Câu nói này của Hoắc Thận Ngôn đã cho Nghê Cảnh Hề thêm sức mạnh, có lẽ cô làm việc sẽ có chỗ không thành thục.
Nhưng đối với hành vi lừa gạt người già rõ rành rành như thế này, cô không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.
Cô từng nhìn thấy sự tuyệt vọng của bà ngoại, cho nên cô không muốn nhìn thấy loại tuyệt vọng đó trên mặt của những cụ già khác.
Nghê Cảnh Hề không phải người lạnh nhạt, trái lại nội tâm cô cực kì dịu dàng, cô chỉ là quen gánh gồng tất cả mọi thứ lên đôi vai của mình mà thôi.
Hoắc Thận Ngôn tính cách trầm ổn mạnh mẽ, và giỏi phỏng đoán lòng người.
Dù sao cũng là CEO của một công ty, không nói đến hội nghị thường lệ với các quản lý cấp cao, thì những chuyện như đàm phán với đối thủ đâu phải không cần suy nghĩ.
Sở dĩ anh ít lời cũng là vì giáo dục của ông nội từ nhỏ, nói nhiều chắc chắn sai, nói nhiều chắc chắn thất bại.
Ngay cả tên của anh cũng phù hợp với ý này.
Hành vi ngôn ngữ đều phải thận trọng.
Nhưng khi anh an ủi người khác, lại có hiệu quả nhanh chóng, thế cho nên Nghê Cảnh Hề mở máy hát ra.
Nghê Cảnh Hề nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh thì sao, trong công việc sẽ gặp phải chuyện không thuận lợi chứ ạ?”
Hoắc Thận Ngôn thoáng ngẩn người, anh ngồi trên ghế nhựa, nút áo comple sớm đã được mở ra, cà vạt nơi cổ áo sơ mi cũng đã không biết tung tích, nút áo trên cùng cũng được mở ra, lộ ra cần cổ thon dài đẹp mắt.
Khí chất cấm dục vốn đóng kín, dường như đã lặng lẽ lộ ra một chút khe hở, toát ra vài phần tiêu sái.
Anh khẽ cười: “Tuỳ lúc.”
Tập đoàn Hằng Á thật ra rất lớn, rất nhiều nơi trên thế giới đều có đầu tư, giống như một tàu sân bay khổng lồ.
Hằng Á đang trực tiếp tuyển dụng hơn 30.000 nhân viên trên khắp thế giới.
Giờ đây anh là người điều khiển tàu sân bay khổng lồ ấy, cho dù ưu tú như anh, chắc chắn cũng đã bỏ ra kiên trì và nỗ lực mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi để dẫn dắt tàu sân bay tiếp tục tiến về phía trước.
Bởi vì hy vọng của vô số nhân viên và cổ đông ở đằng sau anh, nên anh cũng phải có trách nhiệm với rất nhiều gia đình.
Cho nên trong công việc chuyện không thuận lợi, giống như anh đã nói, tuỳ lúc đều có thể xảy ra.
Họ hiếm khi thảo luận đến chuyện công việc của nhau, bởi vì không cùng một lĩnh vực, và trông có vẻ không hề liên quan gì đến nhau.
Anh là một CEO của một tập đoàn đa quốc gia, mà cô chỉ là một phóng viên nhỏ trong một toà soạn ở Thượng Hải.
Nhưng ở trong cái lều này, họ dịu dàng mà bình tĩnh nói về công việc của mình, nói về những chuyện không thuận lợi ấy.
Có lẽ đối phương không thể giải quyết, nhưng chí ít có một người sẵn lòng nghiêm túc lắng nghe.
Nghê Cảnh Hề dường như cảm thấy có hơi không đã ghiền, vỗ bàn: “Ông chủ, làm phiền cho hai lon bia.”
Hoắc Thận Ngôn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Nghê Cảnh Hề nhìn chằm chằm anh nói: “Anh không được uống.”
Câu nói này rất hăng.
“Quản anh? Hửm?” Giữa hai hàng lông mày của Hoắc Thận Ngôn nhuộm lên ý cười dịu dàng, kèm theo âm cuối lộ ra vẻ ngọt ngào nồng đậm.
Nghê Cảnh Hề nhìn anh nhẹ chớp mắt, hàng mi dài cong dày cũng không thể che được ánh sáng nơi đáy mắt.
“Đương nhiên, em có tư cách quản anh mà.”
Vợ quản chồng, là đạo lý hiển nhiên.
Hoắc Thận Ngôn rốt cuộc cười to, ngũ quan cũng cho thấy xu hướng tăng dần lên, cuối cùng gật đầu: “Uhm, anh chỉ để mình em quản thôi.”
Nghê Cảnh Hề chợt cụp mắt, Hoắc Thận Ngôn rất hiếm khi sẽ nói lời như thế này.
Truyện Cổ Đại
Nhưng mỗi lần anh nói, trái tim cô luôn sẽ đập loạn, tất cả những tưởng tượng của cô về tình yêu đều không bằng một phần vạn người trước mặt này cho cô.
Cô thấp giọng nói: “Vậy em phải quản anh cả đời.”
*
Sau kì nghỉ cuối tuần, tất cả mọi người không có đầy tinh thần làm việc, mà trái lại giống như bị hút cạn tinh lực, sáng sớm ngồi vào chỗ làm việc đều vô cùng uể oải.
May mắn là Nghê Cảnh Hề cuối tuần không làm việc gì, chỉ ở cùng bà ngoại, rồi ở nhà nấu cơm với Hoắc Thận Ngôn.
Mấy tháng nay anh gần như đều ở Thượng Hải, lại hiếm khi không bay khắp nơi trên toàn thế giới.
Buổi sáng mọi người không có tinh thần làm việc gì, tuy nhiên sức mạnh của sự nhàn rỗi lại không giảm.
Khi Nghê Cảnh Hề đi đến phòng trà nước rót nước, Ngô Mộng Ni đang nói chuyện phiếm với hai cô đồng nghiệp tổ khác.
Hai cô đồng nghiệp đứng ở một bên, cầm cổ tay Ngô Mộng Ni.
“Vòng đeo tay Cartier với bốn viên kim cương này, trước đây em từng thử ở Hồng Kông, phải mười mấy vạn ấy.” Cô đồng nghiệp bên trái ngạc nhiên khen ngợi, trong mắt đều là hâm mộ.
Người đồng nghiệp bên phải hiển nhiên không biết giá cả, lúc này nghe thấy giọng nói cũng thay đổi: “Đắt vậy luôn á, chỉ một chiếc vòng đeo tay mà những mười mấy vạn?”
Gia cảnh đồng nghiệp này bình thường nên cũng không quan tâm đến những sản phẩm xa xỉ kia, đương nhiên không ngờ một cái vòng đeo trên cổ tay lại đắt gần bằng một chiếc xe.
“Chị Mộng Ni, da chị trắng đeo vòng tay này đẹp thật í.”
“Đúng đúng, kiểu vòng tay màu vàng này phải là người da trắng đeo mới đẹp.”
Hai người này trái một câu cảm khái phải một câu hâm mộ, trên mặt Ngô Mộng Ni mặc dù nén cười, nhưng không giấu nổi vẻ đắc ý trong đáy mắt.
Đặc biệt là Nghê Cảnh Hề cô đang pha trà, cô ta không nhịn được đắc ý nói: “Cũng được thôi, bạn trai tôi khá thương tôi, anh ấy cảm thấy tôi đi làm vất vả nên đặc biệt mua cho đấy.”
Tuyệt thế bạn trai tốt là gì, hai cô đồng nghiệp thật sự là sắp khen không bao giờ dứt.
Đến khi Nghê Cảnh Hề ra khỏi phòng trà nước về bàn mình, thì Hoa Tranh bên cạnh nhìn về phía phòng trà nước, đẩy ghế đến gần thấp giọng nói: “Cậu nhìn thấy vòng tay mười mấy vạn kia không?”
Nghê Cảnh Hề cười: “Cậu cũng thấy à.”
“Cả tòa soạn gần như ai cũng biết kia kìa.
Khó trách chị ta gần đây đều không đi theo sau mông Ôn Đường, bây giờ lại muốn lên mặt với các cô em cùng nhóm nữa đây mà.” Hoa Tranh nói rất nhỏ.
Hoa Tranh đều không thích Ôn Đường và Ngô Mộng Ni.
Nhưng cô ấy ghét Ngô Mộng Ni nhiều hơn bởi vì cô ta là người trực tiếp làm khó Nghê Cảnh Hề.
Nào biết không bao lâu sau Ngô Mộng Ni từ phòng trà nước đi ra, lại đi thẳng đến bên bàn Nghê Cảnh Hề.
Cô ta hạ cổ tay xuống vỗ nhẹ hai cái lên bàn Nghê Cảnh Hề, vòng tay màu vàng lắc lư trong cổ tay.
“Cô nhanh nộp bản thảo bài phỏng vấn kia đi, hôm nay tổ trưởng Ôn ra ngoài phỏng vấn, cô đừng lén lút lười biếng nhanh mà nộp lên.
Bên bộ phận quảng cáo cũng giục nhiều lần rồi đấy.” Ngô Mộng Ni trợn trắng mắt, đưa tay vén tóc rối ở bên tai.
Cô ta nói xong thì xoay người đi.
Hoa Tranh tức đến mức ném kẹp tài liệu, thấp giọng nói: “Cậu nói có phải còn không có thiên lý hay không, sao không có ai tới dạy dỗ người phụ nữ này chứ.”
Nghê Cảnh Hề ngẩng đầu nhìn, cười lạnh nói: “Ai nói không có……”
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên cửa kính của phòng làm việc mở được đẩy ra.
Một người phụ nữ nhuộm tóc vàng dẫn theo mấy người đàn ông xông vào, vừa vào liền quát với cả sảnh làm việc: “Ngô Mộng Ni, con đĩ Ngô Mộng Ni đâu?”
Tiếng hét này tràn đầy khí thế, kinh động người của cả khu vực làm việc.
Lúc này Ngô Mộng Ni vẫn đang đứng trên lối đi, so sánh với những đồng nghiệp khác đang ngồi cũng rất dễ thấy, người phụ nữ tóc vàng quét mắt nhìn quanh một vòng, vừa vặn rơi lên người cô ta.
Lần này thật là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Người phụ nữ bước vài bước vọt đến trước mặt Ngô Mộng Ni, vươn tay trực tiếp kéo tóc cô ta, lớn tiếng mắng chửi: “Là con đĩ mày quyến rũ chồng người khác phải không, mày dùng chồng tao cũng rất thuận tay đấy nhỉ.”
Đồng nghiệp xung quanh đều còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, thì tiếng chửi thề đã vang lên ở khu vực làm việc.
Khi người phụ nữ tóc vàng kia đánh Ngô Mộng Ni, thì mấy người đàn ông bà ta dẫn đến cũng không rãnh rỗi, lại vây quanh cả khu vực làm việc bắt đầu rải một thứ giống như truyền đơn.
Trăm tờ giấy A4 rơi trong không trung giống như hoa tuyết.
Trên bàn Nghê Cảnh Hề đúng lúc có một tờ, cô cúi đầu nhìn, lại là một đoạn lịch sử trò chuyện kèm theo một tấm ảnh.
“Ớ đệch.” Hoa Tranh đột nhiên cắn tay.
Bởi vì lúc cô ấy nhìn thấy đoạn lịch sử trò chuyện này thì tựa như đang đọc một đoạn đối thoại giường chiếu hạ lưu thấp kém vậy, dù sao muốn ghê tởm thế nào thì ghê tởm thế ấy.
Mà tấm ảnh phía trên kia lại là ảnh khỏa thân của Ngô Mộng Ni soi gương tự chụp.
Trên ảnh hai tay cô ta giữ ngực, răng cắn nhẹ môi, dáng vẻ mơ màng cám dỗ.
“Đậu má.” Hoa Tranh bị kinh ngạc chỉ còn lại hai chữ này.
Mà lúc này người phụ nữ tóc vàng đã chiếm thế thượng phong, bà ta ấn Ngô Mộng Ni ở trên bàn, cổ áo cũng bị kéo rách, vừa kéo còn vừa chửi: “Con đĩ, không phải mày lẳng lơ thích lộ ư, bây giờ tao cho mày lộ đủ.”
Nhưng người phụ nữ không hung dữ quá lâu, bởi vì bảo vệ tòa nhà rất nhanh đã chạy lên, mà đồng nghiệp nam trong văn phòng cũng phản ứng kịp, đi lên giúp đỡ.
Bảo vệ muốn đuổi họ, nhưng người phụ nữ tóc vàng cực kì hung dữ, mấy người đàn ông ở phía trước lại che chở bà ta, bảo vệ căn bản không động đến họ được.
Người phụ nữ tóc vàng hét to: “Lãnh đạo các người đâu, tôi muốn hỏi lãnh đạo tòa soạn các người một chút, cấp dưới quyến rũ chồng người khác có quản hay không?”
Trước đây trên mạng cũng thật sự có không ít chính thất đến công ty của Tuesday gây ầm ĩ, tổ đời sống của tòa soạn bọn họ cũng từng phỏng vấn không ít những việc nhà này.
Nhưng không ai ngờ, có một ngày nhân viên tòa soạn bọn họ lại trở thành nhân vật chính.
Hơn nữa tin tức từ trên lầu truyền xuống dưới lầu rất nhanh, ngay cửa lúc này đã đứng không ít nhân viên của công ty khác đang xem náo nhiệt.
Người phụ nữ tóc vàng thấy người càng vây càng nhiều, nhưng không hề để ý, ngược lại càng vui mừng bởi vì hôm nay bà ta là đến làm lớn chuyện.
“Các người đều là phóng viên, đều là người có văn hóa, tôi đây từ nhỏ không học hành sống vất vả không thể so với các người.
Các người phân xử giúp tôi một chút, con đĩ này vậy mà còn muốn xúi giục chồng tôi ly hôn cưới cô ta đấy.”
“Bà đây cùng ông ta lập nghiệp buôn bán hải sản, bây giờ có tiền rồi, đám hạ tiện này từng người bám dính lấy không nói, còn muốn chiếm vị trí của bà.”
“Tao khinh.” Người đàn bà không hề kiêng dè phun một ngụm nước bọt lên người Ngô Mộng Ni.
Thực ra vài lãnh đạo tòa soạn hôm nay đều có mặt, ầm ĩ đến bây giờ mọi người cũng rõ ràng chuyện gì.
Nhưng không một ai ra mặt, quả thực con mẹ nó mất mặt mà.
Cuối cùng vẫn là cảnh sát đến, dẫn đối phương đi.
Nhưng trước khi đi người phụ nữ tóc vàng còn đem ra rất nhiều hóa đơn, nói là đồ chồng bà ta mua cho Ngô Mộng Ni, trị giá trên mấy chục vạn.
Người ta nói cũng là đương nhiên, đồ chồng bà ta mua là tiêu vào tài sản chung sau hôn nhân của hai người họ, bà ta muốn hợp lý đòi lại.
Được thôi, cảnh sát cuối cùng dẫn Ngô Mộng Ni đi cùng.
Dù sao cô ta cũng xác thực đã nhận đồ của người ta, vòng tay còn đang đeo kia kìa.
Sau khi cảnh sát đưa người đi, cả khu vực làm việc đều chìm vào trong im lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng không có.
Mọi người còn chìm đắm trong trò cười này nên còn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi Hoa Tranh thấp giọng nói: “Cảnh Hề, miệng cậu sẽ không phải linh vậy chứ.”
Nghê Cảnh Hề: “……”
*
Xe Đường Miễn dừng ở đối diện, anh nhìn người phụ nữ tóc vàng đi lên và cũng nhìn cảnh sát đi lên dẫn mọi người xuống, rồi mới lái xe đi về công ty.
Trước khi vào cửa anh ta gõ nhẹ hai cái, mới đẩy cửa đi vào.
Trên người Hoắc Thận Ngôn chỉ mặc áo gile và sơ mi, ngẩng đầu nhìn tới hỏi: “Chuyện xử lý ổn thỏa rồi?”
Đường Miễn gật đầu: “Tôi không đi theo lên xem, nhưng người đều bị cảnh sát đưa đi rồi, hiện trường chắc rất đặc sắc.”
Chuyện này là Hoắc Thận Ngôn dặn dò Đường Miễn đi xử lý, vốn anh chỉ bảo Đường Miễn đi hỏi thử gần đây Nghê Cảnh Hề ở tòa soạn thế nào.
Dù sao ngày đó lúc ăn đồ nướng, cô nhắc đến tòa soạn thì tâm trạng không tốt.
Kết quả Đường Miễn nghe ngóng về được, lại khiến anh lập tức sa sầm mặt.
Chuyện Ngô Mộng Ni làm tiểu tam cũng là Đường Miễn tra ra được, báo cho Hoắc Thận Ngôn, Đường Miễn cẩn thận nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Tổng, ngài định……”
Hoắc Thận Ngôn gập ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Đi giúp vị Vương phu nhân này một tay, nói có người đang nhìn chằm chằm vị trí của bà ta.”
Thế là, trò vui hôm nay lên sàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng ca: Anh Thần Nhan của chúng ta không hại người, anh ấy chỉ là một người tốt bụng thấy việc nghĩa là hăng hái làm mà thôi!!!!!!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook