Tần Phong đẩy tay người chết ra. Thi thể đã cứng thành hình dạng cố định, lại còn đặt trong tủ lạnh một ngày. Phải dùng chút lực mới đẩy ra được. Trong lòng bàn tay không còn có cái gì, da trong lòng bàn tay có một đường vết xước.

Thi thể ngoại trừ ngã từ trên xuống gây tổn thương thân thể ra thì không còn tổn thương nào nặng như còn sống. Anh nhờ Lưu Nghệ giúp lật thi thể lên, Lưu Nghệ đeo bao tay lên: "Người này cũng kỳ lạ. Sao lại là là cái ót chạm đất chứ."

Lật thi thể qua, phía sau lưng càng thêm cực kỳ thê thảm, đã tạo thành mảng lớn khối máu tụ.

"Hẳn là bị giết, tự sát không tạo thành tổn thương như vậy được." Tần Phong kiểm tra tổn thương trên lưng người chết. Nâng lên cánh tay người chết, lộ ra vết thương bên trong: "Bảo pháp y tới đây làm kiểm tra thi thể đi, đoán chừng sẽ có phát hiện mới." Tần Phong thu tay lại, kéo bao tay ném vào thùng rác.

Xương ở ngực đâm ra ngoài, là do lực cực lớn đánh vào tạo thành. Chỉ có lưng chạm đất mới có thể tạo thành tổn thương như vậy. Mặt coi như nguyên vẹn, cái ót bị tổn thương nghiêm trọng.

"Hôm nay không ăn cơm được rồi." Mặc dù Lưu Nghệ nói là nói như vậy, nhưng vẫn cầm điện thoại đi ra ngoài, gọi điện thoại liên hệ với pháp y. Án mạng, cái này phải nghiêm túc.

Tần Phong vỗ bả vai Lâm Phạm, nghiêng đầu ra hiệu: "Đi."

Lâm Phạm lấy bao tay xuống vội vàng đi theo: "Đi đâu thế?"

Ngụy Bân nói: "Sao vậy? Không tra án nữa hả?"

"Điều tra, nhưng phải ăn cơm." Tần Phong nói: “Bản án thành phố B giao cho Lưu Nghệ, chúng ta đi ăn cơm."

Ngụy Bân gật đầu: "Như thế, địa bàn của anh ta thì giao cho anh ta đi."

Ba người cùng nhau ra đi ngoài, đụng phải Lưu Nghệ, Lưu Nghệ trừng lớn mắt: "Đi đâu thế?"

"Ăn cơm." Ngụy Bân vỗ vai của anh ta: "Làm cho tốt, nhanh chóng sớm ngày phá án."

Lưu Nghệ trừng lớn mắt, Tần Phong mang theo cô bạn gái nhỏ đi sắp không thấy người, Ngụy Bân đi ra ngoài: "Đi đi, xong rồi tụ họp tiếp."

Sau nửa ngày Lưu Nghệ mới tìm được giọng nói của mình: “Đồ cầm thú! Có biết ngại hay không hả?!”

Ngụy Bân làm ông chủ, thì đương nhiên là Tần Phong tìm chỗ quý nhân. Đang lúc ăn cơm thì Lưu Nghệ gọi điện thoại tới, Tần Phong bắt máy: "Có chuyện?"

“Anh ta bị giết. Xác nhận, có muốn qua xem hiện trường không?”

"Địa chỉ?"

Lưu Nghệ nói địa chỉ, Tần Phong cúp điện thoại, đặt di động vào túi áo. Nhìn Lâm Phạm đang cúi đầu ăn cơm bên cạnh.

Ngụy Bân ở đối diện mở miệng: "Điện thoại của Nghệ?"

"Ừ."

“Anh ta nói gì?”

“Bị giết, có phải tới xem hiện trường không?”

"Không đi, vợ của tôi sắp sinh rồi. Tôi phải trở về ở cạnh cô ấy." Ngụy Bân nâng khung kính mắt: "Các anh đi qua đó đi. Anh và Nghệ phá án nhất định không có vấn đề."

Cơm nước xong xuôi bọn họ tách ra, Tần Phong dẫn theo Lâm Phạm đứng ở ven đường đón xe, Lâm Phạm nắm tay bỏ vào túi, có chút lạnh: "Hôm nay tôi thấy được linh hồn của phóng viên đó."

Tần Phong đã đoán được rồi, gật đầu: "Anh ta chết như thế nào?"

"Không biết, không có hỏi. Anh ta chỉ nói mình không phải là tự sát."

"Ừ." Tần Phong vẫy tay đón xe. Cuối cùng cũng đã có một chiếc xe taxi dừng trước mặt, Tần Phong mở cửa xe cho Lâm Phạm lên xe, nói: "Cô muốn đi khách sạn hay là đi xem hiện trường?"

"Hiện trường đi." Lâm Phạm có ấn tượng rất sâu với phóng viên kia, Tần Phong đóng cửa xe. Vòng qua bên kia lên xe ngồi vào, sau đó nói địa chỉ: "Vậy đi qua đó, đi theo tôi đừng đi lung tung."

Lâm Phạm suy nghĩ một chút, mở Baidu ra search Thái Anh Phi, đưa bách khoa toàn thư Baidu tới trước mặt Tần Phong: "Anh ta nói hung thủ là người này."

Tần Phong nhận điện thoại, ngón tay chạm phải tay Lâm Phạm, Lâm Phạm nhanh chóng nắm tay, rụt về. Tần Phong liếc cô, trên tay anh có độc? Thái độ Lâm Phạm sợ tránh không kịp là có ý gì?

Điện thoại Lâm Phạm đã quá nát, vừa mở ra web đầu thì điện thoại đã chết đứng rồi. Tiến thoái lưỡng nan, Tần Phong trả điện thoại cho Lâm Phạm, nói: "Điện thoại này cô đã dùng mấy năm?"

Điện tử máy móc đổi mới quá nhanh. Cái điện thoại này của cô có ném ngoài đường cũng chẳng có ai nhặt.

"Cô nên thay điện thoại khác." Tần Phong lấy điện thoại di động ra tìm Thái Anh Phi, Thái Anh Phi là người sáng lập công ty thực phẩm dầu Trung Quốc. Trong tay có mấy cái nhãn hiệu dầu ăn. Bài liên quan đầu tiên chính là Trần Lỗi công khai nhà máy chế biến dầu thải, lọt vào trả thù bị tự sát.

Trần Lỗi công khai nhà máy dầu thải? Sao một chút tin tức cũng không có?

Lâm Phạm bỏ điện thoại vào túi: “Đợi chừng nào em tốt nghiệp rồi sẽ đổi điện thoại mới.”

Tần Phong refesh trang web, trang đầu tiên biến mất. Việc tạo và xóa các mục trong Bách khoa toàn thư Baidu đều có người kiểm soát. Là ai làm? Có liên quan gì tới cái chết của Trần Lỗi.

"Tại sao phải đợi đến lúc tốt nghiệp?" Tần Phong bỏ điện thoại vào túi, ánh mắt nhìn Lâm Phạm mới lấy lại tinh thần. Vì sao? Không có tiền chứ sao!: "Cô thích nhãn hiệu kia?"

Lâm Phạm hoảng: "Anh đừng mua điện thoại cho tôi, tôi cũng không có bạn bè gì để lãng phí tới vậy."

Tần Phong vươn tay xoa nhẹ tóc Lâm Phạm: "Từ chối nhanh thế, tôi cũng đâu nói sẽ mua cho cô."

Mặt Lâm Phạm đỏ như gấc, tự mình đa tình khiến cho cô muốn mau mau vùi mặt vào trong đất. Cuối cùng quyết định quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tần Phong nhướng mày, mở app mua sắm chọn điện thoại phù hợp với Lâm Phạm.

Sau nửa tiếng, xe đã đến khu chung cư Đông Mạch. Bên ngoài khu chung cư có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ lại, an ninh khu chung cư không tốt, ra vào không cần bất cứ cái gì chứng minh. Lâm Phạm quan sát bốn phía, khu chung cư này có rất nhiều lầu, cô đếm ít nhất ba mươi bảy tầng.

Vừa tới tòa nhà thứ năm thì Lưu Nghệ lập tức hô một tiếng: “Bên này.”

Tần Phong bước nhanh qua. Hai cảnh sát đang điều tra hiện trường, Lưu Nghệ đưa cho Tần Phong hộp thuốc lá, tự anh đốt lên một điếu. Chỉ chỉ mái nhà: "Là từ đây rơi xuống, ba mươi bảy tầng, rơi xuống là hết thuốc chữa."

“Ngã ở đâu?” Tần Phong hỏi.

Ngọn đèn quá mờ, thấy không rõ mặt đất.

Lưu Nghệ mở đèn pin đưa cho Tần Phong: "Nơi đây, còn có máu này."

Tần Phong đeo bao tay rồi cầm lấy đèn pin ngồi chồm hổm trên mặt đất xem dấu vết. May mà khu chung cư này không chịu trách nhiệm tài sản, hiện trường được giữ lại khá nguyên vẹn.

Trên mặt đất có rất nhiều máu, Lâm Phạm vuốt vuốt cái mũi, mùi máu tươi đậm. Cô cũng cầm cái bao tay và đeo lên, thuận theo vết máu xem dấu vết trên mặt đất.

“Có camera không?”

"Không có, khu chung cư này vừa xây dựng hoàn thành. Bên chi thương lượng buông tay, tài sản không có chỗ đặt, hiện tại đang ở trạng thái hỗn loạn."

“Trần Lỗi mua phòng ở khu chung cư này?”

"Thuê đấy, nơi tấc đất tấc vàng này một phóng viên nhỏ không mua nổi đâu." Lưu Nghệ nói: "Có phát hiện gì?"

Trong tay người chết nhất định có cái gì, Lâm Phạm chỉ sử dụng kiến ​​thức điều tra tội phạm để suy đoán. Trong lòng bàn tay người bị hại bị xước. Nơi đây địa thế bằng phẳng, cũng không có đồ vật bén nhọn. Sao trong lòng bàn tay bị xước được? Khi người đang đối diện với cái chết thì trước giây phút đó sẽ sinh ra sợ hãi. Có rất ít người khi sợ hãi sẽ nắm chặt tay. Bây giờ là nhận định là mưu sát, ngay cả chết cũng nhớ kỹ phải nắm chặt. Trong tay là cái gì? Cô ngẩng đầu nhìn lên: "Anh Tần, tôi có thể lên đó nhìn một chút không?"

"Đợi lát nữa." Tần Phong cũng hiểu nhất định là trong tay người chết có cái gì, nhưng đã tìm kiếm bốn phía vẫn không còn có phát hiện gì: "Ai báo cảnh sát?"

“Gia đình trong chung cư?”

“Người chết không có thân bằng quyến hữu nào ở thành phố B à? Ở một mình đúng không?”

“Vốn dĩ tôi cũng cho rằng người chết độc thân, cư ngụ ở đây. Nhưng tư liệu của chúng tôi sai rồi, người chết có vợ, đang sinh ở bệnh viện. Hay là lên lầu nhìn xem? Chắc hẳn sẽ có thêm phát hiện."

Tần Phong đứng lên cùng Lưu Nghệ đi lên lầu, đi được một đoạn thì Tần Phong cảm thấy bên người thiếu đi cái gì, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Phạm đang ngẩn người nhìn một chỗ trên lầu, bèn hô: "Lâm Phạm."

Lâm Phạm hoàn hồn, vội vàng chạy tới.

"Nhìn cái gì?"

"Không có gì." Lâm Phạm để tay vào trong túi áo, đi lên phía trước: "Vợ người chết đang sinh hả?"

“Sinh hồi trưa hôm nay.”

Lâm Phạm nắm chặt tay, trong lòng buồn bã: “Con trai hay là con gái?”

Lưu Nghệ ấn nút thang máy, Trần Lỗi ở lầu ba mươi sáu.

“Con gái.”

“Có khỏe mạnh không?”

Tần Phong liếc nhìn Lâm Phạm nhiều thêm, Lâm Phạm mong đợi nhìn xem Lưu Nghệ. Tựa như cảm thấy rất hứng thú vấn đề này.

“Một đứa bé như cô cảm thấy hứng thú chuyện này tới vậy làm gì? Lưu Nghệ không nhịn được cười nói: "Nghe nói rất khỏe mạnh."

Lâm Phạm bặm chặt môi, không nói gì.

Thang dừng lại máy ở lầu ba mươi sáu. Trên lầu có hai cảnh sát lấy chứng cứ trong phòng. Phòng ở không lớn, hai phòng hai sảnh, thuộc diện nhà nghèo. Đồ vật ném bừa bãi lộn xộn, Tần Phong vào cửa suýt chút nữa dẫm lên một bộ quần áo nhỏ, nhặt lên nhìn: "Đây là chuẩn bị cho em bé à?"

“Có lẽ vậy, nghe nói tối hôm qua Trần Lỗi vội vàng chở vợ đến bệnh viện, sau khi thu xếp nằm viện xong thì có lẽ cần tìm đồ để nằm viện."

“Họ tìm gì?”

“Gì cơ?”

Tần Phong bỏ quần áo vào trong rương, nhìn quanh bốn phía: "Nơi đây đoán chừng là do hung thủ lục lọi. Nghe nói gần đây Trần Lỗi tiết lộ một công xưởng chế biến dầu thải? Anh có biết không?"

“Biết chút ít, nhưng mà việc này không thuộc về tôi quản lý.”

“Cuộc điều tra tiếp theo thế nào?”

“Người thì bắt, đồ thì tịch thu.” Lưu Nghệ nói: “Loại bản án như này đều là như thế này."

Phòng rất loạn, đồ vật bị lục lọi bừa bãi lộn xộn, Lâm Phạm đi từ phòng này sang phòng khác, ngửi thấy mùi máu tươi rất nhạt. Giường của phòng ngủ chính cũng bị xê dịch vị trí, Lâm Phạm đi đến bên cạnh cửa sổ chạm sàn nhìn ra bên ngoài. Trần Lỗi đối mặt với cô cách một tấm kính, Lâm Phạm mím môi: "Vợ của anh sinh ra đứa con gái, rất khỏe mạnh, có lẽ cũng rất đẹp. Ở bệnh viện nào?  Ngày mai tôi đi thăm chị ấy."

Trần Lỗi im lặng, lẳng lặng nhìn hư không trước mặt. Lâm Phạm quay đầu lại thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang, trên tường treo hình kết hôn của Trần Lỗi và vợ mình. Trần Lỗi có khí chất điềm đạm, còn vợ thanh tú xinh đẹp.

“Tôi khiến báo cảnh sát không phải muốn giải oan cho bản thân. Tôi bị giết, chết thì cũng đã chết rồi, tôi chỉ hi vọng cảnh sát có thể bảo vệ vẹn toàn vợ tôi và con tôi, đừng để cho bọn họ bị thương. Họ là người vô tội, không nên liên lụy vào.”

Lâm Phạm gật đầu: “Được.”

“Cô là cảnh sát à?”

Lâm Phạm vừa muốn lắc đầu, lập tức gật đầu, "Say này tôi sẽ là một cảnh sát." Cô không tự chủ được dựng thẳng cần điều khiển, nhìn Trần Lỗi: "Bọn chúng cầm cái gì đi?"

"Không muốn tìm, tìm được càng nhiều thì vợ tôi sẽ bị tổn thương càng lớn. Cô ấy đã mất đi tôi rồi, tôi không muốn cô ấy mất đi hy vọng. Cám ơn cô nhé, cô sẽ trở thành một cảnh sát nhân dân đủ tư cách."

Anh ta đột nhiên biến mất, sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lâm Phạm quay đầu lại nhìn thấy Tần Phong đang đi nhanh đến: "Cô đang làm gì thế?"

"Không có." Lâm Phạm lập tức lắc đầu.

Tần Phong đi tới, nhìn bên ngoài cửa sổ: "Nhìn thấy Trần Lỗi rồi hả?"

Lâm Phạm gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn mặt anh: "Vợ Trần Lỗi có an toàn không? Có thể bị thương hay không? Nếu như những người nhằm về phía đồ vật trong tay Trần Lỗi mà đến, rất có thể sẽ làm hại con của Trần Lỗi.”

“Đồ trong tay Trần Lỗi?” Đôi mắt màu đen của Tần Phong nhìn chằm chằm vào cô: “Là cái gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương