Người Bất Tử
-
Chương 31
Dịch: Khởi Linh
***
“Chú kiên trì thêm chút nữa được không?” Xuân Thảo hỏi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn.
Trải qua vài tiếng đồng hồ đỡ đẻ căng thẳng, cơ thể bác sĩ Trịnh đều đã mệt rã rời, lúc này đang ôm một đứa trẻ sơ sinh gào khóc oe oe trong ngực, sau lưng cõng sản phụ hơi thở mỏng manh, mặc dù trọng lượng nặng trịch thế nhưng lại như được tiếp thêm dũng cảm vô cùng vô tận cho ông, nói chắc nịch: “Có thể!”
Tư Nam khe khẽ nói: “Chú ý canh gác, lên lầu thôi.”
Xuân Thảo đi đầu, bác sĩ Trịnh đi giữa, Tư Nam đi cuối, thừa dịp phút giây ngắn ngủi zombie leo từ lầu một đến lầu ba, ba người dốc sức nhanh chóng di chuyển lên tầng cao hơn.
Nhưng mà mặc cho đã dốc toàn lực đối phó, tốc độ của tiểu đội muốn sống này vẫn không ra gì, tiếng bước chân ở tầng dưới càng ngày càng gần, cuối cùng ở chỗ rẽ tại cuối hành lang vang lên tiếng gào, đàn zombie đã đuổi tới nơi!
Tư Nam: “Nổ súng!”
Xuân Thảo quay phắt đầu lại, ngắm bắn, hai người cùng đồng thời bóp cò.
Bác sĩ Trịnh dù sao cũng chỉ là người dân sống trong hòa bình, thoáng chốc bị tiếng nổ súng như mưa bom bão đạn dọa sợ tới mức hét to, giữa lúc hoảng hốt này ông chỉ cảm thấy có người ra sức kéo lấy mình, thế nhưng trong hoàn cảnh đạn bay tứ tung của đêm tối, ông thậm chí không thể phân biệt được đó là người hay là zombie, chỉ có thể theo bản năng ôm chặt bảo vệ đứa bé.
“Chạy! Chạy chạy chạy mau!” Vài giây sau, ông rốt cuộc cũng nghe thấy có người gào thét bên tai mình, là Xuân Thảo: “Cầu thang! Lên lầu!”
Bác sĩ Trịnh cõng sản phụ Vương Văn không còn hơi sức chạy lên phía trên, Xuân Thảo và Tư Nam vừa dùng hỏa lực áp chế đàn zombie, vừa kéo ông xông đến cửa hàng lang. Thế nhưng đúng lúc đang muốn lên lầu, chất giọng của Xuân Thảo đột nhiên biến điệu gào to: “Bên này cũng có zombie! Cẩn thận!”
Tư Nam đứng trong hành lang, vừa nã đạn ầm ầm vào đám zombie trên tầng này, vừa liếc nhìn khu vực tầng dưới phía tay phải.
Chỉ thấy họng súng không ngừng phun ra tia lửa, chiếu ra một đàn zombie khác đang gào thét, lắc lắc lư lư xông tới!
Tình thế lúc này biến thành thế bị kìm kẹp hai bên, quả thực chính là xui xẻo quá thể quá đáng. Tư Nam một mặt di chuyển họng súng nã đạn xuống phía dưới, cùng Xuân Thảo hình thành thế phòng ngự lưng đối lưng, một mặt cố gắng ra lệnh cho bác sĩ Trịnh: “Lên! Chạy lên lầu trên!”
Chỉ có điều bác sĩ Trịnh hiện tại sau lưng cõng một người, tay phải ôm một người khác, tiếng súng nổ to, loạt đạn bay tứ tung trong đêm tối, tuổi tác của ông cũng đã lớn, chưa chạy được hai bước đã vấp ngã, suýt nữa té xuống dưới lầu.
Vương Văn kiệt sức mở mắt ra.
Hiển nhiên trước mắt là một màu đen thui, song nhờ vào tia lửa điên cuồng phun ra và ánh trăng không biết từ đâu hắt vào, cô vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của con gái mình.
Đứa trẻ còn đỏ hon be bé, mềm mại như thế, mặt mày đỏ bừng, không ngừng khua tay múa chân gào khóc.
Cô khẽ mỉm cười, gắng sức giơ tay ra.
Đây là gương mặt nhỏ nhắn của bảo bối của mẹ,
Đây là bàn tay bé nhỏ của bảo bối của mẹ,
Đây là đôi chân, còn rất có sức đạp.
Tốt quá rồi, cô nghĩ. Bảo bối của mẹ sau này nhất định sẽ trưởng thành vô cùng mạnh mẽ, không giống người mẹ vô dụng này, chết đến nơi rồi vẫn còn liên lụy đến nhiều người tốt có bản lĩnh trên đời như thế.
Bác sĩ Trịnh nắm tay vịn cầu thang miễn cưỡng leo lên bậc cuối cùng, vẫn còn chưa đứng vững, đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh giá, vỗ nhẹ lưng ông.
Hành động này kỳ thực có chút đáng sợ, thế nhưng đang trong tình thế nguy hiểm nên ông cũng không kịp phản ứng, sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt của Vương Văn kề sát bên tai mình, nói đúng hai chữ: “Chạy mau!”
Tiếp theo, sức nặng trên lưng ông bỗng nhẹ bẫng, Vương Văn thế mà vùng ra nhảy xuống dưới.
“Đừng──” Bác sĩ Trịnh nhận ra được điều khủng khiếp, lập tức giận dữ gào to, chỉ thấy có một bóng người nghiêng ngả, cầm lên tay vịn cao bằng nửa người đi thẳng xuống phía dưới!
Xuân Thảo quay phắt đầu lại: “Đừng làm vậy!”
Bịch một tiếng, Vương Văn rơi thẳng xuống đàn zombie!
Máu thịt tươi mới khiến bọn chúng đang chen chúc đi lên đột ngột dừng lại, Xuân Thảo và bác sĩ Trịnh đều sững sờ cả người.
“….Chạy, chạy mau,” Giọng rít gào run rẩy của Tư Nam vang lên, “Đừng nhìn, chạy mau──!”
Chỉ sững lại trong nửa giây ngắn ngủi, kế đó ba người tiếp tục leo lên, nhân cơ hội đàn zombie đang tranh nhau cào xé máu thịt, cả bọn hùng hổ chạy lên tầng trên!
Tòa nhà kí túc gồm có mười tầng, bác sĩ Trịnh ôm đứa trẻ thất tha thất thểu, Tư Nam với Xuân Thảo một trái một phải kéo ông chạy, chẳng mấy chốc đã xông tới đỉnh.
Tốc độ của zombie suy cho cùng cũng không nhanh nhẹn bằng người sống, tới lúc lên tới tầng cao nhất, bọn họ gần như không nghe thấy tiếng bước chân soạt soạt của bọn chúng nữa, chỉ có tiếng gào rú từ bốn phương tám hướng vang đến, vang vọng rất lâu trên cầu thang.
Có lẽ trước đây tầng trên cùng này là khu vực dành riêng cho lãnh đạo nhà máy phân bón, có cửa sắt khóa chặt trong hành lang. Tư Nam nã một phát đạn để mở khóa, bảo bác sĩ Trịnh và Xuân Thảo đi vào trước, còn mình thì nhanh chóng chuyển dời đồ đạc trong hành lang, cố gắng chặn cửa sắt cho thật chắc.
“Tư Nam! Nhanh! Bên này!”
Xuân Thảo mở một gian phòng kí túc ở giữa hành lang, bên trong là một căn phòng rất rộng, thậm chí có cả sô pha và chậu hoa. Bác sĩ Trịnh vừa tiến vào đã lập tức hết hơi, ôm đứa bé xụi lơ trên mặt đất, không còn hơi sức để đứng dậy.
Tư Nam khóa trái cửa lại, cùng Xuân Thảo đẩy sô pha với đống đồ linh tinh cùng để chặn cửa vào.
“Oe……oe…….”
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng trẻ con khóc trở nên cực kì rõ ràng, bác sĩ Trịnh không kịp dỗ dành, Xuân Thảo đặt mông ngồi trên mặt đất, nước mắt không nhịn được rơi xuống: “Vì sao cô ấy phải nhảy xuống?”
Tư Nam ngồi tựa vào góc tường, không ngừng thở hổn hển dữ dội, bịt kín hai mắt mình.
“Vì sao phải tự tìm cái chết? Cô ấy vừa mới sinh con, sao cô ấy nỡ nhẫn tâm?”
Đứa bé hình như cảm nhận được sự đau thương và tuyệt vọng của người lớn, không ngừng vùng vẫy tay chân, khóc đến khàn cả giọng. Xuân Thảo ôm đứa bé sát vào lòng mình, khổ sở không thôi: “Bọn cháu sẵn lòng bảo vệ cô ấy, vì sao còn muốn đi chết? Nếu vẫn có thể sống sót thì sao, dù sao thì vẫn chưa đến bước đường cùng cơ mà!”
Bác sĩ Trịnh ôm mặt, bả vai không ngừng run run, một lúc sau mới ngước gương mặt có hai hàng lệ chảy dài, thở dài một hơi: “Nếu cứ tiếp tục thì zombie sẽ lên tới đây, và chú…..để chú đi dẫn dụ bọn chúng, hai đứa phải nhanh chóng ôm đứa bé chạy đi. Các cháu là người của quân đội, có ích hơn người thường như chú, hy vọng sống sót cũng cao hơn….”
“Chú đang nói bậy gì đấy!” Xuân Thảo phản bác kịch liệt: “Chú là bác sĩ, quan trọng hơn chúng cháu rất nhiều, chú có biết không?”
Bác sĩ Trịnh suy sụp nói: “Chú chỉ là một ông bác sĩ vô dụng, nếu chú giúp Vương Văn sinh con nhanh hơn một chút, nếu chú cõng cháu ấy chạy nhanh hơn nữa, thì mọi chuyện sẽ không đến nông nỗi này. Suy cho cùng nguyên nhân tại vì chú vô dụng, chú…..”
“Các cháu nói xem có phải chú đáng chết nhất hay không,” Đột nhiên Tư Nam ngồi trong góc tường lạnh lùng nói, “Cháu còn chẳng là cái gì này, chỉ là tình nguyện viên thôi này.”
Bác sĩ Trịnh với Xuân Thảo cùng quát bảo: “Ngậm mồm lại mau!”
“Bởi mới nói chưa đến giây phút cuối cùng thì đừng nói đến mấy chuyện này, biết đâu đợi lát nữa, Chu Nhung sẽ đến đón chúng ta đấy.” Tư Nam thở dài thườn thượt, nhắc nhở: “Nhanh dỗ đứa bé nín đi.”
── Đội trưởng Chu của các cháu thực sự sẽ quay về sao, trong cái tình trạng zombie nhung nhúc như núi như biển thế này?
Môi bác sĩ Trịnh giật giật, lại không có hỏi câu này ra, kế đó liền bị tiếng khóc to của đứa trẻ thu hút sự chú ý.
Trẻ sinh non ba mươi hai tuần có thể khóc to thế này thực sự là một chuyện tốt, thế nhưng zombie cũng vẫn giữ lại bản năng vốn có của sinh vật, sẽ đuổi đến nơi có âm thanh và mùi máu, nếu cứ để bé khóc tiếp như vậy, chắc chắn dù sớm hay muộn chúng cũng sẽ đuổi tới tận đây.
Phần đùi của zombie có thể đụng đổ cửa sắt tầng dưới cùng, đồ vật trong hành lang và cánh cửa khóa chặt liệu có thể ngăn cản bước chân của chúng được bao lâu? Một khi zombie đuổi đến nơi phát ra âm thanh, ba người bọn họ cùng với một đứa trẻ, chắc chắn sẽ chỉ còn nước bó tay chịu chết!
Bác sĩ Trịnh sốt ruột, đón đứa bẻ từ tay Xuân Thảo, ôm bé đi qua đi lại, không ngừng nhỏ giọng dỗ dành: “Bé ngoan, bé ngoan à, con đừng khóc, à ơi ngủ đi, bé ngoan….”
Thế nhưng mà, đứa bé mới chào đời chưa được bú ngụm sữa nào, khóc to đến khàn cả giọng, gần như hết hơi đến nơi. Đứa bé nhỏ như thế, lại không thể không cho bé khóc, bịt miệng thì chắc chắn sẽ làm bé chết ngạt, cả người bác sĩ Trịnh run như cầy sấy, nhất thời không biết làm sao.
“Bọn chúng sắp lên tới đây rồi,” Lỗ tai Tư Nam kề sát trên sàn nhà, ngẩng đầu thấp giọng nói.
“Oe oe……Oe oe oe………….”
Tiếng trẻ con khóc lóc trở thành bùa đòi mạng của tất cả mọi người, bác sĩ Trịnh với Xuân Thảo đưa mắt nhìn nhau, tình hình càng trở nên vô cùng nguy hiểm theo từng giây trôi qua.
“Để cháu,” Tư Nam nói.
Bác sĩ Trịnh hỏi theo phản xạ: “Cháu muốn làm gì?”
Tư Nam kéo ga giường xuống, xé thành mảnh vải, thuần thuộc buộc đứa bé vào trước ngực mình, thắt một nút chết, mở cửa sổ nhìn xuống dưới.
Khu đất đằng trước kí túc xá hiện tại đang có hằng hà sa zombie, cơ bản không nhìn được số lượng cụ thể, nhìn từ xa cả khu nhà máy đều biến thành một đại dương mênh mông zombie, coi tình hình này có lẽ phải lên đến trên chục nghìn con, thế mà bọn chúng còn không ngừng liên tục đổ bộ đến phía Nam.
Tư Nam ngoảnh đầu nhìn ra xa, trên đỉnh cửa sổ là đường ống thoát nước, lên nữa là phần lồi ra của sân thượng trên mái nhà.
“Rất…..rất nguy hiểm…………..” Bác sĩ Trịnh run run nói.
Tư Nam kéo chặt dây an toàn của khẩu súng, để khẩu tiểu liên cố định chắc ở sau vai mình, nhổ ít nước bọt vào lòng bàn tay, chà xát tay mình.
“Đợi ở trong phòng, không được lên tiếng, Xuân Thảo phụ trách bảo vệ bác sĩ Trịnh.”
Sau đó, trong cái nhìn chăm chú đầy căng thẳng của Xuân Thảo và bác sĩ Trịnh, hắn nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, tay bám chặt đường ống thoát nước, cố thử khả năng chịu lực, mạnh mẽ rướn toàn bộ cơ thể lên trên.
Bác sĩ Trịnh: “Á!” Sau đó lập tức bịt chặt miệng mình lại.
Xuân Thảo ló ra ngoài cửa sổ, để tiện có thể giơ tay đón người bất cứ lúc nào. Nhưng mà Tư Nam vắt vẻo nửa người giữa không trung, hắn khom lưng, nhờ vào tính dẻo dai của cơ thể nhào lên phần lan can của sân thượng, sau đó dựa vào lực bật của bàn chân, đỡ lấy cơ thể, động tác đó xinh đẹp đến nỗi cứ như vận động viên thể thao, tóm lấy mép đường ống thoát nước ở trên cửa sổ bật thẳng cả người!
Rầm!
Tay của hắn cũng nắm được lan can của sân thượng, lăn người nhảy vọt!
Có một tích tắc cả hắn và đứa bé hoàn toàn bay vút lên, điểm tựa duy nhất của hai người chính là phần cổ chân móc vào đường ống thoát nước kia. Trái tim Xuân Thảo phải ngừng đập theo, mãi đến khi nghe thấy giọng của Tư Nam truyền từ trên xuống: “Hoàn thành!” mới thở phào một hơi.
“Đừng sợ!” Tư Nam đứng ở trên sân thượng, quát: “Đóng chặt cửa vào, đừng lên tiếng!”
Đứa bé trong lòng hắn đã khóc đến hết hơi, Tư Nam cũng không biết nên dỗ dành thế nào, chỉ đành dùng hai ngón tay lễ phép xoa xoa bụng nhỏ của bé, nhanh chóng đi đến con đường duy nhất nối giữa tầng cao nhất và sân thượng── Cửa sổ trần nhà.
Cái cửa sổ này được bịt bằng ván gỗ, bỏ nó ra sẽ có một cái thang gỗ thông thẳng xuống dưới, tòa nhà kí túc cho công nhân đã cũ kĩ, bình thường lên sân thượng dọn dẹp, nhân viên vệ sinh đều phải dùng cái thang gỗ để trèo lên xuống.
Đàn zombie đang ùn ùn không ngừng xông vào tầng này, hiện tại đã cách rất gần với khu tầng trệt của bọn họ. Tiếng trẻ con khóc cực kì to như một tín hiệu của bữa tiệc, càng ngày càng có nhiều zombie tranh nhau lên lầu, trên người mang mùi thối cùng máu tanh tưởi, tập tà tập tễnh đi đến cái thang gỗ.
Tư Nam ôm khẩu tự động, tại một giây trước khi bóp cò súng lại đột nhiên nghĩ ra một việc, hắn xé một góc áo của mình cuộn thành hai cái nút nho nhỏ, cực kì cẩn thận nhét vào lỗ tai đứa bé, sau đó hắn bắn gãy cái thang.
“Grào grào──”
“Grào grào grào──!”
Đàn zombie bị hai mảnh thang gỗ nện trúng người, phát ra tiếng thét không cam lòng, hai tay hướng lên trên ra sức múa may.
Tư Nam khép mạnh cánh cửa gỗ lại trong ánh mắt nhìn chòng chọc của đám zombie, rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Rất may, tòa kiến trúc này thực sự quá lạc hậu, vừa nãy hắn chú ý thấy trên hành lang không có cầu thang thoát hiểm đi lên sân thượng, bằng không trừ phi phải bóp chết đứa trẻ, mọi người mới có thể thoát thân.
Lúc này đã là rạng sáng, 4 giờ 30 phút, thời điểm tăm tối nhất của trước ánh bình minh, mặt trăng đã giấu mình đi, ánh sao le lói, mảnh đất như một cái vực sâu đang há cái miệng khổng lồ đầy máu tanh.
Tư Nam bị lạnh đến run rẩy cả người, nhìn xuống chiếc đồng hồ quân sự đa năng hiện thị âm 6 độ C.
Đứa bé không có tã lót dày, lúc này khuôn mặt đã bị lạnh phát xanh, tiếng khóc cũng yếu ớt hơn rất nhiều. Hắn ôm chặt đứa bé, tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống, cố gắng co cụm cả người lại, cho cơ thể nhỏ nhắn của đứa bé áp sát vào lồng ngực mình, hai tay ôm chặt, gắng gượng dùng nhiệt độ cơ thể níu kéo sinh mệnh yếu ớt trong ngực.
Ba mươi hai tuần, dạ dày tim phổi vẫn chưa phát triển đầy đủ, mới chào đời đã trải qua nhiều chuyện chông gai thế này, thực sự làm người khác không dám tin liệu cô bé có thể sống được hay không.
“Cháu sẽ sống sót,” Tư Nam nói lẩm bẩm, “Mẹ của cháu ở trên trời đang nhìn chúng ta đấy.”
Hắn ngắm nhìn chỏm tóc máu mềm mượt trên đỉnh đầu đứa bé, trong lòng thầm nghĩ có phải cô bé đói rồi hay không, cơ mà không dám mở miệng to tiếng hỏi bác sĩ Trịnh ở tầng dưới, sợ một khi phát ra âm thanh sẽ lập tức thu hút đàn zombie chạy qua. Sau một lúc suy nghĩ, hắn cũng chẳng có cách nào hay, thật sự là không bột đố gột nên hồ, chỉ đành liếm sạch ngón áp út của mình, tạm coi như cách khử trùng đơn giản, giả làm vú cao su cho đứa bé mút.
Đứa bé mới sinh có bản năng sinh tồn rất mãnh liệt, còn thực sự mút hai cái, chỉ có điều không mút được cái gì, có cảm giác mình bị lừa to, cô bé khóc “Oe!” một tiếng vô cùng hung tợn.
“Trời ơi đậu má,” Tư Nam nghĩ, “Cô bé này còn kén cá chọn canh nữa.”
Hắn nghĩ sơ qua, cắn rách ngón trỏ của mình, để máu chảy ra rồi mớm cho cô bé mút.
Lần này dẫu gì cũng có chất lỏng ấm áp, cái miệng nhỏ nhắn mút mút hai cái, lại bắt đầu: “Oe──” có điều tiếng khóc lúc này hình như nhỏ hơn một chút, ít nhất không phải kiểu đau xé tim gan như vừa nãy.
Tư Nam cũng bó tay chịu chết, chỉ có thể vừa cầu nguyện cho chức năng dạ dày của cô bé, vừa liên tục mớm máu. Rất nhanh, ngón áp út không còn máu chảy ra, hắn bèn đổi sang ngón áp út của tay kia; đứa bé khóc thút thít ngậm đầu ngón tay của hắn, cứ mút lấy mút để như mút sữa mẹ mình, dần dần ngưng khóc, rồi thì cũng ngoan ngoãn hơn một tẹo.
Dù sao máu tươi cũng có dinh dưỡng, chắc có thể mớm khi bị đói, thế nhưng cứ mớm mãi nhất định sẽ bất lợi cho cô bé. Tư Nam sợ đứa bé uống máu dù không bị làm sao, song nếu hỏng dạ dày vì vi khuẩn trên ngón tay mình thì rắc rối to, mỗi lần trước khi mớm cho cô bé Tư Nam đều phải liếm sạch sẽ kĩ càng ngón tay mình, kết quả liếm đến nỗi miệng toàn mùi thuốc súng.
Rạng sáng, 5 giờ 30 phút.
Màn đêm dần hé sáng, sắc trời mờ mờ. Nhìn từ nóc nhà xuống phía dưới, núi zombie biển zombie nhốn nháo chen chúc dần dần rõ nét, nhà máy phân bón chỉ còn lại đống hoang tàn cũng dần dần hiện ra.
Ý thức của Tư Nam có chút mê man, hắn lạnh cóng run cầm cập cả người, lại ôm sát đứa bé vào lòng mình hơn.
Chu Nhung có quay lại được không?
Thực ra hắn cũng không chắc được trăm phần trăm.
Khả năng Chu Nhung quay lại rất thấp, còn lý do để không trở lại thì rất nhiều. Anh ta nhất định sẽ cầm tài liệu virus cùng huyết thanh đến Nam Hải, anh ta sẽ dẫn dắt cả đội bảo vệ an toàn hai cái xe đầy ắp người sống sót, anh ta là đội trưởng của trung đội lính đặc chủng, sau này còn có thể cứu được rất nhiều người khác….Nếu nói ác thì, đổi thành một người có tí đầu óc, giờ phút này thực sự sẽ không quay về.
Thế nhưng mà anh ta là Chu Nhung.
Cái con người vui thì cười mà giận thì mắng kia, vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, đeo trên lưng hy vọng vững bước tiến lên trong thế giới tăm tối này, là một Chu Nhung khiến tất cả mọi người trong đội ngũ dùng tính mạng để nghe lệnh.
Tư Nam khẽ thở ra một làn hơi trắng, ngẩng đầu ngóng về phương xa, ánh mắt không mục đích nhìn đại dương zombie ở phía dưới.
Đây là hành động hắn lặp lại vô số lần trong một giờ qua, nhưng mà lần này ánh mắt của hắn đột nhiên khựng lại.
Ở phía cuối đường quốc lộ xa xa, ánh đèn xe sáng trưng đột ngột lóe lên, tiếng động cơ ầm ầm chậm rãi tiến đến. Đàn zombie không kịp tránh né đều bị nghiền nát bấy dưới gầm xe, thịt thối và xương vụn chất thành một con đường dài vô bờ vô bến ở sau đuôi xe.
Đầu xe xông thẳng đến nhà máy phân bón hóa học cô độc bị biển zombie mênh mông bao vây, kế đó cửa kính xe rơi xuống, một cái họng tối đen của pháo cối được vác trên vai nhô ra ──
Oành!
Quả đạn pháo vút bay, đàn zombie bùng cháy, không biết bao con zombie bị nổ tan xác tung tóe khắp nơi!
Ánh lửa kia tựa như chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trong đêm đen, tiến thẳng vào đàn zombie đông đúc như thế núi dời lấp biển. Khói thuốc súng với lửa đạn bay tán loạn, đèn xe như một con dao sắc bén chấm dứt màn đêm dài, xẻ đôi đại dương của máu thịt và tử vong, vượt mọi chông gai giữa trời với đất, bất khả chiến bại.
***
“Chú kiên trì thêm chút nữa được không?” Xuân Thảo hỏi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn.
Trải qua vài tiếng đồng hồ đỡ đẻ căng thẳng, cơ thể bác sĩ Trịnh đều đã mệt rã rời, lúc này đang ôm một đứa trẻ sơ sinh gào khóc oe oe trong ngực, sau lưng cõng sản phụ hơi thở mỏng manh, mặc dù trọng lượng nặng trịch thế nhưng lại như được tiếp thêm dũng cảm vô cùng vô tận cho ông, nói chắc nịch: “Có thể!”
Tư Nam khe khẽ nói: “Chú ý canh gác, lên lầu thôi.”
Xuân Thảo đi đầu, bác sĩ Trịnh đi giữa, Tư Nam đi cuối, thừa dịp phút giây ngắn ngủi zombie leo từ lầu một đến lầu ba, ba người dốc sức nhanh chóng di chuyển lên tầng cao hơn.
Nhưng mà mặc cho đã dốc toàn lực đối phó, tốc độ của tiểu đội muốn sống này vẫn không ra gì, tiếng bước chân ở tầng dưới càng ngày càng gần, cuối cùng ở chỗ rẽ tại cuối hành lang vang lên tiếng gào, đàn zombie đã đuổi tới nơi!
Tư Nam: “Nổ súng!”
Xuân Thảo quay phắt đầu lại, ngắm bắn, hai người cùng đồng thời bóp cò.
Bác sĩ Trịnh dù sao cũng chỉ là người dân sống trong hòa bình, thoáng chốc bị tiếng nổ súng như mưa bom bão đạn dọa sợ tới mức hét to, giữa lúc hoảng hốt này ông chỉ cảm thấy có người ra sức kéo lấy mình, thế nhưng trong hoàn cảnh đạn bay tứ tung của đêm tối, ông thậm chí không thể phân biệt được đó là người hay là zombie, chỉ có thể theo bản năng ôm chặt bảo vệ đứa bé.
“Chạy! Chạy chạy chạy mau!” Vài giây sau, ông rốt cuộc cũng nghe thấy có người gào thét bên tai mình, là Xuân Thảo: “Cầu thang! Lên lầu!”
Bác sĩ Trịnh cõng sản phụ Vương Văn không còn hơi sức chạy lên phía trên, Xuân Thảo và Tư Nam vừa dùng hỏa lực áp chế đàn zombie, vừa kéo ông xông đến cửa hàng lang. Thế nhưng đúng lúc đang muốn lên lầu, chất giọng của Xuân Thảo đột nhiên biến điệu gào to: “Bên này cũng có zombie! Cẩn thận!”
Tư Nam đứng trong hành lang, vừa nã đạn ầm ầm vào đám zombie trên tầng này, vừa liếc nhìn khu vực tầng dưới phía tay phải.
Chỉ thấy họng súng không ngừng phun ra tia lửa, chiếu ra một đàn zombie khác đang gào thét, lắc lắc lư lư xông tới!
Tình thế lúc này biến thành thế bị kìm kẹp hai bên, quả thực chính là xui xẻo quá thể quá đáng. Tư Nam một mặt di chuyển họng súng nã đạn xuống phía dưới, cùng Xuân Thảo hình thành thế phòng ngự lưng đối lưng, một mặt cố gắng ra lệnh cho bác sĩ Trịnh: “Lên! Chạy lên lầu trên!”
Chỉ có điều bác sĩ Trịnh hiện tại sau lưng cõng một người, tay phải ôm một người khác, tiếng súng nổ to, loạt đạn bay tứ tung trong đêm tối, tuổi tác của ông cũng đã lớn, chưa chạy được hai bước đã vấp ngã, suýt nữa té xuống dưới lầu.
Vương Văn kiệt sức mở mắt ra.
Hiển nhiên trước mắt là một màu đen thui, song nhờ vào tia lửa điên cuồng phun ra và ánh trăng không biết từ đâu hắt vào, cô vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của con gái mình.
Đứa trẻ còn đỏ hon be bé, mềm mại như thế, mặt mày đỏ bừng, không ngừng khua tay múa chân gào khóc.
Cô khẽ mỉm cười, gắng sức giơ tay ra.
Đây là gương mặt nhỏ nhắn của bảo bối của mẹ,
Đây là bàn tay bé nhỏ của bảo bối của mẹ,
Đây là đôi chân, còn rất có sức đạp.
Tốt quá rồi, cô nghĩ. Bảo bối của mẹ sau này nhất định sẽ trưởng thành vô cùng mạnh mẽ, không giống người mẹ vô dụng này, chết đến nơi rồi vẫn còn liên lụy đến nhiều người tốt có bản lĩnh trên đời như thế.
Bác sĩ Trịnh nắm tay vịn cầu thang miễn cưỡng leo lên bậc cuối cùng, vẫn còn chưa đứng vững, đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh giá, vỗ nhẹ lưng ông.
Hành động này kỳ thực có chút đáng sợ, thế nhưng đang trong tình thế nguy hiểm nên ông cũng không kịp phản ứng, sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt của Vương Văn kề sát bên tai mình, nói đúng hai chữ: “Chạy mau!”
Tiếp theo, sức nặng trên lưng ông bỗng nhẹ bẫng, Vương Văn thế mà vùng ra nhảy xuống dưới.
“Đừng──” Bác sĩ Trịnh nhận ra được điều khủng khiếp, lập tức giận dữ gào to, chỉ thấy có một bóng người nghiêng ngả, cầm lên tay vịn cao bằng nửa người đi thẳng xuống phía dưới!
Xuân Thảo quay phắt đầu lại: “Đừng làm vậy!”
Bịch một tiếng, Vương Văn rơi thẳng xuống đàn zombie!
Máu thịt tươi mới khiến bọn chúng đang chen chúc đi lên đột ngột dừng lại, Xuân Thảo và bác sĩ Trịnh đều sững sờ cả người.
“….Chạy, chạy mau,” Giọng rít gào run rẩy của Tư Nam vang lên, “Đừng nhìn, chạy mau──!”
Chỉ sững lại trong nửa giây ngắn ngủi, kế đó ba người tiếp tục leo lên, nhân cơ hội đàn zombie đang tranh nhau cào xé máu thịt, cả bọn hùng hổ chạy lên tầng trên!
Tòa nhà kí túc gồm có mười tầng, bác sĩ Trịnh ôm đứa trẻ thất tha thất thểu, Tư Nam với Xuân Thảo một trái một phải kéo ông chạy, chẳng mấy chốc đã xông tới đỉnh.
Tốc độ của zombie suy cho cùng cũng không nhanh nhẹn bằng người sống, tới lúc lên tới tầng cao nhất, bọn họ gần như không nghe thấy tiếng bước chân soạt soạt của bọn chúng nữa, chỉ có tiếng gào rú từ bốn phương tám hướng vang đến, vang vọng rất lâu trên cầu thang.
Có lẽ trước đây tầng trên cùng này là khu vực dành riêng cho lãnh đạo nhà máy phân bón, có cửa sắt khóa chặt trong hành lang. Tư Nam nã một phát đạn để mở khóa, bảo bác sĩ Trịnh và Xuân Thảo đi vào trước, còn mình thì nhanh chóng chuyển dời đồ đạc trong hành lang, cố gắng chặn cửa sắt cho thật chắc.
“Tư Nam! Nhanh! Bên này!”
Xuân Thảo mở một gian phòng kí túc ở giữa hành lang, bên trong là một căn phòng rất rộng, thậm chí có cả sô pha và chậu hoa. Bác sĩ Trịnh vừa tiến vào đã lập tức hết hơi, ôm đứa bé xụi lơ trên mặt đất, không còn hơi sức để đứng dậy.
Tư Nam khóa trái cửa lại, cùng Xuân Thảo đẩy sô pha với đống đồ linh tinh cùng để chặn cửa vào.
“Oe……oe…….”
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng trẻ con khóc trở nên cực kì rõ ràng, bác sĩ Trịnh không kịp dỗ dành, Xuân Thảo đặt mông ngồi trên mặt đất, nước mắt không nhịn được rơi xuống: “Vì sao cô ấy phải nhảy xuống?”
Tư Nam ngồi tựa vào góc tường, không ngừng thở hổn hển dữ dội, bịt kín hai mắt mình.
“Vì sao phải tự tìm cái chết? Cô ấy vừa mới sinh con, sao cô ấy nỡ nhẫn tâm?”
Đứa bé hình như cảm nhận được sự đau thương và tuyệt vọng của người lớn, không ngừng vùng vẫy tay chân, khóc đến khàn cả giọng. Xuân Thảo ôm đứa bé sát vào lòng mình, khổ sở không thôi: “Bọn cháu sẵn lòng bảo vệ cô ấy, vì sao còn muốn đi chết? Nếu vẫn có thể sống sót thì sao, dù sao thì vẫn chưa đến bước đường cùng cơ mà!”
Bác sĩ Trịnh ôm mặt, bả vai không ngừng run run, một lúc sau mới ngước gương mặt có hai hàng lệ chảy dài, thở dài một hơi: “Nếu cứ tiếp tục thì zombie sẽ lên tới đây, và chú…..để chú đi dẫn dụ bọn chúng, hai đứa phải nhanh chóng ôm đứa bé chạy đi. Các cháu là người của quân đội, có ích hơn người thường như chú, hy vọng sống sót cũng cao hơn….”
“Chú đang nói bậy gì đấy!” Xuân Thảo phản bác kịch liệt: “Chú là bác sĩ, quan trọng hơn chúng cháu rất nhiều, chú có biết không?”
Bác sĩ Trịnh suy sụp nói: “Chú chỉ là một ông bác sĩ vô dụng, nếu chú giúp Vương Văn sinh con nhanh hơn một chút, nếu chú cõng cháu ấy chạy nhanh hơn nữa, thì mọi chuyện sẽ không đến nông nỗi này. Suy cho cùng nguyên nhân tại vì chú vô dụng, chú…..”
“Các cháu nói xem có phải chú đáng chết nhất hay không,” Đột nhiên Tư Nam ngồi trong góc tường lạnh lùng nói, “Cháu còn chẳng là cái gì này, chỉ là tình nguyện viên thôi này.”
Bác sĩ Trịnh với Xuân Thảo cùng quát bảo: “Ngậm mồm lại mau!”
“Bởi mới nói chưa đến giây phút cuối cùng thì đừng nói đến mấy chuyện này, biết đâu đợi lát nữa, Chu Nhung sẽ đến đón chúng ta đấy.” Tư Nam thở dài thườn thượt, nhắc nhở: “Nhanh dỗ đứa bé nín đi.”
── Đội trưởng Chu của các cháu thực sự sẽ quay về sao, trong cái tình trạng zombie nhung nhúc như núi như biển thế này?
Môi bác sĩ Trịnh giật giật, lại không có hỏi câu này ra, kế đó liền bị tiếng khóc to của đứa trẻ thu hút sự chú ý.
Trẻ sinh non ba mươi hai tuần có thể khóc to thế này thực sự là một chuyện tốt, thế nhưng zombie cũng vẫn giữ lại bản năng vốn có của sinh vật, sẽ đuổi đến nơi có âm thanh và mùi máu, nếu cứ để bé khóc tiếp như vậy, chắc chắn dù sớm hay muộn chúng cũng sẽ đuổi tới tận đây.
Phần đùi của zombie có thể đụng đổ cửa sắt tầng dưới cùng, đồ vật trong hành lang và cánh cửa khóa chặt liệu có thể ngăn cản bước chân của chúng được bao lâu? Một khi zombie đuổi đến nơi phát ra âm thanh, ba người bọn họ cùng với một đứa trẻ, chắc chắn sẽ chỉ còn nước bó tay chịu chết!
Bác sĩ Trịnh sốt ruột, đón đứa bẻ từ tay Xuân Thảo, ôm bé đi qua đi lại, không ngừng nhỏ giọng dỗ dành: “Bé ngoan, bé ngoan à, con đừng khóc, à ơi ngủ đi, bé ngoan….”
Thế nhưng mà, đứa bé mới chào đời chưa được bú ngụm sữa nào, khóc to đến khàn cả giọng, gần như hết hơi đến nơi. Đứa bé nhỏ như thế, lại không thể không cho bé khóc, bịt miệng thì chắc chắn sẽ làm bé chết ngạt, cả người bác sĩ Trịnh run như cầy sấy, nhất thời không biết làm sao.
“Bọn chúng sắp lên tới đây rồi,” Lỗ tai Tư Nam kề sát trên sàn nhà, ngẩng đầu thấp giọng nói.
“Oe oe……Oe oe oe………….”
Tiếng trẻ con khóc lóc trở thành bùa đòi mạng của tất cả mọi người, bác sĩ Trịnh với Xuân Thảo đưa mắt nhìn nhau, tình hình càng trở nên vô cùng nguy hiểm theo từng giây trôi qua.
“Để cháu,” Tư Nam nói.
Bác sĩ Trịnh hỏi theo phản xạ: “Cháu muốn làm gì?”
Tư Nam kéo ga giường xuống, xé thành mảnh vải, thuần thuộc buộc đứa bé vào trước ngực mình, thắt một nút chết, mở cửa sổ nhìn xuống dưới.
Khu đất đằng trước kí túc xá hiện tại đang có hằng hà sa zombie, cơ bản không nhìn được số lượng cụ thể, nhìn từ xa cả khu nhà máy đều biến thành một đại dương mênh mông zombie, coi tình hình này có lẽ phải lên đến trên chục nghìn con, thế mà bọn chúng còn không ngừng liên tục đổ bộ đến phía Nam.
Tư Nam ngoảnh đầu nhìn ra xa, trên đỉnh cửa sổ là đường ống thoát nước, lên nữa là phần lồi ra của sân thượng trên mái nhà.
“Rất…..rất nguy hiểm…………..” Bác sĩ Trịnh run run nói.
Tư Nam kéo chặt dây an toàn của khẩu súng, để khẩu tiểu liên cố định chắc ở sau vai mình, nhổ ít nước bọt vào lòng bàn tay, chà xát tay mình.
“Đợi ở trong phòng, không được lên tiếng, Xuân Thảo phụ trách bảo vệ bác sĩ Trịnh.”
Sau đó, trong cái nhìn chăm chú đầy căng thẳng của Xuân Thảo và bác sĩ Trịnh, hắn nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, tay bám chặt đường ống thoát nước, cố thử khả năng chịu lực, mạnh mẽ rướn toàn bộ cơ thể lên trên.
Bác sĩ Trịnh: “Á!” Sau đó lập tức bịt chặt miệng mình lại.
Xuân Thảo ló ra ngoài cửa sổ, để tiện có thể giơ tay đón người bất cứ lúc nào. Nhưng mà Tư Nam vắt vẻo nửa người giữa không trung, hắn khom lưng, nhờ vào tính dẻo dai của cơ thể nhào lên phần lan can của sân thượng, sau đó dựa vào lực bật của bàn chân, đỡ lấy cơ thể, động tác đó xinh đẹp đến nỗi cứ như vận động viên thể thao, tóm lấy mép đường ống thoát nước ở trên cửa sổ bật thẳng cả người!
Rầm!
Tay của hắn cũng nắm được lan can của sân thượng, lăn người nhảy vọt!
Có một tích tắc cả hắn và đứa bé hoàn toàn bay vút lên, điểm tựa duy nhất của hai người chính là phần cổ chân móc vào đường ống thoát nước kia. Trái tim Xuân Thảo phải ngừng đập theo, mãi đến khi nghe thấy giọng của Tư Nam truyền từ trên xuống: “Hoàn thành!” mới thở phào một hơi.
“Đừng sợ!” Tư Nam đứng ở trên sân thượng, quát: “Đóng chặt cửa vào, đừng lên tiếng!”
Đứa bé trong lòng hắn đã khóc đến hết hơi, Tư Nam cũng không biết nên dỗ dành thế nào, chỉ đành dùng hai ngón tay lễ phép xoa xoa bụng nhỏ của bé, nhanh chóng đi đến con đường duy nhất nối giữa tầng cao nhất và sân thượng── Cửa sổ trần nhà.
Cái cửa sổ này được bịt bằng ván gỗ, bỏ nó ra sẽ có một cái thang gỗ thông thẳng xuống dưới, tòa nhà kí túc cho công nhân đã cũ kĩ, bình thường lên sân thượng dọn dẹp, nhân viên vệ sinh đều phải dùng cái thang gỗ để trèo lên xuống.
Đàn zombie đang ùn ùn không ngừng xông vào tầng này, hiện tại đã cách rất gần với khu tầng trệt của bọn họ. Tiếng trẻ con khóc cực kì to như một tín hiệu của bữa tiệc, càng ngày càng có nhiều zombie tranh nhau lên lầu, trên người mang mùi thối cùng máu tanh tưởi, tập tà tập tễnh đi đến cái thang gỗ.
Tư Nam ôm khẩu tự động, tại một giây trước khi bóp cò súng lại đột nhiên nghĩ ra một việc, hắn xé một góc áo của mình cuộn thành hai cái nút nho nhỏ, cực kì cẩn thận nhét vào lỗ tai đứa bé, sau đó hắn bắn gãy cái thang.
“Grào grào──”
“Grào grào grào──!”
Đàn zombie bị hai mảnh thang gỗ nện trúng người, phát ra tiếng thét không cam lòng, hai tay hướng lên trên ra sức múa may.
Tư Nam khép mạnh cánh cửa gỗ lại trong ánh mắt nhìn chòng chọc của đám zombie, rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Rất may, tòa kiến trúc này thực sự quá lạc hậu, vừa nãy hắn chú ý thấy trên hành lang không có cầu thang thoát hiểm đi lên sân thượng, bằng không trừ phi phải bóp chết đứa trẻ, mọi người mới có thể thoát thân.
Lúc này đã là rạng sáng, 4 giờ 30 phút, thời điểm tăm tối nhất của trước ánh bình minh, mặt trăng đã giấu mình đi, ánh sao le lói, mảnh đất như một cái vực sâu đang há cái miệng khổng lồ đầy máu tanh.
Tư Nam bị lạnh đến run rẩy cả người, nhìn xuống chiếc đồng hồ quân sự đa năng hiện thị âm 6 độ C.
Đứa bé không có tã lót dày, lúc này khuôn mặt đã bị lạnh phát xanh, tiếng khóc cũng yếu ớt hơn rất nhiều. Hắn ôm chặt đứa bé, tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống, cố gắng co cụm cả người lại, cho cơ thể nhỏ nhắn của đứa bé áp sát vào lồng ngực mình, hai tay ôm chặt, gắng gượng dùng nhiệt độ cơ thể níu kéo sinh mệnh yếu ớt trong ngực.
Ba mươi hai tuần, dạ dày tim phổi vẫn chưa phát triển đầy đủ, mới chào đời đã trải qua nhiều chuyện chông gai thế này, thực sự làm người khác không dám tin liệu cô bé có thể sống được hay không.
“Cháu sẽ sống sót,” Tư Nam nói lẩm bẩm, “Mẹ của cháu ở trên trời đang nhìn chúng ta đấy.”
Hắn ngắm nhìn chỏm tóc máu mềm mượt trên đỉnh đầu đứa bé, trong lòng thầm nghĩ có phải cô bé đói rồi hay không, cơ mà không dám mở miệng to tiếng hỏi bác sĩ Trịnh ở tầng dưới, sợ một khi phát ra âm thanh sẽ lập tức thu hút đàn zombie chạy qua. Sau một lúc suy nghĩ, hắn cũng chẳng có cách nào hay, thật sự là không bột đố gột nên hồ, chỉ đành liếm sạch ngón áp út của mình, tạm coi như cách khử trùng đơn giản, giả làm vú cao su cho đứa bé mút.
Đứa bé mới sinh có bản năng sinh tồn rất mãnh liệt, còn thực sự mút hai cái, chỉ có điều không mút được cái gì, có cảm giác mình bị lừa to, cô bé khóc “Oe!” một tiếng vô cùng hung tợn.
“Trời ơi đậu má,” Tư Nam nghĩ, “Cô bé này còn kén cá chọn canh nữa.”
Hắn nghĩ sơ qua, cắn rách ngón trỏ của mình, để máu chảy ra rồi mớm cho cô bé mút.
Lần này dẫu gì cũng có chất lỏng ấm áp, cái miệng nhỏ nhắn mút mút hai cái, lại bắt đầu: “Oe──” có điều tiếng khóc lúc này hình như nhỏ hơn một chút, ít nhất không phải kiểu đau xé tim gan như vừa nãy.
Tư Nam cũng bó tay chịu chết, chỉ có thể vừa cầu nguyện cho chức năng dạ dày của cô bé, vừa liên tục mớm máu. Rất nhanh, ngón áp út không còn máu chảy ra, hắn bèn đổi sang ngón áp út của tay kia; đứa bé khóc thút thít ngậm đầu ngón tay của hắn, cứ mút lấy mút để như mút sữa mẹ mình, dần dần ngưng khóc, rồi thì cũng ngoan ngoãn hơn một tẹo.
Dù sao máu tươi cũng có dinh dưỡng, chắc có thể mớm khi bị đói, thế nhưng cứ mớm mãi nhất định sẽ bất lợi cho cô bé. Tư Nam sợ đứa bé uống máu dù không bị làm sao, song nếu hỏng dạ dày vì vi khuẩn trên ngón tay mình thì rắc rối to, mỗi lần trước khi mớm cho cô bé Tư Nam đều phải liếm sạch sẽ kĩ càng ngón tay mình, kết quả liếm đến nỗi miệng toàn mùi thuốc súng.
Rạng sáng, 5 giờ 30 phút.
Màn đêm dần hé sáng, sắc trời mờ mờ. Nhìn từ nóc nhà xuống phía dưới, núi zombie biển zombie nhốn nháo chen chúc dần dần rõ nét, nhà máy phân bón chỉ còn lại đống hoang tàn cũng dần dần hiện ra.
Ý thức của Tư Nam có chút mê man, hắn lạnh cóng run cầm cập cả người, lại ôm sát đứa bé vào lòng mình hơn.
Chu Nhung có quay lại được không?
Thực ra hắn cũng không chắc được trăm phần trăm.
Khả năng Chu Nhung quay lại rất thấp, còn lý do để không trở lại thì rất nhiều. Anh ta nhất định sẽ cầm tài liệu virus cùng huyết thanh đến Nam Hải, anh ta sẽ dẫn dắt cả đội bảo vệ an toàn hai cái xe đầy ắp người sống sót, anh ta là đội trưởng của trung đội lính đặc chủng, sau này còn có thể cứu được rất nhiều người khác….Nếu nói ác thì, đổi thành một người có tí đầu óc, giờ phút này thực sự sẽ không quay về.
Thế nhưng mà anh ta là Chu Nhung.
Cái con người vui thì cười mà giận thì mắng kia, vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, đeo trên lưng hy vọng vững bước tiến lên trong thế giới tăm tối này, là một Chu Nhung khiến tất cả mọi người trong đội ngũ dùng tính mạng để nghe lệnh.
Tư Nam khẽ thở ra một làn hơi trắng, ngẩng đầu ngóng về phương xa, ánh mắt không mục đích nhìn đại dương zombie ở phía dưới.
Đây là hành động hắn lặp lại vô số lần trong một giờ qua, nhưng mà lần này ánh mắt của hắn đột nhiên khựng lại.
Ở phía cuối đường quốc lộ xa xa, ánh đèn xe sáng trưng đột ngột lóe lên, tiếng động cơ ầm ầm chậm rãi tiến đến. Đàn zombie không kịp tránh né đều bị nghiền nát bấy dưới gầm xe, thịt thối và xương vụn chất thành một con đường dài vô bờ vô bến ở sau đuôi xe.
Đầu xe xông thẳng đến nhà máy phân bón hóa học cô độc bị biển zombie mênh mông bao vây, kế đó cửa kính xe rơi xuống, một cái họng tối đen của pháo cối được vác trên vai nhô ra ──
Oành!
Quả đạn pháo vút bay, đàn zombie bùng cháy, không biết bao con zombie bị nổ tan xác tung tóe khắp nơi!
Ánh lửa kia tựa như chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trong đêm đen, tiến thẳng vào đàn zombie đông đúc như thế núi dời lấp biển. Khói thuốc súng với lửa đạn bay tán loạn, đèn xe như một con dao sắc bén chấm dứt màn đêm dài, xẻ đôi đại dương của máu thịt và tử vong, vượt mọi chông gai giữa trời với đất, bất khả chiến bại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook