Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!
-
Chương 16: Nợ một món nợ ân tình của ngươi
Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
Ngăn chặn, ngăn chặn...
Tiêu Tiễn trong lòng âm thầm nói, y phải ngăn chặn cái miệng tà ác kia.
Hiện tại bọn hắn không phải chết rồi... y tiếp cận thành công...
Có điều, tại sao cảm thấy tình cảnh này quen thuộc đến như vậy? Thật giống như đã gặp qua trong giấc mộng nào đó.
Hơi thở quen thuộc, mùi vị quen thuộc, xúc cảm nhỏ bé quen thuộc, còn có phương thức...
Mỹ thực gia đời thứ hai, đối với các loại mùi vị cũng tương đối mẫn cảm. Tiêu Tiễn cảm thấy mình nhất định đã từng thử qua "món ăn" này, quen thuộc cực kỳ, nhưng lại không nhớ rõ đã thử qua ở đâu, ở lúc nào. Hồi ức như ngắm hoa trong màn sương, càng muốn nhìn rõ ràng, càng là không rõ ràng.
Lấy tinh thần chuyên nghiệp của mỹ thực gia đến đánh giá món ăn này —— ân, không tệ, tương đối khá... Có mùi vị cây tùng thiên nhiên, lại có thanh nhẹ của chanh, nhưng sâu thường một hồi, còn có tư vị trần bì ấp ủ lâu năm, bên trong vị thanh nhẹ mang theo thuần hậu bất phàm.
Tiêu Tiễn rất không hài hòa mà nhắm mắt lại, theo thói quen lè lưỡi, thâm nhập đến giám định món ăn này một chút...
Sau đó, mình bị cuốn vào bên trong một trận bão táp rung động lòng người...
Mặc dù biết là ở dưới con mắt mọi người, nhưng Blake vẫn là không nhịn mà được bị câu dẫn.
Đúng, cái tên nô lệ chết tiệt này lại ngăn chặn miệng hắn, không cho hắn ra lệnh, sau đó sờ sờ - lần thứ hai câu dẫn hắn. Chết tiệt, trời còn chưa tối đen hết đâu đấy, cái tên nô lệ dâm đãng này, quá lợi dụng sắc đẹp của mình để đạt tới mục đích
Cuối cùng một vệt tà dương nhẹ nhàng chiếu trên lông mi dài của Tiêu Tiễn, hiện ra phù quang vàng nhạt, như một con hồ điệp cánh màu vàng, rung động cánh, không thể bắt giữ. Đôi môi mềm mại của y dán vào hắn, trơn bóng như ngọc mà cọ xát đôi môi lạnh lẽo của hắn, như là nhu ba mơn trớn tảng đá lạnh bên bờ sông, Blake lần thứ hai bị mê hoặc.
Hơn nữa nô lệ này không biết hưởng đủ, điếc không sợ súng lại lần thứ hai duỗi ra đầu lưỡi, tuy rằng rất thơm rất mềm rất nhận rất mê hoặc, thế nhưng —— có thể giết, không thể nhục!
Hắn làm thiết huyết thuần đàn ông là để đùa giỡn sao?
Blake vừa giận, liền quyết định đoạt lại mất đất, ăn miếng trả miếng tìm trở về, hơn nữa muốn làm cho đối phương trả giá gấp nhiều lần!
Hắn bá đạo bắt được cái lưỡi nghịch ngợm của y, bắt giữ lấy, áp bức lấy, khống chế nó, hắn theo bản năng mà quấn quanh y, sau đó từng bước ép sát, xâm nhập đối phương.
Môi lưỡi quấn quýt, là mô phỏng của xâm nhập thân thể, mặc kệ là phương thức khiêu khích, hay là hình thức vận động, có lúc môi hôn nồng nhiệt thậm chí càng nóng bỏng hơn cả lúc cả hai thân thể lâm trận.
Blake lần thứ hai dục hỏa giương lên, trở nên cứng rắn, mà Tiêu Tiễn cũng hỗn loạn khi khí tức cường đại kia liên tục đánh đến, ánh mắt mê ly, lộ ra gợi cảm để người không thể chống cự...
Hai người đều là tên đã lắp vào cung, đều có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, đều tinh tế mà kì kèo sự nhẫn nhịn của đối phương...
Người ngoài xem ra bọn họ đang thâm tình ôm hôn, không kìm lòng được. Chỉ có người trong cuộc biết, đây là dằn vặt ngọt ngào thế nào, mỗi một lần làm phiền nhẹ nhàng cũng làm cho dục vọng luân đến càng sâu, nội tâm trở nên càng cuồng dã trống trải, muốn càng nhiều, chuyện này quả thật là như đứng trên đấu trường, một mất một còn, cắn giết lẫn nhau...
Nhiệt độ trong không khí đều bởi vì hai người bọn họ thân mật triền miên mà tăng lên trên mấy độ, thậm chí có người yết hầu không đúng lúc mà phát ra âm thanh nuốt nước miếng...
Ạch, hai người như người chết chìm, đột nhiên nổi lên mặt nước, dùng sức mà hô hấp không khí mới mẻ, mặt đỏ tới mang tai - tách ra.
Trận này kéo dài ba phút hai mươi giây...
Nếu như không phải là bởi vì có nhiều người vây xem như vậy, hai người này nhất định kệ trời lăn xuống đất đại chiến một trận, chứ không phải dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Blake thất bại mà nhìn con mắt nô lệ hiện ra hoa đào, có chút khó mà tin nổi với hành vi của chính mình vừa rồi.
Chính mình vừa rồi, quá mất khống chế!
Hắn thậm chí để bàn tay lên cái eo nhỏ, còn đặt lên mông, còn nhẹ nhàng xoa xoa khu vực mẫn cảm của nô lệ... Trên ngón tay là cảm giác tinh tế khi da thịt chạm nhau, hiện tại vẫn còn chút cảm giác... Cảm giác rất khiến người ta lưu luyến.
Hiện tại Tiêu Tiễn đứng ở trước mặt hắn, sóng mắt lưu chuyển, hai mắt lấp lánh như làn nước xuân xanh, môi hồng hào như anh đào, nhẹ nhàng mím lại, để Blake chỉ là nhìn thôi cũng cảm thấy nóng rực khó nhịn.
Y le lưỡi một cái, biểu hiện đầu lưỡi y đã sưng đỏ: "Cầm thú, ngươi làm đau đầu lưỡi của ta!" Nào có ai hôn mà dùng sức như thế!
Người vây xem lần thứ hai hoá đá, cảm thấy tên đầy tớ này thật thần kỳ. Trên địa cầu này có thể mắng tướng quân bọn họ là cầm thú, y là người đầu tiên!
Blake nhẹ liếm khóe miệng một cái, một câu nói cũng không nói. Hắn nhìn y le lưỡi, lại muốn hôn y.
Hắn không chỉ muốn hôn y, còn muốn đẩy ngã y xuống đất, xé nát quần áo chướng mắt của y, quần cũng xé thành mảnh nhỏ, sau đó như ăn con thỏ nhỏ, nhìn y ở dưới thân mình giãy dụa xin tha, từng mảnh từng mảnh mà đem y ăn vào trong bụng...
Đương nhiên, ăn là phải ăn triệt để.
Hắn đột nhiên cảm thấy lực tự chủ của mình sau khi gặp phải người này, đã biến thành số âm...
Mà hiện tại, hắn lại phải xử lý sự vụ trước mắt.
Trời tối rồi, người đã được cứu, đến thu đội.
Tiêu Tiễn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn duy trì khoảng cách nhất định, sau đó nhón chân ở bên tai hắn nói: "Ngày hôm nay nếu như không phải chính ta chủ động muốn tới nơi này dò hỏi, cũng sẽ không gây ra chuyện như vậy, hết thảy đều là ta sai. Coi như ta cầu ngươi không được sao? Không nên bạo lực giết chóc như thế có được hay không, ta nợ một món nợ ân tình của ngươi..."
Blake tiếp tục nhìn Tiêu Tiễn, cảm thấy tiếng nói của y rất mê hoặc, như là mời hắn lên giường.
Sau đó, tâm tình của hắn liền trở nên rộng rãi sáng sủa.
"Đem bọn họ áp tải đi, để cho bộ hình sự tới xử lý, chúng ta thu đội." Hắn ra lệnh.
Sau đó hắn quay đầu, chỉ vào Tiêu Tiễn: "Ngươi nợ ta một món ân tình, nhớ kỹ! Ta sẽ phải quay về... Chờ ta nghĩ kỹ muốn cái gì..."
Tiêu Tiễn nhảy dựng lên, vì cứu nhiều tính mạng như vậy mà tự hoan nghênh mình.
Căn bản không nghĩ tới chính mình vừa đưa ra một bút cho vay hơi bị không hợp lý cho lắm.
Ta hứa sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi.
Được, chờ ta nghĩ kỹ muốn cái gì, sẽ làm với ngươi.
Beta: Gia Nghi.
Ngăn chặn, ngăn chặn...
Tiêu Tiễn trong lòng âm thầm nói, y phải ngăn chặn cái miệng tà ác kia.
Hiện tại bọn hắn không phải chết rồi... y tiếp cận thành công...
Có điều, tại sao cảm thấy tình cảnh này quen thuộc đến như vậy? Thật giống như đã gặp qua trong giấc mộng nào đó.
Hơi thở quen thuộc, mùi vị quen thuộc, xúc cảm nhỏ bé quen thuộc, còn có phương thức...
Mỹ thực gia đời thứ hai, đối với các loại mùi vị cũng tương đối mẫn cảm. Tiêu Tiễn cảm thấy mình nhất định đã từng thử qua "món ăn" này, quen thuộc cực kỳ, nhưng lại không nhớ rõ đã thử qua ở đâu, ở lúc nào. Hồi ức như ngắm hoa trong màn sương, càng muốn nhìn rõ ràng, càng là không rõ ràng.
Lấy tinh thần chuyên nghiệp của mỹ thực gia đến đánh giá món ăn này —— ân, không tệ, tương đối khá... Có mùi vị cây tùng thiên nhiên, lại có thanh nhẹ của chanh, nhưng sâu thường một hồi, còn có tư vị trần bì ấp ủ lâu năm, bên trong vị thanh nhẹ mang theo thuần hậu bất phàm.
Tiêu Tiễn rất không hài hòa mà nhắm mắt lại, theo thói quen lè lưỡi, thâm nhập đến giám định món ăn này một chút...
Sau đó, mình bị cuốn vào bên trong một trận bão táp rung động lòng người...
Mặc dù biết là ở dưới con mắt mọi người, nhưng Blake vẫn là không nhịn mà được bị câu dẫn.
Đúng, cái tên nô lệ chết tiệt này lại ngăn chặn miệng hắn, không cho hắn ra lệnh, sau đó sờ sờ - lần thứ hai câu dẫn hắn. Chết tiệt, trời còn chưa tối đen hết đâu đấy, cái tên nô lệ dâm đãng này, quá lợi dụng sắc đẹp của mình để đạt tới mục đích
Cuối cùng một vệt tà dương nhẹ nhàng chiếu trên lông mi dài của Tiêu Tiễn, hiện ra phù quang vàng nhạt, như một con hồ điệp cánh màu vàng, rung động cánh, không thể bắt giữ. Đôi môi mềm mại của y dán vào hắn, trơn bóng như ngọc mà cọ xát đôi môi lạnh lẽo của hắn, như là nhu ba mơn trớn tảng đá lạnh bên bờ sông, Blake lần thứ hai bị mê hoặc.
Hơn nữa nô lệ này không biết hưởng đủ, điếc không sợ súng lại lần thứ hai duỗi ra đầu lưỡi, tuy rằng rất thơm rất mềm rất nhận rất mê hoặc, thế nhưng —— có thể giết, không thể nhục!
Hắn làm thiết huyết thuần đàn ông là để đùa giỡn sao?
Blake vừa giận, liền quyết định đoạt lại mất đất, ăn miếng trả miếng tìm trở về, hơn nữa muốn làm cho đối phương trả giá gấp nhiều lần!
Hắn bá đạo bắt được cái lưỡi nghịch ngợm của y, bắt giữ lấy, áp bức lấy, khống chế nó, hắn theo bản năng mà quấn quanh y, sau đó từng bước ép sát, xâm nhập đối phương.
Môi lưỡi quấn quýt, là mô phỏng của xâm nhập thân thể, mặc kệ là phương thức khiêu khích, hay là hình thức vận động, có lúc môi hôn nồng nhiệt thậm chí càng nóng bỏng hơn cả lúc cả hai thân thể lâm trận.
Blake lần thứ hai dục hỏa giương lên, trở nên cứng rắn, mà Tiêu Tiễn cũng hỗn loạn khi khí tức cường đại kia liên tục đánh đến, ánh mắt mê ly, lộ ra gợi cảm để người không thể chống cự...
Hai người đều là tên đã lắp vào cung, đều có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, đều tinh tế mà kì kèo sự nhẫn nhịn của đối phương...
Người ngoài xem ra bọn họ đang thâm tình ôm hôn, không kìm lòng được. Chỉ có người trong cuộc biết, đây là dằn vặt ngọt ngào thế nào, mỗi một lần làm phiền nhẹ nhàng cũng làm cho dục vọng luân đến càng sâu, nội tâm trở nên càng cuồng dã trống trải, muốn càng nhiều, chuyện này quả thật là như đứng trên đấu trường, một mất một còn, cắn giết lẫn nhau...
Nhiệt độ trong không khí đều bởi vì hai người bọn họ thân mật triền miên mà tăng lên trên mấy độ, thậm chí có người yết hầu không đúng lúc mà phát ra âm thanh nuốt nước miếng...
Ạch, hai người như người chết chìm, đột nhiên nổi lên mặt nước, dùng sức mà hô hấp không khí mới mẻ, mặt đỏ tới mang tai - tách ra.
Trận này kéo dài ba phút hai mươi giây...
Nếu như không phải là bởi vì có nhiều người vây xem như vậy, hai người này nhất định kệ trời lăn xuống đất đại chiến một trận, chứ không phải dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Blake thất bại mà nhìn con mắt nô lệ hiện ra hoa đào, có chút khó mà tin nổi với hành vi của chính mình vừa rồi.
Chính mình vừa rồi, quá mất khống chế!
Hắn thậm chí để bàn tay lên cái eo nhỏ, còn đặt lên mông, còn nhẹ nhàng xoa xoa khu vực mẫn cảm của nô lệ... Trên ngón tay là cảm giác tinh tế khi da thịt chạm nhau, hiện tại vẫn còn chút cảm giác... Cảm giác rất khiến người ta lưu luyến.
Hiện tại Tiêu Tiễn đứng ở trước mặt hắn, sóng mắt lưu chuyển, hai mắt lấp lánh như làn nước xuân xanh, môi hồng hào như anh đào, nhẹ nhàng mím lại, để Blake chỉ là nhìn thôi cũng cảm thấy nóng rực khó nhịn.
Y le lưỡi một cái, biểu hiện đầu lưỡi y đã sưng đỏ: "Cầm thú, ngươi làm đau đầu lưỡi của ta!" Nào có ai hôn mà dùng sức như thế!
Người vây xem lần thứ hai hoá đá, cảm thấy tên đầy tớ này thật thần kỳ. Trên địa cầu này có thể mắng tướng quân bọn họ là cầm thú, y là người đầu tiên!
Blake nhẹ liếm khóe miệng một cái, một câu nói cũng không nói. Hắn nhìn y le lưỡi, lại muốn hôn y.
Hắn không chỉ muốn hôn y, còn muốn đẩy ngã y xuống đất, xé nát quần áo chướng mắt của y, quần cũng xé thành mảnh nhỏ, sau đó như ăn con thỏ nhỏ, nhìn y ở dưới thân mình giãy dụa xin tha, từng mảnh từng mảnh mà đem y ăn vào trong bụng...
Đương nhiên, ăn là phải ăn triệt để.
Hắn đột nhiên cảm thấy lực tự chủ của mình sau khi gặp phải người này, đã biến thành số âm...
Mà hiện tại, hắn lại phải xử lý sự vụ trước mắt.
Trời tối rồi, người đã được cứu, đến thu đội.
Tiêu Tiễn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn duy trì khoảng cách nhất định, sau đó nhón chân ở bên tai hắn nói: "Ngày hôm nay nếu như không phải chính ta chủ động muốn tới nơi này dò hỏi, cũng sẽ không gây ra chuyện như vậy, hết thảy đều là ta sai. Coi như ta cầu ngươi không được sao? Không nên bạo lực giết chóc như thế có được hay không, ta nợ một món nợ ân tình của ngươi..."
Blake tiếp tục nhìn Tiêu Tiễn, cảm thấy tiếng nói của y rất mê hoặc, như là mời hắn lên giường.
Sau đó, tâm tình của hắn liền trở nên rộng rãi sáng sủa.
"Đem bọn họ áp tải đi, để cho bộ hình sự tới xử lý, chúng ta thu đội." Hắn ra lệnh.
Sau đó hắn quay đầu, chỉ vào Tiêu Tiễn: "Ngươi nợ ta một món ân tình, nhớ kỹ! Ta sẽ phải quay về... Chờ ta nghĩ kỹ muốn cái gì..."
Tiêu Tiễn nhảy dựng lên, vì cứu nhiều tính mạng như vậy mà tự hoan nghênh mình.
Căn bản không nghĩ tới chính mình vừa đưa ra một bút cho vay hơi bị không hợp lý cho lắm.
Ta hứa sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi.
Được, chờ ta nghĩ kỹ muốn cái gì, sẽ làm với ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook