Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta
-
Chương 11
Diệp Vân Thường đã biết mắt trận ở chỗ nào, nhưng làm sao để phá vỡ trận pháp mà không làm người khác nhìn ra, mắt nàng lóe lên tia sáng.
Nàng dùng truyền âm nói: “Phượng Vũ! Ngươi gọi một ma thú đến đây cho ta! Hướng Đông Nam!”
Phượng Vũ ngạc nhiên hỏi lại: “Ma thú? Được! Chủ nhân! Người chờ ta một chút!”
Diệp Vân Thường vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên một cái gì đó di chuyển ở sau tảng đá hướng Đông Nam, sau đó liền lộ ra một cái đầu kinh dị, nó còn đang nhe hàm răng trắng toát, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Thường nhưng như nhận ra gì đó đáng sợ liền muốn cụp đuôi bỏ chạy.
Lúc này Diệp Vân Thường sao để vụt mất cơ hội đó được liền hét lên.
“Bên kia là cái gì vậy?” Diệp Vân Thường hoảng sợ lên tiếng, ngón tay chỉ về phía một tảng đá trong mắt là sự hoảng sợ không nhỏ.
Diệp Trí Mặc nghe Diệp Vân Thường hét lên, liền tiến lên phía trước che chắn cho Diệp Vân Thường ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hướng đó.
Lưu Thiên thấy như vậy cũng nhấc chân bước về phía đó, đồng thời tay hắn rút kiếm ra, cảnh giác nhìn chằm chằm nơi đó.
Chờ một lúc thì chỗ đó hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, Diệp Trí Mặc liền hỏi Diệp Vân Thường: “Tỷ! Lúc nãy tỷ đã thấy gì vậy?”
“Tỷ không rõ! Hình như là một ma thú rất đáng sợ!” Diệp Vân Thường run sợ trả lời.
Diệp Trí Mặc muốn nói thêm gì đó thì phía trước có động tĩnh, một cái đầu lộ ra, đôi mắt đỏ ngầu, nhe hàm răng trắng ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bốn người đang đứng nơi đó.
Sau đó nó bước từng bước ra khỏi tảng đá, là một con ngân lang cấp bảy.
Ngân lang nhìn chằm chằm bốn người đang đứng trước mắt, sau đó nó gầm lên một tiếng, liền vọt qua nơi Diệp Vân Thường đang đứng, miệng nó mở to.
“Cẩn thận!!!”
“Tỷ tỷ!!!”
“Cô nương!!!”
Ba tiếng hét vang lên.
Cùng lúc đó ba bóng người đều vọt lên hướng con ngân lang đang bay đến đánh ra một kích.
Diệp Vân Thường nhìn thấy thân thể ngân lang như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài va vào tảng đá, ngân lang liền kêu lên:“ Grừ! Grừ!” rồi run rẩy đứng lên nhìn bọn họ.
Diệp Vân Thường dường như hiểu được ánh mắt của ngân lang, nàng xin lỗi trong lòng, nàng cũng không muốn lợi dụng nó đâu nhưng hiện tại không có cách nào tốt hơn cách này nữa.
Nếu không thì sau khi xong việc nàng liền mang nó đi chữa trị vậy.
Diệp Vân Thường dùng truyền âm nói: “Phượng Vũ! Nói với nó! Sau khi ta đi ra ngoài, ta sẽ để lại dấu tích, ngươi kêu nó theo đó mà tìm ta! Ta sẽ chữa thương cho nó!”
Phượng Vũ liền kinh ngạc lên tiếng: “Dạ! Chủ nhân!” Hắn không nghĩ Diệp Vân Thường sẽ làm như vậy.
Vốn dĩ con người đối với ma thú hoàn toàn không có chút lòng nhân từ, gặp liền giết chết.
Nhưng Diệp Vân Thường không như vậy, nàng còn muốn chữa thương cho ma thú.
Có lẽ nàng là người thứ hai ngoài chủ nhân cũ của bọn họ.
Phượng Vũ vui mừng, bọn hắn chọn đúng người rồi.
Sau khi dùng truyền âm xong, chỉ trong chớp mắt ngân lang liền run rẩy, sau đó liền quay đầu chạy mất.
Diệp Vân Thường nhìn ngân lang hoảng sợ chạy đi, trong lòng liền buồn cười.
Con ngân lang này cũng quá nhát gan đi, mới như vậy liền không chịu nổi chạy mất rồi.
“Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ! Có bị thương ở đâu không?” Diệp Trí Mặc lo lắng, nhìn trước sau, trên dưới người Diệp Vân Thường kiểm tra xem có bị thương hay không.
“Tỷ không sao! Chỉ bị kinh sợ một chút thôi!” Diệp Vân Thường an ủi, nàng làm đệ đệ hoảng sợ rồi.
“Cô nương! Không sao là tốt rồi! Lúc nãy làm cô nương hoảng sợ đi!” Yến Mộ Thành cũng bước đến nhìn Diệp Vân Thường không bị thương, hắn liền vui mừng trong lòng.
“Đa tạ công tử đã lo lắng cho ta! Ta không sao!” Diệp Vân Thường nở nụ cười.
Yến Mộ Thành nhìn nữ nhân đang mỉm cười nhìn hắn mà cười khổ.
Tới bây giờ trong lòng Yến Mộ Thành còn chút run rẩy, cảnh tượng lúc nãy làm hắn cũng rất hoảng sợ, sợ ngân lang đó làm nàng bị thương nên liền không do dự vọt đến cản ngân lang lại.
Yến Mộ Thành cũng không hiểu tại sao lại muốn bảo hộ người nữ nhân này.
Cảm giác hoảng sợ này bao lâu rồi không xuất hiện nhưng giờ đây vì nữ nhân này làm hắn có cảm giác này rồi.
Có lẽ hắn nên tĩnh tâm suy nghĩ về việc này một chút.
Diệp Vân Thường vẫn không hề biết suy nghĩ trong đầu Yến Mộ Thành đều là nàng.
Hiện tại Diệp Vân Thường nhìn tảng đá phía Đông Nam đã dịch chuyển ra ngoài khỏi quỷ đạo của nó mà mỉm cười.
Sau đó đột nhiên một cơn gió thổi qua khu rừng làm bụi đất, lá cây khô bay lên cao, bốn người đang đứng đó liền ngạc nhiên nhìn xung quanh, “Sao tự nhiên lại có gió lớn như vậy?” Giọng nói Lưu Thiên vang lên.
Gió thổi chừng nửa khắc liền nhẹ dần rồi biến mất để lại một bầu trời đầy bụi đất và lá cây bay lung tung.
Diệp Vân Thường nhìn cảnh vật xung quanh liền cười lạnh trong lòng, cuối cùng cũng đã phá vỡ trận pháp.
“Tiểu Mặc! Chúng ta đi tiếp!” Diệp Vân Thường lên tiếng nói với Diệp Trí Mặc, sau đó quay đầu bước đi.
“Được!” Diệp Trí Mặc gật đầu rồi bước theo sau Diệp Vân Thường mà đi.
Yến Mộ Thành thấy thế cũng không chần chờ mà cũng bước theo hai người phía trước.
Hai người phía sau không hề biết sau khi Diệp Vân Thường quay lưng đi thì khóe miệng nàng nhếch lên mỉm cười, một nụ cười đầy ý vị.
Nửa khắc sau...
Bên ngoài khu rừng xuất hiện bốn bóng người đang đứng quay mặt về phía khu rừng mà nở nụ cười.
“Cuối cùng chúng ta cũng ra khỏi nơi đó!” Diệp Trí Mặc thở phào nhẹ nhõm nói.
“Đúng vậy! Ta cứ nghĩ suốt đời cũng không ra được! Không ngờ cuối cùng là ra ngoài được rồi!” Lưu Thiên cũng phụ họa theo Diệp Trí Mặc.
Hiếm khi hai người họ không cãi nhau, từ lúc bắt đầu đi cùng nhau, hai người họ liền như lửa với nước, ta nói một câu ngươi nói lại một câu, sau đó liền cãi nhau chí chóe hết cả lên.
Diệp Vân Thường nhìn nhìn hai người họ mà buồn cười, nàng không hiểu sao bình thường Diệp Trí Mặc rất trầm tĩnh, không nổi giận vô cớ, luôn bình tĩnh trước mọi việc nhưng khi gặp Lưu Thiên, hắn liền không làm được gì hết.
Hoàn toàn hỏng.
“Hai người có khi nào “ghét của nào, trời trao của nấy”, hay không đây?” Diệp Vân Thường lên tiếng trêu chọc hai người Diệp Trí Mặc cùng Lưu Thiên.
“Hừ! Người như hắn có trời trao, đệ cũng không dám nhận đâu! Đệ còn chưa muốn bị tức đến chết! Đệ yêu mạng lắm!” Diệp Trí Mặc khẽ nhếch mép cười, giọng nói châm chọc vang lên.
Ta không làm ngươi tức chết, ta không phải là Diệp Trí Mặc.
Hừ!
Lưu Thiên nghe thấy Diệp Trí Mặc nói câu đó, hắn liền khó nhịn cũng nói: “Ta cũng không dám nhận một người nhỏ mọn như ai kia đâu!”
“Ngươi nói ai là người nhỏ mọn?” Diệp Trí Mặc tức giận lên tiếng hỏi.
“Ta nói ai thì chính là người đó! Ta cũng không nói ngươi nhỏ mọn! Ngươi làm rộn lên làm gì? Hay là ngươi là người như thế?” Lưu Thiên lại đáp lại Diệp Trí Mặc một câu.
Diệp Vân Thường thấy hai người lại cãi nhau, nàng cười khổ nhìn họ lắc đầu.
Yến Mộ Thành cũng nhìn hai người kia, hắn cũng lắc đầu.
Không biết tại sao hai người lại thích cãi nhau như vậy? Đây cũng là lần đầu tiên Yến Mộ Thành thấy một Lưu Thiên khác biệt với Lưu Thiên hắn thường thấy.
Bình thường Lưu Thiên rất ít nói, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh toát, tạo cảm giác “người sống cấm lại gần”, người thì lúc nào nhìn cũng giống một khúc gỗ di động, nhưng giờ đây một Lưu Thiên tràn đầy sức sống, tuy là đang cãi nhau với người khác nhưng vẻ mặt rất vui vẻ, Lưu Thiên bây giờ mới giống một con người.
Một con người có hỉ nộ ái ố.
Hai người bên kia vẫn còn đang cãi nhau chí chóe, Yến Mộ Thành nhìn nữ nhân đang đứng bên cạnh lên tiếng: “Cô nương! Tiếp theo hai người đi đâu?”
“Ta tính sẽ đến thành Kính An một chuyến!” Diệp Vân Thường suy nghĩ một chút liền đáp.
Nàng làm sao có thể nói cho họ biết lộ trình hai tỷ đệ nàng sẽ đi cho họ biết được, đến bây giờ nàng còn chưa biết họ là ai? Đến từ nơi nào? Làm sao dám tin tưởng mà nói thật với họ.
“Thành Kính An sao? Ta có thể biết hai vị đến đó có việc gì sao?” Yến Mộ Thành nói tiếp.
“Cũng không có việc gì! Chỉ là ta cùng đệ đệ đến thăm một người quen mà thôi! Tiện thể xem xem nơi đó một chút!” Diệp Vân Thường cười cười đáp lời hắn.
“Không biết....” Yến Mộ Thành chưa kịp nói câu tiếp theo thì phía trước có một đoàn người cưỡi ngựa chạy về hướng này, chỗ ngựa chạy qua bụi đất bay mịt mù.
Một người nam nhân trong đó liền cất tiếng kêu: “Chủ tử!”
Sau đó đoàn người liền dừng lại trước mặt Diệp Vân Thường cùng Yến Mộ Thành, một người nam nhân mặc y phục của hộ vệ, hắn nhảy xuống ngựa, bước nhanh về phía hai người họ, sau khi đến trước Yến Mộ Thành liền quỳ một chân xuống đất, hai tay chấp trước mặt kêu một tiếng: “Chủ tử! Thuộc hạ vô dụng! Không kịp bảo hộ người! Xin chủ tử trách phạt!”
Những người theo sau nam nhân kia cũng đồng loạt đều quỳ một chân xuống, lên tiếng nói câu y như người nam nhân kia.
Diệp Vân Thường nhìn hình ảnh trước mắt liền biết suy đoán lúc đầu của nàng đúng rồi.
Người nam nhân tử y này không phải người tầm thường, có lẽ là một người trong hoàng tộc nơi kinh thành.
Yến Mộ Thành nhìn những người đang quỳ gối dưới đất, vẻ mặt hắn liền nghiêm túc nói: “Đều đứng lên hết đi! Lần này ta không thể trách được các ngươi! Trách cũng trách ta đã quá lơi là mất cảnh giác mà xảy ra việc này!”
Diệp Vân Thường thấy người của Yến Mộ Thành cũng đã đến nàng cùng đệ đệ nên rời đi rồi.
Nàng hướng hai người vẫn còn cãi nhau bên kia lên tiếng gọi: “Tiểu Mặc! Được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Chúng ta nên đi rồi!”
Lúc này những người kia mới chú ý thấy bên cạnh chủ tử bọn họ có một nữ nhân đang đứng đó.
Nữ nhân ấy một thân bạch y, tuy dung mạo cũng không gọi là tuyệt sắc nhưng cũng có thể xem là nhìn thuận mắt, giọng nói nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều lộ khí chất của một tiểu thư con nhà gia giáo.
Bọn họ không biết cô nương này là ai? Tại sao lại đi chung với chủ tử bọ họ? Thắc mắc nhưng họ cũng không dám hỏi thẳng chủ tử, chỉ có thể lúc quay về hỏi Lưu Thiên mà thôi.
Yến Mộ Thành thấy Diệp Vân Thường có ý định rời khỏi nơi này liền không chần chờ lên tiếng: “Cô nương! Hiện tại liền đi luôn sao?”
“Đúng vậy! Ở đây cũng không còn việc gì nữa! Chúng ta nên đi rồi!” Diệp Vân Thường bình thản, giọng nói không nhanh không chậm trả lời.
“Nhanh như vậy? Ta còn chưa báo đáp ân tình của cô nương! Không biết ta có thể hỏi tên họ cô nương được hay không?”
“Nếu vì chuyện ân tình thì công tử không cần để trong lòng làm gì? Ta cũng không thể thấy chết không cứu, công tử cứ coi như ta cứu mạng công tử để tích đức cho ta sau này đi! Còn việc tên họ thì chúng ta cũng chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi, cũng không cần lưu tâm làm gì? Có đúng không?” Diệp Vân Thường bình tĩnh đáp lại.
Sau này cũng không gặp lại cần gì phải hỏi tên nhau để làm gì.
Yến Mộ Thành nghe Diệp Vân Thường nói như vậy, trong lòng liền khó chịu một chút.
Tại sao cô ấy nói như thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ không gặp lại nữa vậy? Hắn không tin họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, sẽ không lâu nữa chắc chắn họ sẽ gặp lại nhau.
Hắn không biết tại sao lại chắc chắn điều đó chỉ là đột nhiên trong đầu hắn vang lên ý nghĩ như vậy thôi.
“Công tử! Chúng ta cáo biệt tại đây! Chúc công tử trở về bình an!” Diệp Vân Thường khẽ mỉm cười nói, sau đó liền quay đầu bước đi.
Diệp Trí Mặc cũng hướng Yến Mộ Thành chấp tay, sau đó nói: “Cáo từ!”
Yến Mộ Thành thấy hai người họ bước đi, liền không suy nghĩ nhấc chân bước đến trước mặt Diệp Vân Thường.
Hắn lấy trong người ra miếng ngọc bội màu đỏ được khắc một hình thù kỳ lạ, sau đó không nghĩ ngợi liền đưa miếng ngọc bội đó cho Diệp Vân Thường nói: “Ta không muốn mang nợ người khác, ngọc bội này ta đưa cô nương! Khi nào cô nương có đến kinh thành, nếu có việc cần giúp đỡ thì cầm nó đến quán trà Tư Dẫn, tìm ta!”
“Được! Nếu cần, ta sẽ đến nhờ công tử!” Diệp Vân Thường biết không từ chối được nên liền cầm ngọc bội cất vào trong người, rồi nói tiếp: “Nếu không còn chuyện gì? Chúng ta xin phép đi trước!”
“Cô nương thật sự không nói ta biết tên của mình sao?” Yến Mộ Thành lúng túng hỏi.
Hắn không hiểu sao cô nương này lại giấu kín tên họ bản thân như vậy.
“Nếu như còn gặp lại! Ta liền nói công tử biết!” Diệp Vân Thường mỉm cười.
Nàng nghĩ sẽ không gặp lại nên mới nói ra câu đó.
Nếu nàng biết tương lai không như nàng nghĩ thì sẽ không nói như vậy.
“Được! Hai người đi đường bình an!” Yến Mộ Thành gật đầu đồng ý.
“Đa tạ!” Diệp Vân Thường nói xong liền nhấc chân bước đi, không quay đầu nhìn lại.
Bởi vì vậy nàng không nhìn thấy được ánh mắt của Yến Mộ Thành nhìn về phía nàng với ánh nhìn thâm trầm mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook