Chuông báo thức rung nhẹ đến tiếng thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chiếc chăn bồng bềnh ấm áp ấn tắt đi.

Thân hình mảnh mai chống tay nhẹ nhàng ngồi dậy, mắt vẫn chưa kịp mở, một tay đưa lên xoa xoa mớ tóc rối, vươn người một cái rồi đi xuống giường.

Một ngày mới lại bắt đầu tại thành phố A.
“Uyên Dư tới ăn sáng nào”- mẹ thấy cô xuống tầng, cười dịu dàng vẫy cô tới.
Đinh Uyển Dư vừa đi vừa cười đáng yêu đáp lại ngừoi phụ nữ xinh đẹp đó.

Nhìn qua chỉ nghĩ bà mới chỉ ngoài ba mươi, làn da và dáng ngừoi bảo quản rất tốt, tràn đầy sức sống.

Nhưng đây là mẹ nuôi của cô, tuổi đã gần năm mưoi tuổi.
Ba, hôm nay ba không phải đến công ty à.- Cô cũng đi tới ôm cổ ba Mạc một cái.
Chút nữa có cuộc họp, vẫn còn thời gian ở nhà ăn sáng cùng con gái.
Ba Mạc đặt tờ báo xuống, cùng cô đi tới bàn ăn, mẹ Mạc mang tới bữa sáng đặt tới trước mặt hai ba con.
Năm ba tuổi, cô được nhà họ Mạc nhận nuôi, tới nay cũng đã được mười lăm năm.


Mọi người trong nhà đối xử với cô vô cùng tốt, không ai vì cô là con nuôi mà phân biệt đối xử, cô còn được chiều chuộng hơn cả anh trai Mạc Hàn.
Ba mẹ ruột của cô và ba mẹ Mạc là bạn thân với nhau mấy chục năm, ngày đó ba mẹ không may gặp tai nạn qua đời.

Mẹ cô là cô nhi, ông bà nội trọng nam khinh nữ, vốn không đồng ya cuộc hôn nhân của ba mẹ cô, từ nhỏ cô đã không nhận được tình thương của ông bà, khi ba mẹ cô không may qua đời, ông bà mắng chửi cô khắc chết ba mẹ mình, không muốn nhận cô nuôi cô, nên chỉ còn một mình Đinh Uyển Dư bơ vơ.

Ba mẹ Mạc thương cô, mang cô về nhà họ Mạc nuôi dưỡng, coi như con gái ruột bảo bối mà đối đãi.

Anh trai Mạc Hàn cũng yêu thương, bảo vệ cô.
Hôm nay cuối tuần mà anh trai con cũng không chịu về à?-Mẹ Mạc tỏ ý ghét bỏ thằng con trai nhà mình, nhưng không thấy anh về là lại nhắc luôn tục.
Anh con nói buổi chiều sẽ về, sáng nay có việc bận rồi.
Mẹ Mạc đẩy cốc sữa ấm đến trước mặt cô: Nó thì có việc gì mà bận, lại ham chơi ở đâu rồi chứ gì.
Hôm nay được nghỉ, con có muốn đến công ty với ba không?
Mạc Uyển Dư lắc lắc đầu, mặt bày ra biểu cảm làm nũng.


Mẹ Mạc cũng ngồi xuống ăn sáng
Công việc khô khan của ông thì có gì hay mà đến xem chứ.

Hôm nay tôi cũng nghỉ, tôi dẫn con gái đi dạo phố, sắp hè rồi cần sắm thêm ít đồ mua hè nữa.
Mạc Uyển Dư gật gật:" Con cũng muốn đi bảo dưỡng máy ảnh của con nữa.
Mẹ Mạc cưng chiều vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô:" Đi xem có mẫu mới nào tốt không, mẹ mua cho con.
Mạc Uyển Dư lắc lắc đầu:"Máy của con dùng vẫn tốt lắm, mà con cũng quen dùng chiếc đó rồi, không muốn đổi máy khác đâu ạ.
Vậy chúng ta đi xem phụ kiện.
Vâng.
Mau ăn sáng đi.
Ba Mạc nghĩ ra chuyện gì đó, nói với cô:" Ba định sẽ giúp con tổ chức triển lãm ảnh, con xem có ya tưởng gì con muốn làm không?
Không cần đâu ạ, con chụp ảnh vì sở thích thôi chứ không định làm nghề đó đâu ạ.

Con sẽ học kinh tế.
Chỉ cần con thích là được, đừng ép bản thân làm những việc không thích.
Con biết rồi mà, cảm ơn ba mẹ.
Ba Mạc ăn xong bữa sáng liền xách cặp tài liệu vội vàng tới công ty.

Công việc của ông bận rộn, rất ít khi có thời gian ăn cơm ở nhà, để tranh thủ ở nhà dùng bữa sáng với vợ và con gái cũng đã là cố gắng rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương