Người Đàn Bà Không Khóc
-
Chương 13
Chỉ một lúc sau Ngà tỉnh lại, cô như người mất hồn. Huy và vị dược sĩ kia lo lắng nhìn cô. Ngà loạng choạng ngồi dậy, cô không còn hoảng loạn như lúc đầu nhưng vẫn còn sự khó tin trong ánh mắt. Người hại chết hai đứa con của cô chính là nhân tình của chồng và là bạn thân của mình. Một thứ gì đó đang sôi trào lên như là sự tức giận. Ngà chưa bao giờ tức giận đến thế, nhưng sự tức giận ấy nằm sâu trong lòng, không được phát tiết ra.
"Cô không sao chứ?" - Huy lo lắng hỏi.
Ngà vội vàng chộp lấy tay của Huy, nhìn anh bằng sự quyết liệt:
- Vậy hai đứa con tôi chết là do người khác hãm hại ư?
Huy không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng anh vẫn phải gật đầu với cô.
- Chúng ta về văn phòng tôi đã, được chứ?
Ngà rưng rưng nước mắt, cô kìm nén hết tất thảy nỗi đau, chỉ riêng chuyện mất con là vẫn không thể nào ngăn được sự đau đớn ấy. Ngà ngồi dậy, lật chăn ra rồi bước xuống giường. Huy không đoán được ý định của cô nên kéo cô lại. Ngà gạt tay ra, nói vội vàng:
- Tôi phải trả thù cho con tôi.
- Cô bình tĩnh lại đã. Chúng ta đang liên kết với nhau để trả thù họ rồi đấy.
- Nhưng tôi không thể chờ được, tôi phải trả thù Linh.
- Không được, cô không được chết. Cô phải sống để thấy họ đau khổ thế nào chứ?
Ngà đột nhiên ôm chầm lấy Huy, cô chỉ cần một cái ôm ngay lúc này để bình tâm lại thôi. Nếu không, cô sẽ chẳng nghĩ được gì nữa cả. Huy cứng người, anh ta phân vân mãi giữa việc nên đặt tay lên vai cô hay là không. Người bạn của Huy tủm tỉm cười rồi đi ra ngoài. Huy nhìn theo anh ta, ánh mắt như muốn nói rằng: Giữa tôi và cô ta không có gì đâu.
…
Minh đem câu chuyện buổi sáng đến gặp Ngà kể cho Linh biết, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng về những lời nói và biểu hiện của vợ mình. Cô ta trở nên cá tính và mạnh mẽ lạ thường, không còn là người vợ nhất nhất nghe lời, luôn cúi đầu vâng dạ như ngày nào nữa.
"Em biết Ngà là người thế nào." - Linh ngồi lên đùi của Minh, vuốt ve cái cằm của anh. - "Cô ta từng chơi khăm một tên đại gia trong trường đại học ngày xưa đấy. Chính cái tên từng bị mất trắng cả tỉ đồng mà không hiểu tại sao đấy."
- Tại sao? Hắn đã làm gì cô ta?
Linh nhún vai:
- Vụ này vẫn được coi là bí ẩn, chỉ hai người đó biết. Nhưng một thời hai người từng hẹn hò với nhau. Một ngày người đàn ông đó nghỉ học và sang Mỹ. Bố mẹ anh ta lo sợ nếu còn ở trong nước anh ta sẽ làm họ tán gia bại sản.
- Biết đâu chỉ là lời đồn.
- Không có lửa thì làm sao mà có khói. Mảnh đất anh đang tranh giành với Ngà chính là tiền mà cô ấy đã lừa được từ tay đại gia kia. Anh không biết sao?
"Em nghe ai kể vậy? Nhảm nhí, mảnh đất này là của bố cô ấy làm cả đời để mua đấy." - Minh nhếch môi cười như không tin.
- Em là bạn thân cô ta, bạn thân thì biết được những sự thật về cô ta. Anh hiểu không?
Minh gật đầu như đã hiểu, anh ta ôm cô vào lòng. Chuyển chủ đề:
- Tại sao em phải đem thuốc cho cô ta? Thấy áy náy à?
Linh tỏ ra không mấy tự nhiên, cô rời khỏi người Minh, đi ra chỗ cửa sổ nhìn xa xăm:
- Áy náy? Em với cô ta đâu có nợ gì nhau. Em chỉ đang cố gắng làm mọi việc thật suôn sẻ và đẹp đẽ trong mắt mình thôi.
Minh không hiểu hết lời Linh nói, nhưng anh ta cũng chẳng để tâm nhiều. Minh vốn đã bị Linh mê hoặc hết cả thần hồn, giờ đây anh ta chỉ biết đến việc ly hôn nhanh để cưới cô. Ngày xưa lúc yêu Ngà, Linh không xinh đẹp đến mức này. Hoặc là tại bây giờ, khi anh đã nhàm chán với vợ mình anh mới thấy được vẻ đẹp của cô. Minh cho rằng việc này là chuyện bình thường của đàn ông. Ngày xưa người ta còn cưới bảy vợ được, giờ anh mới chạm đến con số hai thì đã là gì.
Điện thoại trước mặt Minh đổ chuông, anh ta không cầm lên ngay mà liếc nhìn qua cái tên trên màn hình. Minh ấn nút nghe rồi bật chế độ loa ngoài:
- Gì thế?
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc thút thít của em gái anh - Trang. Cô nói:
- Anh Minh ơi, mẹ vừa bị bố đẩy đập đầu xuống bàn. Máu chảy nhiều lắm!
Linh quay mặt lại nhìn anh, Minh đứng bật dậy, áp điện thoại lên tai rồi chạy ra ngoài. Linh thấy thế cũng chạy theo anh.
- Sao rồi? Em gọi cấp cứu chưa?
Trang vẫn khóc bù lu bù loa:
- Nhà chẳng có ai cả. Bố đi rồi. Em không biết gọi cấp cứu thế nào.
Minh nghiến răng chửi rủa:
- Trời ơi, sao mà dốt thế! Ấn 115 đi. Nói họ đến nhanh. Anh đang về rồi đây. Còn nữa, vào hộp y tế lấy bông băng ra bít chỗ nào máu đang chảy ra ngay. Mẹ mà có làm sao thì anh về xử cô.
Minh nhanh chóng lấy chìa khoá xe, nhấn điên cuồng. Chiếc xe ô tô từ đằng xa kêu tít một cái rồi nháy đèn. Minh chạy về phía đó. Linh đuổi theo anh, giữ tay lại:
- Mẹ bị sao hả anh?
Minh hất tay cô ra, nói giọng bực bội:
- Cô tránh ra, mẹ tôi sắp chết rồi.
Linh chưng hửng, đứng yên một chỗ nhìn chiếc xe của Minh đi xa dần. Hai bàn tay cô nắm chặt lại với nhau, ánh mắt rực lên một sự thù hằn. Minh là như vậy, mỗi khi anh ta tức giận đều sẽ mắng chửi tất cả mà chẳng biết đến hậu quả cũng không thèm để ý đến việc đối phương sẽ bị tổn thương như thế nào. Nhưng Linh là người đã quen với sự tổn thương. Cô cũng biết Minh chẳng phải loại đàn ông tử tế gì, cho nên cô không quá chìm đắm vào trong thứ mật ngọt của anh ta.
- Đúng là khốn nạn!
Linh buông ra một câu rồi quay người đi thẳng vào nhà. Cứ để xem anh ta có thể buông sự lỗ mãng ra với cô được bao nhiêu lần nữa. Giờ thì cô đã hiểu vì sao Ngà phải chạy khỏi anh ta như vậy, là bởi vì con người này không thể đem đến hạnh phúc được cho ai hết. Đây là một kẻ bạo lực và đầy ích kỷ.
Nghe thấy mẹ anh ta sắp chết, đột nhiên Linh còn thấy vui mừng. Bà ta chết đi rồi biết đâu khi cô về nhà đó, cô sẽ làm chủ tất cả. Nghĩ đến đó Linh ngửa đầu cười vui sướng. Chỉ cần cô tiến thêm một bước nữa thôi là mọi chuyện sẽ có kết cục tốt đẹp.
Minh hỏi được một y tá về trường hợp của mẹ anh, họ chỉ anh sang phòng cấp cứu. Hiện thời còn chưa rõ tình hình như thế nào. Trong một tháng mà anh đã ra vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần. Hết con anh chết rồi đến mẹ anh phải vào viện. Mọi chuyện cứ rối tung cả lên.
Minh nhìn thấy Trang đứng dựa người vào tường đằng xa, con bé còn mặc thứ quần áo lóng lánh như đi bar sàn. Bình thường nó ăn mặc chẳng giống ai, lại nổi loạn không ai nói được. Nhưng hôm nay nó thực sự làm anh thấy ngứa mắt.
Trang đang chìm ngập trong sự lo lắng nên không biết Minh từ xa đang đi tới. Anh lao đến kéo tay cô rồi tát cô một cái đau điếng. Trang ôm má, trợn mắt nhìn anh trai. Minh tát thêm cho cô một cái nữa, chỉ tay vào mặt quát lớn:
- Cô ăn mặc lố lăng thế này à? Anh bảo cô ở nhà mà chăm sóc mẹ đi, sao cứ ăn chơi lêu lổng mãi thế?
Trang rơi nước mắt, giậm chân hét lớn:
- Anh điên à? Em mặc gì kệ em. Anh cũng đâu có ở nhà, tối ngày đi chơi gái còn đánh em.
- Nói cái gì?
- Anh điếc à mà không nghe thấy?
Minh nghiến răng nghiến lợi định đánh Trang thì bị ai đó giữ lại. Khi Minh quay đầu lại thì thấy Ngà và một nữ y tá đã đứng ở đây từ bao giờ. Ngà mỉm cười với anh, Minh hất tay cô ra, chỉnh lại áo. Anh ta nghếch đầu về phía Ngà, hỏi Trang:
- Cô báo với nó đấy à?
Trang gật đầu:
- Thói quen thôi. Bình thường có chuyện gì em đều gọi chị dâu.
Ngà bước đến đứng cạnh Trang, Trang lập tức trốn ra đằng sau lưng cô:
- Là chị ấy đã gọi cấp cứu và đưa mẹ đến viện đấy. Đợi anh về thì mẹ chết lâu rồi.
"Cái con bé này…" - Minh định lôi Trang lại nhưng con bé đã núp vào lưng Ngà.
"Yêu cầu anh giữ trật tự giùm. Đây là khu vực cấp cứu, đáng ra là chỉ có một người nhà được vào đây." - Nữ y tá nghiêm giọng nói.
Minh gật đầu, anh ta bực bội ngồi xuống cái ghế chờ, không quên nhìn Ngà. Cô ta không giận anh sao mà còn giúp mẹ anh? Chẳng lẽ là muốn thừa nước đục thả câu? Muốn mua chuộc mẹ sao? Minh nhếch môi cười. Linh nói đúng, vợ anh là một người không đơn giản. Nhưng mẹ anh đâu cho cô được thứ gì, vả lại cũng là do Trang gọi cô ta đến cơ mà. Minh bắt đầu thấy khó nghĩ, không biết giữa Ngà mà Linh kể và Ngà đang đứng trước mặt anh khác gì nhau.
Ngà không biết được những điều Minh nghĩ, nhưng cô cũng chẳng mong anh ta sẽ nghĩ tốt về mình. Cô đến đây có mục đích của riêng cô. Kể từ sau khi biết được Linh chính là thủ phạm, cô chỉ cần biết đến kết cục của hai người bọn họ nhất định phải là đau thương, còn lại không quan tâm gì nữa. Họ nghĩ cô thế nào cũng được, đằng nào họ cũng sẽ nhận lấy sự trừng phạt của cô thôi.
Còn nữa...
Ngà vốn là người hay mâu thuẫn, liệu cô ta có giữ được sự quyết tâm trả thù này đến cuối cùng? Và đối thủ của cô là Linh - người bạn đã hiểu quá rõ cô sau nhiều năm chơi thân, liệu Ngà có thể trả thù được cô ta?
"Cô không sao chứ?" - Huy lo lắng hỏi.
Ngà vội vàng chộp lấy tay của Huy, nhìn anh bằng sự quyết liệt:
- Vậy hai đứa con tôi chết là do người khác hãm hại ư?
Huy không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng anh vẫn phải gật đầu với cô.
- Chúng ta về văn phòng tôi đã, được chứ?
Ngà rưng rưng nước mắt, cô kìm nén hết tất thảy nỗi đau, chỉ riêng chuyện mất con là vẫn không thể nào ngăn được sự đau đớn ấy. Ngà ngồi dậy, lật chăn ra rồi bước xuống giường. Huy không đoán được ý định của cô nên kéo cô lại. Ngà gạt tay ra, nói vội vàng:
- Tôi phải trả thù cho con tôi.
- Cô bình tĩnh lại đã. Chúng ta đang liên kết với nhau để trả thù họ rồi đấy.
- Nhưng tôi không thể chờ được, tôi phải trả thù Linh.
- Không được, cô không được chết. Cô phải sống để thấy họ đau khổ thế nào chứ?
Ngà đột nhiên ôm chầm lấy Huy, cô chỉ cần một cái ôm ngay lúc này để bình tâm lại thôi. Nếu không, cô sẽ chẳng nghĩ được gì nữa cả. Huy cứng người, anh ta phân vân mãi giữa việc nên đặt tay lên vai cô hay là không. Người bạn của Huy tủm tỉm cười rồi đi ra ngoài. Huy nhìn theo anh ta, ánh mắt như muốn nói rằng: Giữa tôi và cô ta không có gì đâu.
…
Minh đem câu chuyện buổi sáng đến gặp Ngà kể cho Linh biết, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng về những lời nói và biểu hiện của vợ mình. Cô ta trở nên cá tính và mạnh mẽ lạ thường, không còn là người vợ nhất nhất nghe lời, luôn cúi đầu vâng dạ như ngày nào nữa.
"Em biết Ngà là người thế nào." - Linh ngồi lên đùi của Minh, vuốt ve cái cằm của anh. - "Cô ta từng chơi khăm một tên đại gia trong trường đại học ngày xưa đấy. Chính cái tên từng bị mất trắng cả tỉ đồng mà không hiểu tại sao đấy."
- Tại sao? Hắn đã làm gì cô ta?
Linh nhún vai:
- Vụ này vẫn được coi là bí ẩn, chỉ hai người đó biết. Nhưng một thời hai người từng hẹn hò với nhau. Một ngày người đàn ông đó nghỉ học và sang Mỹ. Bố mẹ anh ta lo sợ nếu còn ở trong nước anh ta sẽ làm họ tán gia bại sản.
- Biết đâu chỉ là lời đồn.
- Không có lửa thì làm sao mà có khói. Mảnh đất anh đang tranh giành với Ngà chính là tiền mà cô ấy đã lừa được từ tay đại gia kia. Anh không biết sao?
"Em nghe ai kể vậy? Nhảm nhí, mảnh đất này là của bố cô ấy làm cả đời để mua đấy." - Minh nhếch môi cười như không tin.
- Em là bạn thân cô ta, bạn thân thì biết được những sự thật về cô ta. Anh hiểu không?
Minh gật đầu như đã hiểu, anh ta ôm cô vào lòng. Chuyển chủ đề:
- Tại sao em phải đem thuốc cho cô ta? Thấy áy náy à?
Linh tỏ ra không mấy tự nhiên, cô rời khỏi người Minh, đi ra chỗ cửa sổ nhìn xa xăm:
- Áy náy? Em với cô ta đâu có nợ gì nhau. Em chỉ đang cố gắng làm mọi việc thật suôn sẻ và đẹp đẽ trong mắt mình thôi.
Minh không hiểu hết lời Linh nói, nhưng anh ta cũng chẳng để tâm nhiều. Minh vốn đã bị Linh mê hoặc hết cả thần hồn, giờ đây anh ta chỉ biết đến việc ly hôn nhanh để cưới cô. Ngày xưa lúc yêu Ngà, Linh không xinh đẹp đến mức này. Hoặc là tại bây giờ, khi anh đã nhàm chán với vợ mình anh mới thấy được vẻ đẹp của cô. Minh cho rằng việc này là chuyện bình thường của đàn ông. Ngày xưa người ta còn cưới bảy vợ được, giờ anh mới chạm đến con số hai thì đã là gì.
Điện thoại trước mặt Minh đổ chuông, anh ta không cầm lên ngay mà liếc nhìn qua cái tên trên màn hình. Minh ấn nút nghe rồi bật chế độ loa ngoài:
- Gì thế?
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc thút thít của em gái anh - Trang. Cô nói:
- Anh Minh ơi, mẹ vừa bị bố đẩy đập đầu xuống bàn. Máu chảy nhiều lắm!
Linh quay mặt lại nhìn anh, Minh đứng bật dậy, áp điện thoại lên tai rồi chạy ra ngoài. Linh thấy thế cũng chạy theo anh.
- Sao rồi? Em gọi cấp cứu chưa?
Trang vẫn khóc bù lu bù loa:
- Nhà chẳng có ai cả. Bố đi rồi. Em không biết gọi cấp cứu thế nào.
Minh nghiến răng chửi rủa:
- Trời ơi, sao mà dốt thế! Ấn 115 đi. Nói họ đến nhanh. Anh đang về rồi đây. Còn nữa, vào hộp y tế lấy bông băng ra bít chỗ nào máu đang chảy ra ngay. Mẹ mà có làm sao thì anh về xử cô.
Minh nhanh chóng lấy chìa khoá xe, nhấn điên cuồng. Chiếc xe ô tô từ đằng xa kêu tít một cái rồi nháy đèn. Minh chạy về phía đó. Linh đuổi theo anh, giữ tay lại:
- Mẹ bị sao hả anh?
Minh hất tay cô ra, nói giọng bực bội:
- Cô tránh ra, mẹ tôi sắp chết rồi.
Linh chưng hửng, đứng yên một chỗ nhìn chiếc xe của Minh đi xa dần. Hai bàn tay cô nắm chặt lại với nhau, ánh mắt rực lên một sự thù hằn. Minh là như vậy, mỗi khi anh ta tức giận đều sẽ mắng chửi tất cả mà chẳng biết đến hậu quả cũng không thèm để ý đến việc đối phương sẽ bị tổn thương như thế nào. Nhưng Linh là người đã quen với sự tổn thương. Cô cũng biết Minh chẳng phải loại đàn ông tử tế gì, cho nên cô không quá chìm đắm vào trong thứ mật ngọt của anh ta.
- Đúng là khốn nạn!
Linh buông ra một câu rồi quay người đi thẳng vào nhà. Cứ để xem anh ta có thể buông sự lỗ mãng ra với cô được bao nhiêu lần nữa. Giờ thì cô đã hiểu vì sao Ngà phải chạy khỏi anh ta như vậy, là bởi vì con người này không thể đem đến hạnh phúc được cho ai hết. Đây là một kẻ bạo lực và đầy ích kỷ.
Nghe thấy mẹ anh ta sắp chết, đột nhiên Linh còn thấy vui mừng. Bà ta chết đi rồi biết đâu khi cô về nhà đó, cô sẽ làm chủ tất cả. Nghĩ đến đó Linh ngửa đầu cười vui sướng. Chỉ cần cô tiến thêm một bước nữa thôi là mọi chuyện sẽ có kết cục tốt đẹp.
Minh hỏi được một y tá về trường hợp của mẹ anh, họ chỉ anh sang phòng cấp cứu. Hiện thời còn chưa rõ tình hình như thế nào. Trong một tháng mà anh đã ra vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần. Hết con anh chết rồi đến mẹ anh phải vào viện. Mọi chuyện cứ rối tung cả lên.
Minh nhìn thấy Trang đứng dựa người vào tường đằng xa, con bé còn mặc thứ quần áo lóng lánh như đi bar sàn. Bình thường nó ăn mặc chẳng giống ai, lại nổi loạn không ai nói được. Nhưng hôm nay nó thực sự làm anh thấy ngứa mắt.
Trang đang chìm ngập trong sự lo lắng nên không biết Minh từ xa đang đi tới. Anh lao đến kéo tay cô rồi tát cô một cái đau điếng. Trang ôm má, trợn mắt nhìn anh trai. Minh tát thêm cho cô một cái nữa, chỉ tay vào mặt quát lớn:
- Cô ăn mặc lố lăng thế này à? Anh bảo cô ở nhà mà chăm sóc mẹ đi, sao cứ ăn chơi lêu lổng mãi thế?
Trang rơi nước mắt, giậm chân hét lớn:
- Anh điên à? Em mặc gì kệ em. Anh cũng đâu có ở nhà, tối ngày đi chơi gái còn đánh em.
- Nói cái gì?
- Anh điếc à mà không nghe thấy?
Minh nghiến răng nghiến lợi định đánh Trang thì bị ai đó giữ lại. Khi Minh quay đầu lại thì thấy Ngà và một nữ y tá đã đứng ở đây từ bao giờ. Ngà mỉm cười với anh, Minh hất tay cô ra, chỉnh lại áo. Anh ta nghếch đầu về phía Ngà, hỏi Trang:
- Cô báo với nó đấy à?
Trang gật đầu:
- Thói quen thôi. Bình thường có chuyện gì em đều gọi chị dâu.
Ngà bước đến đứng cạnh Trang, Trang lập tức trốn ra đằng sau lưng cô:
- Là chị ấy đã gọi cấp cứu và đưa mẹ đến viện đấy. Đợi anh về thì mẹ chết lâu rồi.
"Cái con bé này…" - Minh định lôi Trang lại nhưng con bé đã núp vào lưng Ngà.
"Yêu cầu anh giữ trật tự giùm. Đây là khu vực cấp cứu, đáng ra là chỉ có một người nhà được vào đây." - Nữ y tá nghiêm giọng nói.
Minh gật đầu, anh ta bực bội ngồi xuống cái ghế chờ, không quên nhìn Ngà. Cô ta không giận anh sao mà còn giúp mẹ anh? Chẳng lẽ là muốn thừa nước đục thả câu? Muốn mua chuộc mẹ sao? Minh nhếch môi cười. Linh nói đúng, vợ anh là một người không đơn giản. Nhưng mẹ anh đâu cho cô được thứ gì, vả lại cũng là do Trang gọi cô ta đến cơ mà. Minh bắt đầu thấy khó nghĩ, không biết giữa Ngà mà Linh kể và Ngà đang đứng trước mặt anh khác gì nhau.
Ngà không biết được những điều Minh nghĩ, nhưng cô cũng chẳng mong anh ta sẽ nghĩ tốt về mình. Cô đến đây có mục đích của riêng cô. Kể từ sau khi biết được Linh chính là thủ phạm, cô chỉ cần biết đến kết cục của hai người bọn họ nhất định phải là đau thương, còn lại không quan tâm gì nữa. Họ nghĩ cô thế nào cũng được, đằng nào họ cũng sẽ nhận lấy sự trừng phạt của cô thôi.
Còn nữa...
Ngà vốn là người hay mâu thuẫn, liệu cô ta có giữ được sự quyết tâm trả thù này đến cuối cùng? Và đối thủ của cô là Linh - người bạn đã hiểu quá rõ cô sau nhiều năm chơi thân, liệu Ngà có thể trả thù được cô ta?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook