Người Bên Lầu Tựa Ngọc
-
Chương 29: Đáng đời ta
Trong mắt nàng từ trước đến nay hắn đều là tốt nhất. Như núi xanh nước trong, như mây hồng tuyết trắng, hắn là màu sắc duy nhất trên thế gian này. Cho dù mỗi một đời hắn đều quên mất nàng, hoài nghi nàng thì nàng vẫn nhịn không được tiến lên trước mặt hắn, tham lam mà nhìn ngắm khuôn mặt hắn.
Gạo nếp thiêu tịch mà hắn cho nàng vẫn ăn ngon như 80 năm trước. Chẳng qua lúc này hắn lại bỏ thêm thứ không nên bỏ vào. Hắn cũng không cố ý, nàng không có đạo lý gì mà đi oán giận hắn. Nhưng nhìn ánh mắt hờ hững của hắn, Lâu Tự Ngọc vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn, giống như trái tim bị đoạn yêu phù xé nát.
“Không tin đúng không?” Xem rõ hờ hững trong mắt hắn, nàng toét miệng cười, “Đại nhân thật anh minh, vừa nghe đã biết là nô gia nói giỡn.”
“Ta không rảnh nghe ngươi nói huơu nói vượn.” Tống Lập Ngôn xoay người, “Nếu hiện tại ngươi không chịu nói rõ thì theo ta về đại lao, ngồi xuống rồi chậm rãi nói.”
Cũng không tồi, hắn còn chưa nóng nảy muốn giết nàng. Lâu Tự Ngọc tự giễu mà nhắm mắt lại, tính toán chịu trói.
Nhưng núi rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng sói tru, tiếng thứ nhất như xa xăm, cách đó nửa ngọn núi nhưng tiếng thứ hai đã đột nhiên gần ngay trước mặt, gần ngay sau lưng Tống Lập Ngôn.
Hắn phản ứng cũng nhanh, tay cầm Giải Trĩ Kiếm chém qua nhưng con sói hoang kia, hoặc nói là sói yêu kia chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ có yêu khí nồng đậm tỏa ra khắp núi rừng.
Lâu Tự Ngọc nhíu mày, nàng cảm thấy yêu khí này rất quen thuộc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra ai. Người tới hẳn là không có ý tốt, tu vi cũng không thấp. Nàng gần như theo bản năng mà nói với người trước mặt: “Cẩn thận một chút.”
Tống Lập Ngôn quay đầu lại, ánh mắt cổ quái mà liếc nhìn nàng một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này mà con sói yêu đã hiện hình bên cạnh chiếc xe. Một vuốt của nó đã xé rách tờ giấy niêm phong trên rương, sau đó nhanh chóng sờ vào tứ hợp trận ở bên trong. Ai ngờ Diệt Linh Đỉnh ở phía trên lại động. Bảo bối này tính tình không tốt, không cần chủ nhân ra chỉ thị thì nó lập tức biến to ra, lao xuống đầu sói yêu kia.
Cùng lúc đó, Tống Lập Ngôn cũng đã vung Giải Trĩ Kiếm mang theo cơn giận lôi đình nhào qua. Bóng dáng con sói yêu kia lập tức bị chém ngang, hóa thành vô số dơi màu đen, bay về phía hắn. Tống Lập Ngôn nâng tay áo che mặt, mà ngay lập tức hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Nháy mắt tiếp đó hắn phát hiện phía bên phải có yêu khí tập kích mình.
Dương đông kích tây sao? Tống Lập Ngôn cảm thấy không ổn, vội vung kiếm chém đám dơi, một bên hắn muốn niệm quyết nhưng đã không kịp. Hắn quay đầu xem người tấn công mình là ai nhưng lại nhìn thấy Lâu Tự Ngọc trong khe hở của đám dơi.
Nàng đang xông về phía hắn, yêu khí của sói yêu sắc bén mà bá đạo, không hề phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng. Nhưng sát ý nồng đậm cực kỳ giống rượu mạnh trong khách điếm của nàng, vừa nặng vừa cay. Trong nháy mắt hắn phát hiện mình đang hoang mang, phán ứng đầu tiên không phải giết nàng mà là hỏi một câu gì sao.
Hắn còn chưa muốn giết nàng nhưng vì sao nàng đã động tay?
“Sư đệ, nếu ngươi gặp kẻ như thế thì không thể nương tay, nếu không ắt sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.” Lời của Kiến Sơn sư huynh vang lên trong đầu hắn, mang theo chút thở dài, từng vòng lan ra. Tống Lập Ngôn nắm chặt tay, muốn chém một kiếm nhưng cuối cùng chỉ duỗi tay trái, nhanh chóng niệm quyết bắn ra một đạo bạch quang về phía vai trái của nàng.
Cả người Lâu Tự Ngọc cứng đờ nhưng vẫn không ngừng lại mà xông về phía hắn. Thần sắc trên mặt nàng có chút khẩn trương, nhưng nụ cười vẫn thường trực trên môi.
“Đáng đời ta.” Nàng thở dài.
Tống Lập Ngôn nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Mãi đến khi ánh sáng màu vàng nổ tung phía sau nàng, vô số lưu li nho nhỏ bắn qua sườn mặt thì hắn mới nhận ra không đúng chỗ nào. Hắn cứng đờ mà duỗi tay đón được người đang ngã xuống.
Đoạn yêu phù vẫn ở trong người, nàng không thể sử dụng yêu lực, yêu khí kia không phải của nàng. Lâu Tự Ngọc chỉ muốn chắn thay hắn.
Nhưng…… Vì sao nàng lại muốn chắn cho hắn?
Lâu Tự Ngọc rất nhẹ, giống như một mảnh tơ liễu rơi vào trong ngực hắn cũng không có cảm giác gì mấy ngoài cảm giác máu nóng thấm lên vai hắn làm ướt xiêm y. Tống Lập Ngôn cảm thấy không thoải mái, ngực sinh ra một cảm giác quái dị, để tùy nàng dựa vào người mình, không dám động.
Phía sau nàng sương đen tan đi, sói yêu cao bằng hai người lại xuất hiện, dùng tiếng người mà cười khanh khách. Nó duỗi móng vuốt, bên trong chính là tứ hợp trận không biết hắn lấy được từ lúc nào. Trong con mắt xanh rực là bóng dáng cứng đờ của Tống Lập Ngôn. Nó ưu nhã khom người hành lễ như con người nói với hắn: “Đa tạ ngươi.”
Tống Lập Ngôn cũng không thèm nhìn đã chém một kiếm qua, sói yêu kia cũng vẫn đứng đó, cả người biến thành ảo ảnh. Một kiếm chém qua khiến thân ảnh nó bay theo gió nhưng tứ hợp trận lại chẳng thấy đâu.
Yêu khí nồng đậm trong rừng cũng biến mất.
Yêu không phải quỷ, vẫn phải để lại tung tích. Nhưng sói yêu này lại hoàn toàn không giống bình thường, cứ thế biến mất vào hư không. Tống Lập Ngôn hơi bực, một bên hắn cảm thấy mình thiếu kiến thức, gặp chuyện lại không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Người trong lòng không có chút sức lực nào, cứ thế trượt theo người hắn xuống đất. Tống Lập Ngôn duỗi tay ôm nàng, hơi nghĩ nghĩ sau đó vươn tay kẹp miệng nàng há ra, sau đó hắn cúi người phủ lên.
Đoạn yêu phù hóa thành một viên châu màu vàng theo lực đạo của hắn mà chui lên từ yết hầu nàng, cuối cùng lăn ra ngoài, nện trên mặt đất thành một bãi máu loãng. Tống Lập Ngôn ngẩng đầu, môi mỏng dính máu của nàng khiến hắn nhìn có phần yêu dã, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nếu đã có yêu pháp thì tự mình chữa thương đi, đừng giả chết.”
Lâu Tự Ngọc vẫn an tĩnh nằm ở khuỷu tay hắn, hơi thở cũng không có. Tống Lập Ngôn dừng một chút, cảm thấy có lẽ yêu khí của nàng vừa vặn không thể chữa thương vì thế hắn bế người lên, chậm rãi đi về.
Cũng không phải hắn tự nhiên nổi thiện tâm, chỉ là trên người Lâu Tự Ngọc có quá nhiều bí mật hắn muốn biết. Trước khi biết được chân tướng thì hắn không thể cứ thế để nàng chết đi. Một đòn của sói yêu kia không nặng, trên người nàng phần lớn là bị đoạn yêu phù phản phệ thôi. Một khi đoạn yêu phù đã được bỏ thì chỉ cần tìm chút biện pháp chữa trị là tốt rồi.
Nàng mặc một thân váy áo màu thạch lựu mà hắn nhìn thấy ở khách điếm sáng nay. Làn váy tung bay trong gió, vô cùng bắt mắt. Tiếc là bây giờ váy nàng dây đầy máu, mùi thật sự khó chịu. Không biết lúc nàng tỉnh lại sẽ đau lòng vì bị thương hay đau lòng vì mất tiền mua váy mới.
“Đại nhân!” Tống Tuân đánh xe tới, nửa đường thì gặp hắn vì thế vội vàng nhảy xuống xe đón. Vừa thấy người trong ngực hắn thì Tống Tuân khiếp sợ hỏi, “Lâu chưởng quầy? Đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng ấy lại bị trói bằng dây trói yêu?”
“Trước tiên lên xe về huyện nha đã. Cho người mời Bùi đại phu lại đây một chuyến.” Tống Lập Ngôn ôm nàng ngồi vào xe, lại nhìn nhìn dây trói yêu trên người nàng, lắc đầu, “Yêu quái quỷ kế đa đoan, dây này trước tiên cứ để thế này đã.”
Tống Tuân mang vẻ mặt kinh ngạc, Lâu chưởng quầy không phải người sao? Thế nào lại biến thành yêu quái rồi? Đại nhân nhà mình đầy người đầy mặt đều là máu là sao? Mà tứ hợp trận ở chỗ nào rồi?
Trong lòng hắn có vô số câu hỏi, nhưng đại nhân nhà mình hiển nhiên không muốn nói nên Tống Tuân đành ngoan ngoãn câm miệng, sau đó đánh xe thật nhanh trở về nha môn.
“Đại nhân, có cần đem Lâu chưởng quầy giải đến đại lao không?”
“Không cần, nhốt trong viện của ta là được.” Tống Lập Ngôn ôm người đi nhanh vào trong phòng, vừa vào cửa đã đặt nàng xuống giường, nghĩ nghĩ một lúc lại bày ra ba trận pháp. Sau khi tính toán pháp lực của nàng hắn lại bày thêm hai cái nữa.
Việc hôm nay khiến hắn khắc sâu một điều, tuyệt đối không được xem thường thủ đoạn của yêu quái.
Nhưng hắn ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lâu Tự Ngọc thì lại trầm mặc thật lâu sau đó nhẹ nhàng rút đi một cái pháp trận nhỏ nhất.
Rất nhanh Bùi Hiến Phú đã đến, vừa bước vào đã cười nói: “Là ai bị bệnh thế? Mỗi ngày đều không cho ta nghỉ ngơi.”
Tống Lập Ngôn nhường chỗ cho hắn, lại chỉ vào người trên giường.
Ý cười cứng lại, Bùi Hiến Phú kinh ngạc mà ngó trái ngó phải: “Đại nhân, đây chỉ là một người thường, sao phải dùng nhiều pháp trận như thế?”
Phàm nhân? Tống Lập Ngôn lắc đầu: “Nàng biết yêu pháp.”
“Biết yêu pháp không nhất định là yêu quái.” Bùi Hiến Phú phất tay áo ngồi xuống, sau đó vừa bắt mạch cho nàng vừa nói, “Thế gian này cũng sẽ có người dùng yêu pháp, chẳng qua là ngài chưa thấy thôi.”
Sau khi thăm mạch hắn mới giật mình: “Sao ba hồn bảy phách đều tan rồi?”
Trong lòng Tống Lập Ngôn trầm xuống. Hắn nhíu mày hỏi: “Nàng bị đoạn yêu phù phản phệ, còn chắn thay ta một kích của sói yêu nên mới ngất xỉu.”
“Ngất xỉu và tan hồn có thể là một chuyện sao? Ngài nhìn xem, hơi thở cũng không còn nữa.” Vẻ mặt Bùi Hiến Phú nôn nóng, vội đứng lên đi lại hai vòng trong phòng, thở dài thườn thượt.
Tống Lập Ngôn hỏi: “Còn cứu được không?”
Bùi Hiến Phú nghiêng đầu nhìn hắn: “Đại nhân muốn cứu nàng?”
“Có thể cứu thì đương nhiên phải cứu.” Hắn nói, “Người này còn giấu rất nhiều việc ta muốn biết.”
“Nàng dùng yêu pháp, trên người có yêu khí đủ để nàng chống bảy ngày. Trong bảy ngày này chỉ cần đại nhân tìm được một loại thảo dược gọi là ‘xà gan’ cho nàng ăn vào thì sẽ cứu chữa được.” Bùi Hiến Phú chần chờ nói, “Nhưng ta phải nói trước, thảo dược kia ở bên trong Kỳ Đấu Sơn, có xà nữ trông coi không dễ dàng lấy được đâu.”
Xà gan thảo? Trong mắt Tống Lập Ngôn là nghi hoặc, đang muốn hỏi thêm thì Bùi Hiến Phú đã giở sách y ra, tìm lấy một tờ rồi xé xuống đưa cho hắn: “Ngài dựa vào cái này mà tìm.”
Đón lấy tờ giấy kia, Tống Lập Ngôn cẩn thận xem xét. Nhưng vào lúc này ngón tay của người trên giường chợt động. Có điều hắn quá tập trung vào tờ giấy kia nên không phát hiện ra. Tính toán đường đi xong hắn gọi Tống Tuân ra ngoài, bắt đầu thương lượng việc xử lý công vụ trong nha môn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lâu Tự Ngọc rõ ràng đã tỉnh nhưng lại bị một cỗ ngoại lực đè nặng không thể nhúc nhích. Nàng bất đắc dĩ lấy hồn âm mở miệng mắng tên lang trung chết bầm kia.
Thần sắc lo lắng trên mặt Bùi Hiến Phú hơi tan đi. Hắn rũ mắt, cười như không cười điểm lên pháp trận trên người nàng khiến nó hơi sáng lên.
“Ta giúp ngươi dấu diếm thân phận, ngươi không cảm kích ta lại còn vấn tội là sao?” Hắn ai oán mà bĩu môi, “Lòng tốt đúng là không được đền đáp mà.”
“Để chàng đi tìm xà gan thảo mà tốt bụng cái nỗi gì?” Gân xanh trên mu bàn tay Lâu Tự Ngọc nổi lên, nhưng nguyên khí đại thương nên nàng hoàn toàn không phá được kiềm chế của người này, chỉ có thể phẫn nộ gào, “Thả ta ra!”
“Không phải ngươi rất thích hắn sao?” Bùi Hiến Phú ôn nhu xoa xoa vết máu trên mặt cho nàng, “Ta cho ngươi cơ hội được sớm chiều ở bên hắn bảy ngày mà ngươi còn không vừa lòng hả?”
“Đê tiện!”
“Tiểu nương tử mắng người đúng là thú vị.” Bùi Hiến Phú cười tủm tỉm nói, “Đáng tiếc, hắn không nghe được.”
Tiếng vừa dứt thì Lâu Tự Ngọc đã cảm thấy cổ mình cứng lại, ba hồn sáu phách bị phong kín mít, hồn âm cũng không dùng được nữa.
Gạo nếp thiêu tịch mà hắn cho nàng vẫn ăn ngon như 80 năm trước. Chẳng qua lúc này hắn lại bỏ thêm thứ không nên bỏ vào. Hắn cũng không cố ý, nàng không có đạo lý gì mà đi oán giận hắn. Nhưng nhìn ánh mắt hờ hững của hắn, Lâu Tự Ngọc vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn, giống như trái tim bị đoạn yêu phù xé nát.
“Không tin đúng không?” Xem rõ hờ hững trong mắt hắn, nàng toét miệng cười, “Đại nhân thật anh minh, vừa nghe đã biết là nô gia nói giỡn.”
“Ta không rảnh nghe ngươi nói huơu nói vượn.” Tống Lập Ngôn xoay người, “Nếu hiện tại ngươi không chịu nói rõ thì theo ta về đại lao, ngồi xuống rồi chậm rãi nói.”
Cũng không tồi, hắn còn chưa nóng nảy muốn giết nàng. Lâu Tự Ngọc tự giễu mà nhắm mắt lại, tính toán chịu trói.
Nhưng núi rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng sói tru, tiếng thứ nhất như xa xăm, cách đó nửa ngọn núi nhưng tiếng thứ hai đã đột nhiên gần ngay trước mặt, gần ngay sau lưng Tống Lập Ngôn.
Hắn phản ứng cũng nhanh, tay cầm Giải Trĩ Kiếm chém qua nhưng con sói hoang kia, hoặc nói là sói yêu kia chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ có yêu khí nồng đậm tỏa ra khắp núi rừng.
Lâu Tự Ngọc nhíu mày, nàng cảm thấy yêu khí này rất quen thuộc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra ai. Người tới hẳn là không có ý tốt, tu vi cũng không thấp. Nàng gần như theo bản năng mà nói với người trước mặt: “Cẩn thận một chút.”
Tống Lập Ngôn quay đầu lại, ánh mắt cổ quái mà liếc nhìn nàng một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này mà con sói yêu đã hiện hình bên cạnh chiếc xe. Một vuốt của nó đã xé rách tờ giấy niêm phong trên rương, sau đó nhanh chóng sờ vào tứ hợp trận ở bên trong. Ai ngờ Diệt Linh Đỉnh ở phía trên lại động. Bảo bối này tính tình không tốt, không cần chủ nhân ra chỉ thị thì nó lập tức biến to ra, lao xuống đầu sói yêu kia.
Cùng lúc đó, Tống Lập Ngôn cũng đã vung Giải Trĩ Kiếm mang theo cơn giận lôi đình nhào qua. Bóng dáng con sói yêu kia lập tức bị chém ngang, hóa thành vô số dơi màu đen, bay về phía hắn. Tống Lập Ngôn nâng tay áo che mặt, mà ngay lập tức hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Nháy mắt tiếp đó hắn phát hiện phía bên phải có yêu khí tập kích mình.
Dương đông kích tây sao? Tống Lập Ngôn cảm thấy không ổn, vội vung kiếm chém đám dơi, một bên hắn muốn niệm quyết nhưng đã không kịp. Hắn quay đầu xem người tấn công mình là ai nhưng lại nhìn thấy Lâu Tự Ngọc trong khe hở của đám dơi.
Nàng đang xông về phía hắn, yêu khí của sói yêu sắc bén mà bá đạo, không hề phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng. Nhưng sát ý nồng đậm cực kỳ giống rượu mạnh trong khách điếm của nàng, vừa nặng vừa cay. Trong nháy mắt hắn phát hiện mình đang hoang mang, phán ứng đầu tiên không phải giết nàng mà là hỏi một câu gì sao.
Hắn còn chưa muốn giết nàng nhưng vì sao nàng đã động tay?
“Sư đệ, nếu ngươi gặp kẻ như thế thì không thể nương tay, nếu không ắt sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.” Lời của Kiến Sơn sư huynh vang lên trong đầu hắn, mang theo chút thở dài, từng vòng lan ra. Tống Lập Ngôn nắm chặt tay, muốn chém một kiếm nhưng cuối cùng chỉ duỗi tay trái, nhanh chóng niệm quyết bắn ra một đạo bạch quang về phía vai trái của nàng.
Cả người Lâu Tự Ngọc cứng đờ nhưng vẫn không ngừng lại mà xông về phía hắn. Thần sắc trên mặt nàng có chút khẩn trương, nhưng nụ cười vẫn thường trực trên môi.
“Đáng đời ta.” Nàng thở dài.
Tống Lập Ngôn nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Mãi đến khi ánh sáng màu vàng nổ tung phía sau nàng, vô số lưu li nho nhỏ bắn qua sườn mặt thì hắn mới nhận ra không đúng chỗ nào. Hắn cứng đờ mà duỗi tay đón được người đang ngã xuống.
Đoạn yêu phù vẫn ở trong người, nàng không thể sử dụng yêu lực, yêu khí kia không phải của nàng. Lâu Tự Ngọc chỉ muốn chắn thay hắn.
Nhưng…… Vì sao nàng lại muốn chắn cho hắn?
Lâu Tự Ngọc rất nhẹ, giống như một mảnh tơ liễu rơi vào trong ngực hắn cũng không có cảm giác gì mấy ngoài cảm giác máu nóng thấm lên vai hắn làm ướt xiêm y. Tống Lập Ngôn cảm thấy không thoải mái, ngực sinh ra một cảm giác quái dị, để tùy nàng dựa vào người mình, không dám động.
Phía sau nàng sương đen tan đi, sói yêu cao bằng hai người lại xuất hiện, dùng tiếng người mà cười khanh khách. Nó duỗi móng vuốt, bên trong chính là tứ hợp trận không biết hắn lấy được từ lúc nào. Trong con mắt xanh rực là bóng dáng cứng đờ của Tống Lập Ngôn. Nó ưu nhã khom người hành lễ như con người nói với hắn: “Đa tạ ngươi.”
Tống Lập Ngôn cũng không thèm nhìn đã chém một kiếm qua, sói yêu kia cũng vẫn đứng đó, cả người biến thành ảo ảnh. Một kiếm chém qua khiến thân ảnh nó bay theo gió nhưng tứ hợp trận lại chẳng thấy đâu.
Yêu khí nồng đậm trong rừng cũng biến mất.
Yêu không phải quỷ, vẫn phải để lại tung tích. Nhưng sói yêu này lại hoàn toàn không giống bình thường, cứ thế biến mất vào hư không. Tống Lập Ngôn hơi bực, một bên hắn cảm thấy mình thiếu kiến thức, gặp chuyện lại không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Người trong lòng không có chút sức lực nào, cứ thế trượt theo người hắn xuống đất. Tống Lập Ngôn duỗi tay ôm nàng, hơi nghĩ nghĩ sau đó vươn tay kẹp miệng nàng há ra, sau đó hắn cúi người phủ lên.
Đoạn yêu phù hóa thành một viên châu màu vàng theo lực đạo của hắn mà chui lên từ yết hầu nàng, cuối cùng lăn ra ngoài, nện trên mặt đất thành một bãi máu loãng. Tống Lập Ngôn ngẩng đầu, môi mỏng dính máu của nàng khiến hắn nhìn có phần yêu dã, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nếu đã có yêu pháp thì tự mình chữa thương đi, đừng giả chết.”
Lâu Tự Ngọc vẫn an tĩnh nằm ở khuỷu tay hắn, hơi thở cũng không có. Tống Lập Ngôn dừng một chút, cảm thấy có lẽ yêu khí của nàng vừa vặn không thể chữa thương vì thế hắn bế người lên, chậm rãi đi về.
Cũng không phải hắn tự nhiên nổi thiện tâm, chỉ là trên người Lâu Tự Ngọc có quá nhiều bí mật hắn muốn biết. Trước khi biết được chân tướng thì hắn không thể cứ thế để nàng chết đi. Một đòn của sói yêu kia không nặng, trên người nàng phần lớn là bị đoạn yêu phù phản phệ thôi. Một khi đoạn yêu phù đã được bỏ thì chỉ cần tìm chút biện pháp chữa trị là tốt rồi.
Nàng mặc một thân váy áo màu thạch lựu mà hắn nhìn thấy ở khách điếm sáng nay. Làn váy tung bay trong gió, vô cùng bắt mắt. Tiếc là bây giờ váy nàng dây đầy máu, mùi thật sự khó chịu. Không biết lúc nàng tỉnh lại sẽ đau lòng vì bị thương hay đau lòng vì mất tiền mua váy mới.
“Đại nhân!” Tống Tuân đánh xe tới, nửa đường thì gặp hắn vì thế vội vàng nhảy xuống xe đón. Vừa thấy người trong ngực hắn thì Tống Tuân khiếp sợ hỏi, “Lâu chưởng quầy? Đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng ấy lại bị trói bằng dây trói yêu?”
“Trước tiên lên xe về huyện nha đã. Cho người mời Bùi đại phu lại đây một chuyến.” Tống Lập Ngôn ôm nàng ngồi vào xe, lại nhìn nhìn dây trói yêu trên người nàng, lắc đầu, “Yêu quái quỷ kế đa đoan, dây này trước tiên cứ để thế này đã.”
Tống Tuân mang vẻ mặt kinh ngạc, Lâu chưởng quầy không phải người sao? Thế nào lại biến thành yêu quái rồi? Đại nhân nhà mình đầy người đầy mặt đều là máu là sao? Mà tứ hợp trận ở chỗ nào rồi?
Trong lòng hắn có vô số câu hỏi, nhưng đại nhân nhà mình hiển nhiên không muốn nói nên Tống Tuân đành ngoan ngoãn câm miệng, sau đó đánh xe thật nhanh trở về nha môn.
“Đại nhân, có cần đem Lâu chưởng quầy giải đến đại lao không?”
“Không cần, nhốt trong viện của ta là được.” Tống Lập Ngôn ôm người đi nhanh vào trong phòng, vừa vào cửa đã đặt nàng xuống giường, nghĩ nghĩ một lúc lại bày ra ba trận pháp. Sau khi tính toán pháp lực của nàng hắn lại bày thêm hai cái nữa.
Việc hôm nay khiến hắn khắc sâu một điều, tuyệt đối không được xem thường thủ đoạn của yêu quái.
Nhưng hắn ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lâu Tự Ngọc thì lại trầm mặc thật lâu sau đó nhẹ nhàng rút đi một cái pháp trận nhỏ nhất.
Rất nhanh Bùi Hiến Phú đã đến, vừa bước vào đã cười nói: “Là ai bị bệnh thế? Mỗi ngày đều không cho ta nghỉ ngơi.”
Tống Lập Ngôn nhường chỗ cho hắn, lại chỉ vào người trên giường.
Ý cười cứng lại, Bùi Hiến Phú kinh ngạc mà ngó trái ngó phải: “Đại nhân, đây chỉ là một người thường, sao phải dùng nhiều pháp trận như thế?”
Phàm nhân? Tống Lập Ngôn lắc đầu: “Nàng biết yêu pháp.”
“Biết yêu pháp không nhất định là yêu quái.” Bùi Hiến Phú phất tay áo ngồi xuống, sau đó vừa bắt mạch cho nàng vừa nói, “Thế gian này cũng sẽ có người dùng yêu pháp, chẳng qua là ngài chưa thấy thôi.”
Sau khi thăm mạch hắn mới giật mình: “Sao ba hồn bảy phách đều tan rồi?”
Trong lòng Tống Lập Ngôn trầm xuống. Hắn nhíu mày hỏi: “Nàng bị đoạn yêu phù phản phệ, còn chắn thay ta một kích của sói yêu nên mới ngất xỉu.”
“Ngất xỉu và tan hồn có thể là một chuyện sao? Ngài nhìn xem, hơi thở cũng không còn nữa.” Vẻ mặt Bùi Hiến Phú nôn nóng, vội đứng lên đi lại hai vòng trong phòng, thở dài thườn thượt.
Tống Lập Ngôn hỏi: “Còn cứu được không?”
Bùi Hiến Phú nghiêng đầu nhìn hắn: “Đại nhân muốn cứu nàng?”
“Có thể cứu thì đương nhiên phải cứu.” Hắn nói, “Người này còn giấu rất nhiều việc ta muốn biết.”
“Nàng dùng yêu pháp, trên người có yêu khí đủ để nàng chống bảy ngày. Trong bảy ngày này chỉ cần đại nhân tìm được một loại thảo dược gọi là ‘xà gan’ cho nàng ăn vào thì sẽ cứu chữa được.” Bùi Hiến Phú chần chờ nói, “Nhưng ta phải nói trước, thảo dược kia ở bên trong Kỳ Đấu Sơn, có xà nữ trông coi không dễ dàng lấy được đâu.”
Xà gan thảo? Trong mắt Tống Lập Ngôn là nghi hoặc, đang muốn hỏi thêm thì Bùi Hiến Phú đã giở sách y ra, tìm lấy một tờ rồi xé xuống đưa cho hắn: “Ngài dựa vào cái này mà tìm.”
Đón lấy tờ giấy kia, Tống Lập Ngôn cẩn thận xem xét. Nhưng vào lúc này ngón tay của người trên giường chợt động. Có điều hắn quá tập trung vào tờ giấy kia nên không phát hiện ra. Tính toán đường đi xong hắn gọi Tống Tuân ra ngoài, bắt đầu thương lượng việc xử lý công vụ trong nha môn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lâu Tự Ngọc rõ ràng đã tỉnh nhưng lại bị một cỗ ngoại lực đè nặng không thể nhúc nhích. Nàng bất đắc dĩ lấy hồn âm mở miệng mắng tên lang trung chết bầm kia.
Thần sắc lo lắng trên mặt Bùi Hiến Phú hơi tan đi. Hắn rũ mắt, cười như không cười điểm lên pháp trận trên người nàng khiến nó hơi sáng lên.
“Ta giúp ngươi dấu diếm thân phận, ngươi không cảm kích ta lại còn vấn tội là sao?” Hắn ai oán mà bĩu môi, “Lòng tốt đúng là không được đền đáp mà.”
“Để chàng đi tìm xà gan thảo mà tốt bụng cái nỗi gì?” Gân xanh trên mu bàn tay Lâu Tự Ngọc nổi lên, nhưng nguyên khí đại thương nên nàng hoàn toàn không phá được kiềm chế của người này, chỉ có thể phẫn nộ gào, “Thả ta ra!”
“Không phải ngươi rất thích hắn sao?” Bùi Hiến Phú ôn nhu xoa xoa vết máu trên mặt cho nàng, “Ta cho ngươi cơ hội được sớm chiều ở bên hắn bảy ngày mà ngươi còn không vừa lòng hả?”
“Đê tiện!”
“Tiểu nương tử mắng người đúng là thú vị.” Bùi Hiến Phú cười tủm tỉm nói, “Đáng tiếc, hắn không nghe được.”
Tiếng vừa dứt thì Lâu Tự Ngọc đã cảm thấy cổ mình cứng lại, ba hồn sáu phách bị phong kín mít, hồn âm cũng không dùng được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook