Mười năm sau.
Trong một sơn cốc.
Nắng sớm bao phủ, lá cây phản chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt, chim thú vui đùa trên cành như đang chào đón một ngày mới tốt lành, trong không khí còn nồng đậm hơi sương.
Giữa rừng cây xanh um có một khu vườn trồng các loại hoa đủ màu sắc, xuyên qua khu vườn là một hồ nước xanh biếc, có một cây cầu được bắt ngang qua hồ tạo thành lối vào, phía bên kia hồ là một ngôi nhà được dựng trên đỉnh một núi đất nhỏ, xung quanh được bao bọc bởi các loài kỳ hoa dị thảo.
Trong sân của ngôi nhà có một giàn nho đang trĩu quả, đung đưa trong nắng, dưới giàn nho còn có một cái ghế lắc bằng trúc, trên ghế là một thiếu nữ trắng trẻo mặc một thân y phục màu xanh trắng đang nằm, đó là một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mày lá liễu, phía dưới là cặp mắt xinh đẹp đang nhắm làm cho người khác tò mò không biết khi cặp mắt ấy mở ra thì sẽ như thế nào, mắt mày cùng bộ dạng này quả thật là làm người khác kinh diễm.
Chợt có một cơn gió nhẹ thoáng qua mang theo hương thơm của hoa cỏ bay thoáng qua nơi thiếu nữ đang nằm, đôi mắt đang nhắm chợt mở ra, dung nhan nàng liền như bừng sáng.

Đó là một đôi mắt đen to, thăm thẳm như hồ nước sâu không đáy, nhưng bên trong mắt lại chứa tia ưu tư trầm lắng.

Nàng ngẩng mặt nhìn về phía cảnh sắc bên dưới rồi rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên “Ầm!!!” một tiếng, ngôi nhà liền chấn động, từ trong nhà bốc lên một làn khói đen.

Thiếu nữ lúc nãy nằm trên ghế giật mình bật người dậy, quay đầu về phía trong nhà, trong mắt là tia tức giận.
Lúc này trong nhà có một bóng người chật vật chạy nhanh ra ngoài, lúc đến gần thì đây là một thiếu niên, đầu tóc bù xù, mặt mũi lem luốc, y phục thì rách nát, trên người toàn là khói bụi, không khác gì một tên ăn mày, hắn nhả ra một làn khói đen, miệng thì lẩm nhẩm gì đó.

Nhưng nói quá nhỏ nên không nghe được là hắn đang nói những gì.
Thấy như vậy nữ nhân từ trên ghế đứng lên bước về phía thiếu niên, lại gần thì nghe hắn nói trong miệng: “Thất bại rồi! Lại thất bại rồi!”
Nữ nhân nghe hắn nói như vậy, thở dài một tiếng: “Haizzz!!!”

Bao nhiêu tức giận, lời nàng muốn mắng liền không mở miệng nói được một lời, tay nàng vươn lên muốn xoa đầu an ủi thì nghe hắn nói: “Tỷ tỷ, đệ không còn là đứa bé nữa! Tỷ đừng lúc nào cũng xoa xoa đầu đệ được không?”
Thiếu nữ nghe hắn nói như vậy thì chợt nhận ra là tiểu nam hài ngày nào chạy sau lưng nàng nay đã lớn, đã đứng ngang ngửa với nàng, đã thành một thiếu niên anh tuấn rồi.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, nàng đến chỗ này đã được mười năm tròn kể từ ngày mưa hôm đó.

Ngày mà nàng không mãi mãi không quên được, nàng cũng không quên được ánh mắt, tiếng gọi đau đớn của cha mẹ nàng ngày đó khi thấy cảnh nàng rơi xuống vực thẳm ấy.

Không biết hiện tại cha mẹ nàng có còn sống hay đã chết.

Nàng cũng chính là đứa trẻ rớt xuống vực ngày đó, Diệp Vân Thường.

Thiếu niên đứng cạnh nàng là đệ đệ ruột của nàng, Diệp Trí Mặc.
Ngày ấy Diệp Vân Thường bị hắc y kéo theo rơi xuống vực, nàng cứ nghĩ lần này sẽ chết nhưng không ngờ lúc rơi xuống một đoạn thì được một vòng ánh sáng vàng bao quanh thân thể, sau đó nàng liền bất tỉnh, khi tỉnh lại đã ở nơi này.
Sau khi Diệp Vân Thường tỉnh lại thì mới biết mình được một lão tiền bối thần bí cứu sống và mang đến chỗ này.

Đến đây mới biết được một chuyện khác là ngoài cha và mẹ, nàng còn có một đệ đệ, không phải cha mẹ chỉ có mình nàng là con thôi sao, vậy người đệ đệ này ở đâu mà có.
Ngày đó Diệp Vân Thường hoàn toàn không hiểu gì hết, sau đó nghe lão tiền bối nói nàng biết là “Cha mẹ được người dự đoán được tương lai sẽ có chuyện xảy ra nên mẹ bí mật sinh ra và đem đệ đệ giao cho lão tiền bối nuôi dưỡng còn nàng thì được cha mẹ mang bên người.

Ngày hôm ấy người đó tính toán được cha mẹ xảy ra chuyện nên mới nhờ lão tiền bối đến giúp.

Sau khi lão tiền bối đến chỉ kịp cứu nàng một mạng nhưng khi lão đến trên bờ vực thì đã không còn ai ở đó nữa, cha mẹ cũng không có chút tin tức nào”.

Khi Diệp Vân Thường biết được chuyện đó thì nhiều lần muốn đi ra ngoài để tìm cha mẹ nhưng cũng ngần ấy lần thất bại.

Không phải nơi này khó ra mà là ở nơi này có một cấm chế do cha mẹ tạo ra muốn ra ngoài thì thực lực phải đủ cao thì lúc đó cấm chế này hoàn toàn không thể làm gì được.

Lão giả cũng nói với nàng rằng nơi này không phải ai cũng có thể vào, chỉ khi nào người đó là huyết mạch của người mở ra cấm chế mới có thể vào cũng có nghĩa là chỉ có nàng và đệ đệ vào được.

Nhưng không phải lão tiền bối cũng vào được sao?
Diệp Vân Thường khó hiểu nên hỏi lão tiền bối: “Nếu nói như vậy thì sao người lại vào được?”
“Cái cấm chế vô dụng này làm sao làm khó được ta! Ha ha ha!” Lão tiền bối nói xong liền cười lên.
Diệp Vân Thường vẻ mặt không tin nhìn chằm chằm lão tiền bối mà nghĩ.
Vô dụng sao? Chắc không phải nó vô dụng mà là thực lực của lão tiền bối ngài quá cao, cao đến nổi nó cũng không làm được gì ngài đi.

Nếu cấm chế này vô dụng vậy tại sao bao nhiêu lần nàng muốn xông ra ngoài đều bị nó đẩy ngược lại.
Thấy nàng hoàn toàn không tin lời lão thì liền xụ mặt, bĩu bĩu môi liền không đùa nữa: “Ta đây cũng không muốn lừa gạt trẻ nhỏ làm gì, thật ra người tạo ra loại cấm chế này là người quen của ta nên ta rất rõ cách nào để vào mà không cần chứng minh huyết mạch, còn cách đi ra không phải ngươi cũng biết rõ rồi sao?”
Diệp Vân Thường biết rất rõ việc đó nên nàng mới khổ sở tuyệt vọng, có lẽ vĩnh viễn không bao giờ đi ra ngoài được cũng như sẽ không tìm được tung tích của cha và mẹ, vì kinh mạch bị tắt nghẽn từ khi còn nhỏ nên không thể tu luyện, nàng là một phế vật.
Lão nghe Diệp Vân Thường nói như vậy liền cầm lấy cổ tay nàng xem xét, lão không tin con của hai người kia lại là phế vật, không phải bọn họ còn một người con trai nữa sao? Đó không những là thiên tài mà hắn còn là một thiên tài đặc biệt khác người.

Lão thầm nhớ đến tiểu nam hài mà mình đang nuôi dưỡng, lòng không khỏi run rẩy.
Ở một nơi lấy võ vi tôn này, thực lực là thứ quyết định địa vị cho mỗi người, dù cho có thân phận hiển hách nhưng không có thực lực thì cũng phải cúi đầu trước người khác.


Kẻ yếu thì sẽ không được ai đồng tình, chỉ có cường giả mới có thể được người tôn kính.

Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì đến nơi nào cũng sẽ được chào đón.

Cho nên người phế vật như Diệp Vân Thường, nàng hoàn toàn không có chỗ đứng ở nơi này.
Lão cầm cổ tay Diệp Vân Thường xem xét hồi lâu, một lúc lại nhíu mày, lúc lại nghĩ ra cái gì lão liền nở nụ cười rồi nhìn nàng: “Ngươi hoàn toàn không phải không tu luyện được mà là vì ngươi bị trúng độc, trong cơ thể còn bị người khác hạ một loại cấm chế, nhưng cũng nhờ cấm chế này mà độc không làm ngươi mất mạng chỉ làm kinh mạch bị tắt nghẽn không tu luyện được mà thôi.”
“Lão tiền bối, người đừng gạt ta nữa! Nếu ta bị như vậy thì làm sao cha mẹ ta lại không phát hiện ra?” Diệp Vân Thường đã biết rõ là nàng không tu luyện được và cũng chấp nhận số phận một phế vật mà người người khinh thường.
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm! Ngươi để ta xem lại lần nữa?” Lão cũng không biết sao lại như thế, đành phải xem kỹ lại lần nữa.
“Được!” Diệp Vân Thường gật đầu đồng ý, nhưng cũng không kì vọng quá nhiều.
“Ta đã biết ngươi bị gì rồi!” Lão tiền bối nở nụ cười tươi gật gật đầu, rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.

Ngươi có nguyện ý tin tưởng thêm một lần nữa chứ?”
Diệp Vân Thường nghe thấy lão tiền bối nói như vậy cũng không vẻ gì là vui mừng, nàng chỉ cười nhẹ một tiếng, rồi gật đầu coi như đồng ý.

Dù sao cũng đã thử qua rất nhiều lần thêm một lần nữa thì cũng không mất gì mà.
“Được! Ngươi chờ ta hai ngày...à không chỉ cần một ngày thôi.

Ta đi rồi sẽ quay lại chữa bệnh cho ngươi.” Lão tiền bối nói với giọng có chút hưng phấn giống như gặp gì đó rất thú vị.
Đúng hẹn lão tiền bối quay về, bắt đầu giải độc cho Diệp Vân Thường.
Thời gian dần trôi qua.
Một ngày.
Hai ngày.
Đến ngày thứ ba, độc trong cơ thể Diệp Vân Thường đã được giải xong.


Trong khoảng thời gian này đối với nàng mà nói hết sức gian nan, độc tố bị loại bỏ khiến cơ thể nàng sinh ra một loại cảm giác đau đớn.

Sau khi giải độc thì bắt đầu tới lúc phá giải cấm chế kinh mạch trong cơ thể, cuối cùng cũng có thể tu luyện rồi.
Diệp Vân Thường nghĩ lúc giải độc đã chịu qua loại giác đau đớn như vậy thì phá giải cấm chế đã là gì.

Nhưng nàng đã lầm, cảm giác lúc đó còn đau đớn gấp mấy lần lúc giải độc, cơ thể như bị xé nát ra, giai đoạn này thật sự đau đớn như chết đi sống lại, không biết đã bao lâu thì loại thống khổ này mới dừng lại.
Hai canh giờ sau.
Bỗng nhiên thiếu nữ chợt mở ra đôi mắt sắc bén, nụ cười ý tứ hiện ra ở môi nàng, ánh mắt lạnh lẽo mang theo tia sáng.
“Cấm chế đã được giải.”
Lúc này Diệp Vân Thường cảm thấy cơ thể có biến đổi, trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, linh lực trong kinh mạch cũng lưu động.
Nàng đã có thể tu luyện như người bình thường.
Sau khi chữa khỏi cho Diệp Vân Thường, lão tiền bối nói với hai tỷ đệ nàng: “Ta đã làm xong lời hứa của mình, bây giờ việc của ta đã hết! Cho nên những việc còn lại thì hai người các ngươi tự bản thân cố gắng! Ở nơi này có đầy đủ những thứ các ngươi đang cần, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào năng lực của hai người các ngươi.” Sau đó lão vứt hai tỷ đệ nàng ở đây rồi đi mất.
Đến bây giờ hai tỷ đệ bọn họ cũng không biết lão tiền bối đó là ai và đã đi đâu.
“Tỷ tỷ!” Một giọng nói vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của nàng, lúc này Diệp Vân Thường mới giật mình nhìn lại thì thấy ánh mắt của đệ đệ đang hoang mang lo lắng.
“Tỷ! Tỷ bị làm sao vậy? Đệ gọi tỷ một lúc lâu mà tỷ không có phản ứng lại.”
“Tỷ...tỷ không sao! Đã làm đệ lo lắng rồi!” Diệp Vân Thường nhìn đệ đệ, trong mắt hắn là sự lo lắng không hề nhỏ.

Lúc đầu mới gặp nhau, Diệp Vân Thường cứ nghĩ người đệ đệ này sẽ oán giận nàng, vì nàng mà cha mẹ đem hắn cho người khác nuôi dưỡng, nàng nghĩ cho dù hắn hiểu chuyện thế nào thì vẫn là đứa trẻ nhưng không phải như vậy, sau khi sống chung mới biết là đệ ấy là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi làm người khác đau lòng.
Đệ ấy không hề trách việc cha mẹ đã làm với hắn, bởi hắn hiểu rằng việc nào quan trọng việc nào không, còn đối với người tỷ tỷ là nàng thì phải nói là hắn toàn tâm toàn ý, quan tâm lo lắng, chăm sóc rất chu toàn, nhiều khi cứ nghĩ hắn là ca ca chăm sóc muội muội chứ không phải là tỷ tỷ chăm sóc đệ đệ nữa.

Nàng làm một tỷ tỷ quá thất bại rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương