Người Bên Lầu Tựa Ngọc
-
Chương 124: Tỷ là thân thích của ta
Triệu Thanh Hoài tức giận đến phun một ngụm, dậm chân nói: “Ngươi là cái đồ khốn nạn. Muốn báo thù thì ngươi đã sớm báo, hiện tại mới tới tính sổ là sao?”
Cái cớ này…… Hình như hơi gượng ép nhỉ? Lâu Tự Ngọc thấy xấu hổ, trên mặt nhưng lại cố bày ra bộ dáng lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Món nợ ngươi thiếu ta muốn đòi lúc nào thì đòi, ngươi làm gì có quyền thương lượng? Có điều một kẻ một bó tuổi như ngươi sao còn dễ dàng sốt ruột nổi đóa lên thế.”
“Ngươi nói ai một bó tuổi?” Triệu Thanh Hoài xuống tay tàn nhẫn hơn hai phân, mặt đều là tức giận, “Ta có già cũng không bằng yêu quái ngàn năm như ngươi được!”
Tiêu sái mà nương chín cái đuôi to chắn bạch quang của ông ta, Lâu Tự Ngọc hờn dỗi mà dậm chân: “Yêu quái cùng người sao giống nhau được? Yêu quái ngàn năm chỉ giống như con người ở tuổi 30, vẫn còn phong độ, nửa cây tóc bạc cũng không thấy. Huống hồ yêu qái như ta cho dù có già cũng vẫn phong hoa, ông thì khác, cho dù có trẻ lại 80 năm thì Cánh Gà cũng sẽ không ngại gọi ông là ca ca đâu.”
Tần Tiểu Đao nghe xong thì mờ mịt, hỏi Cánh Gà trong ngực mình: “Lời này là ý gì?”
Cánh gà đứng từ xa đánh giá Triệu Thanh Hoài, nhỏ giọng nói thầm: “Ta chỉ gọi người lớn lên đẹp trai là ca ca thôi, ông lão này ta sẽ gọi là lão bá bá.”
Triệu Thanh Hoài nghe thấy thì rất không phong độ ném một kích qua chỗ bọn họ. Nhưng một khắc phân tâm này đã khiến Lâu Tự Ngọc bắt được sơ hở của ông ta, hung hăng đánh một chưởng vào sau cổ ông ta.
Trúng một đòn này, dù kẻ pháp lực cao thì kinh mạch toàn thân cũng sẽ bị phong tỏa. Cho dù Triệu Thanh Hoài có tu vi hộ thể cũng không chịu được. Ông ta lảo đảo, trước mặt biến thành màu đen, lắc lư vài cái rồi cả người đứng đờ. Lâu Tự Ngọc chỉ duỗi tay nhẹ nhàng chọc một cái thì ông ta đã “Ping” một tiếng ngã xuống.
Hai mắt Cánh Gà sáng ngời, hưng phấn mà rời khỏi vòng tay Tần Tiểu Đao chạy như bay về phía nàng hét lên: “Tỷ tỷ thắng!”
Lâu Tự Ngọc thu tay lại, khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen, may mắn mà thôi. Ngươi phải học cách thắng không kiêu, bại không nản. Chút việc nhỏ này không đáng để vui mừng.” Dứt lời, nàng xách góc váy lên ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Thanh Hoài, sau đó gọi Tần Tiểu Đao: “Mau tới trói tay ông ta lại!”
Tần Tiểu Đao mang thần sắc phức tạp mà nhìn nàng: “Lâu chưởng quầy không phải nói thắng không kiêu bại không nản sao?”
“Đánh thắng ông ta quả thật không có gì để kiêu ngạo, nhưng có thể hoàn thành việc người nào đó gửi gắm thì đáng để ta vui vẻ trong chốc lát.” Lâu Tự Ngọc lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo, sau đó hắc chắc cười hai tiếng rồi mở ra – Đây là mùi máu của Tống Lập Ngôn.
Tần Tiểu Đao nhịn không được hít một hơi thật dài, cảm thán: “Người này thật sự cả người đều là châu báu.” Nếu không phải pháp lực của hắn quá mức bá đạo thì sợ là đã sớm trở thành cơm trong bụng yêu quái rồi. Chỉ một lọ máu đã mỹ vị đến mức này thì đừng nói đến trái tim.
Lâu Tự Ngọc ngửa đầu cười cười với ông ta, nhìn cực kỳ hòa ái nhưng Tần Tiểu Đao vội rùng mình, lập tức thu liễm nói: “Ta chỉ nói thế thôi, không có ý khác.”
“Bẻ miệng ông ta ra.”
Tần Tiểu Đao làm theo lời, Lâu Tự Ngọc không hề lưu tình chút mà rót chai máu kia vào miệng ông ta. Nàng còn sợ chưa đổ hết nên còn đổ nước vào súc bình.
Triệu Thanh Hoài hẳn là rất muốn giãy giụa, cho dù hôn mê thì ngón tay cũng động đậy, Lâu Tự Ngọc mắt lé nhìn thấy giữa mày ông ta có nốt ruồi đen. Nó giãy giụa biến trở về hắc khí vì thế nàng nhanh chóng duỗi tay kéo nó ra.
“Oa, đây là cái gì?” Cánh Gà chép miệng nói, “Nhìn có vẻ ăn ngon.” Hắn là tiểu Yêu Vương do oán khí thúc giục sinh ra nên thứ người khác thấy đáng sợ thì với hắn chỉ là đồ ăn vặt. Lâu Tự Ngọc cười cười hỏi hắn: “Bốn cộng bốn bằng mấy?”
Yêu quái bình thường thì sẽ không biết tình toán, nhưng trùng hợp đó là trong hang ổ của Bạch Tiên có một con yêu quái thích dạo chơi nhân gian, sau khi về tổ đã mở lớp tư thục. Mỗi ngày ông ta đều nhắc cái gì mà “Cộng” rồi “Trừ” khiến tiểu Yêu Vương mưa dầm thấm đất, lúc này hắn há mồm có thể đáp ngay: “Tám!”
Lâu Tự Ngọc há hốc miệng, thuận tay rút oán khí giữa mày Triệu Thanh Hoài nhét cho hắn.
“Ngô, thơm quá xá.” Cánh Gà phồng má cao hứng nói, “Đây là khói đen ngon nhất ta từng ăn.”
Nghiệt kính oán khí sinh ra từ trên người Yêu Thần thì tất nhiên phải khác của người khác. Lâu Tự Ngọc sờ sờ đầu hắn, lại nhìn Triệu Thanh Hoài đang có dấu hiệu tỉnh lại thì nói: “Ngươi về với cữu cữu đi, nếu gặp nguy hiểm gì thì truyền âm cho tỷ tỷ là được.”
Người lớn dặn dò đứa nhỏ thì thông thường đứa nhỏ sẽ há mồm đồng ý ngay. Nhưng Cánh Gà không thế, hắn nhíu mi, rất là xấu hổ buồn bực nói: “Ta vẫn luôn phải dựa vào sự bảo hộ của tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ là cô nương gia, mà ta là nam tử hán.”
Lâu Tự Ngọc buồn cười nói: “Cái này là ai dạy ngươi?”
“Tiên sinh trong hang ổ. Hắn nói nam tử hán đỉnh thiên lập địa, coi việc bảo vệ người nhỏ yếu là nhiệm vụ, nếu không sẽ uổng công làm người…… Oái, sẽ uổng công làm yêu.”
Lâu Tự Ngọc bừng tỉnh gật đầu, sau đó hỏi: “Ngươi cảm thấy tỷ tỷ rất nhỏ yếu hả?”
Tần Tiểu Đao nghe đến đây thì ngay lập tức muốn túm Cánh Gà đi. Ai yếu nhỏ chứ Lâu Tự Ngọc không bao giờ yếu nhỏ. Đừng nói người khác phải bảo vệ nàng, ngoài Tống Lập Ngôn thì kẻ nào có thể đả thương nàng cũng đều được coi là tu vi thâm hậu, tài nghệ bất quần.
Nhưng lúc này Cánh Gà đã khoanh tay, ngoan ngoãn trả lời nàng: “Tỷ tỷ không yếu nhỉ nhưng tỷ tỷ đối xử với ta tốt, vậy ngài chính là thân thích của ta. Ta nên che chở thân thích của mình.”
“……”
Lâu Tự Ngọc ngạc nhiên, nhất thời không biết nói gì. Một lát sau nàng nhịn không được đỏ mặt. Tiểu bảo bối này ngọt ngào quá đi. Nếu như có thể, Lâu Tự Ngọc thật muốn ôm rồi hôn lên mặt hắn hai cái nhưng đáng tiếc lúc này oán khí đã tan, Triệu Thanh Hoài đã tỉnh. Ông ta còn chưa mở mắt đã duỗi tay móc túi lưới ném về phía Cánh Gà.
Mới vừa rồi nàng chỉ là thuận tay cứu hắn, nhưng trước mắt Lâu Tự Ngọc thật sự không muốn tiểu Cánh Gà bị thương. Vì thế chín cái đuôi to của nàng quét Triệu Thanh Hoài ra ngoài, khiến ông ta ngã ngang người lên một thân cây.
“Tê ——” động tĩnh lớn như thế khiến nàng nghe thấy cũng nhịn không được che eo, nhe răng trợn mắt hỏi ông ta, “Đau không?”
Triệu Thanh Hoài đứng lên, ưu nhã mà phất phất tro bụi trên quần áo, hờ hững nói: “Người tu đạo bị chút thương này cũng đáng nhắc đến sao?”
Cánh Gà trừng mắt thật lớn nhìn ông ta: “Lão bá bá, khóe miệng ngài đổ máu kìa.”
“Đây là máu sao?” Khinh thường mà lau lau khóe miệng, Triệu Thanh Hoài thẳng lưng nói, “Chỉ là chút chất lỏng thừa thãi trong cơ thể ta mà thôi.”
Ông ta càng cậy mạnh thì Lâu Tự Ngọc liền càng cảm thấy buồn cười: “Ta thấy ngươi cũng không bị nghiệt kính oán khí ảnh hưởng quá nhiều. Có hay không có oán khí thì tính tình ngươi vẫn khó chịu như thê.”
“Quá khen.” Triệu Thanh Hoài giương mắt, ánh mắt dừng trên người Cánh Gà.
“Sao nào? Không có oán khí che cho ngươi mà ngươi vẫn đình thu thập Yêu Vương nội đan để phá phong ấn sao?” Lâu Tự Ngọc nhướng mày, đứng che trước người Cánh Gà, giấu hắn phía sau rồi cười lạnh nói với Triệu Thanh Hoài, “Ngươi cũng không sợ sư huynh của ngươi nửa đêm đi vào giấc mộng tìm ngươi tính sổ sao?”
Sắc mặt trắng bệch, Triệu Thanh Hoài bực bội nói: “Cho dù ta không muốn phá phong ấn thì hắn vẫn là yêu, ta chẳng lẽ không nên giết hắn sao?”
Cái cớ này…… Hình như hơi gượng ép nhỉ? Lâu Tự Ngọc thấy xấu hổ, trên mặt nhưng lại cố bày ra bộ dáng lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Món nợ ngươi thiếu ta muốn đòi lúc nào thì đòi, ngươi làm gì có quyền thương lượng? Có điều một kẻ một bó tuổi như ngươi sao còn dễ dàng sốt ruột nổi đóa lên thế.”
“Ngươi nói ai một bó tuổi?” Triệu Thanh Hoài xuống tay tàn nhẫn hơn hai phân, mặt đều là tức giận, “Ta có già cũng không bằng yêu quái ngàn năm như ngươi được!”
Tiêu sái mà nương chín cái đuôi to chắn bạch quang của ông ta, Lâu Tự Ngọc hờn dỗi mà dậm chân: “Yêu quái cùng người sao giống nhau được? Yêu quái ngàn năm chỉ giống như con người ở tuổi 30, vẫn còn phong độ, nửa cây tóc bạc cũng không thấy. Huống hồ yêu qái như ta cho dù có già cũng vẫn phong hoa, ông thì khác, cho dù có trẻ lại 80 năm thì Cánh Gà cũng sẽ không ngại gọi ông là ca ca đâu.”
Tần Tiểu Đao nghe xong thì mờ mịt, hỏi Cánh Gà trong ngực mình: “Lời này là ý gì?”
Cánh gà đứng từ xa đánh giá Triệu Thanh Hoài, nhỏ giọng nói thầm: “Ta chỉ gọi người lớn lên đẹp trai là ca ca thôi, ông lão này ta sẽ gọi là lão bá bá.”
Triệu Thanh Hoài nghe thấy thì rất không phong độ ném một kích qua chỗ bọn họ. Nhưng một khắc phân tâm này đã khiến Lâu Tự Ngọc bắt được sơ hở của ông ta, hung hăng đánh một chưởng vào sau cổ ông ta.
Trúng một đòn này, dù kẻ pháp lực cao thì kinh mạch toàn thân cũng sẽ bị phong tỏa. Cho dù Triệu Thanh Hoài có tu vi hộ thể cũng không chịu được. Ông ta lảo đảo, trước mặt biến thành màu đen, lắc lư vài cái rồi cả người đứng đờ. Lâu Tự Ngọc chỉ duỗi tay nhẹ nhàng chọc một cái thì ông ta đã “Ping” một tiếng ngã xuống.
Hai mắt Cánh Gà sáng ngời, hưng phấn mà rời khỏi vòng tay Tần Tiểu Đao chạy như bay về phía nàng hét lên: “Tỷ tỷ thắng!”
Lâu Tự Ngọc thu tay lại, khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen, may mắn mà thôi. Ngươi phải học cách thắng không kiêu, bại không nản. Chút việc nhỏ này không đáng để vui mừng.” Dứt lời, nàng xách góc váy lên ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Thanh Hoài, sau đó gọi Tần Tiểu Đao: “Mau tới trói tay ông ta lại!”
Tần Tiểu Đao mang thần sắc phức tạp mà nhìn nàng: “Lâu chưởng quầy không phải nói thắng không kiêu bại không nản sao?”
“Đánh thắng ông ta quả thật không có gì để kiêu ngạo, nhưng có thể hoàn thành việc người nào đó gửi gắm thì đáng để ta vui vẻ trong chốc lát.” Lâu Tự Ngọc lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo, sau đó hắc chắc cười hai tiếng rồi mở ra – Đây là mùi máu của Tống Lập Ngôn.
Tần Tiểu Đao nhịn không được hít một hơi thật dài, cảm thán: “Người này thật sự cả người đều là châu báu.” Nếu không phải pháp lực của hắn quá mức bá đạo thì sợ là đã sớm trở thành cơm trong bụng yêu quái rồi. Chỉ một lọ máu đã mỹ vị đến mức này thì đừng nói đến trái tim.
Lâu Tự Ngọc ngửa đầu cười cười với ông ta, nhìn cực kỳ hòa ái nhưng Tần Tiểu Đao vội rùng mình, lập tức thu liễm nói: “Ta chỉ nói thế thôi, không có ý khác.”
“Bẻ miệng ông ta ra.”
Tần Tiểu Đao làm theo lời, Lâu Tự Ngọc không hề lưu tình chút mà rót chai máu kia vào miệng ông ta. Nàng còn sợ chưa đổ hết nên còn đổ nước vào súc bình.
Triệu Thanh Hoài hẳn là rất muốn giãy giụa, cho dù hôn mê thì ngón tay cũng động đậy, Lâu Tự Ngọc mắt lé nhìn thấy giữa mày ông ta có nốt ruồi đen. Nó giãy giụa biến trở về hắc khí vì thế nàng nhanh chóng duỗi tay kéo nó ra.
“Oa, đây là cái gì?” Cánh Gà chép miệng nói, “Nhìn có vẻ ăn ngon.” Hắn là tiểu Yêu Vương do oán khí thúc giục sinh ra nên thứ người khác thấy đáng sợ thì với hắn chỉ là đồ ăn vặt. Lâu Tự Ngọc cười cười hỏi hắn: “Bốn cộng bốn bằng mấy?”
Yêu quái bình thường thì sẽ không biết tình toán, nhưng trùng hợp đó là trong hang ổ của Bạch Tiên có một con yêu quái thích dạo chơi nhân gian, sau khi về tổ đã mở lớp tư thục. Mỗi ngày ông ta đều nhắc cái gì mà “Cộng” rồi “Trừ” khiến tiểu Yêu Vương mưa dầm thấm đất, lúc này hắn há mồm có thể đáp ngay: “Tám!”
Lâu Tự Ngọc há hốc miệng, thuận tay rút oán khí giữa mày Triệu Thanh Hoài nhét cho hắn.
“Ngô, thơm quá xá.” Cánh Gà phồng má cao hứng nói, “Đây là khói đen ngon nhất ta từng ăn.”
Nghiệt kính oán khí sinh ra từ trên người Yêu Thần thì tất nhiên phải khác của người khác. Lâu Tự Ngọc sờ sờ đầu hắn, lại nhìn Triệu Thanh Hoài đang có dấu hiệu tỉnh lại thì nói: “Ngươi về với cữu cữu đi, nếu gặp nguy hiểm gì thì truyền âm cho tỷ tỷ là được.”
Người lớn dặn dò đứa nhỏ thì thông thường đứa nhỏ sẽ há mồm đồng ý ngay. Nhưng Cánh Gà không thế, hắn nhíu mi, rất là xấu hổ buồn bực nói: “Ta vẫn luôn phải dựa vào sự bảo hộ của tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ là cô nương gia, mà ta là nam tử hán.”
Lâu Tự Ngọc buồn cười nói: “Cái này là ai dạy ngươi?”
“Tiên sinh trong hang ổ. Hắn nói nam tử hán đỉnh thiên lập địa, coi việc bảo vệ người nhỏ yếu là nhiệm vụ, nếu không sẽ uổng công làm người…… Oái, sẽ uổng công làm yêu.”
Lâu Tự Ngọc bừng tỉnh gật đầu, sau đó hỏi: “Ngươi cảm thấy tỷ tỷ rất nhỏ yếu hả?”
Tần Tiểu Đao nghe đến đây thì ngay lập tức muốn túm Cánh Gà đi. Ai yếu nhỏ chứ Lâu Tự Ngọc không bao giờ yếu nhỏ. Đừng nói người khác phải bảo vệ nàng, ngoài Tống Lập Ngôn thì kẻ nào có thể đả thương nàng cũng đều được coi là tu vi thâm hậu, tài nghệ bất quần.
Nhưng lúc này Cánh Gà đã khoanh tay, ngoan ngoãn trả lời nàng: “Tỷ tỷ không yếu nhỉ nhưng tỷ tỷ đối xử với ta tốt, vậy ngài chính là thân thích của ta. Ta nên che chở thân thích của mình.”
“……”
Lâu Tự Ngọc ngạc nhiên, nhất thời không biết nói gì. Một lát sau nàng nhịn không được đỏ mặt. Tiểu bảo bối này ngọt ngào quá đi. Nếu như có thể, Lâu Tự Ngọc thật muốn ôm rồi hôn lên mặt hắn hai cái nhưng đáng tiếc lúc này oán khí đã tan, Triệu Thanh Hoài đã tỉnh. Ông ta còn chưa mở mắt đã duỗi tay móc túi lưới ném về phía Cánh Gà.
Mới vừa rồi nàng chỉ là thuận tay cứu hắn, nhưng trước mắt Lâu Tự Ngọc thật sự không muốn tiểu Cánh Gà bị thương. Vì thế chín cái đuôi to của nàng quét Triệu Thanh Hoài ra ngoài, khiến ông ta ngã ngang người lên một thân cây.
“Tê ——” động tĩnh lớn như thế khiến nàng nghe thấy cũng nhịn không được che eo, nhe răng trợn mắt hỏi ông ta, “Đau không?”
Triệu Thanh Hoài đứng lên, ưu nhã mà phất phất tro bụi trên quần áo, hờ hững nói: “Người tu đạo bị chút thương này cũng đáng nhắc đến sao?”
Cánh Gà trừng mắt thật lớn nhìn ông ta: “Lão bá bá, khóe miệng ngài đổ máu kìa.”
“Đây là máu sao?” Khinh thường mà lau lau khóe miệng, Triệu Thanh Hoài thẳng lưng nói, “Chỉ là chút chất lỏng thừa thãi trong cơ thể ta mà thôi.”
Ông ta càng cậy mạnh thì Lâu Tự Ngọc liền càng cảm thấy buồn cười: “Ta thấy ngươi cũng không bị nghiệt kính oán khí ảnh hưởng quá nhiều. Có hay không có oán khí thì tính tình ngươi vẫn khó chịu như thê.”
“Quá khen.” Triệu Thanh Hoài giương mắt, ánh mắt dừng trên người Cánh Gà.
“Sao nào? Không có oán khí che cho ngươi mà ngươi vẫn đình thu thập Yêu Vương nội đan để phá phong ấn sao?” Lâu Tự Ngọc nhướng mày, đứng che trước người Cánh Gà, giấu hắn phía sau rồi cười lạnh nói với Triệu Thanh Hoài, “Ngươi cũng không sợ sư huynh của ngươi nửa đêm đi vào giấc mộng tìm ngươi tính sổ sao?”
Sắc mặt trắng bệch, Triệu Thanh Hoài bực bội nói: “Cho dù ta không muốn phá phong ấn thì hắn vẫn là yêu, ta chẳng lẽ không nên giết hắn sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook