Người Bên Lầu Tựa Ngọc
-
Chương 50: Mộc chưởng quầy
“Thế nào?” Thấy nàng không đi Tống Lập Ngôn dừng bước quay đầu lại hỏi, “Ngươi không phục?”
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, hắn thu cổ tay áo cười như không cười nói: “Xem Xà Yêu kia vừa rồi rất sợ ngươi, hẳn là yêu lực của ngươi cũng không thấp, có cần so chiêu với ta một hồi không?”
Lâu Tự Ngọc nghe vậy thì hai má phồng lên tức khắc xẹp đi, hậm hực mà đuổi theo: “Nô gia và đại nhân không oán không thù, làm gì có thời gian rỗi đánh nhau.”
“Ta rất tò mò.” Tống Lập Ngôn ý vị thâm trường nói, “Ngươi quen Thường Thạc, lại quen cả Câu Thủy, vậy ngươi đã sống bao lâu rồi?”
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Lâu Tự Ngọc lập tức cười mà kéo cánh tay áo hắn nói: “Chuyện xưa của nô gia còn chưa nói xong đâu. Xà tộc hiện giờ đã lui về một góc nhưng có người muốn đoạt thánh vật thì tất nhiên sẽ gây ra một trận mưa gió máu tanh. Tuy đại nhân lợi hại nhưng ngài cũng không thể che chở toàn bộ huyện Phù Ngọc, cho nên nô gia cảm thấy không bằng lấy yêu trị yêu.”
Lời này vừa nói xong đã đông cứng lại, ý chột dạ quá mức rõ ràng khiến Tống Lập Ngôn trầm mắt, tay chậm rãi nắm chặt.
“Yêu quái có tốt có xấu, chỉ cần đại nhân thả Tha Thiết thì chắc chắn trong Xà tộc sẽ có người đứng ra đối phó với Ngói Đỏ. Đến lúc đó chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, bớt việc cực kỳ.”
Nhận thấy cảm xúc của hắn không đúng, Lâu Tự Ngọc nói rõ nhanh, đã thế còn cố gắng cười với hắn,hy vọng hắn có thể nhanh chóng quên chột dạ của nàng. Nhưng ánh mắt Tống Lập Ngôn nhìn nàng vẫn xẹt qua một tia sát ý.
Lâu Tự Ngọc mím môi, trong lòng chợt lạnh.
Trong bóng đêm, không trăng không sao, tiếng côn trùng kêu vang, cây cỏ xào xạo trong gió mang theo sương đêm thấm vào xiêm y của hai người. Cảm giác này không hiểu sao khiến người ta cảm thấy cô tịch. Hai bóng người cách thật sự gần nhưng tâm lại thực sự xa. Trong nháy mắt Lâu Tự Ngọc thậm chí cảm thấy hắn sẽ lập tức rút Giải Trĩ Kiếm mà kề lên cổ nàng.
Nhưng sau một lúc lâu Tống Lập Ngôn dời ánh mắt, phất tay áo xoay người mà đi. Tay áo hắn bay lên rồi lại rơi xuống, mang theo hai phần tức giận. Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước, không nói chuyện, cũng không động thủ.
Lâu Tự Ngọc mờ mịt mà nhìn bóng dáng hắn. Nàng theo bản năng đuổi theo, trong đầu nhão một đống, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hiểu được đây là có chuyện gì.
Là buông tha nàng? Nhưng dựa theo tính nết người này thì làm sao lại hỏi cũng không hỏi mà cứ thế đi rồi chứ?
“Ai……”
“Câm miệng.” Biết nàng muốn nói cái gì, Tống Lập Ngôn không thèm cho nàng nửa sắc mặt, “Nói nữa ta sẽ cùng ngươi phân cao thấp ở ngay chỗ này.”
Hắn là người không bỏ qua bất kỳ yêu quái nào, chỉ cần là yêu thì hắn cảm thấy có chết muôn phần cũng đáng. Nhưng không biết vì sao, trước sau hắn lại cố thuyết phục mình nàng không có yêu tính, ít nhất nàng không hại người. Hơn nữa nàng còn giúp hắn làm việc. Ở sâu trong nội tâm hắn biết chân tướng nhưng vẫn không chịu thừa nhận —— ý thức được điểm này nên hắn càng bực.
Loại cảm xúc phức tạp rối rắm này trước kia hắn chưa từng có nên hắn không biết phải xử lý thế nào. Hắn dứt khoát gác nó qua một bên luôn.
Lâu Tự Ngọc thì không dám thở mạnh, một đường đi theo hắn vào trong thành. Đi tới nửa đường vị gai này không kiên nhẫn nên vứt ra một lá bùa ngàn dặn, trực tiếp mang nàng về khách điếm Chưởng Đăng.
“Ngài dùng cũng hoang phí quá đó.” Nàng nhíu mày, “Vẽ bùa không cần tu vi sao?”
Để nàng xuống cửa khách điếm xong Tống Lập Ngôn không rên một tiếng mà đi luôn. Lâu Tự Ngọc đứng ở dưới đèn nhìn theo hắn, chớp mắt thổn thức lại nhịn không được nhếch môi.
“Chủ tử, ngài xem cái gì thế?” Lâm Lê Hoa tới đón nàng thì tò mò quơ quơ tay trước mặt nàng.
Lâu Tự Ngọc si mê nói: “Có người cho dù tức giận mà bóng dáng vẫn phong hoa độc nhất.”
Lâm Lê Hoa: “……” Thật là mất mặt, nàng không muốn nhận người này là chủ tử của mình nữa đâu.
“Sao em còn chưa đi ngủ?” Thu lại thần sắc mê trai, Lâu Tự Ngọc vừa hỏi nàng kia vừa xách váy đi vào trong khách điếm.
“Chủ tử từ từ đã, em có việc muốn nói.” Lâm Lê Hoa giữ chặt nàng, thần sắc ngưng trọng, “Trong huyện giống như có yêu quái rất lợi hại xuất hiện.”
Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Lâu Tự Ngọc hỏi: “Ngươi thấy hắn không?”
“Không, nhưng Mộc chưởng quầy thì hẳn là có.” Lâm Lê Hoa nói, “Mới vừa rồi em đi một chuyến đến hiệu cầm đồ thì thấy Mộc chưởng quầy bị trọng thương. Nhưng em hỏi ông ta bị làm sao thì ông ta lại không chịu nói, chỉ bảo em nhắc ngài cẩn thận.”
Bị trọng thương ư? Ánh mắt Lâu Tự Ngọc chợt lóe, trầm mặt hỏi: “Là ngoại thương hay nội thương?”
“Cái này em biết làm sao được, ông ta vẫn tránh không cho em xem. Nhưng em ngửi thấy mùi máu đậm lắm, hẳn là ngoại thương nghiêm trọng.”
Đêm nay ngoài nghĩa đại ở ngoại ô thì không còn chỗ nào có yêu khí mãnh liệt dao động. Mộc Hi nói thế nào cũng là đại yêu quái, lại thường trốn ở hiệu cầm đồ không ra cửa, sao lại bị thương được chứ?
“Ngươi trở về nghỉ ngơi đi ta xem ông ta một cái.” Nàng đẩy Lâm Lê Hoa về khách điếm sau đó xoay người ra cửa. Nàng thu hơi thở lại, lặng yên không một tiếng động tiến vào tiệm cầm đồ.
Mộc Hi vẫn mang hình người như cũ, lúc này đang mặc một chiếc áo gấm thật dày ngồi ở trên giường điều tức. Trong phòng nồng đậm mùi máu yêu, trên mặt ông ta thoạt nhìn cũng không thoải mái. Mồ hôi theo nếp nhăn chảy xuống, trên mặt ông ta không có chút huyết sắc. Một lúc sau ông ta mới trợn mắt thở hổn hển một hơi, lại lôi khăn tay ra đè lên tay trái của mình.
Đã lâu không bị thương thành như vậy. Nếu ông ta cứ ngốc trong cửa hàng thì khẳng định còn có thể an ổn qua mấy trăm năm nữa. Mộc Hi cười khổ, tạo hóa trêu người mà. Ông ta không muốn làm việc xấu nhưng vẫn bị liên lụy vào, nếu Lâu chưởng quầy phát hiện ra thì thật là ……
Cửa sổ không khóa, đột nhiên có một làn gió thổi vào lật tung đống hồ sơ ông ta để trên bàn. Mộc Hi đứng dậy, gian nan mà dịch đến bên cửa sổ, duỗi tay phải đóng cửa sổ lại.
Vừa thở ra một hơi quay đầu lại đã thấy có một người nữa đang ngồi cạnh bàn.
Một tay Lâu Tự Ngọc chống cằm, một tay tùy ý lật giở hồ sơ trên bàn. Ánh nến hắt lên mặt nàng có vẻ lạnh nhạt: “Huyết tế thuật, lấy mạng người làm xương cho yêu, phục hồi thân thể yêu quái, là việc làm nghịch thiên sẽ bị trời phạt.”
Nàng thong thả ung dung mà đọc xong hàng chữ này, sau đó giương mắt nhìn về người đang đứng bên cửa sổ: “Ngươi đọc hiểu đằng trước, chẳng nhẽ không hiểu được mấy chữ cuối cùng sao?”
Mộc Hi kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ nàng sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này. Ông ta sợ tới mức lập tức hiện ra nguyên hình, “Loảng xoảng” mà nện trên mặt đất.
“Chưởng…… Chưởng quầy.”
Đứng dậy đi đến trước mặt ông ta, Lâu Tự Ngọc thu làn váy ngồi xổm xuống, thất vọng nói: “Ngươi cho rằng làm như vậy ta sẽ không nhìn thấy ống tay trái của ngươi trống không sao?”
Cái chổi kia hung hăng run lên, dựa vào góc tường giả chết nhưng Lâu Tự Ngọc đã vươn tay đến ấn lên đầu chổi, một tia sáng đỏ lóe lên.
“Xoát” mà một tiếng, Mộc Hi khống chế không được mà biến thành hình người. Ống tay trái chống rỗng khô quắt rũ bên người ông ta.
“Ta không sao nghĩ ra lại là ngươi.” Nhớ tới đoạn cánh tay bị chặt đứt ở nghĩa địa và con yêu quái trốn thoát trong tay Tống Lập Ngôn, trong mắt Lâu Tự Ngọc tràn đầy vẻ đau xót, “Ngươi đang làm cái gì?”
Môi Mộc Hi run rẩy, mái tóc hoa râm buông xuống dưới, thoạt nhìn giống một lão nhân đã đến tuổi xế chiều. Ông ta ho khan nói: “Tiểu lão nhân làm chuyện sai lầm, tự biết đáng chết. Nhưng chưởng quầy, thành yêu đều có nhân quả. Nếu đã nếm quả ngọt thì cũng không thể quên nguyên nhân thành yêu.”
Lâu Tự Ngọc nhấp môi. Ở Yêu giới, vật còn sống thành yêu dễ hơn vật chết nhiều. Vật chết muốn thành yêu thì hoặc phải có chấp niệm mạnh mẽ khó tan hoặc phải do cơ duyên trùng hợp mà nhiễm được yêu khí. Một cây chổi yêu như Mộc Hi đúng là độc nhất vô nhị. Thế nên lần đầu tiên gặp gỡ nàng từng cười nhạo ông ta nói ông ta không làm cây chổi mà làm yêu quái làm gì không biết.
Lúc ấy Mộc Hi nói: “Tiểu lão nhân tuổi này mới thành yêu cũng là bất đắc dĩ. Nhưng lão khong muốn làm yêu quái nên mới chạy từ trong núi ra, mong chưởng quầy thu nhận.”
Trên người ông ta sạch sẽ không có giết chóc cũng không có nghiệp chướng nên Lâu Tự Ngọc đương nhiên thu nhận. Thậm chí nàng còn không cẩn thận hỏi rõ nguyên nhân thành yêu của ông ta, hiện giờ xem ra đúng là nàng đã sơ suất.
“Ta vốn là cái chổi của Ngói Đỏ, rất nhiều năm trước nàng chỉ là hạ đẳng trong Xà tộc, chuyên phải làm mấy việc như vẩy nước quét nhà trong cấm địa. Có lẽ là cảm thấy quét rác quá không thú vị nên ngày nọ nàng mới nghĩ ra một ý tưởng đó là truyền chút yêu lực cho một cái chổi, vì thế mà ta mới có cơ duyên thành yêu.” Mộc Hi thở dài, không đợi nàng hỏi đã mở miệng nói, “Ta không thích yêu khí nồng đậm của Xà tộc nên âm thầm tu luyện, chờ có đủ tu vi mới chạy trốn.”
“Tuy ta không muốn làm yêu quái nhưng trong lòng ta biết kỳ thật làm yêu quái cũng khá tốt. Ta có thể nói có thể đi, có thể mở cửa hiệu cầm đồ ngắm nhìn khói lửa nhân gian ấm lạnh, còn có thể gặp được chưởng quầy và Lê Hoa. Như thế so với làm một cái vật chết thì tốt hơn nhiều.”
Lâu Tự Ngọc nhịn không được nói: “Nếu ngươi an tâm canh hiệu cầm đồ thì vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống này thêm mấy trăm năm nữa.”
“Đúng vậy, tiểu lão nhân cũng biết rõ ràng.” Mộc Hi cười khổ rũ mắt, “Nhưng chưởng quầy, ta là do Ngói Đỏ mới có thể thành yêu, nếu nàng gặp chuyện gì thì ta cũng sẽ hôi phi yên diệt. Ta biết nàng đang làm cái gì, cho nên tối nay mới đến nghĩa địa muốn ngăn cản. Đây không phải vì nàng ta mà là tự ta muốn đến.”
Có được yêu khí của Ngói Đỏ thì phải cùng nàng ta cùng sinh cùng diệt. Vật có thể biết được suy nghĩ của yêu mà yêu thì không thể làm ngược lại.
Nhớ tới việc này đôi mắt Lâu Tự Ngọc sáng lên: “Ngươi biết kế tiếp nàng ta sẽ làm gì sao?”
“Đương nhiên.” Mộc Hi che miệng ho khan, “Tống đại nhân liên lụy trong đó nên tiểu lão nhân không dám báo cho chưởng quầy, chỉ định một mình ra tay ai ngờ tối nay vẫn đụng phải ngài ấy.”
Duỗi tay nắm lấy chỗ tay cụt của ông ta, Lâu Tự Ngọc tức giận nói: “Ngươi cũng không phải không biết chỗ nào có yêu quái gây sự thì chỗ đó có chàng, về sau ngươi phải trốn tránh một chút, việc còn lại để ta.”
Nói xong tay nàng bỗng sáng lên, tụ lại đống huyết tinh trong phòng. Ánh sáng vừa tan thì cánh tay cụt của Mộc Hi lại mọc lại, đau đến nỗi ông ta run rẩy cả người.
“Tạ…… Đa tạ chưởng quầy.” Mồ hôi lạnh ròng ròng, Mộc Hi chịu đựng đau đớn mà hành lễ với nàng.
“Ngươi phạm vào sai lầm ta vốn không nên bao che nhưng niệm tình ngươi đi theo ta nhiều năm nên ta sẽ nhẫn nhịn. Ta sẽ cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.” Lâu Tự Ngọc học Tống Lập Ngôn mà bày ra một bộ cương trực công chính sau đó liếc mắt nhìn ông ta nói, “Nói đi, Ngói Đỏ hiện tại đang suy nghĩ cái gì?”
Mộc Hi nhắm mắt, ngưng thần một nén nhang công phu mới trợn mắt đáp: “Nàng ta đang vui mừng vì đã có được thánh vật.”
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, hắn thu cổ tay áo cười như không cười nói: “Xem Xà Yêu kia vừa rồi rất sợ ngươi, hẳn là yêu lực của ngươi cũng không thấp, có cần so chiêu với ta một hồi không?”
Lâu Tự Ngọc nghe vậy thì hai má phồng lên tức khắc xẹp đi, hậm hực mà đuổi theo: “Nô gia và đại nhân không oán không thù, làm gì có thời gian rỗi đánh nhau.”
“Ta rất tò mò.” Tống Lập Ngôn ý vị thâm trường nói, “Ngươi quen Thường Thạc, lại quen cả Câu Thủy, vậy ngươi đã sống bao lâu rồi?”
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Lâu Tự Ngọc lập tức cười mà kéo cánh tay áo hắn nói: “Chuyện xưa của nô gia còn chưa nói xong đâu. Xà tộc hiện giờ đã lui về một góc nhưng có người muốn đoạt thánh vật thì tất nhiên sẽ gây ra một trận mưa gió máu tanh. Tuy đại nhân lợi hại nhưng ngài cũng không thể che chở toàn bộ huyện Phù Ngọc, cho nên nô gia cảm thấy không bằng lấy yêu trị yêu.”
Lời này vừa nói xong đã đông cứng lại, ý chột dạ quá mức rõ ràng khiến Tống Lập Ngôn trầm mắt, tay chậm rãi nắm chặt.
“Yêu quái có tốt có xấu, chỉ cần đại nhân thả Tha Thiết thì chắc chắn trong Xà tộc sẽ có người đứng ra đối phó với Ngói Đỏ. Đến lúc đó chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, bớt việc cực kỳ.”
Nhận thấy cảm xúc của hắn không đúng, Lâu Tự Ngọc nói rõ nhanh, đã thế còn cố gắng cười với hắn,hy vọng hắn có thể nhanh chóng quên chột dạ của nàng. Nhưng ánh mắt Tống Lập Ngôn nhìn nàng vẫn xẹt qua một tia sát ý.
Lâu Tự Ngọc mím môi, trong lòng chợt lạnh.
Trong bóng đêm, không trăng không sao, tiếng côn trùng kêu vang, cây cỏ xào xạo trong gió mang theo sương đêm thấm vào xiêm y của hai người. Cảm giác này không hiểu sao khiến người ta cảm thấy cô tịch. Hai bóng người cách thật sự gần nhưng tâm lại thực sự xa. Trong nháy mắt Lâu Tự Ngọc thậm chí cảm thấy hắn sẽ lập tức rút Giải Trĩ Kiếm mà kề lên cổ nàng.
Nhưng sau một lúc lâu Tống Lập Ngôn dời ánh mắt, phất tay áo xoay người mà đi. Tay áo hắn bay lên rồi lại rơi xuống, mang theo hai phần tức giận. Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước, không nói chuyện, cũng không động thủ.
Lâu Tự Ngọc mờ mịt mà nhìn bóng dáng hắn. Nàng theo bản năng đuổi theo, trong đầu nhão một đống, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hiểu được đây là có chuyện gì.
Là buông tha nàng? Nhưng dựa theo tính nết người này thì làm sao lại hỏi cũng không hỏi mà cứ thế đi rồi chứ?
“Ai……”
“Câm miệng.” Biết nàng muốn nói cái gì, Tống Lập Ngôn không thèm cho nàng nửa sắc mặt, “Nói nữa ta sẽ cùng ngươi phân cao thấp ở ngay chỗ này.”
Hắn là người không bỏ qua bất kỳ yêu quái nào, chỉ cần là yêu thì hắn cảm thấy có chết muôn phần cũng đáng. Nhưng không biết vì sao, trước sau hắn lại cố thuyết phục mình nàng không có yêu tính, ít nhất nàng không hại người. Hơn nữa nàng còn giúp hắn làm việc. Ở sâu trong nội tâm hắn biết chân tướng nhưng vẫn không chịu thừa nhận —— ý thức được điểm này nên hắn càng bực.
Loại cảm xúc phức tạp rối rắm này trước kia hắn chưa từng có nên hắn không biết phải xử lý thế nào. Hắn dứt khoát gác nó qua một bên luôn.
Lâu Tự Ngọc thì không dám thở mạnh, một đường đi theo hắn vào trong thành. Đi tới nửa đường vị gai này không kiên nhẫn nên vứt ra một lá bùa ngàn dặn, trực tiếp mang nàng về khách điếm Chưởng Đăng.
“Ngài dùng cũng hoang phí quá đó.” Nàng nhíu mày, “Vẽ bùa không cần tu vi sao?”
Để nàng xuống cửa khách điếm xong Tống Lập Ngôn không rên một tiếng mà đi luôn. Lâu Tự Ngọc đứng ở dưới đèn nhìn theo hắn, chớp mắt thổn thức lại nhịn không được nhếch môi.
“Chủ tử, ngài xem cái gì thế?” Lâm Lê Hoa tới đón nàng thì tò mò quơ quơ tay trước mặt nàng.
Lâu Tự Ngọc si mê nói: “Có người cho dù tức giận mà bóng dáng vẫn phong hoa độc nhất.”
Lâm Lê Hoa: “……” Thật là mất mặt, nàng không muốn nhận người này là chủ tử của mình nữa đâu.
“Sao em còn chưa đi ngủ?” Thu lại thần sắc mê trai, Lâu Tự Ngọc vừa hỏi nàng kia vừa xách váy đi vào trong khách điếm.
“Chủ tử từ từ đã, em có việc muốn nói.” Lâm Lê Hoa giữ chặt nàng, thần sắc ngưng trọng, “Trong huyện giống như có yêu quái rất lợi hại xuất hiện.”
Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Lâu Tự Ngọc hỏi: “Ngươi thấy hắn không?”
“Không, nhưng Mộc chưởng quầy thì hẳn là có.” Lâm Lê Hoa nói, “Mới vừa rồi em đi một chuyến đến hiệu cầm đồ thì thấy Mộc chưởng quầy bị trọng thương. Nhưng em hỏi ông ta bị làm sao thì ông ta lại không chịu nói, chỉ bảo em nhắc ngài cẩn thận.”
Bị trọng thương ư? Ánh mắt Lâu Tự Ngọc chợt lóe, trầm mặt hỏi: “Là ngoại thương hay nội thương?”
“Cái này em biết làm sao được, ông ta vẫn tránh không cho em xem. Nhưng em ngửi thấy mùi máu đậm lắm, hẳn là ngoại thương nghiêm trọng.”
Đêm nay ngoài nghĩa đại ở ngoại ô thì không còn chỗ nào có yêu khí mãnh liệt dao động. Mộc Hi nói thế nào cũng là đại yêu quái, lại thường trốn ở hiệu cầm đồ không ra cửa, sao lại bị thương được chứ?
“Ngươi trở về nghỉ ngơi đi ta xem ông ta một cái.” Nàng đẩy Lâm Lê Hoa về khách điếm sau đó xoay người ra cửa. Nàng thu hơi thở lại, lặng yên không một tiếng động tiến vào tiệm cầm đồ.
Mộc Hi vẫn mang hình người như cũ, lúc này đang mặc một chiếc áo gấm thật dày ngồi ở trên giường điều tức. Trong phòng nồng đậm mùi máu yêu, trên mặt ông ta thoạt nhìn cũng không thoải mái. Mồ hôi theo nếp nhăn chảy xuống, trên mặt ông ta không có chút huyết sắc. Một lúc sau ông ta mới trợn mắt thở hổn hển một hơi, lại lôi khăn tay ra đè lên tay trái của mình.
Đã lâu không bị thương thành như vậy. Nếu ông ta cứ ngốc trong cửa hàng thì khẳng định còn có thể an ổn qua mấy trăm năm nữa. Mộc Hi cười khổ, tạo hóa trêu người mà. Ông ta không muốn làm việc xấu nhưng vẫn bị liên lụy vào, nếu Lâu chưởng quầy phát hiện ra thì thật là ……
Cửa sổ không khóa, đột nhiên có một làn gió thổi vào lật tung đống hồ sơ ông ta để trên bàn. Mộc Hi đứng dậy, gian nan mà dịch đến bên cửa sổ, duỗi tay phải đóng cửa sổ lại.
Vừa thở ra một hơi quay đầu lại đã thấy có một người nữa đang ngồi cạnh bàn.
Một tay Lâu Tự Ngọc chống cằm, một tay tùy ý lật giở hồ sơ trên bàn. Ánh nến hắt lên mặt nàng có vẻ lạnh nhạt: “Huyết tế thuật, lấy mạng người làm xương cho yêu, phục hồi thân thể yêu quái, là việc làm nghịch thiên sẽ bị trời phạt.”
Nàng thong thả ung dung mà đọc xong hàng chữ này, sau đó giương mắt nhìn về người đang đứng bên cửa sổ: “Ngươi đọc hiểu đằng trước, chẳng nhẽ không hiểu được mấy chữ cuối cùng sao?”
Mộc Hi kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ nàng sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này. Ông ta sợ tới mức lập tức hiện ra nguyên hình, “Loảng xoảng” mà nện trên mặt đất.
“Chưởng…… Chưởng quầy.”
Đứng dậy đi đến trước mặt ông ta, Lâu Tự Ngọc thu làn váy ngồi xổm xuống, thất vọng nói: “Ngươi cho rằng làm như vậy ta sẽ không nhìn thấy ống tay trái của ngươi trống không sao?”
Cái chổi kia hung hăng run lên, dựa vào góc tường giả chết nhưng Lâu Tự Ngọc đã vươn tay đến ấn lên đầu chổi, một tia sáng đỏ lóe lên.
“Xoát” mà một tiếng, Mộc Hi khống chế không được mà biến thành hình người. Ống tay trái chống rỗng khô quắt rũ bên người ông ta.
“Ta không sao nghĩ ra lại là ngươi.” Nhớ tới đoạn cánh tay bị chặt đứt ở nghĩa địa và con yêu quái trốn thoát trong tay Tống Lập Ngôn, trong mắt Lâu Tự Ngọc tràn đầy vẻ đau xót, “Ngươi đang làm cái gì?”
Môi Mộc Hi run rẩy, mái tóc hoa râm buông xuống dưới, thoạt nhìn giống một lão nhân đã đến tuổi xế chiều. Ông ta ho khan nói: “Tiểu lão nhân làm chuyện sai lầm, tự biết đáng chết. Nhưng chưởng quầy, thành yêu đều có nhân quả. Nếu đã nếm quả ngọt thì cũng không thể quên nguyên nhân thành yêu.”
Lâu Tự Ngọc nhấp môi. Ở Yêu giới, vật còn sống thành yêu dễ hơn vật chết nhiều. Vật chết muốn thành yêu thì hoặc phải có chấp niệm mạnh mẽ khó tan hoặc phải do cơ duyên trùng hợp mà nhiễm được yêu khí. Một cây chổi yêu như Mộc Hi đúng là độc nhất vô nhị. Thế nên lần đầu tiên gặp gỡ nàng từng cười nhạo ông ta nói ông ta không làm cây chổi mà làm yêu quái làm gì không biết.
Lúc ấy Mộc Hi nói: “Tiểu lão nhân tuổi này mới thành yêu cũng là bất đắc dĩ. Nhưng lão khong muốn làm yêu quái nên mới chạy từ trong núi ra, mong chưởng quầy thu nhận.”
Trên người ông ta sạch sẽ không có giết chóc cũng không có nghiệp chướng nên Lâu Tự Ngọc đương nhiên thu nhận. Thậm chí nàng còn không cẩn thận hỏi rõ nguyên nhân thành yêu của ông ta, hiện giờ xem ra đúng là nàng đã sơ suất.
“Ta vốn là cái chổi của Ngói Đỏ, rất nhiều năm trước nàng chỉ là hạ đẳng trong Xà tộc, chuyên phải làm mấy việc như vẩy nước quét nhà trong cấm địa. Có lẽ là cảm thấy quét rác quá không thú vị nên ngày nọ nàng mới nghĩ ra một ý tưởng đó là truyền chút yêu lực cho một cái chổi, vì thế mà ta mới có cơ duyên thành yêu.” Mộc Hi thở dài, không đợi nàng hỏi đã mở miệng nói, “Ta không thích yêu khí nồng đậm của Xà tộc nên âm thầm tu luyện, chờ có đủ tu vi mới chạy trốn.”
“Tuy ta không muốn làm yêu quái nhưng trong lòng ta biết kỳ thật làm yêu quái cũng khá tốt. Ta có thể nói có thể đi, có thể mở cửa hiệu cầm đồ ngắm nhìn khói lửa nhân gian ấm lạnh, còn có thể gặp được chưởng quầy và Lê Hoa. Như thế so với làm một cái vật chết thì tốt hơn nhiều.”
Lâu Tự Ngọc nhịn không được nói: “Nếu ngươi an tâm canh hiệu cầm đồ thì vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống này thêm mấy trăm năm nữa.”
“Đúng vậy, tiểu lão nhân cũng biết rõ ràng.” Mộc Hi cười khổ rũ mắt, “Nhưng chưởng quầy, ta là do Ngói Đỏ mới có thể thành yêu, nếu nàng gặp chuyện gì thì ta cũng sẽ hôi phi yên diệt. Ta biết nàng đang làm cái gì, cho nên tối nay mới đến nghĩa địa muốn ngăn cản. Đây không phải vì nàng ta mà là tự ta muốn đến.”
Có được yêu khí của Ngói Đỏ thì phải cùng nàng ta cùng sinh cùng diệt. Vật có thể biết được suy nghĩ của yêu mà yêu thì không thể làm ngược lại.
Nhớ tới việc này đôi mắt Lâu Tự Ngọc sáng lên: “Ngươi biết kế tiếp nàng ta sẽ làm gì sao?”
“Đương nhiên.” Mộc Hi che miệng ho khan, “Tống đại nhân liên lụy trong đó nên tiểu lão nhân không dám báo cho chưởng quầy, chỉ định một mình ra tay ai ngờ tối nay vẫn đụng phải ngài ấy.”
Duỗi tay nắm lấy chỗ tay cụt của ông ta, Lâu Tự Ngọc tức giận nói: “Ngươi cũng không phải không biết chỗ nào có yêu quái gây sự thì chỗ đó có chàng, về sau ngươi phải trốn tránh một chút, việc còn lại để ta.”
Nói xong tay nàng bỗng sáng lên, tụ lại đống huyết tinh trong phòng. Ánh sáng vừa tan thì cánh tay cụt của Mộc Hi lại mọc lại, đau đến nỗi ông ta run rẩy cả người.
“Tạ…… Đa tạ chưởng quầy.” Mồ hôi lạnh ròng ròng, Mộc Hi chịu đựng đau đớn mà hành lễ với nàng.
“Ngươi phạm vào sai lầm ta vốn không nên bao che nhưng niệm tình ngươi đi theo ta nhiều năm nên ta sẽ nhẫn nhịn. Ta sẽ cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.” Lâu Tự Ngọc học Tống Lập Ngôn mà bày ra một bộ cương trực công chính sau đó liếc mắt nhìn ông ta nói, “Nói đi, Ngói Đỏ hiện tại đang suy nghĩ cái gì?”
Mộc Hi nhắm mắt, ngưng thần một nén nhang công phu mới trợn mắt đáp: “Nàng ta đang vui mừng vì đã có được thánh vật.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook