Người Chồng Yêu
-
Chương 218
Cúng tổ tiên xong, ăn xong bữa cơm đoàn viên, người một nhà tụ tập trước bếp lửa trong phòng khách xem cảnh chúc xuân, còn một số thì lại nhắn tin chúc mừng năm mới phát tài phát lộc cho bạn bè, nhìn cực kỳ hòa thuận vui vẻ.
Bên ngoài trời tối đen như mực, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng pháo nổ, còn có cả tiếng chó sủa, khiến thôn trang nhỏ vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt đón năm mới hẳn.
Úc Linh đắp một cái chăn trên người, dựa vào Hề Từ, nhắn nốt tin cuối cùng xong, không kìm được ngáp dài một cái.
Còn Giang Vũ Thành đang ở bên đó nói chuyện với bà ngoại và Úc Mẫn Mẫn nhìn sang, thấy cô híp mắt, có vẻ rất buồn ngủ, không kìm được bật cười, thần sắc đầy yêu thương dung túng.
“Có muốn về phòng ngủ không?” Hề Từ hỏi, thò tay vào trong chăn, nắm lấy tay cô.
“Không được, muốn đón giao thừa đã, cả năm mới thuận lợi được” Úc Linh rất kiên trì với truyền thống này.
Hề Từ không kìm được cười tươi, anh không tin điều này, nhưng con người lại tự mình tạo ra tập tục, nghe chút là được, quy củ tuần hoàn gì đó thì thôi đi, thỉnh thoảng vẫn có chỗ trống.
Tin nhắn trong điện thoại vang lên mấy tiếng, thấy mắt cô không mở ra nổi, thò tay lấy điện thoại giúp cô, để cô dựa vào mình híp mắt ngủ.
Bà ngoại nhìn sang, thấy bộ dạng tinh thần cô như thế, không kìm được phì cười.
Hằng năm vào đêm giao thừa trước đây, chỉ có bà cháu bà lão là đón giao thừa, không tránh khỏi thấy cô đơn lạnh lùng. Cháu gái ngoại bồi chính mình, cố dọn giường ra ở bên cạnh bà, cố gắng xốc lại tinh thần nói chuyện tán gẫu với bà, cả đêm đều cố sức khiến không khí có vẻ không còn lạnh lùng nữa, bản thân thì híp cả mắt không mở ra nổi, vẫn là khuôn mặt cố gắng nói gì đó.
Khiến bà lão nhìn mà thấy đau lòng, đau lòng lại chẳng biết nói gì.
Nhưng năm nay lại hơi khác chút, nhìn chung quanh mà xem, có con gái, có con rể và còn có cả cháu gái rồi cháu rể nữa, đây là một lần sau rất nhiều năm xa cách, một ngày đoàn viên, bà đã thỏa mãn lắm rồi.
Trong lòng rất thỏa mãn, lại nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cháu gái buồn ngủ vô cùng, khác hẳn lúc trước cố gắng để cho mình tỉnh táo, lúc này đã có người thay thế ở bên cạnh bà, rốt cuộc nó có mệt thì cũng không cần một mình chống đỡ nữa, dặn người cho con bé về phòng nghỉ, khiến trong lòng bà bất giác thấy cao hứng hẳn lên.
Bà ngoại hiện giờ nhìn Hề Từ thực sự càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Vất vả lắm mới thức nổi tới khuya, trong thôn lục tục vang lên tiếng pháo nổ. Tinh thần Úc Linh lập tức hứng lên, cùng với ba cô, Hề Từ ra sân trước đốt pháo, còn vì chúc mừng năm nay được bội thu và đoàn viên cùng gia đình bằng một cây pháo hoa lớn – đây là tập tục trong thôn, khó có được ngày đoàn viên, muốn đốt pháo hoa để cảm tạ tổ tông đã phù hộ, để năm sau lại tiếp tục được đoàn viên.
Mọi pháo hoa đủ màu sắc bay lên nổ tung trên trời đêm, ánh sáng ngập trời, trở thành một cảnh đẹp nhất trong trời đất.
Khó khăn lắm mới đốt xong pháo hoa, Úc Linh bị lạnh đã được Hề Từ ôm về phòng trước nhét vào trong chăn.
Trong chăn vẫn còn hơi lạnh, đợi sau khi Hề Từ lên giường, cô lăn thẳng tới, chui vào trong lòng ấm áp của anh, thò tay ra ôm lấy lưng anh, ngửi mùi hơi thở trên người anh, bên ngoài có tiếng pháo tép nổ lẹt đẹt, chậm rãi nhắm mắt lại rồi ngủ mất.
***
Toàn bộ vùng đất Thần Châu nghênh đón một ngày hội xuân mới, trong không khí tất niên vui vẻ, cổ mộ ở Tây Bắc, có một tiếng gầm rống lớn thoát ra từ trong kẽ hở cổ mộ.
Gió nổi, mây đổi, cả trời đất thay đổi liên tục.
Nhóm thiên sư canh mộ đang nhâm nhi rượu tán gẫu bất giác cảm thấy khí trời đất khác thường, lập tức bỏ bình rượu trong tay xuống, đứng dậy nhanh, đi thẳng về phía trước cửa ra vào cổ mộ, kiểm tra phong ấn đầu tiên.
“Phong ấn của nhóm lão thái gia vẫn còn” Một gã thiên sư lớn tuổi nói. NHững thiên sư khác thì lập tức thở phào.
Năm trước bởi chuyện cương thi chạy từ trong cổ mộ ra gây loạn, họ thực sự không muốn nghĩ thêm lần nữa. Bất kể là cương thi vương trong cổ mộ có lợi hại thế nào thì tự đáy lòng vẫn hy vọng nó vẫn mãi ở trong cổ mộ, đừng có tìm cách đi ra là đã đỡ lắm rồi, đỡ cho cả vùng đất Thần Châu gặp phải tai ương nữa.
Đột nhiên một thiên sư trẻ tuổi nhìn về một lá bùa dán ở lối vào cổ mộ kêu lên, “Chú Cát, chú xem chút này, chu sa trên lá bùa này có phải đã trở nên nhạt rồi không ạ?”
Cái người thiên sư lớn tuổi tên chú Cát kia đi qua nhìn thăm dò, nhìn một lúc mặt trầm xuống.
Nhìn thấy thần sắc của ông, nhóm thiên sư trở nên khẩn trương hẳn lên.
Lá bùa này là do lão thái gia họ Vân vẽ ra, là chủ trấn tà, khốn khó, dẫn khí chờ, chuyên dùng để che lại cửa ra vào của cổ mộ, có thể dùng để phong ấn đường ra của uế khí và tà phong trong cổ mộ không cho lọt ra, tránh gây ô nhiễm không khí trời đất bên ngoài, làm hỏng phong thủy âm dương ở đây. Vì thế vừa rồi nghe thấy tiếng gầm rống nặng nề từ trong cổ mộ truyền tới, họ mới khẩn trương tới đây xem.
Lão thái gia họ Vân chế phù thuật vô cùng cao thâm, ông lão dùng pháp lực vô cùng bình thường của thiên sư vẽ bùa, theo lý thuyết thì bùa như thế cho dù qua vài năm chu sa trên mặt bùa sẽ không phai màu, sao lúc này ánh sáng chu sa trên đó lại phai nhạt đi nhỉ?
Hay trong cổ mộ có thứ gì khác thường rồi? Cát Duệ mím môi, nhớ tới mỗi suy đoán, một lúc sau sắc mặt khó coi bảo, “Đây là dấu hiệu thức tỉnh của cương thi vương ngàn năm”
“Cái gì?” Đám thiên sư ở đây cũng thấy khó hiểu.
Cát Duệ thở dài, nói với họ, “Được rồi, nói cho các ngươi cũng không sao, mấy ngày gần đây, căn cứ kết quả tra xét, cấp trên suy đoán cổ mộ này tuy có cương thi vương ngàn năm, nhưng nó thực ra đang bị phong ấn trong trạng thái ngủ say, vẫn chưa thức tỉnh, năng lực cũng giảm khá nhiều, vì thế mới phái nhiều cương thi ra để tra xét tình hình. Vừa rồi tiếng rống lớn đó, đoán chừng là dấu hiệu nó sẽ thức tỉnh đó”
Nghe đến đó, thiên sư khác cùng nhìn nhau, không kìm được nuốt nước bọt, dùng loại giọng mà đến mình cũng khó hiểu hỏi, “Thật sao?’
“Loại chuyện này còn giả nữa à? Được rồi, các cậu canh ở đây, ta phải báo cáo tình hình lên cấp trên chút” Cát Duệ nói xong thì đi báo cáo ngay.
Mấy thiên sư ở lại đây run lên, bất chợt trong lòng mọi người ai cũng nặng trĩu.
Họ đều đã trải qua nhiệm vụ diệt sát cương thi, đã gặp được mấy con cương thi có cấp bậc, biết cương thi nào lợi hại, một con cương thi cấp cao đã lợi hại vậy rồi, vậy cương thi vương ngàn năm sẽ lợi hại tới mức nào đây? Con người có thể ứng phó được sao? Đến lúc đó, nếu để cương thi vương thức tỉnh, giới thần quái Đông phương sẽ biến thành dạng gì đây? Con người sẽ gặp phải kiếp nạn gì đây?
Trong lúc nhóm thiên sư cổ mộ lo lắng, qua hai ngày, cấp trên đã phái một lão thái gia tới.
Nhìn thấy vị lão thái gia họ Tả này tự mình tới, nhóm thiên sư ở đây đều kích động, dù sao rất ít khi được gặp lão thái gia nha, nhưng cũng bởi khó được lần nhìn thấy, mới thấy chuyện lần này quan trọng với tổ Dị Văn tới mức nào.
Sau khi lão thái gia họ Tả đến, kiểm tra qua phong ấn và bùa trấn cổ mộ, suy tư một lát, quyết định tự mình đi vào thăm dò tìm hiểu.
Cát Duệ cũng đi theo nhóm tiểu bối họ Tả lo lắng khuyên nhủ, “Lão thái gia, tình hình bên trong rất nguy hiểm, cần phải chuẩn bị thật an toàn mới tiến vào ạ”
Thực ra trong lòng bọn họ muốn nói là, vẫn nên dẫn theo nhiều người đi vào, đỡ cho người quá ít, chẳng may vị lão thái gia này xảy ra chuyện gì trong đó, với huyền môn mà nói là một tổn thất rất lớn.
Lão thái gia họ Tả hắc một tiếng, nói với nhóm tiểu bối đang lo lắng chung quanh, “Các ngươi lo cái gì hả? Ta chỉ đi vào tìm hiểu thôi, cũng không phải thực sự đi vào bên trong, chỉ là vào xem tình hình, nửa giờ là ra”
Nói xong lão vén tay áo dài lên, thò tay ra, mang theo một đôi kính huyền môn được đặc chế tinh xảo mang theo bên người từ trong túi ra đeo vào, bảo vệ mắt, chuẩn bị xuất phát.
Mắt trái của Tả gia là thông âm dương, là đôi mắt quý giá phải bảo vệ thật tốt.
Mọi người khuyên bảo không kết quả gì, đành kiên trì để ông lão họ Tả đi vào, cả người căng thẳng tột độ.
Theo lời ông lão họ Tả, họ chỉ cần dò xét ở bên ngoài thôi, nửa giờ là ra, trên đường có gặp ít cương thi nhỏ, không tạo thành thương tổn gì cũng coi là ổn rồi.
Sau khi ông lão họ Tả đi ra, cũng rõ chút tình hình trong cổ mộ, liền rời khỏi Tây BẮc, tự mình tới tổ Dị Văn, tìm tổ trưởng Phương Hòe của tổ Dị Văn nói với bà, ‘Phương Hòe à, tình hình không hay lắm”
Tuổi Hà tổ trưởng cũng chưa cao lắm, thậm chí đêm giao thừa đều trải qua trong tổ Dị Văn, xử lý chút chuyện thiên sư Hắc Long đường do nhóm thiên sư dẫn đến.
Nghỉ ngơi không đủ, sắc mặt tổ trưởng Hà cũng hơi tiều tụy, bà nghe giọng nói ôn hòa của ông lão họ Tả, bảo, “Ông lão Tả, ông nói đi ạ”
“Nhiều nhất là bốn tháng, phong ấn chúng ta bố trí không trấn được nữa” Ông lão Tả nói.
Sắc mặt tổ trưởng Hà trong nháy mắt cực kỳ khó coi. Bà hơi cau mày, giọng trở nên lạnh lẽo, bảo, “Thời gian này quá ngắn, có thể tìm cách nào để kéo dài chút không ạ?”
“Khó đó, trừ phi tiếp tục có mấy thiên sư lệnh đi vào, lấy sát chỉ sát, nhưng cái này chỉ là muối bỏ biển, làm không tốt thì kiếp nạn của giới thần quái Đông phương ập xuống” Ông lão Tả nói thực sự cầu thị, với cổ mộ Tây Bắc, hiểu rõ là vì cực khó giải quyết.
Tổ trưởng Hà sầm mặt xuống, trầm ngâm phương án này.
Ông lão Tả thấy bộ dạng bà thế, thở dài bảo, ‘Phương Hòe à, cháu con bé này cũng đừng có mà đi liều mạng nhé, đám lão gia chúng ta đây cũng không đồng ý đâu, chuyện này không thể được, thương tích thiên hòa đó”
Tổ trưởng Hà miễn cường cười, bảo, ‘Lão thái gia ngài nói thế nào, cháu cũng không nhẫn tâm lấy mạng thiên sư lấp vào đâu” Thiên sư trưởng thành quá chậm, bồi dưỡng ra một thiên sư cũng không dễ, bà cũng không thể nào hy sinh tính mạng của thiên sư được.
Không lấy mạng thiên sư lấp vào vậy còn có cách khác sao?
Tổ trưởng Hà hơi nheo mắt lại. Ông lão Tả liếc mắt nhìn thấu chủ ý của bà, khuyên bảo, ‘Người này nhóc con đừng có đánh chủ ý gì mà phá hỏng đó, yêu này cũng không phải là ngồi không đâu, chọc phải họ, cháu cũng chẳng hay ho gì”
Tổ trưởng Hà khẽ cười, đáp, ‘Cháu biết rồi, lão thái gia, cám ơn ngài đã đi một chuyến vất vả này”
Ông lão Tả chẳng quan tâm chút bận rộn đó, dù sao thì chuyện an nguy của giới thần quái Đông Phương này, bọn họ là những ông lão cũng phải cố sức thôi. Ông lão Tả nhanh chóng rời khỏi tổ Dị Văn.
NHưng thời gian nửa ngày qua, trong mấy đại gia tộc huyền môn đã biết chuyện cổ mộ khác thường, bất giác cả giới thần quái Đông Phương ngập tràn hơi thở vi diệu khó nói.
**
Năm nay là một năm Úc Linh cực kỳ thỏa mãn, đều mệt so với trước nhưng lại vui vẻ hơn trước.
Chỉ tiếc, năm ngày Tết đã hết, họ sẽ phải trở về thành phố B rồi. Chủ yếu là do Úc Linh tham gia tiết mục show thực tế đã tới kỳ thứ hai, kéo dài đến giữa chừng đã không thể nào bỏ dở được.
Thực ra Giang Vũ Thành thì không vội vậy, thuần túy là có con gái và vợ ở đâu ông cũng đều chạy được, Giang thị tính là gì chứ? Hoàn toàn có thể đặt ở phía sau.
“Bà ơi, cùng về thành phố B với chúng cháu đi, ở đó chơi mấy ngày đều rất tốt, đợi đến rằm tháng giêng, chúng cháu lại cho bà về”. Úc Linh dỗ bà ngoại, muốn bà cùng về thành phố B. Bà ngoại bị cô dụ dỗ không từ chối nổi đành đồng ý.
Nói đến thực ra bà cũng không muốn tách ra cùng con gái, cháu gái, tuy không quen thành phố lớn lắm, nhưng đợi đến rằm tháng giêng thì cũng không lâu lắm, đến lúc đó về cũng được.
Sau khi khuyên bà thành công, Úc Linh rất cao hứng, lập tức cho người ta đặc vé máy bay về.
Sáng mùng năm, cả đoàn người thu dọn hành lý ngồi xe về thành phố B, đến giờ ngọ cuối cùng cũng đã tới thành phố B.
Sau khi xuống máy bay, Nhị Hắc chân vẫn mềm nhũn như bún, lại bổ nhào vào người Giang Vũ Thành kêu ư ử, khiến người chung quanh nhìn vô cùng vui vẻ.
Trở lại nhà trọ của Úc Linh, lần đầu tiên bà ngoại tới chỗ này, đánh giá một lượt trong ngoài, hơi ghét bỏ bảo, “Ở quá cao, không khí cũng không lành, vẫn là trong thôn tốt hơn, không khí tốt lành, hoàn cảnh tốt, ra cửa thì chính là núi núi non non, không giống thành thị, đâu đâu cũng là nhà cao tầng, nhìn mà hoa cả mắt”
Hề Từ và cô nghe vậy gật gật đầu, rất tán thành lời bà ngoại nói. Anh là yêu, tự đáy lòng cũng cảm thấy không khí thành phố này không tốt, không được, nếu không phải vì Úc Linh, thực đúng là không muốn ở lâu mãi nơi này. Đương nhiên, cũng không phải lâu dài, sau này họ còn phải về núi rừng, chắc sẽ định cư ở Hồ Nguyệt Cốc, vì thế trước lúc này, anh nguyện ý vì lý tưởng của cô và người nhà, theo cô ở trần thế ồn ào náo động trong thành thị.
Giang Vũ Thành tư vị không phải như thế, ông hy vọng bà lão đến ở trong thành phố cũng vì muốn được chăm sóc, nhưng bà lão ghét bỏ thành phố như thế, cs nghĩ cũng không đồng ý ở lại trong thành thị.
Sau khi trở lại thành phố, do vì người một nhà cùng chung sống, nên cảm giác chẳng khác gì trong thôn là mấy.
Úc Linh mùng bảy đã phải đi trình diện ở tổ tiết mục show thực tế, tập trung vào thu tiết mục, vì vậy ban ngày không có thời gian bồi bà ngoại, nên để cho ba cô và Hề Từ bồi bà ngoại đi dạo hết thành phố B, đợi cô diễn xong tiết mục này mới cùng bà ngoại đi thăm những địa danh nổi tiếng ở thành phố B một lần.
NHưng với bà ngoại mà nói, không có cháu gái ở bên cạnh, thực sự chẳng muốn ra ngoài, ngày nào cũng ở trong nhà, nhiều nhất là tới công viên gần tiểu khu đi dạo chút.
Đợi rốt cuộc Úc Linh cũng thu song tiết mục thì đã tới rằm tháng giêng rồi.
Hôm nay rằm tháng giêng Úc Linh được rảnh một ngày, cả nhà cùng ra ngoài đi chơi, Giang Vũ Thành và Hề Từ phụ trách lái xe chở đồ, còn hai bà cháu thì phụ trách du ngoạn, duy nhất họ cảm thấy tiếc nuối đó là do ban ngày, nhiều người dương khí mạnh, Úc Mẫn Mẫn chẳng cách nào đi ra cùng họ đi chơi.
Vất vả lắm mới qua rằm tháng giêng, công việc nhiều hơn nên nhiều đơn vị đều bắt đầu đi làm, vị tổng tài Giang Vũ Thành này cũng trở về cương vị, để Hề Từ đưa bà ngoại về thôn Ô Mạc.
Hề Từ đưa bà ngoại về thôn Ô Mạc, cũng tiện đi một chuyến tới hồ Nguyệt Cốc, mãi đến tháng 2 mới về thành phố B.
Hôm Nay Úc Linh và Hề Từ đều chẳng mấy khi được nghỉ ở nhà, cả hai lười biếng vùi mình vào trong ghế sofa, một người thì xem kịch bản, một người thì đọc sách, có tiếng nhạc du dương vang lên trong phòng, Nhị Hắc thì ghé nằm trên thảm, phe phẩy đuôi nhẹ nhàng, toàn bộ thế giới an bình mà ấm áp. Cảnh ấm áp ấy nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ.
Hề Từ nhìn trên mặt di động, không kìm được cau mày.
“Hề lão đại, năm mới vui vẻ!’ Giọng Mễ Thiên Sư sang sản từ đầu dây bên kia vọng lại.
Hề Từ cười nhạo một tiếng, ‘Năm mới đã sớm qua rồi!”
“Ha ha, tôi đây chẳng phải đền bù đó sao?” Mễ Thiên Sư nói, “Một năm nay bận quá, tôi cũng chưa thời gian đến chúc năm mới các anh, đành phải hiện giờ trở về. Đúng rồi, mỹ nữ Giang có ở cạnh anh không đó?’
Hề Từ miễn cưỡng để cách ra, Úc Linh nghe nói thế, cười khanh khách đáp lại một câu.
Mễ Thiên Sư nghe được giọng của cô, nói luôn, “Người đẹp, năm mới vui vẻ”
“Năm mới vui vẻ, lúc Tết năm mới anh đang làm gì thế? Nhắn tin cho anh anh cũng không trả lời?” Úc Linh dựa vào vai Hề Từ, qua di động nói chuyện với Mễ Thiên Sư, trực giác hôm nay Mễ Thiên Sư gọi điện tới không phải chỉ để chúc năm mới vui vẻ với họ.
Quả nhiên, Mễ Thiên Sư nói ngay, “Đừng nói nữa, lúc năm mới, tôi vừa nhận một nhiệm vụ, bị ném đi, chỉ đành ngồi một mình giữa rừng già ăn gió nằm sương thôi, cả chút canh nóng cũng không có mà ăn, suýt nữa thì bị đông lạnh thành chó, khổ vô cùng, cả ngọn núi chẳng có tín hiệu gì, cô có nhắn tin cũng không nhận được. Đợi lúc tôi vất vả từ núi đi ra, ai ngờ mới nhận được tin dữ”
Úc Linh đồng tình bảo, “Vất vả rồi, là tin dữ gì thế?’
Mễ Thiên Sư thở dài, “Là cương thi ở cổ mộ Tây Bắc kia kìa…”
Bên ngoài trời tối đen như mực, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng pháo nổ, còn có cả tiếng chó sủa, khiến thôn trang nhỏ vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt đón năm mới hẳn.
Úc Linh đắp một cái chăn trên người, dựa vào Hề Từ, nhắn nốt tin cuối cùng xong, không kìm được ngáp dài một cái.
Còn Giang Vũ Thành đang ở bên đó nói chuyện với bà ngoại và Úc Mẫn Mẫn nhìn sang, thấy cô híp mắt, có vẻ rất buồn ngủ, không kìm được bật cười, thần sắc đầy yêu thương dung túng.
“Có muốn về phòng ngủ không?” Hề Từ hỏi, thò tay vào trong chăn, nắm lấy tay cô.
“Không được, muốn đón giao thừa đã, cả năm mới thuận lợi được” Úc Linh rất kiên trì với truyền thống này.
Hề Từ không kìm được cười tươi, anh không tin điều này, nhưng con người lại tự mình tạo ra tập tục, nghe chút là được, quy củ tuần hoàn gì đó thì thôi đi, thỉnh thoảng vẫn có chỗ trống.
Tin nhắn trong điện thoại vang lên mấy tiếng, thấy mắt cô không mở ra nổi, thò tay lấy điện thoại giúp cô, để cô dựa vào mình híp mắt ngủ.
Bà ngoại nhìn sang, thấy bộ dạng tinh thần cô như thế, không kìm được phì cười.
Hằng năm vào đêm giao thừa trước đây, chỉ có bà cháu bà lão là đón giao thừa, không tránh khỏi thấy cô đơn lạnh lùng. Cháu gái ngoại bồi chính mình, cố dọn giường ra ở bên cạnh bà, cố gắng xốc lại tinh thần nói chuyện tán gẫu với bà, cả đêm đều cố sức khiến không khí có vẻ không còn lạnh lùng nữa, bản thân thì híp cả mắt không mở ra nổi, vẫn là khuôn mặt cố gắng nói gì đó.
Khiến bà lão nhìn mà thấy đau lòng, đau lòng lại chẳng biết nói gì.
Nhưng năm nay lại hơi khác chút, nhìn chung quanh mà xem, có con gái, có con rể và còn có cả cháu gái rồi cháu rể nữa, đây là một lần sau rất nhiều năm xa cách, một ngày đoàn viên, bà đã thỏa mãn lắm rồi.
Trong lòng rất thỏa mãn, lại nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cháu gái buồn ngủ vô cùng, khác hẳn lúc trước cố gắng để cho mình tỉnh táo, lúc này đã có người thay thế ở bên cạnh bà, rốt cuộc nó có mệt thì cũng không cần một mình chống đỡ nữa, dặn người cho con bé về phòng nghỉ, khiến trong lòng bà bất giác thấy cao hứng hẳn lên.
Bà ngoại hiện giờ nhìn Hề Từ thực sự càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Vất vả lắm mới thức nổi tới khuya, trong thôn lục tục vang lên tiếng pháo nổ. Tinh thần Úc Linh lập tức hứng lên, cùng với ba cô, Hề Từ ra sân trước đốt pháo, còn vì chúc mừng năm nay được bội thu và đoàn viên cùng gia đình bằng một cây pháo hoa lớn – đây là tập tục trong thôn, khó có được ngày đoàn viên, muốn đốt pháo hoa để cảm tạ tổ tông đã phù hộ, để năm sau lại tiếp tục được đoàn viên.
Mọi pháo hoa đủ màu sắc bay lên nổ tung trên trời đêm, ánh sáng ngập trời, trở thành một cảnh đẹp nhất trong trời đất.
Khó khăn lắm mới đốt xong pháo hoa, Úc Linh bị lạnh đã được Hề Từ ôm về phòng trước nhét vào trong chăn.
Trong chăn vẫn còn hơi lạnh, đợi sau khi Hề Từ lên giường, cô lăn thẳng tới, chui vào trong lòng ấm áp của anh, thò tay ra ôm lấy lưng anh, ngửi mùi hơi thở trên người anh, bên ngoài có tiếng pháo tép nổ lẹt đẹt, chậm rãi nhắm mắt lại rồi ngủ mất.
***
Toàn bộ vùng đất Thần Châu nghênh đón một ngày hội xuân mới, trong không khí tất niên vui vẻ, cổ mộ ở Tây Bắc, có một tiếng gầm rống lớn thoát ra từ trong kẽ hở cổ mộ.
Gió nổi, mây đổi, cả trời đất thay đổi liên tục.
Nhóm thiên sư canh mộ đang nhâm nhi rượu tán gẫu bất giác cảm thấy khí trời đất khác thường, lập tức bỏ bình rượu trong tay xuống, đứng dậy nhanh, đi thẳng về phía trước cửa ra vào cổ mộ, kiểm tra phong ấn đầu tiên.
“Phong ấn của nhóm lão thái gia vẫn còn” Một gã thiên sư lớn tuổi nói. NHững thiên sư khác thì lập tức thở phào.
Năm trước bởi chuyện cương thi chạy từ trong cổ mộ ra gây loạn, họ thực sự không muốn nghĩ thêm lần nữa. Bất kể là cương thi vương trong cổ mộ có lợi hại thế nào thì tự đáy lòng vẫn hy vọng nó vẫn mãi ở trong cổ mộ, đừng có tìm cách đi ra là đã đỡ lắm rồi, đỡ cho cả vùng đất Thần Châu gặp phải tai ương nữa.
Đột nhiên một thiên sư trẻ tuổi nhìn về một lá bùa dán ở lối vào cổ mộ kêu lên, “Chú Cát, chú xem chút này, chu sa trên lá bùa này có phải đã trở nên nhạt rồi không ạ?”
Cái người thiên sư lớn tuổi tên chú Cát kia đi qua nhìn thăm dò, nhìn một lúc mặt trầm xuống.
Nhìn thấy thần sắc của ông, nhóm thiên sư trở nên khẩn trương hẳn lên.
Lá bùa này là do lão thái gia họ Vân vẽ ra, là chủ trấn tà, khốn khó, dẫn khí chờ, chuyên dùng để che lại cửa ra vào của cổ mộ, có thể dùng để phong ấn đường ra của uế khí và tà phong trong cổ mộ không cho lọt ra, tránh gây ô nhiễm không khí trời đất bên ngoài, làm hỏng phong thủy âm dương ở đây. Vì thế vừa rồi nghe thấy tiếng gầm rống nặng nề từ trong cổ mộ truyền tới, họ mới khẩn trương tới đây xem.
Lão thái gia họ Vân chế phù thuật vô cùng cao thâm, ông lão dùng pháp lực vô cùng bình thường của thiên sư vẽ bùa, theo lý thuyết thì bùa như thế cho dù qua vài năm chu sa trên mặt bùa sẽ không phai màu, sao lúc này ánh sáng chu sa trên đó lại phai nhạt đi nhỉ?
Hay trong cổ mộ có thứ gì khác thường rồi? Cát Duệ mím môi, nhớ tới mỗi suy đoán, một lúc sau sắc mặt khó coi bảo, “Đây là dấu hiệu thức tỉnh của cương thi vương ngàn năm”
“Cái gì?” Đám thiên sư ở đây cũng thấy khó hiểu.
Cát Duệ thở dài, nói với họ, “Được rồi, nói cho các ngươi cũng không sao, mấy ngày gần đây, căn cứ kết quả tra xét, cấp trên suy đoán cổ mộ này tuy có cương thi vương ngàn năm, nhưng nó thực ra đang bị phong ấn trong trạng thái ngủ say, vẫn chưa thức tỉnh, năng lực cũng giảm khá nhiều, vì thế mới phái nhiều cương thi ra để tra xét tình hình. Vừa rồi tiếng rống lớn đó, đoán chừng là dấu hiệu nó sẽ thức tỉnh đó”
Nghe đến đó, thiên sư khác cùng nhìn nhau, không kìm được nuốt nước bọt, dùng loại giọng mà đến mình cũng khó hiểu hỏi, “Thật sao?’
“Loại chuyện này còn giả nữa à? Được rồi, các cậu canh ở đây, ta phải báo cáo tình hình lên cấp trên chút” Cát Duệ nói xong thì đi báo cáo ngay.
Mấy thiên sư ở lại đây run lên, bất chợt trong lòng mọi người ai cũng nặng trĩu.
Họ đều đã trải qua nhiệm vụ diệt sát cương thi, đã gặp được mấy con cương thi có cấp bậc, biết cương thi nào lợi hại, một con cương thi cấp cao đã lợi hại vậy rồi, vậy cương thi vương ngàn năm sẽ lợi hại tới mức nào đây? Con người có thể ứng phó được sao? Đến lúc đó, nếu để cương thi vương thức tỉnh, giới thần quái Đông phương sẽ biến thành dạng gì đây? Con người sẽ gặp phải kiếp nạn gì đây?
Trong lúc nhóm thiên sư cổ mộ lo lắng, qua hai ngày, cấp trên đã phái một lão thái gia tới.
Nhìn thấy vị lão thái gia họ Tả này tự mình tới, nhóm thiên sư ở đây đều kích động, dù sao rất ít khi được gặp lão thái gia nha, nhưng cũng bởi khó được lần nhìn thấy, mới thấy chuyện lần này quan trọng với tổ Dị Văn tới mức nào.
Sau khi lão thái gia họ Tả đến, kiểm tra qua phong ấn và bùa trấn cổ mộ, suy tư một lát, quyết định tự mình đi vào thăm dò tìm hiểu.
Cát Duệ cũng đi theo nhóm tiểu bối họ Tả lo lắng khuyên nhủ, “Lão thái gia, tình hình bên trong rất nguy hiểm, cần phải chuẩn bị thật an toàn mới tiến vào ạ”
Thực ra trong lòng bọn họ muốn nói là, vẫn nên dẫn theo nhiều người đi vào, đỡ cho người quá ít, chẳng may vị lão thái gia này xảy ra chuyện gì trong đó, với huyền môn mà nói là một tổn thất rất lớn.
Lão thái gia họ Tả hắc một tiếng, nói với nhóm tiểu bối đang lo lắng chung quanh, “Các ngươi lo cái gì hả? Ta chỉ đi vào tìm hiểu thôi, cũng không phải thực sự đi vào bên trong, chỉ là vào xem tình hình, nửa giờ là ra”
Nói xong lão vén tay áo dài lên, thò tay ra, mang theo một đôi kính huyền môn được đặc chế tinh xảo mang theo bên người từ trong túi ra đeo vào, bảo vệ mắt, chuẩn bị xuất phát.
Mắt trái của Tả gia là thông âm dương, là đôi mắt quý giá phải bảo vệ thật tốt.
Mọi người khuyên bảo không kết quả gì, đành kiên trì để ông lão họ Tả đi vào, cả người căng thẳng tột độ.
Theo lời ông lão họ Tả, họ chỉ cần dò xét ở bên ngoài thôi, nửa giờ là ra, trên đường có gặp ít cương thi nhỏ, không tạo thành thương tổn gì cũng coi là ổn rồi.
Sau khi ông lão họ Tả đi ra, cũng rõ chút tình hình trong cổ mộ, liền rời khỏi Tây BẮc, tự mình tới tổ Dị Văn, tìm tổ trưởng Phương Hòe của tổ Dị Văn nói với bà, ‘Phương Hòe à, tình hình không hay lắm”
Tuổi Hà tổ trưởng cũng chưa cao lắm, thậm chí đêm giao thừa đều trải qua trong tổ Dị Văn, xử lý chút chuyện thiên sư Hắc Long đường do nhóm thiên sư dẫn đến.
Nghỉ ngơi không đủ, sắc mặt tổ trưởng Hà cũng hơi tiều tụy, bà nghe giọng nói ôn hòa của ông lão họ Tả, bảo, “Ông lão Tả, ông nói đi ạ”
“Nhiều nhất là bốn tháng, phong ấn chúng ta bố trí không trấn được nữa” Ông lão Tả nói.
Sắc mặt tổ trưởng Hà trong nháy mắt cực kỳ khó coi. Bà hơi cau mày, giọng trở nên lạnh lẽo, bảo, “Thời gian này quá ngắn, có thể tìm cách nào để kéo dài chút không ạ?”
“Khó đó, trừ phi tiếp tục có mấy thiên sư lệnh đi vào, lấy sát chỉ sát, nhưng cái này chỉ là muối bỏ biển, làm không tốt thì kiếp nạn của giới thần quái Đông phương ập xuống” Ông lão Tả nói thực sự cầu thị, với cổ mộ Tây Bắc, hiểu rõ là vì cực khó giải quyết.
Tổ trưởng Hà sầm mặt xuống, trầm ngâm phương án này.
Ông lão Tả thấy bộ dạng bà thế, thở dài bảo, ‘Phương Hòe à, cháu con bé này cũng đừng có mà đi liều mạng nhé, đám lão gia chúng ta đây cũng không đồng ý đâu, chuyện này không thể được, thương tích thiên hòa đó”
Tổ trưởng Hà miễn cường cười, bảo, ‘Lão thái gia ngài nói thế nào, cháu cũng không nhẫn tâm lấy mạng thiên sư lấp vào đâu” Thiên sư trưởng thành quá chậm, bồi dưỡng ra một thiên sư cũng không dễ, bà cũng không thể nào hy sinh tính mạng của thiên sư được.
Không lấy mạng thiên sư lấp vào vậy còn có cách khác sao?
Tổ trưởng Hà hơi nheo mắt lại. Ông lão Tả liếc mắt nhìn thấu chủ ý của bà, khuyên bảo, ‘Người này nhóc con đừng có đánh chủ ý gì mà phá hỏng đó, yêu này cũng không phải là ngồi không đâu, chọc phải họ, cháu cũng chẳng hay ho gì”
Tổ trưởng Hà khẽ cười, đáp, ‘Cháu biết rồi, lão thái gia, cám ơn ngài đã đi một chuyến vất vả này”
Ông lão Tả chẳng quan tâm chút bận rộn đó, dù sao thì chuyện an nguy của giới thần quái Đông Phương này, bọn họ là những ông lão cũng phải cố sức thôi. Ông lão Tả nhanh chóng rời khỏi tổ Dị Văn.
NHưng thời gian nửa ngày qua, trong mấy đại gia tộc huyền môn đã biết chuyện cổ mộ khác thường, bất giác cả giới thần quái Đông Phương ngập tràn hơi thở vi diệu khó nói.
**
Năm nay là một năm Úc Linh cực kỳ thỏa mãn, đều mệt so với trước nhưng lại vui vẻ hơn trước.
Chỉ tiếc, năm ngày Tết đã hết, họ sẽ phải trở về thành phố B rồi. Chủ yếu là do Úc Linh tham gia tiết mục show thực tế đã tới kỳ thứ hai, kéo dài đến giữa chừng đã không thể nào bỏ dở được.
Thực ra Giang Vũ Thành thì không vội vậy, thuần túy là có con gái và vợ ở đâu ông cũng đều chạy được, Giang thị tính là gì chứ? Hoàn toàn có thể đặt ở phía sau.
“Bà ơi, cùng về thành phố B với chúng cháu đi, ở đó chơi mấy ngày đều rất tốt, đợi đến rằm tháng giêng, chúng cháu lại cho bà về”. Úc Linh dỗ bà ngoại, muốn bà cùng về thành phố B. Bà ngoại bị cô dụ dỗ không từ chối nổi đành đồng ý.
Nói đến thực ra bà cũng không muốn tách ra cùng con gái, cháu gái, tuy không quen thành phố lớn lắm, nhưng đợi đến rằm tháng giêng thì cũng không lâu lắm, đến lúc đó về cũng được.
Sau khi khuyên bà thành công, Úc Linh rất cao hứng, lập tức cho người ta đặc vé máy bay về.
Sáng mùng năm, cả đoàn người thu dọn hành lý ngồi xe về thành phố B, đến giờ ngọ cuối cùng cũng đã tới thành phố B.
Sau khi xuống máy bay, Nhị Hắc chân vẫn mềm nhũn như bún, lại bổ nhào vào người Giang Vũ Thành kêu ư ử, khiến người chung quanh nhìn vô cùng vui vẻ.
Trở lại nhà trọ của Úc Linh, lần đầu tiên bà ngoại tới chỗ này, đánh giá một lượt trong ngoài, hơi ghét bỏ bảo, “Ở quá cao, không khí cũng không lành, vẫn là trong thôn tốt hơn, không khí tốt lành, hoàn cảnh tốt, ra cửa thì chính là núi núi non non, không giống thành thị, đâu đâu cũng là nhà cao tầng, nhìn mà hoa cả mắt”
Hề Từ và cô nghe vậy gật gật đầu, rất tán thành lời bà ngoại nói. Anh là yêu, tự đáy lòng cũng cảm thấy không khí thành phố này không tốt, không được, nếu không phải vì Úc Linh, thực đúng là không muốn ở lâu mãi nơi này. Đương nhiên, cũng không phải lâu dài, sau này họ còn phải về núi rừng, chắc sẽ định cư ở Hồ Nguyệt Cốc, vì thế trước lúc này, anh nguyện ý vì lý tưởng của cô và người nhà, theo cô ở trần thế ồn ào náo động trong thành thị.
Giang Vũ Thành tư vị không phải như thế, ông hy vọng bà lão đến ở trong thành phố cũng vì muốn được chăm sóc, nhưng bà lão ghét bỏ thành phố như thế, cs nghĩ cũng không đồng ý ở lại trong thành thị.
Sau khi trở lại thành phố, do vì người một nhà cùng chung sống, nên cảm giác chẳng khác gì trong thôn là mấy.
Úc Linh mùng bảy đã phải đi trình diện ở tổ tiết mục show thực tế, tập trung vào thu tiết mục, vì vậy ban ngày không có thời gian bồi bà ngoại, nên để cho ba cô và Hề Từ bồi bà ngoại đi dạo hết thành phố B, đợi cô diễn xong tiết mục này mới cùng bà ngoại đi thăm những địa danh nổi tiếng ở thành phố B một lần.
NHưng với bà ngoại mà nói, không có cháu gái ở bên cạnh, thực sự chẳng muốn ra ngoài, ngày nào cũng ở trong nhà, nhiều nhất là tới công viên gần tiểu khu đi dạo chút.
Đợi rốt cuộc Úc Linh cũng thu song tiết mục thì đã tới rằm tháng giêng rồi.
Hôm nay rằm tháng giêng Úc Linh được rảnh một ngày, cả nhà cùng ra ngoài đi chơi, Giang Vũ Thành và Hề Từ phụ trách lái xe chở đồ, còn hai bà cháu thì phụ trách du ngoạn, duy nhất họ cảm thấy tiếc nuối đó là do ban ngày, nhiều người dương khí mạnh, Úc Mẫn Mẫn chẳng cách nào đi ra cùng họ đi chơi.
Vất vả lắm mới qua rằm tháng giêng, công việc nhiều hơn nên nhiều đơn vị đều bắt đầu đi làm, vị tổng tài Giang Vũ Thành này cũng trở về cương vị, để Hề Từ đưa bà ngoại về thôn Ô Mạc.
Hề Từ đưa bà ngoại về thôn Ô Mạc, cũng tiện đi một chuyến tới hồ Nguyệt Cốc, mãi đến tháng 2 mới về thành phố B.
Hôm Nay Úc Linh và Hề Từ đều chẳng mấy khi được nghỉ ở nhà, cả hai lười biếng vùi mình vào trong ghế sofa, một người thì xem kịch bản, một người thì đọc sách, có tiếng nhạc du dương vang lên trong phòng, Nhị Hắc thì ghé nằm trên thảm, phe phẩy đuôi nhẹ nhàng, toàn bộ thế giới an bình mà ấm áp. Cảnh ấm áp ấy nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ.
Hề Từ nhìn trên mặt di động, không kìm được cau mày.
“Hề lão đại, năm mới vui vẻ!’ Giọng Mễ Thiên Sư sang sản từ đầu dây bên kia vọng lại.
Hề Từ cười nhạo một tiếng, ‘Năm mới đã sớm qua rồi!”
“Ha ha, tôi đây chẳng phải đền bù đó sao?” Mễ Thiên Sư nói, “Một năm nay bận quá, tôi cũng chưa thời gian đến chúc năm mới các anh, đành phải hiện giờ trở về. Đúng rồi, mỹ nữ Giang có ở cạnh anh không đó?’
Hề Từ miễn cưỡng để cách ra, Úc Linh nghe nói thế, cười khanh khách đáp lại một câu.
Mễ Thiên Sư nghe được giọng của cô, nói luôn, “Người đẹp, năm mới vui vẻ”
“Năm mới vui vẻ, lúc Tết năm mới anh đang làm gì thế? Nhắn tin cho anh anh cũng không trả lời?” Úc Linh dựa vào vai Hề Từ, qua di động nói chuyện với Mễ Thiên Sư, trực giác hôm nay Mễ Thiên Sư gọi điện tới không phải chỉ để chúc năm mới vui vẻ với họ.
Quả nhiên, Mễ Thiên Sư nói ngay, “Đừng nói nữa, lúc năm mới, tôi vừa nhận một nhiệm vụ, bị ném đi, chỉ đành ngồi một mình giữa rừng già ăn gió nằm sương thôi, cả chút canh nóng cũng không có mà ăn, suýt nữa thì bị đông lạnh thành chó, khổ vô cùng, cả ngọn núi chẳng có tín hiệu gì, cô có nhắn tin cũng không nhận được. Đợi lúc tôi vất vả từ núi đi ra, ai ngờ mới nhận được tin dữ”
Úc Linh đồng tình bảo, “Vất vả rồi, là tin dữ gì thế?’
Mễ Thiên Sư thở dài, “Là cương thi ở cổ mộ Tây Bắc kia kìa…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook