Khi Lâm Phạm về nhà, trời đã tối rồi, cô nấu mì ăn xong bắt đầu làm bài tập, làm liên tục đến tận hai giờ rạng sáng mới xong, Tần Phong vẫn không về. Có lẽ là không về được, vụ án lớn như vậy, nếu anh còn không điều tra ra được hung thủ có lẽ sẽ bị cách chức mất.

Lâm Phạm rầu rĩ vì chú Tần nhà cô, hận không thể lập tức biến thành Conan bắt được hung thủ, đánh cho một trận. Làm khó xử lão Tần nhà cô, hung thủ kia đáng ghét đến mức nào chứ.

Lâm Phạm bị tiếng mở cửa đánh thức, cô mở mắt ra mê mang nhìn cửa phòng ngủ bị mở ra trong chốc lát, Tần Phong đi tới. Anh cởi quần áo, nói với Lâm Phạm: "Dậy đi."

Lâm Phạm cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy còn có năm phút nữa mới đến thời gian báo thức đã đặt trước, cũng vội vàng rời giường dậy mặc quần áo. Tần Phong cởi quần áo trên người thay thành áo len thoải mái, lại bắt đầu thay quần.

Tối hôm qua Lâm Phạm cho rằng tối qua anh sẽ trở về, mới ngủ ở phòng ngủ chúng, nhìn thấy cảnh này im lặng quay mặt sang chỗ khác: "Sao anh không nói..."

"Cái gì?" Tần Phong không nghe rõ, thay quần xong cài thắt lưng: "Nhanh rời giường đi, còn có thời gian ăn sáng."

Lâm Phạm nhanh chóng quay về phòng mình thay quần áo, Tần Phong liếc nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên. Lấy áo khoác ra mặc vào, vội vàng đi rửa mặt. Khi anh đi ra Lâm Phạm đã thay quần áo xong, áo khoác màu hồng phối với giày màu đen, Lâm Phạm mặc màu hồng trông rất đẹp. Tần Phong đi tới nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn một cái: "Đi thôi."

Lâm Phạm nắm tay anh, hơi thô ráp: "Cả đêm anh không ngủ sao?"

"Ngủ được mấy tiếng." Tần Phong cầm chìa khóa xe đi ra ngoài: "Lát nữa còn phải đến đơn vị."

Trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, sáng sớm thứ hai Lâm Phạm có tiết tự học, bọn họ ăn sáng ở ngoài hàng, Tần Phong đưa cô đến trường học. Lâm Phạm ngáp một cái, đột nhiên nghĩ đến có một bài tập còn chưa làm, lấy bút ra viết liên tục.

Tần Phong thấy cô chăm chỉ như vậy: "Thành thích của em thế nào?"

"Muốn xem bảng thành tích của em sao?" Lâm Phạm cười nghiêng đầu, lộ ra hàm răng vô cùng đáng yêu. Tần Phong cũng cười theo: "Bảng thành tích của em không cần người lớn trong nhà ký tên sao?"

"Anh bận mà, cần ký tên nên em đưa cho dì rồi."

"Sao hả?"

"Thi đại học công an Giang Thành không có vấn đề gì."

"Tự tin như vậy sao?"

Có lẽ về phương diện khác Lâm Phạm sẽ sợ hãi, nhưng mà về phía thành tích lại là điểm mạnh của cô: "Đứng thứ ba trong lớp."

"Thật sự muốn đi đại học công an sao?"

"Ừm."

"Nhà chúng ta đã có một người cảnh sát rồi, nghĩ cho kỹ vào."

Câu này giống hệt những gì mẹ Tần đã từng nói, Lâm Phạm nhìn về phía Tần Phong: "Được anh che chở sau lưng rất tốt, nhưng em lại càng muốn sóng vai với anh hơn, đứng bên cạnh anh hơn." Cô dừng một lát nói: "Mấy chữ thay trời hành đạo này nói ra có lẽ quá tự kỷ ngây thơ, nhưng mà em thật sự muốn như vậy."

Tần Phong định nói gì đó, nhưng nhìn thấy gương mặt Lâm Phạm lại nuốt hết vào lòng. Khi đến trường học, trời đã hơi sáng, Tần Phong quàng khăn cho Lâm Phạm, sờ mặt cô: "Anh hiểu rồi, em đi đi."

Lâm Phạm xách theo ba lô xuống xe, nghĩ đến một chuyện, quay đầu nói: "Chiều hôm qua em đến bệnh viện, nhìn thấy ông Trần."

Ánh mắt Tần Phong lập tức sáng rực: "Ông Trần sao?"

"Ông ấy từ khu nội trú đi ra, em định đi xuống tầng chào hỏi ông ấy, nhưng khi đi xuống đã gặp ông ấy nữa rồi." Lâm Phạm nói: "Anh nói ông ấy cứu mạng em, lần sau có thời gian chúng ta đi gặp ông ấy một lát."

Tần Phong như đang suy nghĩ gì đó, dường như không nghe thấy cô nói gì, Lâm Phạm gọi anh: "Anh có nghe thấy không đó?"

"Được, lần sau có thời gian chúng ta lại đi gặp ông ấy." Tần Phong cởi dây an toàn đi xuống xe, lấy một chiếc túi ra từ sau cốp xe: "Còn có mấy bộ quần áo với một ít thức ăn, em mang hết đi, có việc gì gọi điện thoại cho anh, ở trường học gặp phải vấn đề gì cũng gọi điện thoại cho anh. Quần áo bẩn cứ để lại, cầm về nhà giặt sau."

Tần Phong đưa Lâm Phạm đến cửa trường học, người lớn trong nhà bị ngăn ở ngoài cửa, anh dặn đi dặn lại: "Nhớ ăn cơm đúng giờ."

Lâm Phạm xách theo một chiếc túi to, cô lại không cao, nhìn qua vô cùng vụng về. Tần Phong đau lòng, sợ cô mệt: "Có thể xách lên được không? Không được thì để anh mang về, giữa tuần lại chia nhỏ ra đưa cho em?"

Lâm Phạm phất tay: "Xách được, lát nữa anh lái xe chậm thôi nhé."

Tần Phong đứng ở cửa chính hút một điếu thuốc, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Phạm nữa, anh thở dài ấn tắt đầu thuốc, xoay người lên xe.

Tại sao ông Trần lại ở bệnh viện? Để làm gì? Âu Dương Ngọc biến mất rồi cũng không hề quay lại nữa, công ty của anh ta đã hỗn loạn hết từ lâu rồi, chia năm xẻ bảy. Cha mẹ anh ta cũng không tìm thấy Âu Dương Ngọc, Tần Phong quả thật nghi ngờ có phải Âu Dương Ngọc đã chết ở thế giới thứ tư rồi hay không, nếu hung thủ không phải là Âu Dương Ngọc, còn có thể là ai được nữa?

Ông Trần cũng biết thuật Huyền Hoàng.

Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh ấn nghe máy, cục trưởng vừa nói đã mắng xối xả, cuối cùng gầm lên: "Lập tức về họp ngay."

Liên tục xảy ra năm vụ án giết người, Giang Thành chưa bao giờ có chuyện như vậy, đến bây giờ ngay cả một đối tượng nghi ngờ, bọn họ cũng không có, giống như con ruồi không đầu bay lung tung. Đừng nói anh, mấy cấp trên cũng gặp tai họa rồi, không điều tra ra được vụ án, đừng hòng có ai yên ổn được.

Năm người bị hại lại đặt ra trước mặt, vụ án máu me đầm đìa không có chút đầu mối nào, cả đám người bên cạnh Vương Vinh Hoa đều đã điều tra một lượt, tất cả đều được loại bỏ khỏi nghi ngờ giết người, mã số cuộc điện thoại cuối cùng được nghe là dùng chứng minh nhân dân giả làm ra. Chỉ có thể tìm được phía trước cửa hàng truyền tin của hộ đầu tiên, nửa năm trước đã đăng ký tài khoản, thời gian trôi qua lâu lắm rồi, hệ thống giám sát không lưu lại được. Người bán hàng cũng đã thay đổi người khác, hoàn toàn không nhớ được trước đây người đăng ký số này trông dáng vẻ thế nào.

Điều tra hệ thống camera giám sát của bệnh viện, quả thật trước khi vụ án xảy ra một ngày, ông Trần đã đến khu nội trú. Ông ấy đến khu nội trú để làm gì? Tần Phong điều tra bảng danh sách của khu nội trú rồi lại hỏi thăm y tá. Nhanh chóng nhận được kết quả, ông Trần có người bạn cũ mắc bệnh ung thư, bây giờ đang nằm nội trú ở phòng số ba tầng sáu. Tần Phong tranh thủ thời gian đi qua xem bạn của ông Trần.

Phòng bệnh độc lập, ở vị trí bên trong. Cho đến bây giờ Tần Phong chưa từng nghi ngờ đến ông Trần, ông Trần đã từng cứu tính mạng của Lâm Phạm, chỉ riêng một điều này thôi, anh cũng đã không có lý do để nghi ngờ ông Trần rồi.

Tần Phong gõ cửa, có y tá chăm sóc mở cửa ra: "Anh là?"

"Bạn của ông Trần, tôi muốn đến thăm dì một lát."

Y tá đánh giá Tần Phong một lượt, anh mặc đồ thường, nhìn qua cũng không giống người xấu, nhường đường: "Mời vào đi."

Tần Phong đi vào, trong phòng có mùi thuốc nồng nặc, bà lão nằm trên giường, trên cổ tay có ống truyền nước. Đến gần, một bà lão rất gầy, nhìn qua ít nhất cũng từ tám mươi tuổi trở lên.

Đã rất già, tóc hoa râm, người gầy đến mức chỉ còn lại một lớp da.

Tần Phong đánh giá bà lão, đột nhiên bà lão mở mắt ra, nhìn về phía Tần Phong: "Anh là?"

"Tôi là bạn của ông Trần, nghe nói bà nhập viện, tôi đến thăm một lát." Tần Phong đặt hoa quả xách theo xuống.

"Bạn của ông Trần sao?" Người phụ nữ nghi ngờ: "Bạn của Hướng Hoa sao? Sao tôi chưa nghe thấy ông ấy nhắc đến bao giờ?"

Bà lão nói chuyện rất chậm, nhưng mà rất rõ ràng, cũng không hề lộn xộn một chút nào.

"Tôi tranh thủ đến thăm bà thôi, ông ấy cũng không biết chuyện này." Tần Phong giải thích: "Gần đây bà có khỏe không?"

Trong phòng nồng đậm mùi thuốc đông y, không ngửi thấy những mùi khác. Tần Phong quan sát phòng bệnh, rất sạch sẽ, quần áo của bà lão cũng được chú ý, không nhếch nhác chút nào.

"Rất tốt, phiền anh quan tâm."

Khi nói chuyện, cửa bị đẩy ra, Tần Phong quay đầu nhìn thấy ông Trần xách theo một chiếc túi to đi tới. Ông ấy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tần Phong: "Anh Tần?"

Làm sao ông ấy biết được Tần Phong chứ? Tần Phong đứng dậy: "Ông Trần."

Ông Trần nhíu mày, ông ấy hiếm khi lộ ra cảm xúc, rõ ràng bây giờ ông ấy cực kỳ không vui: "Anh có chuyện gì sao?"

"Hôm nay đến đây phá án, nghe nói bạn của ông nằm viện ở đây, tiện đường đến thăm một lát. Lần trước chuyện ông cứu Lâm Phạm, vẫn chưa cảm ơn ông."

"Không cần đâu." Ông Trần đi đến cạnh giường thả chiếc túi to trong tay xuống, xoay người chạm vào gương mặt bà lão, giọng nói trầm thấp: "Hôm nay có nôn không?"

Bà lão nhìn ông ấy, ánh mắt dịu dàng: "Tôi nói nhiều lần lắm rồi, ông không cần ngày nào cũng đến thăm tôi như thế."

Hình ảnh trước mắt này rất kỳ lạ, ông Trần nhìn qua cũng chỉ khoảng bốn mươi, có lẽ cũng chưa đến bốn mươi. Nhưng bà lão này... Anh liếc mắt nhìn giấy tờ ở đầu giường, tám mươi chín. Sự dịu dàng này giống như người yêu, chẳng thích hợp chút nào.

Bà nội hay là mẹ của ông Trần? Lần trước Lâm Phạm gặp nguy hiểm ở cửa bệnh viện cũng là do ông Trần cứu thoát, chỉ do vừa khéo đúng lúc ông ấy đến thăm người này sao? Nếu không tại sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy được?

Ông Trần kéo tay bà ấy hôn một cái, lại đặt vào trong chăn, động tác rất nhẹ nhàng.

Tần Phong nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, hơn, động tác này không giống như đối với cha mẹ hoặc bà nội có thể làm ra được.

Ông Trần mở hộp ra, bên trong hẳn là cháo, ông ấy đút cháo cho bà lão ăn, quay đầu nói với Tần Phong: "Có thể đợi tôi bên ngoài không?"

"Vậy tôi không quấy rầy nữa."

Tần Phong đi ra ngoài, anh đi qua đi lại ở khu nội trú tầng bảy hai vòng, ông Trần mới ra ngoài, ông ấy đi về phía cửa thang máy: "Xuống tầng."

Tần Phong đi theo xuống tầng, thời tiết bên ngoài không tốt lắm, trời âm u. Ông Trần đi đằng trước, một lúc lâu sau mới nói: "Tìm tôi còn có chuyện khác sao?"

"Lại xảy ra vụ án moi tim, ông thấy thế nào?"

"Hung thủ rất ác độc, rất nham hiểm."

Tần Phong: "Đã là vụ án thứ năm rồi, rốt cuộc hắn ta định giết bao nhiêu người đây?"

"Trận Âm Sát bên dưới nhà cũ của vợ anh cần có bảy bộ xương, lúc trước cũng là dùng cách này. Những vụ án giết người liên tục này, có lẽ có liên quan đến chuyện kia, anh điều tra theo hướng này xem."

Tần Phong nhíu mày: "Nói như vậy, sẽ còn có người bị hại nữa sao?"

"Tôi chỉ suy đoán."

Trong lòng Tần Phong có một suy đoán to gan: "Ông có biết nguyên nhân cái chết của bảy bộ xương này không?"

"Khi tôi đến đã từng nhìn thấy những hồn ma kia, tổng cộng có tám hồn ma bị nhốt ở đó, còn có cha của Lâm Phạm."

"Tại sao cha của Lâm Phạm lại bị nhốt? Ông ấy chết ở Giang Thành mà."

"Nhưng bị nguyền rủa của Âm Sát, bây giờ căn nhà bị cháy, Âm Sát cũng đã bị phá. Có lẽ người kia định tạo ra Âm Sát thứ hai, về phần mục đích, bây giờ tôi cũng không biết được."

"Ông có biết kiếp trước của Lâm Phạm không? Âu Dương Ngọc còn sống không?"

"Tôi có thể nhìn thấy một phần kiếp trước của vợ anh, về phần anh Âu Dương, bây giờ tôi không nhìn thấy được. Kiếp trước chấp niệm của anh ta với vợ anh rất nặng, linh hồn vẫn luôn ở lại, sống đến tận bây giờ. Còn anh và vợ anh, hai người có duyên phận một đời, cả đời này không ở bên nhau vẫn còn có thể dây dưa thêm lần nữa."

"Âm Sát có ích lợi gì?"

"Lâm Phạm làm thế nào bình yên sống đến bây giờ?" Ông Trần dừng bước, quay đầu lại: "Đó chính là tác dụng của Âm Sát, tổn hại âm đức, nhưng mà có thể kéo dài mạng sống cho người có thể chất đặc biệt."

"Một cách kéo dài mạng sống của người khác sao?"

"Có thể nói như vậy."

Ông Trần tiếp tục đi về phía trước, Tần Phong đi theo sau lưng, hai người đi được khoảng năm phút, Tần Phong mở miệng: "Giang Thành có còn những người tài năng như vậy nữa không? Ngoại trừ Âu Dương ra."

"Tôi không rõ lắm."

Nếu đánh tâm lý chiến thì Tần Phong không phải đối thủ của ông Trần, ông ấy có thể nhìn thấu lòng người.

"Mạo muội hỏi một câu, vị kia trong phòng bệnh kia là..."

"Người yêu của tôi." Ánh mắt ông Trần rất bình tĩnh, cầm gậy chống đi về phía trước: "Còn có câu hỏi gì khác không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương