Người Đàn Bà Bị Bán
Chương 11: Chạy trốn

Đạo sĩ Trương bày cách cho anh cả. Ông ta bảo anh cả cho lập một bia đá trước Ngôi mộ đá kia, trên bia đá có viết "Trấn Quỷ Thạch", trước khi chôn bia đá phải đặt xuống dưới vài nghìn miếng hoàng phù rồi đích thân khắc những kí tự kì dị lên bia đá. Ông ta nói làm như vậy có thể nhốt các oan hồn ở lại trong này, chỉ cần anh cả không động đến Ngôi mộ đá thì các oan hồn đó cũng sẽ không đến quấy nhiễu anh nữa.

Để chứng minh bùa phép của mình là linh nghiệm, đạo sĩ Trương đã ở lại mỏ của anh cả một tuần liền. Kể ra cũng lạ, kể từ sau khi chôn bia đá, nửa đêm không còn nghe thấy tiếng khóc của ma quỷ nữa.

Một tuần sau, ông đạo sĩ đó cầm vài chục vạn tệ tiền thù lao của anh cả rồi ra đi. Trước khi đi ông đạo sĩ Trương còn đặc biệt dặn dò anh cả, nếu như có thể hãy cố gắng chuyển mỏ vàng đi, nếu làm được như vậy là anh cả có thể thoát khỏi hoàn toàn lũ ma quỷ nơi đây.

Sau đó, rất nhiều công nhân cũng đưa ra đề nghị được nghỉ làm. Anh cả biết rằng mỏ vàng của mình không thể duy trì được nữa liền thanh toán tiền lương cho họ, còn tặng cho họ vài nghìn tệ làm lộ phí về nhà, chỉ giữ lại vài chục người thân tín và bạo gan ở lại giúp mình lo liệu chuyện hầm mỏ.

Mỏ vàng của anh cả phải đóng cửa rồi, cái tin này nhanh chóng lan truyền ra khắp thôn Kim Gia. Có mấy ông chủ mỏ vàng ở trong thôn đã lần lượt đến hỏi về các thiết bị của anh cả nhưng chẳng ai muốn mua quyền khai thác vàng ở mỏ của anh, bởi vì mặc dù mọi người không nói ra nhưng ai ai cũng biết chuyện mỏ vàng của anh có ma, đương nhiên cũng biết rõ trong Ngôi mộ đá đó có hàng nghìn oan hồn. Mặc dù bọn họ cũng biết trữ lượng vàng trong đó rất cao nhưng dù sao tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn hết. Thế nên bọn họ chỉ muốn kiếm lời bằng việc mua những thiết bị khai thác của anh với giá rẻ chứ không ai dám mua quyền khai thác hầm mỏ của anh.

Anh cả chẳng có bụng dạ nào mà mặc cả với họ, chỉ cần có người mua thì giá nào anh cũng bán. Các thiết bị khai thác anh cả mất mấy chục triệu nhân dân tệ để mua về sử dụng bao năm nay chẳng mấy chốc đã được anh bán sạch với giá vài trăm vạn.

Sau khi xử lí hết các thiết bị ở trên hầm mỏ, anh cả cho giải tán những người công nhân còn lại, tự mình đi thanh lí nốt các khoản nợ của các đơn vị, mãi cho đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.

Mẹ nhăn nhó kể lại cho tôi nghe chuyện xảy ra ở hầm mỏ của anh: -Mỏ vàng là tính mạng của anh cả con, đến giờ không thể khai thác được chắc là trong lòng nó bức bối lắm. Không biết sau khi về nó sẽ đối đãi với chị dâu con ra sao nữa!

Có thể thấy là mẹ đang lo lắng cho Lan Lan. Thực ra trong lòng tôi còn lo lắng gấp bội. Lúc anh còn khai thác mỏ vàng, dù sao cũng chỉ đến đêm mới về nhà giày vò Lan Lan, giờ mỏ vàng đóng cửa, liệu ban ngày anh có còn ra khỏi cửa nữa không? Nếu như anh cả còn đối xử với Lan Lan như trước đây, những ngày tháng sau này của cô ấy sẽ càng khó sống. Lan Lan yếu đuối sẽ sống ra sao đây?

Nhớ lại những điều mà bác sĩ Thường nói với tôi lúc Lan Lan còn ở bệnh viện huyện, trong lòng tôi lại nhen nhóm lên một tia hi vọng. Lúc Lan Lan nhập viện, bác sĩ Thường đã từng nói với tôi ông ấy sẽ nghĩ cách để khiến cho anh cả không làm tổn thương đến Lan Lan nữa, thế nhưng ở hầm mỏ xảy ra chuyện lớn như thế này, ngay cả thời gian đến bệnh viện thăm Lan Lan anh còn chẳng có, bác sĩ Thường cũng bận rộn như vậy, hai người muốn gặp nhau cũng khó chứ đừng nói đến chuyện khuyên giải. Nghĩ đến đây tôi lại thấy ớn lạnh.

Đang cúi đầu trầm ngâm thì mẹ đột nhiên lên tiếng: -An Nhi, trong thời gian con không có nhà, sở công an có phái người đến nhà chúng ta đấy!

-Công an đến nhà chúng ta làm gì ạ?- tôi ngạc nhiên hỏi mẹ.

-Người ta nói có người trình báo rằng anh cả con mua phụ nữ, thế nên đến nhà ta để điều tra.

Nghe mẹ nói vậy tôi chợt chột dạ, liệu đây có phải là "phương pháp" của bác sĩ Thường hay không? Ông ấy nhất quyết không chịu nói cho tôi biết ông đã dùng cách gì để giải quyết mà chỉ bảo tôi chăm sóc chu đáo cho Lan Lan. Hóa ra ông ấy lại đi báo công an đến nhà tôi gây chuyện!

-Mẹ, bọn họ đến nhà mình đã nói những gì?

-Bọn họ chỉ hỏi qua về tình hình Lan Lan nhà chúng ta, nói với bố mẹ là mua bán phụ nữ là phạm pháp. Sau đó chẳng nói gì nữa. Trước khi đi bọn họ nói là sẽ đi tìm anh cả nói chuyện, sau đó không thấy tìm đến nữa. Thế nhưng chuyện đó cũng khiến cho bố con sợ chết khiếp, mẹ cũng đang lo lắng lắm đây!

Tôi đột nhiên hơi hiểu ra vấn đề, trong thôn đâu chỉ có một mình anh cả tôi bỏ tiền mua phụ nữ, công an không đến các nhà khác mà lại tìm đến nhà tôi, rất có thể bác sĩ Thường muốn dựa vào công an để bảo vệ Lan Lan. Bởi vì chuyện thanh niên vùng núi chúng tôi không thể lấy nổi vợ nên chuyện mua phụ nữ về làm vợ rất phổ biến, mọi người ai nấy đều đã quen với việc này nên chẳng ai đi tố giác ai. Mà không có người tố giác thì đương nhiên chẳng công an nào động đến làm gì, như thế đôi bên đều được yên ổn. Hơn nữa tình hình trị an ở nơi đây rất tồi, sở công an mỗi ngày phải xử lí hàng trăm vụ cướp bóc, chém giết, phóng hỏa đốt nhà....thế nên bọn họ đâu có thời gian mà để ý đến mấy vụ mua phụ nữ về làm vợ.

Người của sở công an chỉ nói với bố mẹ tôi rằng chuyện anh cả mua phụ nữ là phạm pháp, bảo bố mẹ chuyển lời với anh cả nhất định phải đối đãi tốt với người ta. Nhưng họ chẳng có bất cứ biện pháp gì. Điều đó chứng tỏ bác sĩ Thường chỉ bảo họ đến hù dọa bố mẹ với anh cả tôi. Ông ấy làm như vậy rất có thể chỉ là để cảnh cáo anh cả tôi: vốn dĩ việc anh mua người ta về làm vợ đã là sai trái rồi, nếu như con ngược đãi người ta thì e là sẽ bị "sờ gáy" đấy!

Dù gì anh cả cũng là người nổi tiếng ở trong làng, đã có đóng góp không nhỏ cho nền kinh tế của địa phương, hơn nữa lại có mối quan hệ xã hội rất rộng, đừng nói là đồn công an của huyện mà ngay cả cục công an cũng đều có bạn bè của anh. Có lẽ đồn sở công an của huyện nhận được tin báo của bác sĩ Thường nên đã cố tình đến nhà tôi để "rung cây nhát khỉ" chứ không phải đến để "gô cổ" anh tôi đi.

Nếu đúng như tôi suy đoán, người của sở công an đã tìm anh cả tôi nói chuyện rồi. Anh cả dù có bận rộn đến đâu, chỉ cần là người của sở công an gọi đến thì kiểu gì cũng sẽ đi gặp họ.

Tôi càng nghĩ càng thấy có lí, trong lòng thầm khen ngợi bác sĩ Thường quả là cao minh. Ông ấy làm vậy không những vừa giữ thể diện cho anh cả tôi lại có thể bảo vệ được Lan Lan. Nếu như anh cả vì chuyện này mà thay đổi thái độ với Lan Lan thì tốt biết mấy.

Đáng nhẽ ra nếu như anh cả không còn ngược đãi Lan Lan như trước nữa thì tôi phải vui mừng mới phải, thế nhưng không biết vì sao mà nghĩ đến đây tôi lại thấy chua xót trong lòng. Lan Lan không thích anh cả nhưng nếu như sau này anh cả đối xử tốt với cô ấy liệu cô ấy có thay đổi cách nhìn với anh không nhỉ?

Nếu như Lan Lan có thể an tâm sống qua ngày với anh cả là một chuyện đáng mừng, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, một cảm giác khó chịu không thể nói được thành lời. Chính miệng Lan Lan đã nói rằng cô ấy yêu tôi, sở dĩ cô ấy ở lại đây là bởi vì tôi, nếu là như vậy chẳng phải cô ấy với anh cả đồng sàng dị mộng hay sao? Lan Lan là chị dâu của tôi, thế mà tôi lại yêu cô ấy sâu sắc. Bị kẹt giữa cô ấy với anh cả tôi khó xử biết bao. Giả sử đến lúc phải chọn một trong hai, tôi biết phải làm thế nào đây?

Một buổi chiều, năm ngày sau khi Lan Lan với tôi trở về nhà, cả nhà chúng tôi đang ngồi quây quần ăn cơm tối thì anh cả trở về. Trông anh có vẻ rất mệt mỏi, người cũng gầy rộc đi.

Vẻ mặt anh cả rất sầm sì, về đến nhà chẳng buồn chào hỏi ai mà đi thẳng về phòng. Mấy ngày không có anh cả ở nhà, Lan Lan đều ngồi ăn cơm với bố mẹ và tôi. Mặc dù trước mặt bố mẹ tôi cô ấy vẫn chẳng nói chuyện gì như trước đây nhưng có thể nhân thấy rằng Lan Lan ăn cơm rất ngon miệng, còn liên tục gắp thức ăn cho tôi nữa. Mẹ nhìn thấy vậy thì vui lắm.

Ban ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, Lan Lan thường gọi tôi dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo. Lúc xung quanh chẳng có ai cô thường nép sát vào người tôi giống như một chú chim nhỏ, bẽn lẽn như một thiếu nữ mới yêu lần đầu, ríu rít nói những lời ngọt ngào khiến cho trái tim tôi đập thình thịch. Thỉnh thoảng cô ấy cũng dò hỏi về chuyện hầm mỏ của anh cả, tôi liền kể hết tình hình mà tôi biết được cho Lan Lan nghe.

Đến tối, Lan Lan thường lén lút gọi tôi qua phòng anh cả, cô ấy nói rất sợ ở một mình. Mặc dù tôi rất muốn đến nhưng vẫn phải khéo léo từ chối.

Giờ anh cả đã về rồi, Lan Lan không cần phải một mình ở trong căn phòng lớn nữa, liệu nửa đêm cô ấy có còn sợ hãi nữa hay không? Còn tôi hiện giờ đang vô cùng sợ hãi, giống hệt như Lan Lan sợ bóng đêm trước đây vậy.

Mùa đông đã đến, bởi vì thời tiết lạnh giá nên những người sống trên núi thường đi ngủ rất sớm. Mùa đông lạnh lẽo dài đằng đẵng, có lẽ phần lớn thanh niên đã kết hôn đều chui trong chăm ấm và "hú hí" với nhau. Anh cả và Lan Lan đã ngủ rồi chăng? Hay là họ đang....

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng lại không nén nổi tò mò vén tấm màn cửa sổ lên lén lút nhìn về gian nhà phía tây. Căn phòng của anh cả vẫn sáng đèn thế nhưng rèm cửa đã kéo kín mít. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại lặng lẽ xuống giường, nhón chân khe khẽ đi ra khỏi phòng, lén lút y hệt một tên trộm. Ngoảnh đầu sang thấy trên nhà lớn đã tắt đèn tối om, tôi đoán chắc bố mẹ đã đi ngủ rồi. Lúc đi ngang qua gian nhà phía tây, tôi cố ý đi thật chậm và lắng tai nghe ngóng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch còn trong phòng của anh cả lại chẳng có động tĩnh gì.

Sợ bị phát hiện nên tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh một lát rồi vội vàng chuồn về phòng của mình, nhẹ nhàng như một con chuột. Chui vào trong chăn ấm, cơn buồn ngủ nhẹ nhàng tìm đến, trong đầu tôi hiện ra khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười ngọt ngào của Lan Lan.

Nhớ đến khoảng thời gian hai tháng Lan Lan nhập viện, trái tim tôi lại cảm thấy ấm áp. Chúng tôi ở gần nhau đến như vậy, ngày ngày chung sống dưới một mái nhà, mặc dù là quan hệ chị dâu em chồng nhưng lúc ở trong bệnh viện, rất nhiều người không biết chuyện đều nghĩ chúng tôi là một đôi vợ chồng trẻ. Tôi rất thích ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người nhìn tôi, thậm chí rất thích cái cảm giác bị người ta hiểu nhầm.

Tuy nhiên, giả không thể trở thành thật! Điều khiến tôi cảm thấy vô cùng tàn khốc đó là mặc dù tôi và Lan Lan đều dành tình cảm cho nhau nhưng chúng tôi không thể nào trở thành một cặp. Cô ấy căm ghét anh cả đến thế nhưng vẫn phải ở chung một phòng, ngủ chung trên một chiếc giường với anh.

Giờ thì tôi đã biết anh cả chẳng thể làm được chuyện đó, bởi vì anh không phải là một người đàn ông bình thường, nhưng rất có thể anh là một gã đàn ông biến thái. Cho dù là ai thì chỉ cần là đàn ông, nằm bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp thuộc về mình thì không thể không có chút phản ứng gì, càng không thể không động lòng. Anh cả là một người đàn ông có đủ thất tình nhục dục nhưng lại bị đả kích về mặt tình cảm. Anh có thể vì cô gái mà mình yêu mà trở mặt với bố đẻ của mình, làm trái với di nguyện của ông nội. Đến giờ mặc dù anh đã có trong tay một khối tài sản kếch xù nhưng cái mà anh đã mất đi còn đáng quý hơn cả tiền tài. Bao nhiêu năm cô độc, dục vọng bị đè nén khiến cho anh cần có một người đàn bà hơn bất kì gã đàn ông nào khác, anh cần phải được giải tỏa!

Anh cả không đồng ý chuyện mai mối có lẽ chính là vì trong lòng anh có một bí mật không thể hé răng. Anh không muốn để cho những người quen biết mình biết được bí mật nhục nhã này. Sở dĩ anh bỏ tiền ra mua đàn bà có lẽ chỉ là để bảo vệ sự tôn nghiêm hư vô của một gã đàn ông.

Nói thực lòng, tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của anh cả, nếu như người phụ nữ mà anh mua về không phải là Lan Lan, hoặc nếu như tôi không đem lòng yêu chị dâu của mình thì có lẽ tất cả tình cảm tôi dành cho anh cả vẫn sẽ vẹn nguyên như trước đây, việc anh ấy làm tổn thương Lan Lan tôi sẽ coi như đó là một cách thức yêu thương của anh ấy. Thế nhưng hiện giờ hoàn cảnh đã thay đổi, sau khi đem lòng yêu thương Lan Lan, tôi đã có sự nhìn nhận khác với anh mình. Anh cả trong mắt tôi không còn là một người bình thường mà là một ác quỷ, một con ác quỷ có thể đẩy Lan Lan xuống địa ngục bất cứ lúc nào.

Tôi không thể không lo lắng cho Lan Lan, bởi vì tôi yêu cô ấy! Nhưng sự lo lắng của tôi là thừa thãi, bởi vì cô ấy là người phụ nữ của anh trai tôi. Đối mặt với anh cả, tôi cảm thấy mình vô dụng! Tôi chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào sự thay đổi của anh cả, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với Lan Lan, chỉ cần Lan Lan không bị giày vò, tôi chấp nhận đau thương để buông tay cô ấy!

Tôi đã có những dự định xấu nhất trong lòng, đợi đến khi cuộc sống của Lan Lan và anh cả ổn định lại, không khiến tôi lo lắng như trước đây nữa, tôi sẽ rời khỏi cái nhà này, bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi thấy lòng mình chợt nhẹ nhõm hơn. Chẳng mấy chốc đã là nửa đêm, gian phòng phía tây vẫn rất yên tĩnh, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc mộng.

Trong cơn mộng mị, tôi mơ thấy mình đang đứng trước cửa phòng của anh, nhìn thấy anh mình trần như nhộng đang cuống quýt cởi hết quần áo của Lan Lan. Lan Lan hoảng hốt lấy tay che ngực, ra sức lùi lại phía sau. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt van xin, tôi biết cô ấy đang cầu cứu tôi nhưng tôi chỉ biết giương mắt đứng đó.

Lan Lan đang rơi lệ, đôi mắt của cô chất chứa sự oán trách, cô ấy đang trách tôi vô dụng, chỉ biết giương mắt đứng nhìn người mình yêu bị kẻ khác làm nhục. Điệu bộ của Lan Lan khiến cho anh cả nổi điên, anh hùng hổ lao đến tóm chặt lấy cánh tay Lan Lan, hung dữ đánh cô tới tấp rồi chồm lên người cô như một con hổ đói........

Quần áo của Lan Lan bị anh cả xé rách tơi tả, cô vùng dậy cố thoát khỏi bàn tay hung tợn của anh cả nhưng cái mà cô nhận được chỉ là những vết bầm tím trên khắp cơ thể. -Á......- một tiếng thét thất thanh khiến tôi giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi nghe thấy rõ ràng đó chính là tiếng thét của Lan Lan.

Tôi tưởng rằng tiếng thét của Lan Lan không phải là thật, nhưng lúc tỉnh táo lại tôi mới biết đó không phải là mơ, tiếng thét thảm thiết của Lan Lan đang vọng lại từ gian nhà phía tây. Tiếng kêu xé ruột xé gan giữa đêm đông tĩnh mịch đã xé nát trái tim tôi. Tôi biết, cơn ác mộng của mình vừa kết thúc thì cơn ác mộng của Lan Lan chỉ vừa mới bắt đầu.

Mỗi lần nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Lan Lan, trái tim tôi đau đớn như bị dao cắt phải. Tôi siết chặt nắm tay trong đêm đen nhưng không biết phải hướng nắm đấm ấy về phía ai? Cuối cùng, nấm đấm ấy chỉ có thể giáng mạnh lên bức tường cứng đơ. Máu từ bàn tay tuôn ra mà tôi hoàn toàn không hay biết.

Tôi nghĩ, anh cả chắc chắn phát điên rồi, điên tới mức mất hết cả lí trí. Mà điên với tàn nhẫn luôn đi liền với nhau, vì vậy anh cả hiện giờ đã tàn nhẫn đến mức mất hết cả tính người!

Tôi có thể hiểu cho hoàn cảnh của anh cả, cũng đồng cảm với cảnh ngộ của anh nhưng tôi không sao chấp nhận được việc hết lần này đến lần khác anh tàn nhẫn chà đạp Lan Lan như một con dã thú. Anh không nên đem nỗi đau khổ của mình để trút hết lên người khác. Khi trời sáng, tiếng thét phát ra từ phòng anh cả cũng chấm dứt. Lúc ăn sáng, anh cả chẳng nói chẳng rằng ngồi phịch xuống bên bàn ăn. Bố tôi sức khỏe chưa hồi phục ăn, nhìn thấy anh cả liền trợn mắt buông bát đũa đi thẳng vào nhà trong.

Mẹ tôi thấy Lan Lan không lên nhà ăn cơm cũng chẳng dám hỏi nhiều, liền bê cơm nước vào phòng cho Lan Lan. Trên bàn ăn chỉ còn lại tôi với anh cả. Anh cả chỉ mải cắm đầu ăn cơm, chẳng buồn liếc tôi lấy một cái. Tôi vốn định hỏi han anh vài câu nhưng nhìn thái độ đó của anh, tôi biết anh vẫn còn tức giận tôi vì chuyện của Lan Lan, thế nên câu nói đã ra đến cửa miệng lại bị nuốt vào trong.

Mẹ tôi đưa cơm cho Lan Lan quay lại thì anh cả cũng ăn xong và đứng dậy ra ngoài. Tôi vừa ăn cơm và nhìn trộm anh, thấy anh không ra khỏi cửa mà đi thẳng về phòng của mình. -Mẹ, Lan Lan... à không, chị dâu thế nào rồi? Có chịu ăn uống gì không?

-Đang ăn đấy!- mẹ nhìn tôi rồi đáp.

Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng thấy yên tâm hơn đôi chút. Trước khi nhập viện Lan Lan thường bỏ ăn, mẹ đã tốn rất nhiều công sức dỗ dành cô ấy mới chịu ăn một ít. Chỉ có điều tôi cũng thấy là lạ, cảm thấy hôm nay Lan Lan dường như có gì đó khác bình thường, đêm qua bị anh cả hành hạ như vậy mà giờ Lan Lan vẫn còn tâm trạng ăn cơm sao? Chẹp....kì lạ cũng mặc kệ, cho dù thế nào, Lan Lan chịu ăn cơm là tốt rồi!

-Nó nói vì con nên nó mới chịu ăn cơm đấy!- mẹ cố nói khe khẽ với tôi.

Nghe mẹ nói tôi lại thấy lòng buồn rười rượi, sống mũi cay cay. Tôi lập tức nhớ lại những gì mà Lan Lan đã nói với tôi: "Em vì anh nên mới sống tiếp!" Ăn xong cơm, trở về phòng tôi vẫn miên man với những điều Lan Lan đã nói. Rõ ràng cô ấy biết về nhà sẽ bị anh cả giày vò thế nhưng lại không chịu chạy trốn. Cô ấy chấp nhận chịu nhục nhã, sống một cuộc sống người không ra người, ma không ra ma chỉ bởi vì tôi! Còn tôi, rõ ràng là biết cô ấy về nhà sẽ bị chà đạp lại không dám làm điều gì cho cô. Lan Lan vì tôi mà làm vậy thật không đáng!

Ban ngày, mặc dù anh cả ở nhà nhưng nhà tôi vẫn rất yên tĩnh. Chỉ đến nửa đêm, gian phòng của anh cả mới trở nên ồn ào. Cứ đêm đến là tôi lại sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cứ nghe thấy tiếng la hét của Lan Lan là tim tôi lại đau như dao cắt. Hết ngày này qua ngày khác, tôi nhẫn nhịn nỗi đau, khó nhọc vượt qua những đêm dài thức trắng. Suốt mười ngày liên tiếp tôi và Lan Lan không được gặp mặt lấy một lần. Lan Lan hoàn toàn không bước chân ra khỏi phòng anh cả, cũng không biết là cô ấy khong chịu ra hay anh cả không cho cô ấy ra. Chỉ có điều, cứ nửa đêm nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Lan Lan, tôi lại lo lắng không biết anh cả đang làm gì cô ấy, càng không biết Lan Lan có thể chịu đựng được bao lâu.

Lan Lan vì tôi mà ngày ngày phải chịu đựng sự giày vò tàn khốc của anh cả, thế nhưng tôi lại chẳng biết phải làm thế nào. Lan Lan vì tôi mà hi sinh nhiều như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với cô. Tôi không thể chấp nhận chuyện này cứ kéo dài mãi mãi, tôi không thể làm con rùa ngày ngày rụt đầu rụt cổ trốn trong cái mai của mình, để mặc cho người mình yêu thương phải chịu đựng nỗi cô độc và đau khổ.

Tôi quyết định âm thầm hành động, nhưng tôi có làm gì cũng không thể trực tiếp đối mặt với anh cả được, tôi không thể trở mặt với anh được. Nếu làm vậy thì người bị chỉ trích chính là tôi, mọi người sẽ nói rằng tôi cướp vợ của anh trai.

Sau hơn người ngày mày mò suy nghĩ, tôi đã tìm ra cách. Tôi nhớ ra những lời dặn dò của bác sĩ Thường trước lúc Lan Lan ra viện, ông ấy bảo tôi nếu gặp bất cứ khó khăn gì thì cứ đến tìm ông ấy. Tôi không đến bệnh viện tìm ông bởi vì như vậy rất dễ bị người khác phát hiện. Tôi chỉ len lén chạy ra ngoài gọi điện cho bác sĩ Thường, nói với ông ấy cảnh ngộ hiện giờ của Lan Lan, cầu xin ông ấy hãy nghĩ cách giúp đỡ Lan Lan, nếu không e rằng bệnh cũ của cô ấy sẽ lại tái phát.

Bác sĩ Thường nghe xong điện thoại im lặng hồi lâu không nói. Tôi phải giục mãi ông ấy mới chịu chậm rãi nói: -Để tôi nghĩ cách xem sao!- nói rồi cúp máy luôn.

Trở về nhà, tôi lại khó nhọc chịu đựng thêm ba ngày nữa. Trong ba ngày ấy, cứ nhìn thấy anh cả là tôi lại thấy chột dạ. Mặc dù anh ấy đối xử với Lan Lan như vậy, mặc dù anh giống như một con dã thú trong mắt tôi nhưng trước mặt anh tôi vẫn không dám ngẩng cao đầu, tôi luôn cảm thấy mình đang làm một việc có lỗi với anh.

Buổi sáng ngày thứ tư, có một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước cửa nhà chúng tôi. Cảnh sát ở huyện đã dẫn anh tôi đi, tôi sợ tới mức không dám ra khỏi cửa, sợ hãi trốn trong phòng lén lút quan sát động tĩnh bên ngoài.

Lúc đó tôi trốn trong phòng nhìn thấy cảnh sát đứng ở giữa sân gọi to tên anh tôi, mẹ từ trong nhà hốt hoảng ra đón họ. Mẹ tôi mời mấy viên cảnh sát vào nhà uống trà nhưng họ từ chối. Sau đó anh tôi từ gian nhà phía tây đi ra nói chuyện với họ, tôi nghe thấy họ nói với anh cả rằng có chuyện muốn anh cả đi với họ một chuyến, ngoài ra thì chẳng nói gì thêm, bọn họ cũng không còng tay anh lại, vì vậy tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Tôi nghĩ bụng, có lẽ mấy viên cảnh sát này chỉ đến hù dọa anh cả tôi như lần trước để anh thôi không dám ngược đãi Lan Lan nữa mà thôi.

Anh cả bị dẫn đi rồi nhưng tôi chẳng thấy bố tôi đi ra từ nhà lớn, Lan Lan ở trong phòng anh cả cũng chẳng thấy lộ diện. Mẹ nhón chân chạy về phía phòng tôi, vừa vào cửa đã gọi: -Kim An ơi....anh trai con bị cảnh sát bắt đi rồi, bố con sức khỏe yếu không thể ra ngoài được, con mau mau đi theo xem sao!

Bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ người của sở cảnh sát đến đây rất có thể là do bác sĩ Thường nhờ họ đến, cũng có thể là do tôi âm thầm gây ra, thế nên tôi không dám nhiều lời, đẩy xe đạp ra ngoài đi lên sở cảnh sát. Đi được một đoạn xa rồi vẫn nghe thấy tiếng mẹ nói với theo: -An Nhi ơi, nghe ngóng được chuyện của anh thì mau mau quay về, đường khó đi lắm, đừng có về muộn con nhé!

Những người tò mò đứng xem đầy hai bên đường, bọn họ túm năm tụm ba bàn tán, chỉ chỏ nọ kia. Tôi chẳng buồn đáp lời mẹ mà nhấn mạnh pê đan, đi như bay trên đường. Chiếc xe cảnh sát chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Một tiếng đồng hồ sau, tôi cũng lê được tấm thân ướt đầm mồ hôi đến sở cảnh sát. Tôi xuống xe nhìn ngó xung quanh, trong lòng thấp thỏm bất an. Bỗng nhiên có một viên cảnh sát khoảng ngoài ba mươi tuổi đến gần hỏi: -Này cậu thanh niên kia, đứng ở đây nhìn ngó cái gì thế hả?

Tôi vội vàng đáp: -Chú cảnh sát ơi, cháu là em trai của anh Kim Quý ở thôn Kim Gia, anh cháu bị các chú bắt đến đây, cháu qua xem xem có chuyện gì không?Viên cảnh sát đó nghe xong, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, chỉ tay vào phía trong nói: -Này cậu trai, xe cảnh sát của chúng tôi sáng nay đã ra ngoài làm nhiệm vụ rồi nhưng tôi không nghe thấy ai nói rằng đi bắt người cả. Cậu nhìn đi, xe của chúng tôi đã về đâu?

Nghe viên cảnh sát nọ nói vậy tôi chợt ngây người không hiểu ra làm sao. Rõ ràng một tiếng trước xe cảnh sát đã dẫn anh cả tôi đi, thế nhưng sao giờ xe vẫn chưa về? Hơn nữa tại sao những cảnh sát ở đâ'y lại không biết đồng nghiệp của mình đi bắt người chứ? Vậy thì họ bắt anh cả làm gì, dẫn anh đi đâu nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương