Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm
-
Chương 2: Hạ Cửu Gia
Edit by Natsuzora
- -----
Học quân sự bắt đầu.
Ngày đầu tiên luyện tư thế quân nhân.
Hạ Cửu Gia làm theo lời huấn luyện viên nói, hai bàn chân tách ra sáu mươi độ, hai chân thẳng tắp, ngón tay khép lại, áp sát vào hai bên túi quần. Ưỡn ngực hóp bụng, hai vai mở rộng, cổ ngẩng nhẹ, mắt nhìn phía trước, thật giống một chú cầy măng-gút nhỏ.
Cậu luyện tập rất nghiêm túc, thế nhưng vốn là đường huyết thấp, đứng nửa giờ, trước mắt dần dần biến thành màu đen!
Hở...? Cậu nghĩ: Không, không được, không thể té xỉu ở nơi này. Mình có thể kiên trì được, mình phải làm xong. Chưa có ai té xỉu, nên mình càng không thể té xỉu. Bị đóng dấu thể lực kém cỏi nhất, yếu nhất, người bỏ cuộc sớm nhất, hạng bét nhất ư? Không, thể, nào!
Tuy mặt ngoài Hạ Cửu Gia không tranh với đời, nhưng thực tế thì thập phần hiếu thắng, lại kiêu ngạo, không lấy được hạng nhất là chịu không nổi! Dù chỉ là học quân sự, cậu cũng muốn được hạng nhất.
Tuy nhiên xỉu hay không xỉu, loại chuyện này cũng chẳng thể quyết định bởi ý chí.
Hạ Cửu Gia cắn chặt răng, kiên trì kiên trì, nhưng chỉ mười giây sau là mất ý thức, bụp một tiếng ngã xuống!
Mặt trời tháng chín vẫn gay gắt như thường, mà cậu ngất xỉu chỉ vì phơi nắng!
Hạ Cửu Gia đứng vị trí thứ ba hàng hai, té xỉu là sấp mặt ngã xuống phía trước, vừa vặn liền nhào vào lưng Thẩm Hi, cậu theo bản năng mà nắm áo Thẩm Hi một cái. Thẩm Hi sững sờ, thuận tay giữ cậu lại, liền gọi: "Chân gà tỏi ớt? Chân gà tỏi ớt cậu có sao không?!"
Trong một chớp, Hạ Cửu Gia mơ mơ màng màng mở mắt ra, thế nhưng... vẫn khó chịu.
Thẩm Hi xoay người lại, hai tay ôm chặt lưng Hạ Cửu Gia, cảm giác đối phương gầy quá. Hai đầu gối Hạ Cửu Gia như nhũn ra, ngã sấp vào lồng ngực người ta, nửa ngày sau mới dùng hai tay nắm lấy vai Thẩm Hi, cố gắng chống người đứng thẳng, T-shirt bị kéo lên chút, để lộ ra một đoạn eo nhỏ gầy, trên bề mặt da có lớp mồ hôi mỏng.
Tình trạng cậu rõ ràng như, huấn luyện viên tất nhiên cũng nhìn thấy: "Người thứ ba hàng hai, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi! Người thứ ba hàng thứ nhất, dìu bạn đến chỗ râm mát ngồi!"
Thẩm Hi duỗi tay nắm eo Hạ Cửu Gia, ôm chặt, dùng sức dìu đỡ, đi tới phía lề sân huấn luyện, dìu cậu đến bậc thềm nghỉ ngơi, sau đó Thẩm Hi cũng ngồi xuống bên cạnh, duỗi thẳng cặp chân dài, tựa như người thích xem náo nhiệt nhìn bạn học đang phải đứng tư thế quân đội, còn vung vẩy cánh tay, chào hỏi mấy người anh em.
Hạ Cửu Gia không làm được "hoàn mỹ" nên rất chi là bực mình, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt không vui, lặng im không nói chuyện. Với cả, cậu vốn cũng không phải người thích chuyện trò.
Thẩm Hi đưa tay vào túi quần lấy ra một viên kẹo, đặt trong lòng bàn tay, bảo: "Chân gà tỏi ớt, cậu bị hạ đường huyết, nên ăn kẹo đi, sẽ tốt hơn nhiều."
Hạ Cửu Gia đưa mắt nhìn về phía Thẩm Hi.
"Cầm đi. Này là nữ sinh lớp 10-7 đưa cho mình hồi sáng." Thẩm Hi còn chưa thấy rõ là ai đã bị nhét mấy bịch đồ ăn vặt vào tay.
"Cảm ơn." Sức hấp dẫn của "tăng đường huyết" quá lớn, Hạ Cửu Gia duỗi cánh tay trắng đến độ có thể nhìn thấy tĩnh mạch, cầm lấy kẹo, xé vỏ bọc, ném cục kẹo vào miệng, ngay lập tức cảm thấy một vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng.
Viên kẹo này của Thẩm Hi, ngọt quá.
Là vị trái cây.
Nghỉ ngơi trong bóng mát chốc lát, Hạ Cửu Gia cảm thấy mình ổn rồi, liền nói: "Tôi phải về đội. Lần này, tôi nhất định kiên trì nổi." Cậu mới không tin mình không kiên trì được.
"Hả?" Thẩm Hi kinh ngạc, "Không phải chớ, chân gà tỏi ớt, trở lại làm chi?"
Hạ Cửu Gia hỏi: "Tại sao gọi tôi là chân gà tỏi ớt?"
Thẩm Hi nhìn chằm chằm Hạ Cửu Gia, chậm rãi trả lời: "Thì Hạ Cửu Thái (món nhắm rượu) mà... Trong mấy món nhắm thì mình rất thích ăn chân gà tỏi ớt." Thẩm Hi đã phát hiện từ sớm, tay Hạ Cửu Gia trắng trẻo mềm mại, đẹp hết sức.
Hạ Cửu Gia nói: "Tôi tên Hạ Cửu Gia, không phải Hạ Cửu Thái."
"Cũng chẳng khác mấy đâu mà."
"Khác rất nhiều." Hạ Cửu Gia muốn thể hiện mình không để ý, nhưng mà làm không được, "Tôi là người, không phải đồ ăn, càng không phải là món cậu rất thích ăn, đừng tiếp tục gọi bốn chữ chân gà tỏi ớt nữa."
"Ờ..."
"Thật phiền phức." Hạ Cửu Gia nghĩ. Nhưng vì vội vàng muốn trở về đơn vị, cậu không tranh cãi nữa, đứng dậy trở lại lớp, nỗ lực đứng đứng đứng, ưỡn ưỡn ưỡn, mãi đến khi kết thúc.
Xem như lấy lại được mặt mũi, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Sáu giờ chiều, huấn luyện kết thúc.
Hạ Cửu Gia về "ký túc xá" nghỉ nửa giờ, làm quen với vài bạn cùng lớp, sau đó theo mọi người chạy đến căn tin ăn cơm. Tất cả mọi người vẫn phải xếp hàng, đứng ở cạnh bàn ăn, chờ đến khi có mệnh lệnh mới có thể ngồi xuống động đũa.
Thức ăn tuy không ngon xuất sắc nhưng cũng không quá tệ, có vài loại rau dại bình thường ít gặp ăn còn thật ngon.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi đến tám giờ, có người gọi bọn họ đi tắm.
Tiểu đoàn trưởng đứng trên bậc thang rống to: "Nhà tắm của chúng ta hiện đang sửa chữa! Hệ thống cấp nước có chút vấn đề!"
Không ai dám hỏi là vấn đề gì.
Chờ đến lúc các bạn học mở vòi sen mới phát hiện, "có chút vấn đề" thì ra chính là vấn đề này!
Nước từ vòi lúc lạnh lúc nóng a! Hoặc là lạnh như nước đá, hoặc là nóng tựa nước sôi! Nước đá lạnh đến mức có thể đóng băng, nước sôi nóng đến mức có thể nhổ lông.
Có người bèn hỏi "đại ca" Thẩm Hi: "Thẩm ca, chuyện này làm sao giờ?" Tắm nước đá hay tắm nước sôi, đây là một vấn đề cần suy xét. Chịu lạnh hay chịu nóng đây?
"Ừm..." Vóc dáng Thẩm Hi thật làm người ta ghen tị, mới mười sáu tuổi đã vai rộng ngực nở eo nhỏ chân dài, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra hormone khỏe mạnh trẻ trung, đồng thời vẫn mang một chút cảm giác thiếu niên. Cậu chỉ đạo: "Dùng chậu tắm đi! Mở vòi ra nước đá thì đổ đầy nửa chậu, ra nước sôi thì hứng tiếp nửa chậu còn lại, tất cả ngồi xổm ở đằng kia mà tắm. Thấy người ta tắm chó tắm mèo không? Cứ thế mà làm." Tay cậu vung vẩy trong không khí, nghiễm nhiên ra một bộ dáng lãnh đạo.
Vì vậy, tất cả mọi người không thể làm gì khác hơn là trần trùng trục đứng đó, dựa theo lời Thẩm Hi, "Mở vòi ra nước đá thì đổ đầy nửa chậu, ra nước sôi thì hứng tiếp nửa chậu còn lại", lại không thể chen lấn nên chỉ có thể đứng chờ, một đám bạn trẻ bèn mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Trong lúc chờ đợi nước đến lượt thì mọi người chẳng có việc gì làm, không có máy tính cũng chẳng có điện thoại di động, đành dòm ngó người xung quanh. Vóc người đẹp như Thẩm Hi tất nhiên là được mọi người khen tới tấp, ngay cả độ dài của tiểu đệ đệ cũng được chứng nhận hạng nhất toàn lớp.
Nhưng Thẩm Hi lại đến sát gần Hạ Cửu Gia đứng, còn nói: "Này, cậu trắng ghê."
Hạ Cửu Gia: "..." Cậu đương nhiên biết da mình rất trắng.
"Lại còn mềm."
"..."
Thẩm Hi nở nụ cười: "Không giống chân gà tỏi ớt, mà giống thịt nấu đông hơn. Cậu đã bảo không muốn bị kêu là chân gà tỏi ớt, vậy được rồi, mình sẽ gọi cậu là thịt nấu đông."
Hạ Cửu Gia cảm thấy mình lại bị Thẩm Hi làm phiền sinh tính xấu.
Rõ ràng cậu chỉ thích đọc sách làm bài tập.
Thẩm Hi vẫn còn tiếp tục ba hoa: "Nước chấm làm từ nước tương, đường, giấm, ớt nè."
Hạ Cửu Gia đáp: "Tôi không phải thịt nấu đông."
Nhưng mà, khi cậu thốt ra lời này, Hạ Cửu Gia một thân trắng bóc đứng đó, làn da dường như, quả là một miếng thịt nấu đông đang lắc lư.
Thẩm Hi lại nói: "Tớ thấy giống lắm."
Hạ Cửu Gia hỏi: "Vậy cậu là gì?"
"Hả?" Thẩm Hi nhìn đối phương, trả lời bằng giọng hiển nhiên, "Tớ là người."
"..." Hạ Cửu Gia bỗng nhiên cảm thấy bất lực toàn tập. Nói đạo lý với người như Thẩm Hi chả ra kết quả gì. Hơn nữa thịt nấu đông dễ nghe hơn chân gà tỏi ớt một xíu, cậu bèn mặc kệ cầm lấy chậu nhỏ ra đằng góc tắm rửa.
Trong quá trình tắm rửa, Thẩm Hi phát hiện mình cứ nhìn Thịt Nấu Đông hoài.
Thịt Nấu Đông ngồi trong góc, tạt nước lên người rửa ráy, cuối cùng khi bưng chậu rửa mặt giặt sạch khăn mặt chạy ra cửa, mông rung rung một cái.
Không biết chuyện gì xảy ra, Thẩm Hi lại nhớ tới buổi sáng mình ôm ngang người ta. Người Thịt Nấu Đông mềm mại, ôm trong tay thoải mái hết sức.
......
Trường trung học R học quân sự tại quân doanh, nhưng quân doanh này cũng không lớn lắm, không đủ chỗ ngủ, gian phòng chính thức đều dành cho lãnh đạo và giáo viên, cùng một ít học sinh, đại đa số học sinh mới chỉ có thể ngủ tại phòng hội nghị.
Có hai phòng hội nghị trong quân doanh, một phòng để nam sinh ngủ, một phòng để nữ sinh ngủ, không gian lớn đến hết hồn, gọi một tiếng cũng có thể nghe được tiếng vọng. Bàn dài trong mỗi phòng đều bị gom lại phân thành sáu tổ, chia làm sáu tấm giường chung vắt ngang qua cả phòng, mỗi tấm giường chung có thể nằm vừa ba mươi học sinh, vừa khéo số nam sinh hoặc nữ sinh của một lớp.
Hạ Cửu Gia phát hiện ba mẹ người khác đều chuẩn bị mùng cho họ; chỉ có cậu không có, giống như mình không phải ruột thịt vậy. Mọi người dùng dây buộc vào bốn góc mùng, tìm chỗ mắc mùng khắp nơi, trong phòng hội nghị đâu đâu cũng có dây treo chồng chéo ngang dọc tứ tung, nhìn qua thật giống mạng nhện.
Người khác đều có mùng, chỉ mình Hạ Cửu Gia không có chuẩn bị, cơ địa bản thân lại còn hút muỗi, ngủ đến nửa đêm toàn thân cậu đầy vết muỗi cắn. Dù sau đó cậu đã mặc áo tay dài quần dài, che kín mặt, nhưng vẫn không thể che chắn kín như bưng được, muỗi chui đầu nọ đầu kia đắc thủ được mấy lần. Hạ Cửu Gia không hiểu: Hút máu thì lo hút máu đi, tại sao phải phun độc? Phun độc ra ngoài rồi trực tiếp hút máu, không tốt hơn sao?
Vì vậy, sáng ngày quân sự thứ hai, cả người Hạ Cửu Gia chỗ nào cũng ngứa. Muỗi Đông Bắc thật lợi hại, các nốt muỗi đốt nổi lên rất rõ.
Hơn nữa, bởi vì chiến thuật áo dài quần dài lúc nửa đêm, muỗi không còn nhiều lựa chọn, bèn tập trung hỏa lực chích vào mặt cậu!!! Mỗi bên gò má Hạ Cửu Gia sưng ba nốt lớn, giữa môi dưới cũng bị một nốt! Sưng thành bọc thật bự, phồng phồng óng ánh. Hạ Cửu Gia cảm thấy phồng phồng, vừa đau vừa ngứa, nói chung khó chịu.
Thẩm Hi ngủ ở bên cạnh, vừa rời giường liền tìm Hạ Cửu Gia, khi thấy rõ sáu nốt trên mặt và một bọc to trên môi đối phương, sững sờ một chốc, sau đó từ tận sâu đáy lòng thán phục nói: "Người anh em trâu bò quá!"
"..."
"Trên mặt xuất hiện Bắc Đẩu thất tinh trận, là đang luyện tập công pháp gì sao?"
Hạ Cửu Gia nói: "Mọi người đều có mùng, bà nội tôi chưa kịp chuẩn bị cho tôi."
Dù không thoải mái lắm, nhưng khi cậu nói chuyện, cái bọc lớn ở giữa môi dưới theo tiếng nói lên lên xuống xuống, sáng lạ thường, còn rung rung, Thẩm Hi muốn nhịn mà không nhịn được bật cười: "Phụt, ha ha ha ha ha ha!"
Hạ Cửu Gia xoay người rời đi!
Quả nhiên, không nói lý lẽ!
Con người cậu, ưu điểm lớn nhất và cũng là khuyết điểm lớn nhất chính là hiếu thắng, cực kì ghét người khác xem thường, cười cợt mình.
"Ê ê ê, đừng đi đừng đi." Thẩm Hi kéo lại bảo, "Mùng của tớ to lắm, buổi tối tớ buộc lại dây, giăng luôn qua phần bên cậu, cậu cảm thấy được không?"
Hạ Cửu Gia nói: "Tôi cảm thấy chả ra sao cả."
Thẩm Hi "chậc" một tiếng.
......
Học quân sự ngày thứ hai, buổi sáng luyện nhìn trái nhìn phải, quay trái quay phải.
Huấn luyện viên chỉ đạo: "Đầu xoay qua bên phải 60 độ! Dùng bước nhỏ để di chuyển trái phải trước sau! Mắt nhìn vào quai hàm người bên phải! Nhưng không được nhìn thấy người bên phải người đó!"
Hạ Cửu Gia là người đứng thứ ba hàng thứ hai, Thẩm Hi là người thứ ba hàng thứ nhất, mà trước khi luyện nhìn bên phải mọi người vừa mới xoay trái một lần, vì vậy, đối tượng ngắm chuẩn của Hạ Cửu Gia biến thành Thẩm Hi.
Cậu làm gì cũng rất nghiêm túc, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm gò má Thẩm Hi, mắt vừa to lại vừa sáng.
Thời gian làm động tác "nhìn bên phải" rất dài, huấn luyện viên chưa ra lệnh "nhìn đằng trước".
Hạ Cửu Gia vẫn luôn nhìn mặt Thẩm Hi. Không nghĩ rằng mới vừa nhìn một chút, Thẩm Hi đang đứng đầu hàng bỗng nhiên xoay cổ lại, nhìn về bên trái, ngược hướng với tất cả lớp, nhìn trực diện vào Hạ Cửu Gia!
Hạ Cửu Gia: "...?" Cậu nghĩ: Người này lại lên cơn gì vậy???
Thẩm Hi nói: "Đừng nhìn tớ như vậy." Chẳng biết vì sao, bị cặp mắt đen thẫm như mực của Hạ Cửu Gia nhìn chằm chằm như thế, cả người cậu nôn nóng đến hoảng, lại nhớ tới bộ dáng khỏa thân mà chạy của người ta.
Hạ Cửu Gia: "......" Nhìn nghiêm bên phải, không nhìn cậu thì nhìn ai???
Dù sao cũng đang học quân sự, kỷ luật nghiêm ngặt, Hạ Cửu Gia không muốn bị huấn luyện viên điểm danh phê bình, nên không mở miệng, môi mím thành một đường thẳng, từ hàm răng bật ra một câu: "Có bệnh à." May là, chỉ có chữ "bệnh" mới cần phải hở môi dưới.
"Có bệnh?" Thẩm Hi sững sờ, quay đầu lại, suy tư. Náo động như thế, lại không bị la rầy.
Ăn cơm trưa xong, bắt đầu luyện bước đều bước, huấn luyện viên hô "xoay trái", từng hàng từng hàng bước đều.
Hạ Cửu Gia luôn đụng phải tay Thẩm Hi bên cạnh.
Thẩm Hi liền nói: "Đừng có đụng tớ hoài!"
Hạ Cửu Gia: "...???" Hoàn toàn không hiểu gì hết.
Cứ như vậy, ngày thứ hai đầy mệt mỏi cơ bản cũng kết thúc.
Hạ Cửu Gia càng cảm thấy Thẩm Hi bệnh thần kinh. Không cho nhìn, không cho đụng, trăm phần trăm là bệnh thần kinh. Mà nói chuyện lý lẽ với người bệnh thần kinh là việc hết sức vô bổ.
Trước khi ngủ, Thẩm Hi do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn gỡ hai đầu dây buộc mùng, buộc ra xa hơn, đem mùng phủ trùm lên chăn gối của Hạ Cửu Gia bên cạnh.
Chờ Hạ Cửu Gia rửa mặt xong quay về, Thẩm Hi ôm cánh tay, khẽ ngẩng cằm: "Vào đi."
"... Hả?"
"Ngủ chung với tớ."
"..."
Bên cạnh có người trêu đùa: "Ối cha, Thẩm ca, ngủ chung một mùng, gei lọ quá nha!"
Thẩm Hi không nhịn được: "Gay cái rắm!"
Hạ Cửu Gia do dự hồi lâu. Trong lúc cậu đang đờ ra, cái bọc trên miệng đột nhiên đau nhói. Cậu xem xét tình hình, cảm thấy nếu chỉ vì đối phương đặt cho mình hai biệt danh kia, lại cười mình hai ba câu, mà gỡ cái mùng Thẩm Hi đã mắc xong xuống, quăng lại bên cậu ta, chính mình cậy mạnh nằm lẻ loi bên ngoài cho muỗi xử lý, lại nổi thêm nốt lớn nốt nhỏ thì chẳng phải rất có bệnh và nhỏ nhen sao. Huống hồ, nếu làm thế thật thì sáng mai có thể còn bị Thẩm Hi cười vào mặt nữa.
Vì vậy, Hạ Cửu Gia nói: "Cảm ơn" rồi vén mùng lên chui vào, hai người nằm song song nhau, khiến Hạ Cửu Gia tự dưng nhớ tới cảnh trong phim cổ trang.
Thẩm Hi ngủ không yên lắm, tay chân đều dài ngoằng, duỗi một phát là thành chữ "thái" (太) luôn, Hạ Cửu Gia không thể làm gì khác hơn là nằm co lại một bên.
Cậu lén lút lấy điện thoại ra, lướt timeline bạn bè. Sau ngày báo danh, Thiết Đầu Dư Trung Thiện liền tạo group cho cả lớp, add wechat mọi người, bởi vậy Hạ Cửu Gia có thể nhìn thấy timeline của Dư Trung Thiện.
Hai giờ trước: 【 Dư Trung Thiện: Đọc lại cảnh Đại Ngọc chôn hoa, vẫn không kiềm được rơi nước mắt. 】
Thầy Dư còn tự viết trong phần bình luận: 【 Hoa bay hoa rụng ngập trời, Hồng phai hương lạt ai người thương hoa? 】
Hạ Cửu Gia: "..." Thiết Đầu cũng đang tại quân doanh. Nghe đâu, lần này thầy Dư cưỡi môtô tới, mỗi ngày đều đeo kính râm, mặc quần áo da, tựa như anh đại xã hội đen nghênh ngang đi trong quân doanh.
Lại kéo xuống xem, ba tiếng trước: 【 Dư Trung Thiện: Đọc đến cảnh Đại Ngọc dạy Hương Lăng làm thơ, phải cảm khái Tào Tuyết Cần quả thật là bậc thầy. 】
Trên lý thuyết học quân sự không cho dùng di động, Hạ Cửu Gia chỉ xem mà không bình luận.
Thẩm Hi hỏi: " Thịt Nấu Đông, cậu buồn ngủ chưa?"
"Đừng có gọi tôi là Thịt Nấu Đông nữa." Vấn đề nguyên tắc, không thể nhân nhượng.
"Tớ cho cậu ăn, cho cậu ngủ, phần ân tình này, cậu phải nhớ kỹ đó."
"..."
"Tớ mới nhận ra, " Thẩm Hi còn nói, "Cậu chỉ nói có một câu "Cảm ơn"?"
"Còn muốn như thế nào?"
"Kêu một tiếng "Thẩm ca" được không?" Chẳng biết vì sao, Thẩm Hi đặc biệt muốn thu phục Thịt Nấu Đông vào bè lũ của mình.
Hạ Cửu Gia nhanh chóng gọi: "Thẩm ca."
Thẩm Hi ngẩn ra một lúc, cuối cùng mới đánh giá: "Nghe không có thành ý gì hết."
Hạ Cửu Gia thấy đối phương thật sự lắm chuyện bèn lật người lại, dưới ánh trăng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hi đang nằm chung mùng, mềm giọng gọi: "Thẩm ca ca, Thẩm cách cách, vậy được chưa? Chúng ta đi ngủ được không?" Nói bóng gió chính là: Cmn đừng làm phiền bố nữa.
Thẩm Hi sững sờ: "Được."
Hạ Cửu Gia liền quay người lại.
Ban đêm, Thẩm Hi chợt có chút sốt ruột trong lòng -- Thịt Nấu Đông cuối cùng đã thoát khỏi sự tấn công của đám muỗi nên chỉ mặc áo ba lỗ quần short đi ngủ, da dẻ trắng như bông bưởi nằm ở đó. Phòng hội nghị không có rèm cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống, thật sự rất giống thịt nấu đông, khiến người muốn cắn một cái.
Kỳ quái.
......
Tập quân sự tổng cộng bảy ngày sáu đêm, Hạ Cửu Gia luôn cảm thấy mình bị Thẩm Hi để ý, bị Thẩm Hi chèn ép.
Nhưng mà dù sao cũng nhận sự giúp đỡ của người ta, còn tận hai lần.
Ngày cuối cùng, phụ huynh ai cũng đến đón con em mình từ quân doanh về nhà. Tất cả mọi người ăn nắng đen thui, ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra, chỉ có Hạ Cửu Gia là vẫn trắng bóc.
Đón Hạ Cửu Gia là ông bà nội. Thẩm Hi vẫn luôn chú ý, khi phát hiện người đến đón Hạ Cửu Gia không phải là ba mẹ, cậu lộ ra một ánh mắt hiếu kỳ.
Mà trong lúc Hạ Cửu Gia tạm biệt bạn học, Thẩm Hi ngước mắt, một đôi mắt đen lấp lánh như sao trời nhìn cậu, nói: "Thứ hai gặp... Nhóc Thịt Đông."
- -----
Học quân sự bắt đầu.
Ngày đầu tiên luyện tư thế quân nhân.
Hạ Cửu Gia làm theo lời huấn luyện viên nói, hai bàn chân tách ra sáu mươi độ, hai chân thẳng tắp, ngón tay khép lại, áp sát vào hai bên túi quần. Ưỡn ngực hóp bụng, hai vai mở rộng, cổ ngẩng nhẹ, mắt nhìn phía trước, thật giống một chú cầy măng-gút nhỏ.
Cậu luyện tập rất nghiêm túc, thế nhưng vốn là đường huyết thấp, đứng nửa giờ, trước mắt dần dần biến thành màu đen!
Hở...? Cậu nghĩ: Không, không được, không thể té xỉu ở nơi này. Mình có thể kiên trì được, mình phải làm xong. Chưa có ai té xỉu, nên mình càng không thể té xỉu. Bị đóng dấu thể lực kém cỏi nhất, yếu nhất, người bỏ cuộc sớm nhất, hạng bét nhất ư? Không, thể, nào!
Tuy mặt ngoài Hạ Cửu Gia không tranh với đời, nhưng thực tế thì thập phần hiếu thắng, lại kiêu ngạo, không lấy được hạng nhất là chịu không nổi! Dù chỉ là học quân sự, cậu cũng muốn được hạng nhất.
Tuy nhiên xỉu hay không xỉu, loại chuyện này cũng chẳng thể quyết định bởi ý chí.
Hạ Cửu Gia cắn chặt răng, kiên trì kiên trì, nhưng chỉ mười giây sau là mất ý thức, bụp một tiếng ngã xuống!
Mặt trời tháng chín vẫn gay gắt như thường, mà cậu ngất xỉu chỉ vì phơi nắng!
Hạ Cửu Gia đứng vị trí thứ ba hàng hai, té xỉu là sấp mặt ngã xuống phía trước, vừa vặn liền nhào vào lưng Thẩm Hi, cậu theo bản năng mà nắm áo Thẩm Hi một cái. Thẩm Hi sững sờ, thuận tay giữ cậu lại, liền gọi: "Chân gà tỏi ớt? Chân gà tỏi ớt cậu có sao không?!"
Trong một chớp, Hạ Cửu Gia mơ mơ màng màng mở mắt ra, thế nhưng... vẫn khó chịu.
Thẩm Hi xoay người lại, hai tay ôm chặt lưng Hạ Cửu Gia, cảm giác đối phương gầy quá. Hai đầu gối Hạ Cửu Gia như nhũn ra, ngã sấp vào lồng ngực người ta, nửa ngày sau mới dùng hai tay nắm lấy vai Thẩm Hi, cố gắng chống người đứng thẳng, T-shirt bị kéo lên chút, để lộ ra một đoạn eo nhỏ gầy, trên bề mặt da có lớp mồ hôi mỏng.
Tình trạng cậu rõ ràng như, huấn luyện viên tất nhiên cũng nhìn thấy: "Người thứ ba hàng hai, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi! Người thứ ba hàng thứ nhất, dìu bạn đến chỗ râm mát ngồi!"
Thẩm Hi duỗi tay nắm eo Hạ Cửu Gia, ôm chặt, dùng sức dìu đỡ, đi tới phía lề sân huấn luyện, dìu cậu đến bậc thềm nghỉ ngơi, sau đó Thẩm Hi cũng ngồi xuống bên cạnh, duỗi thẳng cặp chân dài, tựa như người thích xem náo nhiệt nhìn bạn học đang phải đứng tư thế quân đội, còn vung vẩy cánh tay, chào hỏi mấy người anh em.
Hạ Cửu Gia không làm được "hoàn mỹ" nên rất chi là bực mình, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt không vui, lặng im không nói chuyện. Với cả, cậu vốn cũng không phải người thích chuyện trò.
Thẩm Hi đưa tay vào túi quần lấy ra một viên kẹo, đặt trong lòng bàn tay, bảo: "Chân gà tỏi ớt, cậu bị hạ đường huyết, nên ăn kẹo đi, sẽ tốt hơn nhiều."
Hạ Cửu Gia đưa mắt nhìn về phía Thẩm Hi.
"Cầm đi. Này là nữ sinh lớp 10-7 đưa cho mình hồi sáng." Thẩm Hi còn chưa thấy rõ là ai đã bị nhét mấy bịch đồ ăn vặt vào tay.
"Cảm ơn." Sức hấp dẫn của "tăng đường huyết" quá lớn, Hạ Cửu Gia duỗi cánh tay trắng đến độ có thể nhìn thấy tĩnh mạch, cầm lấy kẹo, xé vỏ bọc, ném cục kẹo vào miệng, ngay lập tức cảm thấy một vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng.
Viên kẹo này của Thẩm Hi, ngọt quá.
Là vị trái cây.
Nghỉ ngơi trong bóng mát chốc lát, Hạ Cửu Gia cảm thấy mình ổn rồi, liền nói: "Tôi phải về đội. Lần này, tôi nhất định kiên trì nổi." Cậu mới không tin mình không kiên trì được.
"Hả?" Thẩm Hi kinh ngạc, "Không phải chớ, chân gà tỏi ớt, trở lại làm chi?"
Hạ Cửu Gia hỏi: "Tại sao gọi tôi là chân gà tỏi ớt?"
Thẩm Hi nhìn chằm chằm Hạ Cửu Gia, chậm rãi trả lời: "Thì Hạ Cửu Thái (món nhắm rượu) mà... Trong mấy món nhắm thì mình rất thích ăn chân gà tỏi ớt." Thẩm Hi đã phát hiện từ sớm, tay Hạ Cửu Gia trắng trẻo mềm mại, đẹp hết sức.
Hạ Cửu Gia nói: "Tôi tên Hạ Cửu Gia, không phải Hạ Cửu Thái."
"Cũng chẳng khác mấy đâu mà."
"Khác rất nhiều." Hạ Cửu Gia muốn thể hiện mình không để ý, nhưng mà làm không được, "Tôi là người, không phải đồ ăn, càng không phải là món cậu rất thích ăn, đừng tiếp tục gọi bốn chữ chân gà tỏi ớt nữa."
"Ờ..."
"Thật phiền phức." Hạ Cửu Gia nghĩ. Nhưng vì vội vàng muốn trở về đơn vị, cậu không tranh cãi nữa, đứng dậy trở lại lớp, nỗ lực đứng đứng đứng, ưỡn ưỡn ưỡn, mãi đến khi kết thúc.
Xem như lấy lại được mặt mũi, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Sáu giờ chiều, huấn luyện kết thúc.
Hạ Cửu Gia về "ký túc xá" nghỉ nửa giờ, làm quen với vài bạn cùng lớp, sau đó theo mọi người chạy đến căn tin ăn cơm. Tất cả mọi người vẫn phải xếp hàng, đứng ở cạnh bàn ăn, chờ đến khi có mệnh lệnh mới có thể ngồi xuống động đũa.
Thức ăn tuy không ngon xuất sắc nhưng cũng không quá tệ, có vài loại rau dại bình thường ít gặp ăn còn thật ngon.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi đến tám giờ, có người gọi bọn họ đi tắm.
Tiểu đoàn trưởng đứng trên bậc thang rống to: "Nhà tắm của chúng ta hiện đang sửa chữa! Hệ thống cấp nước có chút vấn đề!"
Không ai dám hỏi là vấn đề gì.
Chờ đến lúc các bạn học mở vòi sen mới phát hiện, "có chút vấn đề" thì ra chính là vấn đề này!
Nước từ vòi lúc lạnh lúc nóng a! Hoặc là lạnh như nước đá, hoặc là nóng tựa nước sôi! Nước đá lạnh đến mức có thể đóng băng, nước sôi nóng đến mức có thể nhổ lông.
Có người bèn hỏi "đại ca" Thẩm Hi: "Thẩm ca, chuyện này làm sao giờ?" Tắm nước đá hay tắm nước sôi, đây là một vấn đề cần suy xét. Chịu lạnh hay chịu nóng đây?
"Ừm..." Vóc dáng Thẩm Hi thật làm người ta ghen tị, mới mười sáu tuổi đã vai rộng ngực nở eo nhỏ chân dài, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra hormone khỏe mạnh trẻ trung, đồng thời vẫn mang một chút cảm giác thiếu niên. Cậu chỉ đạo: "Dùng chậu tắm đi! Mở vòi ra nước đá thì đổ đầy nửa chậu, ra nước sôi thì hứng tiếp nửa chậu còn lại, tất cả ngồi xổm ở đằng kia mà tắm. Thấy người ta tắm chó tắm mèo không? Cứ thế mà làm." Tay cậu vung vẩy trong không khí, nghiễm nhiên ra một bộ dáng lãnh đạo.
Vì vậy, tất cả mọi người không thể làm gì khác hơn là trần trùng trục đứng đó, dựa theo lời Thẩm Hi, "Mở vòi ra nước đá thì đổ đầy nửa chậu, ra nước sôi thì hứng tiếp nửa chậu còn lại", lại không thể chen lấn nên chỉ có thể đứng chờ, một đám bạn trẻ bèn mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Trong lúc chờ đợi nước đến lượt thì mọi người chẳng có việc gì làm, không có máy tính cũng chẳng có điện thoại di động, đành dòm ngó người xung quanh. Vóc người đẹp như Thẩm Hi tất nhiên là được mọi người khen tới tấp, ngay cả độ dài của tiểu đệ đệ cũng được chứng nhận hạng nhất toàn lớp.
Nhưng Thẩm Hi lại đến sát gần Hạ Cửu Gia đứng, còn nói: "Này, cậu trắng ghê."
Hạ Cửu Gia: "..." Cậu đương nhiên biết da mình rất trắng.
"Lại còn mềm."
"..."
Thẩm Hi nở nụ cười: "Không giống chân gà tỏi ớt, mà giống thịt nấu đông hơn. Cậu đã bảo không muốn bị kêu là chân gà tỏi ớt, vậy được rồi, mình sẽ gọi cậu là thịt nấu đông."
Hạ Cửu Gia cảm thấy mình lại bị Thẩm Hi làm phiền sinh tính xấu.
Rõ ràng cậu chỉ thích đọc sách làm bài tập.
Thẩm Hi vẫn còn tiếp tục ba hoa: "Nước chấm làm từ nước tương, đường, giấm, ớt nè."
Hạ Cửu Gia đáp: "Tôi không phải thịt nấu đông."
Nhưng mà, khi cậu thốt ra lời này, Hạ Cửu Gia một thân trắng bóc đứng đó, làn da dường như, quả là một miếng thịt nấu đông đang lắc lư.
Thẩm Hi lại nói: "Tớ thấy giống lắm."
Hạ Cửu Gia hỏi: "Vậy cậu là gì?"
"Hả?" Thẩm Hi nhìn đối phương, trả lời bằng giọng hiển nhiên, "Tớ là người."
"..." Hạ Cửu Gia bỗng nhiên cảm thấy bất lực toàn tập. Nói đạo lý với người như Thẩm Hi chả ra kết quả gì. Hơn nữa thịt nấu đông dễ nghe hơn chân gà tỏi ớt một xíu, cậu bèn mặc kệ cầm lấy chậu nhỏ ra đằng góc tắm rửa.
Trong quá trình tắm rửa, Thẩm Hi phát hiện mình cứ nhìn Thịt Nấu Đông hoài.
Thịt Nấu Đông ngồi trong góc, tạt nước lên người rửa ráy, cuối cùng khi bưng chậu rửa mặt giặt sạch khăn mặt chạy ra cửa, mông rung rung một cái.
Không biết chuyện gì xảy ra, Thẩm Hi lại nhớ tới buổi sáng mình ôm ngang người ta. Người Thịt Nấu Đông mềm mại, ôm trong tay thoải mái hết sức.
......
Trường trung học R học quân sự tại quân doanh, nhưng quân doanh này cũng không lớn lắm, không đủ chỗ ngủ, gian phòng chính thức đều dành cho lãnh đạo và giáo viên, cùng một ít học sinh, đại đa số học sinh mới chỉ có thể ngủ tại phòng hội nghị.
Có hai phòng hội nghị trong quân doanh, một phòng để nam sinh ngủ, một phòng để nữ sinh ngủ, không gian lớn đến hết hồn, gọi một tiếng cũng có thể nghe được tiếng vọng. Bàn dài trong mỗi phòng đều bị gom lại phân thành sáu tổ, chia làm sáu tấm giường chung vắt ngang qua cả phòng, mỗi tấm giường chung có thể nằm vừa ba mươi học sinh, vừa khéo số nam sinh hoặc nữ sinh của một lớp.
Hạ Cửu Gia phát hiện ba mẹ người khác đều chuẩn bị mùng cho họ; chỉ có cậu không có, giống như mình không phải ruột thịt vậy. Mọi người dùng dây buộc vào bốn góc mùng, tìm chỗ mắc mùng khắp nơi, trong phòng hội nghị đâu đâu cũng có dây treo chồng chéo ngang dọc tứ tung, nhìn qua thật giống mạng nhện.
Người khác đều có mùng, chỉ mình Hạ Cửu Gia không có chuẩn bị, cơ địa bản thân lại còn hút muỗi, ngủ đến nửa đêm toàn thân cậu đầy vết muỗi cắn. Dù sau đó cậu đã mặc áo tay dài quần dài, che kín mặt, nhưng vẫn không thể che chắn kín như bưng được, muỗi chui đầu nọ đầu kia đắc thủ được mấy lần. Hạ Cửu Gia không hiểu: Hút máu thì lo hút máu đi, tại sao phải phun độc? Phun độc ra ngoài rồi trực tiếp hút máu, không tốt hơn sao?
Vì vậy, sáng ngày quân sự thứ hai, cả người Hạ Cửu Gia chỗ nào cũng ngứa. Muỗi Đông Bắc thật lợi hại, các nốt muỗi đốt nổi lên rất rõ.
Hơn nữa, bởi vì chiến thuật áo dài quần dài lúc nửa đêm, muỗi không còn nhiều lựa chọn, bèn tập trung hỏa lực chích vào mặt cậu!!! Mỗi bên gò má Hạ Cửu Gia sưng ba nốt lớn, giữa môi dưới cũng bị một nốt! Sưng thành bọc thật bự, phồng phồng óng ánh. Hạ Cửu Gia cảm thấy phồng phồng, vừa đau vừa ngứa, nói chung khó chịu.
Thẩm Hi ngủ ở bên cạnh, vừa rời giường liền tìm Hạ Cửu Gia, khi thấy rõ sáu nốt trên mặt và một bọc to trên môi đối phương, sững sờ một chốc, sau đó từ tận sâu đáy lòng thán phục nói: "Người anh em trâu bò quá!"
"..."
"Trên mặt xuất hiện Bắc Đẩu thất tinh trận, là đang luyện tập công pháp gì sao?"
Hạ Cửu Gia nói: "Mọi người đều có mùng, bà nội tôi chưa kịp chuẩn bị cho tôi."
Dù không thoải mái lắm, nhưng khi cậu nói chuyện, cái bọc lớn ở giữa môi dưới theo tiếng nói lên lên xuống xuống, sáng lạ thường, còn rung rung, Thẩm Hi muốn nhịn mà không nhịn được bật cười: "Phụt, ha ha ha ha ha ha!"
Hạ Cửu Gia xoay người rời đi!
Quả nhiên, không nói lý lẽ!
Con người cậu, ưu điểm lớn nhất và cũng là khuyết điểm lớn nhất chính là hiếu thắng, cực kì ghét người khác xem thường, cười cợt mình.
"Ê ê ê, đừng đi đừng đi." Thẩm Hi kéo lại bảo, "Mùng của tớ to lắm, buổi tối tớ buộc lại dây, giăng luôn qua phần bên cậu, cậu cảm thấy được không?"
Hạ Cửu Gia nói: "Tôi cảm thấy chả ra sao cả."
Thẩm Hi "chậc" một tiếng.
......
Học quân sự ngày thứ hai, buổi sáng luyện nhìn trái nhìn phải, quay trái quay phải.
Huấn luyện viên chỉ đạo: "Đầu xoay qua bên phải 60 độ! Dùng bước nhỏ để di chuyển trái phải trước sau! Mắt nhìn vào quai hàm người bên phải! Nhưng không được nhìn thấy người bên phải người đó!"
Hạ Cửu Gia là người đứng thứ ba hàng thứ hai, Thẩm Hi là người thứ ba hàng thứ nhất, mà trước khi luyện nhìn bên phải mọi người vừa mới xoay trái một lần, vì vậy, đối tượng ngắm chuẩn của Hạ Cửu Gia biến thành Thẩm Hi.
Cậu làm gì cũng rất nghiêm túc, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm gò má Thẩm Hi, mắt vừa to lại vừa sáng.
Thời gian làm động tác "nhìn bên phải" rất dài, huấn luyện viên chưa ra lệnh "nhìn đằng trước".
Hạ Cửu Gia vẫn luôn nhìn mặt Thẩm Hi. Không nghĩ rằng mới vừa nhìn một chút, Thẩm Hi đang đứng đầu hàng bỗng nhiên xoay cổ lại, nhìn về bên trái, ngược hướng với tất cả lớp, nhìn trực diện vào Hạ Cửu Gia!
Hạ Cửu Gia: "...?" Cậu nghĩ: Người này lại lên cơn gì vậy???
Thẩm Hi nói: "Đừng nhìn tớ như vậy." Chẳng biết vì sao, bị cặp mắt đen thẫm như mực của Hạ Cửu Gia nhìn chằm chằm như thế, cả người cậu nôn nóng đến hoảng, lại nhớ tới bộ dáng khỏa thân mà chạy của người ta.
Hạ Cửu Gia: "......" Nhìn nghiêm bên phải, không nhìn cậu thì nhìn ai???
Dù sao cũng đang học quân sự, kỷ luật nghiêm ngặt, Hạ Cửu Gia không muốn bị huấn luyện viên điểm danh phê bình, nên không mở miệng, môi mím thành một đường thẳng, từ hàm răng bật ra một câu: "Có bệnh à." May là, chỉ có chữ "bệnh" mới cần phải hở môi dưới.
"Có bệnh?" Thẩm Hi sững sờ, quay đầu lại, suy tư. Náo động như thế, lại không bị la rầy.
Ăn cơm trưa xong, bắt đầu luyện bước đều bước, huấn luyện viên hô "xoay trái", từng hàng từng hàng bước đều.
Hạ Cửu Gia luôn đụng phải tay Thẩm Hi bên cạnh.
Thẩm Hi liền nói: "Đừng có đụng tớ hoài!"
Hạ Cửu Gia: "...???" Hoàn toàn không hiểu gì hết.
Cứ như vậy, ngày thứ hai đầy mệt mỏi cơ bản cũng kết thúc.
Hạ Cửu Gia càng cảm thấy Thẩm Hi bệnh thần kinh. Không cho nhìn, không cho đụng, trăm phần trăm là bệnh thần kinh. Mà nói chuyện lý lẽ với người bệnh thần kinh là việc hết sức vô bổ.
Trước khi ngủ, Thẩm Hi do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn gỡ hai đầu dây buộc mùng, buộc ra xa hơn, đem mùng phủ trùm lên chăn gối của Hạ Cửu Gia bên cạnh.
Chờ Hạ Cửu Gia rửa mặt xong quay về, Thẩm Hi ôm cánh tay, khẽ ngẩng cằm: "Vào đi."
"... Hả?"
"Ngủ chung với tớ."
"..."
Bên cạnh có người trêu đùa: "Ối cha, Thẩm ca, ngủ chung một mùng, gei lọ quá nha!"
Thẩm Hi không nhịn được: "Gay cái rắm!"
Hạ Cửu Gia do dự hồi lâu. Trong lúc cậu đang đờ ra, cái bọc trên miệng đột nhiên đau nhói. Cậu xem xét tình hình, cảm thấy nếu chỉ vì đối phương đặt cho mình hai biệt danh kia, lại cười mình hai ba câu, mà gỡ cái mùng Thẩm Hi đã mắc xong xuống, quăng lại bên cậu ta, chính mình cậy mạnh nằm lẻ loi bên ngoài cho muỗi xử lý, lại nổi thêm nốt lớn nốt nhỏ thì chẳng phải rất có bệnh và nhỏ nhen sao. Huống hồ, nếu làm thế thật thì sáng mai có thể còn bị Thẩm Hi cười vào mặt nữa.
Vì vậy, Hạ Cửu Gia nói: "Cảm ơn" rồi vén mùng lên chui vào, hai người nằm song song nhau, khiến Hạ Cửu Gia tự dưng nhớ tới cảnh trong phim cổ trang.
Thẩm Hi ngủ không yên lắm, tay chân đều dài ngoằng, duỗi một phát là thành chữ "thái" (太) luôn, Hạ Cửu Gia không thể làm gì khác hơn là nằm co lại một bên.
Cậu lén lút lấy điện thoại ra, lướt timeline bạn bè. Sau ngày báo danh, Thiết Đầu Dư Trung Thiện liền tạo group cho cả lớp, add wechat mọi người, bởi vậy Hạ Cửu Gia có thể nhìn thấy timeline của Dư Trung Thiện.
Hai giờ trước: 【 Dư Trung Thiện: Đọc lại cảnh Đại Ngọc chôn hoa, vẫn không kiềm được rơi nước mắt. 】
Thầy Dư còn tự viết trong phần bình luận: 【 Hoa bay hoa rụng ngập trời, Hồng phai hương lạt ai người thương hoa? 】
Hạ Cửu Gia: "..." Thiết Đầu cũng đang tại quân doanh. Nghe đâu, lần này thầy Dư cưỡi môtô tới, mỗi ngày đều đeo kính râm, mặc quần áo da, tựa như anh đại xã hội đen nghênh ngang đi trong quân doanh.
Lại kéo xuống xem, ba tiếng trước: 【 Dư Trung Thiện: Đọc đến cảnh Đại Ngọc dạy Hương Lăng làm thơ, phải cảm khái Tào Tuyết Cần quả thật là bậc thầy. 】
Trên lý thuyết học quân sự không cho dùng di động, Hạ Cửu Gia chỉ xem mà không bình luận.
Thẩm Hi hỏi: " Thịt Nấu Đông, cậu buồn ngủ chưa?"
"Đừng có gọi tôi là Thịt Nấu Đông nữa." Vấn đề nguyên tắc, không thể nhân nhượng.
"Tớ cho cậu ăn, cho cậu ngủ, phần ân tình này, cậu phải nhớ kỹ đó."
"..."
"Tớ mới nhận ra, " Thẩm Hi còn nói, "Cậu chỉ nói có một câu "Cảm ơn"?"
"Còn muốn như thế nào?"
"Kêu một tiếng "Thẩm ca" được không?" Chẳng biết vì sao, Thẩm Hi đặc biệt muốn thu phục Thịt Nấu Đông vào bè lũ của mình.
Hạ Cửu Gia nhanh chóng gọi: "Thẩm ca."
Thẩm Hi ngẩn ra một lúc, cuối cùng mới đánh giá: "Nghe không có thành ý gì hết."
Hạ Cửu Gia thấy đối phương thật sự lắm chuyện bèn lật người lại, dưới ánh trăng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hi đang nằm chung mùng, mềm giọng gọi: "Thẩm ca ca, Thẩm cách cách, vậy được chưa? Chúng ta đi ngủ được không?" Nói bóng gió chính là: Cmn đừng làm phiền bố nữa.
Thẩm Hi sững sờ: "Được."
Hạ Cửu Gia liền quay người lại.
Ban đêm, Thẩm Hi chợt có chút sốt ruột trong lòng -- Thịt Nấu Đông cuối cùng đã thoát khỏi sự tấn công của đám muỗi nên chỉ mặc áo ba lỗ quần short đi ngủ, da dẻ trắng như bông bưởi nằm ở đó. Phòng hội nghị không có rèm cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống, thật sự rất giống thịt nấu đông, khiến người muốn cắn một cái.
Kỳ quái.
......
Tập quân sự tổng cộng bảy ngày sáu đêm, Hạ Cửu Gia luôn cảm thấy mình bị Thẩm Hi để ý, bị Thẩm Hi chèn ép.
Nhưng mà dù sao cũng nhận sự giúp đỡ của người ta, còn tận hai lần.
Ngày cuối cùng, phụ huynh ai cũng đến đón con em mình từ quân doanh về nhà. Tất cả mọi người ăn nắng đen thui, ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra, chỉ có Hạ Cửu Gia là vẫn trắng bóc.
Đón Hạ Cửu Gia là ông bà nội. Thẩm Hi vẫn luôn chú ý, khi phát hiện người đến đón Hạ Cửu Gia không phải là ba mẹ, cậu lộ ra một ánh mắt hiếu kỳ.
Mà trong lúc Hạ Cửu Gia tạm biệt bạn học, Thẩm Hi ngước mắt, một đôi mắt đen lấp lánh như sao trời nhìn cậu, nói: "Thứ hai gặp... Nhóc Thịt Đông."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook