.:. 03: Tiêu đời, đây là vợ của mình mà.:.

Em ấy trố mắt nhìn vài giây sau đó đứng thẳng chân lên, khép cuốn vở lại luống cuống nhìn tôi.

Thật ra tôi sắp không kìm lòng được cắn nát răng.

Nhưng tôi bất động. Tim đập nhanh đến mức tay chân không nghe theo điều khiển.

Đây chính là Lý Trì Thư 17 tuổi, vẫn còn sống.

Khoảng mấy giây trôi qua —— Mấy giây dài đằng đẵng, em ấy hoàn hồn, nói: “Bóng… bóng của cậu.” Cúi người muốn nhặt bóng lên.

Trong thoáng chốc cơ thể tôi thức tỉnh, bước lên một bước muốn nhặt bóng trước em.

Nhưng người lảo đảo loạng choạng.

Lý Trì Thư phản ứng nhanh, bàn tay vươn xuống nhặt bóng ngay lập tức chuyển hướng lên trên đỡ tôi.

… Tiêu đời.

Đây là vợ của mình mà.

Đây là, là vợ, vợ mình đang, yêu thầm mình mà.

Lỡ em ấy nghĩ mình không ngầu thì làm sao đây?

Tôi nghĩ vẩn vơ, trong ba giây Lý Trì Thư đỡ tôi dậy, suy nghĩ đó chiếm không gian lớn nhất trong cơ thể.

Khi em ấy muốn rút tay về, tôi trở tay nắm cánh tay em: “Tối hôm qua cậu ngủ thế nào?”

Em ấy lại ngây ra: “… Gì cơ?”

Giữa ngầu với không ngầu, tôi quan tâm sức khỏe của Lý Trì Thư hơn.

“Tối hôm qua cậu ngủ thế nào?” Lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ cánh tay em ấy, mượn tâm thế làm chuyện vô sỉ vẫn nắm chặt tay em không buông, ánh mắt cũng dừng trên mặt em, “Có bị ù tai không? Có đau dạ dày không?”

Hai năm trước khi Lý Trì Thư đi xa, trong quãng thời gian rất dài, mỗi đêm trước khi ngủ em sẽ để một ly nước khoáng có ga trên đầu giường.

Ban đầu tôi còn tưởng do em ấy khát, sau mới phát hiện mỗi 6, 7 giờ sáng em sẽ trằn trọc trên giường một lúc rồi ngồi dậy uống nước. Có đến mấy lần lúc tôi thức dậy bắt gặp sẽ cản lại, lấy ly nước trong tay em, ra phòng khách rót một ly nước lọc ấm.

Về sau em mới nói trong ly của em là nước khoáng có ga.

Buổi sáng thường đau dạ dày, em đinh ninh uống nhiều nước khoáng có ga ở cửa ải đó là được, nhưng thật ra chẳng ăn thua gì.

Sau khi nhận ra điều khác thường tôi hỏi em còn có những triệu chứng nào khác không.

Em im lặng một lúc xong nói vào những buổi tối tôi bận việc không có ở nhà, em ngủ một mình sẽ hơi ù tai.

Lý Trì Thư là người quen nói nỗi đau mười phần thành ba phần, nếu thật sự em ấy chỉ ù tai một chút sẽ nói với tôi là không có chuyện gì hết. Còn nếu em ấy đã ù tai đến độ chịu chia sẻ với tôi, tức là triệu chứng ấy chắc chắn cực kỳ nghiêm trọng.

Khi ấy tôi muốn dẫn em đi khám bác sĩ, em lập tức đổi giọng thật ra cũng không nghiêm trọng.

Đoạn thời gian đó tôi bận rộn kết thúc hạng mục trong tay, vì không yên lòng nên mới âm thầm lắp camera trong phòng.

Hóa ra mỗi lần tôi không có nhà, hầu như Lý Trì Thư chưa từng ngủ trước 4 giờ sáng.

Em ấy trằn trọc trăn trở trong bóng tối, có lúc sẽ ngồi dậy, có lúc nằm xuống kéo chăn che tai, không chịu nổi nữa sẽ đi phòng khác dạo hai vòng, lúc quay lại mang theo nút tai. Tôi đoán đó là nguyên nhân gây ra ù tai thời gian dài.

Cứ vậy bị giày vò đến 3, 4 giờ sáng, em sẽ co người hơi lặng đi trên giường —— Chắc hẳn khốn đốn lắm mới ngủ được. Nhưng cỡ 6, 7 giờ em sẽ lần thứ hai không an phận tỉnh dậy, cầm ly nước khoáng có ga nguội ngắt trên đầu giường tưới từng ngụm vào dạ dày.

Tôi kiên trì muốn dẫn em đến bệnh viện kiểm tra, làm xong quy trình, bác sĩ kết luận chỉ bị thiếu máu, dạ dày không có vấn đề lớn, kê ít thuốc an thần, dặn em ấy không được căng thẳng quá.

Nhìn bộ dạng Lý Trì Thư không có vẻ gì là bất ngờ, nhưng vào lúc bước ra ngoài bệnh viện em quay đầu cười hỏi tôi: “Bây giờ anh có thể gỡ camera đi rồi chứ?”

Hóa ra em ấy biết tất cả mọi chuyện.

Tôi không lay chuyển được em, gỡ camera đi thì không yên lòng, bèn cố gắng mỗi ngày sau khi tăng ca buổi đêm sẽ kiên trì về nhà canh em ấy ngủ. Tuy Lý Trì Thư không nói rõ nhưng những lúc có tôi ở nhà, hiển nhiên em ấy dễ dàng ngủ hơn khi một mình nhiều.

Lý Trì Thư là kiểu người không muốn phiền toái người khác, nhưng mặc dù trong hai tháng đó nhìn ra tôi mệt nhọc, Lý Trì Thư cũng không kiên trì từ chối hành động về nhà của tôi, tôi đoán là do tình trạng cơ thể em ấy thật sự dồn em ấy đến mức độ rất cần tôi.

Ngay lúc tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế từ bỏ hạng mục kế tiếp chuyên tâm tĩnh dưỡng với em ấy nửa năm, em khăng khăng khôi phục hình thức sinh hoạt điên cuồng lao đầu vào công việc mấy năm trước, từ chối tất cả lời khuyên nhủ gác lại mọi công việc đi giải khuây của tôi, giờ đây ngẫm lại, không biết có phải là em ấy cố tình không? Cố tình không muốn để tôi hi sinh, mới trước một bước đưa ra lựa chọn giữa em ấy và công việc thay tôi.

Nếu như thái độ hồi ấy của tôi cứng rắn hơn, phải chăng Lý Trì Thư sẽ rời đi trễ hơn?

Thẩm Bão Sơn, mày đúng là thằng ngu.

Tôi nhìn chằm chằm Lý Trì Thư, nghiêm túc muốn nghe em ấy trả lời.

Có lẽ em thấy tôi kỳ quặc, bình tĩnh rút tay ra khỏi tay tôi: “Không. Mình ngủ ngon lắm.”

Giả vờ như thật.

May mắn Lý Trì Thư năm 25 tuổi đã kể tôi nghe em ấy yêu thầm Thẩm Bão Sơn cả thời cấp ba, chứ không thật lòng tôi không nhận ra được.

Tôi ngả người về trước tóm chặt em hơn: “Cậu ăn cơm chưa?”

Em ấy hoàn toàn run run: “Bây giờ, mới tiết thứ ba.”

“Nghĩa là chưa ăn,” tôi nói, “Buổi trưa ăn chung nhé.”

Lý Trì Thư bị bất ngờ, đoán chừng đầu óc trống rỗng: “Không… Không cần…”

“Tay cậu cầm gì thế?” Tôi dựa vào mép bàn bóng bàn sát bên em ấy, “Cho mình nhìn xem.”

Tư duy của em ấy rất nghe theo sự sai khiến của tôi, em cầm quyển vở ghi chép lên: “Vở từ vựng.”

Tôi mất tập trung lật: “Cậu học thuộc mấy bài rồi?”

Lý Trì Thư nói: “Đây không phải chia theo bài…”

Còn chưa nói xong, Tưởng Trì chết tiệt phía bên kia lại bắt đầu gào: “Thẩm Bão Sơn! Làm gì thế!”

Lý Trì Thư nhìn quanh.

Tôi vờ không nghe thấy: “Vậy cậu học đến chỗ nào rồi?”

Lý Trì Thư dời tầm mắt xuống số trang cuốn vở trên tay tôi: “À… Là…”

Tưởng Trì âm hồn bất tán: “Thẩm Bão Sơn! Lại đây!”

Tôi lật cuốn vở đến trang có nếp gấp, “Chỗ này?”

“Không phải,” Lý Trì Thư đáp, “Ở sau nữa…”

“Thẩm! Bão! Sơn!”

“…”

Lý Trì Thư băn khoăn, lại quay về phía Tưởng Trì.

Tôi khép mắt lại.

… Lão Lục này.

Lý Trì Thư ấp úng: “Tưởng Trì…”

Tôi trả sách lại cho em, đứng dậy đi qua bên kia: “Cậu cứ học thuộc trước đi.”

Đi được hai bước mới nhớ ra, ngoái đầu dặn dò: “Chú ý mắt.”

Muốn bảo vệ Lý Trì Thư phải bảo vệ từ hồi còn bé, để tránh mới hơn 20 đã đeo cặp kính cận 10 độ.

Tưởng Trì “ngàn hô vạn gọi” cuối cùng mới gọi tôi đi sang đó được, vừa mở miệng ra liền hỏi: “Người đó là ai?”

Tôi ném bóng cho cậu ấy: “Chị dâu mày.”

Tưởng Trì: “Hả?”

“Lý —— Trì —— Thư.” Tôi ngoái đầu lại nhìn em, nhấn giọng, “Lớp 25, đứng nhất lớp, khó nhận ra lắm hả?”

“À Lý Trì Thư đó à,” Tưởng Trì vỗ bóng, tạo tư thế ném bóng, “Tao không nhìn rõ, mày nói tên thì tao biết rồi. Tao còn tưởng mình nghe lầm.”

“Mày nghe thành gì?”

“Nghe thành mày nói đó là chị dâu tao,” Tưởng Trì cười hô hố, “Hù tao nha mày. Tao còn nghĩ đó là con trai mà.”

Tôi nhìn cậu ấy trong một chốc, trầm tư vì sao mình lại làm anh em với tên to cao ngốc nghếch trước mặt hai mươi mấy năm chứ.

Cuối cùng đổ cho lý do biệt thự nhà chúng tôi sát cạnh nhau, mối quan hệ đã được định trước từ thời mặc quần thủng đáy, thật sự không còn cách nào khác.

“Hôm nay hẹn nhau buổi tối đến nhà mày chơi bóng dưới tầng hầm đúng không?”

“Không được.”

Tưởng Trì: “Tại sao?”

Sao tôi biết tại sao được, nhưng tôi phải ở chung với Lý Trì Thư.

“… Sân bóng rổ nhà tao bố tao dùng rồi.” Tôi viện đại lý do, “Hôm khác đi.”

“Sao bố mày cứ dùng vậy?” Tưởng Trì lầm bầm, “Thế ngày mai nhé?”

“Tính sau đi.”

Trước khi chơi bóng tôi lại nhìn vị trí của Lý Trì Thư, bắt gặp ánh mắt vô tình lướt qua của em ấy trong lúc học từ vựng.

“Đôi mắt.” Tôi ra dấu môi nói hai chữ đó với em ấy xong còn chỉ chỉ tay.

Không biết em ấy hiểu không, chỉ hoảng loạng cuống cuồng né tránh ánh mắt tôi.

Hết 03.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương