Hôm sau khi điện thoại của Tưởng Bác Sâm gọi tới thì khi đó khóe mắt Thư Quân đã sưng to – đêm trước đánh nhau với Phùng Tiêu, bạn trong phòng còn tưởng rằng Thư Quân gặp cướp, đến khi biết cậu đánh nhau với bạn, ai nấy đều mở rộng tầm mắt. Mọi người đều cảm thấy là con trai thì đánh nhau cũng bình thường, không cãi nhau một câu không mắng một câu mẹ nó thì nhất định không phải là anh em tốt!

Chỉ có Thư Quân lặng lẽ cười khổ: Có lẽ cậu và Phùng Tiêu đã không làm bạn bè được nữa rồi. Thật ra theo phòng cách xử sự bình thường của mình, vốn sẽ không đến mức độ động thủ – nhưng thật sự lời nói của người kia khiến cậu khó mà chịu nổi. Một người con trai hẳn sẽ không thể nào ngồi nhìn bạn bè coi thường người yêu của mình, nếu giờ để cậu quay lại ngày hôm qua, Thư Quân nghĩ mình vẫn sẽ không do dự mà động thủ.

Đều là bị Tưởng Bác Sâm làm hỏng, chỉ có tên kia mới không nói lời nào đã đánh nhau.

Lúc chuông di động vang lên Thư Quân đang ngẩn ra nhìn trần nhà. Đây là lần đầu tiên cậu đánh nhau với người khác, hai người đều không theo chiêu thức gì mà cứ cậu tới tôi lui. Lúc này cả người cậu cứ rã rời không thoải mái, vốn không muốn nhúc nhích. May mà chủ nhật, nếu không thì cậu phải xin nghỉ rồi.

“Bảo bối, chào buổi sáng.”

Thư Quân bĩu môi, hiếm thấy mà không phản bác cách gọi này của Tưởng Bác Sâm, “Chào buổi sáng.”

Đầu dây bên kia Tưởng Bác Sâm nở nụ cười: “Sao hôm nay lại thành thật đáp lời vậy? Ngoan quá.”

Tưởng Bác Sâm vẫn nói đùa, Thư Quân lại đột nhiên cảm thấy mắt mình cay cay. Cậu nhọc nhằn giơ một cánh tay vắt ngang mặt, che chắn chua xót trong mắt, “Bác Sâm.”

Tưởng Bác Sâm lập tức nghe được giọng của cậu không giống bình thường: “Sao thế? Tiểu Quân, có phải em đang khóc không? Ai bắt nạt em? Hay là bị ốm rồi?”

“Không ốm, cũng chẳng ai bắt nạt em cả.” Thư Quân ngấn lệ khe khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Anh cho rằng ai cũng thích bắt nạt em như anh à.”

“Anh chỉ bắt nạt mỗi mình em thôi.”

“Bác Sâm.”

“Ừ, sao vậy?”

Thư Quân cắn cắn môi, “Chỉ muốn gọi anh vậy thôi.” Nói xong lại gọi một tiếng, “Bác Sâm, Tưởng Bác Sâm.”

“Được được được, em gọi đi, anh đang ở đây.”

Rõ ràng anh có ở đây đâu. Anh đang ở một tỉnh khác xa lắm, dù là vẽ trên bản đồ cũng phải mất vài phút mới nối hai tỉnh lại cùng một chỗ.

Anh nói anh đang ở đây, nhưng lúc tối qua em đánh nhau với Phùng Tiêu, anh đang ở đâu; Rõ ràng anh nói sau này anh sẽ bảo vệ em, trừ anh ra chẳng ai được bắt nạt em hết, nhưng hiện giờ em chịu bắt nạt, anh lại đang chốn nào.

Trong đầu Thư Quân dần hiện lên những câu này, nhưng một chữ cậu cũng không nói ra.Trầm mặc một hồi lâu, mãi đến khi Tưởng Bác Sâm ở bên kia đã bắt đầu lo lắng hỏi làm sao thế, cậu mới từ từ nói: “Tưởng Bác Sâm, anh tốt nhất.”

Bên kia Tưởng Bác Sâm nghe ra tâm tình của cậu không tốt, nhưng vốn không thể đến bên Thư Quân để xem rốt cuộc cậu bị làm sao, trong lòng có ảo não thế nào đi nữa cũng không thể biểu hiện ra, cuối cùng chỉ đành giả vờ ung dung: “Tất nhiên là anh tốt nhất rồi. Phải rồi, chờ lát nữa anh gửi cho em một tấm ảnh. Hôm qua bọn anh được cầm súng, một người có ba viên đạn giấy luyện bắn súng, anh đứng thứ nhất đấy.”

Thư Quân bị ngữ khí đắc ý của hắn chọc cười, sự uất ức trong lòng cũng tản đi mấy phần, “Này thì có gì chứ, lúc bọn em tập quân sự cũng cầm súng rồi, còn bày trận nữa cơ, đến lúc này anh mới được sờ đến súng.”

“Có thể giống nhau được à? Anh đây là huấn luyện bắn súng đấy, dùng súng thật đạn thật…”

Chờ Tưởng Bác Sâm biết chuyện Thư Quân và Phùng Tiêu đánh nhau đã là sang năm hai. Thời gian nghỉ hè của Thư Quân sớm hơn chút so với hắn, nên cậu bèn mua vé máy bay trực tiếp đến chỗ Tưởng Bác Sâm rồi cùng hắn về nhà. Bởi vì đã lên năm hai, trường quân đội quản lý cũng thả lỏng hơn một chút, thêm nữa là đây kỳ nghỉ định kỳ nên Tưởng Bác Sâm rất dễ dàng xin giấy nghỉ phép ra trường.

Khi đó trên mặt Thư Quân đã không nhìn ra bất kỳ vết thương nào, nhưng Tưởng Bác Sâm vẫn rất giận dữ. Nếu như không phải do Thư Quân lỡ miệng, có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn không chủ động nói chuyện này với hắn.

Hắn nặng nề thở dài một hơi, nhìn Thư Quân đang thấp thỏm trước mặt, cuối cùng tạm thời dằn ý nghĩ muốn hành hung Phùng Tiêu một trận xuống rồi giơ tay chậm rãi vuốt ve gò má Thư Quân: “Sao em lại ngốc thế? Cậu ta thích nói thế nào thì thế ấy, lắm người lắm miệng, em có thể quản hết được sao?”

Thư Quân nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay, “Người không liên quan thích nói thế nào cũng được, nhưng đã là bạn bè… Em hy vọng họ có thể tôn trọng anh, em không thích nghe họ nói là anh không tốt.”

Thật ra với những biệt danh như “Du côn”, “Cuồng đánh nhau” Tưởng Bác Sâm vốn chẳng hề để ý. Dù có người nói mình tính tình xấu xa tồi tệ cũng chẳng sao, bằng không hắn cũng sẽ không được hội nữ sinh cấp ba đặt biệt danh là “Boy lạnh lùng”. Nhưng hành động của Thư Quân lại khiến chỗ mềm nhất trong lòng hắn cảm thấy đau đớn, cũng chính từ lúc đó, hắn cảm thấy mình nên ứng xử tốt hơn một chút – Chí ít cũng để người ngoài cảm thấy xứng để sánh đôi với Thư Quân.

Chuyển biến từ cái thích của thiếu niên đến cái yêu của người đàn ông có lẽ chính là thế, trong tình cảm không chỉ dựa vào hormone mà dấy lên kích thích muốn độc chiếm đối phương, mà còn muốn vì người kia mà trở nên tốt hơn, cũng đồng ý vì người ấy mà gánh vác, vì người ấy mà gánh trách nhiệm.

Sau khi về nhà Tưởng Bác Sâm vẫn tìm Phùng Tiêu đánh một trận, Thư Quân tất nhiên là không biết chuyện. Sau khi đánh nhau với Phùng Tiêu cậu cũng từng thử liên lạc lại với cậu ta, chỉ có điều bị Phùng Tiêu chặn số. Với chuyện này Thư Quân cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, hai người cứ thế cắt đứt liên lạc, tới hôm nay gặp lại trong nhà hàng, vậy mà cũng gần mười năm rồi.

*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*

Cũng may đã không còn là thiếu niên dễ kích động như lúc trước nữa, đoạn nhạc dạo ngắn này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình dùng cơm của hai người. Thậm chí còn vì món ăn rất ngon, Thư Quân còn ăn nhiều hơn một chút so với bình thường, lúc đặt đũa xuống thở dài một hơi: “Đều nói chỉ nên ăn no bảy phần thôi, biết thế nãy không ăn thịt nướng.”

Tay Tưởng Bác Sâm còn chưa dừng, nghe vậy liếc cậu một cái: “Em có cần giảm béo đâu, có thể thì cứ ăn nhiều đi, ăn được là phúc.”

Thư Quân phì cười một tiếng: “Anh nuôi lợn à? Em đây là đang dưỡng sinh, dưỡng sinh anh hiểu không?”

Tưởng Bác Sâm không biết nghĩ tới điều gì, cũng cười: “Em cũng dưỡng cho tốt, dưỡng tối rồi sinh.”

“Được lắm. Vậy em về trước để dưỡng đây, lát nữa anh tự trả tiền nhé.”

“Tiểu Quân anh sai rồi.” Tưởng Bác Sâm lập tức thu hồi lời ban nãy, hôm nay hắn không mang ví tiền theo, sờ trong túi quần cũng chỉ có 50 đồng, là lúc ra ngoài tiện tay nhét vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương