Người Bên Gối
-
Chương 10: Đề nghị
Không đến nửa giờ Hứa Đồng Chu đã trở về, trực tiếp gõ cửa vào nhà Triệu Khinh Nhiễm.
Ba Triệu mẹ Triệu vừa vặn có việc không ở nhà, Triệu Khinh Nhiễm cũng liền chuẩn bị ở tại phòng khách nhà mình lật bài ngửa với anh, nói chuyện của Lý Thành Duyệt.
"Hôm nay lúc em ra ngoài, đã gặp cô gái anh xem mắt kia."
Hứa Đồng Chu tựa hồ là sửng sốt một lát, xong mới phản ứng lại: "Thành Duyệt?"
Triệu Khinh Nhiễm mắc nghẹn, đã gọi tên người ta vô cùng thân thiết như thế, đừng có nói với cô, anh đã có cảm tình với cô ta đấy nhé. Nhiều năm trước không gặp ai làm anh có cảm tình, bây giờ mới gặp một cái liền yêu sao, cô phải kéo mẹ cô thắp hương đi.
Triệu Khinh Nhiễm hít vào: "Anh đã xác định quan hệ với cô ta sao?"
Hứa Đồng Chu cười cười: "Xem là vậy đi."
"Anh thích cô ta?"
Hứa Đồng Chu giật mình, Triệu Khinh Nhiễm cơ hồ là hồi hộp chờ nghe đáp án của anh, sau đó thấy anh lắc lắc đầu: "Cái đó còn chưa có, bất quá đi xem mắt chính là để kết hôn và sống với nhau, tính cách hợp nhau là đủ rồi, còn thích hay không thích đều là thứ yếu."
Triệu Khinh Nhiễm nhăn mặt nhíu mày: "Đồng Chu, trăm ngàn lần anh không thể nghĩ như vậy, khong có cảm tình thì làm sao kết hôn được chứ? Đàn ông ba mươi tuổi mới là bắt đầu thời kỳ hoàng kim, hiện tại anh mới hai mươi tám, nếu thật sự không tất yếu thì không cần kết hôn, anh phải tìm một cô gái mà anh thật sự thích mới được."
Hứa Đồng Chu thản nhiên cười cười, cúi đầu: "Dù sao anh cũng không giống với người khác, không nói tính tình chất phác, mà lỗ tai còn có vấn đề."
Triệu Khinh Nhiễm nao nao, nghĩ nghĩ, khi chuẩn bị đem chuyện Lý Thành Duyệt chân đứng hai thuyền trực tiếp nói cho anh biết, điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên.
Đầu bên kia hình như là giọng nói rất vội, sắc mặt thản nhiên của Hứa Đồng Chu bỗng nhiên trở nên vô cùng lo lắng, liên tục gật đầu: "Được, cháu đến ngay đây!"
"Làm sao vậy?" Anh tắt điện thoại, Triệu Khinh Nhiễm hỏi theo bản năng.
"Cô anh gọi điện thoại nói, ông anh bị chảy máu não đã nhập viện, anh phải đi ngay đây."
"Em đi với anh."
Khi Hứa Đồng Chu lái xe chở Triệu Khinh Nhiễm chạy tới bệnh viện, ông đã từ bên cấp cứu chuyển qua phòng chăm sóc.
"May mắn đưa đến bệnh viện kịp thời, bằng không cháu liền không gặp được ông cháu đâu." Đại khái là vượt qua thời kỳ nguy hiểm, cô của Đồng Chu nhìn thấy hai người nên cười nói.
"Ông của anh hiện tại không còn việc gì nữa chứ?" Hứa Đồng Chu nhìn ông lão đang nhắm mắt nằm im trên giường, lo lắng hỏi.
Triệu Khinh Nhiễm biết trước đây anh sống với ông được vài năm, cảm tình rất tốt.
Cô của Đồng Chu lắc đầu, thở dài: "Tạm thời không có việc gì, bất quá lớn tuổi rồi, nên không thể nói chính xác chuyện gì được. Cháu ngồi một lát, phỏng chừng ông cũng sắp tỉnh lại rồi." Nói xong, cô mới chú ý tới Triệu Khinh Nhiễm đang đứng bên cạnh Hứa Đồng Chu, hí mắt đánh giá một phen, tựa hồ là suy nghĩ một hồi, nhãn tình bỗng nhiên sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ nói, "Cháu là con gái nhà họ Triệu phải không? Nhiều năm không gặp nên nhìn không ra, thật sự là con gái 18 trở nên xinh đẹp hơn."
Triệu Khinh Nhiễm cười nói: "Dạ đúng ạ, cháu là Khinh Nhiễm, cô thật biết khen người khác mà."
Hứa Đồng Chu đứng bên giường nhìn ông, bỗng nhiên thình lình nói ra một câu: "Cô nói rất đúng."
Triệu Khinh Nhiễm sửng sốt, rồi lắc đầu cười khẽ.
Lúc này, Hứa gia gia mới tỉnh, nhìn thấy cháu trai bên giường tôn tử, mắt đục ngầu sáng rực lên vài phần: "Đồng Chu đấy à! Cháu đến đây lúc nào thế?"
"Cô nói ông nhập viện, nên cháu tới lập tức."
"Ai! Bệnh cũ thôi, không thể nói chính xác được." Nói xong, ông lại ai thán một tiếng, "Chính là còn chưa có nhìn thấy cháu cưới vợ rồi ẵm chắt, ông không cam lòng!"
"Ông nội, sức khỏe ông còn tốt lắm, khẳng định có thể sống đến một trăm tuổi, đừng nói là chắt, mà đến chút chít cũng có thể ẵm mà."
Hứa gia gia miễn cưỡng cười cười, ánh mắt bỗng nhiên nhìn tới Triệu Khinh Nhiễm đứng phía sau anh, nhãn tình trợn mắt: "Đồng Chu, đây là đối tượng của cháu đấy sao? Hai ngày trước cháu nói với ông là đang tìm hiểu đối tượng, ông còn tưởng rằng cháu dỗ cho ông vui, thì ra là sự thật."
Triệu Khinh Nhiễm đi lên từng bước: "Ông à, cháu..."
Lời giải thích còn chưa nói được, đã bị cô của Đồng Chu kéo lại, cười nói, "Đúng vậy, đây là đối tượng của Đồng Chu, ba cũng quen đấy, chính là con gái nhà họ Triệu tên Khinh Nhiễm. Không phải ba luôn nhắc tới Đồng Chu tính tình rất thành thật nên sợ nó chịu thiệt sao? Khinh Nhiễm lớn lên cùng nó, hiểu rõ nhau, ba cứ yên tâm, dưỡng bệnh cho tốt đi."
Hứa gia gia đang suy yếu nhất thời vui tươi hớn hở cười rộ lên: "Tốt tốt tốt. Đồng Chu, cháu phải đối xử tốt với Khinh Nhiễm nha, cưới sớm một chút, ông cũng an tâm."
Hứa Đồng Chu sợ hãi, nắm tay ông: "Nhất định, cháu sẽ đối xử tốt với Khinh Nhiễm."
Hứa gia gia nhắm mắt lại vừa lòng hừ hừ, lại ngủ tiếp.
Cô của Đồng Chu nói với Triệu Khinh Nhiễm: "Ta biết cháu và Đồng Chu không có chuyện gì, nhưng vừa nãy nói như vậy là để làm cho ông của Đồng Chu vui vẻ, cô tùy tiện nói thôi, cháu đừng để trong lòng nhé."
Hứa Đồng Chu đứng dậy từ trên giường, có điểm ngượng ngùng cười cười: "Đúng vậy, cả ngày ông nội ngóng trông anh kết hôn, em đừng để ý."
Triệu Khinh Nhiễm lắc đầu bật cười: "Chỉ cần có thể dỗ ông cao hứng là được, em cũng không để ý điều này đâu? Nói đi phải nói lại, Đồng Chu, anh khách khí với em như vậy làm gì chứ?"
Hứa Đồng Chu nga một tiếng, trên mặt vẫn là hơi hơi hồng.
Cô Đồng Chu nhìn nhìn hai người, bỗng nhiên nói: "Đồng Chu, cô còn có chút việc, đêm nay cháu ở trong này chăm sóc ông nhé, ngày mai cô tới thay cho cháu."
"Dạ được, cô cứ đi công chuyện đi, nơi này có cháu là được rồi."
Cô Đồng Chu không hiểu ra sao cười một cái, lại nhìn nhìn ông đang ngủ trên giường, rồi cầm lấy túi xách xoay người rời đi.
Hứa Đồng Chu nói với Triệu Khinh Nhiễm: "Khinh Nhiễm, nơi này không có việc gì nữa, em cũng trở về đi!"
Triệu Khinh Nhiễm nhìn nhìn anh: "Dù sao em cũng không có việc gì làm, trở về cũng là nghe mẹ em lải nhải, đêm nay em ở lại giúp anh chăm sóc ông, lúc mệt mỏi, cũng có thể thay phiên nhau."
Hứa Đồng Chu lắc đầu: "Không cần thiết đâu, phụ nữ thức đêm không tốt."
Triệu Khinh Nhiễm cười một tiếng, không nhìn anh chối từ: "Em còn chưa có ăn cơm, anh ở đây nhé, em đi ra ngoài mua hai phần fastfood."
Triệu Khinh Nhiễm bưng hai cặp lồng đựng cơm trở lại phòng bệnh đơn của Hứa gia gia, nhìn thấy chính là Hứa Đồng Chu ngồi ở bên giường bệnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm bình nước, thần sắc có điểm mê mang vô tội, sườn mặt xinh đẹp làm cho người ta sinh ra một ý muốn bảo hộ.
Trong lòng cô hơi hơi động, đi lên trước gọi anh hoàn hồn: "Cơm đến đây."
Hứa Đồng Chu phản ứng lại, cười cười với cô, nhận cặp lồng cơm trong tay cô.
Động tác anh ăn cơm rất chậm rãi, luôn cúi đầu rất ít nói chuyện.
Triệu Khinh Nhiễm ăn mấy miếng, có chút suy nghĩ nhìn nhìn anh, đầu óc lại nghĩ tới những lời mà Lý Thành Duyệt nói ban ngày. Đã chứng thật cô ta chân đứng hai thuyền, xem Hứa Đồng Chu như một người dự bị, cô cũng không muốn giấu diếm nữa.
Chính là thời điểm muốn nói ra khỏi miệng, vẫn là có điểm do dự, cô sợ Hứa Đồng Chu đau lòng, chần chờ nửa ngày, Triệu Khinh Nhiễm rốt cục mới mở miệng: "Đồng Chu, chuyện của anh và cô gái kia, có cần phải cân nhắc lại hay không?"
Hứa Đồng Chu nghi hoặc ngẩng đầu: "Vì sao?"
Triệu Khinh Nhiễm vẽ vời: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đi xem mắt, cần phải xem xét nhiều hơn rồi mới quyết định, hôn nhân là chuyện cả đời, đừng quá khinh suất mà ra quyết định sớm."
Hứa Đồng Chu tự giễu, cười cười: "Đi xem mắt đều là như thế, hình dáng cũng không sai biệt lắm, cần gì lãng phí tinh lực."
"Nhưng là không có cảm tình thì làm sao mà sống với nhau được?"
"Cảm tình đều là bồi dưỡng mà có."
Triệu Khinh Nhiễm đứng hình, có điểm căm tức nói: "Nhưng không phải anh cũng không thích cô ta hay sao?"
"Thích thì như thế nào chứ?" Hứa Đồng Chu thẳng tắp nhìn cô, ngữ khí buồn bã nói, "Anh cũng thích người ta, nhưng mà đối phương còn không phải nói đi là đi."
Triệu Khinh Nhiễm nao nao, trong lòng nảy lên một cỗ nói không rõ là tư vị gì, Hứa Đồng Chu, anh cũng có người trong lòng? Bởi vì bị vứt bỏ, cho nên chuẩn bị chấp nhận đi vào con đường hôn nhân.
Cô có điểm lúng ta lúng túng nói: "Em không biết anh từng trải qua chuyện này, còn tưởng rằng anh vẫn chưa có bạn gái."
Hứa Đồng Chu cười: "Anh chưa có bạn gái, anh thích người ta, nhưng người ta lại không thích anh, chuyện lưỡng tình tương duyệt rất khó khăn, cho nên anh mới lựa chọn đi xem mắt! Em đừng nói nữa, anh biết mình đang làm gì!"
Triệu Khinh Nhiễm thấy anh dầu muối không tiêu, có điểm giận: "Anh thì biết cái gì chứ! Lý Thành Duyệt cô ta chính là xem anh như người dự bị, cô ta chân đứng hai thuyền, em tận mắt thấy."
Hứa Đồng Chu tim đập mạnh và loạn nhịp ngẩng đầu, trong mắt hiện lên không biết là ngạc nhiên, hay là khó chịu, thật lâu sau đều không nói chuyện. Triệu Khinh Nhiễm nhăn mặt nhíu mày, bỏ cặp lồng cơm xuống, nắm lấy cánh tay anh: "Đồng Chu, anh đừng khổ sở, dù sao anh chỉ mới bắt đầu hẹn hò thôi, biết sớm còn hơn biết trễ."
Hứa Đồng Chu chậm rãi cúi đầu: "Có phải cô ấy ghét bỏ lỗ tai anh có vấn đề hay không?"
Triệu Khinh Nhiễm nhíu mày: "Làm sao anh có thể nghĩ như vậy? Lỗ tai của anh cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống."
"Kỳ thực ghét bỏ cũng đúng thôi, ai nguyện ý gả cho một kẻ điếc chứ."
Đây là lần đầu tiên Triệu Khinh Nhiễm nghe được anh nói lời tự ti như thế, sau khi tai anh xảy ra vấn đề, phản ứng của anh cho tới bây giờ đều thực bình tĩnh, thế cho nên Triệu Khinh Nhiễm thường xuyên quên mất là anh cần đeo máy trợ thính.
Cũng hoặc là cô không muốn nhớ tới vấn đề này, dù sao anh bị như vậy là vì cô, mọi người có xu hướng tự lừa mình dối người.
Triệu Khinh Nhiễm nhìn mặt anh ưu thương, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những lời chanh chua của Lý Thành Duyệt.
Cô ta nói đúng một câu: Nếu cô thấy đó là vấn đề nhỏ, vậy sao cô không kết hôn với anh ta đi?
Nhìn thấy gương mặt thất vọng của anh, lại nhớ lại bộ dáng ấm áp của Hứa Đồng Chu, Triệu Khinh Nhiễm bỗng nhiên liền nghĩ, đúng vậy! Tại sao cô không cùng một chỗ với anh?
Bọn họ một người sớm đã không còn ôm ảo tưởng với tình yêu, người kia lại muốn tìm một người sống cùng nhau, tuy rằng không phải tình yêu, nhưng ít ra có cảm tình, hiểu rõ nhau, quả thực lại thích hợp hơn.
Ý niệm này vừa toát ra trong đầu, nhất thời Triệu Khinh Nhiễm như là mây tan trời lại sáng, hết thảy đều rộng mở sáng sủa.
Cô nắm lấy tay anh: "Em nguyện ý."
Hứa Đồng Chu kinh ngạc nhìn cô.
Triệu Khinh Nhiễm có điểm kích động nói: "Đồng Chu, anh không cần đi xem mắt nữa, anh đã nguyện ý lấy một người không có cảm tình, không bằng lấy em đi, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, đủ để cho chúng ta tương thân tương ái vượt qua quãng đời còn lại. Dù sao em cũng phải lập gia đình, đối với đàn ông em cũng đã sớm thất vọng rồi, nhưng mà em tin tưởng anh, ít nhất anh làm cho em an tâm."
Hứa Đồng Chu sợ sệt nửa ngày, mới thấp giọng nói ra một câu: "Làm sao em có thể có cái ý tưởng này? Không phải em nói không có cảm tình thì không thể sống cùng nhau hay sao?"
"Cảm tình có thể bồi dưỡng, huống chi chúng ta quen biết nhiều năm như vậy cũng đã có cảm tình hết rồi."
Ý niệm này trong đầu Triệu Khinh Nhiễm tuy rằng là lâm thời nảy lòng tham, nhưng cô đã cân nhắc mọi chuyện rồi, quả thật không phải do tâm huyết dâng trào. Lúc cô bị Đường Chính lừa gạt, sau khi trở về thành phố Giang, liền đoán được cuộc sống cực hình trong tương lai, tất nhiên không lâu sau mẹ cô sẽ dùng việc đi xem mắt đến oanh tạc cô. Đối với tình yêu cô đã không hề ảo tưởng gì nữa, huống chi là xem mắt, một sự việc mà nhiều người phản cảm.
Nếu đổi là người khác, có lẽ lúc thảo luận chuyện này Triệu Khinh Nhiễm sẽ đặc biệt xấu hổ, nhưng đối phương là Hứa Đồng Chu, một người đàn ông hơn hai mươi tám tuổi còn dễ dàng đỏ mặt, người hay ngượng ngùng nhất chắc chắn là anh.
Triệu Khinh Nhiễm còn thật sự nhìn về phía anh, nhỏ giọng do dự hỏi: "Anh không muốn sao?"
Lúc hỏi lời này, tuy rằng không xấu hổ, nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Sắc mặt Hứa Đồng Chu lập tức nổi lên một chút màu đỏ, ấp úng làm như không biết trả lời như thế nào, nửa ngày sau mới nói: "Đương nhiên anh nguyện ý, nhưng là anh sợ về sau em sẽ hối hận, vạn nhất em gặp được người chân chính trong lòng..."
Triệu Khinh Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, bật cười: "Trên thế giới làm sao có nhiều vạn nhất như vậy."
Hứa Đồng Chu ý tứ hàm xúc không rõ nhìn nhìn cô: "Em thật sự đã nghĩ kĩ rồi?"
Triệu Khinh Nhiễm gật đầu: "Đương nhiên."
Hứa Đồng Chu tựa hồ là suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Vậy khi nào thì chúng ta kết hôn?"
Triệu Khinh Nhiễm sửng sốt, phản ứng lại, phốc xuy cười ra tiếng: "Đồng Chu, sao anh lại thú vị như vậy? Nào có chuyện vừa mới xác nhận tiến tới với nhau, liền xác định khi nào kết hôn chứ, cho dù chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, quá trình nam nữ kết giao sao có thể tỉnh lược được, trước tiên vẫn phải làm người yêu một đoạn thời gian mới được. Đừng thấy nhiều năm như vậy mà quan hệ chúng ta vẫn rất tốt, nếu vạn nhất chỉ thích hợp làm bạn bè nhưng lại không thích hợp làm người yêu thì sao? Chúng ta cũng không thể cưỡng cầu."
Hứa Đồng Chu nga một tiếng, hơi hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Em vừa nói trên thế giới làm sao có nhiều vạn nhất như vậy."
Triệu Khinh Nhiễm nở nụ cười: "Em cũng hiểu được chúng ta không có vạn nhất." Nói xong, duỗi tay qua cầm tay anh, "Đồng Chu, từ giờ trở đi, chúng ta chính là người yêu của nhau."
"Em nói đúng, hẳn là nên yêu đương trước." Hứa Đồng Chu lộ ra tươi cười hiếm thấy vừa ngượng ngùng vừa sung sướng, cầm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: "Khinh Nhiễm, anh thật cao hứng."
Ba Triệu mẹ Triệu vừa vặn có việc không ở nhà, Triệu Khinh Nhiễm cũng liền chuẩn bị ở tại phòng khách nhà mình lật bài ngửa với anh, nói chuyện của Lý Thành Duyệt.
"Hôm nay lúc em ra ngoài, đã gặp cô gái anh xem mắt kia."
Hứa Đồng Chu tựa hồ là sửng sốt một lát, xong mới phản ứng lại: "Thành Duyệt?"
Triệu Khinh Nhiễm mắc nghẹn, đã gọi tên người ta vô cùng thân thiết như thế, đừng có nói với cô, anh đã có cảm tình với cô ta đấy nhé. Nhiều năm trước không gặp ai làm anh có cảm tình, bây giờ mới gặp một cái liền yêu sao, cô phải kéo mẹ cô thắp hương đi.
Triệu Khinh Nhiễm hít vào: "Anh đã xác định quan hệ với cô ta sao?"
Hứa Đồng Chu cười cười: "Xem là vậy đi."
"Anh thích cô ta?"
Hứa Đồng Chu giật mình, Triệu Khinh Nhiễm cơ hồ là hồi hộp chờ nghe đáp án của anh, sau đó thấy anh lắc lắc đầu: "Cái đó còn chưa có, bất quá đi xem mắt chính là để kết hôn và sống với nhau, tính cách hợp nhau là đủ rồi, còn thích hay không thích đều là thứ yếu."
Triệu Khinh Nhiễm nhăn mặt nhíu mày: "Đồng Chu, trăm ngàn lần anh không thể nghĩ như vậy, khong có cảm tình thì làm sao kết hôn được chứ? Đàn ông ba mươi tuổi mới là bắt đầu thời kỳ hoàng kim, hiện tại anh mới hai mươi tám, nếu thật sự không tất yếu thì không cần kết hôn, anh phải tìm một cô gái mà anh thật sự thích mới được."
Hứa Đồng Chu thản nhiên cười cười, cúi đầu: "Dù sao anh cũng không giống với người khác, không nói tính tình chất phác, mà lỗ tai còn có vấn đề."
Triệu Khinh Nhiễm nao nao, nghĩ nghĩ, khi chuẩn bị đem chuyện Lý Thành Duyệt chân đứng hai thuyền trực tiếp nói cho anh biết, điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên.
Đầu bên kia hình như là giọng nói rất vội, sắc mặt thản nhiên của Hứa Đồng Chu bỗng nhiên trở nên vô cùng lo lắng, liên tục gật đầu: "Được, cháu đến ngay đây!"
"Làm sao vậy?" Anh tắt điện thoại, Triệu Khinh Nhiễm hỏi theo bản năng.
"Cô anh gọi điện thoại nói, ông anh bị chảy máu não đã nhập viện, anh phải đi ngay đây."
"Em đi với anh."
Khi Hứa Đồng Chu lái xe chở Triệu Khinh Nhiễm chạy tới bệnh viện, ông đã từ bên cấp cứu chuyển qua phòng chăm sóc.
"May mắn đưa đến bệnh viện kịp thời, bằng không cháu liền không gặp được ông cháu đâu." Đại khái là vượt qua thời kỳ nguy hiểm, cô của Đồng Chu nhìn thấy hai người nên cười nói.
"Ông của anh hiện tại không còn việc gì nữa chứ?" Hứa Đồng Chu nhìn ông lão đang nhắm mắt nằm im trên giường, lo lắng hỏi.
Triệu Khinh Nhiễm biết trước đây anh sống với ông được vài năm, cảm tình rất tốt.
Cô của Đồng Chu lắc đầu, thở dài: "Tạm thời không có việc gì, bất quá lớn tuổi rồi, nên không thể nói chính xác chuyện gì được. Cháu ngồi một lát, phỏng chừng ông cũng sắp tỉnh lại rồi." Nói xong, cô mới chú ý tới Triệu Khinh Nhiễm đang đứng bên cạnh Hứa Đồng Chu, hí mắt đánh giá một phen, tựa hồ là suy nghĩ một hồi, nhãn tình bỗng nhiên sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ nói, "Cháu là con gái nhà họ Triệu phải không? Nhiều năm không gặp nên nhìn không ra, thật sự là con gái 18 trở nên xinh đẹp hơn."
Triệu Khinh Nhiễm cười nói: "Dạ đúng ạ, cháu là Khinh Nhiễm, cô thật biết khen người khác mà."
Hứa Đồng Chu đứng bên giường nhìn ông, bỗng nhiên thình lình nói ra một câu: "Cô nói rất đúng."
Triệu Khinh Nhiễm sửng sốt, rồi lắc đầu cười khẽ.
Lúc này, Hứa gia gia mới tỉnh, nhìn thấy cháu trai bên giường tôn tử, mắt đục ngầu sáng rực lên vài phần: "Đồng Chu đấy à! Cháu đến đây lúc nào thế?"
"Cô nói ông nhập viện, nên cháu tới lập tức."
"Ai! Bệnh cũ thôi, không thể nói chính xác được." Nói xong, ông lại ai thán một tiếng, "Chính là còn chưa có nhìn thấy cháu cưới vợ rồi ẵm chắt, ông không cam lòng!"
"Ông nội, sức khỏe ông còn tốt lắm, khẳng định có thể sống đến một trăm tuổi, đừng nói là chắt, mà đến chút chít cũng có thể ẵm mà."
Hứa gia gia miễn cưỡng cười cười, ánh mắt bỗng nhiên nhìn tới Triệu Khinh Nhiễm đứng phía sau anh, nhãn tình trợn mắt: "Đồng Chu, đây là đối tượng của cháu đấy sao? Hai ngày trước cháu nói với ông là đang tìm hiểu đối tượng, ông còn tưởng rằng cháu dỗ cho ông vui, thì ra là sự thật."
Triệu Khinh Nhiễm đi lên từng bước: "Ông à, cháu..."
Lời giải thích còn chưa nói được, đã bị cô của Đồng Chu kéo lại, cười nói, "Đúng vậy, đây là đối tượng của Đồng Chu, ba cũng quen đấy, chính là con gái nhà họ Triệu tên Khinh Nhiễm. Không phải ba luôn nhắc tới Đồng Chu tính tình rất thành thật nên sợ nó chịu thiệt sao? Khinh Nhiễm lớn lên cùng nó, hiểu rõ nhau, ba cứ yên tâm, dưỡng bệnh cho tốt đi."
Hứa gia gia đang suy yếu nhất thời vui tươi hớn hở cười rộ lên: "Tốt tốt tốt. Đồng Chu, cháu phải đối xử tốt với Khinh Nhiễm nha, cưới sớm một chút, ông cũng an tâm."
Hứa Đồng Chu sợ hãi, nắm tay ông: "Nhất định, cháu sẽ đối xử tốt với Khinh Nhiễm."
Hứa gia gia nhắm mắt lại vừa lòng hừ hừ, lại ngủ tiếp.
Cô của Đồng Chu nói với Triệu Khinh Nhiễm: "Ta biết cháu và Đồng Chu không có chuyện gì, nhưng vừa nãy nói như vậy là để làm cho ông của Đồng Chu vui vẻ, cô tùy tiện nói thôi, cháu đừng để trong lòng nhé."
Hứa Đồng Chu đứng dậy từ trên giường, có điểm ngượng ngùng cười cười: "Đúng vậy, cả ngày ông nội ngóng trông anh kết hôn, em đừng để ý."
Triệu Khinh Nhiễm lắc đầu bật cười: "Chỉ cần có thể dỗ ông cao hứng là được, em cũng không để ý điều này đâu? Nói đi phải nói lại, Đồng Chu, anh khách khí với em như vậy làm gì chứ?"
Hứa Đồng Chu nga một tiếng, trên mặt vẫn là hơi hơi hồng.
Cô Đồng Chu nhìn nhìn hai người, bỗng nhiên nói: "Đồng Chu, cô còn có chút việc, đêm nay cháu ở trong này chăm sóc ông nhé, ngày mai cô tới thay cho cháu."
"Dạ được, cô cứ đi công chuyện đi, nơi này có cháu là được rồi."
Cô Đồng Chu không hiểu ra sao cười một cái, lại nhìn nhìn ông đang ngủ trên giường, rồi cầm lấy túi xách xoay người rời đi.
Hứa Đồng Chu nói với Triệu Khinh Nhiễm: "Khinh Nhiễm, nơi này không có việc gì nữa, em cũng trở về đi!"
Triệu Khinh Nhiễm nhìn nhìn anh: "Dù sao em cũng không có việc gì làm, trở về cũng là nghe mẹ em lải nhải, đêm nay em ở lại giúp anh chăm sóc ông, lúc mệt mỏi, cũng có thể thay phiên nhau."
Hứa Đồng Chu lắc đầu: "Không cần thiết đâu, phụ nữ thức đêm không tốt."
Triệu Khinh Nhiễm cười một tiếng, không nhìn anh chối từ: "Em còn chưa có ăn cơm, anh ở đây nhé, em đi ra ngoài mua hai phần fastfood."
Triệu Khinh Nhiễm bưng hai cặp lồng đựng cơm trở lại phòng bệnh đơn của Hứa gia gia, nhìn thấy chính là Hứa Đồng Chu ngồi ở bên giường bệnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm bình nước, thần sắc có điểm mê mang vô tội, sườn mặt xinh đẹp làm cho người ta sinh ra một ý muốn bảo hộ.
Trong lòng cô hơi hơi động, đi lên trước gọi anh hoàn hồn: "Cơm đến đây."
Hứa Đồng Chu phản ứng lại, cười cười với cô, nhận cặp lồng cơm trong tay cô.
Động tác anh ăn cơm rất chậm rãi, luôn cúi đầu rất ít nói chuyện.
Triệu Khinh Nhiễm ăn mấy miếng, có chút suy nghĩ nhìn nhìn anh, đầu óc lại nghĩ tới những lời mà Lý Thành Duyệt nói ban ngày. Đã chứng thật cô ta chân đứng hai thuyền, xem Hứa Đồng Chu như một người dự bị, cô cũng không muốn giấu diếm nữa.
Chính là thời điểm muốn nói ra khỏi miệng, vẫn là có điểm do dự, cô sợ Hứa Đồng Chu đau lòng, chần chờ nửa ngày, Triệu Khinh Nhiễm rốt cục mới mở miệng: "Đồng Chu, chuyện của anh và cô gái kia, có cần phải cân nhắc lại hay không?"
Hứa Đồng Chu nghi hoặc ngẩng đầu: "Vì sao?"
Triệu Khinh Nhiễm vẽ vời: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đi xem mắt, cần phải xem xét nhiều hơn rồi mới quyết định, hôn nhân là chuyện cả đời, đừng quá khinh suất mà ra quyết định sớm."
Hứa Đồng Chu tự giễu, cười cười: "Đi xem mắt đều là như thế, hình dáng cũng không sai biệt lắm, cần gì lãng phí tinh lực."
"Nhưng là không có cảm tình thì làm sao mà sống với nhau được?"
"Cảm tình đều là bồi dưỡng mà có."
Triệu Khinh Nhiễm đứng hình, có điểm căm tức nói: "Nhưng không phải anh cũng không thích cô ta hay sao?"
"Thích thì như thế nào chứ?" Hứa Đồng Chu thẳng tắp nhìn cô, ngữ khí buồn bã nói, "Anh cũng thích người ta, nhưng mà đối phương còn không phải nói đi là đi."
Triệu Khinh Nhiễm nao nao, trong lòng nảy lên một cỗ nói không rõ là tư vị gì, Hứa Đồng Chu, anh cũng có người trong lòng? Bởi vì bị vứt bỏ, cho nên chuẩn bị chấp nhận đi vào con đường hôn nhân.
Cô có điểm lúng ta lúng túng nói: "Em không biết anh từng trải qua chuyện này, còn tưởng rằng anh vẫn chưa có bạn gái."
Hứa Đồng Chu cười: "Anh chưa có bạn gái, anh thích người ta, nhưng người ta lại không thích anh, chuyện lưỡng tình tương duyệt rất khó khăn, cho nên anh mới lựa chọn đi xem mắt! Em đừng nói nữa, anh biết mình đang làm gì!"
Triệu Khinh Nhiễm thấy anh dầu muối không tiêu, có điểm giận: "Anh thì biết cái gì chứ! Lý Thành Duyệt cô ta chính là xem anh như người dự bị, cô ta chân đứng hai thuyền, em tận mắt thấy."
Hứa Đồng Chu tim đập mạnh và loạn nhịp ngẩng đầu, trong mắt hiện lên không biết là ngạc nhiên, hay là khó chịu, thật lâu sau đều không nói chuyện. Triệu Khinh Nhiễm nhăn mặt nhíu mày, bỏ cặp lồng cơm xuống, nắm lấy cánh tay anh: "Đồng Chu, anh đừng khổ sở, dù sao anh chỉ mới bắt đầu hẹn hò thôi, biết sớm còn hơn biết trễ."
Hứa Đồng Chu chậm rãi cúi đầu: "Có phải cô ấy ghét bỏ lỗ tai anh có vấn đề hay không?"
Triệu Khinh Nhiễm nhíu mày: "Làm sao anh có thể nghĩ như vậy? Lỗ tai của anh cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống."
"Kỳ thực ghét bỏ cũng đúng thôi, ai nguyện ý gả cho một kẻ điếc chứ."
Đây là lần đầu tiên Triệu Khinh Nhiễm nghe được anh nói lời tự ti như thế, sau khi tai anh xảy ra vấn đề, phản ứng của anh cho tới bây giờ đều thực bình tĩnh, thế cho nên Triệu Khinh Nhiễm thường xuyên quên mất là anh cần đeo máy trợ thính.
Cũng hoặc là cô không muốn nhớ tới vấn đề này, dù sao anh bị như vậy là vì cô, mọi người có xu hướng tự lừa mình dối người.
Triệu Khinh Nhiễm nhìn mặt anh ưu thương, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những lời chanh chua của Lý Thành Duyệt.
Cô ta nói đúng một câu: Nếu cô thấy đó là vấn đề nhỏ, vậy sao cô không kết hôn với anh ta đi?
Nhìn thấy gương mặt thất vọng của anh, lại nhớ lại bộ dáng ấm áp của Hứa Đồng Chu, Triệu Khinh Nhiễm bỗng nhiên liền nghĩ, đúng vậy! Tại sao cô không cùng một chỗ với anh?
Bọn họ một người sớm đã không còn ôm ảo tưởng với tình yêu, người kia lại muốn tìm một người sống cùng nhau, tuy rằng không phải tình yêu, nhưng ít ra có cảm tình, hiểu rõ nhau, quả thực lại thích hợp hơn.
Ý niệm này vừa toát ra trong đầu, nhất thời Triệu Khinh Nhiễm như là mây tan trời lại sáng, hết thảy đều rộng mở sáng sủa.
Cô nắm lấy tay anh: "Em nguyện ý."
Hứa Đồng Chu kinh ngạc nhìn cô.
Triệu Khinh Nhiễm có điểm kích động nói: "Đồng Chu, anh không cần đi xem mắt nữa, anh đã nguyện ý lấy một người không có cảm tình, không bằng lấy em đi, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, đủ để cho chúng ta tương thân tương ái vượt qua quãng đời còn lại. Dù sao em cũng phải lập gia đình, đối với đàn ông em cũng đã sớm thất vọng rồi, nhưng mà em tin tưởng anh, ít nhất anh làm cho em an tâm."
Hứa Đồng Chu sợ sệt nửa ngày, mới thấp giọng nói ra một câu: "Làm sao em có thể có cái ý tưởng này? Không phải em nói không có cảm tình thì không thể sống cùng nhau hay sao?"
"Cảm tình có thể bồi dưỡng, huống chi chúng ta quen biết nhiều năm như vậy cũng đã có cảm tình hết rồi."
Ý niệm này trong đầu Triệu Khinh Nhiễm tuy rằng là lâm thời nảy lòng tham, nhưng cô đã cân nhắc mọi chuyện rồi, quả thật không phải do tâm huyết dâng trào. Lúc cô bị Đường Chính lừa gạt, sau khi trở về thành phố Giang, liền đoán được cuộc sống cực hình trong tương lai, tất nhiên không lâu sau mẹ cô sẽ dùng việc đi xem mắt đến oanh tạc cô. Đối với tình yêu cô đã không hề ảo tưởng gì nữa, huống chi là xem mắt, một sự việc mà nhiều người phản cảm.
Nếu đổi là người khác, có lẽ lúc thảo luận chuyện này Triệu Khinh Nhiễm sẽ đặc biệt xấu hổ, nhưng đối phương là Hứa Đồng Chu, một người đàn ông hơn hai mươi tám tuổi còn dễ dàng đỏ mặt, người hay ngượng ngùng nhất chắc chắn là anh.
Triệu Khinh Nhiễm còn thật sự nhìn về phía anh, nhỏ giọng do dự hỏi: "Anh không muốn sao?"
Lúc hỏi lời này, tuy rằng không xấu hổ, nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Sắc mặt Hứa Đồng Chu lập tức nổi lên một chút màu đỏ, ấp úng làm như không biết trả lời như thế nào, nửa ngày sau mới nói: "Đương nhiên anh nguyện ý, nhưng là anh sợ về sau em sẽ hối hận, vạn nhất em gặp được người chân chính trong lòng..."
Triệu Khinh Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, bật cười: "Trên thế giới làm sao có nhiều vạn nhất như vậy."
Hứa Đồng Chu ý tứ hàm xúc không rõ nhìn nhìn cô: "Em thật sự đã nghĩ kĩ rồi?"
Triệu Khinh Nhiễm gật đầu: "Đương nhiên."
Hứa Đồng Chu tựa hồ là suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Vậy khi nào thì chúng ta kết hôn?"
Triệu Khinh Nhiễm sửng sốt, phản ứng lại, phốc xuy cười ra tiếng: "Đồng Chu, sao anh lại thú vị như vậy? Nào có chuyện vừa mới xác nhận tiến tới với nhau, liền xác định khi nào kết hôn chứ, cho dù chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, quá trình nam nữ kết giao sao có thể tỉnh lược được, trước tiên vẫn phải làm người yêu một đoạn thời gian mới được. Đừng thấy nhiều năm như vậy mà quan hệ chúng ta vẫn rất tốt, nếu vạn nhất chỉ thích hợp làm bạn bè nhưng lại không thích hợp làm người yêu thì sao? Chúng ta cũng không thể cưỡng cầu."
Hứa Đồng Chu nga một tiếng, hơi hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Em vừa nói trên thế giới làm sao có nhiều vạn nhất như vậy."
Triệu Khinh Nhiễm nở nụ cười: "Em cũng hiểu được chúng ta không có vạn nhất." Nói xong, duỗi tay qua cầm tay anh, "Đồng Chu, từ giờ trở đi, chúng ta chính là người yêu của nhau."
"Em nói đúng, hẳn là nên yêu đương trước." Hứa Đồng Chu lộ ra tươi cười hiếm thấy vừa ngượng ngùng vừa sung sướng, cầm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: "Khinh Nhiễm, anh thật cao hứng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook