Edit: Hanna

Sau khi Tô Dương biết Chu Đường và Trần Kính ở bên nhau thì ồn ào bắt Trần Kính mời khách, còn Chu Dập thì chỉ sợ không loạn không vui, la hét nói Trần Kính phải mời cơm.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kính gọi điện thoại hỏi Chu Đường xem hôm nào có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, cuối cùng quyết định vào cuối tuần, Chu Đường thì không có vấn đề gì, dù sao bạn bè của Trần Kính cũng chính là bạn bè của cô.

Cuối tuần, mặt trời lúc hoàng hôn dần dần ngả về phía Tây, Chu Đường tự mình đi xe máy tới nhà Trần Kính, dừng xe ở hẻm nhỏ.

Bà cụ Lý thấy người đến là Chu Đường thì cười hiền từ, bà đang nấu ăn, nói: “Tiểu Đường hả, tới tìm Trần Kính à?”

“Vâng ạ, cháu chào bà Lý.”

Người sống trong ngõ nhỏ đều nhận ra Chu Đường, cô gái trẻ hoạt bát rộng lượng này đang quen với Trần Kính, mỗi lần tới tìm Trần Kính thì đều cười chào hỏi với hàng xóm, bà cụ Lý cảm thấy Trần Kính rất may mắn mới có thể tìm được một cô gái tốt như cô.

Cổng vào nhà Trần Kính sơn màu đỏ, khi đẩy ra thì kêu to kẽo kẹt kẽo kẹt, cô vừa đẩy cổng ra thì đã nhìn thấy người bên trong.

Tô Triều Lộ khóc thút thít nói: “Cậu nhỏ ơi, cậu có thể cứu nó được không?” Đứa nhỏ khóc nức nở, từng giọt nước mắt to tròn không ngừng rơi xuống, cực kì đáng thương.

“Đừng cuống, để cậu nhỏ tập trung băng bó.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


Ánh nắng chiều mỏng manh yếu ớt phủ lên trên người Trần Kính, miệng anh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, mái tóc rũ xuống biếng nhác, mặc áo lót màu đen anh vẫn thường dùng, cúi đầu, chuyên tâm băng bó vết thương cho chú mèo con lông màu cam.

Tô Triều Lộ ngẩng đầu trông thấy Chu Đường, chạy chậm về phía cô, ngẩng đầu nhìn Chu Đường: “Cô giáo Chu ơi, mèo của con bị thương, cậu đang giúp con băng bó cho nó, cô chờ một chút được không?”

Cô bé rất hiểu chuyện, yên lặng ngồi xổm bên cạnh Trần Kính, không khóc không nháo, nhìn thấy Chu Đường tới đây thì lập tức chạy ra giải thích.

Trái tim của Chu Đường mềm nhũn: “Được, chúng ta cùng nhau chờ nhé?”

“Được ạ.”

Trần Kính ngẩng đầu nhìn thấy bà xã nhà mình tới, sau đó lại cúi đầu băng bó chân cho con mèo nhỏ, động tác nghiêm túc cẩn thận, vì thế Chu Đường và Tô Triều Lộ đứng ở bên cạnh nhìn Trần Kính băng bó cho con mèo lông màu cam.

Trần Kính rũ mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, Chu Đường nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.

Vài phút sau, miệng vết thương của con mèo nhỏ được cầm máu, Trần Kính ném điếu thuốc trong miệng xuống: “Xong rồi, còn đau nữa không?”

Dường như anh đang nói chuyện với con mèo lông màu cam kia.

Cô bé ôm con mèo nhỏ trong lòng ngực, gương mặt nhỏ nhăn nhó dúm dó, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve trấn an chú mèo con.

Trần Kính nhìn, nói nhỏ vào tai cô, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai nhạy cảm của cô: “Con mèo nhỏ kia có phải rất giống em không?”


“Giống ở đâu?”

“Mỗi lần anh ôm em vào lòng sau khi “làm” xong thì vẻ mặt của em chính là như vậy nhỉ?”

“Trần Kính! Đồ lưu manh!” Chu Đường tức giận đấm anh, nhưng không thắng nổi sức lực to lớn của Trần Kính, bị anh kéo vào trong phòng, Trần Kính đóng cửa lại, ép người lên trên cửa.

“Không phải em đang yêu một kẻ lưu manh à?” Anh cúi đầu hôn cô, môi lưỡi giao triền, đầu lưỡi đi vào, linh hoạt mà càn quét khoang miệng của Chu Đường.

Hai người hôn tới lửa nóng đốt người thì tiếng điện thoại vang lên, Trần Kính không kiên nhẫn trả lời cuộc gọi: “Alo?”

Có vẻ giọng nói quá mức tức giận khiến Tô Dương ở đầu dây bên kia run rẩy nói: “Trần đại ca, khi nào anh mới đưa chị dâu tới đây? Bọn em đều đang chờ anh đó!”

“Lập tức qua đấy.”

……

“Trần đại ca, anh đểu quá, làm gì có chủ nhà nào tới muộn như này hả?”

“Không phải tôi tới rồi à?”


Trần Kính ôm lấy cô giáo Chu của anh ngồi vào bàn, sau khi gọi đồ ăn, mọi người bắt đầu sôi nổi nói chuyện, mấy người đàn ông nói tới một ít chủ đề mà Chu Đường không quá có hứng thú.

Tay phải Trần Kính gắp đồ ăn, tay trái đặt phía dưới, nắm lấy tay Chu Đường mà xoa nhẹ, dường như còn không hài lòng, ngón tay còn gãi gãi lòng bàn tay của Chu Đường.

“Đừng nghịch!”

Tô Dương thấy bầu không khí ái muội giữa hai người, mở miệng trêu chọc: “Chị dâu, em mời chị một chén, từ nay về sau chị chính là chị dâu của Tô Dương này.”

“Cô ấy không uống được rượu.” Trần Kính cầm lấy chén rượu của Chu Đường, ngửa đầu uống cạn, chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu chảy vào trong bụng.

“Chị dâu à, anh Trần của bọn em là một người rất trượng nghĩa, trước kia nhà em xảy ra chuyện, anh ấy không nói hai lời đã lấy ra mấy vạn tệ, đến bây giờ em còn chưa trả hết, anh Trần của em cũng không nói nhiều, luôn luôn giúp đỡ em, vì vậy, chị và anh ấy nhất định phải thật hạnh phúc nhé.”

Tô Dương uống say, nói chuyện đứt quãng, nhưng Chu Đường biết những lời Tô Dương nói đều là những lời chân thành thốt ra từ tận đáy lòng, cô bỗng nhiễn cảm thấy cực kì thấu hiểu, ánh mắt nhìn về phía Trần Kính nhiều thêm vài phần sùng bái.

Lúc đang uống rượu trò chuyện vui vẻ thì có một người phụ nữ mặc váy đỏ bó sát người, tóc xoăn lọn sóng to đi về phía bàn mấy người Chu Đường.

“Trần Kính, đã lâu không gặp, đây là bạn gái của anh à?” Ánh mắt cô ta dừng trên người Chu Đường tỏ vẻ tò mò, quan sát đánh giá Chu Đường.

Dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, Chu Đường biết người này chắc chắn có quan hệ nam nữ không bình thường với Trần Kính, Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Bạn gái cũ của Trần Kính đó, có vẻ tình cũ không rủ cũng tới.”

“Khẩu vị thay đổi nhiều nhỉ, không ngờ anh lại thích kiểu phụ nữ như thế này.”

“Ừ, trước kia lầm đường lạc lối, hiện tại biết quay đầu về bờ.” Trần Kính đặt tay trên lưng ghế của Chu Đường, sắc mặt mất kiềm chế.


Anh ngầm nói rằng trước kia quen cô ta là một sai lầm, bây giờ ở bên Chu Đường mới là sự lựa chọn đúng đắn.

Chu Đường đứng lên, cười ôn hòa: “Chào cô, tôi là vợ chưa cưới của Trần Kính.”

“Vợ chưa cưới? Từ khi nào?” Người phụ nữ kia có vẻ tức tối, vẻ mặt giận dữ lộ ra rõ ràng.

Trần Kính ôm bả vai của Chu Đường, nghiêm túc nói: “Từ bây giờ, cô có ý kiến gì không?”

Người phụ nữ kia bỏ đi, Ôn Noãn an ủi cô: “Đừng giận, vì loại người này thì không đáng!”

“Em không giận, chỉ là em không hiểu cô ta lấy tự tin ở đâu ra vậy, kiêu căng ngạo mạn.”

Về đến nhà, Trần Kính không thèm cởi giày đã nâng chân Chu Đường lên khiến cô treo trên eo mình, sau lưng Chu Đường là bức tường, phía trước là lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của Trần Kính.

Anh ngửa đầu ngậm lấy môi Chu Đường, vừa mút vừa liếm, Chu Đường cảm thấy anh hôn môi cô mang theo ý tứ lấy lòng, hôn rất nhiệt tình nóng bỏng.

Bởi vì anh uống rượi, răng môi hai người đều lan tràn vị rượu, Chu Đường đắm chìn trong nụ hôn cháy bỏng này, anh cuốn lưỡi cô mà dây dưa trêu đùa.

Khi đầu lưỡi của hai người tách ra còn mang theo sợi chỉ bạc lấp lánh, Trần Kính buông người xuống.

Anh cúi đầu, hai người trán chạm trán, Trần Kính thở phì phò, hơi thở nóng rực, từng chút một truyền sang người cô.

“Còn giận à? Muốn được dỗ dành nữa không?”

“Vì thế anh đang dỗ dành em à?” Chu Đường cố ý trêu anh: “Em còn giận lắm, mau dùng côn thịt to lớn hữu dụng bên dưới của anh dỗ dành em đi.” Vừa nói, tay cô vừa duỗi xuống, nắm lấy côn thịt to dài cương cứng của Trần Kính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương