Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa
-
Chương 38
Nam Sơ từ studio chạy như bay ra ngoài, một chiếc mô tô đen từ phía sau chạy lên trước mặt cô túm lấy túi xách trong tay cô, vốn tưởng không sao, kết quả phía sau vang lên tiếng động cơ, một chiếc xe đen chợt dừng lại, hai người đàn ông cao lớn hung hổ, mặc áo đen mang khẩu trang mũ đen từ trên xe bước xuống, đánh một cái tát, hùng hùng hổ hổ nói: "Con điếm thúi. Chết đi."
Ra tay không lưu tình, một cái tát rơi xuống, Nam Sơ lảo đảo vài bước, suýt nữa không đứng vững, khóe miệng rách ra, tràn ra vết máu.
Hơi chóng mặt, ngay khi hoàn hồn lại, hai người đàn ông nắm lấy hai tay cô ném lên xe, tốt xấu gì thì trước đó ở trong bộ đội cũng đã luyện tập, lúc đó lâm lục kiêu còn dạy một ít chiêu thức phòng thân, chỉ trách lúc trước cô cũng không nghiêm túc học, giả khuông giả thức học mấy chiêu, trước mắt dưới sự khống chế của hai người đàn ông to lớn cũng sử không ra cái chiêu gì, chỉ nhớ rõ nhấc chân hướng vào đũng quần một người trong đó mà đá.
Người nọ không đoán được cô sẽ phản kháng kịch liệt như thế, tránh không kịp, thực sự bị trúng một cái, dưới đũng quần đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa mạnh mẽ đánh Nam Sơ, "Con điếm thúi. Chết tiệt, đợi lát nữa lão tử giết chết mày!"
Người tới cũng không phải người lương thiện, kéo cánh tay cô cũng rất nhẫn tâm, xương cốt toàn thân phát đau, phảng phất muốn đứt lìa, Nam Sơ trong lòng trào ra một tia sợ hãi.
Mà lúc này có chiếc Bentley màu đen ngừng ở ven đường.
Tưởng Cách ngồi ở bên trong, tức giận đến muốn bốc khói, phân phó người thông báo cho hai tên "Đả thủ" - - ai mẹ nó cho tụi mày xuống tay mạnh như vậy, phải trừ tiền!
Kết quả bên này run run rẩy rẩy đáp lại một câu: "Nhị gia, bọn em còn chưa có động thủ mà, hai người này có phải người của tụi em đâu."
Ai nằm máng, lúc này thật là gặp chuyện không may - -
Tưởng Cách này mẹ nó gấp muốn chết.
Dựng râu trừng mắt đẩy cửa xe ra, bị hai trợ lý chặt chẽ đè lại, "Anh đừng xúc động, bên ngoài này là loại người nào tôi cũng không biết, anh bị kích động đi xuống nếu làm anh bị thương một chút thôi, lão gia tử thế nào cũng phải chém chết tôi mất."
Tưởng Cách cũng không biết lúc đó bản thân gấp đến thành dạng này, bị hai trợ lý ấn ở trên băng ghế sau của xe, giương nanh múa vuốt đặng chân đi đá cửa xe, "Cút ngay, cái này mẹ nó là tai nạn chết người rồi!"
Hai trợ lý thân thể khoẻ mạnh, từ nhỏ đã đi theo bên người Tưởng Cách, miễn phải nói đã quen thuộc tính tình của Tưởng Cách, làm ồn ào, ấn chặt, qua một trận, sẽ hết, đối với chuyện gì, đều chưa từng quá để tâm, bữa này, phỏng chừng cũng là nhất thời gấp gáp thôi.
Hai trợ lý thiết diện vô tư: "Chúng ta có thể báo nguy, nhưng anh không thể đi xuống."
Tưởng Cách đá đến đỏ mặt tía tai, đến mức ánh mắt đỏ bừng, giống như con thú nhỏ bị giam trong chuồng, há mồm muốn cắn: "Báo nguy!!! Mẹ nó báo nguy nhanh!!"
Bên ngoài còn đang lôi kéo.
Một cô gá nhỏ không biết lấy sức ở đâu ra, một chân ấn chặt trên cửa xe không chịu đi lên, hai người đàn ông trực tiếp khiêng cô lên muốn nhét vào phía sau.
Tưởng Cách thực nóng nảy, khẩu khí khó được mềm nhũn: "Hai người đi, hai người đi xuống, đừng để dẫn người đi."
Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau, "Anh ở trên xe đi, nếu anh xuống dưới, chúng tôi sẽ đi ngay."
Tưởng Cách thu lại tính tình, vội vàng gật đầu, "Cam đoan!"
Nhưng mà, hai người vừa xuống xe, bên kia không biết từ chỗ nào lao ra một cô gái, vóc người còn không cao hơn Nam Sơ, cột tóc đuôi ngựa, một tay kéo một cái rương hành lý, hướng về phía hai người đàn ông áo đen đánh liền tiếp, lực lớn vô cùng, một tay một cái, nhắm thẳng trên người oán hận.
Là Tây Cố mới quay lại.
Cô gái nhỏ giống như một con King Kong Baby, xuống tay không chút nào chùn tay, một cái rương hành lý đập tới, tên đàn ông không phòng bị, không cản được, tây cố thừa dịp bất ngờ nhấc chân trực tiếp đá vào hạ bộ, dùng hết sức, tên đàn ông kêu thảm che đũng quần ngồi xổm xuống.
Tây Cố hồi nhỏ đi theo anh trai học được một chút võ thuật, không hề có chiêu thức gì, loạn thất bát tao, nhưng kì lạ làm cho người ta không thể nào chống đỡ.
Tên đàn ông nổi giận, một phen túm chặt cổ áo Tây Cố nhấc cô lên, "Oành" một tiếng trùng trùng vung đến trên cửa xe, tây cố tránh qua, cái tát ập vào hai gò má, bỗng nhiên dừng lại, cô nghiêng mắt, khi quay đầu lại, cổ áo buông lỏng, người theo mui xe trượt xuống, chỉ thấy hai người đàn ông mặc tây trang đen gia nhập hỗn chiến.
Người nam tây trang vặn chặt cánh tay người nọ, dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, đứt gãy, khuỷu tay này bị đứt đoạn như chiếc đũa, treo một bên. Phía sau lại thêm một người đàn ông mặc tây trang đi tới, con dao bổ qua, người nọ lờ mờ lờ mờ, nháy mắt không có phản ứng.
Thân thủ tốt.
Tây Cố ngồi dưới đất vỗ tay.
Người nọ ôm cánh tay ngồi xổm xuống, hiển nhiên hai người đều không phải đối thủ, đại khái là biết tình thế không đấu lại, cùng một người khác liếc mắt, chui lên xe, đạp chân ga chạy trốn.
Trợ lý đi qua nâng Nam Sơ lên.
Cô gái nhỉ chịu không ít tội, sợ tới mức không nhẹ, cúi đầu nói với bọn họ câu, "Cảm ơn."
Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau một cái, "Ông chủ chúng tôi mời cô lên xe."
Thân mình Nam Sơ run lên.
Trợ lý còn nói: "Không cần khẩn trương, là anh Tưởng, không ác ý, chỉ là muốn đưa cô về nhà." Nói xong, lại nhìn về phía Tây Cố, cô gái này cũng bị thương, vừa mới đánh nhau đại khái không cẩn thận bị người ta đánh một cái, trên mặt có vết máu thật dài, "Cùng lên đi, chúng tôi đưa cô về."
...
Lâm Lục Kiêu đứng ở trong hành lang dài của bệnh viện, dựa vào tường, giơ điện thoại, trong tay vê điếu thuốc.
Giọng Thẩm Mục trở nên có chút ý vị thâm trường.
"Lúc trước cậu nói với tôi, cậu và cô gái này, đến bước nào rồi hả?"
Hành lang không ánh sáng, chỉ mở một cánh cửa sổ, ánh trăng vàng vọt chiếu vào, chiếu xuống ánh áng, in bóng lưng người đàn ông lên tường, cứng rắn đĩnh bóng dáng, đen tối không rõ.
Lâm Lục Kiêu cũng không biết suy nghĩ cái gì, cúi đầu vê thuốc, dường như không nghe thấy.
Thật lâu, mới đáp: "Đến bước nào thì bước đó."
Thẩm Mục biết tính tình của anh, từ trước đến nay không nói dối những việc này, nhưng nghe ý này, lâm lục kiêu hẳn là cũng rất để ý cô gái này, vì thế nên nhịn không được nói, "Tôi có một người bạn, tên là Tưởng Cách."
Lâm Lục Kiêu cười hừ một tiếng, "Biết."
"Tưởng nhị thiếu, vài lão gia tử đều yêu thương, làm chuyện gì đều có người lo giúp, duyệt vô số phụ nữ, nghe nói mười tám tuổi cả đêm ngủ với ba phụ nữ, thích ngực lớn, chân dài, lúc trước, cũng từng có tin đồn với cô gái này, chính là cậu ta, là cậu ta cứu người."
"Vận cứt chó." Khinh thường.
"Vừa rồi cậu ta tới tìm tôi, cậu đoán xem cậu ta nói cái gì?"
Lâm Lục Kiêu đưa thuốc vào miệng, tìm bật lửa trong túi quần, chợt nghe câu này, "Cậu ta nói với tôi, Thẩm Mục, lão tử giống như động chân tâm rồi."
Thẩm Mục và Tưởng Cách giao tình không phải là ít, ba Thẩm Mục xuất ngũ theo ba Tưởng Cách xuống biển làm kinh thương, hai gia đình thường xuyên lui tới, Tưởng lão gia tử đặc biệt thích Thẩm Mục, Tưởng cách đi ra ngoài với ai cũng không cho, chỉ có Thẩm Mục là được, Tưởng Cách mỗi lần ra ngoài cũng phải kêu tên Thẩm Mục, phát triển đến bây giờ, khi có chuyện gì, chỉ nguyện ý nói với Thẩm Mục.
Tưởng Cách nói nỗi bồn chồn trong lòng khi ở trên xe cho Thẩm Mục nghe, đây là anh sống hơn hai mươi năm qua, chưa từng có, nhìn Nam Sơ bị đánh, hắn đau lòng, trợ lý không để hắn xuống xe, hắn thiếu chút nữa đạp hư xe, nhìn Nam Sơ thiếu chút nữa bị người ta mang đi, hắn khó được lúc dùng lời nói khép nép nói chuyện với trợ lý.
Thậm chí có một loại cảm giác, nếu Nam Sơ có chuyện gì hắn sẽ nổi điên mất.
Hắn giống như thực sự rất thích này cô gái này, không chỉ đơn giản là muốn ngủ với cô.
Mà là vì thích cô, mới muốn ngủ với cô.
Loại suy nghĩ này làm hắn có chút sợ hãi, hắn làm sao có thể thật sự thích một người phụ nữ chứ!
Mặc dù như thế, nhưng càng kiên định muốn ngủ với Nam Sơ hơn.
Thẩm Mục nói nguyên văn lời lại cho Lâm Lục Kiêu nghe.
"Cho hắn đến đi."
Quả nhiên phong cách Lâm Lục Kiêu.
Đơn giản ba chữ, người nge phía sau thẩm thấu lương ý.
...
Lâm Lục Kiêu cúp máy, ở cửa hút hai điếu thuốc, lại gọi Nam Sơ hai cú điện thoại, bên kia tắt máy như trước, hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp, di động của cô nhóc kai bị người ta lấy rồi.
Chờ anh đi vào, Lâm Thanh Viễn ôm cánh tay, khuôn mặt nghiêm túc dựa vào ở đầu giường.
Đêm dài, Lâm Lục Kiêu thoát áo khoác, mở giường ra, nằm trên đó, "Ông còn chưa ngủ sao?"
Lâm Thanh Viễn liếc xéo anh một cái, "Con ngồi dậy, ta có lời nói với con."
Đại khái là nhớ tới lời bí thư Trương lúc gần đi nói, Lâm Lục Kiêu hít một hơi, ngồi dậy, rất nghe lời nói: "Mời nói."
Lâm Thanh Viễn: "Cắt đứt với cô gái kia đi."
Lâm Lục Kiêu dựa vào đầu giường, nhìn ông, nhàn nhạt: "À. Còn gì khác không? Không còn thì tôi đi ngủ." Có lệ nói xong, nằm xuống.
"Đứng lên, ta nói xong rồi sao?"
"Ông còn muốn nói gì nữa?"
Lâm Thanh Viễn biết tính tình của anh, từ nhỏ cứ như vậy, không khỏi hừ lạnh: "Đừng bày trò với ta, ta kêu con cắt đứt, thì cắt đứt cho ta. Đừng ở chỗ này dạ dạ dạ, quay đi lại liên lạc với cô ta, đừng cho là ta không biết con đánh chủ ý gì, tính tình này ta không muốn nói nhiều, ta còn là ba của con?"
Lâm Lục Kiêu thật không có tính toán gì, đơn thuần không nghĩ hiện tại nói chuyện này, sẽ làm lão gia tử tức giận, bí thư Trương có thể nhắc nhở anh, nhưng muốn nói như vậy, anh cũng lười giả bộ, "Cắt không được."
"Thế nào cắt không được, có cái gì cắt không được, hai đứa mới bao lâu."
Lâm lục kiêu xoa cánh tay: "Tính thế nào cũng phải năm năm rồi."
Lâm Thanh Viễn: "..."
"Hơn nữa hôm nay tôi vừa đáp ứng cô ấy, vô luận phát sinh tình huống gì, đều sẽ không vứt bỏ cô ấy, từ nhỏ ông đã dạy tôi không thể bội bạc, đây chính là ông nói, ông bắt tôi cắt đứt, này không phải là đánh cho ông một bạt tai sao? Làm không được."
Từ nhỏ chính là kỳ tài giảo biện.
Lâm Thanh Viễn cười lạnh, "Con thề thế nào?"
Lâm Lục Kiêu: "Dưới quốc kỳ, lấy ông nội Mao thề."
"Cút đi!" Lâm Thanh Viễn nổi giận, tùy tay quơ lấy ly nước đầu giường đập tới, Lâm Lục Kiêu không tránh, vững vàng nện ngay trán anhh, nơi đó xương cốt giòn, ném đau, nhưng lại không ảnh hưởng toàn cục, từ nhỏ Lâm Thanh Viễn đã thích ném ở đó.
Lâm Lục Kiêu ngồi ở hành lang một đêm.
Bí thư Trương sáng sớm đã đến, nhìn thấy cái này, nhỏ giọng hỏi, "Tối hôm qua ở chỗ này ngủ?"
Lâm Lục Kiêu xoa mắt, ngủ rắm, cơ hồ không ngủ, này tấm ván gỗ cứng ngắt cực kỳ.
Bí thư Trương: "Con chọc tức ông ấy hả?"
Anh lười biếng: "Nào dám?"
Bí thư Trương vỗ vỗ vai anh, "Được rồi, trở về tắm rửa ngủ bù, nhìn con xem. Râu đều mọc ra rồi."
"Chú vất vả rồi."
Lâm Lục Kiêu chào theo quân lễ, xoay người đi.
Bí thư Trương nhìn bóng lưng cao ngất của anh, lắc đầu, thằng nhóc này chính là như thế này, thật hết cách nào, nhưng lại cố tình là đứa bé hiểu chuyện, có chuyện gì đều làm người ta hết cách với anh.
Dã tính trong xương và sự trượng nghĩa bây giờ đã rất ít gặp.
Bí thư Trương mang đồ đi vào, "Lãnh đạo."
Lâm Thanh Viễn chăm chú nhìn, "Thằng nhóc này đi rồi?"
Bí thư Trương đặt đồ xuống: "Mới vừa đi, tối hôm qua ở trên ghế rụt một đêm, râu đều mọc ra, hai mắt so với gấu trúc còn đen hơn, mấy đứa con nít trong viện, Lục Kiêu là biết chuyện nhất, ngài đừng nhìn nó không thoải mái."
Lâm Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, "Chú nhận hối lộ của nó rồi hả?"
Bí thư Trương: "Lời này cũng không dám nói lung tung, tôi chính là cảm thấy Lục Kiêu thằng nhóc này trên người phẩm đức rất khó được, vài ngày trước tôi nghe không ít chuyện, cảm thấy thế hệ bọn chúng hơi chút khác, cùng chúng ta khi đó không cách nào so sánh được, tỷ như trước đổi mới hoàn toàn nghe thấy, tiểu tình lữ áp đường cái bị đả kiếp, nam bỏ lại nữ chạy trốn; còn có khi tân binh mới vừa vào ngũ, bị huấn luyện giày vò đến than trời trách đất, nhìn thấy huấn luyện viên chân cẳng co đến run run; còn có bán đứng bạn bè đạt được ích lợi. Ngài ngẫm lại xem, trên người Lục Kiêu, cũng có không ít khuyết điểm, nhưng người tuyệt đối làm không được việc này. Còn nhớ rõ khi thằng nhóc này vừa vào đội, Mạnh Xử nói gì thôi, nói nó trơ mắt nhìn bản thân từ đám cháy cứu ra một bà lão đương trường tắt thở, cũng không quan tâm, làm hô hấp nhân tạo cho người ta, Người nhà nhìn đến sửng sốt, bà lão này có một đứa con, bản thân không đau, bị Lục Kiêu cứu ra còn ngại nó nhiều chuyện, thằng con bất hiếu, ngạn ngữ nói rất đúng, nhưng ngài thực không cần lo lắng, thằng nhóc này tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngài mà mặc kệ, ta già đi còn có gì, không phải là một đứa con có hiếu sao?"
Một trận yên tĩnh, thật lâu sau, mới nghe Lâm Thanh Viễn nói một câu, "Ngạn ngữ đều nói, con hát vô tình, ta chỉ sợ thằng nhóc này cắm đầu vào, về sau sẽ chịu thiệt."
...
Lâm Lục Kiêu ở cửa nhà Nam Sơ chờ nửa ngày cũng không ai ra cửa.
Anh lại gõ hai cái, vẫn là không có ai ra.
Một tay chống eo, đứng ở cửa gọi cho Thẩm Mục: "Cậu xác định cô ấy ở nhà?"
Thẩm Mục cười một trận: "Ở đây, cô ấy có chút bị kinh hách, công ty cho cô ấy nghỉ phép rồi."
"Vậy sao còn không mở cửa?"
"Vậy cậu suy nghĩ lại xem có phải làm chuyện gì chọc cô ấy mất hứng rồi không hả?"
"Thúi lắm."
"Tưởng Cách còn vào thăm cô ấy mà."
"Thằng nhóc đó còn vào nhà cô ấy?"
"Đương nhiên, bằng không sao đưa cô ấy về nhà?"
Lâm Lục Kiêu cúp điện thoại.
Anh nhìn chằm chằm cửa một lát, hơi trầm ngâm, xoay người đi đến nhà cách vách, gõ gõ.
Mở cửa là một bà lão, thập phần hiền lành.
Lâm Lục Kiêu cúi chào, rất trang trọng, mặt mày đoan chính, khẩu khí đứng đắn so với một lần cứu viện đều nghiêm túc: "Chào bà, con là Trung Đội Trưởng đội Đặc Cần, vừa nhận được tin báo nguy, nói cách vách có người bị nhốt, con muốn mượn ban công nhà bà sử dụng."
Bà lão vừa nghe bị nhốt, có nguy hiểm, lại còn là một chàng trai cứu hỏa, nhiệt tình đón người đi vào, căn bản không suy xét Đặc Cần thế nào lại đến một người, cũng không có hỏi giấy chứng nhận.
Đi đến ban công, quan sát địa hình.
Hai nhà song song nhau, anh trực tiếp nhảy tới, bám lấy mái hiên, lúc này bà lão mới thấy có chút không thích hợp, "Cậu cứu hỏa à, cậu leo qua như vậy sao?"
Lâm Lục Kiêu cười nói: "Tới gấp quá, không mang công cụ ạ."
"Đây chính là lầu 9 đó."
Mặc dù đường nối ban công hẹp, người thường vượt qua rất khó, nhưng đối với anh mà nói, đây là ăn sáng, đã từng còn leo hơn một trăm lầu nữa kìa, này mới một cái có đáng gì.
...
Nam Sơ tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, trên giường ngồi một người, ngậm thuốc, nhìn cô.
"Anh... Vào bằng cách nào?"
Lâm Lục Kiêu cười nhẹ, đưa tay kéo người đi lại, đặt trên đùi, đầu vùi vào cổ cô, ngửi ngửi, thuốc còn trên bờ môi, mùi phụ nữ, xen lẫn mùi thuốc lá, thanh âm hơi thấp trầm, "Sao không mở cửa cho anh."
Hơi thở thật nóng, thật nặng, phun lên có chút ngứa.
"Em đang tắm, không nghe thấy có người gõ cửa." Nam Sơ tâm ngứa, đưa tay đẩy đầu anh ra một chút, "Anh vào bằng cách nào?"
Lâm Lục Kiêu đưa tay chỉ.
Cửa sổ sát đất phòng ngủ mở rộng, rèm cửa sổ theo gió bay bay, giống như hoan nghênh vị khách không mời mà đến này.
Nam Sơ kinh hãi, "Anh điên rồi sao? Đây là lầu 9!"
Lâm Lục Kiêu kẹp thuốc, quăng một bên, cúi đầu hôn cổ cô, "Ừm, nhớ em muốn điên rồi."
Nam Sơ đẩy đầu anh, "Lâm lục kiêu!"
Người nọ không thuận theo, từ cổ hôn một đường đi xuống, ở xương quai xanh ngừng lại, hung hăng cắn một cái, "Em không nhớ anh? Hả?"
Nói thật, cũng nhớ.
Lâm Lục Kiêu biết cô nhóc này hơn phân nửa là giận mình rồi.
"Ngày hôm qua ba anh nằm viện, lúc đó bị người ta gọi lên bệnh viện, trông một đêm, anh gọi điện thoại cho em, em không nhận, anh gọi cả đêm em cũng không nhận, sau đó mới biết em gặp chuyện không may rồi." Anh rốt cục ngẩng đầu, xách người ra, bàn tay ôm cái ót của cô, vuốt vuốt tóc, chỉnh lại đầu cô, "Anh nhìn xem, ai đánh cô nhóc của anh."
Từ lúc gặp chuyện không may đến bây giờ, kỳ thực trong lòng Nam Sơ cũng chưa cảm thấy có gì, kiên cường cực kỳ, không phải là bị đánh sao, trước kia cũng không phải chưa từng có, cái khổ này có gì chịu không nổi chứ.
Nhưng người ta cố tình chính là như vậy, dù trước vạn người có trúng ngàn vạn mũi tên, miệng vết thương bị người xé thành nát bươm, cũng tuyệt không rơi một giọt lệ.
Chỉ khi được người trong lòng hỏi một câu.
Thì phảng phất như bị uất ức rất lớn, già mồm cãi láo cũng không được.
Nhưng Nam Sơ từ trước đến nay cũng không phải người thích khóc lóc kể lễ với người khác, trong lòng tuy rằng cảm động, trên mặt cũng bất động thanh sắc, "Không có chuyện gì, vết thương nhỏ thôi."
Lâm Lục Kiêu trong trong ngoài ngoài nhìn mấy lần.
Mặt xưng phù, khóe miệng rách, trên cánh tay trên vai có bầm tím, giống dấu tay đàn ông.
Anh cũng không nói chuyện, một bàn tay nắm cằm cô, ngón cái ở miệng vết thương bên cạnh vuốt ve qua lại, giống trấn an, xoa nhẹ, mang theo dịu dàng, suy nghĩ sâu xa giống như đang ra quyết định gì đó.
Quyết định cái gì đâu?
Lâm Lục Kiêu ngồi ở trên giường, Nam Sơ ngồi ở trên đùi của anh, hai tay ôm lấy cổ của anh, trán chạm trán, lấy chóp mũi cọ xát trên mặt anh.
"Anh tới thăm em, em rất vui, lần sau đừng leo cửa sổ, em đứa chìa khóa cho anh."
Khi nói lời này, lọn tóc có giọt nước lăn xuống, theo cần cổ tắng nõn, một đường trượt xuống, chậm rãi trượt vào phía dưới xương quai xanh vào trong rãnh sâu, một đường đi vào, mất hút.
Lâm Lục Kiêu vừa ngửa đầu, chuẩn xác ngậm chặt môi cô, quay người đè cô lên giường, hôn sâu, anh cơ hồ là dùng răng cắn, cắn vài cái, dùng sức mút trụ môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, không cho cô cơ hội thở dốc.
"Được không?"
Khi hỏi câu này, anh đang áp Nam Sơ dưới thân, giạng chân ở trên người cô, túm hai tay cô lên trên, áp ở đỉnh đầu, khàn khàn.
Nam Sơ không nói được không.
Mà là dùng chân ôm lấy eo của anh, đầu ngưỡng lên, môi hôn lên tai anh.
Trong nháy mắt.
Đầu óc phảng phất bị nổ tung, Lâm Lục Kiêu trực tiếp túm khăn tắm của cô, lộ ra cơ thể nhỏ gầy, bên trong cư nhiên cái gì cũng chưa mặc.
Anh nhìn đến đỏ mắt, cúi đầu hôn sâu, "Ở đây đợi anh?"
Nam Sơ hôn trả, câu đầu lưỡi của anh.
Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm.
Ăn anh, ăn anh.
Cô nhóc này so với trong tưởng tượng của anh còn nhiệt tình hơn, lâm lục kiêu cười kéo người ra, "Đợi lát nữa."
Nam Sơ so với anh còn gấp hơn, "Chờ cái rắm."
"..." Lâm Lục Kiêu cười xấu xa: "Kéo rèm cửa sổ, không thể làm cho người ta nhìn đi, cách vách còn có một bà cụ."
...
Lâm Lục Kiêu từ đầu đến đuôi cởi từng cái nút, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trên giường.
Cô gái nhỏ nheo mắt nhìn vào lồng ngực xích lõa của anh, tầm mắt thẳng xuống dưới, dừng ở khối cơ bụng lộ ra, Lâm Lục Kiêu xoay người đè đi xuống, "Nhìn cái gì?"
"Dáng người rất đẹp." Không e dè.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, dọc theo cổ cô một chút hôn xuống, "Dáng người của em cũng rất đẹp."
"34d."
Lâm Lục Kiêu không ước chừng được, lấy tay cầm lấy, so một chút, "Xúc cảm không sai."
Nam Sơ cũng học dáng vẻ của anh, nơi địa phương to lớn kia, cầm lấy, "Anh cũng không sai."
Kỳ thực cả hai cũng chưa có kinh nghiệm.
Cố tình đều giả dạng làm người lão luyện, dọa đối phương.
Nam Sơ hỏi anh: "Lần trước anh làm là khi nào."
Lâm Lục Kiêu hôn đến bụng, cúi xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Còn em?"
...
Trước khi tiến vào, Lâm Lục Kiêu nhìn cô gái với đôi mắt hàm chứa xuân thủy, "Nghĩ kĩ chưa? Bây giờ còn có cơ hội đổi ý."
Nam Sơ củng khom người, trực tiếp nhấn vào một chút, "Anh đã như vậy, còn có thể dừng lại sao?"
"A!"
Bất ngờ không phòng ngự đâm vào, một chút bị người chống đỡ, Nam Sơ thấp hô ra tiếng.
Người bên trên, một mặt cười xấu xa, đôi mắt thật sâu nhìn cô: "Kêu nhỏ một chút, cách vách còn có một cụ bà, để cho người ta nghỉ ngơi."
Nói xong, cúi đầu ngậm chặt môi cô, lại là một cái đâm mạnh.
Hai tay Nam Sơ ôm chặt cổ anh, hai mắt đầy hơi nước, lông mi cong cong nhẹ nhàng chớp chớp, dáng vẻ đáng yêu, trên mặt hiện triều sắc, Lâm Lục Kiêu ở bên tai thở gấp, "Đã nhịn bao lâu rồi!"
Nam Sơ rên khẽ, liên tục cầu xin tha thứ, "Đội trưởng..."
"Hả?" Lâm Lục Kiêu thanh âm đang mê loạn, gợi cảm trầm thấp.
"Đau."
Đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Kết quả, vừa nói xong.
Nam Sơ cảm giác một trận run rẩy và nhiệt lưu, không thể tin, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn lại, "Anh bắn."
Cô quay đầu nhìn nhìn.
Ai, đợi đã.
Năm phút đồng hồ?!
Ra tay không lưu tình, một cái tát rơi xuống, Nam Sơ lảo đảo vài bước, suýt nữa không đứng vững, khóe miệng rách ra, tràn ra vết máu.
Hơi chóng mặt, ngay khi hoàn hồn lại, hai người đàn ông nắm lấy hai tay cô ném lên xe, tốt xấu gì thì trước đó ở trong bộ đội cũng đã luyện tập, lúc đó lâm lục kiêu còn dạy một ít chiêu thức phòng thân, chỉ trách lúc trước cô cũng không nghiêm túc học, giả khuông giả thức học mấy chiêu, trước mắt dưới sự khống chế của hai người đàn ông to lớn cũng sử không ra cái chiêu gì, chỉ nhớ rõ nhấc chân hướng vào đũng quần một người trong đó mà đá.
Người nọ không đoán được cô sẽ phản kháng kịch liệt như thế, tránh không kịp, thực sự bị trúng một cái, dưới đũng quần đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa mạnh mẽ đánh Nam Sơ, "Con điếm thúi. Chết tiệt, đợi lát nữa lão tử giết chết mày!"
Người tới cũng không phải người lương thiện, kéo cánh tay cô cũng rất nhẫn tâm, xương cốt toàn thân phát đau, phảng phất muốn đứt lìa, Nam Sơ trong lòng trào ra một tia sợ hãi.
Mà lúc này có chiếc Bentley màu đen ngừng ở ven đường.
Tưởng Cách ngồi ở bên trong, tức giận đến muốn bốc khói, phân phó người thông báo cho hai tên "Đả thủ" - - ai mẹ nó cho tụi mày xuống tay mạnh như vậy, phải trừ tiền!
Kết quả bên này run run rẩy rẩy đáp lại một câu: "Nhị gia, bọn em còn chưa có động thủ mà, hai người này có phải người của tụi em đâu."
Ai nằm máng, lúc này thật là gặp chuyện không may - -
Tưởng Cách này mẹ nó gấp muốn chết.
Dựng râu trừng mắt đẩy cửa xe ra, bị hai trợ lý chặt chẽ đè lại, "Anh đừng xúc động, bên ngoài này là loại người nào tôi cũng không biết, anh bị kích động đi xuống nếu làm anh bị thương một chút thôi, lão gia tử thế nào cũng phải chém chết tôi mất."
Tưởng Cách cũng không biết lúc đó bản thân gấp đến thành dạng này, bị hai trợ lý ấn ở trên băng ghế sau của xe, giương nanh múa vuốt đặng chân đi đá cửa xe, "Cút ngay, cái này mẹ nó là tai nạn chết người rồi!"
Hai trợ lý thân thể khoẻ mạnh, từ nhỏ đã đi theo bên người Tưởng Cách, miễn phải nói đã quen thuộc tính tình của Tưởng Cách, làm ồn ào, ấn chặt, qua một trận, sẽ hết, đối với chuyện gì, đều chưa từng quá để tâm, bữa này, phỏng chừng cũng là nhất thời gấp gáp thôi.
Hai trợ lý thiết diện vô tư: "Chúng ta có thể báo nguy, nhưng anh không thể đi xuống."
Tưởng Cách đá đến đỏ mặt tía tai, đến mức ánh mắt đỏ bừng, giống như con thú nhỏ bị giam trong chuồng, há mồm muốn cắn: "Báo nguy!!! Mẹ nó báo nguy nhanh!!"
Bên ngoài còn đang lôi kéo.
Một cô gá nhỏ không biết lấy sức ở đâu ra, một chân ấn chặt trên cửa xe không chịu đi lên, hai người đàn ông trực tiếp khiêng cô lên muốn nhét vào phía sau.
Tưởng Cách thực nóng nảy, khẩu khí khó được mềm nhũn: "Hai người đi, hai người đi xuống, đừng để dẫn người đi."
Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau, "Anh ở trên xe đi, nếu anh xuống dưới, chúng tôi sẽ đi ngay."
Tưởng Cách thu lại tính tình, vội vàng gật đầu, "Cam đoan!"
Nhưng mà, hai người vừa xuống xe, bên kia không biết từ chỗ nào lao ra một cô gái, vóc người còn không cao hơn Nam Sơ, cột tóc đuôi ngựa, một tay kéo một cái rương hành lý, hướng về phía hai người đàn ông áo đen đánh liền tiếp, lực lớn vô cùng, một tay một cái, nhắm thẳng trên người oán hận.
Là Tây Cố mới quay lại.
Cô gái nhỏ giống như một con King Kong Baby, xuống tay không chút nào chùn tay, một cái rương hành lý đập tới, tên đàn ông không phòng bị, không cản được, tây cố thừa dịp bất ngờ nhấc chân trực tiếp đá vào hạ bộ, dùng hết sức, tên đàn ông kêu thảm che đũng quần ngồi xổm xuống.
Tây Cố hồi nhỏ đi theo anh trai học được một chút võ thuật, không hề có chiêu thức gì, loạn thất bát tao, nhưng kì lạ làm cho người ta không thể nào chống đỡ.
Tên đàn ông nổi giận, một phen túm chặt cổ áo Tây Cố nhấc cô lên, "Oành" một tiếng trùng trùng vung đến trên cửa xe, tây cố tránh qua, cái tát ập vào hai gò má, bỗng nhiên dừng lại, cô nghiêng mắt, khi quay đầu lại, cổ áo buông lỏng, người theo mui xe trượt xuống, chỉ thấy hai người đàn ông mặc tây trang đen gia nhập hỗn chiến.
Người nam tây trang vặn chặt cánh tay người nọ, dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, đứt gãy, khuỷu tay này bị đứt đoạn như chiếc đũa, treo một bên. Phía sau lại thêm một người đàn ông mặc tây trang đi tới, con dao bổ qua, người nọ lờ mờ lờ mờ, nháy mắt không có phản ứng.
Thân thủ tốt.
Tây Cố ngồi dưới đất vỗ tay.
Người nọ ôm cánh tay ngồi xổm xuống, hiển nhiên hai người đều không phải đối thủ, đại khái là biết tình thế không đấu lại, cùng một người khác liếc mắt, chui lên xe, đạp chân ga chạy trốn.
Trợ lý đi qua nâng Nam Sơ lên.
Cô gái nhỉ chịu không ít tội, sợ tới mức không nhẹ, cúi đầu nói với bọn họ câu, "Cảm ơn."
Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau một cái, "Ông chủ chúng tôi mời cô lên xe."
Thân mình Nam Sơ run lên.
Trợ lý còn nói: "Không cần khẩn trương, là anh Tưởng, không ác ý, chỉ là muốn đưa cô về nhà." Nói xong, lại nhìn về phía Tây Cố, cô gái này cũng bị thương, vừa mới đánh nhau đại khái không cẩn thận bị người ta đánh một cái, trên mặt có vết máu thật dài, "Cùng lên đi, chúng tôi đưa cô về."
...
Lâm Lục Kiêu đứng ở trong hành lang dài của bệnh viện, dựa vào tường, giơ điện thoại, trong tay vê điếu thuốc.
Giọng Thẩm Mục trở nên có chút ý vị thâm trường.
"Lúc trước cậu nói với tôi, cậu và cô gái này, đến bước nào rồi hả?"
Hành lang không ánh sáng, chỉ mở một cánh cửa sổ, ánh trăng vàng vọt chiếu vào, chiếu xuống ánh áng, in bóng lưng người đàn ông lên tường, cứng rắn đĩnh bóng dáng, đen tối không rõ.
Lâm Lục Kiêu cũng không biết suy nghĩ cái gì, cúi đầu vê thuốc, dường như không nghe thấy.
Thật lâu, mới đáp: "Đến bước nào thì bước đó."
Thẩm Mục biết tính tình của anh, từ trước đến nay không nói dối những việc này, nhưng nghe ý này, lâm lục kiêu hẳn là cũng rất để ý cô gái này, vì thế nên nhịn không được nói, "Tôi có một người bạn, tên là Tưởng Cách."
Lâm Lục Kiêu cười hừ một tiếng, "Biết."
"Tưởng nhị thiếu, vài lão gia tử đều yêu thương, làm chuyện gì đều có người lo giúp, duyệt vô số phụ nữ, nghe nói mười tám tuổi cả đêm ngủ với ba phụ nữ, thích ngực lớn, chân dài, lúc trước, cũng từng có tin đồn với cô gái này, chính là cậu ta, là cậu ta cứu người."
"Vận cứt chó." Khinh thường.
"Vừa rồi cậu ta tới tìm tôi, cậu đoán xem cậu ta nói cái gì?"
Lâm Lục Kiêu đưa thuốc vào miệng, tìm bật lửa trong túi quần, chợt nghe câu này, "Cậu ta nói với tôi, Thẩm Mục, lão tử giống như động chân tâm rồi."
Thẩm Mục và Tưởng Cách giao tình không phải là ít, ba Thẩm Mục xuất ngũ theo ba Tưởng Cách xuống biển làm kinh thương, hai gia đình thường xuyên lui tới, Tưởng lão gia tử đặc biệt thích Thẩm Mục, Tưởng cách đi ra ngoài với ai cũng không cho, chỉ có Thẩm Mục là được, Tưởng Cách mỗi lần ra ngoài cũng phải kêu tên Thẩm Mục, phát triển đến bây giờ, khi có chuyện gì, chỉ nguyện ý nói với Thẩm Mục.
Tưởng Cách nói nỗi bồn chồn trong lòng khi ở trên xe cho Thẩm Mục nghe, đây là anh sống hơn hai mươi năm qua, chưa từng có, nhìn Nam Sơ bị đánh, hắn đau lòng, trợ lý không để hắn xuống xe, hắn thiếu chút nữa đạp hư xe, nhìn Nam Sơ thiếu chút nữa bị người ta mang đi, hắn khó được lúc dùng lời nói khép nép nói chuyện với trợ lý.
Thậm chí có một loại cảm giác, nếu Nam Sơ có chuyện gì hắn sẽ nổi điên mất.
Hắn giống như thực sự rất thích này cô gái này, không chỉ đơn giản là muốn ngủ với cô.
Mà là vì thích cô, mới muốn ngủ với cô.
Loại suy nghĩ này làm hắn có chút sợ hãi, hắn làm sao có thể thật sự thích một người phụ nữ chứ!
Mặc dù như thế, nhưng càng kiên định muốn ngủ với Nam Sơ hơn.
Thẩm Mục nói nguyên văn lời lại cho Lâm Lục Kiêu nghe.
"Cho hắn đến đi."
Quả nhiên phong cách Lâm Lục Kiêu.
Đơn giản ba chữ, người nge phía sau thẩm thấu lương ý.
...
Lâm Lục Kiêu cúp máy, ở cửa hút hai điếu thuốc, lại gọi Nam Sơ hai cú điện thoại, bên kia tắt máy như trước, hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp, di động của cô nhóc kai bị người ta lấy rồi.
Chờ anh đi vào, Lâm Thanh Viễn ôm cánh tay, khuôn mặt nghiêm túc dựa vào ở đầu giường.
Đêm dài, Lâm Lục Kiêu thoát áo khoác, mở giường ra, nằm trên đó, "Ông còn chưa ngủ sao?"
Lâm Thanh Viễn liếc xéo anh một cái, "Con ngồi dậy, ta có lời nói với con."
Đại khái là nhớ tới lời bí thư Trương lúc gần đi nói, Lâm Lục Kiêu hít một hơi, ngồi dậy, rất nghe lời nói: "Mời nói."
Lâm Thanh Viễn: "Cắt đứt với cô gái kia đi."
Lâm Lục Kiêu dựa vào đầu giường, nhìn ông, nhàn nhạt: "À. Còn gì khác không? Không còn thì tôi đi ngủ." Có lệ nói xong, nằm xuống.
"Đứng lên, ta nói xong rồi sao?"
"Ông còn muốn nói gì nữa?"
Lâm Thanh Viễn biết tính tình của anh, từ nhỏ cứ như vậy, không khỏi hừ lạnh: "Đừng bày trò với ta, ta kêu con cắt đứt, thì cắt đứt cho ta. Đừng ở chỗ này dạ dạ dạ, quay đi lại liên lạc với cô ta, đừng cho là ta không biết con đánh chủ ý gì, tính tình này ta không muốn nói nhiều, ta còn là ba của con?"
Lâm Lục Kiêu thật không có tính toán gì, đơn thuần không nghĩ hiện tại nói chuyện này, sẽ làm lão gia tử tức giận, bí thư Trương có thể nhắc nhở anh, nhưng muốn nói như vậy, anh cũng lười giả bộ, "Cắt không được."
"Thế nào cắt không được, có cái gì cắt không được, hai đứa mới bao lâu."
Lâm lục kiêu xoa cánh tay: "Tính thế nào cũng phải năm năm rồi."
Lâm Thanh Viễn: "..."
"Hơn nữa hôm nay tôi vừa đáp ứng cô ấy, vô luận phát sinh tình huống gì, đều sẽ không vứt bỏ cô ấy, từ nhỏ ông đã dạy tôi không thể bội bạc, đây chính là ông nói, ông bắt tôi cắt đứt, này không phải là đánh cho ông một bạt tai sao? Làm không được."
Từ nhỏ chính là kỳ tài giảo biện.
Lâm Thanh Viễn cười lạnh, "Con thề thế nào?"
Lâm Lục Kiêu: "Dưới quốc kỳ, lấy ông nội Mao thề."
"Cút đi!" Lâm Thanh Viễn nổi giận, tùy tay quơ lấy ly nước đầu giường đập tới, Lâm Lục Kiêu không tránh, vững vàng nện ngay trán anhh, nơi đó xương cốt giòn, ném đau, nhưng lại không ảnh hưởng toàn cục, từ nhỏ Lâm Thanh Viễn đã thích ném ở đó.
Lâm Lục Kiêu ngồi ở hành lang một đêm.
Bí thư Trương sáng sớm đã đến, nhìn thấy cái này, nhỏ giọng hỏi, "Tối hôm qua ở chỗ này ngủ?"
Lâm Lục Kiêu xoa mắt, ngủ rắm, cơ hồ không ngủ, này tấm ván gỗ cứng ngắt cực kỳ.
Bí thư Trương: "Con chọc tức ông ấy hả?"
Anh lười biếng: "Nào dám?"
Bí thư Trương vỗ vỗ vai anh, "Được rồi, trở về tắm rửa ngủ bù, nhìn con xem. Râu đều mọc ra rồi."
"Chú vất vả rồi."
Lâm Lục Kiêu chào theo quân lễ, xoay người đi.
Bí thư Trương nhìn bóng lưng cao ngất của anh, lắc đầu, thằng nhóc này chính là như thế này, thật hết cách nào, nhưng lại cố tình là đứa bé hiểu chuyện, có chuyện gì đều làm người ta hết cách với anh.
Dã tính trong xương và sự trượng nghĩa bây giờ đã rất ít gặp.
Bí thư Trương mang đồ đi vào, "Lãnh đạo."
Lâm Thanh Viễn chăm chú nhìn, "Thằng nhóc này đi rồi?"
Bí thư Trương đặt đồ xuống: "Mới vừa đi, tối hôm qua ở trên ghế rụt một đêm, râu đều mọc ra, hai mắt so với gấu trúc còn đen hơn, mấy đứa con nít trong viện, Lục Kiêu là biết chuyện nhất, ngài đừng nhìn nó không thoải mái."
Lâm Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, "Chú nhận hối lộ của nó rồi hả?"
Bí thư Trương: "Lời này cũng không dám nói lung tung, tôi chính là cảm thấy Lục Kiêu thằng nhóc này trên người phẩm đức rất khó được, vài ngày trước tôi nghe không ít chuyện, cảm thấy thế hệ bọn chúng hơi chút khác, cùng chúng ta khi đó không cách nào so sánh được, tỷ như trước đổi mới hoàn toàn nghe thấy, tiểu tình lữ áp đường cái bị đả kiếp, nam bỏ lại nữ chạy trốn; còn có khi tân binh mới vừa vào ngũ, bị huấn luyện giày vò đến than trời trách đất, nhìn thấy huấn luyện viên chân cẳng co đến run run; còn có bán đứng bạn bè đạt được ích lợi. Ngài ngẫm lại xem, trên người Lục Kiêu, cũng có không ít khuyết điểm, nhưng người tuyệt đối làm không được việc này. Còn nhớ rõ khi thằng nhóc này vừa vào đội, Mạnh Xử nói gì thôi, nói nó trơ mắt nhìn bản thân từ đám cháy cứu ra một bà lão đương trường tắt thở, cũng không quan tâm, làm hô hấp nhân tạo cho người ta, Người nhà nhìn đến sửng sốt, bà lão này có một đứa con, bản thân không đau, bị Lục Kiêu cứu ra còn ngại nó nhiều chuyện, thằng con bất hiếu, ngạn ngữ nói rất đúng, nhưng ngài thực không cần lo lắng, thằng nhóc này tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngài mà mặc kệ, ta già đi còn có gì, không phải là một đứa con có hiếu sao?"
Một trận yên tĩnh, thật lâu sau, mới nghe Lâm Thanh Viễn nói một câu, "Ngạn ngữ đều nói, con hát vô tình, ta chỉ sợ thằng nhóc này cắm đầu vào, về sau sẽ chịu thiệt."
...
Lâm Lục Kiêu ở cửa nhà Nam Sơ chờ nửa ngày cũng không ai ra cửa.
Anh lại gõ hai cái, vẫn là không có ai ra.
Một tay chống eo, đứng ở cửa gọi cho Thẩm Mục: "Cậu xác định cô ấy ở nhà?"
Thẩm Mục cười một trận: "Ở đây, cô ấy có chút bị kinh hách, công ty cho cô ấy nghỉ phép rồi."
"Vậy sao còn không mở cửa?"
"Vậy cậu suy nghĩ lại xem có phải làm chuyện gì chọc cô ấy mất hứng rồi không hả?"
"Thúi lắm."
"Tưởng Cách còn vào thăm cô ấy mà."
"Thằng nhóc đó còn vào nhà cô ấy?"
"Đương nhiên, bằng không sao đưa cô ấy về nhà?"
Lâm Lục Kiêu cúp điện thoại.
Anh nhìn chằm chằm cửa một lát, hơi trầm ngâm, xoay người đi đến nhà cách vách, gõ gõ.
Mở cửa là một bà lão, thập phần hiền lành.
Lâm Lục Kiêu cúi chào, rất trang trọng, mặt mày đoan chính, khẩu khí đứng đắn so với một lần cứu viện đều nghiêm túc: "Chào bà, con là Trung Đội Trưởng đội Đặc Cần, vừa nhận được tin báo nguy, nói cách vách có người bị nhốt, con muốn mượn ban công nhà bà sử dụng."
Bà lão vừa nghe bị nhốt, có nguy hiểm, lại còn là một chàng trai cứu hỏa, nhiệt tình đón người đi vào, căn bản không suy xét Đặc Cần thế nào lại đến một người, cũng không có hỏi giấy chứng nhận.
Đi đến ban công, quan sát địa hình.
Hai nhà song song nhau, anh trực tiếp nhảy tới, bám lấy mái hiên, lúc này bà lão mới thấy có chút không thích hợp, "Cậu cứu hỏa à, cậu leo qua như vậy sao?"
Lâm Lục Kiêu cười nói: "Tới gấp quá, không mang công cụ ạ."
"Đây chính là lầu 9 đó."
Mặc dù đường nối ban công hẹp, người thường vượt qua rất khó, nhưng đối với anh mà nói, đây là ăn sáng, đã từng còn leo hơn một trăm lầu nữa kìa, này mới một cái có đáng gì.
...
Nam Sơ tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, trên giường ngồi một người, ngậm thuốc, nhìn cô.
"Anh... Vào bằng cách nào?"
Lâm Lục Kiêu cười nhẹ, đưa tay kéo người đi lại, đặt trên đùi, đầu vùi vào cổ cô, ngửi ngửi, thuốc còn trên bờ môi, mùi phụ nữ, xen lẫn mùi thuốc lá, thanh âm hơi thấp trầm, "Sao không mở cửa cho anh."
Hơi thở thật nóng, thật nặng, phun lên có chút ngứa.
"Em đang tắm, không nghe thấy có người gõ cửa." Nam Sơ tâm ngứa, đưa tay đẩy đầu anh ra một chút, "Anh vào bằng cách nào?"
Lâm Lục Kiêu đưa tay chỉ.
Cửa sổ sát đất phòng ngủ mở rộng, rèm cửa sổ theo gió bay bay, giống như hoan nghênh vị khách không mời mà đến này.
Nam Sơ kinh hãi, "Anh điên rồi sao? Đây là lầu 9!"
Lâm Lục Kiêu kẹp thuốc, quăng một bên, cúi đầu hôn cổ cô, "Ừm, nhớ em muốn điên rồi."
Nam Sơ đẩy đầu anh, "Lâm lục kiêu!"
Người nọ không thuận theo, từ cổ hôn một đường đi xuống, ở xương quai xanh ngừng lại, hung hăng cắn một cái, "Em không nhớ anh? Hả?"
Nói thật, cũng nhớ.
Lâm Lục Kiêu biết cô nhóc này hơn phân nửa là giận mình rồi.
"Ngày hôm qua ba anh nằm viện, lúc đó bị người ta gọi lên bệnh viện, trông một đêm, anh gọi điện thoại cho em, em không nhận, anh gọi cả đêm em cũng không nhận, sau đó mới biết em gặp chuyện không may rồi." Anh rốt cục ngẩng đầu, xách người ra, bàn tay ôm cái ót của cô, vuốt vuốt tóc, chỉnh lại đầu cô, "Anh nhìn xem, ai đánh cô nhóc của anh."
Từ lúc gặp chuyện không may đến bây giờ, kỳ thực trong lòng Nam Sơ cũng chưa cảm thấy có gì, kiên cường cực kỳ, không phải là bị đánh sao, trước kia cũng không phải chưa từng có, cái khổ này có gì chịu không nổi chứ.
Nhưng người ta cố tình chính là như vậy, dù trước vạn người có trúng ngàn vạn mũi tên, miệng vết thương bị người xé thành nát bươm, cũng tuyệt không rơi một giọt lệ.
Chỉ khi được người trong lòng hỏi một câu.
Thì phảng phất như bị uất ức rất lớn, già mồm cãi láo cũng không được.
Nhưng Nam Sơ từ trước đến nay cũng không phải người thích khóc lóc kể lễ với người khác, trong lòng tuy rằng cảm động, trên mặt cũng bất động thanh sắc, "Không có chuyện gì, vết thương nhỏ thôi."
Lâm Lục Kiêu trong trong ngoài ngoài nhìn mấy lần.
Mặt xưng phù, khóe miệng rách, trên cánh tay trên vai có bầm tím, giống dấu tay đàn ông.
Anh cũng không nói chuyện, một bàn tay nắm cằm cô, ngón cái ở miệng vết thương bên cạnh vuốt ve qua lại, giống trấn an, xoa nhẹ, mang theo dịu dàng, suy nghĩ sâu xa giống như đang ra quyết định gì đó.
Quyết định cái gì đâu?
Lâm Lục Kiêu ngồi ở trên giường, Nam Sơ ngồi ở trên đùi của anh, hai tay ôm lấy cổ của anh, trán chạm trán, lấy chóp mũi cọ xát trên mặt anh.
"Anh tới thăm em, em rất vui, lần sau đừng leo cửa sổ, em đứa chìa khóa cho anh."
Khi nói lời này, lọn tóc có giọt nước lăn xuống, theo cần cổ tắng nõn, một đường trượt xuống, chậm rãi trượt vào phía dưới xương quai xanh vào trong rãnh sâu, một đường đi vào, mất hút.
Lâm Lục Kiêu vừa ngửa đầu, chuẩn xác ngậm chặt môi cô, quay người đè cô lên giường, hôn sâu, anh cơ hồ là dùng răng cắn, cắn vài cái, dùng sức mút trụ môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, không cho cô cơ hội thở dốc.
"Được không?"
Khi hỏi câu này, anh đang áp Nam Sơ dưới thân, giạng chân ở trên người cô, túm hai tay cô lên trên, áp ở đỉnh đầu, khàn khàn.
Nam Sơ không nói được không.
Mà là dùng chân ôm lấy eo của anh, đầu ngưỡng lên, môi hôn lên tai anh.
Trong nháy mắt.
Đầu óc phảng phất bị nổ tung, Lâm Lục Kiêu trực tiếp túm khăn tắm của cô, lộ ra cơ thể nhỏ gầy, bên trong cư nhiên cái gì cũng chưa mặc.
Anh nhìn đến đỏ mắt, cúi đầu hôn sâu, "Ở đây đợi anh?"
Nam Sơ hôn trả, câu đầu lưỡi của anh.
Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm.
Ăn anh, ăn anh.
Cô nhóc này so với trong tưởng tượng của anh còn nhiệt tình hơn, lâm lục kiêu cười kéo người ra, "Đợi lát nữa."
Nam Sơ so với anh còn gấp hơn, "Chờ cái rắm."
"..." Lâm Lục Kiêu cười xấu xa: "Kéo rèm cửa sổ, không thể làm cho người ta nhìn đi, cách vách còn có một bà cụ."
...
Lâm Lục Kiêu từ đầu đến đuôi cởi từng cái nút, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trên giường.
Cô gái nhỏ nheo mắt nhìn vào lồng ngực xích lõa của anh, tầm mắt thẳng xuống dưới, dừng ở khối cơ bụng lộ ra, Lâm Lục Kiêu xoay người đè đi xuống, "Nhìn cái gì?"
"Dáng người rất đẹp." Không e dè.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, dọc theo cổ cô một chút hôn xuống, "Dáng người của em cũng rất đẹp."
"34d."
Lâm Lục Kiêu không ước chừng được, lấy tay cầm lấy, so một chút, "Xúc cảm không sai."
Nam Sơ cũng học dáng vẻ của anh, nơi địa phương to lớn kia, cầm lấy, "Anh cũng không sai."
Kỳ thực cả hai cũng chưa có kinh nghiệm.
Cố tình đều giả dạng làm người lão luyện, dọa đối phương.
Nam Sơ hỏi anh: "Lần trước anh làm là khi nào."
Lâm Lục Kiêu hôn đến bụng, cúi xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Còn em?"
...
Trước khi tiến vào, Lâm Lục Kiêu nhìn cô gái với đôi mắt hàm chứa xuân thủy, "Nghĩ kĩ chưa? Bây giờ còn có cơ hội đổi ý."
Nam Sơ củng khom người, trực tiếp nhấn vào một chút, "Anh đã như vậy, còn có thể dừng lại sao?"
"A!"
Bất ngờ không phòng ngự đâm vào, một chút bị người chống đỡ, Nam Sơ thấp hô ra tiếng.
Người bên trên, một mặt cười xấu xa, đôi mắt thật sâu nhìn cô: "Kêu nhỏ một chút, cách vách còn có một cụ bà, để cho người ta nghỉ ngơi."
Nói xong, cúi đầu ngậm chặt môi cô, lại là một cái đâm mạnh.
Hai tay Nam Sơ ôm chặt cổ anh, hai mắt đầy hơi nước, lông mi cong cong nhẹ nhàng chớp chớp, dáng vẻ đáng yêu, trên mặt hiện triều sắc, Lâm Lục Kiêu ở bên tai thở gấp, "Đã nhịn bao lâu rồi!"
Nam Sơ rên khẽ, liên tục cầu xin tha thứ, "Đội trưởng..."
"Hả?" Lâm Lục Kiêu thanh âm đang mê loạn, gợi cảm trầm thấp.
"Đau."
Đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Kết quả, vừa nói xong.
Nam Sơ cảm giác một trận run rẩy và nhiệt lưu, không thể tin, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn lại, "Anh bắn."
Cô quay đầu nhìn nhìn.
Ai, đợi đã.
Năm phút đồng hồ?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook