Tần Phong quay về vào ngày hai mươi ba tháng chạp. Lâm Phạm và mẹ Tần đang cùng đi dạo phố. Mẹ Tần hết phàn nàn về chồng rồi lại phàn nàn về con. Lâm Phạm cười cười đi bên cạnh bà ấy, cũng không nói gì nhiều.

Đi qua một cửa hàng quần áo nam, mẹ Tần đi vào chọn quần áo giúp Tần Vân Kha. Lâm Phạm nhìn thấy một chiếc áo khoác dài màu xám, liền lấy ra xem. Mẹ Tần quay đầu lại nhìn: “Rất đẹp. Dì biết số đo của Tần Phong đấy.”

Mặt Lâm Phạm đỏ lên, trả chiếc áo về chỗ cũ: “Đợi anh ấy về rồi nói đi ạ. Cũng không biết anh ấy có thích kiểu này không.”

Vừa dứt lời thì điện thoại vang lên. Lâm Phạm lấy điện thoại ra thấy là Tần Phong, tim đập thình thịch: “Dì ơi, cháu ra ngoài nghe điện thoại nhé.”

“Ừ.”

Trung tâm thương mại đang mở một bài hát tiếng Quảng, giọng hát trầm ấm của nam ca sĩ nhẹ nhàng triền miên bên tai.

Lâm Phạm đi đến bên cạnh lan can nghe máy: “Tần Phong?”

“Em không ở nhà à?” Tần Phong hỏi.

Lâm Phạm dừng lại vài giây, nhanh chóng hiểu được ý của nói này: “Anh về rồi hả?”

“Ừ.” Tần Phong đáp: “Em đang ở đâu?”

“Em đang đi dạo với dì.”

“Ở đâu?”

Lâm Phạm nói vị trí cho anh, rồi hỏi: “Anh mới về đến nhà hả?”

“Ừ, anh qua đó ngay đây.” Tần Phong tắt máy, Lâm Phạm nhìn điện thoại mấy giây. Woa! Nhanh vậy à? Cô còn chưa nói hết câu mà.

Lâm Phạm cất điện thoại đi, quay lại cửa hàng quần áo nam. Mẹ Tần đã chọn xong một cái áo khoác, đang quẹt thẻ.

“Tần Phong về rồi ạ.” Lâm Phạm nói: “Anh ấy sẽ đến ngay.”

Mẹ Tần cất thẻ, quay đầu cười: “Vậy thì tốt. Tối nay nhà chúng ta đầy đủ rồi.”

Một giờ sau, Tần Phong đến trung tâm thương mại. Lâm Phạm và mẹ Tần đã chuyển đến tiệm đồ ngọt dưới tầng. Tần Phong mặc một cái áo khoác ngắn, một bộ dạng phong trần. Mẹ Tần nhìn anh một cái: “Ui, con đi tu luyện từ trong núi về đấy hả?”

Tần Phong đen hẳn đi, râu cũng chưa cạo sạch. Lâm Phạm thầm nghĩ, đen hơn chút nữa thôi thì sẽ không đẹp trai nữa.

Tần Phong kéo ghế ra ngồi xuống, đưa tay ra vuốt ve tai của Lâm Phạm. Có mẹ ở đây, bọn họ không nên quá thân mật: “Có lúc sẽ huấn luyện ở trong núi.”

Mẹ Tần híp mắt nhìn anh: “Gầy rồi.”

“Bố con đâu ạ?”

“Tiệc cuối năm của công ty, bây giờ vẫn còn đang bận.” Mẹ Tần nói: “Ngày mấy con được nghỉ. Có thể ở nhà bao lâu?”

“Nghỉ ba ngày, chuẩn bị đi làm ba ngày nữa.”

Mẹ Tần lúc lâu sau mới giơ ngón cái lên: “Thật chuyên nghiệp.”

“Có là tốt rồi, năm ngoái còn phải trực.”

Lâm Phạm ở bên cạnh nén cười, Tần Phong hỏi: “Trưa nay ăn cơm ở đâu vậy?”

Bọn họ chọn lấy một nhà hàng. Ăn uống xong Tần Vân Kha liền đến đón mẹ Tần đi. Tần Phong đưa Lâm Phạm ra khỏi nhà hàng. Bên ngoài, bông tuyết xoay tròn trên không trung rồi theo chiều gió mà rơi xuống mặt đất.

“Tuyết rơi rồi.”

Tần Phong ừ một tiếng, giọng nói của anh trầm thấp, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Phạm.

Lâm Phạm dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi bỗng cười lên: “Em nhớ anh.”

Tần Phong ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Nhớ đến chừng nào?”

Lâm Phạm ôm eo của anh, cười ra tiếng: “Anh đoán xem.”

Tần Phong hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, mỗi lúc một sâu hơn. Lâm Phạm khẽ “ưm” một tiếng: “Đang ở bên ngoài đấy.” Tần Phong kéo mũ áo lông của cô lên, che đi mặt của Lâm Phạm: “Không nhìn thấy.”

Hôn đến khi đầu óc của Lâm Phạm sắp bay ra ngoài, Tần Phong mới buông cô ra, lau qua nước dính trên khóe miệng cô: “Về nhà thôi.”

Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, vừa dầy vừa nặng đè trên mặt đất. Lâm Phạm đi theo Tần Phong ra bãi đỗ xe: “Dì nói tối nay qua đó ăn cơm, hôm nay là Tết ông Táo.”

“Ừ.”

“Vậy bây giờ chúng ta về bên nào?”

“Nhà của chúng ta.”

Tần Phong mở cửa xe để Lâm Phạm đi vào, rồi đi vòng qua bên kia lái xe: “Về đó trước, tối nay lại qua chỗ của bố mẹ.”

Lâm Phạm thắt dây an toàn. Cô nhớ Tần Phong, đã rất lâu không được gặp anh rồi.

“Thi thể của Âu Dương Ngọc đã được tìm thấy rồi.” Tần Phong lái xe đi ra ngoài, nói.

Lâm Phạm nhanh chóng quay đầu: “Cái gì? Tìm được ở đâu?” Lâm Phạm nói chuyện của Lưu Quyên cho Tần Phong, nhưng bọn họ cũng không tìm được thi thể của Âu Dương Ngọc. Lưu Quyên đi rồi, thi thể trở thành một câu đố.

“Tòa nhà cũ ở đường Trung Minh. Vài ngày trước không hiểu sao có một chỗ bị vùi xuống, có người phát hiện ra một thi thể ở bên trong. Sau khi giám định thì xác nhận là Âu Dương Ngọc.”

Vậy mà lại giấu ở đường Trung Minh, Lưu Quyên rốt cuộc là muốn làm gì?

“Tìm được là tốt rồi.” Lâm Phạm nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng trầm xuống.

Những chuyện ở kiếp trước, linh tinh rời rạc. Cô cũng không nhớ về Âu Dương Ngọc lắm, rất phiến diện. Về Tần Phong cũng rất ít, chỉ là cùng nhau xuất hiện ở trên ngựa vào lúc cuối cùng, còn lại thì không nhớ gì nữa.

Cát bụi lại trở về với cát bụi. Hiện tại sẽ là một cuộc sống mới, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.

Xe dừng lại, Tần Phong không lập tức xuống xe mà lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Lâm Phạm: “Cho em cái này.”

Lâm Phạm nghi hoặc nhìn anh, nhận lấy cái hộp, hỏi: “Cái gì đây?”

“Mở ra xem xem.”

Lâm Phạm mở ra thì thấy một sợi dây chuyền kim cương, cô cười hỏi: “Của em à?”

Tần Phong đưa tay sang: “Để anh đeo lên cho em.”

Lâm Phạm đưa cái hộp cho Tần Phong, cởi dây an toàn ra. Tần Phong vén tóc lên cho Lâm Phạm, rồi đeo chiếc dây chuyền lên. Khoảng cách rất gần, anh có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể Lâm Phạm, từ cơ thể đến trái tim đều bắt đầu xao động.

“Phạm Phạm.” Giọng nói của anh trầm khàn.

Lâm Phạm cười: “Anh đeo xong chưa?”

Tần Phong thả tóc cô xuống: “Xong rồi.”

Lâm Phạm vui vẻ kéo chiếc dây ra xem: “Rất đẹp, cảm ơn anh.”

Tần Phong nhướng mày, cũng cười cười nhìn cô một lúc, rồi nói: “Về nhà thôi.”

Căn nhà đã lâu không có người ở, trông rất lạnh lẽo. Lâm Phạm đặt túi xuống, nhìn thấy trong phòng khách có vali hành lý của Tần Phong liền đẩy nó đến phòng tắm: “Có quần áo bẩn không?”

Tần Phong đột nhiên ôm lấy Lâm Phạm từ phía sau. Lâm Phạm bị giật mình, anh đang nồng nhiệt hôn lên cổ cô. Lâm Phạm bị nhột, rụt cổ lại, kêu lên: “Đừng mà!”

Tần Phong bế ngang Lâm Phạm lên, cúi đầu hôn lên môi cô, sải bước về phía phòng ngủ. Lâm Phạm bị hôn đến không thở nổi, đá rơi giày, nhân lúc hô hấp mà giãy giụa: “Ga trải giường còn chưa thay.”

Tần Phong đặt cô lên sofa, đổi chiếc ga giường đang bị che phủ. Mục đích quá rõ ràng, Lâm Phạm thẹn thùng không biết như thế nào cho phải, cô rụt đầu lại: “Em còn chưa tắm.”

“Em đi tắm đi.” Giọng nói của Tần Phong khàn khàn, ánh mắt đen nhánh nhìn qua, sâu đến mức u ám. Lâm Phạm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lục lọi quần áo để thay từ trong tủ: “Buổi chiều còn phải ra ngoài.”

“Đủ thời gian.” Tần Phong lời ít ý nhiều.

Lâm Phạm mím mím môi: “Vậy em đi tắm ở bên ngoài.”

“Bên trong.”

Lâm Phạm nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại. Tần Phong đổi luôn cả khăn che, anh thì sao cũng được, nhưng Lâm Phạm là một cô gái, không thể để bị bẩn.

Lúc Lâm Phạm sắp tắm xong thì Tần Phong bước vào, Lâm Phạm vội vàng lấy một cái khăn bao bọc cơ thể. Hơi nóng mờ mịt tràn ngập khắp phòng tắm. Anh chỉ mặc một cái quần ngắn màu đen, cơ bắp hiện ra càng trở nên tinh tế, cơ bụng nhỏ gầy. Lâm Phạm nuốt nước miếng, Tần Phong đi đến nhéo một cái lên mặt cô: “Tắm cùng em.”

Không khí nóng bỏng tràn ngập hơi nước, giọng nói của anh càng trở nên trầm khàn. Lâm Phạm miệng đắng lưỡi khô, lại vểnh môi một lần nữa.

Tần Phong nhìn cô, cởi bỏ quần ngắn trên người. Lâm Phạm che mắt, xoay người bỏ chạy. Tần Phong túm cô quay lại, hôn lên môi cô: “Muốn hay không? Hửm?”

Trên người Lâm Phạm chỉ có một lớp bình phong che chở, rất nhanh đã bị rơi xuống đất. Tần Phong bế cô lên, mở nước nóng trong bồn tắm. Anh đặt Lâm Phạm áp vào tường, hôn từng chút từng chút một. Da của Lâm Phạm trắng mịn tinh tế, anh chỉ cần hơi dùng sức thì sẽ để lại dấu vết.

Chân của Lâm Phạm bị cưỡng ép tách ra, kẹp lấy eo của Tần Phong. Cô hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của Tần Phong mới không ngã xuống. Lâm Phạm bị hôn đến thở dốc, cô thấp giọng kêu: “Thả em xuống.”

Tần Phong cười, ôm lấy cô bước vào bồn tắm. Lâm Phạm ngồi trên đùi anh, lập tức đụng phải vật đó, cắn một cái lên bả vai của anh nói: “Ở đây không thoải mái.”

Tay của Tần Phong chầm chậm đi xuống, thăm dò quanh quẩn ở lối vào. Lâm Phạm đột nhiên nắm lấy bả vai của anh, lưng cũng trở nên căng thẳng: “Ưm..”

“Thoải mái không?”

Lâm Phạm không dám thu chân về, cũng không dám xuống dưới. Cứ giằng co như vậy một lúc, ngón tay của anh thăm dò vào trong. Lâm Phạm nằm trên vai anh thở dốc, ngón tay mang theo nước nóng, Lâm Phạm mơ hồ hừ một tiếng: “Muốn anh...”

Tần Phong suýt chút nữa thì mất khống chế. Anh dừng lại một chút, cổ họng khẽ chuyển động, giọng nói trầm khàn: “Đợi đã.”

Anh tăng thêm một ngón tay chầm chậm đi vào, Lâm Phạm đột nhiên hét lên, đầu óc trống rỗng. Bọn họ đã rất lâu không làm rồi. Thời gian gặp mặt cũng không có, chứ đừng nói đến những chuyện này. Tần Phong hôn lên mặt cô, hôn một đường đi xuống, ngón cái đặt ở trên hạt đậu nhỏ của cô: “Có thể không?”

Lâm Phạm hiện giờ đã choáng váng, thở hổn hển. Cơ thể chịu đựng từng đợt từng đợt kích thích, cô nắm lấy cánh tay Tần Phong: “Đừng mà...”

“Đừng mà cái gì?”

Lâm Phạm không trả lời. Tóc của cô hoàn toàn ướt nhẹp, tán loạn dính lên da thịt trắng như tuyết, vô cùng mê hoặc lòng người. Cô đã gần xong rồi, Tần Phong mới chặn ở cửa vào, cúi đầu hôn lên môi cô. Đi vào được một nửa, Lâm Phạm liền rên rỉ ra tiếng.

“Đau không?”

“Không phải.” Lâm Phạm thở dốc, nằm bò lên bả vai anh: “Em khó chịu.”

Tần Phong kìm nén đến tận bây giờ cũng không hề dễ dàng, cố đè nén dục vọng hỏi: “Đổi một tư thế khác nhé?” Anh vuốt ve sống lưng của Lâm Phạm: “Hử?”

“Ừ.” Lâm Phạm hiện giờ đã không nói ra được câu gì thừa thãi. Tần Phong để cô nằm lên bên cạnh bồn tắm, lúc này mới đâm vào, cánh tay xuyên qua trước ngực nắm lấy cô.

Lâm Phạm sắp bị anh hành hạ đến sống dở chết dở rồi. Tần Phong mang tất cả những lần không được làm trong thời gian này gộp lại làm một. Từ phòng tắm cho đến phòng ngủ, Lâm Phạm cũng không biết là đã lên cao trào đến mấy lần, đầu óc cũng trở nên mơ màng.

Cô thở dốc hỏi: “Anh kết thúc chưa vậy?”

Thân dưới bị cọ sát có chút đau đớn, Tần Phong nắm lấy eo cô bắn vào lần cuối cùng, Lâm Phạm cũng thét lên một tiếng. Anh ôm Lâm Phạm một lúc rồi mới rút ra ngoài, hôn lên trán cô, nằm xuống vuốt ve mái tóc của Lâm Phạm. Đã khô được một nửa rồi.

Tần Phong kéo chăn qua đắp cho hai người, Lâm Phạm cuộn tròn trong lòng anh, lông mi của cô rất dài, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Ngón tay của Tần Phong lướt qua mặt cô, không biết nên yêu chiều bảo bối trong lòng như thế nào mới là tốt.

Lâm Phạm rất nhanh đã ngủ mất. Thời gian gần đây Tần Phong tham gia học tập huấn luyện, khoảnh khắc bình yên như vậy không nhiều. Dụi dụi cằm lên đỉnh đầu Lâm Phạm, Tần Phong nhắm măt: “Lâm Phạm?”

Lâm Phạm không trả lời, đã ngủ say rồi.

Tần Phong kéo rèm cửa lại, cũng không xem giờ, rất nhanh sau đó cũng chìm vào giấc ngủ. Lâm Phạm bị đói đến tỉnh giấc, trong phòng tối om. Lâm Phạm đang định chui ra khỏi vòng tay Tần Phong thì anh tỉnh lại. Tần Phong đưa tay sang bật đèn, mơ màng kéo Lâm Phạm qua hôn một cái, rồi lại nằm xuống:

“Anh buồn ngủ.”

Lâm Phạm đẩy anh một cái: “Điện thoại của anh đâu? Mấy giờ rồi?”

Bắp đùi của Lâm Phạm đau rát, anh không biết tiết chế một chút nào cả, cô mới động đậy một chút thì có dịch chảy ra. Lâm Phạm lập tức dừng lại, kéo chăn qua che cơ thể mình.

Khi thứ đó của Tần Phong ở trong cơ thể của cô cũng sẽ như vậy. Cô không động nữa nhưng anh vẫn không chịu dừng. Đột nhiên cảm thấy có một lượng lớn chất lỏng từ dưới thân đi ra, Lâm Phạm đen mặt, cảm thấy có chút mờ mịt.

Tần Phong nói: “Một giờ rồi?”

Liền vội vàng đứng dậy mặc quần áo: “Lúc tối mẹ anh có gọi điện, anh không nghe thấy.”

Lâm Phạm không tìm được quần áo, nhưng lại không thể để trần mà chạy vào nhà vệ sinh. Lần này vô cùng khoa trương, dưới thân lại tuôn ra một lần nữa. Tần Phong lúc này mới nhận ra Lâm Phạm có gì đó không đúng, vội vàng nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Phạm: “Quần áo của em đâu? Giúp em lấy bộ quần áo, em muốn vào nhà tắm.”

“Trong phòng chỉ có hai chúng ta, không cần mặc cũng được.” Mặc dù ngoài miệng Tần Phong mặt dày vô sỉ nhưng vẫn đưa áo khoác của mình cho Lâm Phạm. Lâm Phạm cầm áo khoác bao bọc lấy cơ thể rồi nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Tần Phong đang định mặc quần, ánh mắt liền rơi vào một mảng màu đỏ lớn trên giường. Ga giường màu nhạt, màu đỏ kia liền trở nên vô cùng chói mắt.

Tần Phong ngây ngốc, mắt mở to, nhanh chóng bật đèn vén chăn lên, một mảng máu lớn. Trong đầu anh nổ ầm một tiếng, chạy thẳng đến nhà vệ sinh đẩy cửa ra. Lâm Phạm đang ngồi trên bồn cầu, hai người bốn mắt nhìn nhau. Yên lặng một lúc, Lâm Phạm nhanh chóng lấy quần áo lên che mình: “Làm....làm gì vậy?”

“Sao lại có máu?” Mặt mũi Tần Phong trắng bệch, nhìn vào cô: “Trên giường có máu.”

Lâm Phạm mờ mịt nhìn anh: “ Hả? Anh làm đến mức em bị bệnh rồi?”

Tần Phong: “.....”

Lâm Phạm cau mày, sắc mặt cũng rất khó coi. Thân dưới lại cảm nhận có chất dịch đi ra, cô nói: “Anh ra ngoài trước đi.”

Tần Phong ra ngoài đóng cửa lại, anh vẫn còn ngây ngốc. Lâm Phạm đứng dậy nhìn xuống bồn cầu, đầu óc choáng váng. Rất nhiều máu, nước đều bị biến thành màu đỏ. Không phải là bị Tần Phong làm đến mức bị bệnh thật đấy chứ? Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Lý do này đi đến bệnh viện liệu có thành trò cười không?

Lâm Phạm muốn khóc rồi.

Bên ngoài Tần Phong đang gọi điện thoại, bên kia vừa nghe máy, “alo” một tiếng. Tần Phong đột nhiên không biết nói như thế nào, đành tắt điện thoại. Anh vội vàng mặc quần áo vào, định đưa Lâm Phạm đến bệnh viện.

Tần Phong gõ cửa nhà vệ sinh: “Anh vào nhé.”

Lâm Phạm: “Anh đừng vào.”

Tần Phong vẫn mở cửa đi vào. Lâm Phạm đang dùng áo khoác của anh bao bọc cơ thể, tóc tai rối loạn, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vẫn đang chảy máu, làm sao bây giờ?”

“Đi bệnh viện, em đứng lên đi.”

“Đứng lên sẽ chảy máu, áo đều bị đỏ cả rồi.” Vẻ mặt Lâm Phạm đau khổ, không lẽ cô lại phải chết? Nếu không tại sao lại chảy nhiều máu nhưu vậy?

“Hay là lấy thứ gì đó lót vào trước. Rồi đến bệnh viện?”

Lâm Phạm bây giờ đang mất hết hồn vía, chuyện hậu sự cũng nghĩ xong cả rồi: “Liệu em có chết không?”

Điện thoại của Tần Phong vang lên, pháp y Lưu gọi điện lại. Tần Phong ban đầu cũng là học y, tuy rằng một cái là giải phẫu, một cái là cứu người. Nhưng cấu trúc cơ thể con người không phải đều là như vậy sao?

Tần Phong nghe máy, giọng nói của pháp y Lưu rơi vào bên tai: “Có chuyện gì không? Hiện giờ gọi điện có được không?”

Tần Phong nhìn Lâm Phạm đang ngồi trên bồn cầu một lúc, đem câu nói nuốt trở về: “Không có gì, gọi nhầm thôi.”

“Cho anh vào blacklist!” Pháp y Lưu gào thét: “Bạn bè gì giờ này nữa!”

Tần Phong tắt điện thoại: “Em có....chỗ nào khác khó chịu không?”

Lâm Phạm lắc đầu, Tần Phong nói: “Anh đi lấy quần áo cho em, mặc quần áo xong rồi đến bệnh viện. Sẽ không chết đâu, tin tưởng anh.”

“Vậy anh đóng cửa lại.” Anh cũng đâu phải bác sĩ. Tâm trạng của Lâm Phạm rất u ám. Bị làm đến chết, kiểu chết này cũng quá dị thường rồi!

Lâm Phạm đang định lấy một ít giấy đệm lên trước, đang đặt giấy lên được một nửa thì suýt chút nữa nhảy giật cả lên. Chuyện này sao lại quen thuộc như vậy chứ? Trước kia cô còn đi học ở huyện, những bạn học đến tháng mà không có băng vệ sinh cũng dùng giấy lót lên trên như vậy. Không phải là cô đến tháng đấy chứ? 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương