Người Chơi Mời Vào Chỗ
-
Chương 17: Giải quyết khốn cảnh (1)
Mặc dù cuộc đối thoại giữa Thẩm Thanh Thu cùng Trần Tây không rõ ràng với một số người, nhưng họ cũng hiểu một điều, Thẩm Thanh Thu biết trước sẽ có người đi mở cửa phòng bà lão.
Vì thế sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ đều hướng ánh mắt về Thẩm Thanh Thu, bên trong thần sắc phức tạp, mang theo một chút thất vọng cùng oán trách.
Thẩm Thanh Thu thấy được rõ ràng, nhưng cũng không để ý. Bọn họ sống hay chết, bọn họ thích hay ghét nàng, đều đối nàng không quan hệ. Trên thế giới này người có số phận bi thảm rất nhiều, người bỏ mạng cũng rất nhiều, có thể sau khi chết còn cơ hội sống lại, nàng có quan tâm cũng vô ích.
"Các cô thấy chết mà không cứu cũng không sao, nhưng cửa này là tôi mở ra, tôi muốn đi vào trước nhất." Lời này Trần Tây là hướng về hai người Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu nhẹ lui một bước, gật gật đầu: "Tự tiện."
Vài người khác nhìn Trần Tây một mình đi vào phòng bà lão, đều có chút chần chừ, không biết có nên theo sau hay không.
Mà bà lão bị trói kín mít còn đang giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp tựa như dã thú, làm người khủng hoảng lại tâm phiền ý loạn.
Thẩm Thanh Thu bị bà ta nhiễu phiền lòng, duỗi tay che che lỗ tai, đúng lúc này Tiêu Mộ Vũ đi qua, mặt vô biểu tình mà cầm lấy vải vụn nhét vào miệng bà lão, tức khắc thế giới thanh tịnh.
Thôi Tiêu Toàn:......
Thẩm Thanh Thu thấy thế con ngươi xoay chuyển, khẽ dựa vào bức tường phía sau, trong mắt có chút ý cười, liền như vậy nhìn Tiêu Mộ Vũ. Sau đó lại chuyển dời ánh mắt nhìn chằm chằm bà lão, rõ ràng bà ta đã hoàn toàn bất đồng với những gì các nàng thấy trước đây.
Thôi Tiêu Toàn bình tĩnh lại, lúc này mới có tâm tư đi tự hỏi trạng huống trước mắt, "Bà lão làm sao vậy, tựa như trúng tà."
Lưu Nguy cũng nghĩ trăm lần không ra: "Bà ta đột nhiên biến thành như vậy, là bởi vì hai người kia xông vào phòng ư?"
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó nghiêng người đến gần nàng, "Tiêu tiểu thư, cô thoạt nhìn một chút đều không kỳ quái."
Lúc ở trong phòng nhìn đến bà lão giết chết Con Báo, Tiêu Mộ Vũ chỉ là hơi có chút kinh ngạc, thực mau liền bình tĩnh trở lại, đối bà lão sẽ giết người tựa hồ một chút đều không giật mình.
Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt ừ một tiếng, "Đêm đầu tiên bà lão giơ tay mời chúng ta ngồi xuống, tôi liền để ý vết chai nơi hổ khẩu* lòng bàn tay bà ấy, đó không phải vết tích do khâu vá lưu lại. Hơn nữa trên tay bà ấy có...."
*Hổ khẩu: khe giữa ngón cái và ngón trỏ
"Vệt màu trắng, quả nhiên cô thấy được." Thẩm Thanh Thu tiếp lời.
"Đồ vật màu trắng? Là chỉ cái gì?" Từ Nhiên nghe được như lọt vào trong sương mù.
"Chất lỏng màu trắng trên da người." Thôi Tiêu Toàn đồng dạng thấy được, chỉ là cô căn bản không nghĩ nhiều, hiện tại nghe được Thẩm Thanh Thu nói cô đột nhiên nghĩ tới, thực mau liền đưa ra kết luận.
"Da người chất lỏng? Bà lão đã chạm qua da người sao?" Nghĩ đến đây sắc mặt Lưu Nguy đều thay đổi, đó là ngày đầu tiên bọn họ tiến vào, nếu bà lão chạm qua da người, kia chỉ có thể nói giữa bà lão và người da căn bản không phải cái gọi là người bị nguyền rủa cùng kẻ nguyền rủa.
"Tôi chỉ liếc nhìn từ xa, lúc ấy cũng không cảm thấy khác thường. Nhưng tôi ngửi được một cỗ mùi khó chịu ở trên chiếc máy may ngoài đại sảnh, chính là mùi da người, còn có ở ngày đầu tiên chúng ta giết người da kia, trên người nó có dấu vết được khâu qua, như vậy tổng hợp trên cơ bản có thể xác định rồi."
"Nếu tôi đoán không sai, hiện tại đi vào phòng bà lão, mọi người còn có thể nhìn đến vài đồ vật thú vị." Thẩm Thanh Thu nhướng mày nhìn căn phòng bên kia.
Lưu Nguy cùng Lão Liêu vốn dĩ liền muốn vào xem, nghe được Thẩm Thanh Thu nói, liếc nhau đều chạy nhanh đi vào.
Nhóm người đẩy cửa đi vào, đèn phòng vừa bật lên, tức khắc cả nhóm đồng thời lui về phía sau một bước, con ngươi trừng đến chết dại.
"A!" Từ Nhiên nhịn không được thất thanh kêu lên, trảo một cái đã bắt được Lưu Nguy, sợ tới mức mặt như màu đất.
Chỉ thấy trước mắt gần cửa vào bày một chiếc máy may kiểu cũ, bên cạnh có một cái giá gỗ, trên giá đều treo da người, thô sơ giản lược phỏng chừng có đến bảy tám tấm da!
Còn có một tấm da dính đầy máu lên đặt trên máy may, là da người vừa mới tước.
"Này...... Da người...... Đều là bà lão may." Lão Liêu đầu lưỡi đều thắt, run run rẩy rẩy nói.
"Quả thực là biến thái, chính là biến thái." Lưu Nguy lẩm bẩm nói nhỏ.
Trần Tây còn đang tiếp tục lục soát đồ vật, xét theo những gì hắn nắm trong tay, thu hoạch khá nhiều.
Thẩm Thanh Thu cũng không để ý Trần Tây có thể hay không tìm được manh mối, cũng không để bụng hắn trắng trợn táo bạo oán hận, nhưng đây không đại biểu nàng không có bất mãn.
Tiêu Mộ Vũ phát hiện chính mình đã để ý Thẩm Thanh Thu vượt qua những người khác rất nhiều, giống như hiện tại ánh mắt đối phương vừa chuyển, nàng liền biết nàng ấy muốn nói gì.
"Tấm da này, mọi người không thấy quen mắt sao?" Thẩm Thanh Thu một câu châm biếm lại lãnh khốc, giống như bùa đòi mạng vang lên giữa đêm, khiến mấy người nghe được đều lạnh cả sống lưng.
"Đây là...." Thôi Tiêu Toàn cũng bắt đầu lắp bắp, mà Trần Tây vẫn luôn lục tìm đồ vật lập tức ngưng lại, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm da dính máu kia, sau đó đột nhiên trừng mắt Thẩm Thanh Thu, gương mặt của hắn lúc này tràn đầy chật vật bất kham, lộ ra cuồng loạn.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, Thẩm Thanh Thu thật sự có chút đáng sợ. Người như vậy tốt nhất không cần tái ngộ lần thứ hai, càng không thể trở thành địch nhân của nàng.
"Da người mới tước, từ nơi nào có đây? Đáp án không cần nói cũng biết." Thẩm Thanh Thu nói xong liền lạnh lùng nhìn bà lão ở kia không an phận, ngữ khí nhẹ thấp rồi lại lộ ra cỗ tàn bạo: "Bà lão, bộ da kia đã dùng qua, kẻ ngu dốt mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần ở cùng địa phương té ngã. Da người đâm thủng, cắt đứt còn có thể diễu võ dương oai, bà cũng có thể sao?"
Bà lão còn đang giãy giụa tức khắc cứng đờ không dám nhúc nhích, Từ Nhiên bất chấp kinh hãi, vội vàng qua đi kiểm tra, lại lần nữa đem dây thừng siết chặt.
"Thẩm Thanh Thu, cô có ý tứ gì? Cô nói rõ ràng!" Trần Tây đã chịu không nổi, hắn giống như một con nhím dựng đứng lông, muốn toàn bộ đâm vào người Thẩm Thanh Thu.
"Nếu anh không rõ, thì người ngoài như chúng tôi càng không rõ." Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn giao diện chính mình, "Đếm ngược còn 13 tiếng đồng hồ, anh xác định phải làm loại khắc khẩu vô nghĩa này sao?"
Sắc mặt Trần Tây phá lệ khó coi, nơi này tuy rằng tìm được không ít đồ vật, nhưng cũng chỉ lý giải được một phần bí ẩn của bà lão, hắn cần thiết muốn dựa các nàng hỗ trợ.
Thấy Trần Tây ở kia héo úa, Thẩm Thanh Thu mới tiếp tục đánh giá bố cục trong phòng, mà bà lão bị trói đã bị Từ Nhiên kéo lại đây, phòng ngừa bà ta chạy thoát.
"Bà ấy thật là mua dây buộc mình." Tiêu Mộ Vũ nhìn đồ vật xung quanh, cảm khái nói. Ngoài da người bày trên bàn máy, trên giá tổng cộng có tám tấm da.
Cạnh chiếc máy may có một cái bồn to, tản ra mùi lạ, bên trong không biết đựng thứ gì, vành bồn đều nhỏ giọt ra chất lỏng màu trắng, vẫn luôn lan tràn đến cái giá kế bên.
Tiêu Mộ Vũ tới gần vừa thấy, da người cắt ra đều có đường may tinh mịn, đã được may vá tốt, dấu vết này cùng ngày đó nàng nhìn thấy đường tuyến trên người da giống nhau như đúc.
Trong tám tấm da, có ba tấm còn chưa may xong, hẳn là mới từ bồn lấy ra không lâu.
Thôi Tiêu Toàn nhìn đến một trận kinh hãi, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, chỉ vào ba tấm da ướt dầm dề, yếu ớt nói: "Chị Tiêu, ba tấm da người này, không phải là ba người vừa chết kia sao."
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô một cái, như cũ trầm mặc không nói chuyện, nhưng đáp án không cần nói cũng biết, Thôi Tiêu Toàn lại một trận nôn khan.
"Ba người? Nhưng Tiểu Điềm không có bị lột da. Chẳng lẽ..." Từ Nhiên biểu tình phá lệ khó coi, ánh mắt nhìn bà lão vừa phẫn nộ lại sợ hãi, thứ biến thái này cư nhiên đào xác người chết lên để lột da.
"Cho nên sau khi chết liền sẽ trở thành một trong bọn họ, quy tắc đã sớm nhắc nhở chúng ta." Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, nhẹ giọng nói.
"Con mẹ nó quả thực là......" Lưu Nguy vẫn luôn hào hoa phong nhã giữ lễ, lúc này cũng nhịn không được mắng thô tục.
"Trần Tây anh tìm được thứ gì rồi?" Bọn họ một phút cũng không nghĩ ở lâu tại đây, chỉ cầu tốc chiến tốc thắng.
Trần Tây sau khi nghe xong nhìn Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, trong mắt lộ ra một tia đắc ý.
"Nhìn đến mấy thứ này chúng ta đều rất rõ ràng, những người da đó có thể đều là bà lão dẫn tới. Cho nên, chẳng những không phải người da vây khốn bà lão, ngược lại chính bà ta là kẻ chế tạo người da. Nhiệm vụ kia, đại khái là cố ý bố mê trận." Nói xong, hắn lại lấy ra một tấm ảnh chụp.
Đó là một tấm ảnh gia đình sáng tối, thời gian thoạt nhìn có chút xa xăm, đã có điểm loang lổ dấu vết. Mặt trên tổng cộng có bảy người, ngồi ở phía trước chính là một đôi vợ chồng, nam nhân ăn mặc áo bành tô, nữ nhân ăn mặc váy màu trắng, xem tuổi hẳn là có hơn 50 tuổi, ở phía sau bọn họ đứng chính là hai nam nhân anh tuấn thân cao đĩnh bạt, còn có một nữ hài tử ngọt ngào cười, thân mật mà đáp tay trên vai hai vợ chồng, ba người lớn lên rất giống, nhìn dáng vẻ là ba huynh muội.
Ở góc ảnh chụp còn đứng một nữ nhân ôm hài tử, cùng toàn gia rõ ràng cắt mở khoảng cách, ánh mắt cô ấy nhìn màn ảnh trống rỗng mà lạnh lẽo, trên mặt tái nhợt biểu tình tối tăm, cả người cùng ảnh chụp không hợp nhau.
"Thấy được nữ nhân này không?" Trần Tây chỉ vào cô ta hỏi.
Mấy người Thôi Tiêu Toàn vội vàng nhìn kỹ, sau đó cúi đầu nhìn bà lão.
"Chính là bà ta." Hắn chỉ vào bà lão nói.
"Đồng thời tôi còn tìm được một quyển sổ trong ngăn kéo bà ta, mặt trên ghi chép gì đó, các người nhìn đi."
Vài người truyền đọc nội dung bên trong, đều là mạc danh kinh ngạc. Mặt trên hẳn là nữ nhân kia viết, mà nội dung ký lục quả thực là chữ chữ lấy máu, nhóm người nhìn đến liên tục nhíu mày.
"Tôi chịu không nổi, vì cái gì không thể buông tha tôi.
Tồn tại quá thống khổ.
Tôi chỉ là nô lệ cho người nhà bọn hắn, ngoạn vật.
Nhưng tôi có chờ đợi mới.
Tiểu Vân đã biết nói, con bé biết gọi mụ mụ.
Tiểu Vân..."
Bên trong ký lục đến phần có hai chữ 'Tiểu Vân', dường như giữa bi thảm tuyệt vọng cũng xuất hiện một chút ôn nhu cùng lượng sắc. Sau đó mấy tờ, lại xuất hiện một hàng chữ, nét chữ cứng cáp phảng phất như dùng tới mười hai vạn phần sức lực, thế cho nên từ chữ viết cũng lộ nồng đậm hận ý cùng phẫn nộ.
"Bọn họ là súc sinh! Súc sinh! Tiểu Vân của tôi mới mười ba tuổi, mười ba tuổi!"
"Bọn họ đều đáng chết, tôi muốn đem bọn họ thiên đao vạn quả, lột da rút gân!"
Nhóm người xem xong biểu tình đều thập phần phức tạp, bên trong ghi chép không đầu không đuôi, nhưng chỉ qua mấy dòng như vậy, bọn họ đại khái đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Vân hẳn là con gái của bà lão, cô ấy gặp phải chuyện rất bi thảm, thế cho nên bà ta muốn giết bọn họ trả thù." Trần Tây nguyên bản sắc mặt xám như tro tàn bắt đầu trồi lên một mạt tự đắc, phảng phất giữa tro tàn nổi lên đốm lửa.
"Bọn họ?" Thôi Tiêu Toàn bắt được vấn đề, nhịn không được đặt câu hỏi.
"Đúng vậy, những người trên ảnh chụp, chính là bọn họ."
"Anh xác định?" Lưu Nguy nhíu mày nói.
Trên mặt Trần Tây dao động một chút, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tôi xác định, ảnh chụp này rất kỳ quái, đám người này đứng gần nhau, mà bà lão đứng rất xa, biểu tình cũng khác thường, nhìn không ra một tia vui vẻ."
"Năm người, bà lão từng nói qua, họa người da bắt đầu từ một nhà năm người bị giết, sau đó bị lột da." Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói.
Đoạn lời nói này là đêm đầu tiên bà lão tự thuật kể, hai ngày trôi qua thập phần khẩn trương, trong lúc nhất thời nhóm người cũng chưa nhớ đến, lần này nghe Tiêu Mộ Vũ nhắc, lập tức nghĩ tới.
"Giết bọn họ? Như vậy ngay từ đầu, gia đình năm người chính là những người trong ảnh chụp này? Bà lão giết bọn họ, còn lột da bọn họ?" Việc này thật làm cho nhóm người phá lệ khiếp sợ, nhưng lại đúng lý hợp tình, qua đó cũng giải thích được vì cái gì bà lão sẽ khâu vá da người.
"Bà lão còn nói, nếu cháu ngoại bà ấy còn sống, hẳn là bằng tuổi Từ Nhiên. Tôi đoán rằng Tiểu Vân cũng sinh ra một đứa bé, đáng tiếc, cũng đã chết." Hai ba câu phối hợp cùng chứng cứ, trên cơ bản đã phác họa ra một phần chân tướng.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có chờ bà lão trúng tà này khôi phục lại mới biết được.
"Khó trách bà lão sống một mình, nhưng chúng ta mở cửa phòng bà lão, tra được cuộc đời bà ấy, vậy làm sao giải quyết khốn cảnh cho bà ấy đây?" Thôi Tiêu Toàn có chút khó hiểu.
"Bà ấy không có khốn cảnh, phía trước Mộ Vũ liền nói qua, bà ấy là mua dây buộc mình." Thẩm Thanh Thu lời này vừa ra, Tiêu Mộ Vũ nhịn không được nhìn nàng một cái, Mộ Vũ, các nàng khi nào thân mật như thế.
"Mua dây buộc mình? Ý của cô Thẩm là, bà lão tự vây khốn chính mình? Chúng ta đây như thế nào giải bà ta khốn cảnh?"
"Trên người bà ta không có khốn cảnh." Tiêu Mộ Vũ bổ sung nói, "Còn nhớ rõ vừa rồi tôi nói, nhiệm vụ thất bại sẽ trở thành một tấm người da. Trở thành người da, kia không phải đạt được khả năng phi phàm, mà là một loại tra tấn vĩnh sinh bất tử. Bà lão nuôi người da, khâu vá người da, cho nên không phải người da vây khốn bà ấy, là bà ấy vây khốn người da. Mà khốn cảnh của bà ấy, là không chịu phóng chúng nó rời đi khốn cảnh, sinh sôi giam cầm chính mình."
---------------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Lại một lần bật mí, phó bản này sắp kết thúc.
cái này phó bản liền dư lại kết thúc. Tôi cũng không phải tùy tiện khen ngợi, đích xác rất nhiều tiểu khả ái đoán trúng, tới nhấc tay cho đại gia nhìn xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook