Người Bên Lầu Tựa Ngọc
Chương 115: Cực kỳ không có tiền đồ

“Đại nhân?” Nhan Hảo khó hiểu mà đỡ lấy hắn, tròng mắt xoay chuyển, trong lòng nghĩ có phải hắn đã nhớ ra cái gì không? Nhưng nghĩ mãi thì nàng ta cũng không thấy có gì, chẳng qua chỉ nhắc đến Tống Thanh Huyền. Một kiếp này hồn phách của hắn sạch sẽ, không có ký ức bát nháo thì làm sao biết được những cái đó?

Vì thế ngữ khí của nàng ta càng thêm ôn nhu: “Đại nhân mệt mỏi thì theo thiếp thân vào trong lều mềm nghỉ ngơi một lát nhé?”

Tống Lập Ngôn nhíu mày, ôm đầu nhìn qua Minh Tâm trận. Lâu Tự Ngọc đang cùng “Nhan Hảo” động thủ, đuôi cáo vung ra kim quang, đánh nhau đến tung trời. Hắn có một vạn câu nói muốn hỏi, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm nên chỉ có thể rũ mắt, tương kế tựu kế mà đi theo Nhan Hảo.

Nhưng hắn mới vừa xoay người thì kim quang sau lưng đã đột nhiên xuyên qua yêu trận, bao phủ cả người hắn bên trong. Trận pháp mở tung, những mảnh lưu ly đỏ li ti đan nhau bay tứ tán. Một bàn tay duỗi lại đây mang theo tiếng thở dốc còn chưa bình ổn, túm chặt lấy ống tay áo hắn.

“Tìm được ngài rồi.” Lâu Tự Ngọc cười khẽ.

Sắc mặt Nhan Hảo biến đổi, hồng sa trên người lập tức hóa thành vô số sợi chỉ đỏ, như lưỡi dao sắc bén cắt về phía nàng khiến nàng phải buông tay lui về sau.

“Ngươi cũng dám đuổi theo sao?” Nhan Hảo trên dưới đánh giá nàng một phen, cười lạnh đứng trước mặt Tống Lập Ngôn nói, “Đại nhân đang muốn cùng ta đi vào ấm trướng kìa.”

“Ấm trướng?” Lâu Tự Ngọc cười cười nhưng ý cười không đến đáy mắt, “Cái ấm trướng của ngươi người trước ngã xuống người sau tiến lên còn cần làm ấm hả? Sợ là nó chẳng có lúc nào lạnh ấy chứ.”

Rất lâu chưa nhìn thấy bộ dạng khắc nghiệt của Lâu Tự Ngọc nên đuôi lông mày của Tống Lập Ngôn khẽ nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy đầu không đau như thế nữa, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Khóe mắt Lâu Tự Ngọc liếc hắn, luôn cảm thấy hắn có chỗ nào không đúng, sợ là thấy Nhan Hảo thì nhớ ra cái gì hoặc bị nàng ta rót mê hồn dược nên nàng nôn nóng duỗi tay muốn tới gần hắn nhưng lại bị chỉ đỏ sát ý mười phần kia chắn lại.

“Chưa từng có cơ hội phong hoa tuyết nguyệt thì cũng nêm xem qua kịch xướng chứ? Ta là kẻ bán rẻ tiếng cười cho người khác nhưng đến tận bây giờ chỉ vì một người mà hớn hở, so với cái kẻ ngàn năm không gả ra được như ngươi còn lì lợm la liếm người ta thì tốt hơn nhiều.” Miệng lưỡi của Nhan Hảo cũng không kém. Nàng ta ôm cánh tay liếc nhìn nàng nói, “Ngươi xem bộ dáng của ngươi đi, thế này mà đòi đại nhân để ý ngươi sao?”

Trong mắt hiện lên một trận kinh hoảng, Lâu Tự Ngọc vội vàng thu lại thần sắc, sửa sang búi tóc trên đầu sau đó cẩn thận nhìn hắn. Tống Lập Ngôn thì nhíu mày, nhìn có chút không vui.

Trong lòng nàng trầm xuống, Lâu Tự Ngọc muốn cuộn người lại. Nàng muốn tỏ vẻ kiên cường trước mặt Nhan Hảo nhưng lại bị người ta nắm chặt điểm yếu nên chỉ đành cúi đầu nhẹ giọng nói: “Nàng không phải người tốt, đại nhân theo nô gia về đi. Nếu có hiểu lầm gì thì nô gia sẽ trở về giải thích với đại nhân.”

Bộ dáng ăn nói khép nép này của nàng khiến Nhan Hảo cười cực kỳ đắc ý nói: “Ngươi cũng có hôm nay.”

Lâu Tự Ngọc cắn răng, chín cái đuôi cáo một giương, người đã vươn móng vuốt cào qua chỗ nàng ta. Nhan Hảo sợ tới mức nghẹn họng, cuống quít ngừng ý cười ứng chiến. Hai người yêu lực đều không thấp, Lâu Tự Ngọc cho dù tâm thần không yên nhưng chiêu chiêu đều chuẩn và tàn nhẫn. Nhan Hảo ứng phó hơn mười chiêu đã cảm thấy cố hết sức, bất đắc dĩ cũng lộ ra cái đuôi.

Đó là một cái đuôi màu vàng nâu, cũng chỉ có 1 cái, thoạt nhìn không có khí thế như Lâu Tự Ngọc nhưng cũng vì thế mà Tống Lập Ngôn mới nhận ra chân thân của nàng ta – Hóa ra là Hoàng Đại Tiên (còn chồn).

Nhưng khác với Hoàng Đại Tiên bình thường, trên người Nhan Hảo có rất nhiều pháp bảo. Hồng sa nhìn như tùy tiện kia còn có vòng chân và vòng tay đều thành vũ khí nàng ta có thể tận dụng để ngáng chân Lâu Tự Ngọc. Nhìn ra được lòng Lâu Tự Ngọc quan tâm đến người phía sau nên Nhan Hảo khẽ cười một tiếng, vừa cùng nàng đấu pháp vừa cùng Tống Lập Ngôn hờn dỗi nói, “Đại nhân, lát nữa thiếp thân mà bị thương thật thì ngài có đau lòng như 80 năm trước không?”

Sắc mặt Lâu Tự Ngọc biến đổi, nàng lảo đảo nửa bước để lộ ra sơ hở. Nhan Hảo cũng không khách khí mà đánh vào sơ hở này khiến nàng phải lui về sau hai bước, môi trắng bệch.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Lâu Tự Ngọc ho một tiếng, vội vàng mắng nàng ta, “Nói bậy bạ gì đó!”

“Chẳng lẽ không phải sao? 80 năm trước ngươi cùng ta động thủ, đại nhân đã che chở ta đó.” Nhan Hảo nhướng mày, “Không nhớ rõ hả? Nếu không thì mong đại nhân thương xót, để nàng ta tận mắt nhìn thấy một hồi đi.”

Kinh hoảng mà quét Tống Lập Ngôn, Lâu Tự Ngọc lắc đầu nói: “Đại nhân, yêu quái này miệng đầy nói dối, ngài đừng tin nàng ta.”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng lúc nàng xuống tay cũng mang theo vài phần cố kỵ. Vài lần có thể đoạt mạng Nhan Hảo nhưng nàng lại dừng tay, cứng đờ mà xoay hướng khác. Nhưng kể cả thế thì nàng cũng chiếm thế thượng phong. Sau mấy vòng Nhan Hảo rõ ràng không tiếp tục được nên bắt đầu lui về phía sau.

Nhan Hảo lạnh mặt, nhìn kim quang hồn hậu trong tay nàng sau đó nhìn thoáng qua Tống Lập Ngôn ở bên cạnh, khẽ cắn môi dứt khoát thu tay lại ăn một chiêu của nàng sau đó hộc máu ngã nhào vào ngực hắn.

“A.” Được Tống Lập Ngôn đón, Nhan Hảo đắc ý cười, cho dù khóe miệng còn máu đỏ chảy ra nhưng nàng ta vẫn bắt lấy ống tay áo hắn nói, “Vẫn là đại nhân đau lòng thiếp thân.”

Lâu Tự Ngọc thu tay lại, tức giận đến giọng nói cũng run rẩy: “Ngươi sao lại cũng giống Triệu Thanh Hoài thế? Sống hơn một ngàn năm còn làm trò này không thấy mất mặt hả?!”

Trong mắt Tống Lập Ngôn rõ ràng có ý trách cứ lướt qua nàng khiến trong lòng nàng nhảy dựng. LâuTự Ngọc cảm thấy có chút tủi thân, theo lý thuyết nàng và hắn quen nhau lâu như thế, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi mà sao hắn có thể vì người khác mà đối xử với nàng như thế chứ? Vốn tưởng rằng đời này hắn sẽ khác các đời trước, kết quả vẫn là nàng một bên tình……

Nguyện.

Một chữ cuối còn chưa nghĩ xong thì tình hình trước mắt đã thay đổi. Tống Lập Ngôn đón được Nhan Hảo rồi thì lập tức lật tay lấy ra Phù Đồ Vây, nhân lúc nàng ta còn chưa chuẩn bị đã trực tiếp phong ấn vào đó. Nhan Hảo kinh ngạc, cả người lóe lên biến thành một con chồn nhỏ xíu nhét vào trong tháp lưu li, đến giọng nói cũng không nghe thấy.

Nước mắt của Lâu Tự Ngọc dính trên lông mi.

Tống Lập Ngôn sạch sẽ lưu loát cất Phù Đồ Vây vào trong tay áo sau đó ngước mắt ghét bỏ nói: “Lâu chưởng quầy uy phong lẫm lẫm, hào phóng, lươn lẹo của khách điếm Chưởng Đăng khi nào thì biến thành kẻ đáng thương mặc người khinh nhục còn không đánh lại thế?”

Lâu Tự Ngọc: “……”

Nàng có chút không phản ứng kịp: “Đại…… Đại nhân? Ngài không bị nàng ta mê hoặc hả?”

“Yêu lực của ngươi vượt xa nàng ta còn không mê hoặc được bản quan. Chút kỹ xảo này của nàng ta thì làm được gì?” Tống Lập Ngôn cười lạnh, “Cái khác bản quan có thể tin nhưng nói trước đây ta coi trọng cái thể loại này thì chính là nói dối không thể nghi ngờ.”

Hắn đi về phía nàng, đánh giá nàng, trong mắt có chút lệ khí: “Tống Thanh Huyền rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến ngươi phải cẩn thận đến nước này?”

Lâu Tự Ngọc nhanh chóng nâng tay áo lau mặt sau đó cố chấn định nhếch miệng cười cười: “Cũng không làm cái gì.” Hắn chỉ không yêu nàng thôi. Giống rất nhiều kiếp luân hồi trước, bọn họ đều ôn nhu với nàng nhưng không yêu nàng. Sau khi nhớ ra quá khứ bọn họ sẽ tận lực bồi thường cho nàng, cũng làm một ít việc để nàng thấy vui, cũng muốn cùng nàng trở thành tri kỷ.

Nhưng một người tham lam như nàng thì chưa bao giờ muốn chỉ làm tri kỷ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương