Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi
Chương 120: Phiên ngoại: Kiếp trước

Lâm Phạm mở mắt ra, mê mang vài giây mới vội vàng ngồi xuống, cách đó không xa là Tần Phong nằm trên mặt đất. Kỳ thi Đại Học đã kết thúc, Tần Phong nói muốn dẫn cô đi du lịch, sao lại đến nơi đây thế?

"Tần Phong?"

Lâm Phạm cảm thấy ở đây có chút quái dị, Tần Phong mở mắt ra nhìn cô, khoảng chừng nửa phút, anh nhướng mày khiếp sợ: "Lâm Phạm?"

Lâm Phạm điên cuồng gật đầu: "Em nè, anh không nhận ra em sao?"

Tần Phong vội vàng ngồi xuống, lúc một tiếng loảng xoảng vang lên, anh bèn nhìn sang một thanh kiếm vừa rơi xuống mặt đất, lại quay đầu lại. Lâm Phạm cũng gọi một tiếng: "Anh Tần, anh biến thành trẻ con rồi! Anh mặc quần áo gì thế?"

Lâm Phạm cũng nhỏ lại, cực kỳ nhỏ, tối đa sáu bảy tuổi.

“Em nhìn xem tay của em kìa.”

Lâm Phạm mở tay: "Tay thế nào... Ơ kìa!"

Móng vuốt thịt béo mầm là của ai thế?

Rừng sâu cây rậm rạp, rất nhanh sau đó bọn họ liền phát hiện bốn phía có hai thi thể. Xuất phát từ chức nghiệp của bản năng, Tần Phong kiểm tra miệng vết thương người đã chết, đều là vũ khí sắc bén cắt đứt cổ, một đao chí mạng.

Căn cứ miệng vết thương... Lâm Phạm chạy tới nhặt kiếm của anh lên và mở ra một đoạn, lộ ra vết máu: "Kiếm này là từ trên người của anh rơi xuống đấy, còn có, đây không phải là thế giới thật nhỉ?"

Tần Phong rất trẻ tuổi, vẫn là gương mặt đó nhưng mà rất trắng. Tướng mạo siêu anh tuấn, Lâm Phạm có chút không dám nhìn thẳng vào anh, không còn nước da màu đen làm vật chắn nữa, Tần Phong đẹp hơi bị quá đáng. Anh hiện tại thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.

Chẳng lẽ lúc trước có nữ sinh vì anh thế này mà tìm cái chết à. Đẹp như vậy, quả thực ăn gian mà!

Trên vỏ kiếm có vết máu, Tần Phong rút kiếm dài ra, trong khe kiếm cũng có vết máu, anh cất thanh kiếm về vỏ. Quan sát quần áo trên người, anh và Lâm Phạm giống nhau, đồ đang mặc không phải là quần áo hiện đại.

“... Bây giờ anh như thế nào?”

Lâm Phạm quan sát vài giây, đỏ mặt: "Rất đẹp trai."

Tần Phong: "..."

“Vẫn là anh?”

Lâm Phạm gật đầu: “Chỉ là rất nhỏ.”

Xa xa có tiếng vó ngựa, Tần Phong kéo Lâm Phạm qua dắt cô chạy thẳng lên núi. Bây giờ cô nhỏ. Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, bọn chúng lớn tiếng hô hào: "Công chúa!"

Tần Phong cầm chắc kiếm dài, cẩn thận trốn ở phía sau núi: "Chúng ta không phải đang trên máy bay sao?"

"Chẳng lẽ máy bay gặp chuyện không may và chúng ta đã chết?" Lâm Phạm tưởng tượng bay xa, thấp giọng nói: "Xuyên việt đến nơi tồi tàn này?"

Tần Phong vốn muốn phản bác, nhưng mà theo chân Lâm Phạm thì anh thật sự là mở rộng tầm mắt, gặp được cái gì cũng không thấy quý hiếm kỳ lạ.

"Binh tới tướng đỡ thôi."

Lúc Lâm Phạm ngồi chồm hổm xuống trên người có đồ vật cấn cô, lúc cô lấy từ hông ra thì thấy là một cây đoản kiếm, nhìn quen thuộc.

Bọn chúng rất nhanh đã phát hiện thi thể, Lâm Phạm híp mắt nhìn người dưới núi, có phụ nữ cũng có đàn ông, đàn ông thì mặc đồ giống thị vệ. Lâm Phạm quay đầu lại liền đụng phải mặt Tần Phong, mặt của anh còn chưa có râu dài ra, rất mềm, Lâm Phạm lại cọ xát một cái. Tần Phong gần như muốn ném cô ra, nhíu mày: “"Em bây giờ có dáng dấp của đứa trẻ bảy tám tuổi thôi, em có biết không?"

Cảm giác này quá kỳ.

Lúc nói chuyện Tần Phong còn ém giọng vô cùng thấp, tay còn ôm Lâm Phạm, phẫn nộ cũng phải nhịn xuống.

Hai người đang nói, Lâm Phạm đột nhiên hắt hơi một cái, người dưới núi nhìn sang.

“Công chúa ở đó.”

Công chúa?

Không thể lui được nữa, Tần Phong che chở Lâm Phạm và rút kiếm dài ra, nói: "Mấy người là ai?"

"Hai gã cướp bóc dưới núi chính là vị anh hùng đây giết chết?"

Tần Phong vừa muốn trả lời, Lâm Phạm đột nhiên từ dưới cánh tay anh chui ra:  "Vú Trương."

Tần Phong nhìn sang, Lâm Phạm chớp mắt vài cái ý bảo anh an tâm chớ vội, trong kiếm tay cô liền kín đáo đưa cho Tần Phong, khẩu hình miệng khi phát âm ý bảo: "Để sau gặp mặt rồi hãy nói, anh cất đồ trước đi." Người phụ nữ kia nhào đầu về phía trước ôm lấy Lâm Phạm, khóc lên.

“Công chúa, người không sao chứ?"

"Hắn đã cứu ta.”

Người này Lâm Phạm biết, là bảo mẫu trong mộng của cô, đầu óc Lâm Phạm nhanh chóng suy nghĩ, cô đã về kiếp trước.

"Cảm ơn anh hùng cứu giúp!"

Nửa tiếng sau Lâm Phạm đã biết thân thế của mình, ba của cô chính là Hoàng Đế khai quốc không lâu. Bây giờ cô đang đi theo mẹ, cậu ruột chạy tới Trừ Châu, cũng vì đang trong thời kỳ chiến loạn nên gặp bốn tên cướp bóc liền tháo chạy. Bọn họ đã phải tản ra, người nhỏ nhất cũng chính là Lâm Phạm thì bị bọn cướp cướp đi.

Cái này và trong mơ không khác nhau mấy.

“Anh trai hồi nãy đâu?” Xe ngựa lay động, Lâm Phạm bị lắc lư tới chóang váng, cô bị ép tựa vào trong ngực bảo mẫu: "Con muốn cảm ơn anh ấy."

"Đừng nhắc đến nữa." Liên quan đến danh dự của cô chủ, bảo mẫu khó tránh nghiêm khắc: "Quản gia đã đi xử lý, công  chúa ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh lại thì quên hết đi."

Vậy không còn nhìn thấy Tần Phong nữa sao? Cái nơi tồi tàn gì thế này! Lại còn biến cô trở thành nhỏ thế này!

Lâm Phạm tức giận, nhưng là vô kế khả thi, nhắm mắt lại.

Dưới chân lắc lư điên cuồng, Lâm Phạm nhanh chóng mở mắt ra.

“Kính xin bạn bè cô chú chú ý, máy bay gặp luồng không khí....”

Lại là lắc lư, Lâm Phạm dụi dụi mắt quay đầu lại nhìn  Tần Phong, đã trở về? Còn là vừa khéo chỉ là nằm mơ? Cô đẩy Tần Phong một cái, Tần Phong mở mắt ra, con mắt đen kịt của anh nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm.

Lâm Phạm: "Chúng ta đang trên máy bay?"

Tần Phong liếc nhìn bốn phía, thu hồi ánh mắt: “Em...”

Bọn họ đã bên nhau quá lâu rồi nên chỉ dựa vào những gì trong mắt anh là Lâm Phạm đã hiểu được, anh trai trẻ tuổi tuấn tú trong giấc mơ vừa nãy chính là anh! Anh đã vào trong giấc mơ của Lâm Phạm.

“Là mơ ư?”

Tần Phong: “Đó là em sao?”

Lâm Phạm gật đầu, cũng khiếp sợ: “Anh vào trong giấc mộng của em ư?”

Tần Phong mở tấm che nắng ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, Tần Phong híp mắt, lại quay đầu lại nhìn Lâm Phạm. Vươn tay nhéo nhéo mặt của cô, thở dài một hơi: “Em không bị biến nhỏ là tốt rồi.”

Lâm Phạm vươn tay sờ sờ mặt của anh, cảm thấy một chút cũng không tốt, thu tay lại: “Anh lúc còn trẻ thật là đẹp quá."

Tần Phong đen mặt: “Công tử bột có cái gì hay mà xem chứ?"

Lâm Phạm cười ra tiếng, đây là dấm chua tới ngay cả mình cũng  không bỏ qua sao?

Tần Phong kéo tay Lâm Phạm rồi hôn xuống, nhìn chăm chú vào cô: "Anh bây giờ cũng không già, cũng chỉ mới ba mươi."

Lâm Phạm cười tủm tỉm nhìn mặt của anh, vuốt ve vết chai mỏng trên ngón tay của anh: "Bây giờ em đã biết tại sao khi đó anh được con gái thích."

Tần Phong hừ một tiếng: "Trưởng thành thật tốt, da đen cũng khỏe mạnh."

“Anh bắt đầu đen từ khi nào?”

"Đại học ấy.”

Sau khi Lâm Phạm tỉnh lại chỉ cười, khuôn mặt tuấn tú kia và Tần Phong bây giờ thật sự chênh lệch quá lớn, màu cổ trắng và đen chênh lệch. Đột nhiên trước mặt có một bóng râm, Lâm Phạm không kịp đề phòng bị Tần Phong hôn rồi, tiếp viên hàng không vừa khéo đi tới: "Máy bay sẽ đáp xuống ngay, xin các vị hành khách ngồi xuống, không nên tùy tiện đi đi lại lại."

Bọn họ đi đến bãi biển ở thành thị. Ra sân bay, cái nóng bỗng nhiên đến làm cho anh không thở nổi, cởi áo khoác nhưng vẫn nóng. Tần Phong lôi kéo Lâm Phạm đi thuê xe, nóng như đổ lửa, rất nhanh trong lòng bàn tay Tần Phong đã đổ mồ hôi.

“Chuyến đi du lịch này thật sự là tự làm khổ mình.”

Cuối cùng cũng lên xe, Tần Phong giúp Lâm Phạm lau tóc đổ mồ hôi ẩm ướt: "Không muốn sao?"

"Muốn." Lâm Phạm cầm chặt tay Tần Phong, quay đầu lại: "Anh đi đến đâu em cũng sẽ theo anh.”

Tần Phong bật cười: "Ngốc."

Lâm Phạm không biết vừa rồi bọn họ cùng đồng thời tiến vào cái kia giấc mộng kia là có ý gì, rốt cuộc là đi vào như thế nào. Bọn họ đặt khách sạn scenic, tiến vào gian phòng, Lâm Phạm ngồi phịch ở trên ghế sa lon không muốn rời, Tần Phong lấy hai bình nước tới ngồi xuống ở bên kia.

Mở bình nước đưa cho cô: “Trước kia lúc em nằm mơ, em cũng ăn mặc vậy sao?”

Lâm Phạm uống một hớp nước, gật đầu. Nơi đây phong cảnh rất đẹp, đài ngắm cảnh có cửa sổ sát đất, bầu trời xanh lam trong lành, chiếu vào mặt biển mênh mông rộng lớn.

“Hóa ra lúc em bảy, tám tuổi đã biết anh rồi.” Lâm Phạm cười: “Anh khi đó hình như không phải là tướng quân.”

Tần Phong uống xong nửa bình nước, anh mặc áo ba lỗ màu đen, quần đùi, lộ ra chân dài, híp mắt nhìn phía xa.

"Lần thứ hai gặp nhau là lúc nào?"

“Có lẽ chính là lúc anh đón em.” Lâm Phạm đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: "Chúng ta lại đi xuyên qua, trước tiên chặt đứt đường Âu Dương Ngọc, ổn không? Anh ta cũng có thể chuyển thế đầu thai, sẽ không hại người, không có chấp niệm."

Tần Phong quay đầu lại nhìn thẳng Lâm Phạm, sau một lúc lâu mới nói: "Sửa lại, có lẽ không có em sẽ không sửa được.”

Lâm Phạm thở dài: "Căn cứ khoảng thời gian đó, anh tiếp xúc với em đại khái là chiến dịch Bình X."

“Em sống thế nào?”

"Không biết." Lâm Phạm nhắm mắt lại: “Em mệt rồi.”

“Vậy thì ngủ một giấc.”

Khắp nơi đều là tiếng kêu, âm thanh lửa lớn đốt đồ gỗ nổ lách tách. Thân thể Lâm Phạm lay động, cô dùng sức mở mắt ra, dưới thân là một bộ thân thể phong phanh. Lâm Phạm hoảng hốt vài giây, đột nhiên một cái mũi tên bắn tới, cô lôi kéo người dưới thân muốn tránh, một người khác có tốc độ nhanh hơn. Một kiếm chặt đứt mũi tên, thân thể của cô bay lên, Lâm Phạm không kịp đề phòng khẽ kêu một tiếng. Người đã bị đặt tại trên yên ngựa cứng rắn: "Nắm vững rồi chứ."

Giọng nói của anh trầm thấp, nắm cung trên lưng, dựng cung tiễn phá không mà ra, một người kêu lên ngã ngựa. Những người còn lại được nhiều người ủng hộ, cùng nhau đuổi theo. Lâm Phạm quay đầu lại nhìn thoáng qua, đứa bé trai vừa mới cõng Lâm Phạm đột nhiên rút ra kiếm dài tấn công ngựa chiến,  đao dài của đối phương vừa vung qua thì cậu ta đã bị hất tung ra ngoài. Hình như Lâm Phạm còn nghe được cậu ta kêu một tiếng, âm thanh non nớt, vẫn còn con nít.

Ngựa bên dưới liền chạy vội ra ngoài, Lâm Phạm nắm chặt yên ngựa, bọn họ chạy như bay trong bóng đêm. Lâm Phạm rất nhanh phát hiện ra, cô không nói tiếng nào, cô biết rõ người đứng phía sau có gương mặt của Tần Phong, nhưng anh ta không phải Tần Phong.

Không biết chạy bao lâu, Lâm Phạm đã choáng váng, ngựa dừng lại. Anh ta trở mình xuống ngựa, Lâm Phạm trực tiếp té xuống, anh ta nhanh chóng tiếp được Lâm Phạm, chờ đến khi Lâm Phạm đứng vững rồi mới khom người lui về sau: "Dưới tình thế cấp bách, công chúa thứ tội."

"Không cần phải khách khí." Lâm Phạm quan sát mặt của anh ta, rất trẻ tuổi, vẫn trẻ tuổi hơn Tần Phong. Nghe anh ta nói chuyện với mình như vậy, cảm thấy rất kỳ:  "Ngươi...” Cô muốn nói cái gì, nhưng rồi ánh mắt lập tức ảm đạm xuống: "Đứa bé hồi nãy kia đã chết rồi sao?"

"Không biết."

Anh ta mặc áo giáp màu đen, hôm nay chiến loạn, cha cô đã nắm giữ hơn phân nửa thiên hạ, đã xưng vương. Anh ta muốn mưu mô càng lớn trời đất, liền trở mặt thành thù với ba vợ. Thời điểm công thành vô cùng cấp bách, Lâm Phạm và một người anh vẫn còn trong thành bị bắt làm con tin. Anh trai ruột của Lâm Phạm đã chết trong loạn tiễn, cô được người hầu đã chết liều chết đoạt ra, nội ứng ngoại hợp mới nhặt về được một cái mạng.

Tin tức này một khi truyền đi, công thành sẽ lập tức bắt đầu. Thay trời hành đạo, một trận danh chính ngôn thuận.

Tâm trạng Lâm Phạm phức tạp: "Vậy bây giờ chúng ta phải đi đâu?"

"Võ Xương."

Anh ta nhìn ở núi lớn phía xa, nán lại chừng có nửa canh giờ, một đội kỵ binh bay nhanh tới: "Tướng Quân."

"Đi."

"Lâm Phạm?" Có người kêu tên của cô, Lâm Phạm dùng súc mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt phóng đại, cô chớp chớp mắt, Tần Phong nói: "Ngủ mớ hả?"

Lâm Phạm thở ra một hơi: "Lại nằm mơ rồi, anh không ngủ sao?"

Tần Phong: "Không có."

Lâm Phạm véo bóp mi tâm: “Bảo sao em ở trong mơ không nhìn thấy anh.”

"Mơ thấy cái gì?" Tần Phong cho đưa nước cho cô: "Cả đầu đổ mồ hôi."

“Mơ thấy anh nữa.” Lâm Phạm nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối xuống: “em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi."

"Được."

Hai người đi ra ngoài tìm hải sản ăn, trên con đường náo nhiệt, Tần Phong nắm tay Lâm Phạm: “Mơ thấy cái gì?”

“Mơ thấy anh là một đại tướng quân, anh đi đón em.”

Tần Phong kéo bả vai Lâm Phạm, tránh cho cô bị người ta đụng vào: "Hả? Sau đó thì sao?"

“Anh nhìn rất lạnh lùng tàn khốc, anh không quan tâm em.”

Tần Phong dở khóc dở cười: "Vậy nhất định không phải là anh."

“em còn nhìn thấy Âu Dương Ngọc.”

“Anh ta đang làm cái gì ở đó?”

“Anh ta cõng em ra từ trong biển lửa.”

Tần Phong nắm tay Lâm Phạm có hơi chặt: “Trước kia em đã từng nói rằng anh ta là thị vệ của em.”

Không giống nhau, giấc mơ lần này của Lâm Phạm đặc biệt chân thật, chân thật tới mức có chút đáng sợ.

“Em không muốn mơ tiếp nữa.”

“Anh đặt vé máy bay khứ hồi rồi, không chơi nữa, về nhà."

Lâm Phạm ôm cánh tay của anh, tựa như con lười: "Về nhà cũng tốt, ở nhà đợi thoải mái hơn."

Ăn cơm tối xong hai người quay về khách sạn, ngoài cửa sổ có tiếng sóng biển xa xa truyền đến. Tần Phong kéo lên bức màn ôm Lâm Phạm hôn cô, khăn tắm dần dần rơi xuống từng chút, Lâm Phạm xoay người lấy thủ làm công, cởi quần áo của anh.

Tần Phong cười nhẹ: "Chậm một chút."

Lâm Phạm cắn một cái vào cổ anh, bọn họ đã bên cạnh nhau lâu rồi nên cô cũng dần dần không còn kiêng dè: "Anh cũng đang rất muốn...”

Mắt đen Tần Phong chìm xuống, trong giây lát dừng lại, anh nhấc Lâm Phạm lên ra ra vào vào một trận, mãi tới khi Lâm Phạm không còn đùa giỡn mới buông cô ra. Tần Phong dọn dẹp hậu sự, ôm Lâm Phạm, hôn tóc của cô: "Ngủ đi."

Lâm Phạm buồn ngủ, nhưng mà sợ nằm mơ, nắm tay Tần Phong: "Anh ngủ cùng em, thế giới kia rất lạ lẫm, em sợ."

“Được.”

Lâm Phạm còn không dám ngủ: “Anh có muốn có con không? Ý em là, dưới tình huống cơ thể cho phép ấy.”

“Có hay không đều được, anh không phải rất thích.” Tần Phong nói: “Em thích à?”

Lâm Phạm suy nghĩ một chút, trung thực lắc đầu: “Em nghĩ rằng em và anh đều muốn có con.”

“Nuôi em thôi là đủ rồi.”

Tần Phong là căn bản không có ý định có con, mặc kệ Lâm Phạm có thể sinh cho anh hay không cũng không muốn lắm. Anh tự cảm thấy bản thân không phải là người ba tốt. Làm người chồng tốt cũng khó khăn, công tác bận rộn tối tăm mặt mày. Anh chăm sóc Lâm Phạm đã tốn sức rồi, nên cũng không dám nghĩ thêm một đứa bé thì phải làm sao.

“Chỉ hai người chúng ta cùng nhau qua cả đời cũng rất tốt, ngoại trừ con ra thì nhân sinh có rất nhiều có chuyện ý nghĩa. Ví dụ như lúc công tác, cảm giác thành tựu khi bắt được người hiềm nghi phạm tội cũng không kém hơn con mình thi tốt. Nghề nghiệp cảnh sát hình sự này bề bộn nhiều việc, nếu như sau này em lựa chọn công việc này thì chúng ta đều bận rộn không ngơi tay, cái mà mỗi ngày đối mặt là người hiềm nghi phạm tội hung ác vô cùng, căn bản không có thời gian nghĩ đến cái khác."

Lâm Phạm ừ một tiếng, ôm lấy cánh tay Tần Phong.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Tần Phong hôn tóc cô: "Anh là người yêu của em, cũng là người nhà của em, cho dù tương lai có như thế nào thì anh đều bên em.”

Lúc thi tốt nghiệp trung học, anh một mực chờ ở bên ngoài sân trước, chỉ hy vọng lần đầu tiên Lâm Phạm đi ra có thể nhìn thấy mình, cô cũng có phụ huynh đưa đón chứ không phải lẻ loi trơ trọi một mình. Lúc Tần Phong thi tốt nghiệp trung học không có khẩn trương, nhưng đến lượt Lâm Phạm thì anh lại khẩn trương. Khẩn trương tới ngủ không được, lúc chờ bên ngoài trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Thật ra thi không tốt cũng không có gì, cùng lắm thì thi lại. Nhưng anh suy nghĩ nhiều, Lâm Phạm thi không  tốt nhất định sẽ buồn bã, đứa nhỏ này sẽ bực bội với mình, vừa nghĩ tới cô bị ức chế... Tần Phong kiên trì mỗi sáng sớm bốn giờ thức giấc dậy hầm cách thủy nước canh cho Lâm Phạm, rất mong muốn cô thi tốt.

Lâm Phạm đều nhìn thấy trong mắt, anh lo lắng như vậy nhưng cô chẳng lo lắng, phát huy năng lực vượt xa người thường.

Cô sờ lên tócTần Phong: “Em không muốn mơ giấc mơ kia tiếp nữa."

“Có anh đây, đừng sợ.”

Bọn họ không có đường lui, phía trước là vách núi sâu hun hút, phía sau là truy binh, một đội người đã chết chỉ còn lại anh, trong lòng ngực của anh là Lâm Phạm mà anh đang che chở. Bờ môi rơi vào trên trán Lâm Phạm, anh cầm kiếm dài trong tay.

“Cục cưng, em sợ à?”

Lâm Phạm cầm lấy tay của anh, cầm vô cùng chặt, nhưng cho dù như vậy cô vẫn phát run: "Cùng chết có được không? Tần Phong, cùng chết! Em sợ em thật sự sợ lắm!"

Tần Phong đẩy tay của cô ra: "Cùng sống, em đi trước đi, anh bọc hậu."

Nước mắt Lâm Phạm thoáng cái liền trào ra, truy binh sau lưng càng ngày càng gần, Tần Phong nhìn sườn đồi: “Ngựa à, hãy cố gắng hết sức chở vợ tao đến nơi an toàn nhé.”

Lịch sử không thể sửa, cô nhất định phải đi, phải còn sống.

Tần Phong hung hăng vỗ xuống lưng ngựa, ngựa phi phóng qua sườn đồi. Có người dựng cong cung bắn tên, Tần Phong nắm kiếm dài phi thân xé ra vòng vây tầng tầng lớp lớp, quay đầu lại hét lớn một tiếng: "Đi mau!"

Ngàn mũi tên cùng bắn, con ngựa rơi xuống bên vách núi rồi lại bị bắn thủng cổ, cuối cùng nó phát ra một tiếng tiếng hí dài, ngã xuống vách núi muôn trượng.

Cô cũng bị dẫn theo xuống đó!

"Không!"

Lúc Lâm Phạm tỉnh lại lần nữa là ở một cậu nhóc trong ngực, cậu ta nhìn cô tỉnh lại, mắt hoa đào thoáng cái liền sáng: "Cô chủ! Cô đã tỉnh?"

Lâm Phạm lại nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, vẫn là ở sơn động tồi tàn, trong không khí tràn ngập mùi hư thối. Cậu ta vui sướng hớn hở ngồi ở trước mặt, cười lộ ra răng nanh trắng, Âu Dương Ngọc.

“Ngươi...” Lâm Phạm vừa muốn nói thì liền ho khan kịch liệt.

“Người uống miếng nước." Anh ta cẩn thận từng li từng tí đưa nước cô uống: "Chậm một chút."

Nước lạnh buốt tràn vào trong dạ dày, Lâm Phạm nghiến răng, nghĩ đến Tần Phong trước mắt liền biến thành màu đen, đau thấu tim gan: “ Sao ngươi tìm được ta vậy?"

"Người bị té xuống, tôi vớt cô từ trong nước.” Âu Dương Ngọc có dáng vẻ mười một mười hai tuổi, đôi mắt sạch sẽ: “Tôi vẫn luôn ở đuổi theo người, nhưng tôi không theo kịp nên tôi bèn lẻn vào quân đội của bọn chúng."

“Vậy ngươi... xuống như thế nào?”

Ánh mắt Âu Dương Ngọc trốn tránh, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi cũng theo người nhảy xuống.”

Lâm Phạm bật cười, cái mũi cay cay, cô không biết nên nói cái gì: "Thật là khờ quá."

Anh ta nửa quỳ trên mặt đất, ôm Lâm Phạm, mặt dơ bẩn mang theo máu đen, cười cực kỳ sáng lạn: “Mạng của tôi là do chủ nhân cho, chết cũng cam tâm tình nguyện.”

Âu Dương Ngọc kéo cô ra khỏi khe núi, Lâm Phạm bị thương năng, thân thể này của cô vốn đã không tốt. Âu Dương Ngọc có rất  nhiều bản lĩnh lăn lộn giang hồ, trong khoảng thời gian theo Âu Dương Ngọc này Lâm Phạm mới biết được, anh ta sống mấy trăm năm còn luôn làm ăn cũng khấm khá thật ra cũng không có gì phải bất ngờ.

Sau khi Lâm Phạm trở về năm thứ ba, chiến tranh Bắc phạt bắt đầu, chỉ một lần hành động đã đánh tiền triều Dị tộc ra quan ngoại, cha xưng đế. Cô không đợi được đến tuổi phong công chúa thì ngoài bệnh cũ lại thêm tâm bệnh mà lìa đời.

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương