Gặp được người quen cũng là chuyện đáng vui mừng.
Khi Đồng Vũ Vũ vào phòng làm việc của Phó Lễ Hành, cô vẫn vui vẻ như chú ong mật.
Đôi khi Phó Lễ Hành rất hâm mộ cô, cô là người rất dễ thỏa mãn, chuyện làm cô vui vẻ cũng rất đơn giản, dường như mỗi ngày đều vô tư vô lo, không có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, ngoại trừ hâm mộ, anh cũng không thể không nói đến trách nhiệm với cô, là chồng của cô, anh cần phải bảo vệ một phần hạnh phúc đơn giản này của cô.
Hiện tại hai người giống như những đôi yêu nhau, sau khi tan làm cùng nhau ăn cơm chiều, có đôi khi Phó Lễ Hành sẽ bồi cô đi dạo phố, điều này làm Đồng Vũ Vụ càng lưu luyến hiện tại, cô biết hiện tại cô thích Phó Lễ Hành đã vượt ngoài dự đoán, có thể như vậy cả đời, cũng có thể là mấy tháng, tình cảm như vậy cũng có thể từ từ phai nhạt.
Sau khi về nhà, Đồng Vũ Vụ lôi kéo Phó Lễ Hành đến phòng thay đồ.
Trước kia ở phòng thay đồ phát sinh nhiều chuyện không thể diễn tả.
Phó Lễ Hành thấy bộ dạng thần thần bí bí của cô, phút chốc yết hầu lăn lộn lên xuống, trên mặt vẫn nghiêm túc, “Anh còn có công việc.”
Đồng Vũ Vụ cũng không quay đầu lại, “Sẽ không chậm trễ anh lâu đâu.

Chỉ muốn anh tham khảo giúp em thôi.”
Tham khảo cái gì? Lễ phục sao?
Nhớ đến bộ dạng cô mặc lễ phục kia, buổi tối cuối thu này, lòng bàn tay Phó Lễ Hành bắt đầu nóng lên.
“Tháng sau quỹ từ thiện mà em phụ trách không phải có tiệc tối sao?” Đồng Vũ Vu buông tay Phó Lễ Hành ra, xoay người mở tủ trang sức, “Tham khao giúp em một chút, em nên quyên đấu giá cái gì đây?”
Thì ra là tham khảo cái này.
Phó Lễ Hành không muốn thừa nhận chính mình lại có một chút thất vọng.
Anh lấy lại tinh thân, đối với loại tiệc từ thiện này anh cũng không xa lạ, dù sao Phó phu nhân vì chuyện từ thiện vất vả hơn 20 năm qua, anh cũng nghe nói một chút, đại khái cũng hiểu rõ, thuận tiện nói: “Tùy tiện chọn một món trang sức đi.”
Trong tủ trang sức của Đồng Vũ Vụ có không ít trang sức.
Điều này khiến người khác phải lĩu lưỡi.
Tuổi cô còn trẻ, không biết thưởng thức ngọc bảo, dù rất ít khi mang nhưng cũng có gần mười chiếc vòng ngọc bảo, có mấy chiếc là bà nội quá cố để lại cho cô, còn lại là Phó phu nhân tặng.
Còn về kim cương, đá quý hoặc là cô tự mua hoặc là Phó Lễ Hành tặng.
Tủ trang sức này của Đồng Vũ Vụ có thể mở một cửa hàng châu báu được.
Thật ra, tiệc từ thiện chỉ cần cô lấy một món trang sức mang ra đấu giá là được, nhưng vấn đề là nên lấy món nào mới được.

Đồng Vũ Vụ đứng trước tủ trang sức, vẻ mặt buồn rầu: “Em biết chứ.

Đây là quà sinh nhật năm 20 tuổi em tự tặng cho mình, có ý nghĩa rất quan trọng, không thể quyên phải không? Cái này càng không thể tặng, đây là món quà đầu tiên anh tặng em, còn đây là mẹ tặng cho em….”
Cô nói rất nhiều, nói tóm lại, mỗi món trang sức đều có ý nghĩa rất quan trọng, cho dù là quyên tặng cho ai cô cũng sẽ đau lòng vô cùng.
Phó Lễ Hành đứng nghe cô kể từng sự kiện liên quan đến từng món trang sức, không khỏi cảm thấy đau đầu, “Ý của em là không muốn quyên tặng phải không?”
Đồng Vũ Vụ lắc đầu: “Không có, quỹ từ thiện của em đương nhiên em phải làm gương tốt chứ, em chỉ là không biết nên quyên tặng món nào thôi.”
Thấy tiểu tham tiền thật sự buồn rầu, Phó Lễ Hành biết, nếu hôm nay không nghĩ ra biện pháp giúp cô thì cô sẽ không để yên.
Phó Lễ Hành chỉ chỉ vào một vòng cổ thạch bảo, “Cái này đi.”
Đồng Vũ Vụ trợn tròn mắt, đứng trước tủ trang sức, ngăn cản tầm mắt của ah, “Đó là quà sinh nhật năm 22 tuổi anh tặng cho em, anh quên rồi sao?”
……..Phó Lễ Hành đúng là không nhớ.
Trước đây mỗi lần tặng quà cũng không có cảm xúc gì, quà sinh nhật, quà ngày lễ tình nhân, quà lễ giáng sinh trên cơ bản đều là trợ lý Vương hoặc trợ lý đặc biệt Chu chuẩn bị, anh chỉ phụ trách mang đi tặng, nhiều lắm cũng chỉ liếc nhìn vài lần, cũng đã qua 3 năm rồi, ai có thể nhớ được chứ?
Thấy Phó Lễ Hành không hé răng, Đồng Vũ Vụ oán thầm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, thở phì phì, “Anh thật sự không nhớ sao, món quà này căn bản không phải anh mua phải không?”
Phó Lễ Hành hối hận.

Anh không nên theo cô vào phòng quần áo mới đúng.
“Anh có biết lúc đó em vui như thế nào không,” Đồng Vũ Vụ tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô vui vẻ là vì vòng cổ này rất quý, “Anh lừa gạt tình cảm của em, anh phải bồi thường cho em!”
Phó Lễ Hành: “Bồi thường cho em?”
“Đương nhiên là phải bồi thường.” Đồng Vũ Vụ sao có thể buông tha cơ hội tốt sử dụng công phụ sư tử ngoạm chứ, “Anh bồi thường cho em!”
Xem ra vẫn còn cơ hội giải thoát? Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn cô một cái, “Em muốn anh bồi thường như thế nào?”
Đồng Vũ Vụ được một tấc lại tiến một thước, ỷ được sủng mà kiêu vô cùng thuần thục, “Em phải quyên góp một món trang sức, anh phải lấp vào chỗ trống này, em bị mắc hội chứng cưỡng chế, anh nhìn tủ trang sức của em xem, đều đầy đủ ngăn nắp, thiếu một cái em sẽ không vui, mặt khác mấy trang sức này cũng không vui, vậy thì đón thêm thành viên mới thì thế nào?”
Cứ như vậy, Phó Lễ Hành đi vào để hỗ trợ lại bị lừa mất một món trang sức.
Thời điểm Phó Lễ Hành đi ra, vẫn đang lắc đầu, đây không phải phòng quần áo, đây rõ ràng là ổ trộm cắp mới đúng.

Khi đi vào, anh là người sạch sẽ, khi đi ra đã gánh một món nợ.
Chuyện tiệc từ thiện tạm gác sang một bên, dù sao cũng là chuyện cuối tháng sau, trong khoảng thời gian này còn một chuyện quan trọng, chính là sinh nhật của Phó Lễ Hành.
Nếu là trước đây, Đồng Vũ Vụ sẽ không đặt nặng sinh nhật của anh, dù sao loại tiệc sinh nhật này cũng không phải cô chuẩn bị, còn về phần quà tặng cũng không phải là vấn đề nan giải, quà tặng cho đàn ông quay đi quay lại cũng không có mấy thứ.

Nhưng mà năm nay không giống như vậy, cô cảm thấy, trong sinh nhật của cô Phó Lễ Hành đã cho cô một kinh hỉ lớn, cô không thể giống như trước đây chỉ làm cho có lệ.
Đúng lúc hệ thống thông báo nhiệm vụ, yêu cầu cô trong vòng bảy ngày kiếm một ngàn tệ, hoàn thành nhiệm vụ tiền thưởng có thể nhận được 230 vạn.
Chuyện này cho có linh cảm, hệ thống ra nhiệm vụ cách sinh nhật Phó Lễ Hành nửa tháng, cô cũng có thể dựa vào năng lực của mình kiếm tiền mua quà cho Phó Lễ Hành, như vậy ý nghĩa cũng khác.

Cô nhớ lại thời còn trẻ từng xem qua một bộ phim, nam chính vì muốn mua quà tặng cho nữ chính nên đã làm rất nhiều công việc, lúc ấy bị chuyện ngây thơ đó làm cảm động không ít, bây giờ cũng giống như vậy, cô cũng có thể vì Phó Lễ Hành mà làm nha.
Đồng Vũ Vụ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lên mạng tìm một công việc.
Có một sinh viên muốn tìm phiên dịch, chủ yếu là dịch luận văn và tài liệu có liên quan, không tính là khó, Đồng Vũ Vụ dùng số điện thoại phụ thêm Wechat cô ấy, hai người nói chuyện một chút, dựa theo thị trường, với lý lịch cá nhân của Đồng Vũ Vụ, có thể nhận được mức lương rất cao, chẳng qua sinh viên này chưa đến 20 tuổi, theo như cô ấy nói thì không thể trả giá cao được.

Trên thực tế sau khi nhìn thấy bằng cấp giấy chứng nhận của Đồng Vũ Vụ cô ta bị dọa sợ.
Đồng Vũ Vụ cũng không thiếu tiền, nên cũng không muốn lấy giá cao, sau khi thương lượng quyết định là một ngàn tệ.
Cô có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, em gái sinh viên cũng có thể chấp nhận.
Một ngày sau đó, Đồng Vũ Vụ không ra ngoài, bắt đầu chuyên tâm phiên dịch, may mắn mấy năm nay dù gả vào hào môn nhưng không giảm sút, phiên dịch văn kiện đối với cô mà nói rất đơn giản.

Đây là lần đầu tiên cô kiếm tiền tất nhiên là muốn làm tốt nhất, dùng một ngày để phiên dịch, rồi lại thêm một ngày để kiểm tra lại, sau khi xác định không có sai sót gì lúc này mới gửi cho em gái sinh viên.
Em gái sinh viên không trả lời……
Đồng Vũ Vụ nhắn tin trên Wechat mấy lần, cô ta cũng không trả lời.

Phút chốc Đồng Vũ Vụ dự cảm có điềm xấu: Cô gặp phải người lừa đảo rồi sao?
Hai ngày sau đó, cách thời gian 7 ngày chỉ còn 3 ngày, Đồng Vũ Vụ vẫn chưa nhận được phản hồi từ em gái sinh viên, cô tuyệt vọng, tuyệt vọng trở nên điên cuồng.

Cô không thể chấp nhận người khác lừa cô như vậy, thời điểm Phó Lễ Hành phát hiện, cô đã tức giận đến mức sắp trở thành cá nóc luôn rồi.
“Em làm sao vậy?” Phó Lễ Hành từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa hỏi cô.
Đồng Vũ Vụ ngồi trên giường, yếu ớt nhìn anh một cái, lắc đầu: “Không thể nói được, anh sẽ chê cười em.”
Hai mười lăm tuổi, đọc nhiều sách như vậy, lại bị một tiểu nha đầu lừa.

Chuyện này cô sẽ ghi nhớ cả đời.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng: “Có cần anh hỗ trợ gì không?”
Đồng Vũ Vụ lắc đầu như trống bỏi, “Không, không, không, không! Chuyện này tự em có thể xử lý được!”
Chỉ chuyện nhỏ này mà để Phó Lễ Hành giúp cô ra mặt giải quyết, chỉ sợ là cô làm quá mọi chuyện.
Nhưng mà hiện tại ở trước mặt Phó Lễ Hành cô thật sự không nhịn được, trước khi ngủ, đèn đều tắt, cô trèo lên người anh, hít vào hơi thở của anh, không nhịn được liền nhỏ giọng nói: “Hình như em bị người ta lừa tiền.”
Phó Lễ Hành nghĩ cô đầu tư nên bị lừa, loại chuyện này trong xã hội bây giờ cũng không hiếm gì, anh trầm mặc một lúc, hôn lên trán cô, thấp giọng an ủi: “Không sao, lần sau chú ý là được rồi.”
Anh nghĩ, cô khổ sở buồn bã như vậy, có thể là bị bạn bè lừa, hơn nữa số lượng cũng không nhỏ, mấy trăm vạn hay mấy ngàn vạn?
Tiền chỉ là phụ, quan trọng là…….tâm trạng của cô bị ảnh hưởng.
“Ừ.” Đồng Vũ Vụ rầu rĩ lên tiếng, “Trong lòng em khó chịu, dù sao em cũng không nghĩ nhiều như vậy, cũng không phòng bị, kết quả lại bị người khác lừa.

Em thật là thảm mà.”
Xem ra số tiền cũng không nhỏ.

Phó Lễ Hành nghĩ như vậy.
“Không sao, coi như bỏ tiền ra học một bài học.”
Sau đó Phó Lễ Hành tốn nhiều công sức để an ủi cô, đợi sau khi cô ngủ, anh cũng kiệt sức.
Vì vậy, anh lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, “Anh” ngồi một mình trong phòng ngủ, trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của nữ chủ nhân, nên vô cùng trống trải.

“Anh” đứng dậy đi vào phòng tắm, đi ngang qua phòng quần áo trước đây của nữ chủ nhân, trong phòng quần áo ngược lại không trống trải như vậy, có nhiều đồ cô không mang đi, tạo cho người ta cảm giác cô vẫn còn sống ở đây.
Trong tủ trang sức có một hộp màu xanh đen, “Anh” mở ra, bên trong là nhẫn cưới có viên kim cương to bằng trứng bồ câu.
Đó là nhẫn kết hôn bằng kim cương của cô, cô cũng hông mang đi.
Việc ly hôn với cô là “Anh” đề nghị, nhưng trong khoảng thời gian này, mỗi khi tỉnh dậy cảm giác hoang mang càng ngày càng nghiêm trọng.

Rõ ràng có rất nhiều lý do, nhưng ngay cả “Anh” cũng không hiểu vì sao chính mình lại đưa ra đề nghị ly hôn.
Đoạn thời gian đủ loại cảm xúc kia, phản cảm nhất, tiêu cực nhất, giống như đều được phóng đại lên, ngược lại bình tĩnh, nhẫn nại thì lại bị thu nhỏ đến vô cùng.
Hình ảnh chuyển qua, “Anh” về nhà cũ, mẹ anh đang ngồi trong phòng không nói một lời, sau một lúc trầm mặc, mẹ anh rốt cuộc nhịn không được mà tức giận, bà hung hăng vỗ bàn, vẻ mặt giận dữ: “Năm đó con muốn cưới con bé, bây giờ cũng là con muốn ly hôn với con bé, con đây là đem chuyện hôn nhân ra đùa giỡn sao!”
“Vũ Vụ không đòi hỏi gì, nó là bị con làm cho thương tâm.

Con có biết cháu ngoại của Trầm gia kia, họ Tùy, hiện tại hắn đang theo đuổi con bé, có thể sau này Vũ Vụ sẽ theo hắn qua Anh định cư, ta nói thật, ta thật sự không biết Vũ Vụ làm sai chuyện gì mà các còn lại phải ly hôn như vậy.”
“Anh” không nói gì.
Hình ảnh cuối cùng là “Anh” ngồi trên xe, lá phong vàng rụng đầy trên đường, cách đó không xa, cô cầm máy ảnh chụp ảnh, người đàn ông đứng bên cạnh giơ tay lấy chiếc lá trên đầu cô xuống, hai người nói chuyện cười đùa.
“Anh” khoanh chân, hai tay chống đầu gối, ánh mắt u ám.
……..
……………
Dù trong mơ nhưng cảm giác rất chân thật, chân thật đến nỗi khi Phó Lễ Hành tỉnh lại, trong lòng vẫn có cảm giác trống trải.
Mãi cho đến khi ôm cô đang ngủ say vào lòng, tâm trạng mới tốt lên.
Anh dùng sức quá lớn nên Đồng Vũ Vụ bị anh đánh thức, còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị anh đè qua.
Khi cảm giác run rẩy truyền đến, Đồng Vũ Vụ mới thanh tỉnh một chút.
Sao lại như vậy? Kết hôn hơn hai năm, số lần anh hồ nháo vào buổi sáng chỉ đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay cũng không hết, bây giờ là sao?
Anh không cho phép cô nghĩ đến chuyện khác.
Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi trên biển lớn, lên xuống phập phồng, cô cảm giác được, hôm nay anh….có chút kỳ lạ, quá mạnh bạo, không giống với bình thường.
Sao vậy?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương