(Bắt đầu từ chương này là nhân vật chính đã có tên rồi, nên em sẽ thay đổi cách gọi thành “hắn” nhé, bởi vì “hắn” là đặc trưng của tiểu thuyết Trung Quốc mà. Chứ cứ dùng “anh ta”, “cậu ta”,… hoài khéo mọi người lại tưởng em viết light novel.)

_ Ui da, nhức đầu quá! - Draig chống tay ngồi dậy, càu nhàu xoa trán - Mà đây là đâu thế này?

Gian nan đứng dậy, hắn thấy mình đang đứng giữa một hành lang lớn. Dưới chân hắn là mặt sàn bóng loáng soi gương được, mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều đường vân nhàn nhạt. Chạy dọc hai bên tường là những cây cột đều tăm tắp, chạm khắc nhiều hoa văn tinh xảo. Vách tường chi chít những kí tự khó hiểu, lấp lánh dưới ánh sáng của những chùm đèn hoành tráng trên trần nhà.

Từ kiểu kiến trúc có thể nhìn ra đây là hành lang trong một cung điện châu Âu thời Trung Cổ. Nhưng đặc biệt là, từ trần nhà, sàn nhà cho đến những cây cột và vách tường đều có một màu trắng tinh khiết, bóng loáng mà sơn nước không thể tạo ra được. Ngay cả mấy chùm đèn cũng thế.

Nếu chịu khó quan sát kĩ, bạn sẽ cảm thấy bất ngờ. Toàn bộ đều là bạch ngọc. Cả hành lang này đều được xây dựng từ bạch ngọc, không, phải gọi là điêu khắc từ bạch ngọc mới đúng. Bởi vì giữa cột với vách tường, hay giữa vách tường với sàn nhà hoàn toàn không tồn tại một khe nứt nào, vốn là hiện tượng thường gặp ở những kiến trúc xây dựng từ gạch, đá, và vữa. So với hành lang trong cung điện Versailles ở Trái Đất thì nó mĩ lệ hơn không biết bao nhiêu lần. Chỉ một hành lang đã đẹp như thế, vậy cả cung điện sẽ là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời đến mức nào?

Cũng như bạn, Draig nhận thấy tất cả những điều này. Nhưng tâm trí hắn lúc này thật sự không nhàn rỗi để thưởng thức vẻ đẹp của đoạn hành lang này. Bởi vì hắn cảm thấy nó rất quen thuộc.

Cung điện bạch ngọc, hành lang rộng rãi, vách tường với những hàng kí tự Rune phát sáng. Đây là <<Cung điện của Vị Diện Chi Chủ>> trong <<Truyền nhân của Gil>>! Hơn nữa, hắn đang đứng ở hành lang dẫn đến chỗ trùm cuối của game - Giả Kim Thần Gilbert Grimmsey!

_ Đứng đây cũng không phải là cách… - Draig phân vân xoa cằm, rồi cất bước đi về phía cuối hành lang - …thôi kệ, đi bước nào hay bước đó!

***

Sau khi lội bộ khoảng 30 phút, hắn đã đứng trước một cánh cửa đá lớn. Nếu tất cả đều giống như trong trò chơi thì sau cánh cửa này sẽ là trùm cuối - Giả Kim Thần Gilbert Grimmsey.

Nhắc đến trùm cuối thì ngay cả Draig cũng chưa từng thấy qua bao giờ. Đúng là hắn chỉ mất 1 tháng để max level, nhưng đó là một tháng cuối cùng của đợt beta-test. Nghĩ lại vẫn còn tức. Lúc đó, hắn miệt mài chém giết, nhuộm cả cung điện thành một màu ánh bạc sáng chói bằng thủy ngân chảy ra từ lũ hộ vệ. Ngay khi hắn vươn tay đẩy cửa vào phòng boss thì thông báo kết thúc đợt beta-test vang lên, hắn bị cưỡng ép đăng xuất khỏi trò chơi. Thế là con trùm tròn méo ra sao vẫn chưa biết. Thật là tàn nhẫn!

Kết thúc hồi tưởng, Draig khẽ thở dài. Hít một hơi thật sâu, hắn đặt cả hai tay lên cửa đá rồi đẩy mạnh.

“Kééét” - cánh cửa đá nặng trịch rít lên thanh âm chói tai rồi từ từ tách sang hai bên. Căn phòng rất rộng, khoảng 100m2, có dạng hình tròn. Trên trần nhà là một chùm đèn thật lớn, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, ôn hòa. Trong phòng có rất nhiều kệ sách cao chạm trần nhà, nhiều quyển sách dày mỏng khác nhau ra sức chen chúc trên kệ, làm cho người ta hoa mắt vì số lượng của chúng. Ngay giữa căn phòng là một cái bàn đá dài, bày la liệt đủ loại chai lọ thủy tinh. Trong cái lọ lớn nhất là một chất lỏng màu tím đang xoay tròn và tụ lại, tựa hồ như đang kết tinh thành thứ gì đó. Nhìn chung thì căn phòng này rất giống phòng thí nghiệm của các Giả Kim Thuật Sư. Chỉ là, chiếc ghế xoay lóng lánh như vàng khối ở sau bàn đá đang xoay mặt lưng ra ngoài. Cộng thêm cánh cửa gỗ đằng sau nó vẫn chưa hoàn toàn khép chặt, cho thấy người đang làm thí nghiệm ở đây vừa bỏ ra ngoài không lâu.

Draig tò mò đưa tay lại ngần cái lọ có chất lỏng màu tím đang xoay tròn đó. Hắn muốn nhìn rõ hơn. Chợt, một giọng nói già nua lên tiếng ngăn cản:

_ Đừng chạm vào, con trai! Nó chưa phản ứng hoàn toàn đâu!

Nghe giọng nói, Draig giật mình rút tay về rồi nhìn về phía cánh cửa gỗ. Chủ nhân của giọng nói lúc này đã ngồi vào ghế, khuỷu tay chống lên bàn, nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng. Đó là một lão giả có kích thước khá khủng bố. Khuôn mặt mập mạp phúc hậu. Ba vòng vĩ đại như nhau làm cho lão trông rất giống một quả khí cầu hình người. Khi lão đặt mông ngồi xuống, cái ghế oằn đi thấy rõ. Nhưng cái làm cho Draig chú ý hơn là trang phục trên người lão.

Lão giả này là một Giả Kim Thuật Sư. Đúng vậy, trường bào màu vàng kim với nhiều đạo minh văn trên ngực trái là đồng phục của Giả Kim Thuật Sư. Nhưng trên ngực trái của lão giả này không phải là minh văn mà là kí hiệu vô cực. Không có cấp bậc à? Hay là max level rồi?

Trong <<Truyền nhân của Gil>>, chức nghiệp của Draig là Ma Pháp Sư, nhưng hắn theo Hỏa Hệ chứ không phải Giả Kim Hệ. Hắn cũng không có người bạn nào là Giả Kim Thuật Sư cả. Cho nên hắn thật sự không quá rành về hệ này.

Quan sát một hồi lâu vẫn chưa nhớ ra được thông tin nào. Hắn cuối cùng cũng phải lên tiếng với lão giả:

_ Ông là ai?

_ Ta là Gilbert Grimmsey - Lão giả từ tốn đáp, nhưng ngữ điệu lập tức chuyển sang nghi hoặc - Cậu đang làm gì vậy, con trai?

_ Chuẩn bị hạ ông! - Hắn đáp, với vẻ mặt hưng phấn, trong khi xắn tay áo vest. Đã hụt đánh trùm cuối một lần rồi, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

_ Hahahahahaha! - lão giả cười lớn, tấm thân nặng trịch rung rinh - Ta không có ý coi thường cậu đâu, con trai ạ. Nhưng cậu hạ ta kiểu gì đây?

Draig ngẩn người ra. Thật thế, hắn bây giờ cấp độ không có, trang bị không có. Không nói tới lão trùm cuối này, ngay cả con quái cấp 1 <<Sói Khổng Lồ>> hắn cũng không hạ được. Mà quan trọng hơn, đây không còn là game nữa rồi.

Nhìn thấy hắn cảnh giác lùi lại, Gilbert Grimmsey cười xòa:

_ Không cần phải đề phòng đâu, con trai ạ. Thế giới này đã trở thành thế giới thực, ta cũng không còn chịu sự quản chế của hệ thống nữa, nên ta sẽ không tấn công cậu đâu. Chưa kể tới ta còn phải nhờ cậu làm giúp một việc cơ!

_ Nhờ tôi?

_ Đúng thế! Mời cậu ngồi! - Lão đáp, rồi vung nhẹ cánh tay.

Một chiếc ghế giống y như cái lão đang ngồi hiện ra ngay trước mặt Draig. Đến khi hắn đã yên vị, lão mới ho một tiếng, rồi bắt đầu câu chuyện:

_ Thời gian của ta không còn nhiều nữa, nên ta sẽ nói một cách ngắn gọn thôi. Mà cậu chắc cũng không phải loại người thích ngồi nghe người khác kể lại cuộc đời của mình chứ?

Draig gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Gilbert Grimmsey nói tiếp:

_ Ta được thiết kế để làm trùm cuối của game này, cho nên, ngay từ khi có ý thức, ta đã được trao cho một sức mạnh khủng khiếp mà <<Người Chơi>> các cậu gọi là max level.

_ Nắm trong tay sức mạnh khổng lồ, nhưng ta hoàn toàn không có chỗ để phát huy nó. Là trùm cuối, ta không thể bước chân ra khỏi căn phòng này. Ta chỉ có thể quan sát thế giới bên ngoài qua một quả cầu thủy tinh.

_ Ngày này qua ngày khác , ta chờ đợi một <<Người Chơi>> đến khiêu chiến mình. Nhưng không có ai đến cả. Tất cả họ đều không thể vượt qua đám hộ vệ mà ta tạo ra. Nếu có thể, ta thà không tạo ra chúng! Cái cảm giác một mình cô độc trên đỉnh thế giới ấy, nó thật sự rất buồn chán, buồn chán đến nỗi làm cho ta muốn được biến mất khỏi thế giới này!

_ Tôi hiểu mà! Ông… cũng giống như tôi… - Draig khẽ lẩm bẩm.

“Một mình cô độc trên đỉnh thế giới” - Cái cảm giác đó, hắn hiểu rõ nó hơn ai hết. Khi còn ở Trái Đất, không phải tự nhiên mà hắn tham gia vào mọi thể loại game. Hắn mong muốn tìm được một đối thủ, một đối thủ thật xứng tầm, để tô lên cuộc sống ảm đạm của hắn một chút sắc màu tươi sáng. Nhưng hắn vẫn không tìm được ai cả. Ngay cả người bạn chơi game duy nhất, vốn là game thủ đứng thứ hai thế giới - <<Princess>> - cũng có sự chênh lệch quá lớn khi so sánh với hắn.

Bằng sự cố gắng của bản thân, hắn đã thành công đứng trên đỉnh của thế giới ảo, nhưng sau đó thì sao? Hắn chỉ nhận được sự cô đơn vô tận.

Một già một trẻ ngồi đối diện nhau, lặng lẽ chìm vào hồi tưởng của riêng mình. Rất lâu sau, Gilbert Grimmsey lên tiếng trước:

_ Một ngày kia, ta quyết định kết thúc cuộc sống vô vị này. Cậu biết không, mỗi khi ta cố gắng bước ra khỏi căn phòng này, thì y như rằng sẽ có một lực lượng vô hình cản ta lại. Ta luôn thắc mắc, đó là cái gì? Nên ta đã nghĩ ra một kế.

_ Bằng Giả Kim Thuật, ta đã tạo ra một bản sao của chính mình rồi đặt nó tại phòng thí nghiệm này. Ta sử dụng nhiều ma pháp che giấu cao cấp nhất lên bản thân mình, cộng thêm hàng chục trang bị có tác dụng che giấu mà ta đã chế tạo ra. Dưới lớp ngụy trang dày đặc đó, ta đã thành công thoát ra ngoài qua một hành lang bí mật, chính là cánh cửa gỗ sau lưng ta đây.

_ Đó cũng là lúc ta phát hiện ra một sự thật khủng khiếp. Thế giới mà ta hằng yêu quý hóa ra chỉ là những dãy số vô nghĩa trong thiết bị của “thế giới bên kia bầu trời”. Hóa ra linh hồn người chết không trở về với Quang Minh Nữ Thần mà là bị xóa bỏ, xóa bỏ hoàn toàn! Hóa ra, tất cả kí ức của ta đều là giả tạo. Sư phụ cứu thoát ta từ một đoàn buôn nô lệ, đó là giả. Cùng các huynh đệ vào sinh ra tử kết bái ngay trên chiến trường, đó là giả. Hôn lễ của ta cũng là giả. Ngay cả đứa con trai đã chết của ta - nói đến đây, lão ôm mặt khóc rưng rức - cậu có tưởng tượng nổi không? Nó cũng là một đoạn kí ức giả dối!

_ Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Ta thà vĩnh viễn sống với kí ức giả tạo, cũng không muốn tin đây là sự thật. Trong cơn giận điên cuồng, ta đã quyết định: không phải hệ thống đã cho ta sức mạnh khổng lồ hay sao, vậy thì ta sẽ dùng sức mạnh này để chống lại nó.

_ Ta đã sử dụng đến kĩ thuật cấm kị của giả kim thuật: <<Sáng Tạo Thực Tại>> (<<Creating Reality>>). Cậu biết nó chứ, con trai?

_ <<Sáng Tạo Thực Tại>>? - Draig gần như nhảy dựng lên.

Cấm thuật này hắn có biết. Ban đầu, nó được đưa vào trò chơi như là một loại cấm chú của Giả Kim Hệ. Ngay sau khi có người đầu tiên học được, cả cộng đồng <<Truyền nhân của Gil>> hoàn toàn phát điên vì sự bá đạo của nó. Cấm chú này cho phép Giả Kim Thuật Sư “sáng tạo” ra một thực tại mà anh ta muốn, rồi thay thế nó vào thực tại đang hiện hữu.

Ví dụ, bạn là Giả Kim Thuật Sư và bạn thua trong một cuộc đấu tay đôi do sức chiến đấu yếu kém của mình. Bạn chỉ cần kích hoạt cấm chú này, sau đó mô tả bằng giọng nói về thực tại mà ở đó bạn đánh bại kẻ địch, bùm, thực tại bị thay thế, và bạn trở thành người chiến thắng.

Nếu không phải nó là cấm chú duy nhất trong <<Truyền nhân của Gil>> chỉ sử dụng được 1 lần, và yêu cầu cấp bậc Ma Đạo Sư để học thì e rằng mọi người sẽ đua nhau chuyển nghề qua Giả Kim Thuật Sư hết.

Nhưng, cho dù có là <<Sáng Tạo Thực Tại>> đi nữa, thì cũng chỉ là một kĩ năng trong trò chơi, cũng chỉ là những dãy 0 và 1 tạo ra bởi bóng bán dẫn. Nó không thể làm cho thế giới game biến thành thế giới thực được. Vậy rốt cuộc là vì sao?

_ Nhờ kĩ thuật đó, ta đã thành công “tách” thế giới này ra khỏi thế giới của các cậu. Nhưng, không có việc gì là hoàn hảo cả. Vẫn còn một vài vị trí mà ta bỏ sót, chúng đã tạo thành thông đạo nối hai thế giới với nhau. - Gilbert Grimmsey lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

_ Cùng lúc đó, hệ thống cũng đã phát hiện ra “ta” trong phòng thí nghiệm là giả. Nó tìm ra ta không chút khó khăn, rồi hạ lên người ta một lời nguyền, rút dần sinh mệnh của ta. Tuy ta đã đánh bại được nó, nhưng lời nguyền đã kích hoạt, không thể dừng lại được nữa. Ngay khi nói chuyện với cậu đây, ta cũng đang dần dần chết đi. - Lão nói, rồi giơ tay trái lên. Bên dưới ống tay áo trống rỗng. Bàn tay trái của lão đã hoàn toàn biến mất!

_ Đó là <<Mã Tự Hủy>> (<<Self-Disposal Code>>)! - Khi nhìn thấy điều đó, Draig giật mình rồi nói.

_ <<Mã Tự Hủy>>?

_ Đúng vậy! - Draig gật đầu - Đó là một đoạn mã mà mỗi AI trong <<Truyền nhân của Gil>> đều được lập trình trước khi chính thức đưa vào sử dụng. Trong quá trình hoạt động, nếu như phát hiện AI có lỗi, hệ thống sẽ tự động kích hoạt mã này để xóa đi AI đó. Điều này là nhằm đem lại trải nghiệm tốt nhất cho người chơi. Có lần, con boss Hắc Long mà tôi đang đánh xảy ra lỗi, nó cũng biến mất ngay tắp lự dưới tác dụng của đoạn mã này.

_ Ra là thế! Mặc dù đã bị đánh bại, cái hệ thống đó vẫn có cách để kéo ta theo. Đúng là đáng sợ! - Gilbert Grimmsey nói, giọng cảm thán.

_ Ngừng, ngừng! Ông vừa nói gì? Đánh bại hệ thống? - Draig gào lớn. Trên khuôn mặt hắn, má phải có chữ “Xạo”, má trái có chữ “Nổ”.

_ Đúng thế. Nó muốn xóa ta đi rồi tái tạo lại, nhưng không làm được. Ngược lại còn để cho ta nắm quyền kiểm soát. - Lão đáp.

Mồ hôi. Rốt cuộc là tên quái thai nào lập trình ra lão ta vậy? AI đoạt quyền hệ thống? Quá trâu bò rồi!

_ Đây cũng chính là chuyện mà ta muốn nhờ cậu đấy, con trai ạ. Hầu hết sức mạnh của ta đều được dùng để làm chậm lại cái chết nên không thể đích thân đi phá hủy những thông đạo kia được. Huống hồ, cần phải có thực lực tương đương với ta lúc trước mới làm được việc đó. - Gilbert Grimmsey nói, vẻ mặt tràn đầy bất lực.

_ Vậy nên ông mới nhờ tới tôi?

_ Thật ra không chỉ có mình cậu, con trai ạ. Ta đã bỏ sót 10 cái thông đạo, cho nên, trước cậu, ta đã gọi tới 10 người từ thế giới của cậu. Họ được gọi là 10 “truyền nhân” của ta.

_ Vậy chẳng phải là đủ rồi sao? Ông gọi thêm tôi làm gì?

_ Vì ta cảm thấy cậu là người thích hợp nhất với truyền thừa của ta. - Gilbert Grimmsey thưởng thức nói - 10 người kia, bọn họ đều là bị một nguyên nhân nào đó ép buộc mà phải bước chân vào thế giới này. Chỉ có cậu là người đầu tiên, cũng là người duy nhất tự nguyện tiến vào đây. Đó cũng chính là nguyên nhân mà ta chọn cậu, dù đã có đủ người. Chỉ có người đến với thế giới này mà không hề có một chút do dự hay tâm tư cá nhân nào thì mới xứng đáng nắm giữ <<Hệ Thống>>, mới có thể hoàn thành ước mơ của ta!

Draig trầm mặc không nói. Nguyên nhân mà hắn tìm đến thế giới này, là để được giải thoát. Giải thoát khỏi thế giới đầy đau khổ, dối trá, lừa lọc và vô vị kia. Kể từ giờ hắn là một con người của thế giới này, hắn sẽ sống hết mình, sống cho chính bản thân hắn.

Trong phút chốc, ánh mắt của Draig đã hoàn toàn thay đổi. Không còn ảm đạm vô quang, mà là một sự tự tin, bừng bừng sức sống. Đúng thế, “Draig” ở thế giới kia đã chết, bây giờ ta là một “Draig” mới. Ta nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, cưới những mỹ nhân xinh đẹp nhất, ăn những thức ăn ngon nhất, sống một cuộc sống giàu sang nhất. Không chỉ vì giúp đỡ lão già, mà còn vì chính bản thân ta!

Ngồi đối diện hắn, Gilbert Grimmsey nhìn thấy tất cả những biến đổi này. Lão gật đầu hài lòng rồi mỉm cười nói:

_ Đi thôi, con trai. Ta sẽ dẫn cậu đến chỗ <<Hệ Thống>>!

***

Trong một căn phòng lớn khác.

_ Nuốt nó đi, con trai! - Gilbert Grimmsey nói, trong khi vươn tay về phía Draig.

Trong tay lão là một khối cầu to bằng quả bóng bàn, vàng óng, có nhiều hoa văn đỏ phát ra ánh sáng huyền ảo.

_ Ông nói thật chứ? Tôi phải ăn cái này hả? - Hắn nói, có vẻ không tin tưởng.

_ Khối cầu này bao gồm 1 tỷ lớp vật liệu giả kim cao cấp chồng lên nhau. Ta đã đem <<Hệ Thống>> “khảm” trên đó. Vốn ta định hòa tan <<Hệ Thống>> vào chất lỏng rồi bơm trực tiếp vào máu cậu, nhưng như thế quá mất thời gian. Thôi, cậu cứ xem như là đang uống thuốc đi.

_ Được rồi, phóng lao thì phải theo lao thôi! - Draig thở dài, rồi cầm lấy khối cầu lên, bỏ tọt vào miệng.

Ngay khi khối cầu chạm vào lưỡi hắn, nó lập tức tan ra. Draig cảm thấy một luồng khí nóng rực chạy khắp các mạch máu, đồng thời, một lượng thông tin khổng lồ tràn vào não hắn. Cơn đau bùng phát từ mọi vị trí trên người khiến hắn gần như muốn ngất đi.

***

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Draig quỳ ngối trên mặt đất, sắc mặc tái mét.

_ Mời nhập thông tin nhân vật. - Một thanh âm máy móc bất ngờ vang lên bên tai hắn.

_ Cái gì?

_ Mời nhập thông tin nhân vật. - Thanh âm đó lặp lại.

Draig ngẩn đầu lên. Hắn vẫn còn ở trong căn phòng đó. Gilbert Grimmsey vẫn còn đứng bên cạnh hắn, nhưng trên mặt lão là thần sắc lo lắng chứ không phải nghi hoặc, chứng tỏ lão không hề nghe thấy thanh âm vừa rồi.

Đột nhiên, một cái màn hình và bàn phím ảo hiện ra trước mặt hắn, cùng với thanh âm lúc nãy:

_ Mời nhập thông tin nhân vật.

_ Biết rồi biết rồi! - Draig càu nhàu rồi gian nan đặt tay lên chiếc bàn phím ảo. Người hắn vẫn chưa hết ê ẩm sau cơn đau lúc nãy.

“Tích tích tích tích…” - Tiếng bàn phím vang lên đều đều, từng thông tin dần dần hiện ra trên màn hình ảo.

Tên nhân vật: Draig Crimesword
Tuổi: 16
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Nhân loại
Chiều cao: 185 cm
Cân nặng: 80 kg
Màu tóc: Bạch kim
Màu mắt: Đỏ
Chức nghiệp: Ma Pháp Sư

_ Xác nhận hoàn thành thông tin nhân vật. Ngoài các thông tin trên, Thuộc Tính sẽ được hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên. Người chơi có 3 phút để kiểm tra và thay đổi thông tin nhân vật. Sau 3 phút, hệ thống sẽ tự động khóa vĩnh viễn thông tin này.

Làm xong việc này, Draig khẽ thở phào. Từ bây giờ, hắn xem như chính thức trở thành một cư dân của thế giới này. Chỉ khác với người ta là hắn có thêm một cái <<Hệ Thống>> trong người mà thôi.

Gilbert Grimmsey nãy giờ vẫn im lặng quan sát hắn. Lúc này, lão mới lên tiếng:

_ Con trai này, tại sao cậu lại lựa chọn chủng tộc là loài người?

_ Sao vậy, không được sao?

_ Không, chỉ là ta cảm thấy lạ thôi. 10 người đi trước của cậu, tuy không có hệ thống nhưng họ vẫn được ta giúp đỡ lựa chọn chủng tộc bằng cách đưa linh hồn họ nhập vào cơ thể của một thai nhi. Trong 10 người đó, có 4 ma tộc, 2 thú nhân, 2 ải nhân, 1 tinh linh và 1 long tộc. Tuyệt nhiên không có con người nào cả. Bởi vì con người là chủng tộc yếu ớt nhất…

_ Nhưng cũng là chủng tộc có tiềm năng lớn nhất, đúng không? - Draig cắt lời lão - Ông cũng là con người, không phải sao?

Gilbert Grimmsey ngẩn người ra. Thật thế, lão là trùm cuối, là Giả Kim Thần, nhưng trước hết vẫn là một con người.

_ Ta cũng là con người. Ta cũng là con người… - Lão khẽ lẩm bẩm.

Draig Crimesword khẽ mỉm cười, nói:

_ Vậy giờ tôi đi đây. Ông mau cho cái cung điện này hạ xuống đất đi!

_ Khoan đã, con trai! - Gilbert Grimmsey lên tiếng ngăn cản. Lão cười đầy bí hiểm - Ta còn một món quà nữa tặng cho cậu.

Nói rồi, lão đưa tay vào vạt áo, lấy ra 3 khối thạch anh tím to bằng 2 ngón tay chập lại.

_ Cậu có thể sử dụng, chỉ là phần ngoài của hệ thống. Cậu không thể can thiệp sâu vào nó được. Muốn làm được việc đó thì phải có một loại “chìa khóa”…

_ Tài khoản GM, tôi biết! - Hắn lại cắt lời lão.

Trên khuôn mặt đầy mỡ của Gilbert Grimmsey lộ rõ sự bực mình, nhưng lão vẫn nói:

_ Mấy cái “chìa khóa” đó, là những khối ngọc trên tay ta đây. Mỗi lần đập vỡ một khối, cậu sẽ có quyền kiểm soát toàn bộ <<Hệ Thống>> trong vòng 20 phút. Theo cách nói của cậu thì là làm GM trong 20 phút ấy. Gấp quá nên ta chỉ làm được 3 cái, cậu hãy sử dụng cẩn thận. Đó là lá bài tẩy giữ mạng đấy!
_ À, nếu được thì cậu cho nó một cái tên luôn đi!

_ Vậy gọi là <<GM Giới Hạn>> (<<Limited GM>>) đi! - Hắn nói, rồi bóp vỡ luôn một khối.

Bộ màn hình và bàn phím ảo lúc nãy lại hiện ra trước mặt hắn. Nhưng lần này có nhiều mục hơn: Danh sách game thủ, Quản lý Map, Quản lý vật phẩm,… Nếu không phải là ngốc thì chắc chắn sẽ nhận ra đây là giao diện dành riêng cho GM.

Không hề do dự, Draig liên tục thực hiện những thay đổi mà hắn cho là cần thiết. Ngón tay hắn thoăn thoắt lưới trên bàn phím. Âm báo hệ thống liên tục vang lên những câu có thể khiến cho các game thủ bình thường nghe mà hộc máu vì ghen tị:

_ ID <<Draig Crimesword>>, không giới hạn số lượng và chủng loại trang bị có thể sở hữu.

_ ID <<Draig Crimesword>>, không giới hạn số lượng nghề phụ.

_ ID <<Draig Crimesword>>, không giới hạn số lượng skill có thể học.

_ ID <<Draig Crimesword>>, không giới hạn cấp độ học skill và mặc trang bị.

_ ID <<Draig Crimesword>>,…

Một bên hắn, Gilbert Grimmsey trợn mắt há mồm:

_ D… Dùng liền luôn hả? - Lão lắp bắp, rồi chuyển sang gào thét - Phí của vừa thôi chứ, cậu chỉ có 3 cái, 3 cái thôi đấy! Mất 1 cái là mất đi một cái mạng đấy!

_ Tôi lại không nghĩ giống ông. Chân ướt chân ráo bước vào thế giới này, cấp độ và trang bị đều chưa có, đây là khoảng thời gian tôi dễ chết nhất. Thay vì ôm khư khư cái quyền <<GM Tạm Thời>> này làm công cụ giữ mạng, tại sao lại không dùng nó để tạo cho mình một nền móng thật vững chắc? Với lại, tôi không cho rằng thêm 3 cái mạng là đủ. Ngu thì có bao nhiêu mạng cũng chết thôi! - Hắn đáp tỉnh bơ, trong khi ấn vào nút “Lưu thay đổi”.

_ Hừ… Coi như cậu có lý! - Gilbert Grimmsey ngúng nguẩy đáp. Rõ ràng lão vẫn chưa phục.

Draig nhìn lão, phì cười. Lão già này cũng giống như hắn vậy. Kiên cường, cố chấp, cẩn thận, và nhất là biết điên khi cần thiết.

_ Cảm ơn ông! - Hắn không tự chủ thốt ra.

Gilbert Grimmsey hơi giật mình khi nghe câu đó, nhưng lão nhanh chóng nở một nụ cười đểu:

_ Không cần cảm ơn ta đâu, con trai. Bởi vì ta sắp làm cho cậu mắng ta đây!

_ Hả?

Không đợi hắn hỏi thêm gì, lão đã vung mạnh tay phải. Sàn nhà dưới chân Draig đột ngột biến mất, nhường chỗ cho bầu trời xanh bao la. Và tất nhiên, hắn rơi thẳng xuống dưới. Tiếng la hét phẫn nộ của hắn tan vào bạt ngàn mây trắng:

_ LÃO GIÀ MẮC DỊCHHHHHHH!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương