Tống Tuân trừng mắt thật lớn. Hắn cảm thấy đại nhân hẳn là rất chán ghét loại địa phương này nhưng sự thật là đại nhân không chỉ cùng Nhan Hảo trở về phòng mà còn để mặc nàng ta ở bên người lì lợm la liếm, còn đi trước đường gọi hai bình rượu vừa thưởng thức vừa xem vũ cơ múa.

Vũ cơ kia đúng là nhảy giỏi, vừa nhảy vừa ném xiêm y trên người xuống. Kẻ nào đó lấy được ống tay áo bằng lụa mỏng thì đã ồn ào, đại nhân nhà hắn vừa mới ngồi xuống đã có hơn mười cái yếm màu sắc khác nhau bay ào ào tới.

“……” Tống Tuân lau mặt, nghĩ thầm may mắn Lâu chưởng quầy không tới nếu không chẳng biết nàng có hủy luôn Thiên Thu Lâu này không.

Tề Mân rất nhanh đã đuổi tới, mang thi thể về nha môn. Lúc đi qua thì liếc mắt nhìn Tống Lập Ngôn đang ngửa đầu uống rượu, liên tục thở dài: “Ta còn tưởng sư tôn tới có thể trị ngài, không nghĩ tới lại giống như có thêm người chống lưng cho ngài.”

Tống Lập Ngôn ở xa xa giơ chén rượu kính hắn. Tề Mân phất tay áo đi mất.

Nhan Hảo ngồi ở bên cạnh hắn muốn tới gần nhưng lại có chút sợ hãi. Nàng ta duỗi tay rót rượu cho hắn, trong mắt là quyến rũ tràn lan: “Đại nhân khí độ bất phàm khiến thiếp thân vừa nhìn thấy đã động tâm không thôi. Nếu đại nhân nguyện ý cùng thiếp thân qua một đêm xuân thì hôm nay thiếp sẽ bao hết tiền rượu của ngài cũng được.”

Tống Lập Ngôn nuốt rượu, không thèm nhìn nàng ta hỏi: “Rượu này mất bao nhiêu tiền?”

Nhan Hảo chống cằm cười duyên: “Thiếp thân chính là đầu bảng của Thiên Thu Lâu, uống một vò rượu cùng thiếp chính là 10 lượng bạc, ngủ một đêm là trăm lượng bạc.”

Nhiều thế sao? Tống Lập Ngôn nhướng mày, đột nhiên có chút đau lòng Lâu Tự Ngọc. Nàng mở khách điếm bận rộn trong ngoài nhưng một tháng cũng chỉ thu được mấy chục lượng, mà người ta ở đây chỉ cần 1 đêm đã bằng nàng làm việc cả tháng.

Nhưng…… khách điếm Chưởng Đăng vẫn thoải mái hơn Thiên Thu Lâu, dù rượu trộn nước vẫn mát lạnh, không giống chỗ này mang theo một cỗ mùi phấn ngọt ngấy, uống không đã nghiền.

Tưởng tượng đến bộ dáng người nọ giỏi nhất là gảy bàn tính thì hắn nhịn không được chống chén rượu khẽ cười.

Nhan Hảo nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên cảm thán: “Nếu không thiếp thân lại thêm chút bạc, đại nhân cùng thiếp thân vui vẻ một hồi nhé?”

Tống Lập Ngôn thu lại ý cười, rốt cuộc cũng nghiêng đầu nhìn nàng ta không nói gì mà chỉ đưa chén rượu qua.

Cái chén này hắn vừa mới uống, miệng ly còn có hơi ấm môi hắn. Nhan Hảo liếm liếm môi, cười nâng tay áo uống, cuối cùng còn nhịn không được thở dài: “Ban đầu đa phần là nam nhân nói với thiếp thân cái gì mà ‘chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu’. Khó có được lần này thiếp thân muốn chết trong ngực đại nhân.”

Tống Lập Ngôn ưu nhã mà gật đầu: “Thành toàn ngươi cũng không sao.”

Tiếng đàn sáo bỗng chốc ngừng lại, bốn phía dâng lên một mảnh sương trắng bay đến trên đỉnh đầu bọn họ. Người bên ngoài chỉ thấy hoa mắt, xoa xoa nhìn lại thì thấy hai người vừa mới hì hì uống rượu đã biến mất từ lúc nào.

Nhan Hảo vẫn cười, cầm ly rượu vuốt cánh môi mình, giương mắt nhìn hắn. Tống Lập Ngôn lúc này đã bày pháp trận, bạch quan rơi xuống đỉnh đầu nàng ta khiến cả người nàng ta bị gắn vào bên trong.

Trong mắt Tống Lập Ngôn có nghi hoặc, chỉ trong chớp mắt đã bị tóm được. Nàng kia hưng phấn cười nói: “Có phải đại nhân kỳ quái vì sao thiếp không trốn hay không?”

Vòng vòng quấn hồng sa quanh ngón tay, nàng ta vặn vẹo người, bày ra hai phần thẹn thùng của tiểu nữ nhi nói: “Thiếp thân đợi đại nhân lâu như vậy, thật vất vả mới chờ được đại nhân tới thì làm sao nỡ bỏ đi? Muốn chạy trốn…… thì cũng phải trốn cùng ngài mới đúng.”

Yêu khí màu đỏ từ màn sương trắng lan ra bò lên bốn phía, giống như cành lá một cây đại thụ mà leo lên, quấn lấy nhau duỗi đến đỉnh đầu. Ở trên đỉnh đầu có hai đóa mạn đà la cực đại nở ra. Nụ hoa vừa nở thì bùn lầy màu đỏ lập tức nhỏ xuống chôn nửa người bọn họ.

Tống Lập Ngôn chán ghét mà trầm mặt, cầm Giải Trĩ Kiếm muốn chém nhưng bùn lầy này mềm đến kỳ cục, một kiếm chặt qua thì lập tức bị lún ở bên trong.

Nhan Hảo lại bày ra một bộ tự nhiên, vạt bùn lầy mà đi về phía hắn. Hồng sa bong ra, nàng ta mặc kệ tay dính bùn mà điểm lên giữa mày mình, sau đó cười càng thêm yêu mị: “Tới rồi thì đừng đi nữa. Trên đời này người chờ đại nhân không chỉ có mình Lâu Tự Ngọc.”

……

Lâu Tự Ngọc đang mang theo Lý Tiểu Nhị mới được thả khỏi nhà lao thu dọn khách điếm. Nàng tự nhiên rùng mình một cái sau đó nhíu mày quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

“Chưởng quầy, làm sao vậy?” Chóp mũi Lê Hoa dính bụi, mắt trợn to hỏi nàng.

Lâu Tự Ngọc thu lại ánh mắt, cầm khăn tay lau cho nàng ta nói: “Cũng không biết sao, gần đây ta luôn cảm thấy huyện Phù Ngọc sắp có mưa gió.”

Lê Hoa khẩn trương túm lấy tay nàng nói: “Họ Bùi kia lại làm cái gì sao?” Nói xong nàng lại lắc đầu tự nói, “Không đúng, Tống Tuân lúc trước còn nói Bùi đại phu hình như có chuyện gì nên đã rời khỏi huyện Phù Ngọc rồi.”

Bùi Hiến Phú biến mất từ ngày Triệu Thanh Hoài đến. Lâu Tự Ngọc cũng tò mò hắn đi đâu nhưng hỏi thăm không có kết quả nên nàng cũng chỉ có thể lưu ý một điểm quan trọng khác: “Em bắt đầu nói chuyện với Tống Tuân từ khi nào thế?”

Lê Hoa bĩu môi nói: “Lúc trước gặp phải trên đường, em cũng không muốn thấy hắn đâu nhưng ai ngờ lại khéo thế.”

Nàng không thích phàm nhân, đặc biệt là phàm nhân có quan hệ với Tống Lập Ngôn. Nhưng Tống Tuân cũng rất tốt, còn mua hoành thánh mới ra nồi của quán nhỏ bên cạnh. Nàng ăn đến mùi ngon thì cũng không so đo với hắn nữa.

“Đúng rồi, hắn hình như còn đòi em làm cái gì đó cho hắn ấy.” Lê Hoa gãi gãi đầu, “Túi tiền hả?”

Lâu Tự Ngọc giật giật khóe miệng. Cũng mất công Lê Hoa ngốc, mà Tống Tuân này quả thực là lòng Tư Mã Chiêu. Nhưng nàng thật sự tò mò, hai người này thông đồng từ khi nào?

“Lâu chưởng quầy!”

Nói cái gì thì tới cái đó, Lâu Tự Ngọc vừa nghe được giọng này thì hít vào một hơi, quay đầu lại lập tức chế nhạo: “Sao ngươi cứ thích chạy tới chỗ chúng ta thế?”

Mặt mũi Tống Tuân cực kỳ ngưng trọng, hắn thở hồng hộc nói: “Chỗ kia…… Tiểu nhân cũng không dám nói cho sư tôn, nhưng Lâu chưởng quầy, đại nhân biến mất ở Thiên Thu Lâu rồi.”

Ý cười trên mặt nàng lập tức tắt hẳn, Lâu Tự Ngọc nửa híp mắt hỏi: “Ngươi nói chỗ nào?”

“Trường Ninh phố, Thiên Thu Lâu.”

Lâu Tự Ngọc nhịn không được bùng nổ, túm lấy vạt áo hắn cả giận nói: “Sao ngươi lại để ngài ấy đến đó?”

“Xảy…… Đã xảy ra án mạng, lúc tiểu nhân bẩm báo chưởng quầy cũng ở đó mà.”

“Ngươi nói án mạng chứ không nói án mạng ở Thiên Thu Lâu!” Lâu Tự Ngọc sắp tức chết rồi, “Ngươi sớm nói là nơi đó thì ta có thể để ngài ấy đến đó sao?” Dứt lời nàng lập tức đẩy hắn ra, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài.

Tống Lập Ngôn nói lời khách sáo nên lúc kể về chuyện của Tống Thanh Huyền thì nàng đã giấu đi một nửa. Mà cái người trong Thiên Thu Lâu kia chính là một nửa còn lại mà nàng giấu. Nàng không phải không từng thử qua, từ khi Tống Lập Ngôn tới huyện Phù Ngọc thì nàng đã cố ý vô tình thám tính tin tức ở Thiên Thu Lâu nhưng người kia vẫn không có động tĩnh gì.

Sau đó nhiều việc bề bộn nên nàng cũng buông lỏng đề phòng với bên kia. Ai biết mới lơi lỏng hai phần thì đã bị lợi dụng sơ hở.

Nhan Hảo – Nhớ tới người này là Lâu Tự Ngọc đã ảo não đến cắn răng.

80 năm trước nàng chính là tin vào lời nàng ta nói mới đi thu thập tàn hồn của người kia trộm nhét vào giữa mày Tống Thanh Huyền.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương