơi nhún vai: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, hơn nữa em cũng không hối hận.

Còn toà soạn muốn xử phạt em thế nào, em cũng sẽ chấp nhận.”
Hoắc Thận Ngôn nhếch khoé miệng, lộ ra nụ cười nhẹ: “Có chuyện gì, em cũng có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.”
Anh dừng lại, nhẹ giọng nói: “Lần sau gọi thẳng cho anh.”
Hôm qua khi cảnh sát bảo cô gọi điện thoại tìm người đến bảo lãnh, cô đã gọi cho Đường Miễn.

Thực ra thì điện thoại cho Đường Miễn cũng như là nói với Hoắc Thận Ngôn.
Nghê Cảnh Hề gật đầu, ừ khẽ.
Loại cảm giác có người để ỷ lại cũng không xấu, cho dù là khi ở đồn cảnh sát cô cũng không sợ.

Cô biết cho dù Hoắc Thận Ngôn không ở Thượng Hải, anh cũng sẽ cho người đến bảo lãnh mình.
Cô chỉ là không ngờ, anh sẽ vừa khéo từ Bắc Kinh trở về như thế.
Khoảng thời gian này Nghê Cảnh Hề luôn ở bên vịnh Tinh Hà với Hoắc Thận Ngôn, căn biệt thự này là nơi Hoắc Thận Ngôn thường ở trước khi kết hôn.
“Phòng trên tầng hai anh định làm thành phòng quần áo của em, em cảm thấy thế nào?” Khi lên xe, Hoắc Thận Ngôn thấp giọng hỏi.
Nghê Cảnh Hề hơi ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Không cần đâu anh.”
Hoắc Thận Ngôn im lặng không lên tiếng.
Cô chú ý thấy vẻ mặt anh liền nói: “Em không phải nói em không muốn ở đây, chỉ là quần áo em không có nhiều như thế, tủ quần áo trong phòng chúng ta đã đủ để em dùng rồi.”
Nghê Cảnh Hề mặc đồ luôn đơn giản thoải mái, hơn nữa quần áo cô quả thực cũng không nhiều đến thế.
Hoắc Thận Ngôn khẽ cười, Nghê Cảnh Hề nghe thấy tiếng cười của anh trong lòng lập tức gióng lên hồi chuông cảnh giác, chủ động nói: “Anh không được mua một đống quần áo và túi xách về cho em đâu đấy.”
Kịch bản này không biết đã diễn trong bao nhiêu bộ phim thần tượng, Nghê Cảnh Hề sợ Hoắc tiên sinh cũng nghiện giống như nam chính trong những bộ phim kia.

“Uhm, anh không mua.” Trên mặt Hoắc Thận Ngôn treo nụ cười.
Nghê Cảnh Hề gật đầu hài lòng, kết quả Hoắc Thận Ngôn cúi người gõ gõ Đường Miễn ở phía trước, nhàn nhạt nói: “Ví tiền tôi đâu?”
Anh không thích để thứ gì trên người, ngoại trừ di động sẽ tự mình cầm ra, thì những thứ khác đều là Đường Miễn cầm giúp anh.

Đường Miễn sửng sốt, vội lấy ví tiền của Hoắc Thận Ngôn ở trong túi công văn mình mang theo bên người ra.
Ví tiền này rất mỏng, chất liệu da dê, rất mềm.
Sau khi Hoắc Thận Ngôn cầm ví tiền ở trong tay, đưa tay rút ra một tấm thẻ, khỏi phải nói tấm thẻ màu đen kẹp giữa ngón tay thon dài trắng nõn của anh, có loại hiệu ứng thị giác bùng nổ.
Nghê Cảnh Hề cúi đầu nhìn rất lâu, cảm thấy bàn tay này thật con mẹ nó đẹp.
Rất lâu, cô cuối cùng mở miệng: “Cho em ạ?”
Thực ra tấm thẻ này Hoắc Thận Ngôn sớm đã chuẩn bị cho Nghê Cảnh Hề, chỉ là luôn không tìm được cơ hội cho cô.

Sau khi hai người kết hôn không có chi tiêu lớn gì, người khác kết hôn phải chuẩn bị xe, chuẩn bị nhà, những thứ này Hoắc Thận Ngôn đều có.
Còn Nghê Cảnh Hề, cô sống rất đơn giản, không có ham muốn vật chất quá lớn.
Nhưng cô cũng không phải tiếc tiêu tiền cho mình.
Cô không thích thú gì lắm với túi xách hàng hiệu, trái lại rất hứng thú với các loại thiết bị phỏng vấn, trong nhà có một đống bút ghi âm cô mua về, đều là để chuẩn bị cho việc phỏng vấn.
Còn có máy ảnh và máy quay, cô đều tự mua, chiếc máy ảnh đầu tiên cô mua là khi học đại học, đến bây giờ bảo dưỡng vẫn còn rất tốt.
Hơn nữa cấu hình máy tính cô rất mạnh, bởi vì có thể lưu được tài liệu tin tức mà cô đã tích luỹ nhiều năm, và còn có thể tự mình chỉnh sửa video.
Hoắc Thận Ngôn từng xem qua đoạn phim ngắn — [Thế giới đen trắng] mà thời đại học cô và nhóm bạn chung phòng ký túc xá giành được giải vàng.
Đó là đoạn phim lấy chủ đề về môn cờ vây lâu đời nhất Trung Quốc, có lẽ so với các phim tài liệu thuần thục, rất là trúc trắc.

Nhưng đó là tác phẩm của cô thời đại học.
Lúc này giữa mày Hoắc Thận Ngôn vẫn ôn hoà: “Anh không cho em, tự em mua.”
Nghê Cảnh Hề suy nghĩ vẫn là chìa tay nhận lấy, nhưng sau khi để tấm thẻ ở trong tay nhìn tới nhìn lui mấy lần, thì cô đè thấp giọng hỏi: “Lẽ nào đây chính là thẻ đen trong truyền thuyết?”
Cô nghiêng người đến gần, ánh mắt là kiểu hoạt bát hiếm có.
Hoắc Thận Ngôn cũng dứt khoát áp sát, môi dán ở tai cô, cũng cố ý đè thấp giọng: “Phải.”
Đường Miễn ngồi trên ghế lái phụ ở hàng trước cả người đều hận không thể bây giờ lập tức mở cửa xe nhảy xuống, ông chủ đây là làm cái gì, đang cùng phu nhân chơi trò chơi gia đình ư? Còn cố ý đè thấp giọng nói, là sợ bọn họ nghe thấy sao?
Đường Miễn thật sự chưa từng thấy dáng vẻ ngây thơ như vậy của Hoắc Thận Ngôn, Hoắc Thận Ngôn mà bình thường anh gặp đều bình tĩnh trầm ổn, cho dù là vào thời khắc mấu chốt phức tạp nhất cũng có thể nắm chắc trận thế.
Đây……
Đường Miễn cảm thấy nếu ngày nào đó anh thật sự không làm tiếp nữa, thì viết một quyển hồi ký về những ngày anh làm thư ký cho Hoắc Thận Ngôn, nếu viết ra những chuyện này, e là các fan của ông chủ nhà mình cũng sẽ chửi chết anh.
Đám fan kia chắc chắn sẽ cảm thấy anh đang nói nhăng nói cuội.
Lúc này Nghê Cảnh Hề cảm thấy hơi thở của anh đang ở bên tai mình, có hơi nong nóng quấn trên tai cô, cách rất gần khiến cô không nhịn được muốn tránh ra sau.
Cho đến khi Hoắc Thận Ngôn đến gần lần nữa, hôn lên tai cô.
Anh thấp giọng nói: “Không cần tiết kiệm tiền cho anh, anh kiếm tiền chính là để nuôi em.”
Đều nói đàn ông phải kiếm tiền để chăm lo cho gia đình, bây giờ trong nhà anh chỉ có mỗi một cô gái tên Nghê Cảnh Hề.
Anh nuôi cô, là chuyện nên làm.
*

Sau khi Nghê Cảnh Hề đến toà soạn, sắp đến giờ vào làm Hoa Tranh vội vội vàng vàng chạy vào, vừa nhìn thấy cô vội nhào đến, ngay cả túi xách cũng không kịp thả xuống, mà trực tiếp ôm trong ngực hỏi: “Nghê đại nhân, cậu không sao chứ, tớ cũng sắp lo lắng đến chết rồi đây này.”
“Hôm qua sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì di động hết pin, mãi đến hơn 11h đêm mới về nhà nhìn thấy tin nhắn của cậu, muộn quá nên tớ không trả lời, để cậu lo lắng rồi.”
Nghê Cảnh Hề thấy vẻ lo lắng trên mặt cô ấy, khẽ nói.
Hoa Tranh thấy trên người trên mặt cô đều không bị thương, lúc này mới yên tâm, nhưng lúc này người xung quanh đều gần như đến đủ, cô ấy vội nói đến trọng điểm: “Hôm nay cậu nhất định phải cẩn thận, mấy lãnh đạo lớn trong toà soạn đều biết chuyện này.

Hôm qua công ty kia điện thoại khiếu nại với bên bộ phận quảng cáo đó.”
Cô ấy nhìn trái ngó phải, đè thấp giọng nói: “Đối phương nói sẽ không hợp tác với toà soạn của chúng ta nữa, nghe nói bên bộ phận quảng cáo đã tổn thất hàng trăm vạn……”
Hoa Tranh nói như vậy chính là tiêm mũi dự phòng cho Nghê Cảnh Hề trước, để cô chuẩn bị tốt tâm lý.
Cô ấy thấy Nghê Cảnh Hề không nói chuyện, lại nói: “Nghê đại nhân, hảo hán chúng ta không chịu thiệt trước mắt.

Nếu chủ biên mắng người thì cậu để ông ấy mắng nhé.”
Hôm qua lúc chuyện vừa xảy ra, Ôn Đường đúng lúc phỏng vấn từ bên ngoài về, lúc đó biểu cảm trên mặt liền lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp hoạ, nhìn rất khó chịu.
Quả nhiên khi họp buổi sáng, Nghê Cảnh Hề trực tiếp bị lão Trương tổ trưởng gọi đến, ông ta thấp giọng nói: “Hôm qua chủ biên rất tức giận, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, tự cô phải thông minh một chút nhé.”
Nghê Cảnh Hề gật đầu.
Nhưng trước khi đi đến phòng làm việc của chủ biên, lão Trương vẫn tìm hiểu mọi chuyện trước một lần.

Con người ông ta rất tốt, chỉ là có hơi không lý tưởng mà thôi, lúc này nghe Nghê Cảnh Hề nói xong, thì thở dài: “Chuyện này không trách cô được, đều là bản chất con người.

Nếu tôi nói đám người bên bộ phận quảng cáo không tức giận gì, vậy thì công ty này có khác gì lừa đảo đâu.”
Nhưng lời này ông ta cũng chỉ nói bây giờ, thật sự đến chỗ chủ biên, ông ta cũng chưa chắc dám nói chuyện giúp Nghê Cảnh Hề.
Quả nhiên khi Nghê Cảnh Hề đến, không những chủ biên ở đó, mà người phụ trách của bộ phận quảng cáo cũng ở đó.

Giám đốc bộ phận quảng cáo vừa nhìn thấy cô đi vào, có hơi kích động, vừa há miệng muốn nói chuyện, nhưng vẫn nhìn về phía chủ biên.
Chủ biên họ Diêu, tuổi hơn bốn mươi còn chưa đến năm mươi.
Diêu chủ biên bây giờ lại không còn tức giận như thế nữa, hôm qua nghe thấy chuyện này là thật sự nổi giận, nhưng lúc này ông ấy chỉ hỏi: “Tiểu Nghê, cô trước nói xem rốt cuộc là vì sao sẽ xảy ra chuyện này, cô chỉ là một người làm tin tức, làm sao đi phỏng vấn cuối cùng lại tham gia đánh nhau.”
Nghê Cảnh Hề kể lại mọi chuyện một lần, giọng điệu cô rất bình tĩnh, không bào chữa cho mình.
Cô chỉ là nhìn không vừa mắt người kia cố ý lừa gạt người già, hơn nữa lại còn ra tay với bà.
Cho nên cô chính là muốn đánh hắn ta.
Chủ biên nghe xong nhìn về phía giám đốc bộ phận quảng cáo, hỏi: “Cậu nói đi chuyện này định xử lý thế nào?”
Tay giám đốc nghểnh cổ dù sao cũng không định nhả ra, một mực cắn chặt nói: “Có thế nào chăng nữa cũng không thể đánh người, cô có thể báo cảnh sát xử lý chuyện này.

Nếu thật sự là lừa đảo, lẽ nào cảnh sát sẽ mặc kệ?”
Ông ta vừa nói xong lời này, ba người khác trong văn phòng, đều xoay đầu nhìn ông ta.
Nghê Cảnh Hề cười khẩy trong lòng, cảm thấy người này đặc biệt không phải kẻ ngốc.

Đương nhiên suy nghĩ trong lòng Diêu chủ biên không khác gì Nghê Cảnh Hề, thực ra hôm qua sau khi ông ấy tức giận xong, suy nghĩ lại lại cảm thấy không đúng lắm.

Dù sao ông ta cũng từng gặp qua Nghê Cảnh Hề, cô gái nhỏ xinh đẹp lại viết bài rất tốt, làm việc vẫn rất có thể chịu được khó khăn vất vả.
Một cô gái như vậy sẽ không đến mức không có việc gì lại đánh nhau với người ta?
Lúc này nghe thấy lại cảm thấy chuyện xảy ra, quả thực về tình cảm có thể tha thứ.
Tay giám đốc kia tức giận nói: “Diêu chủ biên chuyện này ông phải xử lý nghiêm khắc, bằng không có lần đầu tiên, thì về sau tòa soạn sẽ xử lý thế nào? Chỉ bởi vì không thích đối tượng phỏng vấn bộ phận quảng cáo chúng tôi phân công, mà cố ý quấy rối như vậy.

Đây có phải là quá đáng lắm rồi không?”
“Người bên dưới tôi đã ăn biết bao nhiêu bữa cơm, uống bao nhiêu là rượu, mới lôi kéo được tài trợ.

Lần này thì hay rồi, mấy trăm vạn không còn, tổn thất này ai chịu?”
Tay giám đốc kia nói một hồi, Diêu chủ biên cau chặt mày, quả thực, chuyện Nghê Cảnh Hề làm về tình có thể tha thứ, nhưng thực sự cũng đã tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đến tòa soạn.
Lúc này lão Trương ho khẽ một tiếng, nói: “Chủ biên, tôi cũng đã phê bình Cảnh Hề rồi.

Xuất phát điểm của cô ấy tốt, nhưng quả thực cũng đã làm sai, hay là thế này đi, phạt……”
Ông ta hơi trầm ngâm, cẩn thận nói: “Một tháng lương nhé?”
Lão Trương giờ phút này vẻ mặt luyến tiếc, con người ông ta có hơi bủn xỉn hơn nữa còn rất lo cho gia đình, lương hằng tháng gần như là nộp hết cho vợ.

Cho nên lúc này khi đề xuất trừ lương, ông ta cũng cảm thấy đây là xử phạt lớn nhất.
Ba người còn lại ở trong phòng đều nhìn về phía ông ta.
Nếu không phải Nghê Cảnh Hề ra sức kiềm chế, e rằng sẽ thật sự bật cười ra mất, dáng vẻ luyến tiếc này của lão Trương thật là khiến người ta cảm thấy đây là xử phạt rất lớn.
Mà giám đốc bộ phận quảng cáo lại là vẻ mặt, ông đùa tôi đấy phỏng?
Thế là về chuyện xử phạt đối với Nghê Cảnh Hề, lại xảy ra bất đồng.
Cho đến khi cửa phòng làm việc bị đẩy ra, mọi người nhìn thấy người đi vào thì biểu cảm trên mặt khác nhau.

Cho đến khi Diêu chủ biên đứng dậy đi tới, vội nói: “Tổng biên, sao anh đến đây?”
“Các anh đây là đang xử lý chuyện của tiểu Nghê?”
Khỏi phải nói, mọi người đều rất kinh ngạc, ngay cả Nghê Cảnh Hề cũng không ngoại lệ, cô không ngờ chuyện của mình mà tổng biên cũng biết.
Tổng biên nhìn họ hỏi: “Các anh bàn bạc xong chưa?”
Lúc này tay giám đốc bên bộ phận quảng cáo giành nói trước: “Tổng biên, tôi cảm thấy chuyện Nghê Cảnh Hề làm lần này quá mức tồi tệ, cực kỳ bất lợi cho danh tiếng của tòa soạn chúng ta, chí ít cũng phải đuổi việc, như thế này mới có tác dụng cảnh cáo được.”
Lời này vừa nói xong, lão Trương trước không nhịn được: “Sao đã đuổi việc rồi? Chuyện này cũng không đến mức ấy mà.”
Trong lòng Nghê Cảnh Hề cũng có hơi ngớ ra, không nhịn được nhìn tay giám đốc ấy, cô tự cảm thấy mình chưa từng đắc tội người này, ông ta đây là muốn đưa cô vào chỗ chết ư.
Diêu chủ biên cũng cau mày, cảm thấy xử phạt này quá mức.
Ngược lại là tổng biên nhìn ông ta, cười cười hỏi: “Đây là ý kiến của cậu?”
Tay giám đốc kia còn cho rằng tổng biên đây là ủng hộ ông ta, lập tức gật đầu, càng nhân cơ hội thêm mắm dặm muối: “Tôi cảm thấy chỉ có xử phạt thế này, mới có thể ngăn chặn sau này lại xảy ra chuyện như thế này nữa.”
Tổng biên gật đầu.
“Bộ phận quảng cáo các cậu đã tuyển một đống khách hàng lộn xộn cho tòa soạn chúng ta, tôi còn chưa tính sổ với các người đâu.

Thật xem bộ phận biên tập là hậu hoa viên của bộ phận quảng cáo các người hả, muốn bảo những phóng viên họ đi phỏng vấn thì phải đi.

Trước đây các người vì nghĩ cho tòa soạn, điều này cũng không quá.


Nhưng các người vậy mà không có một chút lương tâm và đạo đức của người làm báo.”
“Cái công ty chăm sóc sức khỏe kia như thế nào, còn cần tôi vạch trần sao? Thứ phế phẩm này, người khác không cần các người lại xem như bảo bối mà nhặt về.”
Tổng biên luôn ôn hòa chỉ còn thiếu chỉ vào mũi đối phương mà chửi nữa thôi.
Cuối cùng tổng biến nhìn Nghê Cảnh Hề nói: “Người trẻ tuổi làm việc có bốc đồng, nhưng các người nên cân nhắc nhiều hơn và xem xét thế nào là một phóng viên.”
Lúc Nghê Cảnh Hề ra khỏi phòng làm việc, mông Hoa Tranh ngồi trên ghế giống như đang ngồi trong chảo lửa.
Thấy cô đi ra, vội hỏi: “Thế nào, thế nào?”
Nghê Cảnh Hề theo bản năng ngẩng đầu nhìn về chỗ của Ôn Đường, lúc này Ôn Đường không ra ngoài phỏng vấn, mà đang ngồi trước bàn làm việc xử lý bản thảo.
Nhưng lúc Nghê Cảnh Hề đi ra, cô ta cũng quan tâm chu đáo bên này.
Tầm mắt hai người đúng lúc chạm nhau, Ôn Đường nhếch môi đỏ, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Chỉ là bại tướng dưới tay mà thôi, Nghê Cảnh Hề cô sắp bị đá ra khỏi tòa soạn rồi.
Ôn Đường lúc này đứng dậy chậm rãi đi đến, thoạt nhìn là muốn đi tới chỗ máy in.

Nhưng khi cô ta đi đến bên bàn Nghê Cảnh Hề thì dừng lại, nghiêng đầu mỉm cười với Nghê Cảnh Hề, giọng điệu tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, vốn còn muốn tiếp tục làm đồng nghiệp với Cảnh Hề cô, xem ra……”
Hoa Tranh chớp mắt, bị hoảng sợ bởi lời nói của cô ta, hồi lâu mới mở miệng lắp bắp nói: “Lẽ……lẽ nào còn muốn đuổi việc sao?”
Lúc này cô ấy cũng bất chấp xỉ vả Ôn Đường trong lòng.
Nghê Cảnh Hề sầm mặt không nói chuyện, nhưng trong mắt Hoa Tranh chính là tin tức không tốt.
Ôn Đường mỉm cười nói: “Nhưng cô yên tâm, tiệc chia tay tôi vẫn sẽ giúp cô tổ chức trang trọng.”
Hoa Tranh cũng sốt ruột muốn khóc.
Vào lúc này tổng biên đột nhiên đến phòng làm việc lớn, Diêu chủ biên và giám đốc bộ phận quảng cáo đi theo ở phía sau ông, vừa rồi tổng biên bảo Nghê Cảnh Hề ra ngoài trước, còn họ ở lại bên trong nói chuyện một lát.
Lúc này tổng biên đứng nhìn mọi người nói: “Chắc rằng chuyện ngày hôm qua, mọi người đều đã biết.”
Đây là chỉ chuyện xảy ra khi Nghê Cảnh Hề phỏng vấn.
Tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay lại, nhìn về phía tổng biên, hiển nhiên chuyện này đã có ý kiến xử lý.

Thời điểm này cũng có người nhìn đến chỗ Nghê Cảnh Hề, dù sao mọi người cũng cảm thấy kết quả chắc chắn sẽ không tốt lắm.
“Cái gọi là người viết báo, chính là phải truyền đạt sự thật và chân tướng đến công chúng.

Công việc của chúng ta có thể dẫn dắt xã hội này, có sức ảnh hưởng cực kỳ to lớn đối với cả đất nước.

Bắt đầu từ thời Dân quốc, những người tiên phong trong ngành báo chí đã truyền cảm hứng cho cả dân tộc và đất nước.”
Mọi người vẻ mặt mê mang lắng nghe, tổng biên đây là muốn nói cái gì nhỉ?
“Nhưng mà xã hội bây giờ, xem trọng vật chất, rất nhiều người viết báo cũng chỉ nhìn thấy chút lợi ích trước mắt, căn bản không suy nghĩ đến trách nhiệm và gánh nặng trên người mình.

Nghê Cảnh Hề cô ấy là người mới, nhưng cô ấy có thể không sợ hãi lợi ích gì đó, mà dũng cảm đứng ra vạch trần trò lừa bịp, giúp đỡ người già vô tội.”
“Tinh thần này là tấm gương của cả tòa soạn chúng ta, cũng là đối tượng để mọi người học tập theo.”
Cả khu vực làm việc lúc này vô cùng yên tĩnh.
Sau đó không biết tiếng vỗ tay phát ra từ góc nào, sau đó càng lúc càng vang, cuối cùng người của cả khu vực làm việc đều đứng dậy vỗ tay khen ngợi Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề nhìn mọi người mỉm cười, khom lưng gật đầu với từng người.
Đến cuối cùng khi cô đứng yên lại, bỗng hơi nghiêng đầu nhìn Ôn Đường bên cạnh, thấp giọng nói: “Tổ phó Ôn, xem ra tiệc chia tay này chị không cần tổ chức thay tôi nữa rồi.”
Ôn Đường vẫn là dáng vẻ không dám tin.
Nghê Cảnh Hề cười nhạt, nhìn thẳng cô ta giọng nói rất rõ ràng: “Hơn nữa sau này, chị phải học tập tôi đấy.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương