Người Bất Tử
-
Chương 65
Dịch: Khởi Linh
***
Chu Nhung đấu võ mồm cả buổi với ủy viên chính trị, mới được cho phép cử Nhan Hào ra ngoài, kết quả Nhan Hào còn chưa kịp bước vào cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, đã bị mấy tên cấp dưới của Thang Hạo cưỡng chế chặn ở bên ngoài.
“Thằng mặt trắng họ Nhan” dựa lưng vào tường trên hành lang bệnh viện, cúi đầu, tập trung tinh thần chơi PSP mới mượn được từ em y tá. Nghe có người gọi tên mình bèn ngẩng đầu, mặt trông kinh ngạc lắm: “Ế, chẳng nhẽ các anh kém tắm thế cơ à?”
Nhan Hào cười toe toét chế giễu, cái bản mặt kia giống Chu Nhung tới bảy tám phần── Đúng là rặt một lũ tướng nào lính ấy.
Sau đó, cậu ta chỉnh trang vạt áo, tiện tay nhét chiếc PSP vào túi sau của cái quần rằn ri, lững thững vững bước đi vào phòng bệnh trong ánh mắt của phó chỉ huy tiểu đoàn cùng mấy tay binh sĩ.
Tư Nam im lặng ngồi trên giường bệnh, lúc nghe thấy tiếng bước chân bèn khẽ nghiêng đầu: “Nhan Hào?”
“Ài.” Nhan Hào tùy tiện chào hỏi một tiếng, coi Thang Hạo với hơn mười tên binh sĩ chung quanh là không khí: “Tư Tiểu Nam mau thả bác sĩ ra, lỡ lát nữa cậu bóp chết người ta thì làm sao giờ.”
Ngón tay Tư Nam hơi nới lỏng. Sức mạnh này vừa hay không làm bác sĩ ngạt thở, cũng không cho người ta có cơ hội giãy ra, hỏi: “Chu Nhung đâu rồi?”
“Đội trưởng bị mấy ông quân ủy trung ương mời đi uống nước chè rồi, cậu muốn tìm ảnh à?”
Tư Nam không trả lời, “Cậu bị thương?”
Nhan Hào nói: “Đâu có.”
“Xuân Thảo, Đại Đinh với gà trống đâu?”
“Đều ở trong đó cả.”
Đầu Tư Nam gật nhẹ tới mức khó mà thấy được, im lặng một lúc.
Người trong phòng nín lặng thở nhẹ, sự yên tĩnh chết người như vô số quả bom nhỏ, không ngừng nổ bùm trong màng nhĩ mỗi người.
Lát sau, trong tiêu điểm của mọi người, Tư Nam mở miệng lên tiếng, nói: “Quân ủy trung ương đi kiểu gì?”
Thang Hạo tức thì chỉ vào Nhan Hào, thầm thì hạ lệnh: “Dẫn cậu ta đi.”
Chỉ có điều, phó chỉ huy tiểu đoàn chưa kịp lên tiếng, Nhan Hào bất thình lình giành lên chất vấn trước: “Chỉ huy Thang, anh muốn ra tay?”
“……………..!” Thang Hạo bấy giờ mới nhận ra thôi tiêu rồi.
Cho dù phản ứng cơ thể có nhanh tới đâu cũng vẫn chậm hơn ý thức nửa bước, Thang Hạo không kịp ra tay, đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng bùm. Tư Nam bóp cổ bác sĩ, quẳng mạnh người ta xuống đầu giường, trở tay rút tất cả ống tiêm trên người mình, lăn người xuống giường, rơi xuống đất nhẹ tựa lông chim, nháy mắt vọt tới cùng lúc đánh lui hai tay binh sĩ.
Thang Hạo: “Thằng Nhan kia anh muốn làm gì?”
Nhan Hào lấy PSP trong túi quần ra, bắt đầu chơi game.
Thang Hạo: “……………….”
Tư Nam ra tay nhanh như ma quỷ, thậm chí không cần dùng mắt nhìn, hễ có ai tiếp cận nửa bước sẽ bị quẳng ngã ngay lập tức. Tiếng gió, bước chân và trực giác đều giúp hắn phân biệt rõ ràng tình hình chung quanh, phó chỉ huy tiểu đoàn chửi to một tiếng, vứt súng, tay không nhảy lên giường, chưa kịp vòng ra phía sau bóp cổ họng Tư Nam, chỉ thấy Tư Nam vật tên binh sĩ Alpha cao to lực lưỡng, trong tiếng ầm ầm cực lớn, hắn lợi dụng tên phó chỉ huy cùng phá sập cái giường!
Bác sĩ thét chói tai điên khùng trốn thoát, Tư Nam mặc kệ cậu ta, như có mắt mọc sau lưng, không thèm ngoảnh đầu, nghiêng người né khỏi con dao của Thang Hạo ném tới, nhân cơ hội bắt lấy cánh tay kéo về trước. Nháy mắt, hai người thay đổi vị trí, Thang Hạo quỳ một chân tung một cú vừa ác vừa nặng, đá bay đống dịch truyền với chai thuốc bừa bãi trên đất.
Tư Nam nhanh như chớp né đi, Nhan Hào cũng không ngẩng đầu, lùi một bước thoát khỏi bãi chiến trường, cười to nói: “Chỉ huy Thang! Bắt nạt một Omega không nhìn thấy thì có bản lĩnh gì nhỉ?”
Thang Hạo thầm chửi cái bọn 118 lưu manh này, tiên sư nhà mày không thể ngậm mồm được à!
Tư Nam giẫm lên cái cọc truyền, bàn chân trượt một cái, chộp ngay cái cọc sắt, không nói hai lời lật tay chém xuống. Tiếng nổ ầm điếc cả lỗ tai vang lên, cái cọc sắt sượt qua gò má Thang Hạo ghim sâu vào vách tường. Vụn xi măng tức thì đập bộp lên khuôn mặt Thang Hạo!
“──Còn đánh nữa hay không?”
Thang Hạo ho khụ khụ dữ dội, giơ tay kiềm chế cấp dưới đang đỏ mắt đòi xông tới.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đã thành một đống đổ nát, chung quanh toàn tiếng rên đau. Tư Nam quay đầu, cứ như một con báo săn bị thương thận trọng, lát sau ném cọc truyền dịch làm nó phát ra một tiếng keng, lui dần theo lối cửa vào thoát khỏi phòng bệnh.
Nhan Hào đứng ở sau lưng hắn, Tư Nam đột nhiên xoay người đè chặt cổ cậu ta, song chỉ nửa giây sau đã bỏ ra.
“Có thể nhận ra được cả tôi á?” Nhan Hào cất chiếc PSP đi.
“Da cậu mịn màng hơn người khác.”
Nhan Hào: “…………………”
Tư Nam nghiêm túc hỏi cậu ta: “Quân ủy trung ương đi kiểu gì?”
***
“Một thân một mình cậu tìm kiếm suốt bốn mươi tám tiếng trong thành phố đầy rẫy zombie?”
“Đúng vậy.”
“Không bị nhiễm virus?”
“Rất may mắn,” Chu Nhung nói, “Không có.”
Trong phòng họp của tàu sân bay, phía đông của cái bàn dài xếp ngang, trung tướng Trịnh cùng chính trị viên quân đội, tham mưu trưởng, bốn người ngồi theo thứ tự ở sau bàn, trước mặt mỗi người đều có một cốc nước lọc.
Ở giữa phòng họp trống trải có một chiếc ghế xếp tựa lưng, Chu Nhung ngồi tại đó, đã rửa mặt sạch sẽ, mặc bộ quân phục rằn ri xám trắng mới tinh kiểu thành phố, khẩu súng lục đặt ngay ngắn dưới đất cạnh chân mình.
Giọng nói của trung tướng Trịnh vang vọng trong phòng họp rộng rãi: “Lúc đó cậu đã đoán ra cậu ta là người mang kháng thể chưa?”
“Không biết ạ.”
“Thế nhưng hành động của cậu cũng ngang với việc đang đánh cược tính mạng của mình, thượng tá,” Một vị chính trị viên lời ý sâu xa nói.
Chu Nhung nhìn thẳng vào cái bàn dài, có vẻ như đang suy ngẫm. Ánh mắt sáng ngời của bốn vị thủ trưởng rơi ở trên người y, lát sau Chu Nhung bình tĩnh nói: “Khi ấy chỉ muốn dẫn em ấy trở về, không nghĩ nhiều như thế.”
“Vậy khi đó cậu biết người có kháng thể sắp đến kì phát tình không?”
“Không biết.”
Mấy vị thủ trưởng bí mật trao đổi ánh mắt với nhau, Chu Nhung không nhìn cũng biết ánh mắt kia có ý gì.
Bọn họ không tin dù chỉ một chữ.
Nhưng bọn họ tạm thời cũng không định tiếp tục truy vấn.
“Hôm nay cứ dừng ở đây trước đã.” Trung tướng Trịnh khụ một tiếng, đứng dậy nói:
“Cảm ơn sự hợp tác của cậu, thượng tá.”
Trung tướng Trịnh nhấc cái vali kim loại lên bàn, sải bước tiến đến giao tới tay Chu Nhung. Chu Nhung khá bất ngờ, nhưng trung tướng Trịnh không giải thích, chỉ nắm lấy tay y: “Chúng tôi đều cảm thấy, vẫn nên giao tận tay cho cậu thì hơn.”
Chu Nhung lập tức nói: “Không cần phải coi trọng tôi như thế này đâu. Tôi và đội trưởng của tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ……”
“Cậu nghĩ gì vậy?” Trung tướng Trịnh hơi không vui.
Chu Nhung nghi ngờ nhìn ông.
Trung tướng Trịnh thấy Chu Nhung có vẻ đúng là không biết thật, giọng điệu mới dịu xuống, giải thích nói: “Đây là ý của cấp trên.”
Ông không giải thích rõ cấp trên đề cập cụ thể cái gì, nhưng có vẻ như ngầm thừa nhận Chu Nhung đã biết câu trả lời, sau đó vỗ nhẹ vào vai Chu Nhung, cứ kệ y ngăn cản, tự mình nhặt khẩu súng lục của Chu Nhung, nhét vào vỏ bao dắt bên đùi của y.
“Trong trận chiến sinh tồn này, đã có hàng trăm ngàn binh sĩ, cảnh sát vũ trang, phòng cháy chữa cháy và nhân viên nghiên cứu khoa học hi sinh, tiêu biểu như bộ đội đặc chủng 118, họ trả giá bằng máu thịt, cứu lấy vô số tính mạng của nhân dân. Biên chế của các cậu tuy đã bị xóa, nhưng tên tuổi anh hùng của các cậu mãi mãi lưu giữ trong lịch sử quân đội.”
Trung tướng Trịnh dừng lại, cố gắng ho khụ hai tiếng, mới để chất giọng khàn khàn của mình trở về trạng thái bình tĩnh, nhìn thẳng vào hai mắt Chu Nhung:
“Cậu với cả đội viên của cậu đã tìm thấy tài liệu nghiên cứu virus và kháng thể sơ khai, cũng kiếm được người có huyết thanh mang kháng thể trong người, giúp Sở nghiên cứu của tổng cục chiến lược giành được thời gian và tài nguyên quý giá để chế tạo ra vắc xin chữa trị. Thiếu tướng Tiền, Lưu tổng tham mưu cùng những linh hồn trung thành linh thiêng trên trời của 118, đều sẽ kiêu ngạo vì các cậu.”
Chu Nhung xót xa mỉm cười, không có trả lời.
Trung tướng Trịnh ôn hòa nói: “Bảo đội viên của cậu đi nghỉ ngơi đi. Đợi cấp trên phái người xuống, sẽ dẫn cậu……..”
Tiếng gõ cửa đột ngột ngắt lời ông, ủy viên chính trị tiện mồm hỏi: “Ai?”
“Báo cáo!” Ngoài cửa vang lên chất giọng lắp bắp của cảnh vệ: “Thượng úy Nhan, Nhan Hào của đại đội 118 đã trở về!”
Trung tướng Trịnh không hiểu mô tê gì, đích thân đẩy cửa ra.
Trên hành lang, nét mặt đám cảnh vệ quái quái, bó tay chịu chết, đồng chí Nhan Hào bông hoa nức tiếng của quân đội áo xanh trong truyền thuyết, mặt mày lạnh lùng đứng nghiêm sát tường.
Cạnh bên cậu ta có một người thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế dài, nửa khuôn mặt bị băng gạc che kín, nửa người trên để trần cuốn đầy băng vải, khi ngồi khoanh chân để lộ một đoạn mắt cá trắng nõn gầy nhỏng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, giống như con mãnh thú cong người lặng im suy nghĩ.
Bệnh nhân bị thương nặng bất tỉnh nhân sự đáng lẽ phải nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt thế mà nay xuất hiện ở đây, trên người rõ ràng vẫn còn vết mới đánh nhau, cơ thể trung tướng Trịnh mất kiềm chế loạng choạng ngay tại chỗ.
Chu Nhung nghẹn ngào nói: “Tư Nam?”
Tư Nam ngẩng đầu, tìm được chính xác nơi phát ra tiếng nói, giơ một tay ra.
Chu Nhung vội vã bước tới, nắm chặt cái tay xanh tím vì phải truyền dịch kia, sau đó được Tư Nam đang ngồi khoanh chân ôm chặt lấy eo, hắn vùi sâu mặt vào bờ ngực ấm nóng, hít một hơi sâu.
“Em đến đây kiểu gì thế?” Giọng của Chu Nhung không giữ nổi bình tĩnh, cố vuốt ve sau gáy Tư Nam mấy cái.
Tư Nam nói ngắn gọn: “Không nhìn thấy. Muốn biết anh ở đâu.”
“Đả thương phó chỉ huy cùng mấy binh sĩ tiểu đoàn số chín, trên đường không ai dám ngăn, thượng úy Nhan giúp cậu ta đi đến đây……” Nhân viên cảnh vệ do do dự dự báo cáo với trung tướng Trịnh, mấy vị chỉ huy đi ra khỏi phòng họp, nhìn thấy Chu Nhung dùng một tay bế ngang Tư Nam đang đi chân trần, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên hết sức, trông như đã thấy một hình ảnh bất ngờ nào đó.
Chu Nhung cũng không ngờ Tư Nam dám một mình giết tới đây tìm mình, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mềm trên đỉnh đầu của Tư Nam, khuôn mặt đẹp trai hơi đỏ: “Vậy tôi xin đi trước, tôi thấy em ấy…….. hình như cũng không muốn về phòng bệnh……….”
Nửa khuôn mặt lộ ra khỏi lớp băng gạc không có biểu cảm gì. Nhưng tất cả mọi người đều biết, hai mắt cách lớp vải trắng của hắn, hiện đang cảnh giác quan sát mọi tiếng động tại đây.
Trung tướng Trịnh suy ngẫm vài giây, chợt thả lỏng gật đầu: “Được. Có lẽ Sở nghiên cứu sẽ cần lấy một ít máu, khi đó còn mong phối hợp một chút.”
Vị tổng tham mưu nhướn mày, hình như cảm thấy không ổn lắm, song bị trung tướng Trịnh ngăn lại, đầu lắc nhẹ tới mức khó lòng nhận ra.
Chu Nhung nói: “Vâng, chắc chắn sẽ phối hợp.” Kế đó, tức thì ra hiệu cho Nhan Hào đi theo mình, ôm Tư Nam xoay người đi ra khỏi khu văn phòng.
***
Tàu sân bay lướt trên mặt biển, chẳng tạo chút cảm giác chuyển động nào, mà hệt như đang bước đi trên hòn đảo khổng lồ.
Chu Nhung thả Tư Nam ngồi xuống khu trà nước vui chơi hoạt động của binh sĩ, đi báo cáo nhận hai đôi giày mới, quay về nửa quỳ trên đất, tự tay xỏ giày cho Tư Nam. Nhan Hào chơi PSP tới hết sạch điện, ngồi xổm cạnh cái vali xách tay nghịch nó, tiện miệng hỏi: “Uống trà kiểu gì đây? Có bị đau trứng không á?”
Chu Nhung nói: “Anh nhận ra bây giờ chú hơi xấc láo rồi đó thiếu tá Nhan, được thăng cấp nên lá gan to ra rồi có phải không?”
Nhan Hào nhất thời không nghe rõ: “Anh gọi em là gì cơ?”
“Ngày mai sau khi đến tổng bộ sẽ nhận được văn kiện của Đảng, mấy chú đều được thăng hàm một cấp, anh hai cấp. Chúc mừng chú đã lên sĩ quan cấp tá.”
Nhan Hào vô cùng bất ngờ: “Yo!”
Chu Nhung cúi đầu thắt dây giày cho Tư Nam, nói thản nhiên: “Dù sao thì cũng không phát tiền lương, gọi cho ngầu thôi, đừng tưởng thật chứ.”
Tuy nói là thế, song thăng hàm bao giờ cũng là chuyện tốt, ít nhất sau này lỡ có hi sinh, cũng sẽ được viết hay viết đẹp trên bia tưởng niệm. Nhan Hào cười nói: “Vậy chẳng phải anh được khôi phục cấp bậc trước khi bị điều xuống còn gì, đội trưởng nhỉ? Em thấy điềm báo này hay lắm, tối nay gọi đám Tường Tử mở tiệc chúc mừng đi, ồn ào ầm ĩ vào.”
Ai biết Chu Nhung nói: “Anh từ chối.”
Nhan Hào ngớ ra.
Chu Nhung đứng dậy vỗ vỗ mặt Tư Nam, đầu ngón tay dịu dàng gãi nhẹ lên lớp băng gạc che mắt hắn.
Nhan Hào muốn hỏi vì sao, song cậu ta trông thấy nét mặt của Chu Nhung, vậy mà không có lấy chút vui mừng nào, ngược lại vùng giữa lông mày lại ẩn giấu sự âm trầm lạnh giá.
Đây không phải một Nhung ca bình thường hay hi hi ha ha, vô đạo đức, mà là một Chu Nhung nghiêm khắc, cảnh giác, suy nghĩ tỉ mỉ cẩn thận, là con người thật giấu sâu trong nội tâm kia.
Nhưng chỉ chớp mắt, Chu Nhung bỗng bật cười, kề sát bên tai Tư Nam hỏi: “Đời này Nhung ca chỉ là một anh lính quèn, em có chê anh không?”
Tư Nam vẫn nghiêng đầu tập trung nghe bọn họ nói chuyện, nghe vậy khóe môi bỗng hiện ra nụ cười hớn hở, chìa tay mò vào túi quần rằn ri mới toe của Chu Nhung, trêu chọc nắm nhẹ đũng quần, sau đó lấy ra một viên kẹo hoa quả.
“Ê! Bé lưu manh!” Chu Nhung nhéo lỗ tai của Tư Nam, cười mắng.
Nhan Hào nghi ngờ liếc nhìn Chu Nhung, bản mặt có thể kéo đi quảng cáo kia mặc dù đang cười, thế nhưng lại chẳng có chút tình cảm nào trong mắt. Nếu không phải Tư Nam đang ngồi ở phía đối diện, Nhan Hào tin chắc hơi lạnh của Chu Nhung có thể làm không khí chợt hiện ra hoa tuyết tung bay trên mặt biển mất.
“Đội trưởng Chu!” Một vị sĩ quan từ ngoài cửa tiến vào khu vui chơi, lễ phép cúi chào, sau đó lấy một tờ giấy chứng nhận ra: “Ủy viên chính trị cử tôi mời anh đi một chuyến, xe đã chờ sẵn bên ngoài.”
Chu Nhung ừ một tiếng, sau đó xách cái vali kim loại: “Nhan Hào, dẫn Tư Nam về phòng bệnh đặc biệt đi.”
Nhan Hào loáng thoáng đoán được ra gì đó, Chu Nhung tỏ ý vị sĩ quan kia chờ một lát, ngồi xổm kéo ngón tay thon dài dính đầy băng cá nhân của Tư Nam: “Nhung ca phải đi bàn chút chuyện, tối sẽ về phòng bệnh thăm em, đồng ý không?”
Tư Nam cúi đầu, đôi mắt sau lớp gạc trắng lẳng lặng đối diện với Chu Nhung.
“Nếu anh không đến,” Tư Nam nói nhỏ: “Em sẽ không phối hợp.”
Đây gần như là lời uy hiếp trắng trợn, sắc mặt sĩ quan nhất thời thay đổi.
Chu Nhung lại cố gắng đè sau gáy Tư Nam, hôn lên tóc mai hắn, cười nói: “Biết rồi, Nhung ca có bao giờ thất hẹn đâu?”
***
Ô tô chạy nhanh qua tàu sân bay khổng lồ, trên đường bay phía xa có rất nhiều máy bay chiến đấu và trực thăng quân dụng xếp thành hàng, một tốp máy bay đang cất cánh trên bầu trời xanh, xoay vòng, giống như đàn chim có trật tự bay trên biển, vận chuyển qua lại người sống sót, tiếp viện nhân viên và vũ khí.
“Ủy ban quân sự trung ương bị ép rời khỏi quân khu B, rất nhiều người đã chết trên đường đi. Một số binh sĩ đi lên phía Đông Bắc thiết lập căn cứ tị nạn cho người sống sót, một số khác tiến về Nam Hải, trước đây nhà nước mới xây dựng xong một hòn đảo nhân tạo khổng lồ cùng căn cứ đồn trú quân sự, sau này khi virus bùng phát thì thành lập tổng bộ quân đội mới.”
Vị sĩ quan vừa lái xe vừa làm tròn bổn phận giới thiệu, Chu Nhung ngồi ở ghế phó lái, một tay đỡ thái dương, để mặc gió biển thổi tung mái tóc, hơi đăm chiêu gật gật đầu.
“Sau khi căn cứ với tổng bộ được thành lập, quân đội đã thay đổi toàn bộ cơ cấu thể chế xã hội, các đội tìm kiếm và cứu hộ được chia theo hai đầu Nam Bắc của tổ quốc, bắt đầu sửa chữa tháp thông tin, cứu giúp những người may mắn sống sót, đồng thời chọn những địa điểm thích hợp xây dựng pháo đài tị nạn. Quân đội đã hi sinh vô số tướng sĩ, dùng cái giá vô cùng nặng nề thành lập nên sáu trung tâm tị nạn khổng lồ trên khắp tổ quốc.”
Chu Nhung bỗng liếc nhìn anh ta: “Chúng tôi từ Hoa Bắc vượt ngàn dặm xuôi xuống phía Nam, sao không gặp được ai nhỉ?”
“Quảng Tây, Vân Nam, Thanh Hải, Nội Mông Cổ, Cát Lâm, Hắc Long Giang.” Sĩ quan cười gượng một tiếng: “Chắc đội trưởng Chu đi qua hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam rồi xuôi xuống phía Nam phải không. Zombie tại vùng đồng bằng miền trung rất đông, quân đội thực sự không thể đi lên khu này được, có lẽ chỉ có lính đặc chủng 118 các anh mới có thể sống sót thôi.”
Chu Nhung không trả lời, nặng trĩu rũ mí mắt.
“Nếu đến mùa thu năm nay vẫn không thể tiến hành tìm kiếm và cứu hộ, vùng đồng bằng miền trung chắc ……sẽ biến thành vùng không người.”
Trong xe chỉ có tiếng gió thổi vù vù, át mất tiếng thở dài não nề của sĩ quan.
Xe dừng lại trước trung tâm giao lộ tàu sân bay, Chu Nhung xách cái vali, sĩ quan đi theo phía sau y, gọi: “Thượng tá Chu!”
Chu Nhung quay đầu nhìn, chỉ thấy anh ta chạy chậm tới, nét mặt trịnh trọng nghiêm túc, đứng nghiêm trước mặt mình.
“Đầu năm nay tổng bộ đã phái rất nhiều đội ngũ đến quân khu B, cố gắng tìm kiếm tài liệu nghiên cứu, kết quả đều bị thất bại. May mắn khi virus mới bùng nổ có thượng tá Chu mạo hiểm tính mạng đi vào, lấy được thành quả, tôi vô cùng vô cùng kính nể các anh.”
Sĩ quan đang muốn giơ tay cúi chào, kết quả mới giơ được một nửa, đã bị Chu Nhung mất kiên nhẫn đè về:
“Thiếu tá, cảm ơn, đừng nói bừa.”
Gió lớn thổi qua đỉnh đầu Chu Nhung, y không ngoái đầu bước vào hành lang, chỉ để lại một mình vị sĩ quan đứng ngơ ngác tại đó, mãi sau vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi đi sâu vào hành lang được năm sáu phút, vượt qua từng cửa kiểm tra quen thuộc, hai tên vệ binh trinh sát trang bị đầy đủ súng ống đích thân dẫn Chu Nhung vào trong thang máy chống cháy nổ.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, hai tên cảnh vệ phía đối diện gật đầu cúi chào, một trong hai người giơ tay gõ lên một cánh cửa gỗ của phòng họp: “Thủ trưởng, thượng tá Chu đã tới.”
Gần như vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến một giọng già nua:
“Vào đi.”
Cho dù đã quá quen với kiếp anh lính của mình từ lâu, thậm chí đã tới mức hơi tùy tiện; nhưng ngay giờ phút này, Chu Nhung vẫn hít một hơi, ngước mắt nhìn.
Nếu đám Nhan Hào có mặt tại đây, sẽ phát hiện khí chất hiện tại trên người Chu Nhung đã có sự thay đổi lớn── Y không còn là tên trung đội trưởng lính đặc chủng lười biếng, bất cần, cười một cái sẽ trông hơi lưu manh kia nữa. Tính tình ranh mãnh và thái độ sắc bén, hoàn toàn lui dần từ đuôi lông mày khóe mắt, thoáng chốc biến thành sự trầm tĩnh nghiêm nghị được đào tạo nhiều năm.
Khí thế đó thực sự khiến người khác cảm thấy bị đè nén, nhưng lại rất hòa hợp với bầu không khí nghiêm trang quanh đây, tựa như y vốn phải thuộc về nơi này, là một thành viên quan trọng trong đó.
Tay cảnh vệ mở cửa, gật đầu với Chu Nhung, vươn tay mình ra.
Chu Nhung rút khẩu súng lục, xách chiếc vali bước vào.
Cánh cửa phía sau đóng lại, vang lên một tiếng cạch.
Phía cuối phòng họp là một bức tường thủy tinh, đối diện với cửa ra vào, một ông cụ tóc bạc phơ ngồi trên chiếc ghế bành phía sau bàn dài, cơ thể không chống nổi năm tháng đã hơi còng xuống, bóng người trên mặt tường thủy tinh hiện lên vẻ tang thương.
Tuy mấy năm nay khuôn mặt đã thay đổi đáng kể, nhưng cho dù bất kì ai có mặt tại đây, đều có thể nhận ra tức thì khuôn mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng từng xuất hiện mỗi ngày trên kênh thời sự.
Chu Nhung đứng nghiêm, cúi chào, im lặng không nói.
Ông cụ ngồi đối diện với y, hai tay lấm tấm vết đồi mồi đan vào nhau để ở trên bàn, hơi nhếch cằm lên. Cho dù tuổi tác đã cao, giọng nói của ông đã không còn sự hùng hồn vang dội như xưa, nhưng khi lên tiếng khả năng bình tĩnh vẫn khiến tâm trí mọi người gắn kết──
“Điều xuống đã ba năm, thượng tá Chu.” Ông cụ chậm rãi nói, “Cậu không khiến tôi thất vọng tí nào.”
***
Chu Nhung đấu võ mồm cả buổi với ủy viên chính trị, mới được cho phép cử Nhan Hào ra ngoài, kết quả Nhan Hào còn chưa kịp bước vào cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, đã bị mấy tên cấp dưới của Thang Hạo cưỡng chế chặn ở bên ngoài.
“Thằng mặt trắng họ Nhan” dựa lưng vào tường trên hành lang bệnh viện, cúi đầu, tập trung tinh thần chơi PSP mới mượn được từ em y tá. Nghe có người gọi tên mình bèn ngẩng đầu, mặt trông kinh ngạc lắm: “Ế, chẳng nhẽ các anh kém tắm thế cơ à?”
Nhan Hào cười toe toét chế giễu, cái bản mặt kia giống Chu Nhung tới bảy tám phần── Đúng là rặt một lũ tướng nào lính ấy.
Sau đó, cậu ta chỉnh trang vạt áo, tiện tay nhét chiếc PSP vào túi sau của cái quần rằn ri, lững thững vững bước đi vào phòng bệnh trong ánh mắt của phó chỉ huy tiểu đoàn cùng mấy tay binh sĩ.
Tư Nam im lặng ngồi trên giường bệnh, lúc nghe thấy tiếng bước chân bèn khẽ nghiêng đầu: “Nhan Hào?”
“Ài.” Nhan Hào tùy tiện chào hỏi một tiếng, coi Thang Hạo với hơn mười tên binh sĩ chung quanh là không khí: “Tư Tiểu Nam mau thả bác sĩ ra, lỡ lát nữa cậu bóp chết người ta thì làm sao giờ.”
Ngón tay Tư Nam hơi nới lỏng. Sức mạnh này vừa hay không làm bác sĩ ngạt thở, cũng không cho người ta có cơ hội giãy ra, hỏi: “Chu Nhung đâu rồi?”
“Đội trưởng bị mấy ông quân ủy trung ương mời đi uống nước chè rồi, cậu muốn tìm ảnh à?”
Tư Nam không trả lời, “Cậu bị thương?”
Nhan Hào nói: “Đâu có.”
“Xuân Thảo, Đại Đinh với gà trống đâu?”
“Đều ở trong đó cả.”
Đầu Tư Nam gật nhẹ tới mức khó mà thấy được, im lặng một lúc.
Người trong phòng nín lặng thở nhẹ, sự yên tĩnh chết người như vô số quả bom nhỏ, không ngừng nổ bùm trong màng nhĩ mỗi người.
Lát sau, trong tiêu điểm của mọi người, Tư Nam mở miệng lên tiếng, nói: “Quân ủy trung ương đi kiểu gì?”
Thang Hạo tức thì chỉ vào Nhan Hào, thầm thì hạ lệnh: “Dẫn cậu ta đi.”
Chỉ có điều, phó chỉ huy tiểu đoàn chưa kịp lên tiếng, Nhan Hào bất thình lình giành lên chất vấn trước: “Chỉ huy Thang, anh muốn ra tay?”
“……………..!” Thang Hạo bấy giờ mới nhận ra thôi tiêu rồi.
Cho dù phản ứng cơ thể có nhanh tới đâu cũng vẫn chậm hơn ý thức nửa bước, Thang Hạo không kịp ra tay, đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng bùm. Tư Nam bóp cổ bác sĩ, quẳng mạnh người ta xuống đầu giường, trở tay rút tất cả ống tiêm trên người mình, lăn người xuống giường, rơi xuống đất nhẹ tựa lông chim, nháy mắt vọt tới cùng lúc đánh lui hai tay binh sĩ.
Thang Hạo: “Thằng Nhan kia anh muốn làm gì?”
Nhan Hào lấy PSP trong túi quần ra, bắt đầu chơi game.
Thang Hạo: “……………….”
Tư Nam ra tay nhanh như ma quỷ, thậm chí không cần dùng mắt nhìn, hễ có ai tiếp cận nửa bước sẽ bị quẳng ngã ngay lập tức. Tiếng gió, bước chân và trực giác đều giúp hắn phân biệt rõ ràng tình hình chung quanh, phó chỉ huy tiểu đoàn chửi to một tiếng, vứt súng, tay không nhảy lên giường, chưa kịp vòng ra phía sau bóp cổ họng Tư Nam, chỉ thấy Tư Nam vật tên binh sĩ Alpha cao to lực lưỡng, trong tiếng ầm ầm cực lớn, hắn lợi dụng tên phó chỉ huy cùng phá sập cái giường!
Bác sĩ thét chói tai điên khùng trốn thoát, Tư Nam mặc kệ cậu ta, như có mắt mọc sau lưng, không thèm ngoảnh đầu, nghiêng người né khỏi con dao của Thang Hạo ném tới, nhân cơ hội bắt lấy cánh tay kéo về trước. Nháy mắt, hai người thay đổi vị trí, Thang Hạo quỳ một chân tung một cú vừa ác vừa nặng, đá bay đống dịch truyền với chai thuốc bừa bãi trên đất.
Tư Nam nhanh như chớp né đi, Nhan Hào cũng không ngẩng đầu, lùi một bước thoát khỏi bãi chiến trường, cười to nói: “Chỉ huy Thang! Bắt nạt một Omega không nhìn thấy thì có bản lĩnh gì nhỉ?”
Thang Hạo thầm chửi cái bọn 118 lưu manh này, tiên sư nhà mày không thể ngậm mồm được à!
Tư Nam giẫm lên cái cọc truyền, bàn chân trượt một cái, chộp ngay cái cọc sắt, không nói hai lời lật tay chém xuống. Tiếng nổ ầm điếc cả lỗ tai vang lên, cái cọc sắt sượt qua gò má Thang Hạo ghim sâu vào vách tường. Vụn xi măng tức thì đập bộp lên khuôn mặt Thang Hạo!
“──Còn đánh nữa hay không?”
Thang Hạo ho khụ khụ dữ dội, giơ tay kiềm chế cấp dưới đang đỏ mắt đòi xông tới.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đã thành một đống đổ nát, chung quanh toàn tiếng rên đau. Tư Nam quay đầu, cứ như một con báo săn bị thương thận trọng, lát sau ném cọc truyền dịch làm nó phát ra một tiếng keng, lui dần theo lối cửa vào thoát khỏi phòng bệnh.
Nhan Hào đứng ở sau lưng hắn, Tư Nam đột nhiên xoay người đè chặt cổ cậu ta, song chỉ nửa giây sau đã bỏ ra.
“Có thể nhận ra được cả tôi á?” Nhan Hào cất chiếc PSP đi.
“Da cậu mịn màng hơn người khác.”
Nhan Hào: “…………………”
Tư Nam nghiêm túc hỏi cậu ta: “Quân ủy trung ương đi kiểu gì?”
***
“Một thân một mình cậu tìm kiếm suốt bốn mươi tám tiếng trong thành phố đầy rẫy zombie?”
“Đúng vậy.”
“Không bị nhiễm virus?”
“Rất may mắn,” Chu Nhung nói, “Không có.”
Trong phòng họp của tàu sân bay, phía đông của cái bàn dài xếp ngang, trung tướng Trịnh cùng chính trị viên quân đội, tham mưu trưởng, bốn người ngồi theo thứ tự ở sau bàn, trước mặt mỗi người đều có một cốc nước lọc.
Ở giữa phòng họp trống trải có một chiếc ghế xếp tựa lưng, Chu Nhung ngồi tại đó, đã rửa mặt sạch sẽ, mặc bộ quân phục rằn ri xám trắng mới tinh kiểu thành phố, khẩu súng lục đặt ngay ngắn dưới đất cạnh chân mình.
Giọng nói của trung tướng Trịnh vang vọng trong phòng họp rộng rãi: “Lúc đó cậu đã đoán ra cậu ta là người mang kháng thể chưa?”
“Không biết ạ.”
“Thế nhưng hành động của cậu cũng ngang với việc đang đánh cược tính mạng của mình, thượng tá,” Một vị chính trị viên lời ý sâu xa nói.
Chu Nhung nhìn thẳng vào cái bàn dài, có vẻ như đang suy ngẫm. Ánh mắt sáng ngời của bốn vị thủ trưởng rơi ở trên người y, lát sau Chu Nhung bình tĩnh nói: “Khi ấy chỉ muốn dẫn em ấy trở về, không nghĩ nhiều như thế.”
“Vậy khi đó cậu biết người có kháng thể sắp đến kì phát tình không?”
“Không biết.”
Mấy vị thủ trưởng bí mật trao đổi ánh mắt với nhau, Chu Nhung không nhìn cũng biết ánh mắt kia có ý gì.
Bọn họ không tin dù chỉ một chữ.
Nhưng bọn họ tạm thời cũng không định tiếp tục truy vấn.
“Hôm nay cứ dừng ở đây trước đã.” Trung tướng Trịnh khụ một tiếng, đứng dậy nói:
“Cảm ơn sự hợp tác của cậu, thượng tá.”
Trung tướng Trịnh nhấc cái vali kim loại lên bàn, sải bước tiến đến giao tới tay Chu Nhung. Chu Nhung khá bất ngờ, nhưng trung tướng Trịnh không giải thích, chỉ nắm lấy tay y: “Chúng tôi đều cảm thấy, vẫn nên giao tận tay cho cậu thì hơn.”
Chu Nhung lập tức nói: “Không cần phải coi trọng tôi như thế này đâu. Tôi và đội trưởng của tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ……”
“Cậu nghĩ gì vậy?” Trung tướng Trịnh hơi không vui.
Chu Nhung nghi ngờ nhìn ông.
Trung tướng Trịnh thấy Chu Nhung có vẻ đúng là không biết thật, giọng điệu mới dịu xuống, giải thích nói: “Đây là ý của cấp trên.”
Ông không giải thích rõ cấp trên đề cập cụ thể cái gì, nhưng có vẻ như ngầm thừa nhận Chu Nhung đã biết câu trả lời, sau đó vỗ nhẹ vào vai Chu Nhung, cứ kệ y ngăn cản, tự mình nhặt khẩu súng lục của Chu Nhung, nhét vào vỏ bao dắt bên đùi của y.
“Trong trận chiến sinh tồn này, đã có hàng trăm ngàn binh sĩ, cảnh sát vũ trang, phòng cháy chữa cháy và nhân viên nghiên cứu khoa học hi sinh, tiêu biểu như bộ đội đặc chủng 118, họ trả giá bằng máu thịt, cứu lấy vô số tính mạng của nhân dân. Biên chế của các cậu tuy đã bị xóa, nhưng tên tuổi anh hùng của các cậu mãi mãi lưu giữ trong lịch sử quân đội.”
Trung tướng Trịnh dừng lại, cố gắng ho khụ hai tiếng, mới để chất giọng khàn khàn của mình trở về trạng thái bình tĩnh, nhìn thẳng vào hai mắt Chu Nhung:
“Cậu với cả đội viên của cậu đã tìm thấy tài liệu nghiên cứu virus và kháng thể sơ khai, cũng kiếm được người có huyết thanh mang kháng thể trong người, giúp Sở nghiên cứu của tổng cục chiến lược giành được thời gian và tài nguyên quý giá để chế tạo ra vắc xin chữa trị. Thiếu tướng Tiền, Lưu tổng tham mưu cùng những linh hồn trung thành linh thiêng trên trời của 118, đều sẽ kiêu ngạo vì các cậu.”
Chu Nhung xót xa mỉm cười, không có trả lời.
Trung tướng Trịnh ôn hòa nói: “Bảo đội viên của cậu đi nghỉ ngơi đi. Đợi cấp trên phái người xuống, sẽ dẫn cậu……..”
Tiếng gõ cửa đột ngột ngắt lời ông, ủy viên chính trị tiện mồm hỏi: “Ai?”
“Báo cáo!” Ngoài cửa vang lên chất giọng lắp bắp của cảnh vệ: “Thượng úy Nhan, Nhan Hào của đại đội 118 đã trở về!”
Trung tướng Trịnh không hiểu mô tê gì, đích thân đẩy cửa ra.
Trên hành lang, nét mặt đám cảnh vệ quái quái, bó tay chịu chết, đồng chí Nhan Hào bông hoa nức tiếng của quân đội áo xanh trong truyền thuyết, mặt mày lạnh lùng đứng nghiêm sát tường.
Cạnh bên cậu ta có một người thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế dài, nửa khuôn mặt bị băng gạc che kín, nửa người trên để trần cuốn đầy băng vải, khi ngồi khoanh chân để lộ một đoạn mắt cá trắng nõn gầy nhỏng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, giống như con mãnh thú cong người lặng im suy nghĩ.
Bệnh nhân bị thương nặng bất tỉnh nhân sự đáng lẽ phải nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt thế mà nay xuất hiện ở đây, trên người rõ ràng vẫn còn vết mới đánh nhau, cơ thể trung tướng Trịnh mất kiềm chế loạng choạng ngay tại chỗ.
Chu Nhung nghẹn ngào nói: “Tư Nam?”
Tư Nam ngẩng đầu, tìm được chính xác nơi phát ra tiếng nói, giơ một tay ra.
Chu Nhung vội vã bước tới, nắm chặt cái tay xanh tím vì phải truyền dịch kia, sau đó được Tư Nam đang ngồi khoanh chân ôm chặt lấy eo, hắn vùi sâu mặt vào bờ ngực ấm nóng, hít một hơi sâu.
“Em đến đây kiểu gì thế?” Giọng của Chu Nhung không giữ nổi bình tĩnh, cố vuốt ve sau gáy Tư Nam mấy cái.
Tư Nam nói ngắn gọn: “Không nhìn thấy. Muốn biết anh ở đâu.”
“Đả thương phó chỉ huy cùng mấy binh sĩ tiểu đoàn số chín, trên đường không ai dám ngăn, thượng úy Nhan giúp cậu ta đi đến đây……” Nhân viên cảnh vệ do do dự dự báo cáo với trung tướng Trịnh, mấy vị chỉ huy đi ra khỏi phòng họp, nhìn thấy Chu Nhung dùng một tay bế ngang Tư Nam đang đi chân trần, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên hết sức, trông như đã thấy một hình ảnh bất ngờ nào đó.
Chu Nhung cũng không ngờ Tư Nam dám một mình giết tới đây tìm mình, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mềm trên đỉnh đầu của Tư Nam, khuôn mặt đẹp trai hơi đỏ: “Vậy tôi xin đi trước, tôi thấy em ấy…….. hình như cũng không muốn về phòng bệnh……….”
Nửa khuôn mặt lộ ra khỏi lớp băng gạc không có biểu cảm gì. Nhưng tất cả mọi người đều biết, hai mắt cách lớp vải trắng của hắn, hiện đang cảnh giác quan sát mọi tiếng động tại đây.
Trung tướng Trịnh suy ngẫm vài giây, chợt thả lỏng gật đầu: “Được. Có lẽ Sở nghiên cứu sẽ cần lấy một ít máu, khi đó còn mong phối hợp một chút.”
Vị tổng tham mưu nhướn mày, hình như cảm thấy không ổn lắm, song bị trung tướng Trịnh ngăn lại, đầu lắc nhẹ tới mức khó lòng nhận ra.
Chu Nhung nói: “Vâng, chắc chắn sẽ phối hợp.” Kế đó, tức thì ra hiệu cho Nhan Hào đi theo mình, ôm Tư Nam xoay người đi ra khỏi khu văn phòng.
***
Tàu sân bay lướt trên mặt biển, chẳng tạo chút cảm giác chuyển động nào, mà hệt như đang bước đi trên hòn đảo khổng lồ.
Chu Nhung thả Tư Nam ngồi xuống khu trà nước vui chơi hoạt động của binh sĩ, đi báo cáo nhận hai đôi giày mới, quay về nửa quỳ trên đất, tự tay xỏ giày cho Tư Nam. Nhan Hào chơi PSP tới hết sạch điện, ngồi xổm cạnh cái vali xách tay nghịch nó, tiện miệng hỏi: “Uống trà kiểu gì đây? Có bị đau trứng không á?”
Chu Nhung nói: “Anh nhận ra bây giờ chú hơi xấc láo rồi đó thiếu tá Nhan, được thăng cấp nên lá gan to ra rồi có phải không?”
Nhan Hào nhất thời không nghe rõ: “Anh gọi em là gì cơ?”
“Ngày mai sau khi đến tổng bộ sẽ nhận được văn kiện của Đảng, mấy chú đều được thăng hàm một cấp, anh hai cấp. Chúc mừng chú đã lên sĩ quan cấp tá.”
Nhan Hào vô cùng bất ngờ: “Yo!”
Chu Nhung cúi đầu thắt dây giày cho Tư Nam, nói thản nhiên: “Dù sao thì cũng không phát tiền lương, gọi cho ngầu thôi, đừng tưởng thật chứ.”
Tuy nói là thế, song thăng hàm bao giờ cũng là chuyện tốt, ít nhất sau này lỡ có hi sinh, cũng sẽ được viết hay viết đẹp trên bia tưởng niệm. Nhan Hào cười nói: “Vậy chẳng phải anh được khôi phục cấp bậc trước khi bị điều xuống còn gì, đội trưởng nhỉ? Em thấy điềm báo này hay lắm, tối nay gọi đám Tường Tử mở tiệc chúc mừng đi, ồn ào ầm ĩ vào.”
Ai biết Chu Nhung nói: “Anh từ chối.”
Nhan Hào ngớ ra.
Chu Nhung đứng dậy vỗ vỗ mặt Tư Nam, đầu ngón tay dịu dàng gãi nhẹ lên lớp băng gạc che mắt hắn.
Nhan Hào muốn hỏi vì sao, song cậu ta trông thấy nét mặt của Chu Nhung, vậy mà không có lấy chút vui mừng nào, ngược lại vùng giữa lông mày lại ẩn giấu sự âm trầm lạnh giá.
Đây không phải một Nhung ca bình thường hay hi hi ha ha, vô đạo đức, mà là một Chu Nhung nghiêm khắc, cảnh giác, suy nghĩ tỉ mỉ cẩn thận, là con người thật giấu sâu trong nội tâm kia.
Nhưng chỉ chớp mắt, Chu Nhung bỗng bật cười, kề sát bên tai Tư Nam hỏi: “Đời này Nhung ca chỉ là một anh lính quèn, em có chê anh không?”
Tư Nam vẫn nghiêng đầu tập trung nghe bọn họ nói chuyện, nghe vậy khóe môi bỗng hiện ra nụ cười hớn hở, chìa tay mò vào túi quần rằn ri mới toe của Chu Nhung, trêu chọc nắm nhẹ đũng quần, sau đó lấy ra một viên kẹo hoa quả.
“Ê! Bé lưu manh!” Chu Nhung nhéo lỗ tai của Tư Nam, cười mắng.
Nhan Hào nghi ngờ liếc nhìn Chu Nhung, bản mặt có thể kéo đi quảng cáo kia mặc dù đang cười, thế nhưng lại chẳng có chút tình cảm nào trong mắt. Nếu không phải Tư Nam đang ngồi ở phía đối diện, Nhan Hào tin chắc hơi lạnh của Chu Nhung có thể làm không khí chợt hiện ra hoa tuyết tung bay trên mặt biển mất.
“Đội trưởng Chu!” Một vị sĩ quan từ ngoài cửa tiến vào khu vui chơi, lễ phép cúi chào, sau đó lấy một tờ giấy chứng nhận ra: “Ủy viên chính trị cử tôi mời anh đi một chuyến, xe đã chờ sẵn bên ngoài.”
Chu Nhung ừ một tiếng, sau đó xách cái vali kim loại: “Nhan Hào, dẫn Tư Nam về phòng bệnh đặc biệt đi.”
Nhan Hào loáng thoáng đoán được ra gì đó, Chu Nhung tỏ ý vị sĩ quan kia chờ một lát, ngồi xổm kéo ngón tay thon dài dính đầy băng cá nhân của Tư Nam: “Nhung ca phải đi bàn chút chuyện, tối sẽ về phòng bệnh thăm em, đồng ý không?”
Tư Nam cúi đầu, đôi mắt sau lớp gạc trắng lẳng lặng đối diện với Chu Nhung.
“Nếu anh không đến,” Tư Nam nói nhỏ: “Em sẽ không phối hợp.”
Đây gần như là lời uy hiếp trắng trợn, sắc mặt sĩ quan nhất thời thay đổi.
Chu Nhung lại cố gắng đè sau gáy Tư Nam, hôn lên tóc mai hắn, cười nói: “Biết rồi, Nhung ca có bao giờ thất hẹn đâu?”
***
Ô tô chạy nhanh qua tàu sân bay khổng lồ, trên đường bay phía xa có rất nhiều máy bay chiến đấu và trực thăng quân dụng xếp thành hàng, một tốp máy bay đang cất cánh trên bầu trời xanh, xoay vòng, giống như đàn chim có trật tự bay trên biển, vận chuyển qua lại người sống sót, tiếp viện nhân viên và vũ khí.
“Ủy ban quân sự trung ương bị ép rời khỏi quân khu B, rất nhiều người đã chết trên đường đi. Một số binh sĩ đi lên phía Đông Bắc thiết lập căn cứ tị nạn cho người sống sót, một số khác tiến về Nam Hải, trước đây nhà nước mới xây dựng xong một hòn đảo nhân tạo khổng lồ cùng căn cứ đồn trú quân sự, sau này khi virus bùng phát thì thành lập tổng bộ quân đội mới.”
Vị sĩ quan vừa lái xe vừa làm tròn bổn phận giới thiệu, Chu Nhung ngồi ở ghế phó lái, một tay đỡ thái dương, để mặc gió biển thổi tung mái tóc, hơi đăm chiêu gật gật đầu.
“Sau khi căn cứ với tổng bộ được thành lập, quân đội đã thay đổi toàn bộ cơ cấu thể chế xã hội, các đội tìm kiếm và cứu hộ được chia theo hai đầu Nam Bắc của tổ quốc, bắt đầu sửa chữa tháp thông tin, cứu giúp những người may mắn sống sót, đồng thời chọn những địa điểm thích hợp xây dựng pháo đài tị nạn. Quân đội đã hi sinh vô số tướng sĩ, dùng cái giá vô cùng nặng nề thành lập nên sáu trung tâm tị nạn khổng lồ trên khắp tổ quốc.”
Chu Nhung bỗng liếc nhìn anh ta: “Chúng tôi từ Hoa Bắc vượt ngàn dặm xuôi xuống phía Nam, sao không gặp được ai nhỉ?”
“Quảng Tây, Vân Nam, Thanh Hải, Nội Mông Cổ, Cát Lâm, Hắc Long Giang.” Sĩ quan cười gượng một tiếng: “Chắc đội trưởng Chu đi qua hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam rồi xuôi xuống phía Nam phải không. Zombie tại vùng đồng bằng miền trung rất đông, quân đội thực sự không thể đi lên khu này được, có lẽ chỉ có lính đặc chủng 118 các anh mới có thể sống sót thôi.”
Chu Nhung không trả lời, nặng trĩu rũ mí mắt.
“Nếu đến mùa thu năm nay vẫn không thể tiến hành tìm kiếm và cứu hộ, vùng đồng bằng miền trung chắc ……sẽ biến thành vùng không người.”
Trong xe chỉ có tiếng gió thổi vù vù, át mất tiếng thở dài não nề của sĩ quan.
Xe dừng lại trước trung tâm giao lộ tàu sân bay, Chu Nhung xách cái vali, sĩ quan đi theo phía sau y, gọi: “Thượng tá Chu!”
Chu Nhung quay đầu nhìn, chỉ thấy anh ta chạy chậm tới, nét mặt trịnh trọng nghiêm túc, đứng nghiêm trước mặt mình.
“Đầu năm nay tổng bộ đã phái rất nhiều đội ngũ đến quân khu B, cố gắng tìm kiếm tài liệu nghiên cứu, kết quả đều bị thất bại. May mắn khi virus mới bùng nổ có thượng tá Chu mạo hiểm tính mạng đi vào, lấy được thành quả, tôi vô cùng vô cùng kính nể các anh.”
Sĩ quan đang muốn giơ tay cúi chào, kết quả mới giơ được một nửa, đã bị Chu Nhung mất kiên nhẫn đè về:
“Thiếu tá, cảm ơn, đừng nói bừa.”
Gió lớn thổi qua đỉnh đầu Chu Nhung, y không ngoái đầu bước vào hành lang, chỉ để lại một mình vị sĩ quan đứng ngơ ngác tại đó, mãi sau vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi đi sâu vào hành lang được năm sáu phút, vượt qua từng cửa kiểm tra quen thuộc, hai tên vệ binh trinh sát trang bị đầy đủ súng ống đích thân dẫn Chu Nhung vào trong thang máy chống cháy nổ.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, hai tên cảnh vệ phía đối diện gật đầu cúi chào, một trong hai người giơ tay gõ lên một cánh cửa gỗ của phòng họp: “Thủ trưởng, thượng tá Chu đã tới.”
Gần như vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến một giọng già nua:
“Vào đi.”
Cho dù đã quá quen với kiếp anh lính của mình từ lâu, thậm chí đã tới mức hơi tùy tiện; nhưng ngay giờ phút này, Chu Nhung vẫn hít một hơi, ngước mắt nhìn.
Nếu đám Nhan Hào có mặt tại đây, sẽ phát hiện khí chất hiện tại trên người Chu Nhung đã có sự thay đổi lớn── Y không còn là tên trung đội trưởng lính đặc chủng lười biếng, bất cần, cười một cái sẽ trông hơi lưu manh kia nữa. Tính tình ranh mãnh và thái độ sắc bén, hoàn toàn lui dần từ đuôi lông mày khóe mắt, thoáng chốc biến thành sự trầm tĩnh nghiêm nghị được đào tạo nhiều năm.
Khí thế đó thực sự khiến người khác cảm thấy bị đè nén, nhưng lại rất hòa hợp với bầu không khí nghiêm trang quanh đây, tựa như y vốn phải thuộc về nơi này, là một thành viên quan trọng trong đó.
Tay cảnh vệ mở cửa, gật đầu với Chu Nhung, vươn tay mình ra.
Chu Nhung rút khẩu súng lục, xách chiếc vali bước vào.
Cánh cửa phía sau đóng lại, vang lên một tiếng cạch.
Phía cuối phòng họp là một bức tường thủy tinh, đối diện với cửa ra vào, một ông cụ tóc bạc phơ ngồi trên chiếc ghế bành phía sau bàn dài, cơ thể không chống nổi năm tháng đã hơi còng xuống, bóng người trên mặt tường thủy tinh hiện lên vẻ tang thương.
Tuy mấy năm nay khuôn mặt đã thay đổi đáng kể, nhưng cho dù bất kì ai có mặt tại đây, đều có thể nhận ra tức thì khuôn mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng từng xuất hiện mỗi ngày trên kênh thời sự.
Chu Nhung đứng nghiêm, cúi chào, im lặng không nói.
Ông cụ ngồi đối diện với y, hai tay lấm tấm vết đồi mồi đan vào nhau để ở trên bàn, hơi nhếch cằm lên. Cho dù tuổi tác đã cao, giọng nói của ông đã không còn sự hùng hồn vang dội như xưa, nhưng khi lên tiếng khả năng bình tĩnh vẫn khiến tâm trí mọi người gắn kết──
“Điều xuống đã ba năm, thượng tá Chu.” Ông cụ chậm rãi nói, “Cậu không khiến tôi thất vọng tí nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook