Edit: Hanna

Giải thưởng Kim Tượng là một giải thưởng tương đối cao dành cho phim điện ảnh, ánh đàn tập trung lên sân khâu, mặc dù thời tiết se lạnh nhưng không thể ngăn cản phóng viên truyền thông cực kì nhiệt tình.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Khê ngồi bên cạnh Mạnh Duật Đường, tay cô ra một tầng mồ hôi lạnh, mặc dù cô được đề cử, nhưng người đoạt giải chưa chắc đã là cô, tóm lại cô vẫn lo lắng khẩn trương, bởi vì giải thưởng này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với cô. Mạnh Duật Đường nắm lấy tay cô, khom người nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai của Trì Khê: “Lo lắng?”

“Ừ, hơi lo lắng, bởi vì không đoạt giải thì làm sao có thể cầu hôn anh?”

Mạnh Duật Đường thấp giọng cười khẽ, lông mày nhẹ nhàng cong lên: “Khê Khê, việc cầu hôn phải do anh làm chứ, sau khi đoạt giải, chúng ta kết hôn nhé?”

“Nếu không đoạt giải thì làm sao bây giờ?”


“Không đoạt giải thì em vẫn phải gả cho anh, dù sao đều là người của anh. Em thấy có đúng hay không?” Khi anh trêu chọc cô, người dẫn chương trình trên sân khấu gọi tên Trì Khê.

“Giải thưởng dành cho nữ phụ xuất sắc nhất là…. Trì Khê!”

Sau khi cô ấy dứt lời, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Trì Khê được phóng to lên màn hình, còn có Mạnh Duật Đường, anh nắm tay cô, quan hệ rõ ràng.

Bởi vì Trì Khê vừa trải qua một trận hoan ái kịch liệt, lễ phục màu đen đã bị làm ướt dầm dề, cô đành phải mặc một bộ lễ phục khác màu trắng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô đứng ở trên sân khấu, tay cầm cúp, lòng bàn tay ướt sũng, ngực như có thứ gì phá tan mà ra. Cô rất vui, không chỉ vui vì có thể quang minh chính đại công khai quan hệ của mình và Mạnh Duật Đường, càng quan trọng là, cô được tán thành.

Người dẫn chương trình rất có tinh thần hóng chuyện, cô ấy hỏi: “Nghe nói Trì Khê của chúng ta và Mạnh tổng đang yêu nhau, cô có muốn nhắn nhủ điều gì với Mạnh tổng không?”

“Mạnh Duật Đường, cảm ơn anh, ở bên em, bao dung em, em từng nói qua anh là cứu tinh của đời em chưa? Còn có, em muốn nói, em đã sẵn sàng, nguyện ý cùng anh đi nốt quãng đời còn lại!”

Tiếng vỗ tay phía dưới vang lên như nước chảy, trên màn hình là gương mặt anh tuấn của Mạnh Duật Đường, anh cong môi cười, nói: “Ừ, chúng ta kết hôn đi.”

Mạnh Duật Đường cho rằng, vài ngày trước cô nói nếu đoạt giải thì sẽ kết hôn chỉ là lời nói vui đùa, hóa ra đều là sự thật, anh ôm lấy Trì Khê đi xuyên quá đám đông.

Vừa rồi cô lớn mật tỏ tình trên sân khấu trao giải, làm cho phóng viên truyền thông điên cuồng oanh tạc hai người.


“Mạnh tổng, nghe nói anh và cô Trì Khê không phải quan hệ tình yêu đơn thuần? Hai người là quan hệ bao dưỡng đúng không?”

Mạnh Duật Đường lập tức lạnh lùng, híp mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo: “Tôi muốn yêu chiều bạn gái của mình, không được hả?”

Có phóng vien nữ đã mắt sáng như sao, Mạnh tổng quá cứng, quá cường hãn, Mạnh tổng ngưu bức.

“Vậy Mạnh tổng tính toán khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?”

Mạnh Duật Đường lập tức mỉm cười, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng ngực của mình: “Đây không phải việc tôi có thể quyết định, tôi đây là người được cầu hôn mà.”

Trên xe, Trì Khê ngồi bên cạnh Mạnh Duật Đường, bên ngoài là ánh đèn rực rỡ mới lên, đèn đường màu vàng soi sáng một vùng trời như dải ngân hà.

Trì Khê ngẩng đầu nhìn anh, mi mắt cong cong, nhìn cực kì rực rỡ, cô cười tươi vui vẻ: “Mạnh Duật Đường, về sau không cho phép anh hái hoa bắt bướm.”

“Anh hái hoa bắt bướm khi nào chứ?”


Mạnh Duật Đường cúi đầu cắn cắn môi đỏ gợi cảm của cô, có ý trừng phạt: “Trì Khê, có em là quá đủ rồi, quá nhiều phiền phức.”

“Anh muốn nói em là phiền phức?” Trì Khê hỏi ngược lại.

Mạnh Duật Đường ôm người vào trong lòng ngực, tay như gông cùm xiềng xích mà khóa chặt eo cô, vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại của cô: “Không, em không phải là phiền phức, em là người chuyên đốt lửa.”

Mạnh Duật Đường dán mặt vào sát gần cô: “Còn nhớ rõ lần trước em uống say không? Chính là lần đó, anh cảm thấy chính mình hoàn toàn luân hãm.”

“Mạnh Duật Đường, anh là của Trì Khê em.” Trì Khê nắm tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, đầu hơi dựa vào trên người anh, ngửi hương thơm đặc trưng của anh, thế giới ngoài cửa sổ rực rỡ sáng ngời, thế giới của Trì Khê cũng sẽ trở nên rực rỡ sáng ngời.

(Kết thúc)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương