Người Bảo Vệ
Chương 36:

Ngồi trong phòng chờ ông Vũ tắm xong, Thảo cầm quyển sắc dục theo quan điểm phật giáo trên tay, nàng đóng lại và cất vào ngăn kéo ngồi trước gương nhìn bộ váy mình đang mặc trên người, nàng đang không hiểu tại sao mình lại mặc bộ này và để lại tờ giấy đó bên phòng bố chồng, nàng có thể mặc kệ ông tự xử được mà…

– “Úi dời ơi… chúng mày không biết lúc tao thấy con chim của ông sếp tao kéo ra khỏi người con Ly đâu, nhìn khủng khiếp lắm, mặt con Ly nhìn dại hẳn đi ấy…” – Bất chợt Thảo lại nghĩ đến lời kể của Trang hôm nọ, người sếp đó chính là bố chồng nàng. Thảo cũng khó hiểu mình lúc này, cớ sao thời điểm quan trọng thế này nàng lại nghĩ đến câu chuyện đó chứ… Lồng ngực Thảo bắt đầu thở mạnh hơn, nàng rất hồi hộp, không biết bố chồng nàng có gõ cửa không, có cần nàng giúp đỡ như hối sáng không, nếu chỉ là xem thôi… thì được… nhưng… Thảo lại lưỡng lự, nàng lại cảm thấy có lỗi với Minh, người con gái đoan trang nết na lại hiện lên trong đầu Thảo…

– “Mẹ ơi… mẹ xem này, con vẽ đẹp chưa? Mẹ ơi… hôm nay con được điểm mười nha… mẹ ơi, bố đi làm về muộn thế, hôm nay mẹ nấu món gì… mẹ ơi!!! Mẹ!!!” – Khóe mắt của Thảo rưng rưng khi nàng nghĩ đến giấc mơ hôm nọ, nàng mơ thấy mình đã làm mẹ, và có một gia đình hạnh phúc, ước mơ nhỏ nhoi của Thảo hiện hữu một cách rất thật, khiến Thảo không muốn tỉnh dậy…

Tâm trí của Thảo lúc này cực kỳ rối bời, tự cảm thấy mình lẳng lơ khi để lại tờ giấy đó cho bố chồng. Bố chồng nàng là kẻ lăng nhăng không đáng để nàng hy sinh thế này, nhưng đó chỉ là ông Vũ bên ngoài, chưa kể nàng nghe Trang tâm sự ông sếp của mình dạo này rất nghiêm túc, không qua lại với Ly nữa… Và về nhà ông cũng không đến nỗi, cũng chăm sóc thương yêu nàng như con mình đấy chứ, hôm nay còn xả thân vì nàng, những yếu tố đó đủ để Thảo không phải đắn đo, và quan trọng hơn khi nghĩ về các con, về tương lai lại khiến nàng không còn lưỡng lự, Thảo cắn môi… có lẽ nàng phải hy sinh cái tôi để đổi lấy tương lai, biến giấc mơ thành hiện thực, đó là điều quan trọng nhất, mong muốn nhất của Thảo lúc này…

– Cộc cộc cộc… – Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên khiến Thảo giật mình. Lòng nàng đã quyết, Thảo chỉnh lại váy đầu tóc và từ từ đứng dậy… Nhưng có nhất thiết là bộ váy này không? Mới đầu nàng mua chỉ để cho Minh ngắm mà bây giờ lại trưng ra cho bố chồng xem thế này… thật là trơ trẽn mà…

– Cộc cộc… bố ơi… con vào nha… – Thảo đứng ngoài cửa, lòng râm ran khó tả càng lúc càng nghĩ nhiều về cái dương vật khủng của bố chồng mình, song hành cùng với đó là những câu nói của Linh khiến Thảo bị ám ảnh, nếu thực sự sướng đến vậy thì thật là tò mò…

– Ừ ừ! Con vào đi… – Thảo từ từ mở cửa, Ông Vũ và Thảo đều ngạc nhiên, chưa bao giờ ông Vũ nghĩ Thảo sẽ mặc bộ váy này để sang đây, thấy con dâu chim ông Vũ càng căng cứng rung bần bật.

– Ơ! Bố! Sao bố lại… – Thảo ôm mặt vì thấy ông Vũ đang trần chuồng ngồi trên giường, dựa lưng vào thành giường.

– Bố… bố xin lỗi… bố vừa tắm xong, chưa kịp mặc đồ… Với lại bố nghĩ đằng nào cũng cởi ra nên… – Ông Vũ vờ nói lắp bắp như mình oan lắm. Thấy Thảo không nói gì chỉ liếc nhìn quanh phòng kiểu ngại ngùng, hai bên má đỏ ửng.

– Hay để bố đi mặc cái áo cho con đỡ ngại…



– Dạ, thôi ạ, thời gian quan trọng hơn… – Thảo mím môi liếc nhìn dương vật ông Vũ rồi quay mặt đi chỗ khác.

– Ừ… vậy bố sẽ nhanh thôi… cảm ơn con… – Ông Vũ nhìn Thảo không sót một chi tiết nào. Thảo đang mặc một bộ váy ngủ hai dây màu đen, chất liệu vải voan trong suốt, hàng cao cấp của zara, ông Vũ còn thấy thấp thoáng sau phần vải trong suốt đó là bầu ngực to của Thảo, nàng không mặc áo lót chỉ che đúng đầu ti bằng một miếng silicon gắn sẵn ở áo, đúng như ông Vũ dự đoán, ngực của Thảo to nhưng rất tròn, không hề sệ, chị hơi trùng xuống vì sức nặng. Bên dưới Thảo mặc một chiếc quần lót màu đen, chiếc váy mỏng dài qua mông một chút, ông Vũ nhìn rất rõ chiếc quần lót. Chưa hết, đôi chân dài của Thảo mới đúng là siêu phẩm, dài, trắng tinh, thẳng tưng và không vết muỗi đốt… Đúng là tuyệt mỹ giai nhân, chưa bao giờ trong cuộc đời ông Vũ được nhìn một body đẹp không góc chết thế này, với gương mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt to đen nhánh, mũi thẳng, hai má bầu bĩnh, đôi môi đỏ tươi, mái tóc dài búi cao gọn gàng. Về vẻ xinh đẹp thì ít ai sánh bằng, còn body nếu số 2 không ai dám nhận số 1. Thảo như được một họa sĩ tài hoa vẽ lên chứ không thuộc trường phái người thường nữa rồi…

– Sao bố nhìn con chằm chằm thế ạ? – Thảo thấy ông Vũ đơ ra một lúc, nàng xua xua tay trước mặt ông Vũ. Nhìn lại cơ thể mình quá trẻ so với tuổi của bố chồng nên ông Vũ phản ứng vậy cũng đúng thôi, Thảo cảm thấy có một chút tự hào về body mình, nhớ lại khoảng thời gian bố chồng mới chuyển về đây sống thì có một lần Thảo đã lỡ để bố chồng nhìn thấy một lần khi đi vệ sinh buổi đêm và mặc bộ váy này, Thảo đã rất sợ hãi chạy vào phòng và nói với Minh, tuy nhiên Minh cũng chỉ nhắc Thảo mặc đồ cẩn thận khi ra ngoài thôi, và nói bố cũng già rồi chẳng để ý đâu chứ không có phản ứng gì, nên Thảo ở nhà chưa bao giờ nàng phải mặc những chiếc áo lót chật chội cả, vì Minh cũng đâu có ghen tức gì đâu, và anh hoàn toàn tin tưởng vào người bố mình mặc dù ông cũng rất chăng hoa bên ngoài.

– Ực… ờ… không… à… tại con đẹp quá… bố chưa thấy ai đẹp như con… – Ông Vũ buông lời tán tỉnh, trong khi ông trần chuồng và con cu của ông thì dựng đứng lên như cái cột đình.

– Vậy… bố bắt đầu đi, kẻo muộn ạ… – Thảo nói nhỏ, không dám nhìn thẳng vào ông Vũ, tim Thảo đập nhanh vì chưa bao giờ nàng rơi vào hoàn cảnh này, giúp bố là giúp mình, sao lại khó đến vậy, cảm giác thật là trơ trẽn sao á…

– Ừ ừ… – Ông Vũ bắt đầu sóc, mắt ông dán vào từng ngóc ngách trên cơ thể Thảo, nhất là bộ ngực, ông nghiền nó lắm, chỉ ước được bóp một cái có lẽ ông xuất luôn không chừng, nhìn nó thấp thoáng sau lớp áo mỏng mà khó chịu quá, chưa bao giờ ông nghĩ mình sẽ được nhìn con dâu hở hang thế này, hàng ngày thấy nó cũng hiền ngoan ngoãn nhưng không ngờ lại có bộ đồ sexy đến vậy, có lẽ ngoài một con người trong sáng thánh thiện ra thì mặt tối của cô con dâu này cũng mãnh liệt đấy chứ…

– Con… – Ông Vũ lầm bầm nói.

– Dạ… – Thảo từ nãy đến giờ hết quay đầu sang trái sang phải rồi thỉnh thoảng liếc vào dương vật to như ống điếu dài 22cm của ông Vũ, nàng vẫn chưa dám nhìn thẳng mặc dù ông Vũ đâu có nhìn vào mắt nàng.

– Con cho bố nhìn… quần lót con… như hồi sáng được không? – Ông Vũ liếc nhìn phản ứng của Thảo.

– Bố! Chả nhẽ như thế này chưa đủ mỏng hay sao? – Thảo nhíu mày nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương