Sau khi Phương Anh bỏ trốn, Minh Đức đã nhanh chóng xác định được vị trí của cô. Anh thừa biết cô nàng sẽ ko để yên chuyện này, vì nếu cô đồng ý chịu trận có mà cô đã bị tẩy não. Cầm tờ giấy in địa chỉ nơi cô sống, trong lòng anh ko nóng mà cũng chẳng nguội, hút gần hết gói thuốc trong xe. Đến nơi suy nghĩ của anh gần như sụp đổ, ko ngờ Nguyễn Hoàng Phương Anh lại có thể thuê nhà trọ tồi tàn như cái ổ chuột mà ko dám cằn nhằn gì. Ngôi nhà cấp bốn đã xuống cấp, tường bong tróc, hôm nay trời mưa chút ít và mái ngói bị dột xuống ướt đẫm cả một nền nhà.

" Xin hỏi cậu tìm ai? " Một bác nông dân hiếu kỳ đến hỏi anh.

Minh Đức lôi trong áo ra một tấm ảnh, người trong hình chính là Phương Anh hồi chụp ảnh thẻ của trường, cái thuở vẫn còn trẻ con, ngây thơ mà vô lo vô nghĩ, công nhận hồi đó cứ như một đứa trẻ con được bố mẹ cưng chiều hết mực.

Ông nông dân cầm bức ảnh lên trước mặt, đôi mắt nhíu lại. Chẳng là đi vội qua ko mang theo kính, giờ nhìn ai cũng giống nhau chẳng thể phân biệt được điều khác nhau: " Cô bé này nhìn rất quen hình như sống ở nhà bên cạnh " Lúc Phương Anh tới thuê nhà chính ông là người giới thiệu bà chủ thuê nhà cho cô, ấn tượng đầu tiên mà ông nhìn thấy cô là gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng, đôi mắt to tròn long lanh mà cô lại rất lễ phép, bảo gì cũng vâng dạ ngọt xớt.

" Cháu cảm ơn ông ạ "

Tìm thấy phòng của Phương Anh, Minh Đức lại do dự ko biết có nên hành động luôn ko. Khi mà một công an đã xác định được mục tiêu, họ nhất định sẽ xông thẳng vào bắt sống. Vậy mà anh ko đủ dũng khí, đấm manh vào tường trông vô cùng khổ sở.

Bà chủ nhà vừa đi chợ về, trên tay xách rất nhiều đồ ăn, lúc bước vào cổng hai con ngươi của bà như bừng sáng, âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt " Trời ơi sao lại có người đàn ông đẹp trai lai láng trước cửa nhà thế này, xem ra mình trúng số độc đắc rồi đây ".

Thế là bà chỉnh sửa lại đầu tóc, quần áo một lượt, cẩn thận hơn bà nhe răng ra soi gương để xem có dính gì ko rồi bẽn lẽn lại gần chàng trai đang mải đấm tay vào tường.

Minh Đức ko đấm nữa nhưng mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống thứ gì đó. Anh quay đầu lại thì va trúng đầu vào vai của bà chủ nhà. Lần đầu tiên trong đời bà có cảm giác an toàn như vậy, cánh tay săn chắc, rắn rỏi của anh nhẹ nhàng đỡ lấy người bà. Trong giây phút được thăng hoa cùng trai đẹp, bà hằng mong ước giá như thời gian ngưng đọng lại.

Vừa về nhà Phương Anh đã phải chứng kiến cảnh này, cô sửng sốt kêu lên: " ôi mẹ ơi " rồi núp sau bức tường. Thế quái nào tên này trâu vãi, già trẻ đều ko tha cho một ai. Cứ nhìn thấy đôi mắt ướt át của bà chủ nhà, cô đã biết kịch bản nó thế nào rồi.

" Có người tìm cháu đấy Phương Anh " Bác Hải từ đâu chạy lại nhắc nhở cô mà ko hề để ý đến cảnh tượng trước mặt mình.

Nghe tiếng động sự chú ý của Minh Đức tia đến chỗ Phương Anh, anh nhíu mày hai tay lạnh lùng buông bỏ chủ nhà ra mà bà vẫn còn quanh quẩn trong cái mộng tưởng ko hồi kết, ko chuẩn bị gì cứ từ từ ngã oạch xuống đất bất tỉnh.

" Nguyễn Hoàng Phương Anh hôm nay em phải về nhà với tôi " Anh gần như điên lên, cái bà béo vừa rồi đúng là to gan dám dùng đôi mắt của goá phụ để nhìn anh, thật kinh tởm. Lúc này mọi lửa hận trong lòng đều được anh phóng ra, người chịu trận chỉ có thể là Phương Anh.

Cái lò lửa sắp nổ tung đâu ai ngu mà đứng chờ chết. Cô vội vàng ôm lấy cặp chạy thật nhanh ra ngoài. Quẹo trái là khu chợ xanh, người người tấp nập, đông thế này chắc ko bị bắt đâu nhỉ. Phương Anh thầm an ủi con tim yếu đuối vừa thầm mong sẽ thoát khỏi bàn tay của quỷ dạ xoa, tên khỉ lông xanh đồi truỵ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương