Người Chồng Yêu
Chương 242

Đường âm dương xuất hiện, gió lạnh từ trong cửa đường từ từ thổi tới.

Mặt trời chậm rãi mọc lên từ phía đông, ánh sáng xán lạn, nam nhân trong áo bào trắng dài đắm chìm trong ánh sáng mờ ảo như nhuốm đầy ánh sáng màu, khiến tóc ông đen như mực mà áo thì trắng như tuyết.

Ông đứng ở trước đường âm dương, gió âm nổi lên thổi ống tay áo, tóc khẽ bay lên không trung, nhìn thoáng qua giống như thần tiên.

Thiên sư và yêu ở đây như bị hoa mắt, thậm chí quên mất nam nhân này từng có con mắt đỏ như máu, răng nanh như quỷ hút máu và móng vuốt đen dài, tự đáy lòng có cảm giác khiến người ta có hơi thở ấm áp.

Đây là một tồn tại cực kỳ mâu thuẫn, có dữ tợn như ác quỷ, lại dịu dàng thương xót như thần tiên, thật đáng buồn và đáng tiếc.

“Các vị, đường âm dương đã mở” Tiếu Đát Phong hồn nhiên như không biết tâm tư mọi người ở đây, đứng trước đường âm dương, nhìn về phía thiên sư và yêu mỉm cười, thi lễ một cái, “Thuận buồm xuôi gió, mong các vị bảo trọng”

Mặc ông có cường đại đến cỡ nào thì cũng sẽ không xuất hiện trở lại ở nhân gian nữa, cũng không biết là may mắn hay thất vọng nhiều hơn.

Mọi người sôi nổi đi vào đường âm dương. Úc Linh và Hề Từ, Nhiếp Tiếu Đát đi sau cùng.

Thần sắc Nhiếp Tiếu Đát hơi phức tạp, lại có chút không nỡ, nói, “Tổ tiên, ngài bảo trọng, cháu…. rảnh sẽ trở lại thăm ngài”

Tiếu Đát Phong nhìn anh ta mỉm cười.

Nhiếp Tiếu Đát hít sâu một hơi, cất bước đi vào đường âm dương.

Úc Linh không kìm được quay đầu, nhìn về ánh mặt trời đang dần nhô lên trong an hồn hương, không có chút vết chân, yên lặng như một thế ngoại đào nguyên, ngoài chim trọng minh sống trên cây ngô đồng ra, thì đã không còn nhìn thấy ông ngoại nữa.

Hiện giờ đã hừng đông, ông ngoại đã đi rồi. Điều này khiến cô không kìm được khổ sở thất vọng, hốc mắt lại đỏ lên, được Hề Từ kéo vào đường âm dương.

Sau khi mọi người tiến vào đường âm dương xong, Tiếu Đát Phong hai tay bấm niệm thần chú, cửa mở ra đường âm dương chậm rãi khép kín.

Người đi trong đường âm dương sôi nổi quay đầu nhìn lại, nhìn cái thế giới thế ngoại đào nguyên xinh đẹp an hồn hương như mộng ảo đó cứ chậm rãi biến mất dần trước mặt, cuối cùng ấn tượng vẫn là một tiếng chim trọng minh hót vang lên, bay lên trời, diễn cảnh đuôi dài mỹ lệ lướt qua chân trời, cùng với ánh sáng bình minh chiếu rọi chân trời.

Giống như một giấc mộng đẹp vậy, sau khi tỉnh mộng thì thần điểu sắc thái sặc sỡ và đẹp đó đã bay xa.

Lúc mở mắt ra lần nữa thì đã tự dưng trở lại trong cổ mộ không thấy ngày kia, trong không khí lộ ra mùi hôi thôi đặc biệt trên người cương thi, cách đó không xa có tiếng cương thi kêu ôi ôi truyền tới.

Mọi người chưa kịp ngạc nhiên đã nghênh đón một đám tám con cương thi ập tới, chỉ đành đối phó với cương thi trước rồi nói sau.

Mãi cho đến lúc giết hết sạch cương thi, đám thiên sư và yêu mới xem xét chung quanh.

Có thiên sư xuất ra pháp khí đặc chế đo thời gian, có thể từ một ít từ trường đặc thù trong cổ mộ dùng ra, nói, “Đã qua 83 tiếng rồi”

Khoảng cách họ tiến vào cổ mộ cho tới giờ đã qua 83 tiếng.

“Ở đây có một con đường này” Một con yêu gõ gõ nhanh chóng phát hiện ra một con đường.

Một đám thiên sư và yêu cùng đi trên con đường đó, bước chân thấy thoải mái hơn.

Họ nghỉ ngơi mấy tiếng trong an hồn hương, tuy thời gian không nhiều nhưng ở trong an hồn hương có nhiều thứ tốt, mọi người dù ít hoặc nhiều đều có thu hoạch, ăn dù không phải là linh đan dược liệu thì cũng được những thứ tuyệt đỉnh, có thể dùng thứ này khôi phục thể lực, cũng không đến mức quá mệt mỏi.

Hiện giờ, cương thi vương khiến họ kiêng kỵ đã bị trấn áp trong linh mộ của bộ tộc thông linh trong an hồn hương, có người bộ tộc thông linh trấn thủ an hồn hương, cương thi vương kia suốt đời cũng không thể rời khỏi linh mộ bộ tộc thông linh được, ngang với đã chết. Không có cương thi vương, cổ mộ này cũng không có gì đáng sợ, tuy cương thi vẫn đông như cũ, muốn tiêu diệt chúng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Vừa đi qua một con đường mộ, nhiệt độ không khí đang âm lạnh tự dưng giảm xuống, khiến đám thiên sư lập tức cảnh giác hẳn lên.

Trong loại cảnh giác đó, chỉ thấy có một nữ quỷ mặc váy đỏ như máu đi từ trong bóng tối đi ra, hơi thở trên người khiến thiên sư và yêu đều biết đây là một Quỷ Vương.

Nhưng có thiên sư lại nhận ra nó, biết Quỷ Vương này được nuôi trong nhà, nhanh chóng thả lỏng cảnh giác. Chỉ có mấy vị lão thái gia thì nhìn mắt nó, sâu sắc phát hiện ra trên người Quỷ Vương này có ánh sáng máu mới và khí oan nghiệt, rõ ràng đã bị lây dính.

Nó đã giết người trong cổ mộ.

Phát hiện này khiến thần sắc nhóm lão thái gia run sợ. Quỷ Vương Tô Loan như không nhìn thấy nhóm thiên sư này mà đi xuyên qua họ tới trước mặt Hề Từ, kêu nhẹ một câu, “Đại nhân”

Hề Từ nhíu mày, giọng hơi lạnh, “Ngươi đã giết người?”

Tô Loan ừ một tiếng, dùng giọng nói âm lạnh bảo (Tôi giết kẻ từng hại chết chúng tôi, oan có đầu, nợ có chủ, tôi chỉ giết kẻ đáng chết, không tính trái với quy định)

Hề Từ nghe xong thì không nói nữa, ánh mắt thản nhiên nghênh hướng về mấy vị lão thái gia.

Nhạc Chính Tước thấy thế, chân dài bước tới, chậm rãi đi đến, đứng cạnh Hề Từ, khóe miệng không kìm được tươi cười, ánh mắt thì hung ác, ý tứ không cần nói cũng biết.

Những yêu khác cũng kiên định đứng sau hai vị đại yêu, chỉ cần mấy thiên sư ra tay, họ cũng không do dự đánh trả.

Nhiếp Tiếu Đát chưa rời đi, nhìn thoáng qua Úc Linh đứng cạnh Hề Từ, cuối cùng vẫn quyết định đứng ở bên nhóm yêu này.

Anh ta cũng không phải giúp những yêu này mà phải giúp Úc Linh, giúp người cuối cùng trong tộc thông linh.

Tuy…hiện giờ cô ấy đã ở lẫn một chỗ cùng yêu.

Thiên sư sáu đại gia tộc cũng khẩn trương đứng sau lưng lão thái gia nhà mình, trong lòng cực bối rối, biết rõ đám yêu đối diện không dễ đối phó, đặc biệt còn có hai hậu nhân bộ tộc thông linh nữa, nhưng mà…. Con Quỷ Vương kia đã giết người trong cổ mộ, hơn nữa vẫn là giết thiên sư, điều này không thể không xía vào.

“Lão thái gia…” Mễ Thiên Sư yếu ớt lêu một tiếng.

Thước lão thái gia tát một cái lên đầu cháu mình, để cho nó đừng xuất đầu lộ diện, sau đó mới cười ha ha bảo, “Quỷ nên báo thù cho mình, loại chuyện này không gì đáng trách, chỉ cần điều tra rõ sự tình là thật, thiên sư chúng ta cũng sẽ không tính toán’

Tô Loan đứng ở đó, hất cằm lên, nói lạnh lẽo (Diêm Vương trên điện có suy luận phán đoán, ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội)

Vân lão thái gia nâng đèn dẫn hồn lên, quay đầu nhìn về chắt trai, bảo, “Nếu cô nương không ngại, chẳng bằng sau khi rời khỏi đây, để cho chắt trai của ta dùng đèn dẫn hồn đi hỏi được không? Tu Nhiên, chuyện này giao cho cháu”

Vân Tu Nhiên cất tiếng đáp vâng.

Tả lão thái gia thì vẫn vẻ mặt nghiêm túc như cũ, gật đầu nói, ‘Cách này có thể làm, nếu vị cô nương này quả thật giết chết người là phạm phải sát nghiệt, quỷ báo thù cho mình quả thật không có gì đáng trách”

Thiên Sư bảo vệ chính nghĩa nhân gian, vẫn giữ vững quy củ như thế, lệ quỷ sau khi chết tìm người báo thù không gì đáng trách, chỉ cần không lạm sát kẻ vô tội, họ cũng sẽ thực sự không nhúng tay vào.

Một trận khói thuốc súng đã bị mấy lời nói của các vị lão thái gia làm tan đi.

Tô Loan thản nhiên đứng ở đó, mãi cho đến lúc nhóm thiên sư rời đi, Tô Loan mới nói với Hề Từ (Đa tạ đại nhân đã bảo vệ)

Hề Từ nắm tay Úc Linh, cảm giác được lòng bàn tay cô ấm áp, đưa con mắt màu tím đất nhìn qua, nói lãnh đạm, “Chỉ lần này thôi”

Quỷ khí trên người Tô Loan bốc lên, rồi nhanh chóng khôi phục, lại lặng lẽ ẩn trong bóng tối, tiếp tục tra xét tình hình cổ mộ cho họ.

Thiên sư và loài yêu nhanh chóng  quên hết chuyện này. Sau khi một nhóm thiên sư và yêu thương lượng xong, quyết định trước khi rời đi báo cáo bên trên tình huống ở đây rồi mới nói.

Sau khi thương lượng xong, cả đoàn người và yêu đều có mục đích mà hướng về cửa cổ mộ đi.

Có lão thái gia và đại yêu hộ tống, con đường trở về trở nên thông thuận, không còn cương thi vương uy hiếp, đám cương thi cấp bậc này cũng không phải là đối thủ của họ, trên đường về còn thuận tay chém giết cương thi ra, tiện cứu được một ít thiên sư và yêu bị lạc, cũng tiện hỏi chút tình hình ở đây.

Trong đó có một thiên sư mấy tiếng trước từ bên ngoài vào, vẻ mặt kích động nói, “Mấy vị lão thái gia, các ngài thật không có việc gì thì quá tốt rồi, ba ngày nhanh qua, vẫn chưa thấy các ngài đi ra, tổ trưởng họ đều lo lắng vô cùng, cứ hỏi những thiên sư rời đi trước nhưng ai cũng đều nói không thấy các ngài nên rất lo…”

Lần này tiến vào cổ mộ, họ chỉ mang theo lương khô và nước cho ba ngày, thời gian ba ngày đã hết, bất kể tình hình trong mộ thế nào, đều phải đi ra trước đã, rồi lại cho những thiên sư và yêu khác tiếp tục tiến vào diệt sát cương thi, như thế cũng giảm bớt tình hình thương vong, để mọi người được nghỉ ngơi chút. Dù sao bất kể là thiên sư hay là yêu chiến đấu ba ngày không ngủ không nghỉ đã là cực hạn.

Từ những thiên sư và yêu ở đây bình an ra khỏi cổ mộ còn có những người đã chết trong lòng nhóm thiên sư và yêu đều hơi khổ sở chút.

Lần này thiên sư và yêu tiến vào không tính là nhiều, đều là những tinh anh các giới, nhưng vẫn không tránh khỏi có thương vong, trong lòng họ dĩ nhiên khổ sở rồi.

May dù có hy sinh nhưng vẫn có kết quả, ít nhất đã giải quyết được cương thi vương, coi như cổ mộ này đã lục xoát gần xong, chỉ còn lại mấy con đi vào vài lần, phái mấy quỷ nô lợi hại vào trong tra hết tình hình rõ ràng rồi diệt sạch hoàn toàn cương thi, coi như đã giải quyết được kiếp nạn một lần của giới Đông Phương.

Sau khi chào thiên sư đó, cả đoàn người và yêu lại trở về.Sau thời gian nửa ngày cuối cùng họ cũng đi ra cổ mộ.

 Lối vào cổ mộ ngoài thiên sư ra còn có nhóm bộ đội đặc biệt trên người vác súng ống, vây quanh nham thạch màu đỏ sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Úc Linh liếc mắt nhìn một cái thì thấy người cầm đầu đang cầm máy truyền tin nói với người ta, không kìm được lại rụt người về cạnh Hề Từ.

Nam nhân đó vừa một bên nghiêm túc truyền tin nói chuyện, vừa hung hăng lườm cô và Hề Từ một cái.

Hề Từ rất dịu dàng che chở cho cô, che chắn cái nhìn chằm chằm của vị chú Út kia, đón nhận cái nhìn của tổ trưởng tổ Dị Văn.

Tổ trưởng Hà và tổ phó Ân cũng tới đây, nhìn thấy mấy vị lão thái gia bình an vô sự trở về, thở phào nhẹ nhõm.

Tổ trưởng Hà vừa ân cần thăm hỏi mấy vị lãi thái gia, vừa nhìn thoáng qua đám yêu bên đó, mày bất giác giật giật.

Kế hoạch tiến vào cổ mộ lần này, bà ta không muốn hy sinh thiên sư, mà chỉ muốn đám yêu dẫn đi diệt sát, nhưng cuối cùng kế hoạch cũng bị mấy lão thái gia huyền môn ngăn lại. Điều này khiến bà ta chẳng thấy cao hứng chút nào, đặc biệt là sau khi thống kê ra tình hình thiên sư thương vong lần này càng khiến bà ta thêm đau lòng những thiên sư đã hy sinh.

Nhưng rất nhanh tổ trưởng Hà cũng chẳng có tâm tư nghĩ tới điều đó, lại nghe nói đến còn có hậu nhân bộ tộc thông linh đã bị tuyệt diệt trăm năm trước, hơn nữa sau đó còn mở ra an hồn hương lần nữa, vẻ mặt tổ trưởng Hà và tổ phó Ân kinh hãi, cuối cùng ánh mắt rời đi nhìn lên Nhiếp Tiếu Đát đi ra từ nhóm này.

Bộ tộc thông linh xưa nay là bạn của huyền môn, đã từng là bộ tộc cường đại nhất trong giới thần quái Đông Phương, nhiều chuyện nguy hiểm chỉ cần có bộ tộc này ra tay giúp đỡ, có thể giảm bớt được ít thương vong. Lúc trước khi Ma Môn mở cửa, nếu bộ tộc thông linh chưa bị diệt tộc, có họ tương trợ, giới thần quái Đông Phương cũng sẽ không hy sinh nhiều đến thế.

Với chuyện bộ tộc thông linh tái xuất trách nhiệm, giới huyền môn rất hoan nghênh.

Úc Linh nhìn thoáng qua hai vị tổ trưởng tổ Dị Văn nói chuyện với Nhiếp Tiếu Đát, nhanh chóng rời tầm mắt đi.

Cô biết đây là con đường Nhiếp Tiếu Đát chọn, an hồn hương lại mở ra lần nữa, bộ tộc thông linh không còn phải mai danh ẩn tích không có tiếng tăm như trước nữa, bộ này này muốn lần nữa trở lại giới thần quái không có gì đáng trách cả.

Như vậy…. cũng tốt.

Hề Từ và đám yêu canh giữ ngoài cổ mộ nói mấy câu rồi phân phó họ một tiếng, mang theo Úc Linh đi đến chỗ Giang Vũ Bân.

Sau khi Giang Vũ Bân nói chuyện xong, đứng khoanh chân lại, vẻ mặt u ám nhìn họ, đợi sau khi họ đến gần, ông nghiêm mặt bảo, “Sao thế nào các cháu còn có việc hả? Các cháu không thể an phận chút à? Có bị thương không?”

“Không ạ, chúng cháu tốt lắm” Úc Linh nhìn ông cười vô cùng đáng yêu, còn chưa đợi chú Út giãn mặt ra đã nói, “Chẳng phải lúc đó chính chú Út cũng thế sao, sao mỗi lần cháu ở chỗ nguy hiểm nào đều thấy chú vậy ạ?’

Giang Vũ Bân nói hợp lý hợp tình, “Chú đây là công việc, vì nhân dân phục vụ!”

Úc Linh cũng nói cực kỳ hợp lý hợp tình, “Cháu đây cũng vì công việc, trừ hại vì nhân gian!”

“Thối lắm!” Giang Vũ Bân đưa tay ra bóp cổ cháu gái, bóp mặt cháu bảo, ‘Cháu một người bình thường, cứ chạy loạn đến những nơi thế này không sợ xảy ra chuyện gì, ba cháu mấy ngày nay tìm cháu khắp Tây Bắc đây này, đã biết cháu chạy đến chỗ mục nát này rồi, cẩn thận về ông ấy mắng chởi cháu đó”

Úc Linh mới không sợ ba cô mắng đâu. Gấu con này! Gấu đến mức người ta chỉ muốn đánh cho nó một trận thôi!

Giang Vũ Bân dĩ nhiên nhìn ra ý nghĩ của cô, cười lạnh một tiếng, “Không phải chửi, mà mắng cái gã yêu nam dám dẫn cháu xông loạn khắp nơi kia kìa”

Hề Triển Cương suýt nữa mỉm cười điên đảo chúng sinh với cái người chú Út đang chỉ vào mình mắng cháu gái, quả nhiên là khiến chú Út tức giận quá rồi. Con yêu nam này quả thật đáng ghét kinh khủng.

“Sau này đừng vậy nữa” Giang Vũ Bân nói, ‘Cháu có biết chú lo cho cháu lắm không? Mấy ngày nay ba cháu lo lắng đến mức không ngủ được, tóc bạc cả rồi kìa”

Úc Linh níu cánh tay chú Út giống như lúc nhỏ, để ý tới tóc, nói nghiêm túc, “Chú Út, chuyện này cháu không cách nào đồng ý với chú được, sau này cháu có thể sẽ gặp phải nguy hiểm mà chạy trốn khắp nơi đó”

“Cháu…” Giang Vũ Bân tức giận nói không ra lời.

“Chú Út, cháu là người bộ tộc thông linh” Úc Linh nhìn ông, “Cháu đã quyết định tu luyện thuật pháp của bộ tộc thông linh rồi, sau này, cháu sẽ hợp tác với thiên sư huyền môn, chắc sẽ tham dự rất nhiều chuyện thần quái như thế nữa đó”

Giang Vũ Bân kinh ngạc nhìn cô, cứ như thể đang nghe được chuyện vô cùng kỳ lạ nào đó vậy.

“Nhưng mà cháu sẽ bảo vệ mình, sẽ không để cho các chú lo lắng nữa” Trên mặt Úc Linh nhanh chóng lộ ra tươi cười, đưa tay ra ôm chú út, nói dịu dàng, “Cảm ơn chú”

Đầu óc Giang Vũ Bân rất loạn, thấy cháu gái thẳng thắn thành khẩn thế cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Cho dù con bé có trưởng thành thì trong mắt ông vẫn là một con nhóc lười nhác tự kỷ kia, vẫn cần ông mắng mấy câu với cháu gái, chưa từng nghĩ tới, con bé sẽ là người trong truyền thuyết của giới thần quái Đông phương, là tồn tại của bộ tộc đã bị diệt kia.

Tiểu nha đầu thật lợi hại, nhìn thế nào cũng không thấy giỏi tý nào mà.

Úc Linh ngáp một cái, “Chú Út, cháu mệt quá rồi, đi ngủ một giấc trước nhé, đợi sau khi tỉnh dậy cháu sẽ tới tìm chú. Chú cẩn thận chút đó, nếu mà tiến vào trong cổ mộ ấy, thì nói với cháu một câu, cháu bảo Tô Loan đi với chú’

Giang Vũ Bân, “…”

Úc Linh dặn xong, ngáp một cái, kéo vẻ mặt đại yêu hơi cười đi mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương