Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi
C4: Anh thiên bách anh thấy em thế nào

"Bên trong là đồ của tôi, tôi có thể cảm nhận được."

Diệp Thiên Bách mở chiếc hộp gỗ màu trắng ra, phát hiện bên trong chứa một con dao găm, nhưng lưỡi dao được bọc trong vải lanh, chỉ lộ ra một cán dao.

Diệp Thiên Bách trịnh trọng mở tấm vải lanh ra, lộ ra lưỡi dao găm trắng như tuyết, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao có chút chói mắt, có cảm giác chấn động.

Anh cầm con dao găm, trên tay cầm dao găm truyền đến một cảm giác ấm áp, đây là một loại cảm giác quen thuộc, con dao găm này vốn là thuộc về anh, khi chạm vào vũ khí này một lần nữa thì anh có cảm giác thân thiết.

"Cậu Diệp, theo những gì sư phụ cậu nói thì đây là vũ khí phòng thân mà trước đây cậu mang theo bên mình." Chung Vân Hải lại nói.

"Vũ khí phòng thân?" Diệp Thiên Bách khế cau mày, lắc đầu nói: "Nếu là vũ khí phòng thân, sao sát khí của nó lại nặng như vậy?"

Nghe Diệp Thiên Bách nói, Chung Vân Hải sửng sốt một chút, ông căn bản không cảm nhận được sát khí gì cả, chỉ là khi nhìn thấy con dao găm này thì ông đúng là cảm thấy có chút không thoải mái.

"Đây là sư phụ để lại cho tôi, hiện tại tôi có thể mang đi đúng không?" Diệp Thiên Bách tiếp tục hỏi.

"Tất nhiên rồi. Ngoài ra, bên trong chiếc hộp này còn có một lá thư, cậu Diệp, cậu cũng đọc đi."

Chung Vân Hải dùng hai tay nâng lá thư lên, Diệp Thiên Bách thoáng nhìn Chung Vân Hải, mở phong thư ra, anh khẽ cau mày.

"Giảng viên?"

Sau khi Diệp Thiên Bách nhìn một hồi, anh có chút kinh ngạc.

"Giảng viên? Giảng viên gì?"

Chung Vân Hải nghi hoặc hỏi, Diệp Thiên Bách là một người rất điềm tĩnh, nếu có thể lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy thì chắc hẳn là anh đã nhìn thấy điều gì đó bất ngờ lắm.

Giờ phút này, Chung Vân Hải khá tò mò.

"Sư phụ muốn tôi sau khi rời khỏi nhà họ Hạ thì đến Đại học Quốc gia Giang Thành làm giảng viên?"


Diệp Thiên Bách im lặng một lát rồi thuận tay đưa bức thư cho Chung Vân Hải xem.

"Đại học Quốc gia Giang Thành, đó không phải là trường đại học em đang theo học sao?”

Lúc này, Chung Linh Hi nãy giờ chưa nói gì đột nhiên lên tiếng, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.

"Chuyện này... Cậu Diệp, Đại học Quốc gia Giang Thành là trường đại học tổng hợp hàng đầu ở nước ta. Giảng viên và giáo sư ở đó tối thiểu cũng phải có bằng cấp tiến sĩ. Dù là cô lao công cũng có bằng cử nhân. Hiệu trưởng Lưu Quốc Đông là cây đa cây đề trong giới y học của nước ta. "

Chung Vân Hải biết thân phận của Diệp Thiên Bách không đơn giản, nhưng dù nhìn thế nào cũng nhìn không ra Diệp Thiên Bách còn có thể đến một nơi như Đại học Quốc gia Giang Thành để làm giảng viên, quả thật không thể tin được.

“Tôi cũng nghĩ chuyện này không thích hợp."

Diệp Thiên Bách cười khổ nói.

"Anh Thiên Bách, sư phụ của anh đã an bài như vậy thì nhất định là có lý do của ông ấy. Anh đến Đại học Quốc gia Giang Thành dù là làm giảng viên môn thể dục cũng không tệ nha”

Ánh mắt Chung Linh Hi chớp chớp, không biết trong lòng đang tính toán chuyện gì.

"Tiểu Hi nói rất có lý, ông ấy hẳn là có lý do nên mới sắp xếp như vậy."

"Vừa vặn tôi có chút giao tình với hiệu trưởng, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi qua một chuyến xem thử tình hình thế nào. Thu xếp cho cậu một vị trí hẳn là không có vấn đề gì lớn”"

Chung Vân Hải ngẫm nghĩ một lát rồi lập tức đưa ra quyết định.

"Cũng được, vậy tôi cảm ơn trước, bây giờ tôi cần một nơi để ở...

Diệp Thiên Bách muốn nói lại thôi, người ta đã giúp anh rất nhiều, nếu anh còn tiếp tục đưa ra yêu cầu nữa, ít nhiều cũng cảm thấy có chút không phải phép.

Nhưng hiện tại thật sự không còn cách nào khác.


"Chuyện này, cậu Diệp, cậu có thể sống cùng chúng tôi, bố mẹ Tiểu Hi không ở Giang Thành, nhà này chỉ có tôi và Tiểu Hi, cậu cũng dọn vào ở là được rồi."

Lời nói của Chung Vân Hải khiến Diệp Thiên Bách sửng sốt một chút.

"Ông Chung, chuyện này e là không ổn lắm, ông có thể tìm cho tôi dạng căn hộ một người ở hay gì đó là được rồi."

"À, căn hộ một người ở...

Nghe vậy, Chung Vân Hải có chút xấu hổ, vốn tưởng rằng để Diệp Thiên Bách sống trong nhà mình thì có thể “ở gần thì được ưu tiên”.

"Anh Thiên Bách, em có thể cho anh mượn nơi em ở trong lúc học tập, ba phòng ngủ một phòng khách, môi trường rất tốt, em thỉnh thoảng mới đến đó, phần lớn thời gian em vẫn ở nhà với ông nội."

Sắc mặt Chung Linh Hi có chút ửng hồng, nơi đó là nơi riêng tư của cô, ngoại trừ người nhà thì chưa từng có người đàn ông nào bước vào.

"Vậy là tốt rồi, khi nào kiếm được tiền tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho cô."

Diệp Thiên Bách nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

"Không cần không cần, có tiền hay không cũng không cần

đâu. Chung Linh Hi nghe thấy lời này thì liên tục xua tay. "Quyết định vậy đi!"

Diệp Thiên Bách cũng không để Chung Linh Hi có cơ hội từ chối.

"Cậu Diệp, hay là thế này đi? Tôi cũng không yên tâm một mình tiểu Hi đi học ở Đại học Quốc gia Giang Thành. Chỉ cần cậu bảo vệ sự an toàn của Tiểu Hi và đưa đón con bé đi học mỗi ngày, đổi lại, ăn uống ngủ nghỉ của cậu chúng tôi bao hết."

Chung Vân Hải sờ sờ cằm, cảm thấy đây là một ý hay, như thế thì cháu gái của ông và Diệp Thiên Bách sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn, không chừng còn có thể “nhất cự ly” nha.

"Vậy cũng được."


Diệp Thiên Bách dừng một chút, cẩn thận suy nghĩ rồi đồng ý.

"Thế thì quyết định như vậy đi. Ngày mai, tôi đi cùng cậu đến Đại học Quốc gia Giang Thành để gặp hiệu trưởng Lưu Quốc Đông. Hiện tại cậu với Tiểu Hi đi qua chỗ ở nhìn trước một chút đi."

Thấy Diệp Thiên Bách đồng ý, Chung Vân Hải khá vui vẻ.

"Tiểu Hi, con đưa anh Thiên Bách đi qua đó đi, thu xếp chỗ cho cậu ấy”"

Chung Vân Hải giao việc cho Chung Linh Hi.

"Ông nội yên tâm, cứ giao cho con. Anh Thiên Bách, chúng †a đi thôi!"

Chung Linh Hi nở nụ cười xinh đẹp, có chút cao hứng, túm lấy cánh tay Diệp Thiên Bách, kéo Diệp Thiên Bách đi ra ngoài.

Diệp Thiên Bách không còn cách nào đành phải đểm mặc Chung Linh Hi tùy ý kéo đi.

Nhìn hai người bọn họ rời đi, trên mặt Chung Vân Hải lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Ông biết một chút về thân phận của Diệp Thiên Bách nhưng cũng không nhiều lắm. Nhưng đã là đồ đệ của người kia thì sao có thể là một người bình thường được?

Nếu cháu gái của ông cũng tìm được một lang quân như ý như vậy thì không phải là quá hoàn mỹ rồi sao.

Nghĩ vậy, ông bấm điện thoại.

"Ừm, thư ký trưởng đúng không? Thông báo cho các phòng ban, những dự án đang hợp tác với Hạ gia nếu có thể kết thúc thì kết thúc hết đi! Sau đó, tất cả những lợi ích mà chúng ta nhường cho Hạ gia trước giờ cũng thu hồi toàn bộ."

"Từ nay trở đi, việc hợp tác với Hạ gia cứ dựa theo các mối hợp tác kinh doanh bình thường, giải quyết như bình thường, thậm chí không hợp tác nữa cũng được."

"Mức độ hợp tác với Hạ gia cũng giảm xuống mức phổ thông."

Chung Vân Hải nói với giọng điệu thờ ơ. "Chuyện này... Chủ tịch, ngài nghiêm túc ạ?"

Đầu bên kia điện thoại hiển nhiên sửng sốt một chút khi nghe được những lời này.

"Đương nhiên, không phải các người vẫn luôn cảm thấy chúng ta đã nhượng bộ quá nhiều lợi ích khi hợp tác với Hạ gia sao? Hiện tại tốt rồi, hết thảy khôi phục bình thường. Tập đoàn Khải Sinh chúng ta sẽ kiếm lại hết số tiền vốn dĩ chúng ta nên kiếm được."


"Còn nữa, trong vòng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến trụ sở tập đoàn. Một tiếng sau tổ chức họp ban quản trị. Tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều phải có mặt."

Chung Vân Hải nói một cách dứt khoát.

"Vâng, vâng, chủ tịch, bây giờ tôi sẽ thông báo cho lãnh đạo các phòng ban lớn."

Đầu bên kia điện thoại liên tục đáp lời, Chung Vân Hải dặn dò thêm vài câu rồi mới hài lòng cúp điện thoại.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Diệp Thiên Bách bị Chung Linh Hi kéo xuống hầm để xe.

Trong hầm để xe này có hàng chục chiếc xe, hầu hết đầu là những chiếc xe hạng sang trị giá bạc triệu, không thể không nói là cực kỳ giàu có.

"Anh Thiên Bách, anh có vẻ không được vui. Khi một người đến tuổi trung niên, trong hôn nhân sẽ có những thay đổi đáng kể, điều này thực sự khó có thể tiếp nhận. Nhưng anh Thiên Bách tốt như vậy, sau này chắc chắn anh sẽ gặp được một người phụ nữ tốt hơn."

Chung Linh Hi ôm lấy cánh tay Diệp Thiên Bách, phần ngực lơ đãng cọ vào cánh tay Diệp Thiên Bách, khiến Diệp

Thiên Bách bối rối.

Anh thậm chí còn chưa từng gần gũi thế này với người vợ trên danh nghĩa của anh.

"Cảm ơn, tôi không sao." Diệp Thiên Bách cười khổ nói. "Anh Thiên Bách, em có một câu muốn hỏi anh"

Chung Linh Hi buông cánh tay Diệp Thiên Bách ra, động tác và giọng điệu của cô có chút câu nệ.

"Ừm? Có chuyện gì?"

Diệp Thiên Bách theo bản năng hỏi.

"Anh... anh thấy em thế nào?"

Chung Linh Hi cắn môi, lấy hết can đảm nói ra, khi nói ra những lời này, mặt cô đã đỏ bừng, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo của mình, nội tâm thấp thỏm, trong lòng như có mấy con hươu

con chạy loạn.

Cô cũng không phải là một người có cá tính mạnh, nhưng giờ phút này lại hỏi ra một câu như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương