Không khí yên lặng, Lâm Phạm cảm thấy hối hận, trong lòng như trăm mối tơ vò: “Tôi.....”

“Cô đã yêu ai bao giờ chưa?”

Lâm Phạm mấp máy môi, mặt đỏ bừng, lắc đầu đáp: “Chưa ạ.”

Tần Phong im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đợi đến khi cô yêu ai đó rồi thì cô sẽ hiểu. Thực sự thích rồi thì sẽ không có điều kiện đặc biệt.”

Tần Phong lần đầu cùng với một cô gái đắp chăn nói chuyện đơn thuần, vậy mà Lâm Phạm còn không biết sống chết thảo luận một vấn đề nhạy cảm như vậy. Tần Phong muốn châm một điếu thuốc, liếc nhìn người bên cạnh một cái, liền từ bỏ ý định này.

Lâm Phạm yên lặng chui đầu vào trong chăn, bức bối đến mức làm cô không thở nổi. Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ không chân thực, khiến cô không dám nói ra. Lâm Phạm đưa tay lên ôm mặt, nhắm mắt lại.

“Có người mình thích rồi hả?” Tần Phong hỏi, giọng nói trầm thấp.

Lâm Phạm kéo chăn để lộ một khe hở, liều mạng lắc đầu: “Chưa có.”

“Vậy hỏi cái này để làm gì?”

Lâm Phạm bụm mặt, lúng túng nói không nên lời. Tần Phong ngừng lại một lúc rồi nói: “Ngủ đi.”

Lâm Phạm mơ màng ngủ. Trong giấc mơ, có truy binh và ngàn vạn binh mã đang lao nhanh tới, máu chảy thành sông. Người đàn ông phía sau mặc áo giáp lạnh lẽo cứng rắn, va chạm lộc cộc vào sau lưng cô. Một tiếng ngựa hí vang lên, chiến mã xoay người, phía trước là vách đá, đã không còn đường lui nữa.

Không còn nơi nào để chạy trốn nữa. Cô biết đây chỉ là mơ, nhưng cảm giác tuyệt vọng đó vẫn kéo đến như nghiêng trời lệch đất, tựa như thân thể đang rơi vào dị cảnh. Nước mắt cô tuôn rơi, hôm nay bọn họ sẽ phải chết ở đây.

Hô hấp nóng bỏng của người đó rơi vào cổ của Lâm Phạm: “Công chúa, mạt tướng chỉ có thể bảo vệ người đến đây. Con đường phía trước hiểm trở khôn lường, bảo trọng!”

Nói xong liền xoay người nhảy xuống ngựa. Rút kiếm khỏi vỏ, dùng vỏ kiếm đập lên lưng ngựa: “Đi.”

“Không!”

Lâm Phạm ngồi bật dậy, nhìn căn phòng tối om thở hổn hển, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Lâm Phạm?” Tần Phong gọi cô, đồng thời bật sáng đèn lên.

Lâm Phạm nhìn anh. Tần Phong đang mặc một chiếc áo trong màu đen, vẻ mặt trầm trọng hiện ra dưới ánh đèn. Lâm Phạm nước mắt giàn giụa, nhìn chằm chằm vào anh. Người đàn ông trong giấc mơ đó, chính là Tần Phong.

“Sao vậy?” Tần Phong không tìm thấy giấy, bèn đưa tay lên lau mặt cho cô: “Sao lại khóc? Mơ thấy ác mộng à?”

Lâm Phạm vẫn nhìn anh, đôi môi mím chặt.

“Nhìn gì vậy?”

Tần Phong vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói vẫn còn khàn khàn.

Lâm Phạm lắc đầu, đáp: “Tôi mơ thấy ác mộng.”

Tần Phong xuống giường, mở một chai nước đưa cho cô: “Uống ngụm nước đi.”

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tần Phong ngáp một cái, rồi bỗng cười thành tiếng: “Tôi còn tưởng với lá gan này của cô sẽ không còn bị thứ gì dọa sợ nữa chứ.” Nói xong, liền quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: “Mơ thấy cái gì?”

Lâm Phạm ôm chặt lấy chai nước, lắc đầu, đánh chết cũng không chịu nói. Trong mơ, Tần Phong hình như là một tướng quân. Lâm Phạm uống hết nửa chai nước, cuối cùng cũng thoát ra khỏi giấc mộng, cảm thấy bản thân mình rất buồn cười. Sao cô có thể là công chúa chứ? Tần Phong cũng không thể là tướng quân, đúng là xem phim quá nhiều rồi.

“Tôi mơ thấy bị ma đuổi.” Lâm Phạm bịa ra một lý do.

“Cô sợ ma?” Tần Phong cầm đồng hồ lên xem, đã sáu giờ rồi. Anh đeo đồng hồ lên: “Mới sáu giờ, nếu còn muốn ngủ thì cứ ngủ thêm lúc nữa.”

Lâm Phạm đặt bình nước xuống, ôm chăn im lặng ngồi suy nghĩ chuyện của mình.

“Không ngủ à?”

Lâm Phạm gật đầu: “Em không ngủ được, sợ nằm mơ.”

“Vậy dậy đi, tôi đưa cô đi xem kéo cờ.”

Lâm Phạm gật đầu thật mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không xem được. Lưu Nghệ gọi điện đến, nói rằng việc lấy máu đã có phát hiện. Bọn họ dùng kết quả lấy máu đưa đến kho DNA tìm kiếm, vậy mà tìm được ghi chép phạm tội của chủ nhân DNA. Người này bị kết án vì tội cướp bóc bốn năm, tháng ba năm nay đã ra tù.

“Cô đến bệnh viện lấy báo cáo trước đi, lấy xong thì gọi điện cho tôi để tôi đến đón.”

“Anh có biết vợ của Trần Lỗi ở bệnh viện nào không?”

“Chắc là Thái Khang.” Tần Phong nói xong, mới nhướng mày hỏi: “Làm gì?”

“Em muốn đi thăm vợ của anh ta.”

“Tôi làm xong việc thì sẽ đi cùng cô luôn.”

“Em chỉ đi thăm thôi, em sẽ không gây chuyện. Bệnh viện nơi làm kiểm tra hình như cách bệnh viện đó không xa, em đi đưa cho cô ấy chút đồ.”

Tần Phong nhìn Lâm Phạm một hồi: “Tiền có đủ không?”

Lâm Phạm gật đầu: “Đủ.”

Tần Phong vẫn không yên tâm lắm, mặc dù Lâm Phạm có chút bản lĩnh, nhưng bây giờ cô quá yếu ớt. Tần Phong lấy trong túi ra một vật bằng thép dài khoảng bốn, năm cm đưa cho Lâm Phạm: “Lúc mở ra dài bảy cm, dùng để phòng thân.”

Thứ này là của Lưu Nghệ. Hôm qua bị Tần Phong nhìn thấy liền thuận tay lấy luôn. Để cho Lâm Phạm dùng quả thật rất thích hợp, còn an toàn hơn so với dao găm, cũng tiện để mang theo bên mình.

Lâm Phạm rất tò mò, móc ra xem một chút thì thấy nó bắn ra đến một đoạn. Tần Phong nói: “Đeo trên chìa khóa, có thể qua kiểm tra an ninh.”

Lâm Phạm ấn nó quay lại như ban đầu, gật đầu với Tần Phong, sau đó treo nó lên chìa khóa: “Vậy em đi đây.”

“Chú ý an toàn.” Tần Phong nhìn theo Lâm Phạm đi vào tàu điện ngầm, cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất. Tần Phong lúc này mới bừng tỉnh, cảm thấy mình có chút giống một ông bố, không còn tinh thần nữa. Thu lại tâm trạng, Tần Phong xoay người đi theo một lối khác. Vụ án của Trần Lỗi không khó điều tra, cái khó ở đây là không thể điều tra.

Lâm Phạm đi thẳng đến bệnh viện, đợi đến mười giờ, cầm tờ báo cáo đi tìm bác sĩ điều trị chính.

“Hơi thiếu máu, những chỗ khác không có vấn đề gì.”

Lâm Phạm nghe vậy lại cảm thấy trái tim mình như đang treo lơ lửng. Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, vậy tại sao cô lại ngất xỉu. Lâm Phạm cất tờ báo cáo vào trong túi xách, lấy điện thoại ra. Thấy Tần Phong đã gửi địa chỉ cụ thể đến, liền đi tới bệnh viện Thái Khang.

Lâm Phạm đi đến cửa hàng bách hóa bên cạnh mua một vài bộ quần áo trẻ em và một ít hoa quả rồi mới đi vào khu nội trú của bệnh viện. Lâm Phạm vừa mới đến cửa phòng bệnh thì có cảnh sát bước đến hỏi: “Cô tên là gì?”

“Lâm Phạm.”

Cảnh sát gật đầu: “Được rồi, cô vào đi.”

Lâm Phạm ừ một tiếng, xách đồ mở cửa đi vào. Trong phòng có tiếng trẻ sơ sinh khóc trong nôi, một người phụ nữ gầy gò đang đứng bên cửa sổ, nhìn về một phía xa xa.

Lâm Phạm lên tiếng: “Chào chị.”

Người phụ nữ quay đầu lại. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, đôi môi khô khốc, ánh mắt không còn sức sống.

“Cô là ai vậy?”

Lâm Phạm bỏ đồ trên tay xuống, nhìn vào cô ấy: “ Chị hãy nén bi thương.”

Ánh mắt của cô ấy hùng hổ dọa người, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: “Cô rốt cuộc là ai? Tôi chưa từng gặp cô.”

“Tôi là fan của chồng chị.” Lâm Phạm đáp: “Trước đây anh ấy từng làm sáng tỏ một vụ công ty làm thuốc giả, cứu mạng bà nội tôi. Tôi nghe được chuyện của Trần tiên sinh nên muốn đến thăm chị và em bé.”

Người phụ nữ nửa tin nửa ngờ, Lâm Phạm chỉ vào đứa bé trong nôi: “Con của chị từ nãy đến giờ vẫn đang khóc, nó đói rồi à?”

Người phụ nữ hình như đến lúc này mới phát hiện con mình đang khóc, vội vàng ôm lấy đứa bé, rồi đi pha sữa bột. Một tay cô ấy bế con, tay kia pha sữa một cách khó khăn. Bình sữa bị đổ, Lâm Phạm chạy tới đặt bình sữa lên, nói: “Để tôi làm đi. Cho bao nhiêu muỗng sữa bột?”

“Hai muỗng.”

Máy lọc nước trong phòng không được bật, bình giữ nhiệt không được đậy nắp, nước trong bình nguội lạnh. Mọi đồ đạc trong phòng đều hỗn loạn, Lâm Phạm không dám tưởng tượng ra một người phụ nữ vừa mất chồng sẽ có tâm trạng gì. Cô nói: “Tôi đi rót nước.”

Người phụ nữ ôm con vào lòng, cúi đầu lên mặt đứa trẻ, hôn lên mặt nó.

Lâm Phạm đi hỏi y tá mới biết được nơi lấy nước nóng, sau đó đi lấy một bình trở về. Có cảnh sát ở phòng bệnh, Lâm Phạm đi vào bên trong rót nước vào ly, đợi nước sôi nguội bớt.

Cửa lại được mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát sải bước đi vào. Nhìn thấy Lâm Phạm thì hơi sửng sốt: “Sao cô lại ở đây?”

Là Lưu Nghệ.

Lâm Phạm chớp mắt một cái: “Tôi đến xem có cần giúp gì không?”

Sắc mặt Lưu Nghệ nặng trĩu, không hề ung dung như hôm qua: “Cô về sớm một chút đi, đừng có chạy lung tung.”

Lâm Phạm gật đầu. Cảnh sát hỏi người phụ nữ một vài câu hỏi, người phụ nữ vẫn luôn trả lời một câu không biết. Cô ấy ôm đứa con đang khóc ngồi cứng đờ trên giường bệnh: “Tôi không biết. Cái chết của chồng tôi có thể là do ngoài ý muốn, có thể là do mưu sát. Tôi không biết gì cả, mẹ chồng tôi sắp tới rồi, chuyện tiếp theo bọn họ sẽ xử lý.”

Nước cuối cùng cũng nguội. Lâm Phạm vừa pha sữa, vừa nghe bọn họ nói chuyện. Sau đó cảnh sát có hỏi gì cô ấy cũng không nói, chỉ ôm con vào lòng.

Cảnh sát cuối cùng cũng rời đi. Lưu Nghệ là người đi cuối cùng, anh ta dặn dò Lâm Phạm: “Mau chóng quay về.”

“Vâng.”

Lâm Phạm đưa sữa cho người phụ nữ: “ Sữa đủ ấm đó, em bé có thể uống rồi.”

Người phụ nữ nhận lấy bình sữa bột, không nhìn Lâm Phạm nữa: “Cô là cảnh sát?”

Lâm Phạm lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện: “Bạn tôi là cảnh sát.”

“Cô không cần đi theo tôi. Không có ích gì đâu, tôi không biết gì cả.”

Lâm Phạm cúi đầu nhìn ngón tay, sau đó đứng lên đi xem mặt của em bé: “Chị có về quê không?”

“Mấy ngày nữa cơ thể tôi khỏe lại rồi sẽ về.”

“Về quê cũng tốt.” Lâm Phạm thở dài: “Như vậy sẽ an toàn.”

Người phụ nữ im lặng, Lâm Phạm cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô hi vọng tất cả người xấu đều phải chịu trừng phạt, nhưng tình hình bây giờ phức tạp, người còn sống thì vẫn phải sống. Đến trưa, Lâm Phạm mua cơm canh gà cho người phụ nữ, đưa đến phòng bệnh thì nhận được điện thoại của Tần Phong.

Lâm Phạm đeo túi lên, chào vợ của Trần Lỗi rồi ra ngoài nghe điện thoại: “Anh Tần.”

“Đang ở đâu?”

“Em ở bệnh viện Thái Khang.”

“Đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Đợi tôi ở cổng.”

“Vâng.”

Điện thoại bị ngắt. Lâm Phạm ra cổng bệnh viện đợi Tần Phong. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống gay gắt, nhưng cô không cảm thấy nóng, từ tận đáy lòng đều cảm thấy lạnh. Bệnh viện âm khí rất nặng, một chiếc xe cứu thương ầm ĩ chạy vào phòng cấp cứu, Lâm Phạm thấy một người đàn ông ngây ngốc bay theo thi thể vào bên trong. Cô thở dài, trên thế giới này, mỗi ngày đều có người chết.

Bả vai bị đụng một cái, Lâm Phạm né tránh theo bản năng. Một người đàn ông nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi. Lâm Phạm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nhặt túi lên. Thấy tiền không thiếu đồng nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Đợi khoảng hai mươi phút thì Tần Phong đến.  Anh không xuống xe mà ngồi trên taxi vẫy tay với Lâm Phạm.

Lâm Phạm chạy đến bên cạnh xe. Bên trong xe mở điều hòa, không khí lạnh ùa vào mặt Lâm Phạm khiến cô hơi run rẩy.

“Lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe chưa?”

Lâm Phạm bỏ túi ra, đưa báo cáo cho Tần Phong: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì.”

Các chỉ số của Lâm Phạm đều bình thường, đúng thực là không có vấn đề gì. Tần Phong thấy sắc mặt cô tái nhợt liền đưa tay muốn sờ lên trán cô. Lâm Phạm nhanh chóng lùi về phía sau, lùi được một nửa mới kịp phản ứng mà dừng lại.

“Không nóng.”

Tần Phong thu tay về: “Đúng là không nóng, là lạnh.”

Lâm Phạm không hiểu gì cả. Tần Phong cất báo cáo kiểm tra đi, cũng không hề có ý định trả lại: “Sáng nay đi thăm cô ấy à? Thế nào rồi?”

Nghĩ đến gia đình của Trần Lỗi, trong lòng Lâm Phạm nặng trĩu: “Rất đáng thương. Lần sau chúng ta đưa ít sữa bột qua cho chị ấy nhé.”

Tần Phong nhìn Lâm Phạm, cười cười: “Được.” Rồi đem báo cáo sức khỏe cất vào trong túi: “Đi ăn cơm trước đã.”

Bây giờ đã là hai giờ, anh trực tiếp đi từ đồn cảnh sát đến.

Người để lại vết máu tên Đinh Hạo, cảnh sát bắt được anh ta ở sòng bài. Đinh Hạo từ sau khi ra tù vẫn luôn nghèo rớt mồng tơi lại đột nhiên có tiền đi đánh bạc. Cảnh sát còn lục soát ra được từ trên người anh ta mười ngàn tệ, tiền này đương nhiên là có lai lịch không rõ ràng. Nhưng Đinh Hạo lại sống chết không chịu khai, sau khi bị bắt vẫn luôn im lặng, cứng rắn chịu đựng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương