Người Bảo Vệ
-
Chương 38:
– “Nhiều quá…” – Thảo nhìn lượng tinh trùng bắn ra lúc nào cũng bất ngờ vì nó rất nhiều, Lúc này Thảo vẫn sóc nhẹ nhàng, mơn trớn, như kiểu muốn rút hết tinh trùng ra khỏi tinh hoàn của ông Vũ. Người ông Vũ giật ba phát, những giọt tinh trùng cuối cùng bắn ra… Tay ông vẫn để ở đùi Thảo, chưa bao giờ ông thấy sảng khoái thế này… “thật là tuyệt vời” Ông chỉ dám nghĩ vậy…
– Con về phòng thay đồ đây ạ! – Thảo đứng dậy, nắp ống nghiệm lại và đi ra khỏi phòng.
– Thảo! Để bố đưa con đi cho an toàn… – Ông Vũ nói với theo.
– Vâng… thế bố thay đồ đi ạ… – Thảo cũng nghĩ nếu có người đưa đi sẽ đỡ hơn, chứ như hồi sáng nàng sợ lắm rồi, ngày đen đủi thì nó sẽ đen cả ngày không biết chừng.
Tầm 15 phút sau, Thảo bước ra cửa, nàng mặc một bộ váy kín đáo, khác hẳn lúc nãy…
– Tính toong!!! – Bỗng chuông cửa vang lên, hai bố con nhìn nhau mặt sợ hãi…
– Chết rồi! Thằng Minh về… – Ông Vũ nói thầm.
– Hình như không phải đâu ạ, anh Minh không về giờ này… với lại… anh ấy có khóa mà bố!
– Ừ, chắc khách thôi… làm bố sợ quá! – Ông Vũ toát cả mồ hôi hột cười nói.
– Tính toongg!!!
– Dạ!!! – Thảo đeo túi chạy ra mở cửa…
– Ơ! MẸ!!! – Cả Thảo và ông Vũ đều bất ngờ xen lẫn sợ hãi… người này còn đáng sợ hơn cả Minh…
– Ơ MẸ…
– Gì vậy, nhìn thấy mẹ sợ lắm sao mà giật mình? – Bà Hiền đứng ngoài cửa ăn mặc sang trọng tay đeo túi xách mỉm cười nói.
– Dạ… không ạ, tại con vừa mở cửa ra nên hơi hoảng tí ạ… hi hi… Sao mẹ không báo trước để bọn con sang đón? – Là một cô gái thông minh Thảo xoay chuyển luôn tình huống bất ngờ này.
– Con đang định đi đâu à? – Bà Hiền vẫn đứng ngoài cửa.
– Vâng ạ, con định… à mẹ vào nhà đi, con quên mất hihi… – Thảo đứng tránh sang một bên mời bà Hiền vào, bà Hiền mỉm cười bước vào trong, đi qua người Thảo nhìn bà Hiền thấp hơn Thảo hẳn một cái đầu, hai thế hệ nhìn khác nhau như trời với đất.
– Hình như cũng có người chuẩn bị đi đâu, thấy tôi sợ quá chui vào trong hả? – Bà Hiền ngồi xuống sofa nói vọng vào trong phòng, nơi ông Vũ vừa chui vào trốn.
– Cái bà này, tôi sao phải sợ bà, bà sang đây làm gì thế? – Ông Vũ bước từ trong phòng ra gắt gỏng, ông vừa thay đồ để chuẩn bị đưa Thảo đi gặp Linh mà đụng ngay “sư tử” của mình ở đây.
– Vậy hả? Hình như ông với Thảo đang định đi đâu đúng không? – Bà Hiền nhìn vào bộ quần áo ông Vũ và liếc ra cửa, phải chăng bà Hiền đang ghen với con dâu, bình thường có bao giờ bà Hiền có ánh mắt như vậy.
– Tôi lên công ty! Sao bà lại đến đây? – Không hiểu sao ông Vũ lại tức và nói với giọng hằn học.
– Dạ con đi uống nước với bạn, bố mẹ ở nhà nói chuyện nha! Hihi – Đoán được tình hình, Thảo liền té vội, ở đây lâu bị hỏi thêm vài câu thì có mà toi.
– Ông Vũ à, đây là nhà các con tôi! Tôi đến lúc nào chả được hả ông Vũ! – Bà Hiền ngồi vắt chân nheo mắt nói có một chút đay nghiến, hai ông bà chưa ngồi ấm ghế đã khẩu chiến rồi.
– Thôi được rồi, tôi sai! – Ông Vũ cau mày ngồi phịch xuống ghế sofa, ông đành phải nhường nhịn vợ, dù gì cũng lâu ngày không gặp nhau, cảm xúc tức giận nhất thời lúc nãy của ông Vũ chỉ vì bà Hiền xuất hiện quá bất ngờ làm ông Vũ khó xử, có thể sẽ làm chuyện của ông Vũ và Thảo gián đoạn, đang yên đang lành…
– Hmmm… Sống ở nhà các con, ăn bám chúng nó mà nhìn ông vẫn béo mập, sống tốt quá nhỉ? – Bà Hiền bĩu môi, dạo này khẩu khí của bà Hiền có phần thay đổi, không còn nhường nhịn chồng như trước.
– Tôi ăn bám chúng nó hồi nào? Tôi vẫn cho chúng nó tiền đều đặn đấy thôi! Mà bà nói chuyện vô duyên vậy? – Ông Vũ tức quay mặt ra ngoài.
– Haizzz thôi được rồi, tôi không quan tâm, hôm nay, tôi đến đây chủ yếu muốn hỏi ông sống ngoài này đã chán chưa…
– Sao bà lại hỏi thế?
– Chẳng qua tôi nể tình ông mấy chục năm chung sống với nhau, chứ nếu còn trẻ tôi đã bỏ quách ông cho xong! – Bà Hiền cau mày mắng mỏ ông Vũ.
– Vậy là bà cho tôi về hả? – Ông Vũ cười nhăn nhở nhưng lệ đổ trong tim, nói thực ông không hề muốn về một chút nào, ở đây ông được thoải mái, lại có tình cảm với con dâu rồi, ông không nỡ xa một mỹ nhân như vậy được, nhưng bây giờ nói chưa chán thì toi luôn với bà vợ “sư tử” này mất.
– Ông thu dọn quần áo đi, chỉ lần này thôi đó! Hừm! – Bà Hiền lườm ông Vũ và tự đi vào trong phòng. Ông Vũ đứng dậy lẽo đẽo theo sau, cười không cười nổi, buồn không dám buồn.
– Phòng gì như cái ổ lợn, quần áo vứt lung tung thế này, ông không biết ngại các con à? – Bà Hiền đi quanh phòng chê lấy chê để.
– Cái gì đây? – Bà Hiền rụt chân lại như vừa dẫm phải cái gì đó, bà cúi xuống lấy một ngón tay quệt cái chất nhầy nhầy trên sàn nhà, ông Vũ mặt cắt không còn giọt máu sợ hãi, ngay vừa nãy con dâu vừa thủ dâm cho ông trong này, không tránh khỏi vài giọt tinh trùng bắn ra ngoài.
– Ui dời, chắc tôi làm rớt vài giọt sữa ra ấy mà, bà kệ đấy đi, lát cái Thảo về nó dọn. – Ông Vũ vừa nói vừa kéo tay bà Hiền.
– Ông Vũ! Cái đồ mất nết này! Đây chẳng phải tinh trùng sao? Sữa à? – Bà Hiền tức giận đập vào vai ông Vũ vài cái.
– Ơ cái bà này! Sữa mà, bà không tin tôi à? Bà chứng minh nó là tinh trùng đi? – Ông Vũ vẫn già mồm cãi cố. Bà Hiền không nói gì nhìn chằm chằm ông Vũ và đưa ngón tay lên mũi ngửi.
– Đây không phải là tinh trùng thì là tinh chuột chắc? Bộp bộp!! Đồ mất nết, già rồi còn làm mấy trò đồi bại trong nhà bọn trẻ! – Vừa nói bà Hiền vừa đập vào người ông Vũ.
– Nào! Cái bà này, nghe tôi giải thích đã nào?
– Không có gì phải giải thích, tôi biết thừa cái giống ông, muốn thủ dâm thì vào toilet mà làm chứ, văng bừa bãi ra sàn nhà thế này, con bé Thảo nó biết nó cười vào mặt ông đấy!!! – Bà Hiền quát sa sả.
– Hả… à thì… Thì bà phải thông cảm cho tôi chứ… vắng bà lâu ngày tôi nhớ lắm chứ sao mà nhịn được… – Vừa nói ông Vũ vừa đẩy vào người bà Hiền nịnh nọt như thời còn trẻ.
– Cái ngữ ông ấy, chỉ nhớ mấy con trẻ ranh thôi, tôi thì còn làm gì được nữa, bốc phét tôi cho ở thêm vài tuần nữa giờ! – Bà Hiền cưởi tủm mắng, Ông Vũ cười nịnh vợ, toát hết mồ hôi hột, may bà Hiền chỉ nghĩ ông thủ dâm mà thôi. Ông Vũ cũng tự rùng mình khi nói ra mấy câu đó, cả bà Hiền và ông đều rất rõ bao nhiêu năm rồi hai ông bà không làm gì mà nhớ với nhung thì rõ ràng là hư cấu rồi… Tuy nhiên bà Hiền cũng không muốn chuyện bé xé ra to nên cũng cho qua như bao lần khác.
– Thế nào? Hôm nay xảy ra chuyện gì đúng không? Tôi nghe bác Đoan kể hết rồi đó… – Bà Hiền vừa gấp quần áo vừa nói.
– Vậy à? Uh… có vài thằng thợ xây nó làm hại cái Thảo, tôi mà không kịp ra tay thì lại to chuyện… – Ông Vũ hơi bất ngờ khi chuyện vừa mới xảy ra mà bà Hiền đã biết rồi, cũng không khó hiểu vì ông Đoan chơi khá thân với bên gia đình bà Hiền, và ông Vũ quen biết ông Đoan cũng do gia đình bà Hiền giới thiệu, một gia đình cơ bản tại phố cổ Hà Nội. Vậy mọi lộc lá mà ông Vũ hưởng đến nay đều từ gia đình bà Hiền, nên có làm đến chức vụ nào thì ông Vũ cũng phải nể vài phần.
– Con về phòng thay đồ đây ạ! – Thảo đứng dậy, nắp ống nghiệm lại và đi ra khỏi phòng.
– Thảo! Để bố đưa con đi cho an toàn… – Ông Vũ nói với theo.
– Vâng… thế bố thay đồ đi ạ… – Thảo cũng nghĩ nếu có người đưa đi sẽ đỡ hơn, chứ như hồi sáng nàng sợ lắm rồi, ngày đen đủi thì nó sẽ đen cả ngày không biết chừng.
Tầm 15 phút sau, Thảo bước ra cửa, nàng mặc một bộ váy kín đáo, khác hẳn lúc nãy…
– Tính toong!!! – Bỗng chuông cửa vang lên, hai bố con nhìn nhau mặt sợ hãi…
– Chết rồi! Thằng Minh về… – Ông Vũ nói thầm.
– Hình như không phải đâu ạ, anh Minh không về giờ này… với lại… anh ấy có khóa mà bố!
– Ừ, chắc khách thôi… làm bố sợ quá! – Ông Vũ toát cả mồ hôi hột cười nói.
– Tính toongg!!!
– Dạ!!! – Thảo đeo túi chạy ra mở cửa…
– Ơ! MẸ!!! – Cả Thảo và ông Vũ đều bất ngờ xen lẫn sợ hãi… người này còn đáng sợ hơn cả Minh…
– Ơ MẸ…
– Gì vậy, nhìn thấy mẹ sợ lắm sao mà giật mình? – Bà Hiền đứng ngoài cửa ăn mặc sang trọng tay đeo túi xách mỉm cười nói.
– Dạ… không ạ, tại con vừa mở cửa ra nên hơi hoảng tí ạ… hi hi… Sao mẹ không báo trước để bọn con sang đón? – Là một cô gái thông minh Thảo xoay chuyển luôn tình huống bất ngờ này.
– Con đang định đi đâu à? – Bà Hiền vẫn đứng ngoài cửa.
– Vâng ạ, con định… à mẹ vào nhà đi, con quên mất hihi… – Thảo đứng tránh sang một bên mời bà Hiền vào, bà Hiền mỉm cười bước vào trong, đi qua người Thảo nhìn bà Hiền thấp hơn Thảo hẳn một cái đầu, hai thế hệ nhìn khác nhau như trời với đất.
– Hình như cũng có người chuẩn bị đi đâu, thấy tôi sợ quá chui vào trong hả? – Bà Hiền ngồi xuống sofa nói vọng vào trong phòng, nơi ông Vũ vừa chui vào trốn.
– Cái bà này, tôi sao phải sợ bà, bà sang đây làm gì thế? – Ông Vũ bước từ trong phòng ra gắt gỏng, ông vừa thay đồ để chuẩn bị đưa Thảo đi gặp Linh mà đụng ngay “sư tử” của mình ở đây.
– Vậy hả? Hình như ông với Thảo đang định đi đâu đúng không? – Bà Hiền nhìn vào bộ quần áo ông Vũ và liếc ra cửa, phải chăng bà Hiền đang ghen với con dâu, bình thường có bao giờ bà Hiền có ánh mắt như vậy.
– Tôi lên công ty! Sao bà lại đến đây? – Không hiểu sao ông Vũ lại tức và nói với giọng hằn học.
– Dạ con đi uống nước với bạn, bố mẹ ở nhà nói chuyện nha! Hihi – Đoán được tình hình, Thảo liền té vội, ở đây lâu bị hỏi thêm vài câu thì có mà toi.
– Ông Vũ à, đây là nhà các con tôi! Tôi đến lúc nào chả được hả ông Vũ! – Bà Hiền ngồi vắt chân nheo mắt nói có một chút đay nghiến, hai ông bà chưa ngồi ấm ghế đã khẩu chiến rồi.
– Thôi được rồi, tôi sai! – Ông Vũ cau mày ngồi phịch xuống ghế sofa, ông đành phải nhường nhịn vợ, dù gì cũng lâu ngày không gặp nhau, cảm xúc tức giận nhất thời lúc nãy của ông Vũ chỉ vì bà Hiền xuất hiện quá bất ngờ làm ông Vũ khó xử, có thể sẽ làm chuyện của ông Vũ và Thảo gián đoạn, đang yên đang lành…
– Hmmm… Sống ở nhà các con, ăn bám chúng nó mà nhìn ông vẫn béo mập, sống tốt quá nhỉ? – Bà Hiền bĩu môi, dạo này khẩu khí của bà Hiền có phần thay đổi, không còn nhường nhịn chồng như trước.
– Tôi ăn bám chúng nó hồi nào? Tôi vẫn cho chúng nó tiền đều đặn đấy thôi! Mà bà nói chuyện vô duyên vậy? – Ông Vũ tức quay mặt ra ngoài.
– Haizzz thôi được rồi, tôi không quan tâm, hôm nay, tôi đến đây chủ yếu muốn hỏi ông sống ngoài này đã chán chưa…
– Sao bà lại hỏi thế?
– Chẳng qua tôi nể tình ông mấy chục năm chung sống với nhau, chứ nếu còn trẻ tôi đã bỏ quách ông cho xong! – Bà Hiền cau mày mắng mỏ ông Vũ.
– Vậy là bà cho tôi về hả? – Ông Vũ cười nhăn nhở nhưng lệ đổ trong tim, nói thực ông không hề muốn về một chút nào, ở đây ông được thoải mái, lại có tình cảm với con dâu rồi, ông không nỡ xa một mỹ nhân như vậy được, nhưng bây giờ nói chưa chán thì toi luôn với bà vợ “sư tử” này mất.
– Ông thu dọn quần áo đi, chỉ lần này thôi đó! Hừm! – Bà Hiền lườm ông Vũ và tự đi vào trong phòng. Ông Vũ đứng dậy lẽo đẽo theo sau, cười không cười nổi, buồn không dám buồn.
– Phòng gì như cái ổ lợn, quần áo vứt lung tung thế này, ông không biết ngại các con à? – Bà Hiền đi quanh phòng chê lấy chê để.
– Cái gì đây? – Bà Hiền rụt chân lại như vừa dẫm phải cái gì đó, bà cúi xuống lấy một ngón tay quệt cái chất nhầy nhầy trên sàn nhà, ông Vũ mặt cắt không còn giọt máu sợ hãi, ngay vừa nãy con dâu vừa thủ dâm cho ông trong này, không tránh khỏi vài giọt tinh trùng bắn ra ngoài.
– Ui dời, chắc tôi làm rớt vài giọt sữa ra ấy mà, bà kệ đấy đi, lát cái Thảo về nó dọn. – Ông Vũ vừa nói vừa kéo tay bà Hiền.
– Ông Vũ! Cái đồ mất nết này! Đây chẳng phải tinh trùng sao? Sữa à? – Bà Hiền tức giận đập vào vai ông Vũ vài cái.
– Ơ cái bà này! Sữa mà, bà không tin tôi à? Bà chứng minh nó là tinh trùng đi? – Ông Vũ vẫn già mồm cãi cố. Bà Hiền không nói gì nhìn chằm chằm ông Vũ và đưa ngón tay lên mũi ngửi.
– Đây không phải là tinh trùng thì là tinh chuột chắc? Bộp bộp!! Đồ mất nết, già rồi còn làm mấy trò đồi bại trong nhà bọn trẻ! – Vừa nói bà Hiền vừa đập vào người ông Vũ.
– Nào! Cái bà này, nghe tôi giải thích đã nào?
– Không có gì phải giải thích, tôi biết thừa cái giống ông, muốn thủ dâm thì vào toilet mà làm chứ, văng bừa bãi ra sàn nhà thế này, con bé Thảo nó biết nó cười vào mặt ông đấy!!! – Bà Hiền quát sa sả.
– Hả… à thì… Thì bà phải thông cảm cho tôi chứ… vắng bà lâu ngày tôi nhớ lắm chứ sao mà nhịn được… – Vừa nói ông Vũ vừa đẩy vào người bà Hiền nịnh nọt như thời còn trẻ.
– Cái ngữ ông ấy, chỉ nhớ mấy con trẻ ranh thôi, tôi thì còn làm gì được nữa, bốc phét tôi cho ở thêm vài tuần nữa giờ! – Bà Hiền cưởi tủm mắng, Ông Vũ cười nịnh vợ, toát hết mồ hôi hột, may bà Hiền chỉ nghĩ ông thủ dâm mà thôi. Ông Vũ cũng tự rùng mình khi nói ra mấy câu đó, cả bà Hiền và ông đều rất rõ bao nhiêu năm rồi hai ông bà không làm gì mà nhớ với nhung thì rõ ràng là hư cấu rồi… Tuy nhiên bà Hiền cũng không muốn chuyện bé xé ra to nên cũng cho qua như bao lần khác.
– Thế nào? Hôm nay xảy ra chuyện gì đúng không? Tôi nghe bác Đoan kể hết rồi đó… – Bà Hiền vừa gấp quần áo vừa nói.
– Vậy à? Uh… có vài thằng thợ xây nó làm hại cái Thảo, tôi mà không kịp ra tay thì lại to chuyện… – Ông Vũ hơi bất ngờ khi chuyện vừa mới xảy ra mà bà Hiền đã biết rồi, cũng không khó hiểu vì ông Đoan chơi khá thân với bên gia đình bà Hiền, và ông Vũ quen biết ông Đoan cũng do gia đình bà Hiền giới thiệu, một gia đình cơ bản tại phố cổ Hà Nội. Vậy mọi lộc lá mà ông Vũ hưởng đến nay đều từ gia đình bà Hiền, nên có làm đến chức vụ nào thì ông Vũ cũng phải nể vài phần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook