Người Đàn Bà Mệnh Quỷ
-
Chương 4
Cô chui ra khỏi chăn, ăn miếng cháo Kiệt vừa mang lên. Cô bưng bát xuống nhà. Bà Thoa ngạc nhiên.
- Ơ con bé này, đi được ko đấy, khéo ngã đấy con ạ.
- Con ko sao mẹ ạ, mẹ và anh ăn gì chưa để con nấu.
- Ôi thôi thôi, cám ơn cô, cô lo cho mình đi kìa, kẻo ốm ra đấy lại khổ.
- Dạ.
Cô quay sang Kiệt đang giận dỗi.
- Chồng ơi em xin lỗi, ít hôm nữa em đi đà lạt với anh ạ.
Kiệt vẫn ko nói gì, bà Thảo chen ngang.
- Đúng đấy con ạ, mày phải ra ngoài cho nó khuây khỏa, cứ nhốt mình mãi trong nhà có ngày bị điên đấy con ạ.
- Dạ mẹ.
.....
Bước xuống khỏi mấy bay, Đà Lạt đón cô bằng cơn mưa chiều, lạnh tê tái. 2 vợ chồng cô thuê khách sạn nơi gần Hồ, tối lại Kiệt dẫn cô đi dạo dạo nhiều nơi, đúng là lâu rồi cô chưa ra ngoài, nếu giờ mà cô ko ra chắc bên ngoài này quên cô mất.
Kiệt nắm tay vợ cho vào túi áo của anh.
- Lạnh ko vợ, muốn ăn gì ko, hay mình đi chợ đêm đi.
- Dạ sao cũng được chồng ạ.
- Mai chồng dẫn vợ đi chùa nha, ở đây có Thiền Viện Trúc Lâm to lắm.
- Dạ
Họ kéo nhau ra chợ đêm ăn hàng, thăm thú cảnh náo nhiệt về đêm ở đây.
.....
Thiền Viện Trúc Lâm tọa lạc trên một khuôn viên rộng 25ha, bao trùm cả ngọn đồi Phượng Hoàng đắc địa đẹp nhất khu vực thắng cảnh hồ Tuyền Lâm. Nơi đây có tầm nhìn chính về phương Nam rất độc đáo, vừa nhìn thấy toàn cảnh dãy núi Voi xa xa trải dài đến mặt hồ tạo thành một bán đảo nhỏ xanh mướt giữa rừng thông, vừa thấy cảnh quan mặt nước hồ trong xanh sóng gợn lăn tăn.
Cô và Kiệt bước vào trong chùa, rất rộng lớn và tôn nghiêm. Cô đi tham quan quanh chùa, đi ra giang sau cô gặp 1 vị sư già tay cầm tràn hạt đi tới. Cô chắp tay chào.
- Mô phật.
- Mô phật.
Cô bước đi ngang qua, giọng nói của vị sư già đã kiềm chân cô lại.
- Có phải thí chủ vừa gặp phải chuyện gì đau lòng?
Cô ngay lập tức đi đến trước mặt vị sư già.
- Mô phật, dạ vâng ạ, sao sư thầy biết ạ.
- Nghiệp chướng, nghiệp chướng, kiếp này thí chủ phải trả nghiệp cho người khác rồi.
- Dạ sao ạ, sư thầy nói gì con ko hiểu.
- Thí chủ hãy sống bằng tâm, mang tâm mình giúp đỡ cho người khác thật nhiều, đừng tham sân si, đừng gieo tội ác thì họa may sẽ giảm bớt nghiệp. Ta cho thí chủ tràn hạt này, nó sẽ bảo vệ cho thí chủ phần nào. Mô phật.
- Mô phật, con tạ ơn sư thầy ạ.
Vị sư già tiếp tục bước đi, cô đứng đó cứ ngắm tràn hạt mà suy ngẫm về những lời nói của vị sư già.
- Trâm anh, Trâm anh, vợ sao vậy, chồng gọi nãy giờ ko thưa.
Cái lay của Kiệt đã kéo cô về thực tại.
- À, em đây chồng.
- Tràn hạt đâu ra vậy?
- Có 1 vị sư già tặng em. Thôi mình tham quan tiếp chồng ạ.
.....
Mấy ngày ở Đà Lạt cũng làm cô thoải mái hơn. Cô trở về mua cho bố cô, mua cho ngoại cô áo len, khăn choàng đủ thứ. Cô còn mua cho bà Thảo nhiều thứ hơn nữa.
Nay cô ko còn đi dạy, cô phụ bà Thảo bán hàng. Nhà bà Thảo có 1 cửa hàng đại lý khá to ở phố, rất đông khách, ban ngày bà ra quán, tối bà về, nay có cô phụ bà cũng đỡ vất vả.
Vì lâu quá chưa thấy tin gì, bà Thảo nóng ruột hỏi.
- Này, 2 vợ chồng con lại kế hoạch hả, sao 6 tháng rồi mà chưa thấy gì.
- Dạ, con cũng ko biết nữa mẹ ạ, để ít hôm nữa bọn con đi viện khám xem sao ạ.
- Ừ, đi đi con, chứ để bà già này ngóng cháu mãi.
- Dạ
.....
Cô cầm tờ kết quả đi ra khỏi bệnh viện, mặt ko còn 1 giọt máu, tái xanh đi. Cô ngồi xuống ghế đá trong khuân viên bệnh viện, nếu ko cô sẽ ngất đi mất. Bác sĩ nói cô khó mà có con lại được nữa, nếu muốn có con thì phải cấy hoặc cấy cho người khác nuôi hộ, chứ bản thân cô ko thể mang thai tự nhiên, nếu có thì là hi hữu. Cô cười, cô cười như con điên, rồi cô lại khóc, ông trời thật biết trêu người mà.
Kiệt cầm tờ kết quả đập rầm xuống bàn, anh ko tin kết quả đó và bảo sẽ chở cô đi bệnh viện khác. Nhưng đi những bệnh viện khác cũng cùng 1 kết quả. Kiệt cũng mệt mỏi lắm rồi, anh cũng chỉ mong 1 đứa con sao mà khó quá. Kiệt bảo cô khoan đừng nói với bà Thảo, mình cứ đi cấy phôi thử.
Bao nhiêu lần như thế đều thất bại, tinh thần cô bắt đầu suy sụp. Kiệt cũng nản, nhưng vẫn động viên cô và động viên cả bản thân mình. Người ta mãi đến 9 10 năm mới có con, vợ chồng cô còn trẻ mà lo gì.
.....
Bà Thảo đói bụng nên đi ăn, vô tình nghe được câu chuyện.
- Này chỗ đền bà Lùa linh thật ý, bữa trước xem cho dâu nhà bà Xoan, thế mà đúng y nhá.
- Nhà đấy mấy năm chưa con mà bà ý cho lộc là có ngay thằng cháu traai kháu khỉnh.
Bà Hoa bán trà đá cũng chen vào câu nói của bà Na cháo lòng, bà Huyên bạn hàng cháo lòng cũng góp thêm ý.
- Ui giời, mấy tháng trước nhà tôi đến xem xin mộ ông thất lạc mà bà nói đúng y nhá. Mà bà ấy 1 ngày xem có 5 người, người ta ngồi đầy nhà ra, bà ấy hợp duyên ai ngày nào là gọi liền ấy, linh lắm.
- Ừ, đúng đấy.
Mấy câu nói nãy giờ của mấy bà tám đã được bà Thảo nghe chăm chú, bà Thảo cũng rinh tô cháo lỡ giỡ chạy sang.
- Này, mấy bà chỉ cho tôi chỗ bà Lùa ấy với.
- Tuốt dưới tuyên quang, chỗ xóm H ấy, đến đấy hỏi là biết ngay mà. Có người họ đến ở lại mấy ngày mới được xem đấy.
- Ô, vậy tôi cảm ơn.
Tuyên quang ko phải là quê nhà con Trâm Anh sao, bà đến đó sẵn thăm hỏi sui gia luôn 1 thể.Bà Thảo lùa nhanh tô cháo rồi chạy về bán hàng.
- Này, nhà bà Thảo này vô phúc thật đấy. Có đứa cháu trai đích tôn mà mất rồi, tội thế.
- Đâu, 2 đứa chứ ko phải 1 đâu. Ko biết tạo nghiệp gì mà đến nỗi thế.
Bà Thảo đi khỏi, bỏ lại sau lưng bao nhiêu lời đồn.
- Ơ con bé này, đi được ko đấy, khéo ngã đấy con ạ.
- Con ko sao mẹ ạ, mẹ và anh ăn gì chưa để con nấu.
- Ôi thôi thôi, cám ơn cô, cô lo cho mình đi kìa, kẻo ốm ra đấy lại khổ.
- Dạ.
Cô quay sang Kiệt đang giận dỗi.
- Chồng ơi em xin lỗi, ít hôm nữa em đi đà lạt với anh ạ.
Kiệt vẫn ko nói gì, bà Thảo chen ngang.
- Đúng đấy con ạ, mày phải ra ngoài cho nó khuây khỏa, cứ nhốt mình mãi trong nhà có ngày bị điên đấy con ạ.
- Dạ mẹ.
.....
Bước xuống khỏi mấy bay, Đà Lạt đón cô bằng cơn mưa chiều, lạnh tê tái. 2 vợ chồng cô thuê khách sạn nơi gần Hồ, tối lại Kiệt dẫn cô đi dạo dạo nhiều nơi, đúng là lâu rồi cô chưa ra ngoài, nếu giờ mà cô ko ra chắc bên ngoài này quên cô mất.
Kiệt nắm tay vợ cho vào túi áo của anh.
- Lạnh ko vợ, muốn ăn gì ko, hay mình đi chợ đêm đi.
- Dạ sao cũng được chồng ạ.
- Mai chồng dẫn vợ đi chùa nha, ở đây có Thiền Viện Trúc Lâm to lắm.
- Dạ
Họ kéo nhau ra chợ đêm ăn hàng, thăm thú cảnh náo nhiệt về đêm ở đây.
.....
Thiền Viện Trúc Lâm tọa lạc trên một khuôn viên rộng 25ha, bao trùm cả ngọn đồi Phượng Hoàng đắc địa đẹp nhất khu vực thắng cảnh hồ Tuyền Lâm. Nơi đây có tầm nhìn chính về phương Nam rất độc đáo, vừa nhìn thấy toàn cảnh dãy núi Voi xa xa trải dài đến mặt hồ tạo thành một bán đảo nhỏ xanh mướt giữa rừng thông, vừa thấy cảnh quan mặt nước hồ trong xanh sóng gợn lăn tăn.
Cô và Kiệt bước vào trong chùa, rất rộng lớn và tôn nghiêm. Cô đi tham quan quanh chùa, đi ra giang sau cô gặp 1 vị sư già tay cầm tràn hạt đi tới. Cô chắp tay chào.
- Mô phật.
- Mô phật.
Cô bước đi ngang qua, giọng nói của vị sư già đã kiềm chân cô lại.
- Có phải thí chủ vừa gặp phải chuyện gì đau lòng?
Cô ngay lập tức đi đến trước mặt vị sư già.
- Mô phật, dạ vâng ạ, sao sư thầy biết ạ.
- Nghiệp chướng, nghiệp chướng, kiếp này thí chủ phải trả nghiệp cho người khác rồi.
- Dạ sao ạ, sư thầy nói gì con ko hiểu.
- Thí chủ hãy sống bằng tâm, mang tâm mình giúp đỡ cho người khác thật nhiều, đừng tham sân si, đừng gieo tội ác thì họa may sẽ giảm bớt nghiệp. Ta cho thí chủ tràn hạt này, nó sẽ bảo vệ cho thí chủ phần nào. Mô phật.
- Mô phật, con tạ ơn sư thầy ạ.
Vị sư già tiếp tục bước đi, cô đứng đó cứ ngắm tràn hạt mà suy ngẫm về những lời nói của vị sư già.
- Trâm anh, Trâm anh, vợ sao vậy, chồng gọi nãy giờ ko thưa.
Cái lay của Kiệt đã kéo cô về thực tại.
- À, em đây chồng.
- Tràn hạt đâu ra vậy?
- Có 1 vị sư già tặng em. Thôi mình tham quan tiếp chồng ạ.
.....
Mấy ngày ở Đà Lạt cũng làm cô thoải mái hơn. Cô trở về mua cho bố cô, mua cho ngoại cô áo len, khăn choàng đủ thứ. Cô còn mua cho bà Thảo nhiều thứ hơn nữa.
Nay cô ko còn đi dạy, cô phụ bà Thảo bán hàng. Nhà bà Thảo có 1 cửa hàng đại lý khá to ở phố, rất đông khách, ban ngày bà ra quán, tối bà về, nay có cô phụ bà cũng đỡ vất vả.
Vì lâu quá chưa thấy tin gì, bà Thảo nóng ruột hỏi.
- Này, 2 vợ chồng con lại kế hoạch hả, sao 6 tháng rồi mà chưa thấy gì.
- Dạ, con cũng ko biết nữa mẹ ạ, để ít hôm nữa bọn con đi viện khám xem sao ạ.
- Ừ, đi đi con, chứ để bà già này ngóng cháu mãi.
- Dạ
.....
Cô cầm tờ kết quả đi ra khỏi bệnh viện, mặt ko còn 1 giọt máu, tái xanh đi. Cô ngồi xuống ghế đá trong khuân viên bệnh viện, nếu ko cô sẽ ngất đi mất. Bác sĩ nói cô khó mà có con lại được nữa, nếu muốn có con thì phải cấy hoặc cấy cho người khác nuôi hộ, chứ bản thân cô ko thể mang thai tự nhiên, nếu có thì là hi hữu. Cô cười, cô cười như con điên, rồi cô lại khóc, ông trời thật biết trêu người mà.
Kiệt cầm tờ kết quả đập rầm xuống bàn, anh ko tin kết quả đó và bảo sẽ chở cô đi bệnh viện khác. Nhưng đi những bệnh viện khác cũng cùng 1 kết quả. Kiệt cũng mệt mỏi lắm rồi, anh cũng chỉ mong 1 đứa con sao mà khó quá. Kiệt bảo cô khoan đừng nói với bà Thảo, mình cứ đi cấy phôi thử.
Bao nhiêu lần như thế đều thất bại, tinh thần cô bắt đầu suy sụp. Kiệt cũng nản, nhưng vẫn động viên cô và động viên cả bản thân mình. Người ta mãi đến 9 10 năm mới có con, vợ chồng cô còn trẻ mà lo gì.
.....
Bà Thảo đói bụng nên đi ăn, vô tình nghe được câu chuyện.
- Này chỗ đền bà Lùa linh thật ý, bữa trước xem cho dâu nhà bà Xoan, thế mà đúng y nhá.
- Nhà đấy mấy năm chưa con mà bà ý cho lộc là có ngay thằng cháu traai kháu khỉnh.
Bà Hoa bán trà đá cũng chen vào câu nói của bà Na cháo lòng, bà Huyên bạn hàng cháo lòng cũng góp thêm ý.
- Ui giời, mấy tháng trước nhà tôi đến xem xin mộ ông thất lạc mà bà nói đúng y nhá. Mà bà ấy 1 ngày xem có 5 người, người ta ngồi đầy nhà ra, bà ấy hợp duyên ai ngày nào là gọi liền ấy, linh lắm.
- Ừ, đúng đấy.
Mấy câu nói nãy giờ của mấy bà tám đã được bà Thảo nghe chăm chú, bà Thảo cũng rinh tô cháo lỡ giỡ chạy sang.
- Này, mấy bà chỉ cho tôi chỗ bà Lùa ấy với.
- Tuốt dưới tuyên quang, chỗ xóm H ấy, đến đấy hỏi là biết ngay mà. Có người họ đến ở lại mấy ngày mới được xem đấy.
- Ô, vậy tôi cảm ơn.
Tuyên quang ko phải là quê nhà con Trâm Anh sao, bà đến đó sẵn thăm hỏi sui gia luôn 1 thể.Bà Thảo lùa nhanh tô cháo rồi chạy về bán hàng.
- Này, nhà bà Thảo này vô phúc thật đấy. Có đứa cháu trai đích tôn mà mất rồi, tội thế.
- Đâu, 2 đứa chứ ko phải 1 đâu. Ko biết tạo nghiệp gì mà đến nỗi thế.
Bà Thảo đi khỏi, bỏ lại sau lưng bao nhiêu lời đồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook