Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi
-
Chương 25
Trên người thi thể không để lộ ra bất kỳ chứng cứ gì, quá sạch sẽ, hung thủ ra tay cực kỳ gọn gàng linh hoạt. Rạch lồng ngực người chết ra, móc trái tim, cách làm linh hoạt gọn gàng.
Lấy máu, tìm kiếm những gì còn sót lại ở hiện trường.
"Đội trưởng Tần." Lưu Quyên gọi, Tần Phong bước nhanh đến, Lưu Quyên nhíu mày đưa cho Tần Phong một chiếc hộp: "Đây là cái gì? Đồ chơi trẻ con hay là hàng thủ công mỹ nghệ?" Nói xong cô ta nghĩ đến lời đồn nuôi quỷ nhỏ trên Internet, không nhịn được sợ đến run rẩy.
Trong hộp có mùi kỳ lạ, Tần Phong nhận lấy, đứa bé màu nâu cuộn tròn, rất giống hàng thủ công mỹ nghệ.
Tự nhiên sinh ra cảm giác buồn nôn: "Thi thể."
Cầm đến đưa cho lão Lưu, lão Lưu nhìn thoáng qua một cái, gương mặt đã thay đổi: "Mẹ nó thật độc địa, lấy thi thể trẻ con làm gì? Có ích lợi gì chứ?"
"Trước tiên cứ cất vào đã."
Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh nghe máy, đứng xa nghe điện thoại: "Tôi là Tần Phong."
"Anh Tần." Giọng con gái mềm mại vang lên bên tai, Tần Phong khựng lại: "Lâm Phạm?"
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có một vụ án giết người, tương tự như bùa chú kia, nhưng tôi không tìm thấy bùa chú."
"Tôi hiểu rồi, đến ngay đây."
Tắt điện thoại, Tần Phong nhét điện thoại vào túi áo, tiếp tục tìm kiếm chứng cứ.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào vang lên, Tần Phong tháo găng tay xuống đi ra ngoài, một người đàn ông đang lôi kéo đồng đội anh định xông vào, Tần Phong cất găng tay vào túi.
"Làm gì thế?"
"Tôi là Lưu Qua, người đại diện của Tiểu Nhiễm."
Người bên cạnh nói: "Từ sau khi xảy ra vụ án đã gây ầm ĩ ở đây, không cho chúng tôi chạm vào thi thể."
Cảm xúc Lưu Qua hơi kích động: "Các anh không được tùy tiện động vào Tiểu Nhiễm, cũng không được động vào đồ đạc của cô ta!"
Tần Phong lấy giấy chứng nhận ra: "Xin chào, tôi là Tần Phong, cảnh sát hình sự."
Lưu Qua đánh giá Tần Phong: "Người đứng đầu của các anh đâu? Tôi đã gọi điện thoại cho cục trưởng của các anh, ông ta sẽ xử lý ngay lập tức."
Tần Phong vốn định nói chuyện với anh ta, nghe vậy buông tay: "Như vậy, Tôn Anh dẫn anh ta quay về sở hỏi xem, xin phối hợp với cảnh sát phá án." Xoay người sải bước bỏ đi, Lưu Qua trừng to mắt vẻ mặt khó mà tin nổi, cuối cùng mới kêu lên: "Tôi muốn khiếu nại anh! Số hiệu của anh bao nhiêu?"
Tần Phong đọc một dãy số, vào phòng khách sạn, không biết ai đã mở cửa sổ, căn phòng sáng sủa.
"Mang thi thể về sở đi, bên này không tiện kiểm tra thi thể."
Tần Phong gật đầu, thi thể bọc được một nửa thì Lâm Phạm chạy đến, Lâm Phạm nhìn thoáng qua máu chảy đầy đất đã lùi lại. Cô nhìn thấy ở góc tường có một đứa bé đang đứng, vẻ mặt oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm thi thể.
Nhưng từ đầu đến cuối nó không bước lên. Đứa bé còn rất nhỏ, nhìn qua còn nhỏ hơn em bé bình thường, màu nâu đỏ, đôi mắt rất to, tròng mắt tối đen. Nó nhìn thấy Lâm Phạm, đột nhiên phát ra tiếng cười.
Tiếng cười khiến người ta sợ hãi, lông tơ sau lưng Lâm Phạm dựng thẳng lên, tê cả da đầu.
"Lâm Phạm?" Tần Phong quay đầu nhìn thấy Lâm Phạm, mở miệng: "Cô nhìn gì thế?"
Quỷ nhỏ dường như rất sợ Tần Phong, tránh vào sâu trong góc hơn nữa. Lâm Phạm không nhìn nó nữa, lại nhìn sang máu chảy đầy đất và thi thể trắng loáng kia: "Tôi có thể làm gì?"
Tần Phong nhìn xung quanh: "Có phát hiện gì không?"
Ở hiện trường có rất nhiều người, Lâm Phạm kéo cánh tay Tần Phong, thấp giọng nói: "Có quỷ nhỏ."
Tần Phong rất cao, cúi người xuống nghe Lâm Phạm nói: "Ở đâu?"
Lâm Phạm hất cằm ra hiệu về phía góc phòng: "Một tên quỷ nhỏ rất nhỏ, còn cười được nữa."
Nói xong cô sợ run cả người, Tần Phong nắm bả vai cô, đến gần Lâm Phạm: "Còn có thứ khác không?"
Giọng nói của anh trầm thấp, dường như hơi thở cũng rơi xuống người Lâm Phạm, Lâm Phạm kéo dãn khoảng cách: "Mùi thối rữa nát, giống lần trước, nhưng mà mùi này nhạt hơn."
"Không tìm thấy bùa trấn quỷ."
Thi thể được khiêng đi, quỷ nhỏ muốn đi cùng nhưng lại thấy Tần Phong và Lâm Phạm đứng chặn ở cửa ra vào, nấp trong góc run lẩy bẩy.
Lâm Phạm đeo bọc giày và găng tay vào, định đi vào bên trong, pháp y Lưu gọi Tần Phong, Tần Phong xoay người đi ra ngoài, đột nhiên tay bị nắm chặt.
Đột nhiên trên mặt Lâm Phạm lộ ra vẻ hoảng sợ: "Đừng đi."
Tần Phong nhìn về phía cô, nói với Tiểu Vương: "Đi theo lão Lưu."
"Biết rồi." Tiểu Vương rời đi.
"Sao vậy?" Tần Phong hỏi cô.
Lúc này Lâm Phạm mới phát hiện mình nắm chặt tay anh, vội vàng buông ra, trên mặt hơi nóng: "Quỷ nhỏ này... rất đáng sợ."
Lần đầu tiên Lâm Phạm nói sợ, Tần Phong rất bất ngờ.
"Không phải quỷ nhỏ bình thường sao?"
Lâm Phạm lắc đầu.
Tần Phong nắm bả vai Lâm Phạm: "Tôi ở đây."
Lâm Phạm lấy hết can đảm, đi vào: "Mùi trong phòng này rất phức tạp, quỷ nhỏ này cũng thối." Cô tìm kiếm một lượt, cũng không tìm thấy bùa trấn quỷ, nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải là một người gây án sao?"
"Có mùi lần trước cô nhắc đến không?" Tần Phong đi theo sau lưng Lâm Phạm, cô mặc áo T-shirt, tóc búi hết lên lộ ra phần gáy da thịt trắng nõn.
"Có, mùi không nồng."
"Có nhìn thấy linh hồn người bị hại không?"
Lâm Phạm lắc đầu: "Không thấy."
Bọn họ ở trong phòng suốt một tiếng đồng hồ, mới kết thúc lục soát chứng cứ.
Đứa trẻ trong góc phòng dùng ánh mắt oán độc nhìn Lâm Phạm chằm chằm, sau lưng Lâm Phạm lạnh run, không dám rời xa Tần Phong.
Tần Phong nghe điện thoại, đi ra ngoài: "Về sở cảnh sát."
Lâm Phạm không nhìn nữa, đi theo anh.
Đứa trẻ phát ra tiếng cười khanh khách, âm thanh chói tai, Lâm Phạm quay đầu nhìn miệng nó đỏ tươi. Mùi vị kia cách xa mấy mét cũng có thể ngửi thấy, cực kỳ thối, cực kỳ buồn nôn.
Vội vàng ra cửa, Lâm Phạm tháo găng tay và bọc giày xuống, thở ra một hơi.
"Chỗ này từng có một đứa trẻ bị chết sao?"
"Có thể là nuôi quỷ nhỏ."
Lâm Phạm giật mình: "Quỷ nhỏ gì cơ?"
Tần Phong cài nút áo khoác đồng phục cảnh sát: "Công việc gần đây thế nào?"
"Rất tốt, cảm ơn anh đã giúp tôi tìm việc làm."
"Những gì nhìn thấy hôm nay không nên nói lung tung, thân phận người chết đặc biệt." Tần Phong dặn Tiểu Vương đi điều tra hệ thống giám sát, anh phải quay về sở một chuyến, có thể phải ghép án, anh nghi ngờ hung thủ vụ này và người giết Tần Vũ là một người: "Cô đi theo tôi hay là về công ty?"
Lâm Phạm sợ quỷ nhỏ này, ở bên cạnh Tần Phong có vẻ an toàn hơn một chút: "Thân thể quỷ nhỏ này còn ở đây không?"
"Ở trong sở, hẳn là thân thể của nó."
" Tôi đi với anh đến đó."
Bên ngoài có đông đảo phóng viên và quần chúng vây xem tụ tập, Lâm Phạm rất ngạc nhiên, không biết tại sao lại gặp phải đông người như vậy. Ngồi lên xe Tần Phong, cô lấy điện thoại di động ra đọc một tin tức mới vừa được weibo đẩy lên.
"Ngôi sao nữ Tô Nhiễm bị quỷ nhỏ cắn trả, khi chết rất thê thảm..."
Tô Nhiễm? Lâm Phạm rất thích nữ diễn viên này, quay phim truyền hình cực kỳ nổi tiếng.
Cô ta sao?
Mở đường dẫn ra chính là ảnh chụp đầy máu, Lâm Phạm nhíu mày, tiếp tục lướt xuống nhìn thấy ký hiệu khách sạn, lúc này mới phản ứng lại: "Anh Tần."
"Hử?" Tần Phong nhìn đường phía trước, không quay đầu lại.
"Vừa nãy..." Lâm Phạm nuốt nước bọt: "Người kia là Tô Nhiễm sao?"
"Ừm."
Lâm Phạm kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống: "Sao lại thế được? Cô ta chết rồi sao?"
"Cô biết cô ta à?" Trước mặt là đèn tín hiệu, Tần Phong đạp phanh xe.
"Ngôi sao đó, có ai không biết chứ?"
Tần Phong và Lâm Phạm nhìn nhau mấy giây, Tần Phong nói: "Tôi không biết, không xem ti vi."
Lâm Phạm tức cười, chớp mắt một cái, đột nhiên nói: "Anh lớn tuổi rồi, không theo đuổi ngôi sao cũng bình thường."
Tần Phong nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần dần tối xuống, lộ ra nguy hiểm.
"Lớn?"
Lâm Phạm suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười. Công việc mới đồng nghiệp hòa đồng, môi trường giúp cô hoạt bát nhiệt tình hơn, gan lớn hơn một chút: "Chúng ta cách nhau quá xa, anh Tần..."
Giọng nói im bặt, cách đó không xa, trên nóc xe Chevrolet màu đen đi song song với bọn họ, đứa trẻ nắm úp sấp, mắt đen thật to chứa đầy oán hận.
Tần Phong nhướn mày: "Học luyên thuyên với ai vậy?" Thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cũng nhìn theo: "Nhìn cái gì?"
Đèn tín hiệu thay đổi, Tần Phong khởi động xe.
Quỷ nhỏ này không gần không xa đi theo, dường như nó sợ Tần Phong, mới không dám đến gần. Lâm Phạm mím môi, cổ họng hơi khô, cô rất ít khi lộ ra cảm xúc sợ hãi, nhưng bây giờ lại sợ. Sát khí trên người quỷ nhỏ này rất nặng, nó muốn tính mạng cô.
Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra tìm kiếm nuôi tiểu quỷ, đủ loại câu trả lời. Lâm Phạm cuối cùng tổng kết lại một tin tức quan trọng, một khi thứ này đã quấn lên người, mãi mãi không thể bỏ đi được.
Đáng sợ.
"Trên Internet nói Tô Nhiễm bị quỷ nhỏ ăn."
Ngón tay thon dài của Tần Phong gõ tay lái: "Cô tin à?"
Lâm Phạm hít một hơi thật dài, nhìn chằm chằm ra ngoài xe: "Quỷ nhỏ vẫn luôn đi theo chúng ta, chú cảm thấy nó định làm gì?"
Tần Phong đánh tay lái, xe phanh gấp ven đường, anh quay đầu: "Ở đâu?"
Lâm Phạm chỉ chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa: "Nằm sấp trên nóc xe kia, bây giờ nó đã nhảy xuống chạy đến lan can ven đường rồi."
Tần Phong nhìn lan can trước mặt, không có gì cả.
"Cô không nhìn nhầm chứ?"
"Không hề, từ khách sạn nó đã luôn đi theo chúng ta rồi, ánh mắt oán hận. Có khi nào nó ăn Tô Nhiễm rồi? Sau đó bây giờ định ăn cả tôi?"
Tần Phong lắc đầu: "Tô Nhiễm là bị mổ bụng moi tim, cùng một hung thủ đã giết Tần Vũ, không thể nào là quỷ nhỏ ăn thịt người được."
Điện thoại vang lên, Tần Phong nghe máy.
"Đội trưởng Tần, trong hệ thống giám sát có phát hiện."
"Tôi quay lại ngay đây."
Tần Phong liếc mắt nhìn lan can trước mặt, khởi động động cơ: "Tôi vốn cho rằng sẽ có phát hiện gì khác nên mới gọi cô đến đây, nếu vì vậy mà thứ quỷ này lại quấn lên người cô, vậy thật phiền toái."
Lâm Phạm còn đang nhìn quỷ nhỏ ngoài cửa sổ, Tần Phong vươn tay xoay mặt cô lại: "Đừng nhìn nữa, tạm thời cô đi theo tôi trước đã."
Tần Phong mệnh cứng, khi ra đời còn có thầy bói nói như vậy, anh xử lý nhiều vụ án như vậy, cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy chuyện tâm linh nào.
Nhanh chóng đi tới sở cảnh sát, anh đi thẳng đến tổ chuyên án. Lần này bị giết hại ở khách sạn, nhiều camera khách sạn như vậy, hung thủ không thể trốn được. Người chết yên tĩnh, khóa cửa không có dấu vết bị hư hại, không giãy giụa, chắc chắn là người quen gây án, không thể không có chứng cứ gì được.
Hệ thống giám sát là chứng cứ trực tiếp nhất.
"Cô đợi tôi một lát, không được đi lung tung, tôi sẽ về ngay."
Lâm Phạm được Tần Phong sắp xếp vào phòng làm việc, Lâm Phạm nhìn xung quanh một vòng, gật đầu: "Được."
Tần Phong rời đi, Lâm Phạm tiếp tục mở điện thoại di động ra tìm kiếm tài liệu về nuôi quỷ nhỏ, đột nhiên trong phòng lạnh xuống. Giữa mùa hè, cô run đến mức răng đập vào nhau lập cập, nhanh chóng cất điện thoại di động vào túi, tìm số điện thoại của Tần Phong ấn xuống.
Quỷ nhỏ xông thẳng đến, Lâm Phạm cầm cái chén trên bàn ném sang, chén không tạo thành đe dọa gì với quỷ nhỏ. Nó bay đến, móng tay sắc bén đâm về phía Lâm Phạm, Lâm Phạm nghiêng người tránh thoát tấn công của quỷ nhỏ, thuận tay cầm ghế dựa dưới mông đập sang.
Quỷ nhỏ kêu thảm một tiếng lăn vào trong góc, oán độc nhìn Lâm Phạm, Lâm Phạm nắm chặt ghế dựa trong lòng còn sợ hãi. Trái tim đập thình thịch, cô nhìn nó chằm chằm: "Ai giết Tô Nhiễm? Mày là ai? Tại sao lại muốn đi theo tao? Mày định làm gì?"
Nó cười khành khạch, tiếng cười chói tai, màng nhĩ Lâm Phạm bị đau. Nó hé miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn, miệng dường như còn đang phun máu tung tóe, nhảy lên xông thẳng về phía cô.
Từng cơn gió lạnh đập vào mặt, Lâm Phạm chỉ nhìn thấy răng nanh của nó. Không kịp nghĩ nhiều, cầm ghế dựa đánh trả, ghế dựa vỡ vụn, thân thể cô bị va đập ngã sấp xuống đất.
Móng tay sắc nhọn của quỷ nhỏ nắm chặt cổ Lâm Phạm, nó mở to miệng phát ra âm thanh kỳ quái, máu nhỏ xuống cổ Lâm Phạm. Móng tay rạch rách da Lâm Phạm, nó lẩm bẩm kêu.
Lâm Phạm mất năng lực phản kháng, hoảng sợ nhìn chằm chằm cái miệng trước mắt ngày càng đến gần, còn có móng vuốt sắc bén của nó. Hơi thở của cô càng ngày càng yếu, máu tuôn ra từ vết thương trên cổ.
Tần Phong, anh ở đâu rồi….!!
Lấy máu, tìm kiếm những gì còn sót lại ở hiện trường.
"Đội trưởng Tần." Lưu Quyên gọi, Tần Phong bước nhanh đến, Lưu Quyên nhíu mày đưa cho Tần Phong một chiếc hộp: "Đây là cái gì? Đồ chơi trẻ con hay là hàng thủ công mỹ nghệ?" Nói xong cô ta nghĩ đến lời đồn nuôi quỷ nhỏ trên Internet, không nhịn được sợ đến run rẩy.
Trong hộp có mùi kỳ lạ, Tần Phong nhận lấy, đứa bé màu nâu cuộn tròn, rất giống hàng thủ công mỹ nghệ.
Tự nhiên sinh ra cảm giác buồn nôn: "Thi thể."
Cầm đến đưa cho lão Lưu, lão Lưu nhìn thoáng qua một cái, gương mặt đã thay đổi: "Mẹ nó thật độc địa, lấy thi thể trẻ con làm gì? Có ích lợi gì chứ?"
"Trước tiên cứ cất vào đã."
Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh nghe máy, đứng xa nghe điện thoại: "Tôi là Tần Phong."
"Anh Tần." Giọng con gái mềm mại vang lên bên tai, Tần Phong khựng lại: "Lâm Phạm?"
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có một vụ án giết người, tương tự như bùa chú kia, nhưng tôi không tìm thấy bùa chú."
"Tôi hiểu rồi, đến ngay đây."
Tắt điện thoại, Tần Phong nhét điện thoại vào túi áo, tiếp tục tìm kiếm chứng cứ.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào vang lên, Tần Phong tháo găng tay xuống đi ra ngoài, một người đàn ông đang lôi kéo đồng đội anh định xông vào, Tần Phong cất găng tay vào túi.
"Làm gì thế?"
"Tôi là Lưu Qua, người đại diện của Tiểu Nhiễm."
Người bên cạnh nói: "Từ sau khi xảy ra vụ án đã gây ầm ĩ ở đây, không cho chúng tôi chạm vào thi thể."
Cảm xúc Lưu Qua hơi kích động: "Các anh không được tùy tiện động vào Tiểu Nhiễm, cũng không được động vào đồ đạc của cô ta!"
Tần Phong lấy giấy chứng nhận ra: "Xin chào, tôi là Tần Phong, cảnh sát hình sự."
Lưu Qua đánh giá Tần Phong: "Người đứng đầu của các anh đâu? Tôi đã gọi điện thoại cho cục trưởng của các anh, ông ta sẽ xử lý ngay lập tức."
Tần Phong vốn định nói chuyện với anh ta, nghe vậy buông tay: "Như vậy, Tôn Anh dẫn anh ta quay về sở hỏi xem, xin phối hợp với cảnh sát phá án." Xoay người sải bước bỏ đi, Lưu Qua trừng to mắt vẻ mặt khó mà tin nổi, cuối cùng mới kêu lên: "Tôi muốn khiếu nại anh! Số hiệu của anh bao nhiêu?"
Tần Phong đọc một dãy số, vào phòng khách sạn, không biết ai đã mở cửa sổ, căn phòng sáng sủa.
"Mang thi thể về sở đi, bên này không tiện kiểm tra thi thể."
Tần Phong gật đầu, thi thể bọc được một nửa thì Lâm Phạm chạy đến, Lâm Phạm nhìn thoáng qua máu chảy đầy đất đã lùi lại. Cô nhìn thấy ở góc tường có một đứa bé đang đứng, vẻ mặt oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm thi thể.
Nhưng từ đầu đến cuối nó không bước lên. Đứa bé còn rất nhỏ, nhìn qua còn nhỏ hơn em bé bình thường, màu nâu đỏ, đôi mắt rất to, tròng mắt tối đen. Nó nhìn thấy Lâm Phạm, đột nhiên phát ra tiếng cười.
Tiếng cười khiến người ta sợ hãi, lông tơ sau lưng Lâm Phạm dựng thẳng lên, tê cả da đầu.
"Lâm Phạm?" Tần Phong quay đầu nhìn thấy Lâm Phạm, mở miệng: "Cô nhìn gì thế?"
Quỷ nhỏ dường như rất sợ Tần Phong, tránh vào sâu trong góc hơn nữa. Lâm Phạm không nhìn nó nữa, lại nhìn sang máu chảy đầy đất và thi thể trắng loáng kia: "Tôi có thể làm gì?"
Tần Phong nhìn xung quanh: "Có phát hiện gì không?"
Ở hiện trường có rất nhiều người, Lâm Phạm kéo cánh tay Tần Phong, thấp giọng nói: "Có quỷ nhỏ."
Tần Phong rất cao, cúi người xuống nghe Lâm Phạm nói: "Ở đâu?"
Lâm Phạm hất cằm ra hiệu về phía góc phòng: "Một tên quỷ nhỏ rất nhỏ, còn cười được nữa."
Nói xong cô sợ run cả người, Tần Phong nắm bả vai cô, đến gần Lâm Phạm: "Còn có thứ khác không?"
Giọng nói của anh trầm thấp, dường như hơi thở cũng rơi xuống người Lâm Phạm, Lâm Phạm kéo dãn khoảng cách: "Mùi thối rữa nát, giống lần trước, nhưng mà mùi này nhạt hơn."
"Không tìm thấy bùa trấn quỷ."
Thi thể được khiêng đi, quỷ nhỏ muốn đi cùng nhưng lại thấy Tần Phong và Lâm Phạm đứng chặn ở cửa ra vào, nấp trong góc run lẩy bẩy.
Lâm Phạm đeo bọc giày và găng tay vào, định đi vào bên trong, pháp y Lưu gọi Tần Phong, Tần Phong xoay người đi ra ngoài, đột nhiên tay bị nắm chặt.
Đột nhiên trên mặt Lâm Phạm lộ ra vẻ hoảng sợ: "Đừng đi."
Tần Phong nhìn về phía cô, nói với Tiểu Vương: "Đi theo lão Lưu."
"Biết rồi." Tiểu Vương rời đi.
"Sao vậy?" Tần Phong hỏi cô.
Lúc này Lâm Phạm mới phát hiện mình nắm chặt tay anh, vội vàng buông ra, trên mặt hơi nóng: "Quỷ nhỏ này... rất đáng sợ."
Lần đầu tiên Lâm Phạm nói sợ, Tần Phong rất bất ngờ.
"Không phải quỷ nhỏ bình thường sao?"
Lâm Phạm lắc đầu.
Tần Phong nắm bả vai Lâm Phạm: "Tôi ở đây."
Lâm Phạm lấy hết can đảm, đi vào: "Mùi trong phòng này rất phức tạp, quỷ nhỏ này cũng thối." Cô tìm kiếm một lượt, cũng không tìm thấy bùa trấn quỷ, nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải là một người gây án sao?"
"Có mùi lần trước cô nhắc đến không?" Tần Phong đi theo sau lưng Lâm Phạm, cô mặc áo T-shirt, tóc búi hết lên lộ ra phần gáy da thịt trắng nõn.
"Có, mùi không nồng."
"Có nhìn thấy linh hồn người bị hại không?"
Lâm Phạm lắc đầu: "Không thấy."
Bọn họ ở trong phòng suốt một tiếng đồng hồ, mới kết thúc lục soát chứng cứ.
Đứa trẻ trong góc phòng dùng ánh mắt oán độc nhìn Lâm Phạm chằm chằm, sau lưng Lâm Phạm lạnh run, không dám rời xa Tần Phong.
Tần Phong nghe điện thoại, đi ra ngoài: "Về sở cảnh sát."
Lâm Phạm không nhìn nữa, đi theo anh.
Đứa trẻ phát ra tiếng cười khanh khách, âm thanh chói tai, Lâm Phạm quay đầu nhìn miệng nó đỏ tươi. Mùi vị kia cách xa mấy mét cũng có thể ngửi thấy, cực kỳ thối, cực kỳ buồn nôn.
Vội vàng ra cửa, Lâm Phạm tháo găng tay và bọc giày xuống, thở ra một hơi.
"Chỗ này từng có một đứa trẻ bị chết sao?"
"Có thể là nuôi quỷ nhỏ."
Lâm Phạm giật mình: "Quỷ nhỏ gì cơ?"
Tần Phong cài nút áo khoác đồng phục cảnh sát: "Công việc gần đây thế nào?"
"Rất tốt, cảm ơn anh đã giúp tôi tìm việc làm."
"Những gì nhìn thấy hôm nay không nên nói lung tung, thân phận người chết đặc biệt." Tần Phong dặn Tiểu Vương đi điều tra hệ thống giám sát, anh phải quay về sở một chuyến, có thể phải ghép án, anh nghi ngờ hung thủ vụ này và người giết Tần Vũ là một người: "Cô đi theo tôi hay là về công ty?"
Lâm Phạm sợ quỷ nhỏ này, ở bên cạnh Tần Phong có vẻ an toàn hơn một chút: "Thân thể quỷ nhỏ này còn ở đây không?"
"Ở trong sở, hẳn là thân thể của nó."
" Tôi đi với anh đến đó."
Bên ngoài có đông đảo phóng viên và quần chúng vây xem tụ tập, Lâm Phạm rất ngạc nhiên, không biết tại sao lại gặp phải đông người như vậy. Ngồi lên xe Tần Phong, cô lấy điện thoại di động ra đọc một tin tức mới vừa được weibo đẩy lên.
"Ngôi sao nữ Tô Nhiễm bị quỷ nhỏ cắn trả, khi chết rất thê thảm..."
Tô Nhiễm? Lâm Phạm rất thích nữ diễn viên này, quay phim truyền hình cực kỳ nổi tiếng.
Cô ta sao?
Mở đường dẫn ra chính là ảnh chụp đầy máu, Lâm Phạm nhíu mày, tiếp tục lướt xuống nhìn thấy ký hiệu khách sạn, lúc này mới phản ứng lại: "Anh Tần."
"Hử?" Tần Phong nhìn đường phía trước, không quay đầu lại.
"Vừa nãy..." Lâm Phạm nuốt nước bọt: "Người kia là Tô Nhiễm sao?"
"Ừm."
Lâm Phạm kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống: "Sao lại thế được? Cô ta chết rồi sao?"
"Cô biết cô ta à?" Trước mặt là đèn tín hiệu, Tần Phong đạp phanh xe.
"Ngôi sao đó, có ai không biết chứ?"
Tần Phong và Lâm Phạm nhìn nhau mấy giây, Tần Phong nói: "Tôi không biết, không xem ti vi."
Lâm Phạm tức cười, chớp mắt một cái, đột nhiên nói: "Anh lớn tuổi rồi, không theo đuổi ngôi sao cũng bình thường."
Tần Phong nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần dần tối xuống, lộ ra nguy hiểm.
"Lớn?"
Lâm Phạm suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười. Công việc mới đồng nghiệp hòa đồng, môi trường giúp cô hoạt bát nhiệt tình hơn, gan lớn hơn một chút: "Chúng ta cách nhau quá xa, anh Tần..."
Giọng nói im bặt, cách đó không xa, trên nóc xe Chevrolet màu đen đi song song với bọn họ, đứa trẻ nắm úp sấp, mắt đen thật to chứa đầy oán hận.
Tần Phong nhướn mày: "Học luyên thuyên với ai vậy?" Thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cũng nhìn theo: "Nhìn cái gì?"
Đèn tín hiệu thay đổi, Tần Phong khởi động xe.
Quỷ nhỏ này không gần không xa đi theo, dường như nó sợ Tần Phong, mới không dám đến gần. Lâm Phạm mím môi, cổ họng hơi khô, cô rất ít khi lộ ra cảm xúc sợ hãi, nhưng bây giờ lại sợ. Sát khí trên người quỷ nhỏ này rất nặng, nó muốn tính mạng cô.
Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra tìm kiếm nuôi tiểu quỷ, đủ loại câu trả lời. Lâm Phạm cuối cùng tổng kết lại một tin tức quan trọng, một khi thứ này đã quấn lên người, mãi mãi không thể bỏ đi được.
Đáng sợ.
"Trên Internet nói Tô Nhiễm bị quỷ nhỏ ăn."
Ngón tay thon dài của Tần Phong gõ tay lái: "Cô tin à?"
Lâm Phạm hít một hơi thật dài, nhìn chằm chằm ra ngoài xe: "Quỷ nhỏ vẫn luôn đi theo chúng ta, chú cảm thấy nó định làm gì?"
Tần Phong đánh tay lái, xe phanh gấp ven đường, anh quay đầu: "Ở đâu?"
Lâm Phạm chỉ chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa: "Nằm sấp trên nóc xe kia, bây giờ nó đã nhảy xuống chạy đến lan can ven đường rồi."
Tần Phong nhìn lan can trước mặt, không có gì cả.
"Cô không nhìn nhầm chứ?"
"Không hề, từ khách sạn nó đã luôn đi theo chúng ta rồi, ánh mắt oán hận. Có khi nào nó ăn Tô Nhiễm rồi? Sau đó bây giờ định ăn cả tôi?"
Tần Phong lắc đầu: "Tô Nhiễm là bị mổ bụng moi tim, cùng một hung thủ đã giết Tần Vũ, không thể nào là quỷ nhỏ ăn thịt người được."
Điện thoại vang lên, Tần Phong nghe máy.
"Đội trưởng Tần, trong hệ thống giám sát có phát hiện."
"Tôi quay lại ngay đây."
Tần Phong liếc mắt nhìn lan can trước mặt, khởi động động cơ: "Tôi vốn cho rằng sẽ có phát hiện gì khác nên mới gọi cô đến đây, nếu vì vậy mà thứ quỷ này lại quấn lên người cô, vậy thật phiền toái."
Lâm Phạm còn đang nhìn quỷ nhỏ ngoài cửa sổ, Tần Phong vươn tay xoay mặt cô lại: "Đừng nhìn nữa, tạm thời cô đi theo tôi trước đã."
Tần Phong mệnh cứng, khi ra đời còn có thầy bói nói như vậy, anh xử lý nhiều vụ án như vậy, cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy chuyện tâm linh nào.
Nhanh chóng đi tới sở cảnh sát, anh đi thẳng đến tổ chuyên án. Lần này bị giết hại ở khách sạn, nhiều camera khách sạn như vậy, hung thủ không thể trốn được. Người chết yên tĩnh, khóa cửa không có dấu vết bị hư hại, không giãy giụa, chắc chắn là người quen gây án, không thể không có chứng cứ gì được.
Hệ thống giám sát là chứng cứ trực tiếp nhất.
"Cô đợi tôi một lát, không được đi lung tung, tôi sẽ về ngay."
Lâm Phạm được Tần Phong sắp xếp vào phòng làm việc, Lâm Phạm nhìn xung quanh một vòng, gật đầu: "Được."
Tần Phong rời đi, Lâm Phạm tiếp tục mở điện thoại di động ra tìm kiếm tài liệu về nuôi quỷ nhỏ, đột nhiên trong phòng lạnh xuống. Giữa mùa hè, cô run đến mức răng đập vào nhau lập cập, nhanh chóng cất điện thoại di động vào túi, tìm số điện thoại của Tần Phong ấn xuống.
Quỷ nhỏ xông thẳng đến, Lâm Phạm cầm cái chén trên bàn ném sang, chén không tạo thành đe dọa gì với quỷ nhỏ. Nó bay đến, móng tay sắc bén đâm về phía Lâm Phạm, Lâm Phạm nghiêng người tránh thoát tấn công của quỷ nhỏ, thuận tay cầm ghế dựa dưới mông đập sang.
Quỷ nhỏ kêu thảm một tiếng lăn vào trong góc, oán độc nhìn Lâm Phạm, Lâm Phạm nắm chặt ghế dựa trong lòng còn sợ hãi. Trái tim đập thình thịch, cô nhìn nó chằm chằm: "Ai giết Tô Nhiễm? Mày là ai? Tại sao lại muốn đi theo tao? Mày định làm gì?"
Nó cười khành khạch, tiếng cười chói tai, màng nhĩ Lâm Phạm bị đau. Nó hé miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn, miệng dường như còn đang phun máu tung tóe, nhảy lên xông thẳng về phía cô.
Từng cơn gió lạnh đập vào mặt, Lâm Phạm chỉ nhìn thấy răng nanh của nó. Không kịp nghĩ nhiều, cầm ghế dựa đánh trả, ghế dựa vỡ vụn, thân thể cô bị va đập ngã sấp xuống đất.
Móng tay sắc nhọn của quỷ nhỏ nắm chặt cổ Lâm Phạm, nó mở to miệng phát ra âm thanh kỳ quái, máu nhỏ xuống cổ Lâm Phạm. Móng tay rạch rách da Lâm Phạm, nó lẩm bẩm kêu.
Lâm Phạm mất năng lực phản kháng, hoảng sợ nhìn chằm chằm cái miệng trước mắt ngày càng đến gần, còn có móng vuốt sắc bén của nó. Hơi thở của cô càng ngày càng yếu, máu tuôn ra từ vết thương trên cổ.
Tần Phong, anh ở đâu rồi….!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook