Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa
-
Chương 42
Cô gái nhỏ vô cùng vội vã mở cửa xe, đẩy anh vào.
Giống như một con sư tử gấp gáp, tóc tai hỗn độn, một tay ấn trên ngực anh, một tay đóng cửa xe.
Trong xe chật hẹp, tối tăm, ngoài cửa sổ lại là ánh trăng sáng, mơ hồ bao trùm lên hai người, Lâm Lục Kiêu hơi ưỡn thân, tay chống trên nghế dựa, cô quỳ trên ghế, ánh sáng ở phía sau lưng cơ hồ làm làn da thêm trắng mịn, dây váy trượt xuống, an vị trên cánh tay.
Nam Sơ nhìn chằm chằm anh, ánh mắt kia sâu đến dường như muốn đem anh hút vào, lớn mật lại trần trụi.
Lâm Lục Kiêu không nhịn được cười, bóp bóp khuôn mặt cô, âm thanh trầm thấp: "Muốn làm cái gì?"
Biết rõ còn hỏi.
Nam Sơ cúi người tiến tới, đặt lên môi anh một nụ hôn: "Anh đoán xem."
Nói xong cũng không hề nhìn anh, cúi đầu hôn lên cổ, cánh môi mềm mại dán lên, lành lạnh, giống như thạch trái cây, Lâm Lục kiêu bị kích thích đến giật nảy mình, cổ họng như bị nghẹn, thở ra một hơi, giây tiếp theo, Nam Sơ đã cởi bỏ thắt lưng của anh, nhìn cô tháo dây lưng thuận tay như vậy, thực ra lúc rút ra vẫn có chút trúc trắc.
Lâm Lục Kiêu vẫn ở tư thế hơi ưỡn vừa rồi.
Nam Sơ kéo áo khoác của anh xuống, lộ ra áo sơ mi quân nhân màu xanh bên trong, ánh mắt thoáng trì trệ, thêm sâu, ngửa đầu, theo đường cong từ cổ anh đi xuống, trong xe kín mít, yên tĩnh không tiếng động, có thể nghe thấy âm thanh bật ra từ những nụ hôn.
Nút áo bị cô cởi đến nút thứ hai, lộ ra lồng ngực màu lúa mạch rắn chắc. Lâm Lục Kiêu bỏ tay chống sau lưng, đè cô lại, dở khóc dở cười nói: "Đừng."
Nam Sơ không để ý đến anh, còn kéo quần anh: "Giả bộ cái gì, anh cũng cứng rồi."
Lâm Lục Kiêu đem cô ấn xuống ghế, phía sau lưng truyền đến cơn đau, anh ngồi lại, cau mày nói: "Em lộng hành như vậy, không cứng mới lạ, ngoan, để anh hít thở một chút, đừng làm loạn."
Nam Sơ khăng khăng muốn cởi quần anh, thấy anh vẫn luôn trốn ở phía sau, trong lòng hồ nghi: "Anh không phải là thật sự không được chứ?"
"Có cái rắm!" Lâm lục Kiêu cười mắng: "Anh chỉ là không có thói quen làm trên xe của lão Thẩm."
Nam Sơ nghiêng đầu liếc anh mộ cái, chế nhạo:"Chà, năm phút đồng hồ, anh thật lợi hại."
Con mẹ nó--
Lâm Lục Kiêu nghiêng đầu nhìn một cái, dù sao cũng là vợ mình, bỏ đi, không so đo, lần sau sẽ làm cô đến phát khóc.
Dây váy vẫn chưa chỉnh.
Lâm Lục Kiêu kéo lại cho cô, quét mắt trên dưới một cái, ghét bỏ nói: "Em nhất định phải mặc ít như vậy sao? Muốn khoe dáng người tốt?"
Nam Sơ hứng thú liếc anh một cái: "Không lẽ anh nghĩ em sẽ bọc lại thành một bà lão sao?"
Nói về vấn đề này, chủ nghĩa nam tử hán của Lâm Lục Kiêu lại trỗi dậy, "Bà lão thì làm sao, trước kia ở gần nhà anh có một bà lão mặc áo khoác lớn nhưng cũng rất đẹp, màu sắc rực rỡ, nhìn rất vui tươi. Hơn nữa, anh thấy người khác cũng đâu có mặc giống như em?"
Nam Sơ nhạy bén, ánh mắt sắc bén chất vấn: "Người khác là ai?"
Lâm Lục Kiêu ho khan một tiếng, "Quên tên rồi, là ca sĩ, Từ Trí cái gì đó."
"Từ Trí Nghệ?"
"Đúng rồi."
Nam Sơ lạnh nhạt nhìn anh: "Cô ấy rất xinh đẹp nha."
Lâm Lục kiêu đến cô ta trông như thế nào cũng quên rồi, thấy dáng vẻ này của cô nàng, hiểu ra chút ít, tay ở trên đầu cô xoa loạn một phen: "Nghĩ cái gì vậy! Đừng suy nghĩ lung tung."
.........
Tưởng Cách tìm một vòng cũng không thấy Nam Sơ, gấp đến độ muốn chửi thề, quay đầu liền thấy Thẩm Mục đi đến, cậu chào hỏi một câu.
"Cậu đã đến rồi, tự tìm một chỗ ngồi đi, tôi có chút việc gấp."
Thẩm Mục một tay đút túi quần, một tay giữ chặt hắn: "Đừng gấp."
Tưởng Cách dừng lại, nhìn anh: "Làm sao vậy? Hiện tại thật sự rất vội."
"Tìm Nam Sơ? Đừng tìm nữa."
Tưởng Cách gấp đến độ như kiến trong nồi lẩu, vừa nghe lời này, cả người cứng lại, có chút ngây ngốc nhìn anh.
Tầng hai.
Tưởng Cách ngồi trên ghế sofa, Thẩm Mục kéo một cái ghế, ngồi đối diện cậu ta, khoanh tay nhìn.
Tưởng Cách trong lòng bốc hỏa, không hiểu sao hoảng hốt, bên ngoài lại mạnh miệng nói: "Có chuyện gì nói đi! Không có thì biến."
-------
Tình huống hai nam tranh một nữ hầu như đều là như vậy.
Lâm Lục Kiêu cũng đã sớm nghĩ tới, muốn Tưởng Cách từ bỏ không đơn giản như vậy, đêm nay cũng coi như Thẩm Mục cho anh một cơ hội tuyên bố chủ quyền, muốn tranh đoạt, vậy anh ta cứ đến đi, nếu anh ta có thể chạm vào một sợi lông của Nam Sơ coi như anh thua.
Nghe xong lời này, Thẩm Mục nhịn không được mắng: "Lời này của cậu thật thiếu đòn."
Nhưng cũng đã quen, đây chính là Lâm Lục Kiêu, xưa nay đã vậy, tuyệt đối không để chí khí của người khác diệt uy phong của mình, tự tin nhưng lại không tự mãn.
Dù sao cũng là huynh đệ mười năm, Thẩm Mục thay Tưởng Cách bênh vực kẻ yếu: "Tưởng Cách thực ra không xấu, chỉ là đôi khi không có đầu óc, cậu cũng đừng tổn hại đến cậu ta."
Lâm Lục Kiêu lại cười nói: "Chỗ nào nghe ra là tôi tổn hại cậu ta, đây là niềm tin của tôi đối với vợ."
Thẩm Mục chửi: "Đồ không biết xấu hổ, người ta đồng ý làm vợ cậu rồi sao?"
"Sớm muộn gì cũng vậy."
Khẩu khí kiên định kia, làm như là bắt lấy một cục gạch vậy!
Thẩm Mục tiếp tục: "Chó má! Cậu đây là đồ chó má."
------
Đến lúc này, Thẩm Mục cũng tự nhiên biểu đạt nhẹ nhàng một chút, dù sao cũng cùng Tưởng Cách lớn lên.
Tưởng nhị thiếu gia như bị sét đánh, có chút choáng váng, ngậm thuốc lá ngồi trên sofa, không thể tin được, xác nhận lại một lần nữa.
"Bạn trai Nam Sơ?"
Thẩm Mục vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu một cái
"Lâm Lục Kiêu?"
Thẩm Mục tiếp tục gật đầu.
"Chính là bạn của cậu?"
Thẩm Mục vẫn là gật đầu.
"Đội phòng cháy Đặc Cần, trung đội trưởng?"
Thẩm Mục lại gật đầu.
"Đợi chút--"
Thẩm Mục: "Làm sao vậy?"
Tưởng Cách không mở miệng, sau một hồi: "Tôi suy nghĩ đã."
Suy nghĩ nửa ngày, cậu ta dường như chấp nhận sự thật, từ sofa đi tới, trong tay cầm bật lửa: "Trước đây, đội phòng cháy của bạn cậu từng quay một chương trình, cậu biết không?"
Thẩm Mục hình như có nghe Lâm Lục Kiêu nói qua, "Chương trình giáo dục phòng cháy kia?"
Tưởng Cách gật đầu một cái, "Cậu đừng nói với tôi, hai người họ là bởi vì chương trình kia mà quen nhau?"
"Cái này tôi làm sao biết."
Tưởng Cách trong lòng cũng hiểu rõ, hơn phân nửa là vì chương trình kia mà tốt hơn, bằng không hai thân phận, một người là lính cứu hỏa, một người là minh tinh, như thế nào lại có thể cùng nhau?
Giờ phút này, cậu quả thực hối hận muốn đứt ruột.
Cơ hồ nghĩ đến điều gì, cậu ngẩng đầu, ánh mắt quét thẳng về phía hai trợ lý, vẫy vẫy tay, thật bình tĩnh nói: "Lại đây, hai người lại đây."
Hai người trợ lý liếc nhau một cái, không hiểu sao có chút run.
Người còn chưa đi đến nơi, Tưởng cách đã một chân đá thùng rác trước mặt, lại tàn nhẫn đạp một chân lên bàn trà, tiếng động vang lớn: "Đều là chủ ý của hai người đưa ra! Để cô ấy tham gia cái chương trình rách này! Lão tử bị người ta cướp mất người rồi! Các người lấy chết tạ tội đi!!!"
Lúc trước còn bình tĩnh gọi hai trợ lý, lại nhìn tiểu thiếu gia đang phát điên này, có chút thương xót, thật là một người đàn ông đáng thương.
Bị người ta cướp mất người không nói, còn đích thân tặng một cái váy cưới, Nguyệt Lão ơi Nguyệt Lão~~
Thẩm Mục vỗ vai cậu ta, an ủi, ném một câu: "Ài, khuyên cậu một câu, nếu không cậu cùng tôi hướng phật cũng được, quan tâm làm gì chuyện nam nữ."
Tưởng Cách, "Đợi cậu gặp được cô gái của mình, tôi xem cậu còn có thể nói ra lời này hay không."
Thẩm Mục xuống lầu tìm đồ ăn.
Đến tận khi tiệc sinh nhật kết thúc cũng không thấy Tưởng cách xuất hiện, bản thân ở trong phòng cô đơn buồn rầu, không bật đèn, tối đen một mảng, ngồi trên sofa, tay chống trên trán, hai mắt cũng nhắm chặt.
Nhạc trong phòng mở lớn, tuyên truyền giác ngộ.
Cứ vậy lặp lại, chỉ có một bài hát, một bài hát tiếng Quảng Đông, trên xe cậu cũng chỉ có một đĩa CD này.
"Giường là giường của anh, nhưng mồ hôi em, có thể làm thế giới của anh nổi lên sóng lớn...."
Hai câu đầu, khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.
"Tình nếu quá cuồng sẽ khiến em điên loạn, sau đó nếu đem theo tội lỗi này tiếp tục sẽ bất an. Ham muốn được phơi bày...."
Nghe thấy câu cuối cùng,, ông già trực tiếp chống gậy từ phòng bên cạnh đi đến, gõ cửa: "Này, nghe cái thứ lung tung gì vậy hả!"
Tưởng Cách nghe thấy liền cảm thấy phiền, vùi đầu vào gối ôm, giống như một con đà điểu.
Cậu căm hận nghĩ, là báo ứng, nhất định là báo ứng!
Thường ngày cậu chỉ cần vẫy tay sẽ không thiếu các cô gái tự nguyện đến, sau đó lại là bị cậu bỏ rơi. Lúc đó không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, nhưng bây giờ, cậu thật sự rung động thích một cô gái, lại bị người qua đường cướp mất người.
Hơn nữa ngày thường sống không tim không phổi, đối với nữ nhi đều là thái độ khinh thường, bây giờ thất tình thật, cũng không ai tin là cậu đang khổ sở.
Cho nên, khi người ta đang có lợi thế ngàn vạn lần đừng quá kiêu ngạo.
Thời gian sau này, vẫn còn rất dài, biết đâu máng xối cũng có thể lật thuyền.
Cậu đây thật sự rất đau lòng--
.......
Trong xe, Nam Sơ nói một hồi, lại nhào vào ngực Lâm Lục Kiêu hôn lên.
Lâm Lục Kiêu tựa lưng vào ghế ngồi, để cô tùy ý hôn, cúi đầu ở tai, cổ, xương quai xanh, mỗi nơi hôn một chút, hai người giống như đôi vợ chồng trẻ nhiệt tình, dính lấy nhau, quấn quýt như thế nào cũng không đủ.
Nam Sơ cứ như vậy cởi dây quần anh, bị Lâm Lục Kiêu một phen đè lại.
Nam Sơ cúi đầu, mắng anh: "Em tới, anh đừng có nhúc nhích."
Nói xong, tay từ vạt áo sơ mi đi vào bên trong, sờ đến cơ bụng nhô lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng thổi mạnh, sau đó thuận thế đi xuống dưới, người cũng dần trượt xuống, tay đã từ cạp quần thăm dò đi vào: "Em giúp anh giải quyết,"
Lâm Lục Kiêu dựa người trên ghế, đáy mắt sâu đen láy, mang theo dục vọng. Rốt cuộc cũng không cự tuyệt, lười biếng mà buông lỏng tay.
Trong không gian mờ ám, vang lên âm thanh kéo khóa.
Viền quần lót màu đen, in hai chữ cái, Nam Sơ đã từng nhìn thấy một lần, là nhãn hiệu anh hay dùng, cô kéo xuống, dùng tay cầm nó, bàn tay nhỏ bé mềm mại, từ từ chạm từ gốc đến đỉnh.
Lâm Lục Kiêu cả người căng cứng, truyền đến một trận kích thích, giống như bị điện giật.
Anh nhìn chằm chằm Nam Sơ, cô nằm phía dưới, lộ ra một mảng lưng trắng nõn, màu đỏ của bộ váy càng làm da cô thêm trắng, tựa hồ sẽ phát sáng, trắng như một mảng sứ, vừa tinh xảo, vừa tinh tế.
Lâm Lục Kiêu vuốt ve tấm lưng kia, dọc theo sống lưng sờ đến vị trí eo, ngón tay cái thô giáp của đàn ông trượt qua lại trên lưng cô, xúc cảm rõ ràng.
Nam Sơ cảm nhận được cái vuốt nhè nhẹ trên lưng, như có như không sượt qua thân thể cô, trong lòng căng thẳng, chợt tăng thêm lực đạo, ngẩng đầu liếc anh một cái, trên mặt đều là sự quyến rũ.
Anh thật chưa từng thấy qua phụ nữ nào yêu mị hơn cô.
Bỗng nhiên hiểu ra, chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ cũng mang vẻ phong lưu--
Lâm Lục Kiêu có tính nhẫn nại rất cao, thời điểm làm tình dường như rất ít khi lên tiếng, kết quả, đêm nay, lúc buông xuống khoái cảm, có chút không nhịn được, hừ nhẹ một tiếng.
Âm thanh kia.
Không giống âm thanh trầm thấp hấp dẫn thường ngày của anh, mà có mang theo dục vọng.
Nam Sơ đã sớm biết.
Ngày đó, trong hành lang bệnh viện, nghe anh nói chuyện với Hạ Vãn, giọng nói lãnh đạm kia, âm thanh ở trên giường nhất định rất êm tai.
.......
Đợi hai người xong việc.
Nam Sơ cầm chiếc áo khoác bị rơi lên, chợt nhìn thấy, vị trí phía sau lưng áo có một vết màu đỏ sậm, cô nghĩ rằng dính thứ gì, đưa tay lau qua một chút, đưa đến trước mặt dùng ngón tay nhấp nhấp, xoa xoa.
-- là vết máu.
Giống như một con sư tử gấp gáp, tóc tai hỗn độn, một tay ấn trên ngực anh, một tay đóng cửa xe.
Trong xe chật hẹp, tối tăm, ngoài cửa sổ lại là ánh trăng sáng, mơ hồ bao trùm lên hai người, Lâm Lục Kiêu hơi ưỡn thân, tay chống trên nghế dựa, cô quỳ trên ghế, ánh sáng ở phía sau lưng cơ hồ làm làn da thêm trắng mịn, dây váy trượt xuống, an vị trên cánh tay.
Nam Sơ nhìn chằm chằm anh, ánh mắt kia sâu đến dường như muốn đem anh hút vào, lớn mật lại trần trụi.
Lâm Lục Kiêu không nhịn được cười, bóp bóp khuôn mặt cô, âm thanh trầm thấp: "Muốn làm cái gì?"
Biết rõ còn hỏi.
Nam Sơ cúi người tiến tới, đặt lên môi anh một nụ hôn: "Anh đoán xem."
Nói xong cũng không hề nhìn anh, cúi đầu hôn lên cổ, cánh môi mềm mại dán lên, lành lạnh, giống như thạch trái cây, Lâm Lục kiêu bị kích thích đến giật nảy mình, cổ họng như bị nghẹn, thở ra một hơi, giây tiếp theo, Nam Sơ đã cởi bỏ thắt lưng của anh, nhìn cô tháo dây lưng thuận tay như vậy, thực ra lúc rút ra vẫn có chút trúc trắc.
Lâm Lục Kiêu vẫn ở tư thế hơi ưỡn vừa rồi.
Nam Sơ kéo áo khoác của anh xuống, lộ ra áo sơ mi quân nhân màu xanh bên trong, ánh mắt thoáng trì trệ, thêm sâu, ngửa đầu, theo đường cong từ cổ anh đi xuống, trong xe kín mít, yên tĩnh không tiếng động, có thể nghe thấy âm thanh bật ra từ những nụ hôn.
Nút áo bị cô cởi đến nút thứ hai, lộ ra lồng ngực màu lúa mạch rắn chắc. Lâm Lục Kiêu bỏ tay chống sau lưng, đè cô lại, dở khóc dở cười nói: "Đừng."
Nam Sơ không để ý đến anh, còn kéo quần anh: "Giả bộ cái gì, anh cũng cứng rồi."
Lâm Lục Kiêu đem cô ấn xuống ghế, phía sau lưng truyền đến cơn đau, anh ngồi lại, cau mày nói: "Em lộng hành như vậy, không cứng mới lạ, ngoan, để anh hít thở một chút, đừng làm loạn."
Nam Sơ khăng khăng muốn cởi quần anh, thấy anh vẫn luôn trốn ở phía sau, trong lòng hồ nghi: "Anh không phải là thật sự không được chứ?"
"Có cái rắm!" Lâm lục Kiêu cười mắng: "Anh chỉ là không có thói quen làm trên xe của lão Thẩm."
Nam Sơ nghiêng đầu liếc anh mộ cái, chế nhạo:"Chà, năm phút đồng hồ, anh thật lợi hại."
Con mẹ nó--
Lâm Lục Kiêu nghiêng đầu nhìn một cái, dù sao cũng là vợ mình, bỏ đi, không so đo, lần sau sẽ làm cô đến phát khóc.
Dây váy vẫn chưa chỉnh.
Lâm Lục Kiêu kéo lại cho cô, quét mắt trên dưới một cái, ghét bỏ nói: "Em nhất định phải mặc ít như vậy sao? Muốn khoe dáng người tốt?"
Nam Sơ hứng thú liếc anh một cái: "Không lẽ anh nghĩ em sẽ bọc lại thành một bà lão sao?"
Nói về vấn đề này, chủ nghĩa nam tử hán của Lâm Lục Kiêu lại trỗi dậy, "Bà lão thì làm sao, trước kia ở gần nhà anh có một bà lão mặc áo khoác lớn nhưng cũng rất đẹp, màu sắc rực rỡ, nhìn rất vui tươi. Hơn nữa, anh thấy người khác cũng đâu có mặc giống như em?"
Nam Sơ nhạy bén, ánh mắt sắc bén chất vấn: "Người khác là ai?"
Lâm Lục Kiêu ho khan một tiếng, "Quên tên rồi, là ca sĩ, Từ Trí cái gì đó."
"Từ Trí Nghệ?"
"Đúng rồi."
Nam Sơ lạnh nhạt nhìn anh: "Cô ấy rất xinh đẹp nha."
Lâm Lục kiêu đến cô ta trông như thế nào cũng quên rồi, thấy dáng vẻ này của cô nàng, hiểu ra chút ít, tay ở trên đầu cô xoa loạn một phen: "Nghĩ cái gì vậy! Đừng suy nghĩ lung tung."
.........
Tưởng Cách tìm một vòng cũng không thấy Nam Sơ, gấp đến độ muốn chửi thề, quay đầu liền thấy Thẩm Mục đi đến, cậu chào hỏi một câu.
"Cậu đã đến rồi, tự tìm một chỗ ngồi đi, tôi có chút việc gấp."
Thẩm Mục một tay đút túi quần, một tay giữ chặt hắn: "Đừng gấp."
Tưởng Cách dừng lại, nhìn anh: "Làm sao vậy? Hiện tại thật sự rất vội."
"Tìm Nam Sơ? Đừng tìm nữa."
Tưởng Cách gấp đến độ như kiến trong nồi lẩu, vừa nghe lời này, cả người cứng lại, có chút ngây ngốc nhìn anh.
Tầng hai.
Tưởng Cách ngồi trên ghế sofa, Thẩm Mục kéo một cái ghế, ngồi đối diện cậu ta, khoanh tay nhìn.
Tưởng Cách trong lòng bốc hỏa, không hiểu sao hoảng hốt, bên ngoài lại mạnh miệng nói: "Có chuyện gì nói đi! Không có thì biến."
-------
Tình huống hai nam tranh một nữ hầu như đều là như vậy.
Lâm Lục Kiêu cũng đã sớm nghĩ tới, muốn Tưởng Cách từ bỏ không đơn giản như vậy, đêm nay cũng coi như Thẩm Mục cho anh một cơ hội tuyên bố chủ quyền, muốn tranh đoạt, vậy anh ta cứ đến đi, nếu anh ta có thể chạm vào một sợi lông của Nam Sơ coi như anh thua.
Nghe xong lời này, Thẩm Mục nhịn không được mắng: "Lời này của cậu thật thiếu đòn."
Nhưng cũng đã quen, đây chính là Lâm Lục Kiêu, xưa nay đã vậy, tuyệt đối không để chí khí của người khác diệt uy phong của mình, tự tin nhưng lại không tự mãn.
Dù sao cũng là huynh đệ mười năm, Thẩm Mục thay Tưởng Cách bênh vực kẻ yếu: "Tưởng Cách thực ra không xấu, chỉ là đôi khi không có đầu óc, cậu cũng đừng tổn hại đến cậu ta."
Lâm Lục Kiêu lại cười nói: "Chỗ nào nghe ra là tôi tổn hại cậu ta, đây là niềm tin của tôi đối với vợ."
Thẩm Mục chửi: "Đồ không biết xấu hổ, người ta đồng ý làm vợ cậu rồi sao?"
"Sớm muộn gì cũng vậy."
Khẩu khí kiên định kia, làm như là bắt lấy một cục gạch vậy!
Thẩm Mục tiếp tục: "Chó má! Cậu đây là đồ chó má."
------
Đến lúc này, Thẩm Mục cũng tự nhiên biểu đạt nhẹ nhàng một chút, dù sao cũng cùng Tưởng Cách lớn lên.
Tưởng nhị thiếu gia như bị sét đánh, có chút choáng váng, ngậm thuốc lá ngồi trên sofa, không thể tin được, xác nhận lại một lần nữa.
"Bạn trai Nam Sơ?"
Thẩm Mục vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu một cái
"Lâm Lục Kiêu?"
Thẩm Mục tiếp tục gật đầu.
"Chính là bạn của cậu?"
Thẩm Mục vẫn là gật đầu.
"Đội phòng cháy Đặc Cần, trung đội trưởng?"
Thẩm Mục lại gật đầu.
"Đợi chút--"
Thẩm Mục: "Làm sao vậy?"
Tưởng Cách không mở miệng, sau một hồi: "Tôi suy nghĩ đã."
Suy nghĩ nửa ngày, cậu ta dường như chấp nhận sự thật, từ sofa đi tới, trong tay cầm bật lửa: "Trước đây, đội phòng cháy của bạn cậu từng quay một chương trình, cậu biết không?"
Thẩm Mục hình như có nghe Lâm Lục Kiêu nói qua, "Chương trình giáo dục phòng cháy kia?"
Tưởng Cách gật đầu một cái, "Cậu đừng nói với tôi, hai người họ là bởi vì chương trình kia mà quen nhau?"
"Cái này tôi làm sao biết."
Tưởng Cách trong lòng cũng hiểu rõ, hơn phân nửa là vì chương trình kia mà tốt hơn, bằng không hai thân phận, một người là lính cứu hỏa, một người là minh tinh, như thế nào lại có thể cùng nhau?
Giờ phút này, cậu quả thực hối hận muốn đứt ruột.
Cơ hồ nghĩ đến điều gì, cậu ngẩng đầu, ánh mắt quét thẳng về phía hai trợ lý, vẫy vẫy tay, thật bình tĩnh nói: "Lại đây, hai người lại đây."
Hai người trợ lý liếc nhau một cái, không hiểu sao có chút run.
Người còn chưa đi đến nơi, Tưởng cách đã một chân đá thùng rác trước mặt, lại tàn nhẫn đạp một chân lên bàn trà, tiếng động vang lớn: "Đều là chủ ý của hai người đưa ra! Để cô ấy tham gia cái chương trình rách này! Lão tử bị người ta cướp mất người rồi! Các người lấy chết tạ tội đi!!!"
Lúc trước còn bình tĩnh gọi hai trợ lý, lại nhìn tiểu thiếu gia đang phát điên này, có chút thương xót, thật là một người đàn ông đáng thương.
Bị người ta cướp mất người không nói, còn đích thân tặng một cái váy cưới, Nguyệt Lão ơi Nguyệt Lão~~
Thẩm Mục vỗ vai cậu ta, an ủi, ném một câu: "Ài, khuyên cậu một câu, nếu không cậu cùng tôi hướng phật cũng được, quan tâm làm gì chuyện nam nữ."
Tưởng Cách, "Đợi cậu gặp được cô gái của mình, tôi xem cậu còn có thể nói ra lời này hay không."
Thẩm Mục xuống lầu tìm đồ ăn.
Đến tận khi tiệc sinh nhật kết thúc cũng không thấy Tưởng cách xuất hiện, bản thân ở trong phòng cô đơn buồn rầu, không bật đèn, tối đen một mảng, ngồi trên sofa, tay chống trên trán, hai mắt cũng nhắm chặt.
Nhạc trong phòng mở lớn, tuyên truyền giác ngộ.
Cứ vậy lặp lại, chỉ có một bài hát, một bài hát tiếng Quảng Đông, trên xe cậu cũng chỉ có một đĩa CD này.
"Giường là giường của anh, nhưng mồ hôi em, có thể làm thế giới của anh nổi lên sóng lớn...."
Hai câu đầu, khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.
"Tình nếu quá cuồng sẽ khiến em điên loạn, sau đó nếu đem theo tội lỗi này tiếp tục sẽ bất an. Ham muốn được phơi bày...."
Nghe thấy câu cuối cùng,, ông già trực tiếp chống gậy từ phòng bên cạnh đi đến, gõ cửa: "Này, nghe cái thứ lung tung gì vậy hả!"
Tưởng Cách nghe thấy liền cảm thấy phiền, vùi đầu vào gối ôm, giống như một con đà điểu.
Cậu căm hận nghĩ, là báo ứng, nhất định là báo ứng!
Thường ngày cậu chỉ cần vẫy tay sẽ không thiếu các cô gái tự nguyện đến, sau đó lại là bị cậu bỏ rơi. Lúc đó không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, nhưng bây giờ, cậu thật sự rung động thích một cô gái, lại bị người qua đường cướp mất người.
Hơn nữa ngày thường sống không tim không phổi, đối với nữ nhi đều là thái độ khinh thường, bây giờ thất tình thật, cũng không ai tin là cậu đang khổ sở.
Cho nên, khi người ta đang có lợi thế ngàn vạn lần đừng quá kiêu ngạo.
Thời gian sau này, vẫn còn rất dài, biết đâu máng xối cũng có thể lật thuyền.
Cậu đây thật sự rất đau lòng--
.......
Trong xe, Nam Sơ nói một hồi, lại nhào vào ngực Lâm Lục Kiêu hôn lên.
Lâm Lục Kiêu tựa lưng vào ghế ngồi, để cô tùy ý hôn, cúi đầu ở tai, cổ, xương quai xanh, mỗi nơi hôn một chút, hai người giống như đôi vợ chồng trẻ nhiệt tình, dính lấy nhau, quấn quýt như thế nào cũng không đủ.
Nam Sơ cứ như vậy cởi dây quần anh, bị Lâm Lục Kiêu một phen đè lại.
Nam Sơ cúi đầu, mắng anh: "Em tới, anh đừng có nhúc nhích."
Nói xong, tay từ vạt áo sơ mi đi vào bên trong, sờ đến cơ bụng nhô lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng thổi mạnh, sau đó thuận thế đi xuống dưới, người cũng dần trượt xuống, tay đã từ cạp quần thăm dò đi vào: "Em giúp anh giải quyết,"
Lâm Lục Kiêu dựa người trên ghế, đáy mắt sâu đen láy, mang theo dục vọng. Rốt cuộc cũng không cự tuyệt, lười biếng mà buông lỏng tay.
Trong không gian mờ ám, vang lên âm thanh kéo khóa.
Viền quần lót màu đen, in hai chữ cái, Nam Sơ đã từng nhìn thấy một lần, là nhãn hiệu anh hay dùng, cô kéo xuống, dùng tay cầm nó, bàn tay nhỏ bé mềm mại, từ từ chạm từ gốc đến đỉnh.
Lâm Lục Kiêu cả người căng cứng, truyền đến một trận kích thích, giống như bị điện giật.
Anh nhìn chằm chằm Nam Sơ, cô nằm phía dưới, lộ ra một mảng lưng trắng nõn, màu đỏ của bộ váy càng làm da cô thêm trắng, tựa hồ sẽ phát sáng, trắng như một mảng sứ, vừa tinh xảo, vừa tinh tế.
Lâm Lục Kiêu vuốt ve tấm lưng kia, dọc theo sống lưng sờ đến vị trí eo, ngón tay cái thô giáp của đàn ông trượt qua lại trên lưng cô, xúc cảm rõ ràng.
Nam Sơ cảm nhận được cái vuốt nhè nhẹ trên lưng, như có như không sượt qua thân thể cô, trong lòng căng thẳng, chợt tăng thêm lực đạo, ngẩng đầu liếc anh một cái, trên mặt đều là sự quyến rũ.
Anh thật chưa từng thấy qua phụ nữ nào yêu mị hơn cô.
Bỗng nhiên hiểu ra, chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ cũng mang vẻ phong lưu--
Lâm Lục Kiêu có tính nhẫn nại rất cao, thời điểm làm tình dường như rất ít khi lên tiếng, kết quả, đêm nay, lúc buông xuống khoái cảm, có chút không nhịn được, hừ nhẹ một tiếng.
Âm thanh kia.
Không giống âm thanh trầm thấp hấp dẫn thường ngày của anh, mà có mang theo dục vọng.
Nam Sơ đã sớm biết.
Ngày đó, trong hành lang bệnh viện, nghe anh nói chuyện với Hạ Vãn, giọng nói lãnh đạm kia, âm thanh ở trên giường nhất định rất êm tai.
.......
Đợi hai người xong việc.
Nam Sơ cầm chiếc áo khoác bị rơi lên, chợt nhìn thấy, vị trí phía sau lưng áo có một vết màu đỏ sậm, cô nghĩ rằng dính thứ gì, đưa tay lau qua một chút, đưa đến trước mặt dùng ngón tay nhấp nhấp, xoa xoa.
-- là vết máu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook