Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi
-
Chương 114
Một ngày sau Lâm Phạm tỉnh lại, trong nháy mắt khi cô mở mắt ra cũng hoảng hốt, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Ánh đèn chói mắt, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
Mở ra lần nữa, ngoài cửa còn có tiếng khóc, rất quen thuộc.
"Con để cho mẹ vào xem cô ấy, mẹ biết cô ấy không sao, Tần Phong con cho mẹ vào xem một chút."
"Không có gì để xem cả, cô ấy rất khỏe, mấy ngày nữa dẫn cô ấy về gặp mọi người."
Mẹ Tần kinh ngạc nhìn Tần Phong, Tần Phong còn không cạo râu, sắc mặt tang thương. Một ngày một đêm không ngủ, trong mắt đầy tơ máu. Từ hôm qua khi anh đưa Lâm Phạm về vốn dĩ không hề ra ngoài, anh phối hợp với công việc của cảnh sát, nhưng mà kiên quyết không ra khỏi căn phòng này, chặn ở cửa phòng ngủ.
Mẹ Tần nghẹn ngào, đột nhiên khóc thành tiếng, ôm Tần Phong: "Con ơi..."
Sắc mặt Tần Phong rất bình tĩnh: "Khóc cái gì? Thật sự không có chuyện gì."
Vì tình huống của Tần Phong quá khác thường, Tiểu Vương chạy đến nói với ba mẹ Tần, Tần Phong lái xe của đơn vị, bị bắt đi ở cửa bệnh viện. Anh ta đi điều tra mới biết Lâm Phạm chết rồi, điều này với anh ta mà nói cũng rất khó chấp nhận, nhưng Tần Phong lại để thi thể ở nhà thì coi là xảy ra chuyện gì đây? Tần Phong điên rồi sao?
Ba Tần đứng bên cạnh thở dài, ánh mắt nặng nề, bọn họ không ai ngờ được Lâm Phạm lại là một cô bé đoản mệnh. Nhanh như vậy đã chết rồi, cho đến bây giờ Tần Phong chưa từng nói với ông về tình cảm với Lâm Phạm. Nhưng chung sống lâu như vậy, bọn họ nhìn thấy tận mắt, trong lòng Tần Phong yêu Lâm Phạm, anh chưa bao giờ cẩn thận chăm sóc ai, chỉ có một mình Lâm Phạm.
"Hai người đang làm gì vậy?" Giọng nói Tần Phong trầm thấp khàn khàn, cười gượng: "Lâm Phạm thật sự không có chuyện gì, ngay bây giờ không thể gặp ai được, ba mẹ đừng như vậy."
Lâm Phạm không thở, điều này thật sự sẽ dọa bọn họ sợ hãi.
Mẹ tần ôm chặt Tần Phong, càng khóc đau đớn hơn: "Con ơi, cuộc đời còn dài mà... Con đừng như vậy..."
Trong cánh cửa có tiếng ho khan, yếu ớt khàn khàn, sắc mặt Tần Phong thay đổi trong nháy mắt. Anh sửng sốt, tiếng thứ hai đã rất rõ ràng, mẹ Tần cũng ngừng khóc, quay đầu nhìn sang. Tần Phong buông mẹ ra, xoay người sải bước đi đẩy cửa, cửa mở, anh và Lâm Phạm đang ngồi trên giường định đứng dậy bốn mắt nhìn nhau. Im lặng ngắn ngủi, Lâm Phạm thấy hoa mắt, người đã bị kéo vào lòng, mũi cô va vào bả vai Tần Phong.
Lâm Phạm vẫn còn ho khan: "Tần Phong?"
Tần Phong ôm quá chặt, như định siết chết cô, Tần Phong vội vàng buông Lâm Phạm ra. Ba mẹ nhà họ Tần cũng bước vào, nhìn thấy Lâm Phạm đều sững sờ, trợn tròn mắt.
"Lâm Phạm?"
"Chú dì." Lâm Phạm che miệng ho khan, phổi cũng sắp ho ra ngoài, mẹ Tần tỉnh táo lại vội vàng đi ra ngoài lấy nước. Trong đầu suy nghĩ Tiểu Vương kia thật không đáng tin, sao có thể ăn nói lung tung được chứ? Không phải vẫn còn sống tốt sao?
Tần Phong nhận nước cẩn thận cho Lâm Phạm uống: "Chậm thôi."
Lâm Phạm uống nước xong, Tần Phong sờ trán cô, nhiệt độ bình thường. Cô hít thở cũng bình thường, ở ngực phập phồng, là dáng vẻ của người bình thường: "Váng đầu không?"
Lâm Phạm gật đầu, ngủ quá lâu, choáng váng là đương nhiên.
"Cái kia..."
"Cái gì?"
Ba người đồng thanh, ánh mắt sáng quắc nhìn đến, gương mặt Lâm Phạm nóng bừng, đẩy Tần Phong: "Em đi... Nhà vệ sinh đó." Đầu cũng không dám ngẩng lên, xuống giường làm thế nào cũng không tìm thấy dép lê. Ba Tần tằng hắng một tiếng, nhìn ra xung quanh: "Vậy ba với mẹ con đi ra ngoài trước, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!"
Hai người đi ra ngoài thuận tiện khép cửa lại, Tần Phong bế Lâm Phạm vào nhà vệ sinh, đặt trên bồn cầu.
Lâm Phạm: "..."
"Cần giúp một tay không?" Tần Phong không hề có ý đi ra.
Lâm Phạm gương mặt đỏ bừng: "Anh có thể đi ra ngoài?"
Tần Phong định ra ngoài, ánh mắt bắt gặp đôi chân trần của cô, nhanh chóng cởi giày mình đang đi ra, để sang: "Đừng để bị lạnh."
Lâm Phạm nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, trong lòng chua xót, Tần Phong đi ra ngoài đóng cửa lại: "Có việc gọi anh."
Suýt nữa nước mắt Lâm Phạm rơi xuống, Tần Phong nhìn qua rất tang thương, có lẽ đã thức trắng đêm. Trong mắt có tơ máu, cô đạp chân vào giày của Tần Phong, còn có nhiệt độ từ người anh.
Lâm Phạm không biết mình đã ngủ bao lâu, khi Tần Phong đưa cô đến bệnh viện, cô vẫn còn nhớ, cũng có ý thức. Cô rất sợ Tần Phong hỏa thiêu cô, Lâm Phạm lại không thể nhắc nhở Tần Phong, cô không chết thật.
Cũng có thể là do thứ mà Âu Dương Ngọc đưa cho, Lâm Phạm ngây ngô ngủ rất lâu. Quần áo trên người sạch sẽ, trên người cũng không có vết máu, vết thương trên vai chỉ có một vết đỏ, lộ ra đã từng bị đâm một kiếm.
Lâm Phạm mặc lại quần áo, đi rửa tay, cô trong gương hơi tái nhợt, đầu tóc rối bời xõa sau lưng. Lâm Phạm vén tóc lên ngửi, có mùi dầu gội đầu. Anh đã tắm cho mình rồi sao? Lâm Phạm lau khô tay, mở cửa đi ra ngoài, nhất định Tần Phong rất sợ hãi.
Chưa kịp đề phòng nhìn thấy Tần Phong, anh đứng ngay ngoài cửa. Lâm Phạm giương mắt nhìn anh. Ánh mắt Tần Phong yên ắng, nhìn cô, khoảng một phút sau, Tần Phong giang hai cánh tay: "Đến đây."
Lâm Phạm chạy đến ôm eo anh, vùi mặt vào cổ anh: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, em rất sợ anh sẽ thiêu cơ thể của em, như vậy..." Tần Phong kéo Lâm Phạm ra, cúi đầu hôn. Nụ hôn của anh nóng rực nồng nhiệt, Lâm Phạm bị hôn đột ngột cũng kinh ngạc, lập tức nhắm mắt lại, tay dời lên vòng qua cổ anh. Nụ hôn của anh dần dần dịu xuống, một lúc lâu sau Tần Phong mới buông Lâm Phạm ra, nâng tay lau nước mắt trên mặt cô: "Đừng khóc."
Lâm Phạm vốn đã không khống chế được, nghe vậy vùi mặt vào cổ anh khóc thành tiếng: "Tần Phong..."
"Đừng khóc." Tần Phong vuốt lại tóc cô: "Không sao."
Giọng nói của Lâm Phạm dần dần thấp xuống: "Em sợ sẽ không còn được gặp lại anh nữa."
"Không đâu."
Người trong lòng cơ thể mềm nhũn, trái tim Tần Phong lập tức đập nhanh hơn, ôm chặt Lâm Phạm kéo ra nhìn: "Lâm Phạm?"
Cô im lặng, nhưng hơi thở vẫn vững vàng. Tần Phong bế cô lên giường, sờ mặt cô, có lẽ cô lại ngủ thiếp đi rồi. Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn cho cô rồi đứng dậy đi ra ngoài thay dép lê. Ba mẹ vội vàng chạy đến, hỏi: "Rốt cuộc sao cô ấy lại như vậy?"
"Cô ấy..." Trong nhất thời Tần Phong cũng không biết nên nói như thế nào: "Thể chất khá đặc biệt, bệnh viện không chữa được nên con đưa về. Thật sự không có chuyện gì, ai nói cho ba mẹ biết vậy?"
"Đồng nghiệp kia của con..." Ba Tần còn chưa nói hết câu, mẹ Tần đã đụng vào cánh tay ông, quay sang Tần Phong: "Phạm Phạm đâu rồi?"
"Đang ngủ."
"Nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?"
"Cô ấy mệt chết rồi." Tần Phong nói: "Có lẽ phải ngủ đến ngày mai."
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Mẹ Tần vẫn còn hơi nghi ngờ: "Rốt cuộc Phạm Phạm làm sao vậy?"
"Không sao cả, mẹ xem vừa nãy cô ấy có giống như người có chuyện gì không? Muộn lát nữa cô ấy tỉnh ngủ, con dẫn cô ấy về nhà."
Lâm Phạm quả thật nhìn qua không giống có vấn đề gì: "Vậy cô ấy đã đói bao lâu rồi? Không phải là vẫn chưa ăn chút gì đấy chứ? Mẹ đi mua ít đồ ăn cho các con."
"Muộn thế này rồi nếu cô ấy đói con sẽ tự đi mua, hay là trước tiên ba mẹ ở lại đây đi?"
"Phạm Phạm không sao cả, con cũng không có chuyện gì, vậy chúng ta về trước đây, không quấy rầy hai đứa."
Ba mẹ rời đi, Tần Phong lại vội quay về sờ trái tim của Lâm Phạm, vẫn còn đập. Anh lấy quần áo đi vào nhà tắm tắm rửa, khi đi ra Lâm Phạm lật người, vẫn chưa tỉnh. Cô vừa mới tỉnh lại là báo bình an cho anh sao? Tần Phong nằm xuống bên cạnh, tìm được tay Lâm Phạm trong chăn.
Cô bé, em đừng chết đấy.
Ngày hôm sau Lâm Phạm bị Tần Phong đè tỉnh, cô không thở được, mở mắt ra đã thấy dáng người cao lớn như vậy ôm cô, chân còn gác lên người cô. Nửa người Lâm Phạm bị đè đến mức tê rần, giãy một cái: "Tần Phong?"
Tần Phong mở mắt ra, anh nhìn Lâm Phạm chằm chằm một lát, cúi đầu hôn cô.
Lâm Phạm giãy giụa né tránh, cơ thể ngửa ra sau: "Anh còn chưa đánh răng!"
Tần Phong cười khẽ, xoay người đè lên người cô, cánh tay đặt lên đỉnh đầu Lâm Phạm, cúi đầu hôn xuống mặt cô: "Hôi sao?"
Anh nửa quỳ giữa hai chân Lâm Phạm, ánh mắt đen như mực, nặng nề chứa đầy yêu thương, gương mặt Lâm Phạm đỏ bừng, đẩy anh: "Hôi."
Tần Phong hôn lên mặt cô: "Không được chê anh."
Lâm Phạm vui vẻ, híp mắt cười, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ không kéo rèm chiếu vào, trải xuống giường, ngón tay Tần Phong sượt qua trán Lâm Phạm, vén tóc cô ra sau tai. Chân Lâm Phạm không biết để ở đâu, nằm ngửa, bụng ùng ục kêu lên, cô mím chặt môi, mặt càng đỏ hơn nữa.
Tần Phong cười thành tiếng, đứng dậy thả cô ra: "Muốn ăn gì?"
Lâm Phạm nhân cơ hội nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, mất mặt chết mất.
Bọn họ thu xếp xong ra ngoài ăn sáng, ăn được một nửa điện thoại của Tần Phong đã vang lên, anh liếc mắt nhìn điện thoại, do dự một lát mới nghe máy.
"Có chuyện gì?"
"Đội trưởng Tần..." Tiểu Vương định nói lại thôi.
"Nói đi."
"Lâm Phạm..."
"Cô ấy không sao, ở bên cạnh tôi đây."
"Hả? Thật sao? Tôi đang ở gần nhà anh."
Tần Phong đọc một địa chỉ: "Đang ăn sáng với Lâm Phạm, đến đây đi."
Không đến mười phút, Tiểu Vương đã đến, khi nhìn thấy Lâm Phạm, anh ta choáng váng mất mấy giây, vươn tay định sờ lên mặt Lâm Phạm, Tần Phong gạt phăng ra: "Có chuyện gì?"
Tiểu Vương kéo ghế dựa ra ngồi xuống, quan sát Lâm Phạm: "Sao lại thế này?"
"Cái gì mà sao lại thế này?" Tần Phong nói: "Anh có chuyện gì?"
"Có, anh đỗ xe trái quy định, đua xe trong thành phố bị điểm danh phê bình."
Tần Phong thấy Lâm Phạm đã ăn đến bát mì vằn thắn thứ ba, hơn nữa còn chưa có ý dừng lại, hơi lo lắng cô bị đầy bụng.
"Ờ."
"Còn có vụ án, đội trưởng Tần, anh không thể buông tay mặc kệ được."
"Tìm thấy Chu Tĩnh rồi hả?"
"Ừ, ngay tối hôm vụ án xảy ra đã đi tìm thi thể của Chu Tĩnh. Phương pháp thực hiện giống năm vụ án trước đó. Hiện trường có công cụ gây án, đã lấy được vân tay có Trần Hướng Hoa, đáng tiếc, Trần Hướng Hoa chết rồi, thật sự là lợi cho ông ấy quá."
Tần Phong rót một chéc nước cho Lâm Phạm, đẩy sang. Lâm Phạm dừng động tác ăn, ngẩng đầu nhìn Tần Phong: "Anh bận rộn thì cứ đi đi, em ăn xong sẽ đi về." Cô nhìn xung quanh: "Đây cũng không phải chỗ nói chuyện."
"Đợi lát nữa đưa em về rồi lại đi." Tần Phong nói: "Dạ dày trống rỗng lâu như vậy, ăn quá nhiều không tốt đâu."
Lâm Phạm gắp mì vằn thắn nhét vào miệng, hai miếng cuối cùng rồi. Nghĩ đến cái chết của Chu Tĩnh, vốn dĩ Chu Tĩnh không cần phải chết, nuốt mì vằn thắn xuống.
Điện thoại của Tiểu Vương vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, đứng dậy: "Vậy tôi đi trước, còn có rất nhiều chuyện, anh phải quay về phối hợp điều tra. Lâm Phạm cũng vậy, cô ấy có tham gia trực tiếp."
"Anh đi trước đi."
Tiểu Vương vội vàng rời đi, Tần Phong nhìn Lâm Phạm ngồi đối diện: "Chủ weibo kia lấy được tin tức từ chỗ Chu Tĩnh, cô ấy lan truyền chuyện ma quỷ ở thư viện trường học các em."
Về phần tại sao Chu Tĩnh lại muốn làm như vậy? Người đã chết rồi, không có chứng cứ, tất cả đều chỉ là suy đoán.
Mở ra lần nữa, ngoài cửa còn có tiếng khóc, rất quen thuộc.
"Con để cho mẹ vào xem cô ấy, mẹ biết cô ấy không sao, Tần Phong con cho mẹ vào xem một chút."
"Không có gì để xem cả, cô ấy rất khỏe, mấy ngày nữa dẫn cô ấy về gặp mọi người."
Mẹ Tần kinh ngạc nhìn Tần Phong, Tần Phong còn không cạo râu, sắc mặt tang thương. Một ngày một đêm không ngủ, trong mắt đầy tơ máu. Từ hôm qua khi anh đưa Lâm Phạm về vốn dĩ không hề ra ngoài, anh phối hợp với công việc của cảnh sát, nhưng mà kiên quyết không ra khỏi căn phòng này, chặn ở cửa phòng ngủ.
Mẹ Tần nghẹn ngào, đột nhiên khóc thành tiếng, ôm Tần Phong: "Con ơi..."
Sắc mặt Tần Phong rất bình tĩnh: "Khóc cái gì? Thật sự không có chuyện gì."
Vì tình huống của Tần Phong quá khác thường, Tiểu Vương chạy đến nói với ba mẹ Tần, Tần Phong lái xe của đơn vị, bị bắt đi ở cửa bệnh viện. Anh ta đi điều tra mới biết Lâm Phạm chết rồi, điều này với anh ta mà nói cũng rất khó chấp nhận, nhưng Tần Phong lại để thi thể ở nhà thì coi là xảy ra chuyện gì đây? Tần Phong điên rồi sao?
Ba Tần đứng bên cạnh thở dài, ánh mắt nặng nề, bọn họ không ai ngờ được Lâm Phạm lại là một cô bé đoản mệnh. Nhanh như vậy đã chết rồi, cho đến bây giờ Tần Phong chưa từng nói với ông về tình cảm với Lâm Phạm. Nhưng chung sống lâu như vậy, bọn họ nhìn thấy tận mắt, trong lòng Tần Phong yêu Lâm Phạm, anh chưa bao giờ cẩn thận chăm sóc ai, chỉ có một mình Lâm Phạm.
"Hai người đang làm gì vậy?" Giọng nói Tần Phong trầm thấp khàn khàn, cười gượng: "Lâm Phạm thật sự không có chuyện gì, ngay bây giờ không thể gặp ai được, ba mẹ đừng như vậy."
Lâm Phạm không thở, điều này thật sự sẽ dọa bọn họ sợ hãi.
Mẹ tần ôm chặt Tần Phong, càng khóc đau đớn hơn: "Con ơi, cuộc đời còn dài mà... Con đừng như vậy..."
Trong cánh cửa có tiếng ho khan, yếu ớt khàn khàn, sắc mặt Tần Phong thay đổi trong nháy mắt. Anh sửng sốt, tiếng thứ hai đã rất rõ ràng, mẹ Tần cũng ngừng khóc, quay đầu nhìn sang. Tần Phong buông mẹ ra, xoay người sải bước đi đẩy cửa, cửa mở, anh và Lâm Phạm đang ngồi trên giường định đứng dậy bốn mắt nhìn nhau. Im lặng ngắn ngủi, Lâm Phạm thấy hoa mắt, người đã bị kéo vào lòng, mũi cô va vào bả vai Tần Phong.
Lâm Phạm vẫn còn ho khan: "Tần Phong?"
Tần Phong ôm quá chặt, như định siết chết cô, Tần Phong vội vàng buông Lâm Phạm ra. Ba mẹ nhà họ Tần cũng bước vào, nhìn thấy Lâm Phạm đều sững sờ, trợn tròn mắt.
"Lâm Phạm?"
"Chú dì." Lâm Phạm che miệng ho khan, phổi cũng sắp ho ra ngoài, mẹ Tần tỉnh táo lại vội vàng đi ra ngoài lấy nước. Trong đầu suy nghĩ Tiểu Vương kia thật không đáng tin, sao có thể ăn nói lung tung được chứ? Không phải vẫn còn sống tốt sao?
Tần Phong nhận nước cẩn thận cho Lâm Phạm uống: "Chậm thôi."
Lâm Phạm uống nước xong, Tần Phong sờ trán cô, nhiệt độ bình thường. Cô hít thở cũng bình thường, ở ngực phập phồng, là dáng vẻ của người bình thường: "Váng đầu không?"
Lâm Phạm gật đầu, ngủ quá lâu, choáng váng là đương nhiên.
"Cái kia..."
"Cái gì?"
Ba người đồng thanh, ánh mắt sáng quắc nhìn đến, gương mặt Lâm Phạm nóng bừng, đẩy Tần Phong: "Em đi... Nhà vệ sinh đó." Đầu cũng không dám ngẩng lên, xuống giường làm thế nào cũng không tìm thấy dép lê. Ba Tần tằng hắng một tiếng, nhìn ra xung quanh: "Vậy ba với mẹ con đi ra ngoài trước, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!"
Hai người đi ra ngoài thuận tiện khép cửa lại, Tần Phong bế Lâm Phạm vào nhà vệ sinh, đặt trên bồn cầu.
Lâm Phạm: "..."
"Cần giúp một tay không?" Tần Phong không hề có ý đi ra.
Lâm Phạm gương mặt đỏ bừng: "Anh có thể đi ra ngoài?"
Tần Phong định ra ngoài, ánh mắt bắt gặp đôi chân trần của cô, nhanh chóng cởi giày mình đang đi ra, để sang: "Đừng để bị lạnh."
Lâm Phạm nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, trong lòng chua xót, Tần Phong đi ra ngoài đóng cửa lại: "Có việc gọi anh."
Suýt nữa nước mắt Lâm Phạm rơi xuống, Tần Phong nhìn qua rất tang thương, có lẽ đã thức trắng đêm. Trong mắt có tơ máu, cô đạp chân vào giày của Tần Phong, còn có nhiệt độ từ người anh.
Lâm Phạm không biết mình đã ngủ bao lâu, khi Tần Phong đưa cô đến bệnh viện, cô vẫn còn nhớ, cũng có ý thức. Cô rất sợ Tần Phong hỏa thiêu cô, Lâm Phạm lại không thể nhắc nhở Tần Phong, cô không chết thật.
Cũng có thể là do thứ mà Âu Dương Ngọc đưa cho, Lâm Phạm ngây ngô ngủ rất lâu. Quần áo trên người sạch sẽ, trên người cũng không có vết máu, vết thương trên vai chỉ có một vết đỏ, lộ ra đã từng bị đâm một kiếm.
Lâm Phạm mặc lại quần áo, đi rửa tay, cô trong gương hơi tái nhợt, đầu tóc rối bời xõa sau lưng. Lâm Phạm vén tóc lên ngửi, có mùi dầu gội đầu. Anh đã tắm cho mình rồi sao? Lâm Phạm lau khô tay, mở cửa đi ra ngoài, nhất định Tần Phong rất sợ hãi.
Chưa kịp đề phòng nhìn thấy Tần Phong, anh đứng ngay ngoài cửa. Lâm Phạm giương mắt nhìn anh. Ánh mắt Tần Phong yên ắng, nhìn cô, khoảng một phút sau, Tần Phong giang hai cánh tay: "Đến đây."
Lâm Phạm chạy đến ôm eo anh, vùi mặt vào cổ anh: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, em rất sợ anh sẽ thiêu cơ thể của em, như vậy..." Tần Phong kéo Lâm Phạm ra, cúi đầu hôn. Nụ hôn của anh nóng rực nồng nhiệt, Lâm Phạm bị hôn đột ngột cũng kinh ngạc, lập tức nhắm mắt lại, tay dời lên vòng qua cổ anh. Nụ hôn của anh dần dần dịu xuống, một lúc lâu sau Tần Phong mới buông Lâm Phạm ra, nâng tay lau nước mắt trên mặt cô: "Đừng khóc."
Lâm Phạm vốn đã không khống chế được, nghe vậy vùi mặt vào cổ anh khóc thành tiếng: "Tần Phong..."
"Đừng khóc." Tần Phong vuốt lại tóc cô: "Không sao."
Giọng nói của Lâm Phạm dần dần thấp xuống: "Em sợ sẽ không còn được gặp lại anh nữa."
"Không đâu."
Người trong lòng cơ thể mềm nhũn, trái tim Tần Phong lập tức đập nhanh hơn, ôm chặt Lâm Phạm kéo ra nhìn: "Lâm Phạm?"
Cô im lặng, nhưng hơi thở vẫn vững vàng. Tần Phong bế cô lên giường, sờ mặt cô, có lẽ cô lại ngủ thiếp đi rồi. Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn cho cô rồi đứng dậy đi ra ngoài thay dép lê. Ba mẹ vội vàng chạy đến, hỏi: "Rốt cuộc sao cô ấy lại như vậy?"
"Cô ấy..." Trong nhất thời Tần Phong cũng không biết nên nói như thế nào: "Thể chất khá đặc biệt, bệnh viện không chữa được nên con đưa về. Thật sự không có chuyện gì, ai nói cho ba mẹ biết vậy?"
"Đồng nghiệp kia của con..." Ba Tần còn chưa nói hết câu, mẹ Tần đã đụng vào cánh tay ông, quay sang Tần Phong: "Phạm Phạm đâu rồi?"
"Đang ngủ."
"Nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?"
"Cô ấy mệt chết rồi." Tần Phong nói: "Có lẽ phải ngủ đến ngày mai."
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Mẹ Tần vẫn còn hơi nghi ngờ: "Rốt cuộc Phạm Phạm làm sao vậy?"
"Không sao cả, mẹ xem vừa nãy cô ấy có giống như người có chuyện gì không? Muộn lát nữa cô ấy tỉnh ngủ, con dẫn cô ấy về nhà."
Lâm Phạm quả thật nhìn qua không giống có vấn đề gì: "Vậy cô ấy đã đói bao lâu rồi? Không phải là vẫn chưa ăn chút gì đấy chứ? Mẹ đi mua ít đồ ăn cho các con."
"Muộn thế này rồi nếu cô ấy đói con sẽ tự đi mua, hay là trước tiên ba mẹ ở lại đây đi?"
"Phạm Phạm không sao cả, con cũng không có chuyện gì, vậy chúng ta về trước đây, không quấy rầy hai đứa."
Ba mẹ rời đi, Tần Phong lại vội quay về sờ trái tim của Lâm Phạm, vẫn còn đập. Anh lấy quần áo đi vào nhà tắm tắm rửa, khi đi ra Lâm Phạm lật người, vẫn chưa tỉnh. Cô vừa mới tỉnh lại là báo bình an cho anh sao? Tần Phong nằm xuống bên cạnh, tìm được tay Lâm Phạm trong chăn.
Cô bé, em đừng chết đấy.
Ngày hôm sau Lâm Phạm bị Tần Phong đè tỉnh, cô không thở được, mở mắt ra đã thấy dáng người cao lớn như vậy ôm cô, chân còn gác lên người cô. Nửa người Lâm Phạm bị đè đến mức tê rần, giãy một cái: "Tần Phong?"
Tần Phong mở mắt ra, anh nhìn Lâm Phạm chằm chằm một lát, cúi đầu hôn cô.
Lâm Phạm giãy giụa né tránh, cơ thể ngửa ra sau: "Anh còn chưa đánh răng!"
Tần Phong cười khẽ, xoay người đè lên người cô, cánh tay đặt lên đỉnh đầu Lâm Phạm, cúi đầu hôn xuống mặt cô: "Hôi sao?"
Anh nửa quỳ giữa hai chân Lâm Phạm, ánh mắt đen như mực, nặng nề chứa đầy yêu thương, gương mặt Lâm Phạm đỏ bừng, đẩy anh: "Hôi."
Tần Phong hôn lên mặt cô: "Không được chê anh."
Lâm Phạm vui vẻ, híp mắt cười, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ không kéo rèm chiếu vào, trải xuống giường, ngón tay Tần Phong sượt qua trán Lâm Phạm, vén tóc cô ra sau tai. Chân Lâm Phạm không biết để ở đâu, nằm ngửa, bụng ùng ục kêu lên, cô mím chặt môi, mặt càng đỏ hơn nữa.
Tần Phong cười thành tiếng, đứng dậy thả cô ra: "Muốn ăn gì?"
Lâm Phạm nhân cơ hội nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, mất mặt chết mất.
Bọn họ thu xếp xong ra ngoài ăn sáng, ăn được một nửa điện thoại của Tần Phong đã vang lên, anh liếc mắt nhìn điện thoại, do dự một lát mới nghe máy.
"Có chuyện gì?"
"Đội trưởng Tần..." Tiểu Vương định nói lại thôi.
"Nói đi."
"Lâm Phạm..."
"Cô ấy không sao, ở bên cạnh tôi đây."
"Hả? Thật sao? Tôi đang ở gần nhà anh."
Tần Phong đọc một địa chỉ: "Đang ăn sáng với Lâm Phạm, đến đây đi."
Không đến mười phút, Tiểu Vương đã đến, khi nhìn thấy Lâm Phạm, anh ta choáng váng mất mấy giây, vươn tay định sờ lên mặt Lâm Phạm, Tần Phong gạt phăng ra: "Có chuyện gì?"
Tiểu Vương kéo ghế dựa ra ngồi xuống, quan sát Lâm Phạm: "Sao lại thế này?"
"Cái gì mà sao lại thế này?" Tần Phong nói: "Anh có chuyện gì?"
"Có, anh đỗ xe trái quy định, đua xe trong thành phố bị điểm danh phê bình."
Tần Phong thấy Lâm Phạm đã ăn đến bát mì vằn thắn thứ ba, hơn nữa còn chưa có ý dừng lại, hơi lo lắng cô bị đầy bụng.
"Ờ."
"Còn có vụ án, đội trưởng Tần, anh không thể buông tay mặc kệ được."
"Tìm thấy Chu Tĩnh rồi hả?"
"Ừ, ngay tối hôm vụ án xảy ra đã đi tìm thi thể của Chu Tĩnh. Phương pháp thực hiện giống năm vụ án trước đó. Hiện trường có công cụ gây án, đã lấy được vân tay có Trần Hướng Hoa, đáng tiếc, Trần Hướng Hoa chết rồi, thật sự là lợi cho ông ấy quá."
Tần Phong rót một chéc nước cho Lâm Phạm, đẩy sang. Lâm Phạm dừng động tác ăn, ngẩng đầu nhìn Tần Phong: "Anh bận rộn thì cứ đi đi, em ăn xong sẽ đi về." Cô nhìn xung quanh: "Đây cũng không phải chỗ nói chuyện."
"Đợi lát nữa đưa em về rồi lại đi." Tần Phong nói: "Dạ dày trống rỗng lâu như vậy, ăn quá nhiều không tốt đâu."
Lâm Phạm gắp mì vằn thắn nhét vào miệng, hai miếng cuối cùng rồi. Nghĩ đến cái chết của Chu Tĩnh, vốn dĩ Chu Tĩnh không cần phải chết, nuốt mì vằn thắn xuống.
Điện thoại của Tiểu Vương vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, đứng dậy: "Vậy tôi đi trước, còn có rất nhiều chuyện, anh phải quay về phối hợp điều tra. Lâm Phạm cũng vậy, cô ấy có tham gia trực tiếp."
"Anh đi trước đi."
Tiểu Vương vội vàng rời đi, Tần Phong nhìn Lâm Phạm ngồi đối diện: "Chủ weibo kia lấy được tin tức từ chỗ Chu Tĩnh, cô ấy lan truyền chuyện ma quỷ ở thư viện trường học các em."
Về phần tại sao Chu Tĩnh lại muốn làm như vậy? Người đã chết rồi, không có chứng cứ, tất cả đều chỉ là suy đoán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook