Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
-
Chương 49: Ta đổi!
Thất thiếu đang "được" rút lông, Tiêu Tiễn không thể làm gì khác hơn là cắn răng, rụt rè đứng tại chỗ, cùng Địa Tạng vương mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiêu Tiễn buồn bực ngán ngẩm, đành phải nhìn chiếc kia nồi, thuận miệng nói câu: "Bên trong nồi thịt của ngươi có một thứ bỏ hơi nhiều, có một thứ bỏ thiếu."
"Há, nói một chút coi!" Địa Tạng vương nheo lại mắt nhỏ.
"Thứ thiếu là gừng, thêm hai củ mùi vị sẽ tốt hơn; thứ thả nhiều... cây thuốc phiện vỏ cứng, bỏ một là được rồi, ngươi bỏ tận ba cái!" Tiêu Tiễn lại tự nhủ: "Không nghĩ tới bây giờ còn có thể trồng trọt cây thuốc phiện? Không phải sớm cấm sao?"
Địa Tạng vương cười ha ha: "Ở khu vực không ai quản lí này, sẽ không có cái gì là cấm. Không sai, ta thật thả ba cái cây thuốc phiện vỏ cứng, nhưng ta đều đặt ở đáy nồi, ngươi đây đều có thể nghe được ra, mũi chó!"
Tiêu Tiễn vẫn như cũ tuỳ việc mà xét, bình luận: "Nó kỳ hương là những gia vị liệu khác thay thế không được, dù cho là nửa viên cũng đầy đủ... Ba viên có hơi nhiều."
"Lão nhân gia, khẩu vị hơi nghiện một chút."
"Thứ kia sẽ nghiện."
"Nghiện mấy chục năm, vì thế bỏ nửa viên cảm thấy không đủ vị."
"Nếu như muốn nó càng thơm, thả một mảnh hương lá cây liền hoàn mỹ..."
"Ồ? Lần tới thử xem! Không nghĩ tới cậu còn tuổi trẻ, đối với ăn còn rất có nghiên cứu, không dễ dàng. Hiếm thấy gặp phải người trong đồng đạo." Địa Tạng vương đôi mắt nho kiả đều hiện ra hết, ánh mắt nhìn Tiêu Tiễn rõ ràng cùng mới nãy khác nhau.
"Biết ta vì sao lại để cậu đi vào không?" Gã hỏi.
Tiêu Tiễn đánh Thái Cực: "Nhất định có đạo lý của ông."
"Không sai." - ẩn ác ý gian - nở nụ cười: "Bởi vì ta dựa vào nét mặt của ngươi nhìn ra rồi, ngươi nhất định cũng muốn ở ta này tìm đáp án, mà ta đồng ý lấy đáp án nói cho ngươi!"
"Cái kia ngươi muốn cho ta lấy "Thứ quý giá nhất" gì cùng ngươi trao đổi?" Tiêu Tiễn giương lên môi, đạo không rõ phong lưu tiêu sái.
"Ta đối với sắc đẹp không có hứng thú, vì lẽ đó vẫn là không muốn dùng mỹ nhân kế đối với ta!" Địa Tạng vương nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt như khắc gỗ.
"Ta cũng không có lông chim."
"Nhưng ngươi có càng thứ đáng tiền, tỷ như, lai lịch của ngươi!" Địa Tạng vương sờ sờ lưng chó đất, cười đến âm thấm thấm.
"Lai lịch của ta, là thứ quý giá nhất của ta?" Tiêu Tiễn cười khổ một cái, giơ lên mắt nói: "Lai lịch của ta, có thể đổi đến cái đáp án gì?"
"Tiêu gia tất cả, ta sẽ đối với ngươi biết gì đều nói hết không giấu diếm. Ở thế giới này, không có ai biết nhiều hơn so với ta."
"Làm sao ngươi biết ta sẽ đối với Tiêu gia tất cả cảm thấy hứng thú?"
"Ngươi tên Tiêu Tiễn, ngươi tìm đến Tiêu Kinh Niên, mà nơi này Tiêu gia không có tên của ngươi, càng không có tư liệu của ngươi, thậm chí ta chỗ này căn bản không có tư liệu liên quan với Tiêu Tiễn, ta đối với ngươi cảm thấy hứng thú, ngươi lẽ nào đối với Tiêu gia tất cả không có hứng thú? Vậy ngươi tại sao muốn liều lĩnh lớn như vậy nguy hiểm tìm đến tư liệu Tiêu Kinh Niên?"
"Làm sao ngươi biết ta tên Tiêu Tiễn?"
Địa Tạng vương vừa cười, sau đó hắn mô phỏng theo giọng thất thiếu nói: "Tiêu Tiễn, xin lỗi..."
Tiêu Tiễn trong lòng giật mình.
"Ha ha, các ngươi từ khi tiến vào vào lòng đất, nhất cử nhất động, mỗi một câu nói, ta đều biết. Không phải vậy ta tại sao gọi Địa Tạng vương, có lỗ tai đếm không hết?"
Tiêu Tiễn buông xuống con mắt, thầm nghĩ: "Lão này quả nhiên khôn khéo, giỏi về tâm kế, lão gian cự hoạt. Hơn nữa không phải không thừa nhận, gã là một nhân sĩ thu thập tin tức chuyên nghiệp, người từng trải."
Tiêu Tiễn cũng cũng không ngu ngốc, y chắc chắn sẽ không mạo muội lấy thân phận của mình lấy ra trao đổi thứ không quá quan trọng. Trời mới biết Tiêu Kinh Niên cùng y có hay quan hệ không.
Qua một ngàn năm, có thể đều họ Tiêu cũng chỉ là một trùng hợp.
Tiêu Tiễn trước tiên tung tên: "Tiêu Tiện Hồng, ta muốn biết tư liệu cùng người này có quan hệ, nếu như ngươi nói Tiêu gia không có người này, thật xin lỗi, ta không có hứng thú cùng ngươi trao đổi."
Địa Tạng vương đưa tay vỗ vỗ lưng chó đất, cùng nó huyên thuyên hạ xuống mệnh lệnh, con chó kia ba cái chân đứng lên, hào hứng chạy đến bên trong giá sách không xa cắn đến một quyển sách.
Bên ngoài cuốn sách kia đúng là viết "Tiêu".
Địa Tạng vương lấy sách lật lật, sắc mặt thay đổi mấy lần. Tiêu Tiễn cho rằng gã không tìm được, không ngờ Địa Tạng vương nhưng vẻ mặt không rõ nói: "Ngươi tìm người một ngàn năm trước làm gì? Hắn ngay cả bia mộ đều hóa thành bụi bặm... Ngươi tại sao muốn tìm người này đây?"
Tiêu Tiễn buồn bã nói: "Thực sự là cái Tiêu gia này sao?"
Địa Tạng vương biểu hiện phức tạp nhìn Tiêu Tiễn, đang chuẩn bị nói chuyện, bộ đàm của Tiêu Tiễn sáng, Tiêu Tiễn vừa mở trò chuyện, lộ ra mặt White.
White hưng phấn đến đỏ mặt nói: "Tuy rằng ta vẫn chưa hoàn toàn phân tích ra nguyên nhân N2 sinh bệnh, thế nhưng ngươi đoán ta phát hiện cái gì? Ta phát hiện bên trong DNA của hắn có vài đoạn cùng DNA của ngươi xuất hiện tương tự, tuy rằng loại này tương tự tỉ lệ cũng không cao, nhưng ta khẳng định ngươi cùng hắn nhất định có một loại liên hệ máu mủ nào đó, đương nhiên trải qua nhiều năm như vậy, nhiều đời như vậy, cũng bị phân hoá rất nhiều..."
Tiêu Tiễn không còn để White nói tiếp, y thật nhanh trả lời một tiếng: "Được rồi, liền như vậy, ta trở lại tỉ mỉ lại nói!"
Sau đó y đóng bộ đàm, kiên định - đối với Địa Tạng vương lão hồ ly kia nói: "Được, ta đổi!"
Tiêu Tiễn buồn bực ngán ngẩm, đành phải nhìn chiếc kia nồi, thuận miệng nói câu: "Bên trong nồi thịt của ngươi có một thứ bỏ hơi nhiều, có một thứ bỏ thiếu."
"Há, nói một chút coi!" Địa Tạng vương nheo lại mắt nhỏ.
"Thứ thiếu là gừng, thêm hai củ mùi vị sẽ tốt hơn; thứ thả nhiều... cây thuốc phiện vỏ cứng, bỏ một là được rồi, ngươi bỏ tận ba cái!" Tiêu Tiễn lại tự nhủ: "Không nghĩ tới bây giờ còn có thể trồng trọt cây thuốc phiện? Không phải sớm cấm sao?"
Địa Tạng vương cười ha ha: "Ở khu vực không ai quản lí này, sẽ không có cái gì là cấm. Không sai, ta thật thả ba cái cây thuốc phiện vỏ cứng, nhưng ta đều đặt ở đáy nồi, ngươi đây đều có thể nghe được ra, mũi chó!"
Tiêu Tiễn vẫn như cũ tuỳ việc mà xét, bình luận: "Nó kỳ hương là những gia vị liệu khác thay thế không được, dù cho là nửa viên cũng đầy đủ... Ba viên có hơi nhiều."
"Lão nhân gia, khẩu vị hơi nghiện một chút."
"Thứ kia sẽ nghiện."
"Nghiện mấy chục năm, vì thế bỏ nửa viên cảm thấy không đủ vị."
"Nếu như muốn nó càng thơm, thả một mảnh hương lá cây liền hoàn mỹ..."
"Ồ? Lần tới thử xem! Không nghĩ tới cậu còn tuổi trẻ, đối với ăn còn rất có nghiên cứu, không dễ dàng. Hiếm thấy gặp phải người trong đồng đạo." Địa Tạng vương đôi mắt nho kiả đều hiện ra hết, ánh mắt nhìn Tiêu Tiễn rõ ràng cùng mới nãy khác nhau.
"Biết ta vì sao lại để cậu đi vào không?" Gã hỏi.
Tiêu Tiễn đánh Thái Cực: "Nhất định có đạo lý của ông."
"Không sai." - ẩn ác ý gian - nở nụ cười: "Bởi vì ta dựa vào nét mặt của ngươi nhìn ra rồi, ngươi nhất định cũng muốn ở ta này tìm đáp án, mà ta đồng ý lấy đáp án nói cho ngươi!"
"Cái kia ngươi muốn cho ta lấy "Thứ quý giá nhất" gì cùng ngươi trao đổi?" Tiêu Tiễn giương lên môi, đạo không rõ phong lưu tiêu sái.
"Ta đối với sắc đẹp không có hứng thú, vì lẽ đó vẫn là không muốn dùng mỹ nhân kế đối với ta!" Địa Tạng vương nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt như khắc gỗ.
"Ta cũng không có lông chim."
"Nhưng ngươi có càng thứ đáng tiền, tỷ như, lai lịch của ngươi!" Địa Tạng vương sờ sờ lưng chó đất, cười đến âm thấm thấm.
"Lai lịch của ta, là thứ quý giá nhất của ta?" Tiêu Tiễn cười khổ một cái, giơ lên mắt nói: "Lai lịch của ta, có thể đổi đến cái đáp án gì?"
"Tiêu gia tất cả, ta sẽ đối với ngươi biết gì đều nói hết không giấu diếm. Ở thế giới này, không có ai biết nhiều hơn so với ta."
"Làm sao ngươi biết ta sẽ đối với Tiêu gia tất cả cảm thấy hứng thú?"
"Ngươi tên Tiêu Tiễn, ngươi tìm đến Tiêu Kinh Niên, mà nơi này Tiêu gia không có tên của ngươi, càng không có tư liệu của ngươi, thậm chí ta chỗ này căn bản không có tư liệu liên quan với Tiêu Tiễn, ta đối với ngươi cảm thấy hứng thú, ngươi lẽ nào đối với Tiêu gia tất cả không có hứng thú? Vậy ngươi tại sao muốn liều lĩnh lớn như vậy nguy hiểm tìm đến tư liệu Tiêu Kinh Niên?"
"Làm sao ngươi biết ta tên Tiêu Tiễn?"
Địa Tạng vương vừa cười, sau đó hắn mô phỏng theo giọng thất thiếu nói: "Tiêu Tiễn, xin lỗi..."
Tiêu Tiễn trong lòng giật mình.
"Ha ha, các ngươi từ khi tiến vào vào lòng đất, nhất cử nhất động, mỗi một câu nói, ta đều biết. Không phải vậy ta tại sao gọi Địa Tạng vương, có lỗ tai đếm không hết?"
Tiêu Tiễn buông xuống con mắt, thầm nghĩ: "Lão này quả nhiên khôn khéo, giỏi về tâm kế, lão gian cự hoạt. Hơn nữa không phải không thừa nhận, gã là một nhân sĩ thu thập tin tức chuyên nghiệp, người từng trải."
Tiêu Tiễn cũng cũng không ngu ngốc, y chắc chắn sẽ không mạo muội lấy thân phận của mình lấy ra trao đổi thứ không quá quan trọng. Trời mới biết Tiêu Kinh Niên cùng y có hay quan hệ không.
Qua một ngàn năm, có thể đều họ Tiêu cũng chỉ là một trùng hợp.
Tiêu Tiễn trước tiên tung tên: "Tiêu Tiện Hồng, ta muốn biết tư liệu cùng người này có quan hệ, nếu như ngươi nói Tiêu gia không có người này, thật xin lỗi, ta không có hứng thú cùng ngươi trao đổi."
Địa Tạng vương đưa tay vỗ vỗ lưng chó đất, cùng nó huyên thuyên hạ xuống mệnh lệnh, con chó kia ba cái chân đứng lên, hào hứng chạy đến bên trong giá sách không xa cắn đến một quyển sách.
Bên ngoài cuốn sách kia đúng là viết "Tiêu".
Địa Tạng vương lấy sách lật lật, sắc mặt thay đổi mấy lần. Tiêu Tiễn cho rằng gã không tìm được, không ngờ Địa Tạng vương nhưng vẻ mặt không rõ nói: "Ngươi tìm người một ngàn năm trước làm gì? Hắn ngay cả bia mộ đều hóa thành bụi bặm... Ngươi tại sao muốn tìm người này đây?"
Tiêu Tiễn buồn bã nói: "Thực sự là cái Tiêu gia này sao?"
Địa Tạng vương biểu hiện phức tạp nhìn Tiêu Tiễn, đang chuẩn bị nói chuyện, bộ đàm của Tiêu Tiễn sáng, Tiêu Tiễn vừa mở trò chuyện, lộ ra mặt White.
White hưng phấn đến đỏ mặt nói: "Tuy rằng ta vẫn chưa hoàn toàn phân tích ra nguyên nhân N2 sinh bệnh, thế nhưng ngươi đoán ta phát hiện cái gì? Ta phát hiện bên trong DNA của hắn có vài đoạn cùng DNA của ngươi xuất hiện tương tự, tuy rằng loại này tương tự tỉ lệ cũng không cao, nhưng ta khẳng định ngươi cùng hắn nhất định có một loại liên hệ máu mủ nào đó, đương nhiên trải qua nhiều năm như vậy, nhiều đời như vậy, cũng bị phân hoá rất nhiều..."
Tiêu Tiễn không còn để White nói tiếp, y thật nhanh trả lời một tiếng: "Được rồi, liền như vậy, ta trở lại tỉ mỉ lại nói!"
Sau đó y đóng bộ đàm, kiên định - đối với Địa Tạng vương lão hồ ly kia nói: "Được, ta đổi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook