Người Cầm Quyền
-
Chương 1284: Dặn dò
Nhận được điện thoại của cha, đầu óc Hàn Đông lập tức bối rối.
Để điện thoại xuống, Hàn Đông lập tức gọi cho Lữ Nhạc, bảo nàng khẩn trương chuẩn bị đi đón Hàn Vũ và Hàn Nguyệt, lát nữa sẽ cùng trở về Yến Kinh.
Ông nội đã 97 tuổi rồi, bất cứ lúc nào đều có khả năng ra đi, lúc này đã nằm ở bệnh viện, Hàn Đông cũng mong mang theo con cái về để cho ông nội nhìn thấy, ít ra có thể làm cho ông cụ yên tâm.
Mấy năm nay, chiến hữu cũ, đồng nghiệp cũ của ông cụ đã lần lượt ra đi, rất nhiều đồng chí cũ còn trẻ so với ông đều đã đi trước ông. Năm nay cuộc sống của ông cụ thật là cô đơn, lẻ loi, ông cũng không để cho người nhà cứ ở bên cạnh ông, cuộc sống mỗi ngày cũng rất đơn giản, xem báo, xem tin tức, đi lại hoạt động một chút, một ngày cứ như vậy trôi qua. Bởi vì thân thể suy nhược, bây giờ ông đã không trồng thứ này thứ nọ trong vườn nữa, chỉ hướng dẫn nhân viên ở bên mình trồng một chút hoa mầu, tạm an ủi bản thân mà thôi.
Hàn Đông tuy rằng công tác bề bộn nhiều việc, nhưng có cơ hội trở về thành phố Yến Kinh, hắn đều về nhà thăm ông nội, cho dù ông nội bây giờ cũng không thể nói chuyện công việc với hắn, nhưng Hàn Đông cảm thấy có thể yên tĩnh ngồi với ông nội cũng là một sự an bình hiếm có.
Ông nội tuy rằng đã nhiều năm không tham gia vào mọi việc, nhưng ông nội vẫn là chỗ dựa vững chắc cho cả nhà họ Hàn, là cây đại thụ chọc trời, là trụ cột vững vàng, là trụ cột chính cho tất cả mọi người nhà họ Hàn. Cho dù lực lượng bây giờ của nhà họ Hàn đã thâm căn cố đế, từng bước đi tới khó có thể ngăn cản, cho dù ông nội không lên tiếng cũng vẫn có thể đi tiếp từng bước, nhưng trong lòng mọi người chính bởi vì có sự tồn tại của ông nội mới có chỗ dựa cuối cùng, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đều không sợ.
Cho dù đối với cả Trung Hoa mà nói, ông cụ cũng là nhân vật cấp quốc bảo. Mỗi khi gặp chuyện gì lớn, các lãnh đạo chủ yếu như Cổ Thần Dương vẫn đi hỏi han ông nội. Cho dù ông nội đều không thể hiện thái độ gì, nhưng chỉ cần ông nội không phản đối, công tác của bọn họ khi thực hiện cũng kiên định hơn.
Cho nên tình trạng sức khỏe của ông nội đối với nhà họ Hàn, đối với Trung Hoa là một việc đại sự, tác động đến tâm can của rất nhiều người.
Sau khi gọi điện thoại cho Lữ Nhạc xong, Hàn Đông lập tức dặn dò Chu Ba, để cho anh ta liên hệ với bên hàng không đặt vé.
Cùng lúc đó Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hoàng Thổ Kim, nói với ông ta mình cần về Yến Kinh mấy ngày.
Cho dù Hàn Đông không nói rõ lý do nhưng Hoàng Thổ Kim cũng không hỏi, Hàn Đông là nhân vật số một, lại là lãnh đạo nhà nước. Hành tung của hắn cũng không cần để cho người khác biết rõ ràng. Huống hồ giọng điệu của Hàn Đông rất nặng nề, Hoàng Thổ Kim cũng không tiện hỏi.
Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, Chu Ba bèn vào báo lại bên hàng không trả lời hôm nay không có chuyến bay đi Yến Kinh, tạm thời điều chỉnh cũng có khó khăn.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, khoát tay nói:
- - Thôi được, để tôi tự liên hệ.
Hắn lấy điện thoại ra, bấm số máy của Tư lệnh viên cảnh giới khu Triệu Trung Kiệt, nói:
- - Đồng chí Trung Kiệt, tôi là Hàn Đông, tôi muốn lập tức đi về Yến Kinh, bên hàng không nói không có chuyến bay rồi…
Không đợi Hàn Đông nói xong, Triệu Trung Kiệt bèn nói:
- - Bí thư Thành ủy Hàn, tôi ở đây sẽ lập tức bố trí cho anh, anh bây giờ cứ qua đây, rất nhanh là có thể cất cánh.
Vừa rồi giọng điệu của Hàn Đông rất nghiêm trọng, hơn nữa phương diện xưng hộ cũng tương đối chính thức. Cho nên Triệu Trung Kiệt không nói nhiều, lập tức bố trí cho Hàn Đông. Về bên quân đội có phi cơ chuyên dụng, chỉ cần nói với cấp trên là có thể lấy danh nghĩa thực hiện nhiệm vụ bay về Yến Kinh, trên đường không có một chút trở ngại.
Hàn Đông lại gọi điện cho Lữ Nhạc, bảo cô đón Hàn Vũ và Hàn Nguyệt, lập tức đến cảnh giới khu.
Bố trí xong xuôi hết, Hàn Đông liền chỉ thị cho Chu Ba, một là làm tốt công tác hàng ngày, hai là có tình hình gì quan trọng, phải lập tức thông báo với mình.
Chu Ba nhìn thấy sắc mặt Hàn Đông nghiêm trọng, biết nhất định là xảy ra chuyện gì lớn, trong lòng cũng không yên, nhưng anh ta cũng biết lúc này mình không thể rối, đúng là lúc mình thể hiện, nhất định phải vững vàng, không được phụ kỳ vọng và tín nhiệm của Hàn Đông.
Sau khi bố trí xong hết, Hàn Đông đi ô tô đến cảnh giới khu thành phố Giang Trung.
Lam Mộng Ngọc và Chu Tử Long cùng đi với hắn trở về Yến Kinh. Bây giờ dựa vào thân phận của Hàn Đông, nhân viên cảnh vệ ở bên cạnh đương nhiên không thể thiếu, đây là tiêu chuẩn thấp nhất rồi.
Đến cảnh giới khu, Lữ Nhạc còn chưa tới, đợi chừng 10 phút, một chiếc xe cảnh sát hộ tống Lữ Nhạc đến, lại là Chu Chính tự mình lái xe mở đường phía trước cho xe quân đội của Lữ Nhạc.
Hàn Đông cũng không nói nhiều, nói:
- - Chúng ta đi thôi.
Chu Chính đứng yên ở một bên, tuy rằng Hàn Đông không nói gì với anh ta, nhưng anh ta cũng biết, nhất định là có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa thấy Hàn Đông bảo Lữ Nhạc mang theo Hàn Vũ và Hàn Nguyệt như vậy, chắc chắn là có liên quan đến ông cụ Hàn. Mặc dù chưa từng gặp qua ông cụ nhưng Chu Chính trong lòng cũng sùng kính ông cụ đầy màu sắc truyền kỳ này, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu chúc ông cụ không có chuyện gì.
Triệu Trung Kiệt sớm bố trí xong máy bay về Yến Kinh, đợi Hàn Đông và Lữ Nhạc vừa đến bèn trực tiếp đi lên máy bay, bay về sân bay quân dụng ở ngoại ô phía Tây Yến Kinh.
Trước khi lên máy bay, Hàn Đông liên hệ với cha một chút, bảo cha cho xe đến sân bay đón mình.
Triệu Trung Kiệt lặng yên nhìn theo đám người Hàn Đông lên máy bay, vẫy tay tạm biệt, mặc dù anh ta không phải là người bên phía nhà họ Hàn, nhưng hợp tác với Hàn Đông rất tốt, hơn nữa anh ta đầy sùng kính với ông cụ nhân vật truyền kỳ này. Biết Hàn Đông lần này trở về có thể là có liên quan đến sức khỏe của ông cụ Hàn, nhưng cũng không thể thể hiện điều gì, chỉ có thể thông qua việc mang lại sự thuận tiện lớn nhất cho Hàn Đông, để cho Hàn Đông có thể nhanh chóng trở về Yến Kinh để thể hiện tâm ý của mình.
Máy bay gầm rú phóng lên không trung, trong lòng Hàn Đông đầy lo âu, cũng không nói năng gì.
Lữ Nhạc cũng hiểu được đại khái là chuyện gì, ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, giơ tay nắm lấy tay Hàn Đông, dịu dàng nói:
- - Hàn Đông anh đừng lo lắng quá, ông nội không việc gì đâu…
Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cũng từ sắc mặt u ám của Hàn Đông nhìn ra sự việc, bọn chúng đều yên lặng ngồi ở một bên, Hàn Nguyệt đã từng gặp cụ nội rồi, đối với cụ nội hiền từ cô bé cũng có chút hiểu rõ, đương nhiên chủ yếu là từ tài liệu tìm được ở phương diện văn hiến, sách vở lịch sử, trong lòng cô bé cũng cảm thấy tự hào về cụ nội.
Hàn Vũ tương đối điềm đạm, chín chắn hơn nhiều, cậu ta mím nhẹ môi, ánh mắt hơi có vẻ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng bên ngoài cửa sổ vừa lóe lên lại biến mất.
Không đến hai tiếng, máy bay đã bay đến thành phố Yến Kinh, vừa mới hạ cánh liền có một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen có rèm che tiến đến, cửa xe mở ra, Lam Mộng Ngọc xuống trước, sau đó Hàn Đông và Lữ Nhạc cùng nhau xuống máy bay, Chu Tử Long xuống sau cùng.
Đến đón Hàn Đông là xe và tài xế của Hàn Chính, đây là hưởng thụ đặc quyền, cho dù ở trong sân bay quân dụng, chỉ cần có các phương diện liên quan nói một câu, đều có thể thông suốt không trở ngại.
Xe trực tiếp đi tới, nơi ông nội nằm viện là khu vực trung tâm quan trọng nhất, bí mật nhất, ở đây được canh gác cẩn mật. Hơn nữa bởi vì ông cụ nằm ở đây, công tác cảnh vệ hai ngày nay đã tăng cường hơn nhiều, cho dù khu vực khác của bệnh viện cũng đều cảm thấy được một không khí nặng nề, người ở trong bệnh viện cũng dường như cũng thêm một chút thần sắc nghiêm túc, ánh mắt của những người này sắc nhọn như dao cắt, nhìn thấy làm cho người ta hoảng sợ.
Chiếc xe Hồng Kỳ từ cánh cửa bí mật phía sau lái vào hậu viện an ninh, nơi đây cây cao bóng cả, cổ thụ rợp trời, làm cho người ta giống như đi từ nơi thành thị vào rừng rậm vậy, ở đây nằm viện, an dưỡng quả là nơi tốt nhất.
Trong hậu viện thì ba bước một trạm gác năm bước một trạm gác, cấp bậc cảnh giới đạt đến mức cao nhất.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy, Hàn Đông hiểu được nhất định là Cổ Thần Dương đến thăm ông nội rồi.
Cảnh vệ viên của ông cụ - Đằng Tĩnh đứng canh ở cửa, thấy xe Hồng Kỳ vừa đến liền tiến lên mở cửa xe, hạ giọng nói với Hàn Đông:
- - Ông cụ vừa mới tỉnh, đang nói chuyện với Tổng Bí thư.
Hàn Đông gật gật đầu, đi theo Đằng Tĩnh, xuyên qua mấy đại sảnh, rất nhanh liền đi đến phòng bệnh ông nội đang nằm. Đây đương nhiên là phòng bệnh đặc chế, có phòng cảnh vệ riêng, trong phòng bệnh còn có phòng hộ lý, các thiết bị hỗ trợ đều đầy đủ.
Bên ngoài phòng bệnh của ông nội, Hàn Đông nhìn thấy người thân trong nhà, cha Hàn Chính, mẹ Dư Ngọc Trân, chồng cô hai Trịnh Trạch Hoa, bác trai cả Hàn Kiến Quốc, chồng bác cả Hầu Vệ Dân đều đến rồi.
Nhìn thấy bọn họ, trong lòng Hàn Đông đều trầm xuống, xem ra tình trạng của ông cụ không lạc quan lắm, nếu không thì mọi người không thể đến đông đủ như vậy.
Nói thật sự đối với tình hình này, Hàn Đông không có một chút tâm lý chuẩn bị, trước đây thân thể ông nội tuy rằng già yếu rồi, nhưng vẫn không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ nằm viện 1 lần, cũng không phải là bệnh gì nặng, lần này chẳng lẽ không qua nổi.
Cha Hàn Chính chạy ra đón, nói:
- - Đồng chí Thần Dương đang ở bên trong, nhưng tinh thần của ông cũng không được tốt lắm, vừa mới tỉnh lại không bao lâu…
Hàn Đông gật gật đầu, lúc này không thích hợp đi vào quấy rầy, vừa đợi một lát, Cổ Thần Dương liền từ bên trong đi ra, sắc mặt của ông ta vô cùng nặng nề, nhìn thấy Hàn Đông ông ta liền đi đến bắt tay Hàn Đông, nói:
- - Đồng chí Hàn Đông đã trở về, nhanh vào đi thôi, ông cụ Hàn sẽ không có chuyện gì, cậu cứ yên tâm.
Nói xong ông ta giơ tay vỗ lên vai Hàn Đông, dường như hứa hẹn cái gì vậy.
Hàn Đông nói:
- - Cám ơn Tổng Bí thư.
Sau đó hắn liền ra hiệu Lữ Nhạc, Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cùng đi vào.
Trong phòng bệnh hai y tá đang muốn hạ giường bệnh của ông cụ, thấy đám người Hàn Đông đi vào, người ý tá lớn tuổi nói:
- - Thủ trưởng vừa mới tỉnh lại, phải nghỉ ngơi nhiều hơn…
- - Tiểu Đông, cháu lại đây…
Ông cụ đã tỉnh táo nhận ra Hàn Đông.
- - Ông nội.
Hàn Đông bước nhanh về phía trước, nắm tay ông nội.
Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cũng đều nói:
- - Cụ nội…
Ánh mắt ông cụ hiền từ nhìn hai đứa cháu, liếc mắt một cái nói liên tiếp:
- - Được, được, các cháu trở về rồi…Nhạc Nhạc cháu dẫn hai đứa ra ngoài đi.
Lữ Nhạc gật đầu, dắt tay Hàn Vũ, Hàn Nguyệt đi ra cửa, cô biết ông cụ chắc chắn có việc dặn dò Hàn Đông.
Để điện thoại xuống, Hàn Đông lập tức gọi cho Lữ Nhạc, bảo nàng khẩn trương chuẩn bị đi đón Hàn Vũ và Hàn Nguyệt, lát nữa sẽ cùng trở về Yến Kinh.
Ông nội đã 97 tuổi rồi, bất cứ lúc nào đều có khả năng ra đi, lúc này đã nằm ở bệnh viện, Hàn Đông cũng mong mang theo con cái về để cho ông nội nhìn thấy, ít ra có thể làm cho ông cụ yên tâm.
Mấy năm nay, chiến hữu cũ, đồng nghiệp cũ của ông cụ đã lần lượt ra đi, rất nhiều đồng chí cũ còn trẻ so với ông đều đã đi trước ông. Năm nay cuộc sống của ông cụ thật là cô đơn, lẻ loi, ông cũng không để cho người nhà cứ ở bên cạnh ông, cuộc sống mỗi ngày cũng rất đơn giản, xem báo, xem tin tức, đi lại hoạt động một chút, một ngày cứ như vậy trôi qua. Bởi vì thân thể suy nhược, bây giờ ông đã không trồng thứ này thứ nọ trong vườn nữa, chỉ hướng dẫn nhân viên ở bên mình trồng một chút hoa mầu, tạm an ủi bản thân mà thôi.
Hàn Đông tuy rằng công tác bề bộn nhiều việc, nhưng có cơ hội trở về thành phố Yến Kinh, hắn đều về nhà thăm ông nội, cho dù ông nội bây giờ cũng không thể nói chuyện công việc với hắn, nhưng Hàn Đông cảm thấy có thể yên tĩnh ngồi với ông nội cũng là một sự an bình hiếm có.
Ông nội tuy rằng đã nhiều năm không tham gia vào mọi việc, nhưng ông nội vẫn là chỗ dựa vững chắc cho cả nhà họ Hàn, là cây đại thụ chọc trời, là trụ cột vững vàng, là trụ cột chính cho tất cả mọi người nhà họ Hàn. Cho dù lực lượng bây giờ của nhà họ Hàn đã thâm căn cố đế, từng bước đi tới khó có thể ngăn cản, cho dù ông nội không lên tiếng cũng vẫn có thể đi tiếp từng bước, nhưng trong lòng mọi người chính bởi vì có sự tồn tại của ông nội mới có chỗ dựa cuối cùng, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đều không sợ.
Cho dù đối với cả Trung Hoa mà nói, ông cụ cũng là nhân vật cấp quốc bảo. Mỗi khi gặp chuyện gì lớn, các lãnh đạo chủ yếu như Cổ Thần Dương vẫn đi hỏi han ông nội. Cho dù ông nội đều không thể hiện thái độ gì, nhưng chỉ cần ông nội không phản đối, công tác của bọn họ khi thực hiện cũng kiên định hơn.
Cho nên tình trạng sức khỏe của ông nội đối với nhà họ Hàn, đối với Trung Hoa là một việc đại sự, tác động đến tâm can của rất nhiều người.
Sau khi gọi điện thoại cho Lữ Nhạc xong, Hàn Đông lập tức dặn dò Chu Ba, để cho anh ta liên hệ với bên hàng không đặt vé.
Cùng lúc đó Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hoàng Thổ Kim, nói với ông ta mình cần về Yến Kinh mấy ngày.
Cho dù Hàn Đông không nói rõ lý do nhưng Hoàng Thổ Kim cũng không hỏi, Hàn Đông là nhân vật số một, lại là lãnh đạo nhà nước. Hành tung của hắn cũng không cần để cho người khác biết rõ ràng. Huống hồ giọng điệu của Hàn Đông rất nặng nề, Hoàng Thổ Kim cũng không tiện hỏi.
Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, Chu Ba bèn vào báo lại bên hàng không trả lời hôm nay không có chuyến bay đi Yến Kinh, tạm thời điều chỉnh cũng có khó khăn.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, khoát tay nói:
- - Thôi được, để tôi tự liên hệ.
Hắn lấy điện thoại ra, bấm số máy của Tư lệnh viên cảnh giới khu Triệu Trung Kiệt, nói:
- - Đồng chí Trung Kiệt, tôi là Hàn Đông, tôi muốn lập tức đi về Yến Kinh, bên hàng không nói không có chuyến bay rồi…
Không đợi Hàn Đông nói xong, Triệu Trung Kiệt bèn nói:
- - Bí thư Thành ủy Hàn, tôi ở đây sẽ lập tức bố trí cho anh, anh bây giờ cứ qua đây, rất nhanh là có thể cất cánh.
Vừa rồi giọng điệu của Hàn Đông rất nghiêm trọng, hơn nữa phương diện xưng hộ cũng tương đối chính thức. Cho nên Triệu Trung Kiệt không nói nhiều, lập tức bố trí cho Hàn Đông. Về bên quân đội có phi cơ chuyên dụng, chỉ cần nói với cấp trên là có thể lấy danh nghĩa thực hiện nhiệm vụ bay về Yến Kinh, trên đường không có một chút trở ngại.
Hàn Đông lại gọi điện cho Lữ Nhạc, bảo cô đón Hàn Vũ và Hàn Nguyệt, lập tức đến cảnh giới khu.
Bố trí xong xuôi hết, Hàn Đông liền chỉ thị cho Chu Ba, một là làm tốt công tác hàng ngày, hai là có tình hình gì quan trọng, phải lập tức thông báo với mình.
Chu Ba nhìn thấy sắc mặt Hàn Đông nghiêm trọng, biết nhất định là xảy ra chuyện gì lớn, trong lòng cũng không yên, nhưng anh ta cũng biết lúc này mình không thể rối, đúng là lúc mình thể hiện, nhất định phải vững vàng, không được phụ kỳ vọng và tín nhiệm của Hàn Đông.
Sau khi bố trí xong hết, Hàn Đông đi ô tô đến cảnh giới khu thành phố Giang Trung.
Lam Mộng Ngọc và Chu Tử Long cùng đi với hắn trở về Yến Kinh. Bây giờ dựa vào thân phận của Hàn Đông, nhân viên cảnh vệ ở bên cạnh đương nhiên không thể thiếu, đây là tiêu chuẩn thấp nhất rồi.
Đến cảnh giới khu, Lữ Nhạc còn chưa tới, đợi chừng 10 phút, một chiếc xe cảnh sát hộ tống Lữ Nhạc đến, lại là Chu Chính tự mình lái xe mở đường phía trước cho xe quân đội của Lữ Nhạc.
Hàn Đông cũng không nói nhiều, nói:
- - Chúng ta đi thôi.
Chu Chính đứng yên ở một bên, tuy rằng Hàn Đông không nói gì với anh ta, nhưng anh ta cũng biết, nhất định là có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa thấy Hàn Đông bảo Lữ Nhạc mang theo Hàn Vũ và Hàn Nguyệt như vậy, chắc chắn là có liên quan đến ông cụ Hàn. Mặc dù chưa từng gặp qua ông cụ nhưng Chu Chính trong lòng cũng sùng kính ông cụ đầy màu sắc truyền kỳ này, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu chúc ông cụ không có chuyện gì.
Triệu Trung Kiệt sớm bố trí xong máy bay về Yến Kinh, đợi Hàn Đông và Lữ Nhạc vừa đến bèn trực tiếp đi lên máy bay, bay về sân bay quân dụng ở ngoại ô phía Tây Yến Kinh.
Trước khi lên máy bay, Hàn Đông liên hệ với cha một chút, bảo cha cho xe đến sân bay đón mình.
Triệu Trung Kiệt lặng yên nhìn theo đám người Hàn Đông lên máy bay, vẫy tay tạm biệt, mặc dù anh ta không phải là người bên phía nhà họ Hàn, nhưng hợp tác với Hàn Đông rất tốt, hơn nữa anh ta đầy sùng kính với ông cụ nhân vật truyền kỳ này. Biết Hàn Đông lần này trở về có thể là có liên quan đến sức khỏe của ông cụ Hàn, nhưng cũng không thể thể hiện điều gì, chỉ có thể thông qua việc mang lại sự thuận tiện lớn nhất cho Hàn Đông, để cho Hàn Đông có thể nhanh chóng trở về Yến Kinh để thể hiện tâm ý của mình.
Máy bay gầm rú phóng lên không trung, trong lòng Hàn Đông đầy lo âu, cũng không nói năng gì.
Lữ Nhạc cũng hiểu được đại khái là chuyện gì, ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, giơ tay nắm lấy tay Hàn Đông, dịu dàng nói:
- - Hàn Đông anh đừng lo lắng quá, ông nội không việc gì đâu…
Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cũng từ sắc mặt u ám của Hàn Đông nhìn ra sự việc, bọn chúng đều yên lặng ngồi ở một bên, Hàn Nguyệt đã từng gặp cụ nội rồi, đối với cụ nội hiền từ cô bé cũng có chút hiểu rõ, đương nhiên chủ yếu là từ tài liệu tìm được ở phương diện văn hiến, sách vở lịch sử, trong lòng cô bé cũng cảm thấy tự hào về cụ nội.
Hàn Vũ tương đối điềm đạm, chín chắn hơn nhiều, cậu ta mím nhẹ môi, ánh mắt hơi có vẻ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng bên ngoài cửa sổ vừa lóe lên lại biến mất.
Không đến hai tiếng, máy bay đã bay đến thành phố Yến Kinh, vừa mới hạ cánh liền có một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen có rèm che tiến đến, cửa xe mở ra, Lam Mộng Ngọc xuống trước, sau đó Hàn Đông và Lữ Nhạc cùng nhau xuống máy bay, Chu Tử Long xuống sau cùng.
Đến đón Hàn Đông là xe và tài xế của Hàn Chính, đây là hưởng thụ đặc quyền, cho dù ở trong sân bay quân dụng, chỉ cần có các phương diện liên quan nói một câu, đều có thể thông suốt không trở ngại.
Xe trực tiếp đi tới, nơi ông nội nằm viện là khu vực trung tâm quan trọng nhất, bí mật nhất, ở đây được canh gác cẩn mật. Hơn nữa bởi vì ông cụ nằm ở đây, công tác cảnh vệ hai ngày nay đã tăng cường hơn nhiều, cho dù khu vực khác của bệnh viện cũng đều cảm thấy được một không khí nặng nề, người ở trong bệnh viện cũng dường như cũng thêm một chút thần sắc nghiêm túc, ánh mắt của những người này sắc nhọn như dao cắt, nhìn thấy làm cho người ta hoảng sợ.
Chiếc xe Hồng Kỳ từ cánh cửa bí mật phía sau lái vào hậu viện an ninh, nơi đây cây cao bóng cả, cổ thụ rợp trời, làm cho người ta giống như đi từ nơi thành thị vào rừng rậm vậy, ở đây nằm viện, an dưỡng quả là nơi tốt nhất.
Trong hậu viện thì ba bước một trạm gác năm bước một trạm gác, cấp bậc cảnh giới đạt đến mức cao nhất.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy, Hàn Đông hiểu được nhất định là Cổ Thần Dương đến thăm ông nội rồi.
Cảnh vệ viên của ông cụ - Đằng Tĩnh đứng canh ở cửa, thấy xe Hồng Kỳ vừa đến liền tiến lên mở cửa xe, hạ giọng nói với Hàn Đông:
- - Ông cụ vừa mới tỉnh, đang nói chuyện với Tổng Bí thư.
Hàn Đông gật gật đầu, đi theo Đằng Tĩnh, xuyên qua mấy đại sảnh, rất nhanh liền đi đến phòng bệnh ông nội đang nằm. Đây đương nhiên là phòng bệnh đặc chế, có phòng cảnh vệ riêng, trong phòng bệnh còn có phòng hộ lý, các thiết bị hỗ trợ đều đầy đủ.
Bên ngoài phòng bệnh của ông nội, Hàn Đông nhìn thấy người thân trong nhà, cha Hàn Chính, mẹ Dư Ngọc Trân, chồng cô hai Trịnh Trạch Hoa, bác trai cả Hàn Kiến Quốc, chồng bác cả Hầu Vệ Dân đều đến rồi.
Nhìn thấy bọn họ, trong lòng Hàn Đông đều trầm xuống, xem ra tình trạng của ông cụ không lạc quan lắm, nếu không thì mọi người không thể đến đông đủ như vậy.
Nói thật sự đối với tình hình này, Hàn Đông không có một chút tâm lý chuẩn bị, trước đây thân thể ông nội tuy rằng già yếu rồi, nhưng vẫn không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ nằm viện 1 lần, cũng không phải là bệnh gì nặng, lần này chẳng lẽ không qua nổi.
Cha Hàn Chính chạy ra đón, nói:
- - Đồng chí Thần Dương đang ở bên trong, nhưng tinh thần của ông cũng không được tốt lắm, vừa mới tỉnh lại không bao lâu…
Hàn Đông gật gật đầu, lúc này không thích hợp đi vào quấy rầy, vừa đợi một lát, Cổ Thần Dương liền từ bên trong đi ra, sắc mặt của ông ta vô cùng nặng nề, nhìn thấy Hàn Đông ông ta liền đi đến bắt tay Hàn Đông, nói:
- - Đồng chí Hàn Đông đã trở về, nhanh vào đi thôi, ông cụ Hàn sẽ không có chuyện gì, cậu cứ yên tâm.
Nói xong ông ta giơ tay vỗ lên vai Hàn Đông, dường như hứa hẹn cái gì vậy.
Hàn Đông nói:
- - Cám ơn Tổng Bí thư.
Sau đó hắn liền ra hiệu Lữ Nhạc, Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cùng đi vào.
Trong phòng bệnh hai y tá đang muốn hạ giường bệnh của ông cụ, thấy đám người Hàn Đông đi vào, người ý tá lớn tuổi nói:
- - Thủ trưởng vừa mới tỉnh lại, phải nghỉ ngơi nhiều hơn…
- - Tiểu Đông, cháu lại đây…
Ông cụ đã tỉnh táo nhận ra Hàn Đông.
- - Ông nội.
Hàn Đông bước nhanh về phía trước, nắm tay ông nội.
Hàn Vũ và Hàn Nguyệt cũng đều nói:
- - Cụ nội…
Ánh mắt ông cụ hiền từ nhìn hai đứa cháu, liếc mắt một cái nói liên tiếp:
- - Được, được, các cháu trở về rồi…Nhạc Nhạc cháu dẫn hai đứa ra ngoài đi.
Lữ Nhạc gật đầu, dắt tay Hàn Vũ, Hàn Nguyệt đi ra cửa, cô biết ông cụ chắc chắn có việc dặn dò Hàn Đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook