Người Bất Tử
-
Chương 28
Dịch: Khởi Linh
***
“Bỏ súng xuống.” Chu Nhung rít từng chữ, họng khẩu tiểu liên chỉ thẳng hướng Phùng Văn Thái.
Lô Huy máu chảy đầm đìa, nằm quằn quại đau đớn trên đất. Còn ba vị bộ đội đặc chủng chỉa súng hạng nặng vào đám vệ sĩ của Phùng gia, đã mở chốt, ngón trỏ đè trên cò súng.
“Tôi đếm đến ba, bỏ súng xuống, sẽ không ai phải chết.” Tầm mắt Chu Nhung lướt nhìn từng khuôn mặt do dự của bọn họ, chậm rãi nói: “Chỉ có điều nếu ai nổ súng trước, thì kẻ đó chết chắc rồi, tôi bảo đảm các người sẽ có một cái chết bầy nhầy hơn đống thịt nát này không biết bao nhiêu lần đấy.”
“Một…….”
“Hai……”
Chữ ba còn chưa nói ra, gã vệ sĩ đứng ở đầu hàng đã run rẩy bỏ súng xuống đất, vứt cạch một tiếng.
Khẩu súng lục bé nhỏ tất nhiên không thể tạo cảm giác an toàn bằng súng hạng nặng mỗi phút nã được chín trăm phát, càng đừng bàn tới quả súng nặng trịch cao bằng nửa người trưởng thành của người phía sau, tới khi chiến nhau thật, lực sát thương khủng bố kia gần như có tính đe dọa áp bức trăm phần trăm.
Có người đi đầu thì sẽ có người thứ hai, hai gã vệ sĩ còn lại cũng chịu khuất phục, run rẩy vứt xuống cạnh chân.
Chu Nhung nói: “Đá qua đây.”
Ba người đều đá khẩu súng lục đến giữa khu đất trống, Chu Nhung liếc mắt ra hiệu cho người ở sau: “Xuân Thảo.”
Thiếu nữ cầm khẩu súng trường tấn công vắt ngang sau lưng, tiến lên nhặt khẩu súng lục, bỏ tất cả viên đạn nhét vào trong cái váy rằn ri của mình.
Không khí giương cung bạt kiếm rốt cuộc cũng biến mất, nhóm đàn ông đang kinh hồn bạt vía cũng mở cửa ra, đám phụ nữ cũng ló đầu, căng thẳng nhìn chăm chú tình hình dưới khu đất.
Họng súng của Quách Vĩ Tường với Đinh Thực vẫn nhắm vào người Phùng gia, song Chu Nhung lại quăng khẩu tiểu liên đi, giơ hai tay trống không, đi dạo một vòng quanh dân chúng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng khuôn mặt đang lo lắng đề phòng.
“Ngày mai,” Y mở miệng nói, giọng nói mang tính thực thi hết sức, “Chúng tôi sẽ rời khỏi nhà máy phân bón, dẫn mọi người xuôi về miền Nam, đến khu tránh nạn của tổng bộ quân đội Nam Hải.”
“Trước khi xảy ra thảm họa, trung đội số sáu của 118 vì chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật hàng đầu nên từ quân khu B đến thành phố T, bởi vì liên quan đến nội dung nhiệm vụ, tất cả mọi người đều được tiêm thuốc ức chế pheromone. Sau khi thảm họa bùng nổ, chúng tôi dẫn mọi người chạy thẳng lên phía Bắc, không kịp giải thích cặn kẽ với mọi người, mãi cho tới ngày hôm nay.”
“Nhưng mà, hy vọng mọi người hiểu cho, mỗi một người tại đây đều sẽ được trung đội chúng tôi đối xử bình đẳng, bao gồm đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ……Sau khi thảm họa ập đến, tất cả trật tự xã hội và pháp luật đều đã không còn tồn tại, tình trạng bây giờ đã biến thành một thế giới luật rừng tối tăm lấy mạnh hiếp yếu; tuy nhiên, trong đội ngũ chưa đến bốn mươi của chúng ta đây, toàn bộ luật pháp của xã hội loài người, quyền lợi và nghĩa vụ vẫn sẽ còn, vẫn được thi hành.”
“Trên hành trình xuôi xuống phía Nam, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều người sống sót: nam nữ già trẻ, người già yếu bệnh tật, sẽ có Alpha, hoặc thậm chí có cả Omega.” Chu Nhung ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “Song bất kể đội ngũ có phát triển mở rộng đến bao nhiêu người, chúng ta vẫn sẽ đứng trên cùng một nơi, là bảo vệ lẫn nhau, giúp đỡ, sóng vai tiến về tương lai, tiếp tục để ngọn lửa sinh tồn được tiếp tục.”
Y nhìn những nét mặt tỏ rõ thái độ khác nhau của từng người một, chỉ vào súng máy trong tay bọn Quách Vĩ Tường:
“Những khẩu súng ống đó tồn tại là vì bảo vệ mọi người, họng súng sẽ vĩnh viễn hướng ra bên ngoài, mời tất cả mọi người làm chứng cho điều này.”
Một khoảng tĩnh lặng rất lâu, không có ai lên tiếng.
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay thứ nhất vang lên trong đám người.
Nhóm người sống sót dường như đến tận giờ mới kịp phản ứng, tiếng vỗ từ khắp bốn phía vang lên, càng ngày càng to.
Chu Nhung cúi đầu gửi lời thăm hỏi, chợt nhỏ giọng dặn dò Xuân Thảo: “Bảo bác sĩ Trịnh đến khám cho hai gã vệ sĩ kia đi, đừng để chết người thật.”
Người y nói là tên Vạn Bân với Lô Huy, Xuân Thảo lên tiếng trả lời.
Gã Alpha họ Vạn vẫn đang nằm bò trên đất, máu đã chảy khô ── Nếu gã không phải là Alpha thì chắc đã chết vì mất máu quá nhiều rồi, cái hình ảnh kia thực sự có sức công phá mãnh liệt, ngay đến Chu Nhung quá quen với cái kiểu thảm mà khóe mắt còn không khỏi giật giật.
Y có thể nhìn rõ những vết dao tại các chỗ khác nhau khắp người Vạn Bân: Căn bản không phải vết thương do đánh nhau kịch liệt gây nên.
Đó là những vết thương được cố tình tạo ra nhằm gây đau đớn cho người bị đánh, là vết thương tra tấn.
Tư Nam đứng trong một góc xa xa, đôi môi vểnh lên, một tay vỗ dao găm, để ở bên người.
Chu Nhung nhìn thẳng vào hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kì kỳ dị, tiềm thức đột nhiên hiện ra vài đoạn:
“Đối tượng có tính cách phản xã hội tiềm tàng trong người, tính phá hoại cực mạnh, phạm phải rất nhiều tội mưu sát cấp bậc cao…..”
“…… phong cách hành động máu lạnh và hầu hết thời gian rất khó đoán được hướng đi. Không nên cố gắng sử dụng bất kì thủ đoạn kích thích nào để khôi phục thần trí cho cậu ta…..”
Chu Nhung âm thầm hơi giật thót mình.
“Đội trưởng Chu,” bác sĩ Trịnh đột ngột vội vã chạy đến.
Chu Nhung mới quay đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt bác sĩ Trịnh biến đổi, mồ hôi lạnh túa đầy trên trán, khe khẽ nói: “Bà bầu Vương Văn kia……vừa rồi bị tiếng súng dọa sợ, sắp sinh non rồi…..”
Dựa theo chính Chu Nhung nói thì, thời thanh niên trẻ trâu y không sợ trời không sợ đất, thần cản giết thần phật ngăn giết phật, dám liều mình ôm lựu đạn cho nổ tan xác xe tăng của phần tử khủng bố, nếu không phải do sau này vì tính chất công tác bị ép phải trầm ổn lại, y có thể chọc cho ông trời một lỗ ấy chứ.
Thế nhưng mà y thực sự chưa bao giờ gặp phải trường hợp bà bầu khó sinh.
Chu Nhung vội vàng bảo người trói Phùng Văn Thái với mấy gã vệ sĩ xui xẻo lại, ném vào trong gara, tiếp theo vặn tay đi lên kí túc xá. Trên đó đang lộn xộn vô cùng, mấy người phụ nữ lớn tuổi đều ngồi xung quanh cái giường, Vương Văn tóc tai bù xù, khẽ rên nhỏ.
“Sao cô ấy không hét thảm thiết nhở?” Chu Nhung đầu đầy chấm hỏi: “Không phải chú cần nước nóng khử trùng, còn cả khăn sạch, la to dùng sức gì ấy sao?”
Bác sĩ Trịnh tức giận nói: “Đội trưởng Chu nên xem nhiều phim truyền hình hơn đi. Phụ nữ mang thai ba mươi hai tuần là sinh non, tình hình hiện tại rất nguy hiểm, nhanh bảo người đun nước nóng nhúng khăn khử trùng, duy trì ánh sáng, duy trì nhiệt độ trong phòng…..nhanh, nhanh đi! Cô ấy đã có cơn đau bụng sinh rồi!”
“…….” Chu Nhung xấu hổ nói: “Đúng là chỉ xem mỗi Đại Trạch Môn.”
Chu Nhung cuống quít cho người đi chuẩn bị đồ đạc này nọ, đun nước khử trùng, chuyển lò sưởi bằng điện với máy phát điện chạy bằng dầu qua. Bác sĩ Trịnh không phải bác sĩ chuyên khoa sản, không rõ tình hình sinh non của phụ nữ cho lắm, mấy người phụ nữ tranh nhau kể lể kinh nghiệm sinh sản của mình, khuyến khích Vương Văn cố lên, còn chạy tới phòng bếp tạm thời nổi lửa, chuẩn bị canh nóng cho cô ăn sau khi sinh con.
Tất cả người sống sót đều được huy động, đến cả cánh đàn ông gác đêm bên ngoài cũng đều chờ mong, thấp thỏm không yên trò chuyện, phảng phất như một sinh mệnh mới sắp chào đời trong đêm đông này là chứng cớ của hy vọng bé nhỏ xa vời.
“Được rồi được rồi!” Bác sĩ Trịnh đầu đầy mồ hôi, giơ một tay trống không chỉ huy người bên cạnh: “Sáng thêm chút nữa, giữ nguyên độ sáng!”
Chu Nhung lặng lẽ không tiếng động rời khỏi đám người, thoáng nhìn chung quanh, nhíu mày hỏi: “Tư Nam đâu rồi?”
Quách Vĩ Tường vô duyên vô cớ được lên chức cha, ngơ ngơ ngác ngác nhặt được đứa con hờ, đang đứng trên hành lang ngó nghiêng, thờ ơ nói: “Về kí túc xá rồi thì phải.”
“Anh đi xem sao.” Chu Nhung qua loa bỏ một câu, chui ra khỏi đám người.
***
“Tư Tiểu Nam?”
Cửa phòng kí túc xá khóa chặt, Chu Nhung gõ hai cái: “Đồng chí Tiểu Tư?”
Bên trong không có tiếng trả lời.
Chu Nhung có tất cả chìa khóa của cả khu kí túc, mở khóa xong thì chần chừ mất hai giây, mới đẩy cửa đi vào.
Tư Nam nằm nghiêng trong chiếc giường của kí túc xá đơn, ánh trăng nương theo cửa sổ hắt vào, chiếu lên sắc xanh trắng hơi lạnh trên bóng lưng hắn.
Hắn đã ngủ say.
Bởi vì liên quan đến tư thế nằm, đầu hắn thoáng cúi vào trong, cái cổ thon dài giấu trong cổ áo, một bên eo vì rúc sâu, tạo thành một cái bóng hình cung.
Cái bóng kia là sự dai dẳng ái muội không nói nên lời, khiến ánh mắt người khác không nhịn được nhìn xuôi theo dáng, chỉ có điều phần nhấp nhô phía dưới lại biến mất trong tấm thảm lông.
Chu Nhung đứng ở bên giường, lát sau, như bị ma xui quỷ khiến giơ tay, sau đó khựng lại giữa không trung.
Chỉ cần để xuống thêm mười cm nữa, ngón tay của y sẽ chạm vào phần eo nhỏ nhất kia, cảm nhận được hơi ấm của lửa nóng trong chỗ sâu nhất của cái bóng qua một lớp vải.
“………” Tư Nam bất thình lình giật giật, hình như có chút không thoải mái, cọ cọ vài cái vào ga giường.
Hắn chúi sâu vào trong gối, gò má vì động tác này mà để lộ trong ánh trăng, chỉ thấy hai má hơi đỏ, mi tâm nhíu chặt, chóp mũi rịn chút mồ hôi hột nho nhỏ, khiến Chu Nhung đờ người ra.
“…………Ưm………”
Tư Nam thở ra một hơi, âm cuối mang theo chút bất an run run, cứ như đang rơi vào cõi mộng mơ màng hỗn độn nào đó. Sau đó hắn lật người, vùng cổ bởi vì động tác ngửa ra sau mà ngẩng lên, cổ áo nhàu nhĩ nửa phủ lên xương quai xanh tinh tế.
Ánh mắt Chu Nhung không khỏi mất tự chủ nhìn sâu xuống, lại phát hiện làn da của hắn có chút ửng hồng, giơ tay sờ lên trán, nhiệt độ cơ thể cực kì cao.
Phát sốt?
“Tư Nam?” Chu Nhung thấp giọng gọi.
“…………”
Cổ họng Chu Nhung sít chặt, hầu kết trượt xuống kịch liệt, tựa như mượn hành động này đè ép một loại ảo tưởng nào đấy, chìa tay ôm nửa người Tư Nam lên, khe khẽ vỗ nhẹ mặt hắn: “Tỉnh tỉnh! Cậu ốm rồi, dậy uống thuốc đi!”
Thế nhưng, Tư Nam bình thường đã tỉnh táo vậy mà lúc này vẫn rơi vào cơn mê, một lát sau mới mơ mơ màng màng mở to mắt, sau đó nhắm lại.
“Tư Nam?”
“Ra……………..”
Chu Nhung kề sát miệng hắn, chỉ cảm thấy Tư Nam giãy dụa, khàn khàn nói: “Anh tránh ra……!”
Hành động này của hắn mạnh đến bất ngờ, rời khỏi lòng ngực Chu Nhung xong bèn cuốn tấm thảm trên ga giường, cuộn tròn mình lại.
Bởi vì giãy giụa nên vạt áo sơ mi của hắn trượt ra sau lưng, một vùng da trắng nõn lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy rõ chỗ lồi lên của xương cốt trên làn da đó. Chu Nhung quả thực không thể nhìn tiếp hình ảnh này được nữa, y nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi, ép buộc bản thân dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Giở thói hờn dỗi gì đấy! Dậy uống thuốc mau!”
“…………Đi ra!”
Chu Nhung giơ tay tóm lấy bả vai nóng rực của Tư Nam, cưỡng ép hắn xoay người đối diện với chính mình, tuy nhiên nhận ra có chỗ bất thường.
── Từ trước tới nay, Tư Nam chưa bao giờ có thói nhếch đôi môi đỏ rực, mà nay hình như trên đó còn lấp lánh ánh nước, tiếng thở khàn khàn rít qua kẽ răng, nghe loáng thoáng có tiếng rên nhẹ.
Chu Nhung đột nhiên nhớ đến một khả năng.
Có một số Beta cực kì nhạy cảm với pheromone, khi bị pheromone của A/O kích thích mãnh liệt, sẽ xảy ra hiện tượng phát tình ngắn ngủi. Chuyện phát tình giả này thông thường rất dễ giải quyết, nếu bên cạnh không có pheromone tiếp tục kích thích, một mình lẳng lặng chờ đợi một lát sẽ sụt giảm luôn.
Độ phản cảm của Tư Nam với pheromone của Alpha thực đã đến độ chim sợ cành cong, nếu đây là kỳ phát tình giả thì….
Hơi thở của Chu Nhung bất giác trở nên vô cùng nặng nề, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Y cũng chưa ý thức được ngón tay tóm lấy đầu vai đã ấn sâu vào da thịt hắn. Dùng sức mạnh như thế, nếu cởi cái áo sơ mi kia ra, chắc chắn đã in mấy dấu tay đỏ rực trên đó.
Mà lớp vải kia gần như không thể che được cái gì, nhanh chóng bốc hơi trong nhiệt độ tăng cao, cứ như ngay cả tác dụng miễn cưỡng che đậy cơ thể cũng dần dần biến mất.
“Sao thế?” Chu Nhung trầm giọng hỏi, “Đã lớn tồng ngồng thế này mà còn xấu hổ hở?”
Y giơ một tay lên, hình như muốn sờ cái trán đẫm mồ hôi của Tư Nam, lại bị người sau đột ngột tóm được cổ tay.
Chu Nhung nhìn thấy khóe mắt ửng hồng của hắn, mà Tư Nam nhìn thẳng vào y, không rên tiếng nào.
Một lúc sau, Chu Nhung cuối cùng không nhịn nổi, cúi đầu xuống, gần như kề sát bên tai hắn hỏi: “Cậu rốt cuộc nghĩ cái gì đó, hử? Nói anh nghe coi.”
Tư Nam vẫn tóm chặt cổ tay y, không chịu buông lỏng cũng không đẩy ra.
Nếu quan sát kĩ càng, dưới cằm của hắn lộ ra đường cong vô cùng căng cứng, đó là do hàm răng đang cắn chặt, nguyên nhân là vì Tư Nam không dám thả lỏng.
Chu Nhung biết rõ lúc này bản thân phải chạy ra ngoài. Nếu y không bước vào, kì phát tình giả sẽ biến mất trong khi ngủ mơ, sáng mai tỉnh dậy Tư Nam thậm chí còn chẳng hiểu bản thân đã trải qua chuyện gì.
Thế nhưng hiện tại y đang ở đây.
Đối với một Alpha bình thường mà nói, hình ảnh Tư Nam liên tục bị pheromone quấy rối còn kích thích kinh khủng hơn cả, nó gần như mang tính mạnh mẽ và ý xấu, không ngừng dụ dỗ mách bảo nhìn sâu xuống cơ thể người trong lòng, hung hãn hòng muốn đẩy nhanh quá trình.
Chu Nhung nửa quỳ trên mé giường nhúc nhích, đũng quần rằn ri bắt đầu căng lên làm y có chút khó chịu, lúc lên tiếng giọng nam đã thấp đến nỗi vô cùng khàn khàn: “Cậu muốn anh đi à?”
Môi Tư Nam hé ra, hít thở làm nó nhiễm hơi nước, có vẻ vô cùng trơn bóng, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Chu Nhung nhìn vào đôi mắt hắn, khẽ cười nhẹ: “Hử? Tư Tiểu Nam?”
Bàn tay Tư Nam tóm lấy tay y không ngừng run rẩy, như thể trôi qua rất lâu, đột nhiên tan vỡ, ngón tay hơi hơi thả ra.
“──Nhung ca!” Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân bình bịch, ngay sau đó Quách Vĩ Tường trên hành lang cách đó không xa gào to: “Nhung ca anh có đây không? Có chuyện lớn rồi!”
Chu Nhung đột nhiên quay đầu lại, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
“Anh ở đâu?! Có chuyện lớn rồi!”
Quách Vĩ Tường thở hổn hển ra hơi, giọng nói thế mà hơi hơi run run: “Thằng Phùng Văn Thái cướp xe bus, đụng đổ lưới sắt, bây giờ đang chuẩn bị chạy về hướng Bắc!”
=))))))))))))))))))0 Anh nên xem nhiều drama vào!
***
“Bỏ súng xuống.” Chu Nhung rít từng chữ, họng khẩu tiểu liên chỉ thẳng hướng Phùng Văn Thái.
Lô Huy máu chảy đầm đìa, nằm quằn quại đau đớn trên đất. Còn ba vị bộ đội đặc chủng chỉa súng hạng nặng vào đám vệ sĩ của Phùng gia, đã mở chốt, ngón trỏ đè trên cò súng.
“Tôi đếm đến ba, bỏ súng xuống, sẽ không ai phải chết.” Tầm mắt Chu Nhung lướt nhìn từng khuôn mặt do dự của bọn họ, chậm rãi nói: “Chỉ có điều nếu ai nổ súng trước, thì kẻ đó chết chắc rồi, tôi bảo đảm các người sẽ có một cái chết bầy nhầy hơn đống thịt nát này không biết bao nhiêu lần đấy.”
“Một…….”
“Hai……”
Chữ ba còn chưa nói ra, gã vệ sĩ đứng ở đầu hàng đã run rẩy bỏ súng xuống đất, vứt cạch một tiếng.
Khẩu súng lục bé nhỏ tất nhiên không thể tạo cảm giác an toàn bằng súng hạng nặng mỗi phút nã được chín trăm phát, càng đừng bàn tới quả súng nặng trịch cao bằng nửa người trưởng thành của người phía sau, tới khi chiến nhau thật, lực sát thương khủng bố kia gần như có tính đe dọa áp bức trăm phần trăm.
Có người đi đầu thì sẽ có người thứ hai, hai gã vệ sĩ còn lại cũng chịu khuất phục, run rẩy vứt xuống cạnh chân.
Chu Nhung nói: “Đá qua đây.”
Ba người đều đá khẩu súng lục đến giữa khu đất trống, Chu Nhung liếc mắt ra hiệu cho người ở sau: “Xuân Thảo.”
Thiếu nữ cầm khẩu súng trường tấn công vắt ngang sau lưng, tiến lên nhặt khẩu súng lục, bỏ tất cả viên đạn nhét vào trong cái váy rằn ri của mình.
Không khí giương cung bạt kiếm rốt cuộc cũng biến mất, nhóm đàn ông đang kinh hồn bạt vía cũng mở cửa ra, đám phụ nữ cũng ló đầu, căng thẳng nhìn chăm chú tình hình dưới khu đất.
Họng súng của Quách Vĩ Tường với Đinh Thực vẫn nhắm vào người Phùng gia, song Chu Nhung lại quăng khẩu tiểu liên đi, giơ hai tay trống không, đi dạo một vòng quanh dân chúng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng khuôn mặt đang lo lắng đề phòng.
“Ngày mai,” Y mở miệng nói, giọng nói mang tính thực thi hết sức, “Chúng tôi sẽ rời khỏi nhà máy phân bón, dẫn mọi người xuôi về miền Nam, đến khu tránh nạn của tổng bộ quân đội Nam Hải.”
“Trước khi xảy ra thảm họa, trung đội số sáu của 118 vì chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật hàng đầu nên từ quân khu B đến thành phố T, bởi vì liên quan đến nội dung nhiệm vụ, tất cả mọi người đều được tiêm thuốc ức chế pheromone. Sau khi thảm họa bùng nổ, chúng tôi dẫn mọi người chạy thẳng lên phía Bắc, không kịp giải thích cặn kẽ với mọi người, mãi cho tới ngày hôm nay.”
“Nhưng mà, hy vọng mọi người hiểu cho, mỗi một người tại đây đều sẽ được trung đội chúng tôi đối xử bình đẳng, bao gồm đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ……Sau khi thảm họa ập đến, tất cả trật tự xã hội và pháp luật đều đã không còn tồn tại, tình trạng bây giờ đã biến thành một thế giới luật rừng tối tăm lấy mạnh hiếp yếu; tuy nhiên, trong đội ngũ chưa đến bốn mươi của chúng ta đây, toàn bộ luật pháp của xã hội loài người, quyền lợi và nghĩa vụ vẫn sẽ còn, vẫn được thi hành.”
“Trên hành trình xuôi xuống phía Nam, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều người sống sót: nam nữ già trẻ, người già yếu bệnh tật, sẽ có Alpha, hoặc thậm chí có cả Omega.” Chu Nhung ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “Song bất kể đội ngũ có phát triển mở rộng đến bao nhiêu người, chúng ta vẫn sẽ đứng trên cùng một nơi, là bảo vệ lẫn nhau, giúp đỡ, sóng vai tiến về tương lai, tiếp tục để ngọn lửa sinh tồn được tiếp tục.”
Y nhìn những nét mặt tỏ rõ thái độ khác nhau của từng người một, chỉ vào súng máy trong tay bọn Quách Vĩ Tường:
“Những khẩu súng ống đó tồn tại là vì bảo vệ mọi người, họng súng sẽ vĩnh viễn hướng ra bên ngoài, mời tất cả mọi người làm chứng cho điều này.”
Một khoảng tĩnh lặng rất lâu, không có ai lên tiếng.
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay thứ nhất vang lên trong đám người.
Nhóm người sống sót dường như đến tận giờ mới kịp phản ứng, tiếng vỗ từ khắp bốn phía vang lên, càng ngày càng to.
Chu Nhung cúi đầu gửi lời thăm hỏi, chợt nhỏ giọng dặn dò Xuân Thảo: “Bảo bác sĩ Trịnh đến khám cho hai gã vệ sĩ kia đi, đừng để chết người thật.”
Người y nói là tên Vạn Bân với Lô Huy, Xuân Thảo lên tiếng trả lời.
Gã Alpha họ Vạn vẫn đang nằm bò trên đất, máu đã chảy khô ── Nếu gã không phải là Alpha thì chắc đã chết vì mất máu quá nhiều rồi, cái hình ảnh kia thực sự có sức công phá mãnh liệt, ngay đến Chu Nhung quá quen với cái kiểu thảm mà khóe mắt còn không khỏi giật giật.
Y có thể nhìn rõ những vết dao tại các chỗ khác nhau khắp người Vạn Bân: Căn bản không phải vết thương do đánh nhau kịch liệt gây nên.
Đó là những vết thương được cố tình tạo ra nhằm gây đau đớn cho người bị đánh, là vết thương tra tấn.
Tư Nam đứng trong một góc xa xa, đôi môi vểnh lên, một tay vỗ dao găm, để ở bên người.
Chu Nhung nhìn thẳng vào hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kì kỳ dị, tiềm thức đột nhiên hiện ra vài đoạn:
“Đối tượng có tính cách phản xã hội tiềm tàng trong người, tính phá hoại cực mạnh, phạm phải rất nhiều tội mưu sát cấp bậc cao…..”
“…… phong cách hành động máu lạnh và hầu hết thời gian rất khó đoán được hướng đi. Không nên cố gắng sử dụng bất kì thủ đoạn kích thích nào để khôi phục thần trí cho cậu ta…..”
Chu Nhung âm thầm hơi giật thót mình.
“Đội trưởng Chu,” bác sĩ Trịnh đột ngột vội vã chạy đến.
Chu Nhung mới quay đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt bác sĩ Trịnh biến đổi, mồ hôi lạnh túa đầy trên trán, khe khẽ nói: “Bà bầu Vương Văn kia……vừa rồi bị tiếng súng dọa sợ, sắp sinh non rồi…..”
Dựa theo chính Chu Nhung nói thì, thời thanh niên trẻ trâu y không sợ trời không sợ đất, thần cản giết thần phật ngăn giết phật, dám liều mình ôm lựu đạn cho nổ tan xác xe tăng của phần tử khủng bố, nếu không phải do sau này vì tính chất công tác bị ép phải trầm ổn lại, y có thể chọc cho ông trời một lỗ ấy chứ.
Thế nhưng mà y thực sự chưa bao giờ gặp phải trường hợp bà bầu khó sinh.
Chu Nhung vội vàng bảo người trói Phùng Văn Thái với mấy gã vệ sĩ xui xẻo lại, ném vào trong gara, tiếp theo vặn tay đi lên kí túc xá. Trên đó đang lộn xộn vô cùng, mấy người phụ nữ lớn tuổi đều ngồi xung quanh cái giường, Vương Văn tóc tai bù xù, khẽ rên nhỏ.
“Sao cô ấy không hét thảm thiết nhở?” Chu Nhung đầu đầy chấm hỏi: “Không phải chú cần nước nóng khử trùng, còn cả khăn sạch, la to dùng sức gì ấy sao?”
Bác sĩ Trịnh tức giận nói: “Đội trưởng Chu nên xem nhiều phim truyền hình hơn đi. Phụ nữ mang thai ba mươi hai tuần là sinh non, tình hình hiện tại rất nguy hiểm, nhanh bảo người đun nước nóng nhúng khăn khử trùng, duy trì ánh sáng, duy trì nhiệt độ trong phòng…..nhanh, nhanh đi! Cô ấy đã có cơn đau bụng sinh rồi!”
“…….” Chu Nhung xấu hổ nói: “Đúng là chỉ xem mỗi Đại Trạch Môn.”
Chu Nhung cuống quít cho người đi chuẩn bị đồ đạc này nọ, đun nước khử trùng, chuyển lò sưởi bằng điện với máy phát điện chạy bằng dầu qua. Bác sĩ Trịnh không phải bác sĩ chuyên khoa sản, không rõ tình hình sinh non của phụ nữ cho lắm, mấy người phụ nữ tranh nhau kể lể kinh nghiệm sinh sản của mình, khuyến khích Vương Văn cố lên, còn chạy tới phòng bếp tạm thời nổi lửa, chuẩn bị canh nóng cho cô ăn sau khi sinh con.
Tất cả người sống sót đều được huy động, đến cả cánh đàn ông gác đêm bên ngoài cũng đều chờ mong, thấp thỏm không yên trò chuyện, phảng phất như một sinh mệnh mới sắp chào đời trong đêm đông này là chứng cớ của hy vọng bé nhỏ xa vời.
“Được rồi được rồi!” Bác sĩ Trịnh đầu đầy mồ hôi, giơ một tay trống không chỉ huy người bên cạnh: “Sáng thêm chút nữa, giữ nguyên độ sáng!”
Chu Nhung lặng lẽ không tiếng động rời khỏi đám người, thoáng nhìn chung quanh, nhíu mày hỏi: “Tư Nam đâu rồi?”
Quách Vĩ Tường vô duyên vô cớ được lên chức cha, ngơ ngơ ngác ngác nhặt được đứa con hờ, đang đứng trên hành lang ngó nghiêng, thờ ơ nói: “Về kí túc xá rồi thì phải.”
“Anh đi xem sao.” Chu Nhung qua loa bỏ một câu, chui ra khỏi đám người.
***
“Tư Tiểu Nam?”
Cửa phòng kí túc xá khóa chặt, Chu Nhung gõ hai cái: “Đồng chí Tiểu Tư?”
Bên trong không có tiếng trả lời.
Chu Nhung có tất cả chìa khóa của cả khu kí túc, mở khóa xong thì chần chừ mất hai giây, mới đẩy cửa đi vào.
Tư Nam nằm nghiêng trong chiếc giường của kí túc xá đơn, ánh trăng nương theo cửa sổ hắt vào, chiếu lên sắc xanh trắng hơi lạnh trên bóng lưng hắn.
Hắn đã ngủ say.
Bởi vì liên quan đến tư thế nằm, đầu hắn thoáng cúi vào trong, cái cổ thon dài giấu trong cổ áo, một bên eo vì rúc sâu, tạo thành một cái bóng hình cung.
Cái bóng kia là sự dai dẳng ái muội không nói nên lời, khiến ánh mắt người khác không nhịn được nhìn xuôi theo dáng, chỉ có điều phần nhấp nhô phía dưới lại biến mất trong tấm thảm lông.
Chu Nhung đứng ở bên giường, lát sau, như bị ma xui quỷ khiến giơ tay, sau đó khựng lại giữa không trung.
Chỉ cần để xuống thêm mười cm nữa, ngón tay của y sẽ chạm vào phần eo nhỏ nhất kia, cảm nhận được hơi ấm của lửa nóng trong chỗ sâu nhất của cái bóng qua một lớp vải.
“………” Tư Nam bất thình lình giật giật, hình như có chút không thoải mái, cọ cọ vài cái vào ga giường.
Hắn chúi sâu vào trong gối, gò má vì động tác này mà để lộ trong ánh trăng, chỉ thấy hai má hơi đỏ, mi tâm nhíu chặt, chóp mũi rịn chút mồ hôi hột nho nhỏ, khiến Chu Nhung đờ người ra.
“…………Ưm………”
Tư Nam thở ra một hơi, âm cuối mang theo chút bất an run run, cứ như đang rơi vào cõi mộng mơ màng hỗn độn nào đó. Sau đó hắn lật người, vùng cổ bởi vì động tác ngửa ra sau mà ngẩng lên, cổ áo nhàu nhĩ nửa phủ lên xương quai xanh tinh tế.
Ánh mắt Chu Nhung không khỏi mất tự chủ nhìn sâu xuống, lại phát hiện làn da của hắn có chút ửng hồng, giơ tay sờ lên trán, nhiệt độ cơ thể cực kì cao.
Phát sốt?
“Tư Nam?” Chu Nhung thấp giọng gọi.
“…………”
Cổ họng Chu Nhung sít chặt, hầu kết trượt xuống kịch liệt, tựa như mượn hành động này đè ép một loại ảo tưởng nào đấy, chìa tay ôm nửa người Tư Nam lên, khe khẽ vỗ nhẹ mặt hắn: “Tỉnh tỉnh! Cậu ốm rồi, dậy uống thuốc đi!”
Thế nhưng, Tư Nam bình thường đã tỉnh táo vậy mà lúc này vẫn rơi vào cơn mê, một lát sau mới mơ mơ màng màng mở to mắt, sau đó nhắm lại.
“Tư Nam?”
“Ra……………..”
Chu Nhung kề sát miệng hắn, chỉ cảm thấy Tư Nam giãy dụa, khàn khàn nói: “Anh tránh ra……!”
Hành động này của hắn mạnh đến bất ngờ, rời khỏi lòng ngực Chu Nhung xong bèn cuốn tấm thảm trên ga giường, cuộn tròn mình lại.
Bởi vì giãy giụa nên vạt áo sơ mi của hắn trượt ra sau lưng, một vùng da trắng nõn lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy rõ chỗ lồi lên của xương cốt trên làn da đó. Chu Nhung quả thực không thể nhìn tiếp hình ảnh này được nữa, y nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi, ép buộc bản thân dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Giở thói hờn dỗi gì đấy! Dậy uống thuốc mau!”
“…………Đi ra!”
Chu Nhung giơ tay tóm lấy bả vai nóng rực của Tư Nam, cưỡng ép hắn xoay người đối diện với chính mình, tuy nhiên nhận ra có chỗ bất thường.
── Từ trước tới nay, Tư Nam chưa bao giờ có thói nhếch đôi môi đỏ rực, mà nay hình như trên đó còn lấp lánh ánh nước, tiếng thở khàn khàn rít qua kẽ răng, nghe loáng thoáng có tiếng rên nhẹ.
Chu Nhung đột nhiên nhớ đến một khả năng.
Có một số Beta cực kì nhạy cảm với pheromone, khi bị pheromone của A/O kích thích mãnh liệt, sẽ xảy ra hiện tượng phát tình ngắn ngủi. Chuyện phát tình giả này thông thường rất dễ giải quyết, nếu bên cạnh không có pheromone tiếp tục kích thích, một mình lẳng lặng chờ đợi một lát sẽ sụt giảm luôn.
Độ phản cảm của Tư Nam với pheromone của Alpha thực đã đến độ chim sợ cành cong, nếu đây là kỳ phát tình giả thì….
Hơi thở của Chu Nhung bất giác trở nên vô cùng nặng nề, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Y cũng chưa ý thức được ngón tay tóm lấy đầu vai đã ấn sâu vào da thịt hắn. Dùng sức mạnh như thế, nếu cởi cái áo sơ mi kia ra, chắc chắn đã in mấy dấu tay đỏ rực trên đó.
Mà lớp vải kia gần như không thể che được cái gì, nhanh chóng bốc hơi trong nhiệt độ tăng cao, cứ như ngay cả tác dụng miễn cưỡng che đậy cơ thể cũng dần dần biến mất.
“Sao thế?” Chu Nhung trầm giọng hỏi, “Đã lớn tồng ngồng thế này mà còn xấu hổ hở?”
Y giơ một tay lên, hình như muốn sờ cái trán đẫm mồ hôi của Tư Nam, lại bị người sau đột ngột tóm được cổ tay.
Chu Nhung nhìn thấy khóe mắt ửng hồng của hắn, mà Tư Nam nhìn thẳng vào y, không rên tiếng nào.
Một lúc sau, Chu Nhung cuối cùng không nhịn nổi, cúi đầu xuống, gần như kề sát bên tai hắn hỏi: “Cậu rốt cuộc nghĩ cái gì đó, hử? Nói anh nghe coi.”
Tư Nam vẫn tóm chặt cổ tay y, không chịu buông lỏng cũng không đẩy ra.
Nếu quan sát kĩ càng, dưới cằm của hắn lộ ra đường cong vô cùng căng cứng, đó là do hàm răng đang cắn chặt, nguyên nhân là vì Tư Nam không dám thả lỏng.
Chu Nhung biết rõ lúc này bản thân phải chạy ra ngoài. Nếu y không bước vào, kì phát tình giả sẽ biến mất trong khi ngủ mơ, sáng mai tỉnh dậy Tư Nam thậm chí còn chẳng hiểu bản thân đã trải qua chuyện gì.
Thế nhưng hiện tại y đang ở đây.
Đối với một Alpha bình thường mà nói, hình ảnh Tư Nam liên tục bị pheromone quấy rối còn kích thích kinh khủng hơn cả, nó gần như mang tính mạnh mẽ và ý xấu, không ngừng dụ dỗ mách bảo nhìn sâu xuống cơ thể người trong lòng, hung hãn hòng muốn đẩy nhanh quá trình.
Chu Nhung nửa quỳ trên mé giường nhúc nhích, đũng quần rằn ri bắt đầu căng lên làm y có chút khó chịu, lúc lên tiếng giọng nam đã thấp đến nỗi vô cùng khàn khàn: “Cậu muốn anh đi à?”
Môi Tư Nam hé ra, hít thở làm nó nhiễm hơi nước, có vẻ vô cùng trơn bóng, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Chu Nhung nhìn vào đôi mắt hắn, khẽ cười nhẹ: “Hử? Tư Tiểu Nam?”
Bàn tay Tư Nam tóm lấy tay y không ngừng run rẩy, như thể trôi qua rất lâu, đột nhiên tan vỡ, ngón tay hơi hơi thả ra.
“──Nhung ca!” Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân bình bịch, ngay sau đó Quách Vĩ Tường trên hành lang cách đó không xa gào to: “Nhung ca anh có đây không? Có chuyện lớn rồi!”
Chu Nhung đột nhiên quay đầu lại, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
“Anh ở đâu?! Có chuyện lớn rồi!”
Quách Vĩ Tường thở hổn hển ra hơi, giọng nói thế mà hơi hơi run run: “Thằng Phùng Văn Thái cướp xe bus, đụng đổ lưới sắt, bây giờ đang chuẩn bị chạy về hướng Bắc!”
=))))))))))))))))))0 Anh nên xem nhiều drama vào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook