Edit: Hanna

Nhà Trần Kính ở trong một ngõ nhỏ, căn nhà này do anh kiếm tiền mua cho mẹ mình, đường vào lát đá xanh, hai bên là những bức tường thấp bé, mặt trời dần dần xuống núi, nắng chiều đỏ cam bao quanh mặt trời như lòng đỏ trứng gà, chân trời màu hồng nhạt.

Lúc trước Chu Đường khăng khăng một mực muốn tới thành phố Giang, có lẽ cũng vì cảm thấy huyện nhỏ này rất đẹp, cô rất thích thành trấn có dáng vẻ cổ kính.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một người phụ nữ khoảng 50 tuổi đứng chờ ở cửa, thấy mấy người đi tới thì tiến lên đón, bà cười dịu dàng: “Cô giáo Chu phải không? Dì là mẹ của Trần Kính, mau, vào nhà đi.”

“Cháu chào dì ạ, dì cứ gọi cháu là Tiểu Đường là được.”

“Ừ, được, Tiểu Đường, cảm ơn cháu đã quan tâm tới Triều Lộ nhà dì.”

Đặng Vân nấu một bàn đầy đồ ăn, thật ra bà cũng đặt tâm tư riêng vào bữa cơm này, hôm qua Triều Lộ đã kể lại việc xảy ra ban ngày cho bà nghe, Đặng Vân mừng thầm, Trần Kính đã 30 tuổi mà vẫn còn độc thân, bà cũng rất sốt ruột, nhưng đã có vết xe đổ trước đó nên bà không dám giới thiệu bạn gái lung tung cho Trần Kính, bởi vì lòng người khó dò.

Trên bàn cơm, Đặng Vân đặc biệt nhiệt tình, bảo Chu Đường ăn cái này ăn cái kia, Trần Kính ngồi đối diện cô, khi ăn cơm thì không nói một lời, nhìn rất nghiêm túc, anh ăn rất nhanh, bất tri bất giác Chu Đường nhìn thật lâu.


Trần Kính cảm nhận được ánh mắt của cô, buông bát đũa: “Cô giáo Chu nhìn anh làm gì? Anh ăn ngon hơn cơm à?”

Chu Đường đỏ bừng mặt, từ mặt lan tràn đến lỗ tai, cô cúi đầu ăn cơm, động tác của Chu Đường luống cuống hoảng loạn giống như chột dạ, nhưng anh lại cảm thấy rất đáng yêu.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặng Vân trừng mắt nhìn Trần Kính, bà rót một ly rượu mơ cho Chu Đường: “Cô giáo Chu à, cháu nếm thử rượu do chính tay dì làm xem, độ cồn rất thấp.”

Chu Đường nhấp một ngụm rượu, mùi vị rất ngon, chua chua ngọt ngọt, cô lại rót thêm một ly, Trần Kính nhìn cô uống rượu một ngụm rồi một ngụm, giống như con mèo nhỏ tham lam, uống lượng rất ít, cái miệng nhỏ hé mở chạm lên thành ly rượu.

Hậu quả của rượu chính là Chu Đường uống say, cô đã quên mất mình đang tới nhà người khác làm khách, chỉ cảm thấy mờ mịt, đầu nặng chân nhẹ, mơ mơ màng màng, cô gục xuống bàn.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Chu Đường nghe thấy có người gọi tên mình: “Tiểu Đường, Tiểu Đường, tỉnh tỉnh.”

“Bà ngoại, chẳng lẽ cô giáo Chu uống say rồi?”

“Không đúng nha, độ cồn thấp lắm, làm sao uống say được.”

Trần Kính đứng lên, đi đường vòng sang chỗ Chu Đường, cúi đầu nhìn cô, hai má ửng hồng, Trần Kính cong môi cười, nói với Đặng Vân: “Mẹ, con đưa cô ấy về trước.”

“Nếu không…… hay là để cô giáo Chu ngủ ở đây đi? Ngủ trong phòng con ấy, mẹ thấy cô giáo say rượu như vậy mà về nhà thì không an toàn, con ngủ ở sô pha đi.”

Trần Kính ôm lấy eo cô, bế lên vai, chân dài bước rộng đi mấy bước: “Cũng đúng, để cô ấy ngủ ở đây đi.”

Dù sao, anh cũng muốn tính sổ với Chu Đường.

Anh ném người lên trên giường, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt Trần Kính nhìn Chu Đường càng thêm nóng bỏng, cô có làn da rất trắng, dưới ánh trăng càng trắng sáng mềm mại, chiếc váy dài màu xanh nhạt càng làm nổi bật màu da trắng nõn như sương như tuyết.


“Trần Kính, đồ khốn nhà anh……” Thanh âm của cô vừa nhỏ lại vừa khàn, không cẩn thận nghe thì không thể nghe rõ.

Trần Kính cúi đầu, muốn nghe xem cô nói cái gì thì đột nhiên có một đôi tay nhỏ mềm mại như ngó sen thình lình ôm lấy cổ anh, miệng phun ra hương rượu như say như mê.

Lúc này Trần Kính mới có thể nghe rõ lời nói của cô gái nhỏ, cô nói: “Trần Kính, đồ khốn nhà anh, trêu chọc em, có phải rất vui không? Mẹ nó chứ, thích chính là thích, không thích chính là không thích, làm gì mà lằng nhằng?”

Cô một hơi xả ra một loạt lời nói, bỗng nhiên cảm thấy rất khát, nhịn không được mà liếm khóe miệng.

Trần Kính bị cô ôm cổ, ép cúi xuống, tay anh chống lên đầu giường, thanh âm khàn khàn dễ nghe: “Trần Kính anh là một ông chú lớn tuổi không xe không nhà, chỉ có một con xe tải rách nát, em thích cái gì?”

Ánh mắt Chu Đường mờ mịt hơi nước, nhìn Trần Kính làm nũng, Trần Kính nhìn, nhịn không được mà nuốt nước miếng.

“Em chính là thích anh đẹp trai, chính trực, có lẽ kĩ thuật trên giường còn rất giỏi, dù sao em cũng chiếm được món hời lớn.”

Trần Kính dùng lưỡi cọ hàm răng, cười vô cùng ác liệt, tay không ngừng vuốt ve cơ thể cô: “Kĩ thuật trên giường? Cô giáo Chu à, làm thầy cô giáo dạy bọn trẻ mà nói như vậy thì không tốt lắm đâu?”

Tay Chu Đường đang ôm cổ Trần Kính càng thêm giữ chặt, kéo cả người Trần Kính xuống dưới, gần thêm một chút nữa là có thể hôn lên môi đối phương, cánh môi của cô hồng nhuận, Trần Kính nhìn, chỉ cảm thấy trong mắt bùng lên ngọn lửa cháy bỏng, yết hầu như chứa than, nóng, nhưng không thể đi lên hay hạ xuống.

Cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ dán lên, môi vừa lạnh vừa mềm, cô ngậm lấy môi Trần Kính, hơi mút vào, Chu Đường dính toàn bộ cơ thể thiếu nữ lên người anh, hai điểm nặng trĩu trước ngực dán lên lồng ngực rắn chắc của Trần Kính.


Trần Kính cảm thấy, nếu tiếp tục hôn thì anh chắc chắn sẽ mất tự chủ, anh là một người đàn ông bình thường, khí huyết hưng thịnh, trong ngực ôm ôn người đẹp mềm mại thì không thể không động tâm, anh cố đè nén khó chịu mà đẩy Chu Đường ra.

Ngón tay cái xoa nhẹ cánh môi cô, màu da của anh hoàn toàn tương phản với Chu Đường, một đen, một trắng, có lẽ do cô bị khát tới khó chịu, liền vươn đầu lưỡi nho nhỏ đi liếm ngón tay cái của người đàn ông.

Trần Kính đứng chết lặng một lát, sau đó coi như không có việc gì mà rụt tay lại.

“Chu Đường, em còn tiếp tục đốt lửa, có tin anh lập tức hành hình em ngay tại chỗ không?”

Chu Đường trợn mắt nhìn anh, dang hai tay ra, dáng vẻ mặc người xâu xé: “Trần Kính, anh tới đi, em chỉ sợ anh không được.” Khi nói mấy chữ này, âm cuối lên cao kéo dài, muốn quyến rũ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Cơ hàm anh căng chặt, ngũ quan cương cứng, mái tóc đen ngắn ngủn đâm vào tay hơi cứng, lúc trước Chu Đường coi trọng anh vì thật sự cảm thấy anh không giống những người đàn ông thường gặp, bây giờ nhìn lại Trần Kính lúc này mang dáng vẻ khao khát nhục dục lại phải gắng sức kiềm chế, không hiểu sao Chu Đường lại thấy anh cực kì nam tính, rất ngầu.

Thanh âm người đàn ông trầm thấp cực điểm, mang theo ý cảnh cáo: “Anh không được? Em chờ đấy, nhất định sẽ có một ngày anh làm em không xuống được giường, cho em biết thế nào gọi là được.”
___________________
Lời của tác giả:
Ha ha ha ha, ngày mai bảo đảm có thịt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương