Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta
-
Chương 4
“Tỷ tỷ! Khi nào thì chúng ta sẽ đi ra khỏi nơi này? Đệ nhớ cha với mẹ!” Diệp Trí Mặc lên tiếng hỏi, hắn không muốn ở đây nữa, ở đây không có gì vui cũng không còn gì thú vị nữa.
Hắn muốn đi ra ngoài thế giới ngoài kia, chắc chắn sẽ có nhiều thú vị hơn ở nơi không người này.
“Chúng ta chờ thêm ba ngày nữa! Nếu lão tiền bối không quay lại thì chúng ta liền đi ra ngoài.” Diệp Vân Thường lên tiếng đáp.
“Không biết cái lão quái dị đó đã đi đâu rồi, vứt chúng ta ở đây không thèm đến nhìn một lần!” Diệp Trí Mặc nói, trong giọng nói hắn chứa tia hờn dỗi.
“Chúng ta cũng không thể trách lão tiền bối! Ông ấy cũng đã giúp chúng ta rất nhiều với lại không phải chúng ta ở đây cũng sống rất tốt sao?” Diệp Vân Thường lên tiếng.
Dù như thế nào thì hai tỷ đệ nàng đã chịu ơn lão tiền bối rất nhiều, nếu không nhờ ông ấy thì làm sao hai người được như bây giờ.
Lúc đó nếu lão tiền bối không cứu nàng thì có lẽ nàng đã là một oan hồn dưới đáy vực rồi
Diệp Trí Mặc nghe nàng nói như vậy thì liền cười tươi.
Hắn sắp được nhìn thấy thế giới ngoài kia rồi, hắn rất tò mò ngoài kia sẽ thú vị như thế nào.
Diệp Vân Thường thấy đệ đệ cười vui vẻ như vậy thì cũng không nỡ phá vỡ tưởng tượng đó của hắn.
Thế giới ngoài kia cũng không vui như trong tưởng tượng của hắn.
“Được! Nếu ba ngày nữa chúng ta mới đi thì...” Diệp Trí Mặc ngập ngừng lời muốn nói, hắn sợ sau khi hắn nói xong sẽ bị tỷ ấy đánh nữa.
Diệp Vân Thường nhìn đệ đệ đang ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng không dám nói, còn nhìn nàng với ánh mắt lo sợ, “Đệ muốn nói gì thì cứ nói đi, tỷ cũng không làm gì đệ!”
“Tỷ hứa với đệ là sau khi đệ nói tỷ sẽ không đánh đệ!” Diệp Trí Mặc nói xong thì liền ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ hắn, trong ánh mắt còn chứa tia mong chờ.
Diệp Vân Thường nghe hắn nói như vậy thì trong lòng nàng liền đoán được hắn muốn gì.
Nàng liền gật đầu: “Được! Tỷ hứa với đệ sẽ không đánh đệ.”
“Thật sự?” Diệp Trí Mặc nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tỷ tỷ thật sẽ đồng ý với hắn sao? Hay là nghe hắn nói xong rồi sẽ đánh sau.
“Tỷ nói thật! Nếu đệ không tin thì tỷ có thể thề cho đệ xem.” Diệp Vân Thường nói xong, dường như để chứng tỏ là nàng nói thật liền đưa ba ngón tay lên.
Diệp Trí Mặc thấy như vậy liền chộp tới kéo bàn tay nàng xuống, “Không cần! Đệ tin tỷ.
Vậy đệ nói!”
“Đệ nói đi!” Diệp Vân Thường gật đầu.
“Tỷ tỷ! Ba ngày nữa chúng ta mới đi thì hôm nay tỷ có thể cho đệ đến nơi đó một lần hay không? Đệ chỉ nhìn một lần thôi! Có được không?” Diệp Trí Mặc nói xong liền nhìn Diệp Vân Thường bằng ánh mắt chờ mong.
Diệp Vân Thường nhìn hắn như vậy thì có chút không đành lòng, không phải nàng không cho hắn đi vào nơi đó, mà vì lúc trước hắn lén lúc nàng đang bế quan đi vào trong đó.
Nếu không phải lúc đó nàng không đến kịp thì không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Diệp Vân Thường nhớ đến lúc đó, tim nàng không khỏi run rẩy vì lo sợ, lúc đến nơi thì thấy Diệp Trí Mặc nằm im bất tỉnh trên mặt đất, người thì đầy máu, hơi thở yếu ớt như có như không, lúc đó nàng rất hoảng sợ.
Nhưng hiện tại thực lực của nàng cùng đệ đệ đã là võ giả cấp năm.
Bọn họ đã đủ thực lực để đến thử sức ở nơi đó, nói không chừng còn tìm được thứ gì thú vị thì sao, bọn họ cũng cần phải rèn luyện kỹ năng chiến đấu nhiều hơn nên Diệp Vân Thường liền gật đầu đồng ý.
“Thật sao? Tỷ đồng ý để đệ đi nơi đó sao?” Diệp Trí Mặc nhìn Diệp Vân Thường gật đầu thì trong ánh mắt hắn tỏa sáng.
Diệp Vân Thường nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của hắn mà than thở trong lòng, người đệ đệ này của nàng cũng quá đẹp mắt đi.
Lúc này hắn đã rửa mặt và thay y phục khác lộ ra dung mạo anh tuấn, khuôn mặt tuấn mỹ còn có một chút trẻ con, có chút dễ thương, một thân bạch y, trên môi lại nở nụ cười rạng rỡ, nhìn hắn như một thiếu niên vô hại nhưng có lẽ vẻ mặt này ở trước mặt nàng, hắn mới bộc lộ như thế.
“Nhưng với một điều kiện là tỷ sẽ đi cùng với đệ!” Diệp Vân Thường không thể để hắn đi một thân một mình đến nơi đó.
Chỗ đó rất nguy hiểm.
“Được! Chỉ cần tỷ cho đệ đi nơi đó, tỷ muốn sao cũng được! Vậy bây giờ chúng ta liền đi!” Diệp Trí Mặc nói xong liền cầm tay nàng kéo đi ra ngoài.
Hắn rất phấn khích nha, không biết bao lần hắn muốn đi đến đó nhưng sợ tỷ ấy lo lắng nên đành bỏ ý định đó.
Tuy Diệp Trí Mặc biết rõ với thực lực hắn muốn vào đó cũng không khó khăn gì nhưng hắn sợ sẽ thấy cảnh tượng của tỷ tỷ như lúc đó.
Lúc đó Diệp Trí Mặc tỉnh lại thì liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu trong ánh mắt vô cùng hoảng sợ và lo lắng, bàn tay thì nắm chặt bàn tay hắn mà rơi nước mắt, miệng thì gọi hắn.
Diệp Trí Mặc nhìn một Diệp Vân Thường như vậy, hắn rất đau lòng nên mới tự nói với lòng là sau này sẽ không làm tỷ ấy lo lắng mà rơi nước mắt nữa.
Diệp Vân Thường thấy hắn nôn nóng đến như vậy thì cũng mặc hắn kéo tay nàng đi.
Xuyên qua ngôi nhà vào sâu trong rừng trúc phía sau, lại đi qua một con dốc nhỏ, từ xa xa đã có thể trông thấy phía trước có thảm cỏ, thỉnh thoảng có các loại chim muông thú vật chạy qua chạy lại đùa giỡn với nhau không giống một nơi nguy hiểm chút nào.
Hai người bước vào nơi đó, cảnh sắc liền thay đổi, không còn thảm cỏ xanh mướt khi nãy nữa mà là một rừng cây rậm rạp, đại thụ che kín bầu trời gần như không nhìn thấy một ánh sáng nào lọt vào, khí lạnh vờn quanh, ngẫu nhiên có hơi thở của ma thú, yêu thú cường đại truyền đến, âm trầm đến khủng bố.
Tuy là như vậy nhưng tỷ đệ hai người lại thuận một đường đi thẳng lên đỉnh núi mà không có gì cản trở, cũng không phải nơi này không có gì mà là không dám ra cản đường bọn họ.
Ngọn núi này có không ít các loài ma thú, yêu thú từng cấp nhỏ cho đến cấp lớn không dưới vạn loài khác nhau dùng để luyện khả năng chiến đấu rất tốt.
Mà những nơi dưới chân núi lên trên lưng chừng núi đều bị hai người bọn họ đánh diệt qua một lần, thu hoạch được cũng không tệ, chỉ còn duy nhất nơi trên đỉnh núi.
Tuy Diệp Vân Thường chưa đến nơi đó nhưng nàng cảm nhận rất rõ ràng ở đó có gì đó thu hút, kêu gọi nàng.
Nhưng ngoài ra nàng còn cảm nhận được khí thế cường đại đang chiếm giữ nơi đỉnh núi.
Đó cũng là đích đến lần này.
Sau khi hai người đi xuyên qua khu rừng bên dưới tiến thẳng lên đỉnh, càng đến gần đỉnh núi thì họ càng bị khí thế cường đại làm cho hoảng hốt.
Trên đỉnh núi lúc này xuất hiện hai bóng người, một người trong đó lên tiếng nói, trong giọng nói chứa tia kích động không nhỏ, “Khí tức của chủ nhân! Có phải chủ nhân đã quay trở lại hay không?” Là một giọng nói nam nhân trầm thấp.
“Ta không biết! Nhưng khí tức này đúng là chủ nhân rồi!” Một giọng nữ nhân đáp lời.
“Chúng ta đã đợi ở đây một ngàn năm rồi! Cuối cùng chúng ta cũng đã đợi được chủ nhân quay về.” Giọng nam nhân tràn đầy vui mừng vang lên.
Có trời mới biết hai người bọn chúng đã đợi từ năm này sang năm kia đến giờ đã trải qua một ngàn năm kể từ ngày chủ nhân của chúng biến mất.
Hôm nay cũng đã chờ được ngày đó.
Từ xa Diệp Vân Thường cùng đệ đệ đến gần đỉnh núi thì nhìn thấy một vùng đỏ rực như lửa, lúc hai người đến gần nơi đó thì càng không thốt lên một lời.
“Đây là....đây là Cửu Hỏa Sơn thảo! Không phải một gốc mà là một khu vườn toàn là Cửu Hỏa Sơn thảo!” Diệp Vân Thường thốt ra, trong giọng nói còn chứa chút run rẩy.
Diệp Vân Thường không ngờ lại có thể gặp được loại dược liệu này ở đây.
Loại dược liệu này nàng thấy trong một quyển sách dược cổ, nó thuộc loại rất quý hiếm.
Lúc trước nàng còn nghe cha mẹ nói đến loại dược liệu này, một gốc dược liệu mười năm có thể bán được năm trăm đồng vàng, còn tùy theo cấp bậc khác nhau mà có giá cũng khác nhau, dược liệu được dưỡng càng lâu năm càng đắt tiền.
Nàng nhấc chân bước về phía khu vườn đỏ rực đó, cúi người xuống xem xét mấy gốc dược đó.
Sau đó Diệp Vân Thường hoảng hốt lên tiếng: “Tất cả đều là dược trên một trăm năm, đây là...làm sao ở đây lại có nhiều như vậy?”
Diệp Vân Thường còn chưa hết ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt thì nghe tiếng nói hoảng hốt của Diệp Trí Mặc vang lên: “Tỷ tỷ! Tỷ đến đây xem cái này....cái này làm sao có thể?”
Nghe thấy đệ đệ nói thế, Diệp Vân Thường liền đứng lên bước về phía đệ ấy đang đứng.
Vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm cho đứng lặng người một lúc.
Trước mắt Diệp Vân Thường là một vườn linh thảo, nếu bên ngoài kia là một khu vườn Cửu Hỏa Sơn thảo thì bên trong này lại là một vườn trồng linh thảo linh mộc quý hiếm.
Tuy Cửu Hỏa Sơn thảo là dược liệu quý nhưng chỉ cần có tiền thì bất cứ người nào cũng có thể mua được.
Nhưng những loại linh thảo linh mộc ở bên trong này cho dù có tiền cũng chưa chắc đã có được.
Bên trong vườn thuốc, mấy cây đại thụ già ngàn năm che khuất cả bầu trời, vô số kỳ hoa dị thảo, bởi vì nơi này linh khí dư thừa, thỉnh thoảng còn tản ra vầng sáng nhìn rất đẹp mắt.
Diệp Vân Thường vừa nhấc chân bước lên nhìn xem mấy loại linh thảo đó thì bỗng nghe thấy một giọng nói mang theo khí thế cường đại truyền vào tai, là giọng một nam nhân, trong giọng nói lười nhác còn chứa một chút cảnh cáo: “Người đến là ai? Vì sao lại đến nơi này?”
“Võ giả cấp Tiên Thiên!”
Hai tỷ đệ Diệp Vân Thường bị khí thế cường đại đó ép đến khuôn mặt trắng bệch, lồng ngực còn hơi nhói lên một cái, trong đầu họ liền xuất hiện một câu: “Người nam nhân này thực lực rất cường đại, bọn họ không đánh lại hắn, thực lực cấp năm và thực lực cấp Tiên Thiên là một trời một vực, chênh lệch nhau rất lớn.”
Trước khi nắm chắc được kết quả thì nàng (hắn) mới quyết định nên đánh hay nhường, đối với việc không nắm chắc họ sẽ không làm cho nên Diệp Vân Thường liền hạ giọng lên tiếng đáp lời: “Tiểu nữ cùng đệ đệ cũng không cố ý làm phiền tiền bối! Chỉ là vô tình bước vào nơi này! Xin tiền bối thứ lỗi cho tiểu nữ đã mạo phạm.”
“Ha ha ha! Vô tình! Ta thấy các ngươi chính là cố ý đến đây! Có phải các ngươi đã chú ý thấy những thứ ở đây nên mới có ý đồ với chúng hay không?” Nam nhân đó lại lên tiếng, lần này trong tiếng nói còn mang theo chút tức giận.
Sau đó khí thế cường đại bộc phát đánh về phía Diệp Vân Thường với đệ đệ, làm hai người đứng không vững, lồng ngực khó thở như bị bóp nghẹt, trong cổ họng mùi máu tươi tràn lên nhưng họ cố gắng nuốt trở xuống.
Bọn họ không thể chết ở đây được.
“Chúng ta không có ý nghĩ đó! Chúng ta chỉ tò mò một chút nên đến xem mà thôi, cũng không nghĩ sẽ mang thứ gì đi.” Diệp Trí Mặc lên tiếng giải thích, bọn họ đúng thật sự là có kinh ngạc khi thấy cảnh tượng này nhưng không có nghĩa là họ sẽ động đến những thứ này, càng không có ý nghĩ sẽ mang chúng đi.
Bốp!!!
“Ai ui!"
“Ngươi đùa đủ chưa?” Một giọng nữ nhân vang lên, trong giọng nói nàng còn có tia tức giận không hề nhỏ, nàng nói tiếp: “Mau đi ra ngoài!”
Không còn bị khí thế cường đại đó chèn ép, hai tỷ đệ Diệp Vân Thường mới thở phào một tiếng, nếu bị khí thế đó ép thêm một chút nữa thì có lẽ hai người họ sẽ mất mạng ngay tức khắc.
Sau đó lọt vào tầm mắt hai tỷ đệ Diệp Vân Thường là một nam nhân và một nữ nhân, trên người họ là một thân y phục màu đỏ, dung mạo người nam nhân tuấn mỹ, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt phượng tà mị.
Còn người nữ nhân thì dung mạo tuyệt sắc, một vẻ đẹp làm kinh động lòng người, dáng người nàng thướt tha kiều diễm, làm người khác thần hồn điên đảo, bước chân nhẹ nhàng, môi nở nụ cười dịu dàng mang đến cho người ta cảm giác nàng ấy là một nữ nhân vô hại.
Nhưng vào lúc này người nữ nhân làm một hành động làm người khác kinh ngạc đó là nhấc chân đạp một cước vào người nam nhân phía trước một cái, cơ thể người nam nhân liền bay ra ngoài như diều đứt dây.
Hai tỷ đệ Diệp Vân Thường nhìn cảnh đó mà giật mình, không ngờ nhìn nàng ấy như vậy lại có thể một cước nhẹ nhàng đá bay một nam nhân.
Nam nhân bay một đường hướng thẳng hai tỷ đệ bọn họ mà đáp xuống.
Diệp Trí Mặc thấy như vậy liền nhấc chân bước lên trước bảo hộ Diệp Vân Thường lùi lại, người đó là một nam nhân, hắn mới không để người đó tiếp cận tỷ tỷ, nam nữ khác biệt nha, một phần nữa là hắn không biết hai người này là địch hay bạn không thể để họ đến gần bọn họ được.
Nam nhân thấy Diệp Trí Mặc làm hành động như vậy liền cười khổ trong lòng, hắn đúng là làm nghiệt nên không thể sống mà, lúc đầu hắn không nên đùa như vậy thì bây giờ sẽ không bị đá như thế, hắn hối hận rồi có được không?
Sau đó nam nhân rơi xuống trước mặt hai người Diệp Vân Thường với một tư thế hai chân quỳ xuống đất, hai tay đặt xuôi hai bên đầu gối, khuôn mặt tinh xảo giờ tràn đầy uất ức, hai mắt thì rưng rưng nước mắt còn đâu vẻ xuất thần tuấn lãng lúc đầu.
Hắn ngẩng đầu lên tiếng: “Ta biết lỗi rồi! Mong người thứ lỗi cho ta.”
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hai người Diệp Vân Thường không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một khắc trước họ là người xin được thứ lỗi tại sao một khắc sau tình thế ngược lại thế này.
Hai người tỷ nhìn đệ, đệ nhìn tỷ không hiểu xảy ra chuyện gì.
“Đã làm hai vị chê cười rồi!” Người nữ nhân lúc này đã bước lại gần trước mặt Diệp Trí Mặc, cười tươi lên tiếng: “Vị thiếu niên này không cần phải nhìn bọn ta với ánh mắt nghi ngờ như thế! Bọn ta cũng không phải người xấu!”
“Ta làm sao biết các ngươi có phải hay không.
Dù sao người xấu cũng không thể thừa nhận mình là người xấu có đúng không?” Diệp Trí Mặc nói với giọng tràn ngập nghi ngờ.
“Đúng! Vị này nói như vậy cũng không phải không đúng! Nhưng ta có thể cam đoan là bọn ta sẽ không làm gì thương tổn hai người.
Bọn ta nếu muốn làm gì hai người các ngươi thì có cần phải nhiều lời như vậy sao? Ta nói có đúng không?” Nữ nhân mỉm cười lên tiếng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook