Diệp Thiên Bách có chút khó khăn lấy điện thoại ra.

“Em đã cài đặt một phần mềm trong điện thoại cho anh, có thể điều khiển đèn và điều hòa không khí của toàn bộ biệt thự của chúng ta, anh mở phần mềm và tắt đèn dự phòng khẩn cấp trong phòng khách đi.” Chung Linh Hi nói.

Diệp Thiên Bách nghe vậy liền làm theo, nhanh chóng tìm được phần mềm, sau khi mở ra, anh tìm nút

†ắt đèn khẩn cấp trong phòng khách.

Sau một lát, toàn bộ phòng khách chìm trong bóng tối.

“Bây giờ thì tốt rồi.”

Diệp Thiên Bách nhẹ nhàng thở ra.

Vốn dĩ Chung Linh Hi vô cùng xinh đẹp, trẻ trung và hoạt bát, dáng người của cô rất tốt, chỉ cần ngửi thấy mùi hương cơ thể của cô đã khiến lòng anh xao động.

Thời điểm này, tình huống này, càng khiến anh nhiệt huyết sôi trào.


“Nhưng mà... anh vẫn phải nhắm mắt lại.” Trong bóng tối, Chung Linh Hi vẫn xấu hổ. “Được rồi, anh nhắm mắt lại.”

Diệp Thiên Bách nhắm mắt lại, cố hết sức đè nén sự bồn chồn trong lòng.

Chung Linh Hi khế ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Thiên Bách thật sự đã nhắm mắt lại.

Nhìn khuôn mặt góc cạnh và tuấn tú của Diệp Thiên Bách, cũng như đôi môi có phần khô khốc, Chung Linh Hi có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn hôn anh ngay lập tức.

“Ừm, không sao chứ?” Diệp Thiên Bách hỏi.

“Vâng, vẫn ổn!”

Chung Linh Hi vội vàng đáp, nhanh chóng đứng dậy khỏi người Diệp Thiên Bách, mặc lại áo ngủ, che thật kín.

Thời điểm đối mặt với Diệp Thiên Bách, cô hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, vội vàng hấp †ấp sửa sang lại vẻ ngoài của mình một chút, sau đó chạy về phía phòng mình.

Nhìn bóng lưng đi như chạy của Chung Linh Hi, Diệp Thiên Bách nhẹ nhàng thở ra, đối với một người người đàn ông bình thường mà nói, loại cảm giác nửa vời này quả thực là một loại tra tấn.

Sau khi điều chỉnh suy nghĩ, Diệp Thiên Bách trở về phòng, đặt điện thoại xuống, sau đó đi vào phòng tắm, tắm bằng nước lạnh, cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Cô nhóc này giống như em gái mình, làm sao mình có thể có suy nghĩ như vậy đối với cô ấy được?”

Diệp Thiên Bách đi về phía phòng mình, vừa lau người vừa lảm nhảm, vừa nói vừa lắc đầu.

Sau khi vào phòng, anh khóa trái cửa, ngồi trên giường, mở điện thoại, ngạc nhiên khi thấy Chung Linh Hi gửi hai tin nhắn đến.

“Anh Thiên Bách, anh đã tắm xong chưa?”

“Tắm xong rồi thì đến phòng em, em có chuyện muốn nói với anh.”


Diệp Thiên Bách nhìn hai tin nhắn này, sững sờ một lát.

Đây là ý gì? Nửa đêm canh ba, trai đơn gái chiếc. Anh thật sự có muốn qua đó không? Hoặc giả vờ như anh không nhìn thấy nó.

Tuy nhiên, cô nói có việc muốn tìm anh, không đi qua thì có được không? Trong lòng Diệp Thiên Bách đấu tranh.

“Bỏ đi, qua xem một chút, lỡ như cô ấy có chuyện gấp thì sao?”

Diệp Thiên Bách mặc quần áo, đi ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng Chung Linh Hi rồi gõ cửa.

“Ừm, khụ khụ... Em có sao không?” Diệp Thiên Bách ho nhẹ hỏi.

“Anh Thiên Bách, anh có thể tắt hết đèn bên ngoài trước được không?”

Một giọng nói truyền đến từ phòng của Chung Linh Hi.

“Em là đang muốn làm gì?”

Diệp Thiên Bách đột nhiên không hiểu, anh không biết cô nhóc này muốn làm gì, thật kỳ lạ.


“Anh tắt hết đèn em mới mở cửa, không tắt thì em không mở, cũng không ra ngoài đâu.”

Chung Linh Hi nhất định muốn chơi xấu.

Diệp Thiên Bách nghe cô nói xong, anh chỉ có thể lấy điện thoại ra và tắt hết đèn.

“Tắt hết rồi”

Trong bóng tối, Diệp Thiên Bách nói.

Một lát sau, cửa mở, Chung Linh Hi bước ra, dưới sự trợ giúp của ánh sáng mờ ảo của màn đêm, Diệp Thiên Bách mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ có phần ngại ngùng của Chung Linh Hi.

“Anh Thiên Bách, em nghe nói rằng nếu đàn ông cứ kìm nén cảm giác đó thì sẽ không tốt cho cơ thể.”

Chung Linh Hi đứng trước mặt Diệp Thiên Bách, hơi cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô lấy hết can đảm nói.

Ngay khi Diệp Thiên Bách nghe xong, trong đầu lập tức cảm thấy một cảm giác bùng nổ, ý của Chung Linh Hi là gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương