Người Chính Là Hoa Sen Màu Tím [ Hi Trừng ]
-
C11: 10. Thỉnh Cầu.
Lam Hi Thần chầm chậm bước. Chân như ngàn tảng đá treo vào nặng nhọc . Y không biết phải mệt đến chừng nào Vãn Ngâm của y mới chịu bỏ đi lớp vỏ mạnh mẽ cô độc kia để chịu dựa vào người khác.
Tận đến lúc này Giang Trừng mới chịu nói lời tâm duyệt muộn màng.
Lam Hi Thần tự trách mình không đến bên hắn sớm hơn hơn. Càng tự trách mình hôm đó ... nếu bản thân y không .... thì Giang Trừng đâu trúng Ấu Tử Trùng. Tại y tất cả.
- Lam tông chủ sao lại ở đây. Biểu ca ta làm sao?
Tử Liên nhìn thấy Lam Hi Thần đang ôm trên mình biểu ca của nàng. Vẻ mặt của y mách bảo nàng có gì không ổn. Thậm trí Lam Hi Thần còn không trả lời nàng. Đôi mắt vẫn dán trên người Giang tông chủ.
Nhìn Giang Trừng mắt nhắm nghiền. Hai tay buông thõng. Tử Liên hoảng hốt
- Biểu ca ... mẫu thân .... mẫu thân.... biểu ca.... MẪU TH....ÂN....
Giang nhị phu nhân nghe tiếng gọi thất thanh của con gái bàng hoàng vội vã chạy tới. Nhìn khuôn mặt cảm xúc mất hồn của Lam Hi Thần . Giang nhị phu nhân sợ hãi.
Bà vội tới bắt mạch... rồi loạng choạng thối lui ba bước.
- A Trừng....
Hiểu ý mẫu thân nước mắt Tử Liên lăn dài.
- Biểu ca đã...
Nàng bật khóc nức nở. Môn sinh cùng gia nhân quá nửa còn lại không đi đưa dâu lúc này cũng đã dần dần bao quanh bọn họ. Tiếng khóc đã bắt đầu rấm rứt
Mãi Lam Hi Thần mới lên tiếng.
- Giang nhị phu nhân. Tử Liên cô nương các vị.... Vãn Ngâm đã quá mệt rồi xin đừng ồn ào cho Vãn Ngâm ngủ. Vãn Ngâm Thật sự cần được nghỉ ngơi.
Giọng Lam Hi Thần trầm lặng chầm chậm tựa như lặng sóng nhưng lại khiến cho người khác hoang mang. Bọn họ không một ai lỡ tiến gần. Mặc kệ y bồng tông chủ đưa vào tông thất. Lam Hi Thần nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường. Bàn tay khẽ vuốt đôi lông mày thanh mảnh của hắn. Tay lại siết tay. Một vị trưởng bối Giang gia sau phút bàng hoàng đã bình tĩnh lại ngập ngừng lên tiếng.
- Lam tông chủ. Xin nén bi thương. Giang tông chủ đã đi rồi. Chúng ta cần nhanh chóng tiến hành tang sự.
- Ai nói Vãn Ngâm đã đi.!
Ánh mắt Lam Hi Thần trở nên tức giận. Đã có ai từng nhìn thấy nét mặt này ?. Từng tia máu đỏ hằn hiện lên đôi mắt . Tay rút Sóc Nguyệt chĩa thẳng về phía bọn họ.
- Ta nói Vãn Ngâm đang nghỉ. Các ngươi mau cút. Ai còn ồn ào ta quyết không tha. Mau tránh hết ra đi.
- Lam tông chủ...
Tình thế trở nên khó xử . Lam Hi Thần trở lên thất thố đó là điều chưa ai nghĩ tới. Giang nhị phu nhân cũng gằn giọng
- Được rồi. Là A Trừng đang ngủ đang ngủ..
Bà đã có sự chuổn bị tâm lý nhưng lúc này để chấp nhận sự thật cũng thật khó khăn. Nhìn Lam Hi Thần bà lại càng không muốn tin là sự thật.
- Mẫu thân.
Tử Liên sợ hãi ....
- Thật ồn ào. Ồn ào quá. Vãn Ngâm . Ngươi yên tâm nghỉ ngơi thật tốt. Đã có ta ở bên ngươi rồi.
Lam Hi Thần lắc đầu. Lại bế Giang Trừng lên, ngự trên Sóc Nguyệt. Còn đang đau đớn trước cái chết của tông chủ. Người Giang gia quả thật không kịp phản ứng.
Một vào người nhanh nhẹn đã kịp triệu bảo kiếm . Giang nhị phu nhân lắc đầu
- Đi theo. Giữ khoảng cách. Nếu không có gì quá đáng thì bình tĩnh. Đợi Lam tông chủ tĩnh tâm lại đưa Tông chủ của các ngươi trở lại không muộn. Cứ để.... A Trừng bên người nó yêu thương lâu thêm một chút nữa.
Bà hít một ngụm khó nhọc nuốt đau đớn vào tâm can. Đã từng vì mất người mình yêu thương mà trở lên điên loạn. Nên thái độ của Trạch Vu Quân bà hiểu hơn ai hết. Có những nỗi đau đến tột cùng mà chỉ người trải qua mới hiểu được.
- Vâng.
Bọn họ xin vâng rồi khẩn cấp đuổi theo bóng dáng Lam tông chủ. Trong đêm tối ấy... Lam Hi Thần một mạch đưa ái nhân bay trên không trung . Y thật muốn thật muốn đưa hắn về Vân Thâm... đưa về Hàn Thất không cho ai cướp Vãn Ngâm của hắn đi.
Lam Hi Thần tự lừa dối mình nhưng lại chẳng hề thay đổi được sự thật độc ác. Lại chẳng thể thực sự điên cuồng.
- Vãn Ngâm ... ngươi bỏ ta lại một mình. Ta có thể sống sao? Người ta nói ngươi độc ác... ta không tin. Giờ thì ta tin rồi... Vãn Ngâm ngươi nhẫn tâm lắm... tại sao ... tại sao ...
Y nhắm mắt lại. Dưới ánh trăng mờ ảo trên bầu trời ngàn sao lấp lánh . Những cơn gió lạnh lẽo lướt qua lướt lại trên không rung ảm đạm. Hai nhân ảnh một màu trắng tinh khôi và một màu tím từ từ rơi xuống đất.
- Vãn Ngâm . Vãn Ngâm...
Trong cơn mộng mị Lam Hi Thần gọi tên người yêu dấu. Cơn đau đớn khiến y bừng tỉnh. Trạch Vu Quân khẽ day thái dương tự nghĩ " phải rồi... đó chỉ là cơn ác mộng. Chỉ là cơn ác mộng" .
Nhưng nhìn căn phòng xa lạ khiến cho y lại có cảm giác sợ hãi. Vội vàng mở của khung cảnh Liên Hoa Ổ màu trắng tang thương đã thay thế cho màu hỉ đỏ đập vào mắt hắn như một kình lực vô hình giáng vào ngực khiến y thổ huyết.
- Lam công tử.
Một thiếu nữ xinh đẹp tiến nhanh đến chỗ Lam Hi Thần lo lắng. Y ngẩng lên nhìn nàng. Khóe môi vãn còn vương vết máu
- Độc Hoa Cô. Tại sao cô lại ở đây.? Vãn Ngâm..
Độc Hoa Cô thở dài
- Lam công tử bình tĩnh. Giang công tử có thể cứu được.
Lời nàng nói ra như cứu Lam Hi Thần khỏi chết đuối.
- Làm cách nào mau nói.
Nàng mím môi
- Ta đã cho Giang công tử uống linh dược. Dược này có thể nói là ngưng đọng thời gian trên cơ thể hắn. Trong vòng 1 năm cơ thể ấy sẽ nguyên vẹn. Lam công tử còn nhớ lần ngươi và Giang công tử tìm Kỳ Sơn Quả?
Lam Hi Thần gật đầu. Rồi lại lắc đầu. Nàng khẽ mỉm cười.
- Kỳ Sơn Quả không chỉ ngàn năm mới kết trái. Mà còn phải phụ thuộc vào người đi tìm nó. Lần hai ngươi đi . Các người thật sự chưa thành tâm lại ngự kiếm mà đi không gặp cũng là điều dễ hiểu.
- Vậy ta phải làm sao.
- Chỉ có một cách. Người đưa Giang tông chủ bộ hành đến núi Tuyết Lãng. Dù trải qua núi rừng sông suối cũng không được ngự kiếm.
- Ta hiểu rồi. Ta lập tức sẽ đi.
Độc Hoa Cô dẫn Lam Hi Thần tới chỗ Giang Trừng. Nơi đó tất cả đã có mặt đầy đủ. Bọn họ cũng được Độc Hoa Cô nói về việc này sau khi dặn dò cẩn thận . Lam Hi Thần đưa Giang Trừng lên đường.
Chuyện đó đã trở thành một giai thoại trong tu tiên giới mãi về sau vẫn còn nhắc đến.
Bởi hình ảnh một nam nhân mỹ lệ y phục trắng tinh không vướng bụi trần trên tay ôm một nam tử y phục màu tím. Điều đáng nói là nam tử màu tím luôn bất động người ta đồn rằng người đã chết . Nam nhân áo trắng kia đau lòng quá độ tinh thần rối loạn đã đưa ái nhân đi khắp nơi.
Cũng có người suy đoán để cứu ái nhân nam tử bạch y không quản ngại đi khắp nơi từ những nơi có người đến rừng núi âm u vượt qua cả sông lớn. Chân người này vẫn bước không ngừng. Ánh mắt y luôn nhìn ái nhân một cách dịu dàng.
Từ những ánh mắt khinh khi sang ánh mắt tò mò rồi chuyển thành ngưỡng mộ. Rất nhiều người vô tình gặp họ đều cầu mong có một phép màu để người kia tỉnh lại. Nhưng cũng không ít người phỉ nhổ.
- Vị công tử này bão tuyết ngày càng nặng. Tại sao không dừng chân chờ bão tan mới tiếp tục.
Lam Hi Thần ngước nhìn cơn bão tuyết. Gió cành ngày càng lớn những bông tuyết trở thành một vũ khí sắc bén tạt vào người đi lại. Hầu hết đã chốn trong nhà. Thấy Lam Hi Thần đi ngoài trời tuyết một nam nhân trẻ tuổi vốn định vào một khách điếm dừng chân không nhịn được mà đưa ra lời khuyên.
Lam Hi Thần lắc đầu.
- Cảm tạ công tử. Ta cần đi gấp không thể dừng chân.
Nói rồi khẽ gật đầu thi lễ bàn chân vẫn lội tuyết mà đi. Lại nhìn ái nhân mà nói
- Vãn Ngâm có lạnh không? Cố chịu ... sắp tới nơi rồi.
Bão càng ngày càng lớn. Từng đợt gió quấn tuyết như những con quái vật khổng lồ quật vào tất cả. Dường như trong cơn bão người ta không thể nhìn thấy gì. Nhưng nam nhân bạch y vẫn không sờn chí.
Cuối cùng cũng đến chân núi Tuyết Lãng. Lam Hi Thần trong lòng vui sướng ôm chặt ái nhân.
- Vãn Ngâm nhìn xem. Chúng ta đã tới rồi. Đã tới rồi.
Đôi chân như có động lực khiến y tiến thật nhanh vào sơn động tiến thẳng tới cây Kỳ Sơn. Nhưng điều y không ngờ đến chính là cây kia như cũ không hề có quả.
- Không thể nào. Tại sao lại như thế? ĐỘC HOA CÔ TA ĐÃ LÀM NHƯ NGƯƠI NÓI TẠI SAO KHÔNG THẤY KỲ SƠN QUẢ ...TẠI SAO?
Y bất lực điên cuồng hét lớn.
- Giang Vãn Ngâm . Ngươi mau tỉnh. Ngươi không được phép nhắm mắt nữa. Giang Vãn Ngâm ...
Hắn khóc. Bao nhiêu cực khổ hắn không tiếc chỉ hận người chẳng thể mở mắt ra. Thật khó khăn lắm mới có thể yêu thương một người tại sao lại phải rời xa sớm như vậy. Y không cam lòng. Không cam lòng.
Nước mắt y chảy xuống đất trở lên long lanh đến lạ thường từ đó phát ra ánh sáng chiếu vào cây kỳ sơn . Cả một vùng hào quang sáng chói cây kỳ rơn ra hoa kết quả một nhanh như chớp mắt. Y ngạc nhiên xen hạnh phúc tột cùng.
- Kỳ Sơn Quả.
Hắn vội vàng chạy đến nâng lên quả diệu kỳ. Đó là một thứ quả hình bầu dục khi động vào có cảm giác đó là một chiếc túi đựng nước. Không có thời gian để cảm thán. Lam Hi Thần nhanh chóng đưa vào miệng Giang Trừng. Nhưng hắn nhắm chặt không thể nào mở miêng. Y mím môi suy nghĩ . Y đành đưa thuốc vào miệng mình, môi kề môi bón cho người yêu quý.
Sau khi uống nước quả. Y lặng thầm quan sát Giang tông chủ. Quả nhiên Giang Trừng khẽ động đậy .
- Vãn Ngâm!
Khi Giang Trừng mở mắt một khuôn mặt mỹ lệ với nụ cười vô cùng ấm áp dịu dàng nhìn hắn. Hắn còn nghe rõ trái tim người kia đang hân hoan nhảy múa. Và lúc này trái tim hắn cùng hòa chung nhịp đập.
- Lam Hoán. Ta...
Lam Hi Thần mỉm cười . Ôm hắn trong vòng tay rắn chắc hạnh phúc ngọt ngào như bao vây lấy hai người.
Từ xa xa ... khóe miệng Độc Hoa Cô khẽ cong lên hình bán nguyệt. Nàng mỉm cười một cách an nhiên.
- Dù có chút vẫn không cam tâm. Nhưng bọn họ đúng là rất đẹp đôi nha.
Mùa xuân năm ấy. Tu chân giới khắp nơi đã đồn đại Lam tông chủ si tình cướp Giang tông chủ khỏi bàn tay Diêm Vương đại gia. Người nói bọn họ điên khùng bệnh hoạn. Nhưng không ít người cảm động
Có điều vẫn chưa được nhân vật chủ chốt quan trọng cho phép.
- Lam Hi Thần ngươi mau quỳ xuống cho ta.
Đứng trước bài vị liệt tổ liệt tông Lam gia. Lam Khải Nhân vô cùng giận giữ. Dù ngoài kia có nói việc này tốt đẹp cỡ nào thì đối với Lam gia với Lam Khải Khân là không thể chấp nhận. Lam Hi Thần vốn là người hiếu nghĩa, y quỳ xuống theo lệnh của thúc phụ.
- Lam Hi Thần. Trạch Vu Quân. Quỳ trước liệt tổ liệt tông Lam gia ngươi có biết lỗi hay không?
Lam Hi Thần im lặng. Y không biết nói gì. Cha nương là người sinh y ra. Nhưng thúc phụ là người dưỡng dục. Thúc phụ chính là người cha thứ hai của y và Vong Cơ. Nên không thể làm người tức giận.
Nhưng cũng không thể làm theo ý người. Y không sai. Dù có sai y cũng không hối hận. Bởi Lam Hi Thần trong lòng đã quyết sẽ dùng cả cuộc đời còn lại bên cạnh Giang Vãn Ngâm. Sẽ không để cho hắn phải chịu cô đơn thêm nữa.
- Thúc phụ xin thứ lỗi cho Lam Hi Thần. Dù thế nào ta cũng không thể thay đổi.
- Hừ Lam Hi Thần. Uổng công ta nuôi dưỡng giáo dục. Uổng công ta luông tự hào về ngươi. Cuối cùng ngươi lại muốn giết chết lão già này.
Lam Khải Nhân tức giận cùng nỗi thất vọng vô cùng. Lão cứ ngỡ hai đứa chau trai mà lão yêu thương như con đẻ sẽ làm rạng rỡ Lam gia. Sau này sẽ sinh cho lão những đứa trẻ họ Lam tuyệt phẩm.
- Lam Hi Thần ngươi cũng biết vì sao ta đồng ý hôn sự của Lam Vong Cơ. Là bởi vì ít nhất ta còn có ngươi.
Lam Hi Thần im lặng vạn lời muốn nói nhưng lại không thể thốt ra.
- Lam Hi Thần trước liệt tổ liệt tông ngươi hãy nói là ngươi từ bỏ. Mau nói đi.
- Thúc phụ. Lam Hi Thần không thể.
Lam Hi Thần luôn là im lặng. Một lời nói ra kiên định vô cùng.
- Người đâu. Mang giới tiên lại đây.
Lam Khải Nhân vô cùng tức giận. Roi giới tiên được mang đến tức thì.
- Lam Hi Thần. Ngươi không coi công ơn ta dưỡng dục. Cũng phải nghĩ tới Lam gia. Ta hỏi một lần nữa. Ngươi có từ bỏ không?
- Không.
Roi vút lên cao rồi vụt lao xuống tấm lưng của Lam Hi Thần. 1 roi . 2 roi. Lại 3 roi. Roi giới tiên không thể đánh chết người nhưng lại khiến cho da thịt nát. Những vết thương do nó gây ra vài tháng cũng khó mà đỡ khỏi.
- Lam Hi Thần mau nói.
- Thúc phụ. Lam Hi Thần xin người tha thứ. Dù người có đánh chết ta. Ta cũng không từ bỏ.
- Được lắm Lam tông chủ. Hôm nay lão già này phải đánh chết ngươi.
Cơn tức giận làm Lam Khải Nhân khiến lão không thể kiềm chế. Lực tay liên tiếp vung roi tận lực. Đến khi nhận ra Lam Hi Thần máu đã chảy thấm đẫm bạch y. Lão dừng lại mà rơi nước mắt.
- Tại sao . Hai huynh đệ các ngươi lại làm ta đau lòng như vậy. Được vậy ta sẽ chết cho các ngươi vừa lòng.
Lão vất roi xuống. Bất lực rút kiếm muốn tự vẫn. Lam Hi Thần thân mang trọng thương vội vàng dùng tay chặn lại thanh kiếm.
- Thúc phụ. Thúc phụ. Ta sai rồi.
- Thúc phụ
- Thúc phụ.
- Lam lão tiền bối.
Lúc này cả Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng chạy vội đến. Nhìn tình cảnh của Lam Hi Thần cũng lão thúc phụ cả ba đều một niềm đau đớn. Giang Trừng bất lực quỳ xuống dưới chân Lam Khải Nhân.
- Lam lão tiền bối. Là ta sai xin người đừng tức giận Lam Hoán. Giang Trừng ta chấp nhận chịu giới tiên cho người xả nộ khí.
- Giang Trừng - Ngụy Vô Tiện vội vàng ngăn chặn.
- Vãn Ngâm. - Lam Hi Thần luống cuống gọi tên.
- Dẫu sao đoạn tụ cũng không dễ dàng gì được chấp nhận. Là ta và Lam Hoán đã sai. Nếu muốn đánh hãy cứ đánh ta. Chỉ cần ngươi chấp nhận cho bọn ta. Dù có bao nhiêu roi ta cũng không kêu một lời.
Lam Khải Nhân nhìn hắn
- Giang tông chủ ngươi tưởng ta không dám? Ngươi hại cháu trai ta ra như này đánh ngươi cũng là phải.
- Thúc phụ. Người không thể.
Lam Hi Thần ngăn cản. Làm sao có thể để Vãn Ngâm của y phải chịu hình phạt của giới tiên.
- Lam Hoán ngươi không được cản.
Giang Trừng quyết trí chịu đòn. Ánh mắt như muốn Lam Hi Thần tin tưởng vào mình. Lam Khải Nhân cũng không khách khí mà vung roi lên.
- Được nếu ngươi chịu được 30 roi . Ta sẽ không quản chuyện của các ngươi nữa.
Lam Hi Thần . Ngụy Vô Tiện nhíu này. Lam Vong Cơ không biểu cảm. Giang Trừng mỉm cười.
- Được . Lão tiền bối. Đừng nói 30 roi. Bao nhiêu ta cũng chấp nhận.
Nhưng chỉ mới đến roi thứ 5 Lam Hi Thần đã không thể đành lòng. Lấy thân mình che chắn cho hắn.
- Thúc phụ. Số roi còn lại hãy để Lam Hi Thần chịu.
Giang Trừng giãy lên.
- Lam Hi Thần ngươi mau tránh ra.
- Thúc phụ. Rốt cuộc thì tại sao ngươi lại nuôi dạy hai anh em Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ?
Ngụy Vô Tiện cũng không thể đứng yên được nữa. Lam Khải Nhân đã có phần nguôi giận. Ngay lúc nhìn thấy tấm lưng Lam Hi Thần khó tìm thấy chỗ lành lặn lão cũng cảm thấy xót xa. Nhưng lại thấy mình bất lực để chấp nhận được chuyện này. Lại thấy Giang Trừng cũng vì Lam Hi Thần chấp nhận giới roi của Lam gia. Lão có một phần cảm động. Nhưng vẫn nói.
- Ngươi có ý gì.
- Thúc phụ đừng nói với bọn ta người nuôi dưỡng bọn họ vì họ là những nhân tài anh tuấn kiệt xuất tu tiên giới. Người nuôi bọn họ vì để rạng rỡ Lam gia. Chứ không phải vì với ngươi bọn họ chính là những đứa con cháu ngươi hết mực yêu thương. Đối với ngươi cái gì quan trọng hơn? Hạnh phúc của bọn họ hay cái hư danh?
- Ngư ơi..
- Chẳng lẽ thúc phụ lại muốn cả đời Lam Hi Thần bế quan không màng thế sự. Hay là biến thành kẻ mất hồn vô tri vô giác? Ngươi đã quên sau vụ miếu quan âm. Giang Trừng đối với Lam đại ca mà nói quan trọng hơn tất cả. Ngươi dùng tính mạng để ép y. Y sẽ theo ngươi nhưng là tâm chết. Ngươi muốn sao? Lam Hi Thần luôn sống và nghĩ cho người khác tại sao không để y có hạnh phúc của riêng mình.
Lam Khải Nhân liếc nhìn Lam Hi Thần đang nắm chặt tay Giang Trừng ánh mắt cầu xin buồn khổ.
- Xin hỏi ý nghĩ của mạt ngạch Lam gia là gì? Không phải trước người mình tâm duyệt đều không phải có bất kỳ sự trói buộc nào hay sao?
- Được rồi. Lão đã già đến hồ đồ rồi. Chuyện anh em các người ta không quản được nữa.
Dù đã xuôi lòng nhưng vốn là một người cổ hủ cố chấp. Lam Khải Nhân vẫn giữ một vẻ tức giận bỏ đi.
- Lam Hoán. Ngươi có sao không?.
Lam Hi Thần mỉm cười.
- Vãn Ngâm. Không sao?
- Tên ngu ngốc này. Cần gì phải vì ta chịu đựng như thế.
Nhìn tấm lưng Lam Hi thần nhuộm màu máu đỏ. Ánh mắt hắn cay cay. Hắn ghét nhất cuộc đời này những người hắn yêu thương trân trọng lại vì hắn mà bị tổn thương.
- Vãn Ngâm. Ta không sao. Chỉ cần được bên cạnh ngươi dù có chuyện gì ta cũng chấp nhận.
- Huynh trưởng.
Lam Vong Cơ vốn im lặng không nói gì. Đột nhiên gọi Lam Hi thần. Giọng gần như vô cảm.
- Đệ cần nói chuyện.
Lam Hi Thần gật đầu.
- Ngụy đệ. Giúp ta đưa Vãn Ngâm về hàn thất . Gọi Lam Thanh đến chăm sóc vết thương cho Vãn Ngâm. Cũng may nhờ có Kỳ Sơn Quả Vãn Ngâm lại có thể kết đan.
- Còn ngươi... - Giang Trừng cự nự rõ ràng y bị thương nặng gấp nhiều lần
- Đã có Vong Cơ.
Lam Hi Thần mỉm cười trấn an Giang Trừng rồi bước theo đệ đệ.
- Này, không phải lo. Nhị ca ca nhà ta rất yêu thương người huynh trưởng này. Ta nói này sư muội . Mau theo ta. Ngươi đứng đó Lam đại ca lại đau lòng chết đấy.
- Hừ Ngụy Vô Tiện ngươi gọi ai là sư muội.
- Ừ nha. Bây giờ gọi là đại tẩu đi hắc hắc a hắc hắc.
- Câm miệng thối của ngươi lại đi.
- Sư muội . Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào nha. Ngươi sắp làm chủ mẫu Lam gia cần phải làm gương.
Ngụy Vô Tiện cười đến sảng khoải trong lòng. Giang Trừng nghe tới chủ mẫu thẹn đỏ cả mặt . Phất tay ra vẻ không còn gì để nói với vị sư huynh này. Hắn ngoảnh bước đi. Ngụy Vô Tiện gọi với theo.
- Này. Ngươi đi đâu. Hàn thất đi lối này mà.
- Mặc kệ ta. Im đi Ngụy Vô Sỉ.
==== ô ô tý tẹo thì drop fic này ====
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook