Người Bất Tử
-
Chương 36
Dịch: Khởi Linh
***
“Quạnh ngắm trời thu, sông Tương về Bắc, quanh bãi Quật Châu…..”
“Nhìn núi non rực đỏ, rừng phong lá nhuộm, sông tuôn dòng biếc, thuyền trẩy như đua…..”(*)
Đinh Thực mặt mày đau khổ nói: “Nhung ca em lạy anh, đừng ngâm nữa, anh đừng coi chúng ta đang hành quân hai lăm nghìn dặm chứ. Chúng ta chỉ phải phá bỏ hàng rào thép gai cắp hai chiếc máy bay, lái nó đi chở người thôi mà anh?”
“Anh đang tận dụng mọi thứ để giáo dục chủ nghĩa yêu nước, chạy qua thánh địa cách mạng Tương Giang mà các chú không có suy nghĩ gì sao?” Chu Nhung hơi bất mãn: “Con đường phía trước quanh co là thế, tình hình thì vô cùng gian nan, các chú đã đắm mình trong nhiệt huyết cách mạng dâng trào, sẵn sàng xắn tay áo làm một vố lớn chưa?”
Đinh Thực quẳng kính viễn vọng quân dụng cho y, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, ý bảo anh tự đi mà xem.
Ngoài xa kia, khói đen bốc lên cuồn cuộn tại sân bay địa phương, trên cầu vượt, khu nhà để xe khổng lồ, trước cửa nhà ga chờ khách toàn zombie là zombie, hai chiếc máy bay chở khách đâm sầm vào nhau trên đường băng, cánh máy bay, tuabin chia năm xẻ bảy, phần thân đã bị nướng cháy thành màu đen sì.
Đinh Thực đẩy góc nhìn kính viễn vọng đằng trước Chu Nhung, để y nhìn sang chỗ khác.
Công ty máy bay trực thăng tư nhân. Mấy chiếc trực thăng kích thước khác nhau hạ cánh xuống trước mặt tòa nhà, sân bay được lưới thép rào quanh, bên ngoài hàng rào là mấy trăm con zombie đang tập tà tập tễnh.
Trong hàng rào, sân bay rộng bao la mênh mông trống trải, không có lấy một con zombie nào.
“…………..Hình như con đường cách mạng cũng đách gian nan thế này,” Chu Nhung lẩm bẩm.
Tiểu đội giữ nguyên kế hoạch chia làm hai đường, bốn người Chu Nhung lái hai chiếc bọc thép cưỡng chế đi vào sân bay, mà Tư Nam thay đồng phục chống bạo động, lưng đeo súng, phối hợp cùng Tường Tử lái xe bus du lịch, dẫn dắt quần chúng nhân dân tìm sân thượng để máy bay có thể hạ cánh an toàn đón người.
“Nhan Hào,” Chu Nhung bỗng nhiên gọi.
Nhan Hào đang chuẩn bị đứng dậy đi tiễn Tư Nam, nghe thấy tiếng bèn dừng bước.
Chu Nhung vỗ vai cậu ta, nói bâng quơ: “Cho anh mượn cái này…..” Nói xong, vươn tay nhanh như chảo chớp cướp bông tai của Nhan Hào.
“Anh làm gì đó?” Nhan Hào lập tức né đi, nhảy khỏi xe nhanh như tên bắn. Chu Nhung gào giận: “Chú dựa vào đâu mà có bông tai cắp bồ với đồng chí Tư Nam nhà anh? Đưa anh!” Chưa dứt lời cũng nhảy phắt một cái, hai người nhất thời đánh nhau loạn xị ngậu.
Tư Nam giật nảy mình, đứng trước đầu xe bus du lịch, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Chu Nhung.
“Ai nói Tư Nam là của nhà anh? Anh hay ai?!”
“Cút đi, dù sao cũng không phải của nhà cậu, không tin thì tự đi mà hỏi!”
“Không cần hỏi cũng thừa biết không phải của nhà anh, anh……..anh tránh ra!”
Chu Nhung hung hăng đè Nhan Hào ở cạnh xe bọc thép, cố gắng bỏ cái bông tai kia, Nhan Hào ra sức giãy dụa dưới thân y: “Em đê mờ muốn hét to! Em hét thật đấy──!”
“Vì thế mà cậu nghi ngờ hai ông kia là một cặp?” Quách Vĩ Tường nhai kẹo cao su, chán đến chết tựa vào cửa xe hỏi.
“…………….” Tư Nam mênh mang nói: “Tôi không quá hiểu đám Alpha các cậu.”
Nhan Hào phi một cước, đạp Chu Nhung lùi về sau hai bước, ôm lỗ tai xông vào xe bọc thép.
Chu Nhung hừ một tiếng, vậy mà không có đuổi theo, lập tức dời mục tiêu, quay người vọt đến trước mặt Tư Nam, giang hai tay ôm chặt cái eo của hắn, dùng sức nhấc cả người hắn lẫn trang bị đi đến bên xe bus du lịch, mũi chân cách mặt đất một cm.
Tư Nam: “……………..?”
Chu Nhung dũng cảm bạo gan hôn một cái.
Mấy ngày nay, Chu Nhung không có hút thuốc, giữa môi răng vẫn còn vương lại mùi thuốc lá âm ấm, nhàn nhạt rất dễ ngửi. Y dùng đầu lưỡi thăm dò hai cánh môi Tư Nam, dịu dàng liếm nhẹ trước khớp hàm đóng chặt, không cho Tư Nam có cơ hội từ chối, tức tốc tách mở môi lưỡi ra.
── Tuy rằng động tác vừa nhanh vừa mạnh, song lại cẩn thận và săn sóc đến bất ngờ, tựa như trong cú liếm nhẹ kia, truyền đến vô vàn tình ý khó lòng đếm được.
“Đợi anh về đón em nhé,” Chu Nhung nói sát bên tai hắn, quay người lao về xe bọc thép như tên bắn.
“………….” Tư Nam đứng im tại chỗ, mặt mày trống rỗng.
“Xuân Thảo buông ra! Mẹ nó, giậu đổ bìm leo, Tư Nam chắc chắn không muốn……..”
“Nhan Hào đừng kích động! Anh xem cậu ấy rõ ràng rất nguyện ý mà!”
Chu Nhung vô cùng đắc ý, nhảy nhanh chưa chớp tiến vào khoang điều khiển, sung sướng huýt sáo.
Tư Nam cảm thấy hình như đỉnh đầu mình đang bốc khói. Có điều, hắn không nói gì, quay người chui vào xe bus du lịch, động tác nhanh gọn lẹ vô cùng, sau đó đặt mông ngồi sau ghế lái, vùi mặt vào lòng bàn tay, kiểu như hoàn toàn không nghe thấy tiếng hô cực kì kinh ngạc của Quách Vĩ Tường vang lên ở phía sau: “Ố──!Ồ──!”
Hai tay Chu Nhung để micro kề sát bên miệng: “Đợi──anh──về──đón──em!”
Sau đó y mạnh mẽ vẫy vẫy tay, rụt vào trong xe, nhìn chằm chằm chiếc xe du lịch đang chậm rãi di chuyển, biến mất phía sau cầu vượt.
Xuân Thảo ở một chiếc xe khác kêu gào thảm thiết: “Nhung ca! Nếu anh còn không đi em không cản nổi Nhan Hào nữa đâu này!”
4 giờ 30 phút chiều, tia nắng vẫn còn, bầu trời chưa bị màu đen bao phủ.
Thành phố như hóa thành một ngôi mộ khổng lồ giữa đất trời, chiếc xe bus du lịch đi lên cầu vượt, thẳng hướng về khu phố trung tâm.
Ngược với hướng này, nơi giao nhau giữa thành phố và thị trấn. Hai chiếc xe bọc thép dùng tốc độ tối đa xông đến khu vực sân bay, đàn zombie lắc lư ngoài sân bay nghe thấy tiếng động nên chạy theo, súng trường tấn công và pháo cối nhô ra khỏi cửa kính, hỏa lực vô tình nổ tung đàn zombie, khói thuốc súng bay mù mịt.
Rầm──
Hai chiếc bọc thép đâm sầm vào hàng rào trên đường quốc lộ, đè qua lưới sắt, bức tường sau cơn rung lắc biến thành đống đổ nát, cả đội phóng xe nghiền nát mọi thứ tiến thẳng vào đường băng trên sân bay.
Rất nhiều zombie bị nghiền nát tạo thành tạo thành hai vệt máu rất dài sau khi xe đi qua, mà đám zombie gãy chân cụt tay này chẳng mấy chốc đều loạng choạng đứng dậy, chúng gào thét, chạy theo đuôi xe vọt vào bên trong.
“Đội Nhan Hào chuẩn bị!” Giọng của Chu Nhung được khuếch đại bằng loa xe: “Xác nhận mục tiêu trực thăng, anh với Nhan Hào lái xe yểm trợ, Đinh Thực và Xuân Thảo chuẩn bị trèo lên! Nhanh!”
Phía trước tòa nhà văn phòng, một hàng năm chiếc máy bay trực thăng đủ các màu sắc đậu ở trên bãi cỏ. Hai chiếc xe bọc thép dùng thế vượt mọi chông gai xông thẳng vào, đồng thời lúc đi đến trước bãi cỏ, cùng bẻ ngoặt khiến hai xe rẽ thành hình vòng cung, đến cả góc xoay lắc nghiêng của đuôi xe cũng không sai tí nào.
Soạt── Hai bánh xe nghiêng ra bên ngoài, nhảy tung khỏi mặt đất, tạo thành hai hình cánh quạt song song hoàn mỹ giữa không trung.
“Hai người hành động ăn ý vãi thế này! Rốt cuộc có quan hệ gì hả!” Xuân Thảo hét lên, mở cửa sổ nhảy bật lên nóc xe, bắt đầu cạy mở cánh cửa trực thăng trước mặt mình: “Em phải mật báo, mẹ mới chắc chắn sẽ giận dỗi cho xem!”
Nhan Hào: “Câm miệng! Bài học lái xe trong trường quân đội đều là vậy! Động tác tiêu chuẩn hiểu chưa?”
Chu Nhung: “Nói câu nữa ba ba bỏ luôn con, đi sinh em trai cùng mẹ mới!”
Chung quanh im lặng khoảng một giây, Chu Nhung cắn mạnh đầu lưỡi.
Đinh Thực: “…………..Mẹ mới?”
Xuân Thảo: “Ai là mẹ cũ thế?”
Nhan Hào: “…………….?!”
Chu Nhung tự biết mình lỡ lời, bèn dở hơi gào to: “Mấy đứa là do ba ba nhặt trong thùng rác ra! Im miệng làm việc đi!”
Chu Nhung khiêng pháo cối, chạy trên đường băng phẳng lừ trong tiếng nổ đùng đoàng, cơ thể zombie bị nổ tung bay lả tả trên không trung, y như dòng suối phun tung tóe ra bốn phía.
Keng keng tiếng sắt thép đập vào nhau, Xuân Thảo quát: “Được rồi!”
Đinh Thực: “Nhung ca lên thôi!”
Cánh cửa của hai chiếc trực thăng bị gậy sắt quân dụng cạy bật mở tung, Chu Nhung quan sát kĩ càng đường băng và sân bay, xác định không có con zombie nào, mới thu pháo cối về, tức tốc ôm trang bị và vật tư trong xe bọc thép, nhét tất tần tật chui vào cabin.
Tiếng nổ mạnh thu hút đàn zombie trong cao tốc văn phòng, ông chủ công ty máy bay trực thăng và nhân viên mặc comple bẩn thỉu, mắt nghiêng mũi lệch, lắc lắc lư lư dũng mãnh ùa ra từ cửa chính vui vẻ đưa tiễn cả đội.
“Đừng nổ súng, Đại Đinh!” Chu Nhung quát: “Mới trộm máy bay nhà người ta, giết người cướp của là không đúng à!”
Đinh Thực giơ nắm đấm với con zombie cầm đầu mặc comple Armani, cà vạt Hermes cùng giày da A.Testoni ở xa, miệng cằn nhằn liên miên: “Xin lỗi ông chủ, thời kì đặc biệt nên hiểu cho chúng tôi nhé, quân đội cần dùng tạm tài sản cá nhân của anh, sau khi cuộc chiến kết thúc anh có thể dùng hợp đồng mua bán và hóa đơn để xin bồi thường với chính phủ……”
Chu Nhung đóng sầm cánh cửa bọc thép, thận trọng rút chìa khóa xe, nhảy lên ghế lái lái chiếc trực thăng.
Cách đó không xa, Nhan Hào và Xuân Thảo cũng chui vào một chiếc trực thăng khác, bật nguồn điện, đốt cháy động cơ tuabia trục, tiếng quạt gió khổng lồ vang lên, làm tập thể zombie thổi bay lảo đảo tụ cùng một chỗ.
Vài giây sau, hai chiếc trực thăng màu xanh lục chậm rãi cất cánh bay lên không trung, một trước một sau tiến thẳng đến khu phố trung tâm.
***
Nội thành, trên con phố ngoài vành đai hai.
Khu thương mại vắng vẻ trống rỗng, trên đường vẫn còn sót lại tình cảnh thảm thiết trước khi tận thế bùng nổ. Thi thể bị zombie ăn sạch thối rữa chuyển thành màu đen, ruồi bọ bay vo ve xung quanh bộ xương, chuột chạy sượt qua đầu xe bus nhảy vào góc đường; đằng sau chúng nó là rác rưởi ngấm máu đen của con người, từ từ chảy xuống đường cống thoát nước.
Trong chỗ quẹo của con ngõ, phía sau tòa kiến trúc, thường thường có zombie túa ra, mờ mịt giơ tay với chiếc xe bus lao vun vút.
Tro bụi xám xịt âm u bao phủ khắp không trung, trông xuống như cảnh địa ngục của tận thế.
Quách Vĩ Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, dần dần im lặng không nói nữa, vùng giữa hai lông mày của chàng thanh niên không dấu được nét u sầu.
Đột nhiên cậu ta phát hiện cửa kính đang phản chiếu ảnh ngược của một khuôn mặt khác ở sau bả vai mình, quay đầu nhìn theo bản năng, gặp ngay ánh mắt lạnh lùng không hề sợ hãi của Tư Nam.
“………….À? Sao thế?”
Tư Nam quan sát cậu ta vài giây, hỏi: “Cậu buồn à?”
Quách Vĩ Tường gật gật đầu, thở dài một hơi, ngồi phịch xuống ghế tựa: “Tôi đang nhớ ông nội tôi.”
Tư Nam im lặng không nói gì.
“Ông nội tôi……haizz, không biết ông sao rồi. Cha mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ tôi được ông nuôi lớn. Tuổi của ông giờ lớn rồi, cũng không biết có theo chính phủ dời đến Nam Hải hay không nữa, cậu nói xem vì sao tận thế lại bùng nổ đột ngột đến thế? Nhung ca cứ cười hi hi ha ha cả ngày, thực ra có nhiều lúc ảnh giả bộ đấy. Khi ảnh âm trầm thì đáng sợ lắm, song toàn cố ý tránh không cho người khác nhìn thấy.”
Giọng nói của Quách Vĩ Tường cực kì chân thật, nghe cậu nói đời này người để cậu chịu phục ngoài ông nội ra thì chỉ có mình Chu Nhung.
“Nhung ca nói bộ đội đặc chủng bọn tôi không thể sa sút tinh thần, hy vọng của nhân dân đều đặt cả vào thân bọn tôi. Chỉ cần một ánh mắt bất ổn của bọn tôi cũng đủ để trái tim người dân thấp thỏm theo, chúng tôi phải kín miệng không nói những nguy hiểm của ngày tận thế, có thế nhân dân mới có thể sống tiếp chứ không tự sát do không chịu nổi.”
“Ài──” Quách Vĩ Tường vẫn không nhịn được, hạ giọng thở dài một hơi: “Nhưng mà tôi vẫn đang nghĩ, sao cứ phải là thế hệ của chúng ta? Sao lại đen như nhọ nồi thế chứ?”
Ánh mắt của đồng chí Quách Vĩ Tường trống rỗng, giang rộng tay chân, ngửa thẳng cổ, cứ như cây cải thìa nửa héo úa.
Tư Nam có chút đăm chiêu, một lát sau cúi người xách ba lô của mình lên, lục lấy lon Red Bull, yên lặng đưa đến trước mặt cậu ta.
“………………Hở?” Quách Vĩ Tường bất ngờ hết sức, tiếp đó hơi cảm động: “── Không không, cảm ơn, tôi không khát. Cảm ơn cảm ơn, cậu tự giữ cho mình uống đi……”
Cậu có giống cái kiểu cơ thể mệt nhọc mà cảm xúc suy sụp đâu. Tư Nam lại nghĩ một lát, hỏi: “Có phải cậu nhớ Chu Nhung?”
Quách Vĩ Tường mặt mày đau khổ nói: “Chuyện này á, sao nói thế được. Mặc dù cái thói thích lầm bà lầm bầm của ảnh làm người ta rất muốn đập cho một trận, thế nhưng mà đôi khi người khác cũng nhơ nhớ những lúc ảnh lẩm bẩm, nhất là giống như bây giờ…..”
Tư Nam chậm rãi ngồi vào cái ghế của mình, cũng không biết hắn đang suy tư điều gì, một lúc sau miệng mấp máy lí nhí nói: “Là cũng khá nhớ.”
“Chuẩn rồi── Bài ảnh ngâm quạnh ngắm trời thu, sông Tương về bắc, quanh bãi Quật Châu…..vạn vật giữa thu giành tự do…..đoạn sau đọc như thế nào nhỉ?”
Tư Nam lạnh lùng nói: “Ý tôi là Chu Nhung, không phải cái bài Chu Nhung lầm bà lầm bầm.”
Quách Vĩ Tường mới đầu còn chưa phản ứng, vài giây sau ngồi phắt dậy, dùng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn cảm động chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tư Nam.
Tư Nam thờ ơ, phảng phất như đã quên béng mất lời nói ngoài dự đoán của mọi người.
Sau đó hắn nhắm hai mắt, miệng bắt đầu nói lẩm bẩm.
Quách Vĩ Tường: “……………………………..”
Quách Vĩ Tường vểnh tai lên nghe ngóng kĩ càng một lúc lâu, cảm thấy cái miệng toàn tiếng chim trời kia trầm bổng du dương dữ, cơ mà có chút quen quen, rốt cuộc không nhịn được khiêm tốn học hỏi: “Cậu đang đọc cái gì đó?”
“Ngày 4 tháng 7 năm 1776, Pennsylvania, 《Tuyên ngôn Độc lập》.” Tư Nam trả lời: “Tôi không đọc thơ đâu, cậu tạm chấp nhận trước đi há.”
Chú thích:
(*) Trích trong bài Thấm Viên Xuân- Trường Sa của Mao Trạch Đông. Đoạn trên là lời dịch thơ của Hoàng Trung Thông.
Ps: Hôn rồi nhé =)) nút lưỡi rồi nhé ~ Hào ơi anh chậm chân rồi =))) ~
***
“Quạnh ngắm trời thu, sông Tương về Bắc, quanh bãi Quật Châu…..”
“Nhìn núi non rực đỏ, rừng phong lá nhuộm, sông tuôn dòng biếc, thuyền trẩy như đua…..”(*)
Đinh Thực mặt mày đau khổ nói: “Nhung ca em lạy anh, đừng ngâm nữa, anh đừng coi chúng ta đang hành quân hai lăm nghìn dặm chứ. Chúng ta chỉ phải phá bỏ hàng rào thép gai cắp hai chiếc máy bay, lái nó đi chở người thôi mà anh?”
“Anh đang tận dụng mọi thứ để giáo dục chủ nghĩa yêu nước, chạy qua thánh địa cách mạng Tương Giang mà các chú không có suy nghĩ gì sao?” Chu Nhung hơi bất mãn: “Con đường phía trước quanh co là thế, tình hình thì vô cùng gian nan, các chú đã đắm mình trong nhiệt huyết cách mạng dâng trào, sẵn sàng xắn tay áo làm một vố lớn chưa?”
Đinh Thực quẳng kính viễn vọng quân dụng cho y, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, ý bảo anh tự đi mà xem.
Ngoài xa kia, khói đen bốc lên cuồn cuộn tại sân bay địa phương, trên cầu vượt, khu nhà để xe khổng lồ, trước cửa nhà ga chờ khách toàn zombie là zombie, hai chiếc máy bay chở khách đâm sầm vào nhau trên đường băng, cánh máy bay, tuabin chia năm xẻ bảy, phần thân đã bị nướng cháy thành màu đen sì.
Đinh Thực đẩy góc nhìn kính viễn vọng đằng trước Chu Nhung, để y nhìn sang chỗ khác.
Công ty máy bay trực thăng tư nhân. Mấy chiếc trực thăng kích thước khác nhau hạ cánh xuống trước mặt tòa nhà, sân bay được lưới thép rào quanh, bên ngoài hàng rào là mấy trăm con zombie đang tập tà tập tễnh.
Trong hàng rào, sân bay rộng bao la mênh mông trống trải, không có lấy một con zombie nào.
“…………..Hình như con đường cách mạng cũng đách gian nan thế này,” Chu Nhung lẩm bẩm.
Tiểu đội giữ nguyên kế hoạch chia làm hai đường, bốn người Chu Nhung lái hai chiếc bọc thép cưỡng chế đi vào sân bay, mà Tư Nam thay đồng phục chống bạo động, lưng đeo súng, phối hợp cùng Tường Tử lái xe bus du lịch, dẫn dắt quần chúng nhân dân tìm sân thượng để máy bay có thể hạ cánh an toàn đón người.
“Nhan Hào,” Chu Nhung bỗng nhiên gọi.
Nhan Hào đang chuẩn bị đứng dậy đi tiễn Tư Nam, nghe thấy tiếng bèn dừng bước.
Chu Nhung vỗ vai cậu ta, nói bâng quơ: “Cho anh mượn cái này…..” Nói xong, vươn tay nhanh như chảo chớp cướp bông tai của Nhan Hào.
“Anh làm gì đó?” Nhan Hào lập tức né đi, nhảy khỏi xe nhanh như tên bắn. Chu Nhung gào giận: “Chú dựa vào đâu mà có bông tai cắp bồ với đồng chí Tư Nam nhà anh? Đưa anh!” Chưa dứt lời cũng nhảy phắt một cái, hai người nhất thời đánh nhau loạn xị ngậu.
Tư Nam giật nảy mình, đứng trước đầu xe bus du lịch, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Chu Nhung.
“Ai nói Tư Nam là của nhà anh? Anh hay ai?!”
“Cút đi, dù sao cũng không phải của nhà cậu, không tin thì tự đi mà hỏi!”
“Không cần hỏi cũng thừa biết không phải của nhà anh, anh……..anh tránh ra!”
Chu Nhung hung hăng đè Nhan Hào ở cạnh xe bọc thép, cố gắng bỏ cái bông tai kia, Nhan Hào ra sức giãy dụa dưới thân y: “Em đê mờ muốn hét to! Em hét thật đấy──!”
“Vì thế mà cậu nghi ngờ hai ông kia là một cặp?” Quách Vĩ Tường nhai kẹo cao su, chán đến chết tựa vào cửa xe hỏi.
“…………….” Tư Nam mênh mang nói: “Tôi không quá hiểu đám Alpha các cậu.”
Nhan Hào phi một cước, đạp Chu Nhung lùi về sau hai bước, ôm lỗ tai xông vào xe bọc thép.
Chu Nhung hừ một tiếng, vậy mà không có đuổi theo, lập tức dời mục tiêu, quay người vọt đến trước mặt Tư Nam, giang hai tay ôm chặt cái eo của hắn, dùng sức nhấc cả người hắn lẫn trang bị đi đến bên xe bus du lịch, mũi chân cách mặt đất một cm.
Tư Nam: “……………..?”
Chu Nhung dũng cảm bạo gan hôn một cái.
Mấy ngày nay, Chu Nhung không có hút thuốc, giữa môi răng vẫn còn vương lại mùi thuốc lá âm ấm, nhàn nhạt rất dễ ngửi. Y dùng đầu lưỡi thăm dò hai cánh môi Tư Nam, dịu dàng liếm nhẹ trước khớp hàm đóng chặt, không cho Tư Nam có cơ hội từ chối, tức tốc tách mở môi lưỡi ra.
── Tuy rằng động tác vừa nhanh vừa mạnh, song lại cẩn thận và săn sóc đến bất ngờ, tựa như trong cú liếm nhẹ kia, truyền đến vô vàn tình ý khó lòng đếm được.
“Đợi anh về đón em nhé,” Chu Nhung nói sát bên tai hắn, quay người lao về xe bọc thép như tên bắn.
“………….” Tư Nam đứng im tại chỗ, mặt mày trống rỗng.
“Xuân Thảo buông ra! Mẹ nó, giậu đổ bìm leo, Tư Nam chắc chắn không muốn……..”
“Nhan Hào đừng kích động! Anh xem cậu ấy rõ ràng rất nguyện ý mà!”
Chu Nhung vô cùng đắc ý, nhảy nhanh chưa chớp tiến vào khoang điều khiển, sung sướng huýt sáo.
Tư Nam cảm thấy hình như đỉnh đầu mình đang bốc khói. Có điều, hắn không nói gì, quay người chui vào xe bus du lịch, động tác nhanh gọn lẹ vô cùng, sau đó đặt mông ngồi sau ghế lái, vùi mặt vào lòng bàn tay, kiểu như hoàn toàn không nghe thấy tiếng hô cực kì kinh ngạc của Quách Vĩ Tường vang lên ở phía sau: “Ố──!Ồ──!”
Hai tay Chu Nhung để micro kề sát bên miệng: “Đợi──anh──về──đón──em!”
Sau đó y mạnh mẽ vẫy vẫy tay, rụt vào trong xe, nhìn chằm chằm chiếc xe du lịch đang chậm rãi di chuyển, biến mất phía sau cầu vượt.
Xuân Thảo ở một chiếc xe khác kêu gào thảm thiết: “Nhung ca! Nếu anh còn không đi em không cản nổi Nhan Hào nữa đâu này!”
4 giờ 30 phút chiều, tia nắng vẫn còn, bầu trời chưa bị màu đen bao phủ.
Thành phố như hóa thành một ngôi mộ khổng lồ giữa đất trời, chiếc xe bus du lịch đi lên cầu vượt, thẳng hướng về khu phố trung tâm.
Ngược với hướng này, nơi giao nhau giữa thành phố và thị trấn. Hai chiếc xe bọc thép dùng tốc độ tối đa xông đến khu vực sân bay, đàn zombie lắc lư ngoài sân bay nghe thấy tiếng động nên chạy theo, súng trường tấn công và pháo cối nhô ra khỏi cửa kính, hỏa lực vô tình nổ tung đàn zombie, khói thuốc súng bay mù mịt.
Rầm──
Hai chiếc bọc thép đâm sầm vào hàng rào trên đường quốc lộ, đè qua lưới sắt, bức tường sau cơn rung lắc biến thành đống đổ nát, cả đội phóng xe nghiền nát mọi thứ tiến thẳng vào đường băng trên sân bay.
Rất nhiều zombie bị nghiền nát tạo thành tạo thành hai vệt máu rất dài sau khi xe đi qua, mà đám zombie gãy chân cụt tay này chẳng mấy chốc đều loạng choạng đứng dậy, chúng gào thét, chạy theo đuôi xe vọt vào bên trong.
“Đội Nhan Hào chuẩn bị!” Giọng của Chu Nhung được khuếch đại bằng loa xe: “Xác nhận mục tiêu trực thăng, anh với Nhan Hào lái xe yểm trợ, Đinh Thực và Xuân Thảo chuẩn bị trèo lên! Nhanh!”
Phía trước tòa nhà văn phòng, một hàng năm chiếc máy bay trực thăng đủ các màu sắc đậu ở trên bãi cỏ. Hai chiếc xe bọc thép dùng thế vượt mọi chông gai xông thẳng vào, đồng thời lúc đi đến trước bãi cỏ, cùng bẻ ngoặt khiến hai xe rẽ thành hình vòng cung, đến cả góc xoay lắc nghiêng của đuôi xe cũng không sai tí nào.
Soạt── Hai bánh xe nghiêng ra bên ngoài, nhảy tung khỏi mặt đất, tạo thành hai hình cánh quạt song song hoàn mỹ giữa không trung.
“Hai người hành động ăn ý vãi thế này! Rốt cuộc có quan hệ gì hả!” Xuân Thảo hét lên, mở cửa sổ nhảy bật lên nóc xe, bắt đầu cạy mở cánh cửa trực thăng trước mặt mình: “Em phải mật báo, mẹ mới chắc chắn sẽ giận dỗi cho xem!”
Nhan Hào: “Câm miệng! Bài học lái xe trong trường quân đội đều là vậy! Động tác tiêu chuẩn hiểu chưa?”
Chu Nhung: “Nói câu nữa ba ba bỏ luôn con, đi sinh em trai cùng mẹ mới!”
Chung quanh im lặng khoảng một giây, Chu Nhung cắn mạnh đầu lưỡi.
Đinh Thực: “…………..Mẹ mới?”
Xuân Thảo: “Ai là mẹ cũ thế?”
Nhan Hào: “…………….?!”
Chu Nhung tự biết mình lỡ lời, bèn dở hơi gào to: “Mấy đứa là do ba ba nhặt trong thùng rác ra! Im miệng làm việc đi!”
Chu Nhung khiêng pháo cối, chạy trên đường băng phẳng lừ trong tiếng nổ đùng đoàng, cơ thể zombie bị nổ tung bay lả tả trên không trung, y như dòng suối phun tung tóe ra bốn phía.
Keng keng tiếng sắt thép đập vào nhau, Xuân Thảo quát: “Được rồi!”
Đinh Thực: “Nhung ca lên thôi!”
Cánh cửa của hai chiếc trực thăng bị gậy sắt quân dụng cạy bật mở tung, Chu Nhung quan sát kĩ càng đường băng và sân bay, xác định không có con zombie nào, mới thu pháo cối về, tức tốc ôm trang bị và vật tư trong xe bọc thép, nhét tất tần tật chui vào cabin.
Tiếng nổ mạnh thu hút đàn zombie trong cao tốc văn phòng, ông chủ công ty máy bay trực thăng và nhân viên mặc comple bẩn thỉu, mắt nghiêng mũi lệch, lắc lắc lư lư dũng mãnh ùa ra từ cửa chính vui vẻ đưa tiễn cả đội.
“Đừng nổ súng, Đại Đinh!” Chu Nhung quát: “Mới trộm máy bay nhà người ta, giết người cướp của là không đúng à!”
Đinh Thực giơ nắm đấm với con zombie cầm đầu mặc comple Armani, cà vạt Hermes cùng giày da A.Testoni ở xa, miệng cằn nhằn liên miên: “Xin lỗi ông chủ, thời kì đặc biệt nên hiểu cho chúng tôi nhé, quân đội cần dùng tạm tài sản cá nhân của anh, sau khi cuộc chiến kết thúc anh có thể dùng hợp đồng mua bán và hóa đơn để xin bồi thường với chính phủ……”
Chu Nhung đóng sầm cánh cửa bọc thép, thận trọng rút chìa khóa xe, nhảy lên ghế lái lái chiếc trực thăng.
Cách đó không xa, Nhan Hào và Xuân Thảo cũng chui vào một chiếc trực thăng khác, bật nguồn điện, đốt cháy động cơ tuabia trục, tiếng quạt gió khổng lồ vang lên, làm tập thể zombie thổi bay lảo đảo tụ cùng một chỗ.
Vài giây sau, hai chiếc trực thăng màu xanh lục chậm rãi cất cánh bay lên không trung, một trước một sau tiến thẳng đến khu phố trung tâm.
***
Nội thành, trên con phố ngoài vành đai hai.
Khu thương mại vắng vẻ trống rỗng, trên đường vẫn còn sót lại tình cảnh thảm thiết trước khi tận thế bùng nổ. Thi thể bị zombie ăn sạch thối rữa chuyển thành màu đen, ruồi bọ bay vo ve xung quanh bộ xương, chuột chạy sượt qua đầu xe bus nhảy vào góc đường; đằng sau chúng nó là rác rưởi ngấm máu đen của con người, từ từ chảy xuống đường cống thoát nước.
Trong chỗ quẹo của con ngõ, phía sau tòa kiến trúc, thường thường có zombie túa ra, mờ mịt giơ tay với chiếc xe bus lao vun vút.
Tro bụi xám xịt âm u bao phủ khắp không trung, trông xuống như cảnh địa ngục của tận thế.
Quách Vĩ Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, dần dần im lặng không nói nữa, vùng giữa hai lông mày của chàng thanh niên không dấu được nét u sầu.
Đột nhiên cậu ta phát hiện cửa kính đang phản chiếu ảnh ngược của một khuôn mặt khác ở sau bả vai mình, quay đầu nhìn theo bản năng, gặp ngay ánh mắt lạnh lùng không hề sợ hãi của Tư Nam.
“………….À? Sao thế?”
Tư Nam quan sát cậu ta vài giây, hỏi: “Cậu buồn à?”
Quách Vĩ Tường gật gật đầu, thở dài một hơi, ngồi phịch xuống ghế tựa: “Tôi đang nhớ ông nội tôi.”
Tư Nam im lặng không nói gì.
“Ông nội tôi……haizz, không biết ông sao rồi. Cha mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ tôi được ông nuôi lớn. Tuổi của ông giờ lớn rồi, cũng không biết có theo chính phủ dời đến Nam Hải hay không nữa, cậu nói xem vì sao tận thế lại bùng nổ đột ngột đến thế? Nhung ca cứ cười hi hi ha ha cả ngày, thực ra có nhiều lúc ảnh giả bộ đấy. Khi ảnh âm trầm thì đáng sợ lắm, song toàn cố ý tránh không cho người khác nhìn thấy.”
Giọng nói của Quách Vĩ Tường cực kì chân thật, nghe cậu nói đời này người để cậu chịu phục ngoài ông nội ra thì chỉ có mình Chu Nhung.
“Nhung ca nói bộ đội đặc chủng bọn tôi không thể sa sút tinh thần, hy vọng của nhân dân đều đặt cả vào thân bọn tôi. Chỉ cần một ánh mắt bất ổn của bọn tôi cũng đủ để trái tim người dân thấp thỏm theo, chúng tôi phải kín miệng không nói những nguy hiểm của ngày tận thế, có thế nhân dân mới có thể sống tiếp chứ không tự sát do không chịu nổi.”
“Ài──” Quách Vĩ Tường vẫn không nhịn được, hạ giọng thở dài một hơi: “Nhưng mà tôi vẫn đang nghĩ, sao cứ phải là thế hệ của chúng ta? Sao lại đen như nhọ nồi thế chứ?”
Ánh mắt của đồng chí Quách Vĩ Tường trống rỗng, giang rộng tay chân, ngửa thẳng cổ, cứ như cây cải thìa nửa héo úa.
Tư Nam có chút đăm chiêu, một lát sau cúi người xách ba lô của mình lên, lục lấy lon Red Bull, yên lặng đưa đến trước mặt cậu ta.
“………………Hở?” Quách Vĩ Tường bất ngờ hết sức, tiếp đó hơi cảm động: “── Không không, cảm ơn, tôi không khát. Cảm ơn cảm ơn, cậu tự giữ cho mình uống đi……”
Cậu có giống cái kiểu cơ thể mệt nhọc mà cảm xúc suy sụp đâu. Tư Nam lại nghĩ một lát, hỏi: “Có phải cậu nhớ Chu Nhung?”
Quách Vĩ Tường mặt mày đau khổ nói: “Chuyện này á, sao nói thế được. Mặc dù cái thói thích lầm bà lầm bầm của ảnh làm người ta rất muốn đập cho một trận, thế nhưng mà đôi khi người khác cũng nhơ nhớ những lúc ảnh lẩm bẩm, nhất là giống như bây giờ…..”
Tư Nam chậm rãi ngồi vào cái ghế của mình, cũng không biết hắn đang suy tư điều gì, một lúc sau miệng mấp máy lí nhí nói: “Là cũng khá nhớ.”
“Chuẩn rồi── Bài ảnh ngâm quạnh ngắm trời thu, sông Tương về bắc, quanh bãi Quật Châu…..vạn vật giữa thu giành tự do…..đoạn sau đọc như thế nào nhỉ?”
Tư Nam lạnh lùng nói: “Ý tôi là Chu Nhung, không phải cái bài Chu Nhung lầm bà lầm bầm.”
Quách Vĩ Tường mới đầu còn chưa phản ứng, vài giây sau ngồi phắt dậy, dùng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn cảm động chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tư Nam.
Tư Nam thờ ơ, phảng phất như đã quên béng mất lời nói ngoài dự đoán của mọi người.
Sau đó hắn nhắm hai mắt, miệng bắt đầu nói lẩm bẩm.
Quách Vĩ Tường: “……………………………..”
Quách Vĩ Tường vểnh tai lên nghe ngóng kĩ càng một lúc lâu, cảm thấy cái miệng toàn tiếng chim trời kia trầm bổng du dương dữ, cơ mà có chút quen quen, rốt cuộc không nhịn được khiêm tốn học hỏi: “Cậu đang đọc cái gì đó?”
“Ngày 4 tháng 7 năm 1776, Pennsylvania, 《Tuyên ngôn Độc lập》.” Tư Nam trả lời: “Tôi không đọc thơ đâu, cậu tạm chấp nhận trước đi há.”
Chú thích:
(*) Trích trong bài Thấm Viên Xuân- Trường Sa của Mao Trạch Đông. Đoạn trên là lời dịch thơ của Hoàng Trung Thông.
Ps: Hôn rồi nhé =)) nút lưỡi rồi nhé ~ Hào ơi anh chậm chân rồi =))) ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook