Người Bên Lầu Tựa Ngọc
Chương 159: Rơi vào ma trảo



Lời này người khác nghe qua thì nhất định sẽ sởn gai ốc nhưng Lâu Tự Ngọc không sợ. Nàng thậm chí còn khiêu khích mà hất hất cằm nói: “Ngươi có thể thử xem, ta không đánh trả đâu.”

Gió xuyên qua, tuyết rơi không tiếng động. Ở nơi này động thủ thì cho dù có giết nàng cũng sẽ không có người hỗ trợ. Có điều Bùi Hiến Phú chỉ động thần sắc rồi lại ép tầng lệ khí kia xuống. Cánh tay hắn thu lại ôm nàng càng chặt hơn sau đó nhẹ giọng nói: “Thật vất vả mới cứu được ngươi ra thì làm sao ta động tay với ngươi được?”

Lâu Tự Ngọc xoa xoa lỗ tai: “Cái gì? Cứu ta ấy hả?”

Hắn biết nghe lời phải mà sửa lại: “Cướp.”

“Ngươi cũng coi như tự mình hiểu lấy đó.” Lâu Tự Ngọc vỗ tay khen hắn, “Nếu đã là cướp thì ngươi sớm xuống tay lấy nội đan của ta đi, tránh cho sau này phải lo lắng.”

Bùi Hiến Phú nhướng mày: “Ngươi cảm thấy ta sẽ giết ngươi?”

Lâu Tự Ngọc bật cười ra tiếng: “Sao? Không giết ta mà còn muốn giữ ta lại đi mở yêu trận kia sao? Ngươi không sợ ta đột nhiên khôi phục yêu lực giết ngươi trở tay không kịp à?”

“Ta sợ.” Bùi Hiến Phú nghiêm trang gật đầu, sau đó liếc nàng cười nói, “Nhưng tuy là thế thì ta vẫn luyến tiếc giết ngươi, phải làm sao đây?”

Vậy ngươi đi chết đi. Lâu Tự Ngọc cắn răng, trong lòng dặn bản thân việc nhỏ không nhịn thì sẽ hỏng việc lớn, nhờ thế nàng mới nuốt được cực tức này.

Bùi Hiến Phú mang nàng lên đỉnh núi ở chủ phong của Kỳ Đấu Sơn. Trên đỉnh núi này có quỷ thần canh giữ, lúc trước Lâu Tự Ngọc đi lên phải phí chút công sức mới qua được. Ai ngờ Bùi Hiến Phú lại giống như quen cửa quen nẻo, dâng lên mấy cỗ thi thể yêu quái mới mẻ là đã có thể lướt qua thủ vệ, rẽ trái rẽ phải đi tới bên cạnh một sơn động bị cành lá che lấp.

Bước vào cửa động Lâu Tự Ngọc lập tức cảm nhận được một nguồn yêu lực cực kỳ cường đại ập vào mặt mình. Nàng hơi hơi híp mắt nhìn lại thì thấy trong động treo đầy thạch nhũ, bên trong cùng hơi rộng hơn chút, ở giữa có một bàn đá, bên trên là các kiểu yêu trận. Trong yêu trận dưới cùng cũng là yêu trận lớn nhất có 5 mắt trận, trong đó có ba cái đã bị chiếm.

“Thật đúng là sớm muộn gì cũng sẽ đến.” Nhan Hảo đứng ở mắt trận thượng nhìn về phía nàng, thỏa mãn mà cười, “Xem ra ngươi cũng không tốt hơn ta là bao.”

Nàng ta vậy mà lại còn sống ư? Lâu Tự Ngọc thực sự ngạc nhiên, nàng cho rằng người này đã chết, chưa từng nghĩ nàng ta vẫn sống tốt, chỉ có sắc mặt là thoạt nhìn không tốt cho lắm.

Hai mắt trận khác thì để hộp đựng nội đan. Phong ấn trên nội đan của Câu Thủy chưa được giải nhưng không biết Bùi Hiến Phú dùng biện pháp gì mà yêu lực lại có thể xuyên qua tráp kia tràn ra ngoài không ít, đủ để chống đỡ nhiều yêu trận như thế.

“Vết thương trên người của ngươi nếu không trị thì sợ là không đợi ta ra tay ngươi đã chết trong mắt trận rồi.” Bùi Hiến Phú hứng thú bừng bừng nói, “Sao? Có muốn nói cho ta chỗ Bạch Tiên tiểu Yêu Vương không? Chỉ cần ngươi nói thì ta sẽ chữa thương cho ngươi.”

Lâu Tự Ngọc cười cười: “Ta không biết.”

Thở dài một hơi, Bùi Hiến Phú ôm nàng đi đến ngồi ở ghế đá bên cạnh, thổn thức mà lắc đầu: “Biết ngay là ngươi sẽ không nói đạo lý cũng không muốn sống mà. Ta vẫn nên nhường ngươi một bước vậy, đứng nhúc nhích.”

Yêu khí trên người hắn biến mất, thay vào đó là mùi thuốc nàng ngửi được lúc mới gặp hắn. Lâu Tự Ngọc cảm thấy buồn bực, không hiểu Bùi Hiến Phú hao tổn tâm huyết thế này để làm gì? Muốn nói hắn có tình cảm gì với nàng là không có khả năng, người này quá mức cố chấp, một lòng đều đặt trên người Xi Vưu nên chẳng thể có tình cảm gì với người khác. Nhưng hành động trước mắt của hắn quả thực là dư thừa.

Đầu ngón tay hắn chạm lên giữa mày của nàng, truyền vào vài tia sáng mang theo vị thuốc. Bùi Hiến Phú đảo qua gương mặt tràn đầy hoang mang của nàng, cười nhạt nói: “Ta cho rằng dù mọi người đều không hiểu ta thì ngươi cũng hiểu vì sao ta đi tới một bước này chứ?”

Nàng chờ Tống Thừa Lâm ngàn năm, hắn cũng đợi Xi Vưu đã ngàn năm. Chẳng qua dù là ngàn năm trước hay ngàn năm sau thì nàng đều may mắn hơn hắn nhiều. Nàng có thể cùng người trong lòng làm bạn, quang minh chính đại bảo hộ tình cảm của bản thân. Hắn không ghen ghét, chỉ hâm mộ, đồng thời hắn cũng coi nàng như người giống mình.

Nhưng hiển nhiên là Lâu Tự Ngọc không cảm thấy thế. Nàng khinh thường mà nhíu lông mày nói: “Năm đó Tống Thừa Lâm chết ta cũng không kéo theo nhiều người chôn cùng như thế để cho ngài ấy sống lại.”

Nàng cùng lắm chỉ dùng lực của bản thân để chạy xuống hoàng tuyền đưa hắn vào luân hồi chứ chưa từng liên lụy đến những người khác. Không giống hắn, kẻ này đã khơi mào chiến loạn, dẫn dắt tranh chấp, lấy vô số huyết nhục của con người với ý đồ thức tỉnh người mình muốn bảo vệ.

“Ngươi làm thế thì dù có thành công cũng bị trời phạt.” Nàng lắc đầu

“Trời phạt thì sao?” Bùi Hiến Phú quái đản mà kéo kéo khóe miệng, “Ta không tin số mệnh, tất nhiên cũng sẽ không tin trời. Nếu thật sự có chư Phật trên trời thì làm sao lại để trăm họ lầm than thế này? Chẳng qua đó là do phàm nhân nghĩ ra để khiến Yêu Tộc phải sợ hãi mà thôi.”

Bạch quang lướt qua, miệng vết thương chậm rãi ngừng chảy máu nhưng Lâu Tự Ngọc vẫn bị chảy quá nhiều máu nên trước mắt từng đợt là màu đen.

“Ta biết ngươi nhất định không chịu hợp tác với ta.” Hắn tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Nhưng không sao, ngươi chỉ cần ở lại đây là được.”

Hang động này không phải chỗ dễ tìm, hơn nữa bên ngoài còn có yêu trận lấp kín. Ngoài Bùi Hiến Phú thì không có ai có thể tự nhiên ra vào chỗ này. Lúc này hắn thả thay phong ấn huyệt vị quanh người nàng giống như hồi trước nên dù Đoạn Yêu Phù có hết tác dụng thì nàng cũng không thể động đậy.

“Bạch Tiên gia tiểu Yêu Vương chạy trốn cực nhanh, nhưng ta có biện pháp bắt hắn trở về.” Sau khi ôm nàng vào trận Bùi Hiến Phú nhổ cây trâm trên đầu nàng xuống sau đó tiêu sái vòng quanh ngón tay nghịch nghịch nói, “Lâu chưởng quầy ngàn tính vạn tính thì lần này chắc cũng phải bại trong tay ta thôi.”

Sắc mặt khẽ biến, Lâu Tự Ngọc nhấp môi, theo bản năng cảm thấy hắn có thể đang hù dọa người nhưng cũng không nhịn được lo lắng Cánh Gà ngốc kia vạn nhất nửa đường vòng về thì đúng là xong đời.

Bốn mắt trận của yêu trận thật lớn lúc này đã có ánh sáng, chỉ còn một cái cuối cùng là Xi Vưu có thể tái hiện nhân gian. Trong nháy mắt này Lâu Tự Ngọc có ý niệm tự hủy nội đan nhưng chỉ trong chớp mắt, sau đó nàng đã bình tĩnh lắc đầu. Còn chưa tới một bước kia, nếu Cánh Gà thật sự bị bắt thì nàng hành động cũng không muộn. Hiện tại chưa thấy quan tài đã rớt nước mắt, vạn nhất không có quan tài thì chẳng phải lỗ to.

Căn cứ theo nguyên tắc không làm ăn thua lỗ, nàng hít sâu một hơi, ngồi ở mắt trận liếc về phía Nhan Hảo.

“Làm cái gì? Muốn đánh chủ ý lên ta sao?” Nhan Hảo cười nhạo, “Hiện tại cả người ngươi đều là máu, so với ta thì thảm hơn nhiều. Tốt xấu gì thì ta còn có thể nhúc nhích một hai còn ngươi thì rõ là đồ phế vật. Muốn động tay với ta thì không biết ai chết trước đâu.”

Dừng một chút, nàng lại rũ mắt nói: “Đánh chết cũng vô dụng, chỉ cần nội đan còn ở đây thì mắt trận sẽ vẫn sáng.”

“Ta có chuyện không hiểu.” Lâu Tự Ngọc nhẹ giọng mở miệng, “Yêu Vương nội đan trong cơ thể ngươi, vậy cái thứ Bùi Hiến Phú dùng để đút cho tà ám là gì? Và tại sao ngươi không chết?”

Nhan Hảo cười lạnh: “Thủ thuật che mắt của hắn mà ngươi cũng tin sao? Tà ám bên ngoài kia chỉ là để dọa đám Thượng Thanh Tư và Bạch Tiên nhất tộc, để hai bên trai cò đánh nhau còn hắn làm ngư ông đắc lợi. Yêu trận bên dưới này mới chính là thứ cung cấp yêu lực cho tà ám kia.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương